Chương 276: Ba điều kiện!!
JunWei
15/08/2019
“ Âu Dương thành chủ, mời ngồi ~~!!!” tam công chúa và nhóm thuộc hạ đã
đứng đợi sẵn ở trước cửa đại sảnh tiếp khách, nhìn thấy Âu Dương Thiện
quả thật đã xuất hiện, trong lòng không kìm được tỏ ra phấn khích vô
cùng, đồng thời tỏ ra coi trọng hơn Địa Cầu Bang hơn nữa.
Đúng là mọi việc khi vào tay Địa Cầu Bang,đều có thể biến thứ không thể thành có thể, không coi trọng mới là lạ á.
Âu Dương Thiện đã xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ chỉ để ghé qua ngồi chơi xơi nước sao?? Tất nhiên là không thể rồi.
Âu Dương Thiện vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng như băng trực tiếp đi thẳng vào trong đại sảnh, không cần “ chủ nhà” cho phép, ngồi thẳng trên ghế khách.
“ người đâu, mau mang trà tới đãi khách quý.” “ không cần, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.” Tam công chúa vừa ngồi vào ghế chủ, lên tiếng kêu gọi người hầu mang trà dâng lên, nhưng Âu Dương Thiện lập tức lên tiếng đi thẳng vào vấn đề chính.
“ Được, bổn công chúa biết rõ để nhờ vả Âu Dương thành chủ ra tay, chắc chắn sẽ phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, nhưng, chỉ cần cái giá đó không vượt quá giới hạn cho phép của bổn công chúa, mọi chuyện đều có thể thỏa thuận giải quyết.” tam công chúa không muốn tốn thêm thời gian, biết rõ muốn Âu Dương Thiện ra tay, nếu như không cho ra một thứ gì đó là điều không thể, chỉ cần không quá đáng, hoàn toàn có thể thương lượng được.
“ Ba yêu cầu …..” Âu Dương Thiện giơ ba ngón tay lên, lạnh lạnh nói: “ thứ nhất, Bán Nguyệt thành có thể giao cho các ngươi, nhưng các ngươi chỉ được kiểm soát ngôi thành trong thời hạn hai năm. Sau hai năm, các ngươi phải trao trả lại Bán Nguyệt thành cho lão phu vô điều kiện.”
Âu Dương Thiện biết rõ đối phương chiếm đoạt Bán Nguyệt thành chỉ có mỗi mục đích duy nhất là tham gia thử thách tranh giành ngai vàng của vương triều Thiên Ưng, bằng chứng là ngay từ ban đầu tổ đội của tam công chúa chỉ có hai chục tên, nếu như vương triều Thiên Ưng muốn phát động chiến dịch xâm lược, tuyệt đối không phải đợi khi nhóm tam công chúa chiếm xong Bán Nguyệt thành mới có thêm hai vạn hắc kỵ hoàng gia tới chi viện, mà là hàng chục, hàng trăm vạn đại quân vây thành từ lâu rồi.
Âu Dương Thiện đã nắm bắt được điều này, nên mới được ra yêu cầu đầu tiên chính là tạm thời giao Bán Nguyệt thành cho đối phương kiểm soát hai năm, trùng với thời hạn cuộc thí luyện thử thách diễn ra.
Tam công chúa khẽ díu mày trước yêu cầu đầu tiên của đối phương. Quả thật, hiện giờ giữa vương triều Thiên Ưng và vương triều Thanh Mãng tuy bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn chưa tới giai đoạn xảy ra bùng nổ chiến tranh. Những ngôi thành mà tam công chúa và Triệu Thiên Cơ chiếm được sau này, chắc chắn sẽ phải trao trả lại cho vương triều Thiên Ưng sau khi thí luyện kết thúc, đó là quy luật ngầm của các vương triều trong đại lục Huyền Thiên này.
Tuy vô duyên vô cớ chiếm đoạt những ngôi thành trì quan trọng có thể khiến vương triều Thanh Mãng nổi giận, nhưng trên đời này không có chuyện gì là không thể thương lượng, có đi chăng nữa chỉ là cái giá mình đưa ra không đủ lớn mà thôi. Chỉ cần sau khi thí luyện chiếm đoạt thành trì kết thúc, phía vương triều Thiên Ưng cử sứ giả tới vương triều Thanh Mãng đàm phán, mọi chuyện cũng sẽ đâu vào nấy mà thôi.
Nói cho cùng, trừ khi hai vương triều tuyên bố xâm lược lẫn nhau, nếu không thì cho dù có muốn đi chăng nữa, Bán Nguyệt thành sẽ tuyệt đối không giữ nổi nếu như phía vương triều Thiên Mãng phản công, vì phía vương triều Thiên Ưng không thể huy động một lực lượng khổng lồ chi viện cho một ngôi thành nằm phía sau biên giới giữa hai quốc gia một cách dễ dàng. Bộ anh tưởng quân đội trấn giữ bên giới của đối phương là bù nhìn sao?? Muốn chi viện là chi viện??
Âm thầm điều động hai vạn hắc kỵ hoàng gia tới Bán Nguyệt thành đã là quá sức đối với vương triều Thiên Ưng lắm rồi đấy.
Hai vạn hắc kỵ hoàng gia giữ thành trước quân đội chủ lực đông trên tới hằng chục triệu, hằng trăm triệu của vương triều Thiên Mãng??
Hô hô ~~~~!!!
Hai năm?? Quá đủ rồi!!
Sau khi tính toán được mất, tam công chúa hít sâu một hơi vào người, nói: “ Được, bổn công chúa đồng ý với yêu cầu đầu tiên của ngài.”
Âu Dương Thiện không tỏ bất ngờ trước quyết định của tam công chúa, ngoài ra hoàn toàn không cần phải lo sợ đối phương dám thất hứa với mình.
Nếu như hai năm sau tam công chúa dám chơi trò lật lọng, Âu Dương Thiện tuyệt đối sẽ quay trở về vương thành Thanh Mãng, "show" cái võ hồn cấp 9 của mình ra trước mặt Mãng hoàng, sau đó sẽ dẫn theo vài chục triệu quân tinh nhuệ quay về Bán Nguyệt thành hỏi thăm hỏi thăm tam công chúa, tới khi đó tuyệt đối không chỉ là trao trả trong hòa bình nữa đâu đấy.
Ở vương triều tầm trung như thế này, Xuất khiếu không xuất hiện, Âu Dương Thiện tuyệt đối đã nằm trên đỉnh điểm của chuỗi thức ăn rồi.
“ yêu cầu thứ hai, trong thời gian kiểm soát Bán Nguyệt thành, quân sĩ của vương triều Thiên Ưng tuyệt đối không được gây náo loạn trong thành, không được ức hiếp đàn áp dân chúng và binh sĩ của Bán Nguyệt thành dù bất kỳ hình thức nào, mọi quy tắc được đặt ra trước kia của lão phu phải đảm bảo được vận hành trơn tru. Có thể thay đổi hoặc thêm bớt, nhưng phải thông qua sự đồng ý của lão phu.” Âu Dương Thiện tiếp tục đề ra yêu cầu thứ hai của mình.
Nghe xong yêu cầu thứ hai của Âu Dương Thiện, sắc mặt của tam công chúa lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Mẹ kiếp! vậy chẳng khác nào biến mình thành bù nhìn sao?? Vậy còn gì là kiểm soát Bán Nguyệt thành nữa chứ??? Nên nhớ rằng sau khi kết thúc giai đoạn chiếm đoạt thành trì, sẽ tiến hành giai đoạn trị quốc, nếu như không thể hoàn toàn kiểm soát quyền hành và chính sách của Bán Nguyệt thành, vậy thì còn được gọi là thử thách trị quốc nữa không???
“ lão phu hiểu rõ nỗi khó của các ngươi phải đối diện sau này, hãy yên tâm, nếu như trong quá trình tiến hành thử thách các ngươi phát hiện những quy tắc chính sách hiện hành của lão phu không thể giúp các ngươi đạt được những gì các ngươi mong muốn, lão phu sẽ rút lại yêu cầu thứ hai này. Như đã nói, các ngươi muốn điều chỉnh thêm bớt bất kỳ chính sách quy luật gì, chỉ cần có lợi cho dân chúng trong thành, lão phu sẽ ủng hộ tuyệt đối mà không gây khó dễ cho các ngươi. Ngoài ra, trong thời gian các ngươi đang kiểm soát Bán Nguyệt thành, lão phu hay bất kỳ một ai của vương triều Thanh Mãng sẽ không nhúng tay vào một thứ gì cả, chỉ cần không phá vỡ quy tắc và chính sách hiện hành gây ảnh hưởng tới người dân, các ngươi muốn làm gì thì làm.” Âu Dương Thiện tỏ ra tự tin lạnh lạnh nói.
“ thôi được, bổn công chúa chấp nhận điều kiện này.” Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tam công chúa cắn răng chấp nhận luôn yêu cầu thứ hai của đối phương.
Từ lúc bước vào Bán Nguyệt thành, tam công chúa đã phát hiện ra an ninh trật tự, chất lượng cuộc sống của người dân trong thành đã đạt tới mức ao ước của bất kỳ một người dân thường nào, nếu như tiếp tục đi theo chính sách của Âu Dương Thiện có thể giúp được mình dễ dàng giành được điểm cao khi tiến hành thử thách giai đoạn thứ hai, vậy thì tại sao phải tốn công tốn sức để thay đổi chứ?? Vì cho dù mình có cố gắng trị vì thật tốt ngôi thành này, sau này ngôi thành này cũng phải trao trả lại cho người ta, không phải sao???
Có sẵn thành quả để hưởng, chỉ có thằng ngu mới vứt bỏ sang một bên chạy đi tự lực cánh sinh mà thôi.
Huống chi đối phương cũng đã khẳng định rồi, trong vòng hai năm nay sẽ không nhúng tay vào mọi quyết định trong thành, và nếu như mọi thứ không đạt như những gì mình mong muốn, hoàn toàn có thể phất lờ yêu cầu thứ hai này, vậy thì còn gì để nói nữa chứ.
Nói cho cùng, mục đích của cả hai đều là muốn mang lại điều tốt đẹp nhất cho Bán Nguyệt thành, nên tam công chúa “ miễn cưỡng” chấp nhận luôn yêu cầu thứ hai của đối phương.
“ yêu cầu cuối cùng chính là, cách nay không lâu trong Bán Nguyệt thành xảy ra bạo loạn, nhưng cách xử lý của các ngươi đã để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nếu chỉ một lời nói của lão phu thôi thì cũng chưa chắc có thể dễ dàng trấn an được dân chúng trong thành. Cho nên……” Nghĩ tới gần ba vạn người mãi mãi ra đi, trong đôi mắt của Âu Dương Thiện lóe qua tia sáng ân hận và căm phẫn, nhưng đã nhanh chóng được ông ta che giấu đi, lạnh lạnh nói: “ hãy bồi thường cho thân nhân của tất cả những người bị hại trong cuộc bạo loạn lần đó, cho người thu dọn lại thể xác giao trả lại người thân, đồng thời hỗ trợ họ tiến hành chôn cất một cách long trọng ở nơi tốt nhất. Tất nhiên, quan trọng nhất là, trong ngày chôn cất tập thể, các ngươi phải đứng ra đọc diễn văn tạ tội đối với người đã khuất.”
Quá lắm rồi, lão già đang muốn sỉ nhục mình đây mà.
Nghe xong yêu cầu cuối cùng của Âu Dương Thiện, tam công chúa toàn thần run lên cầm cập vì giận dữ.
Bồi thường hay hỗ trợ chôn cất những người đã khuất tuyệt đối không phải vấn đề, với tài lực của tam công chúa, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Nhưng bắt mình phải đứng ra đọc diễn văn tạ tội trong lễ chôn cất, điều đó tuyệt đối không thể chấp nhận được đối với một công chúa. Tam công chúa không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn đại diện cho cả mặt mũi của vương triều Thiên Ưng, đứng trước mặt công chúng đọc diễn văn tạ tội với người dân của vương triều đối lập, vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt của mình, của cả vương triều Thiên Ưng sao???
Để thông tin này lan truyền tới vương triều Thiên Ưng, không cần đợi Triệu Thiên Cơ ra tay, văn võ bá quan trong triều chắc chắn sẽ vùng dậy phản đối hành vi “ nhục quốc” của mình, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng sẽ không hài lòng cho mà xem. Tới khi đó đừng nói là tranh giành ngai vàng nữa, còn mặt mũi để trở về vương triều hay không đã là cả một vấn đề rồi.
“ Âu Dương thành chủ, bổn công chúa có thể nói thẳng với ngài rằng, bồi thường hay tổ chức lễ tang không phải là vấn đề, nhưng đọc diễn văn tạ tội trước công chúng, xin lỗi, bổn công chúa không thể đáp ứng yêu cầu của thành chủ.” Tam công chúa tỏ ra vô cùng kiên quyết lên tiếng khẳng định quan điểm của mình.
“ Nếu như thế thì không còn gì để nói …..” “ khoan đã Âu Dương thành chủ ~~~!!!” Âu Dương Thiện lạnh lùng chuẩn bị đứng dậy rời khỏi đại sảnh, xem như cuộc thương thảo kết thúc với kết quả tồi tệ, đúng lúc Hoàng Dung và Dương Kiệt vừa bước vào đại sảnh, nghe rõ câu khẳng định của tam công chúa và nhìn thấy Âu Dương Thiện chuẩn bị rời đi, vội vã lên tiếng.
“ nếu như ba yêu cầu của lão phu không được đáp ứng, mọi chuyện sẽ xem như kết thúc, không còn gì để thương lượng được nữa.” Âu Dương Thiện cũng tỏ ra kiên quyết với quan điểm của mình, tội lỗi do mình gây ra thì mình phải có trách nhiệm hứng chịu hậu quả và khắc phục, cho dù bất kỳ lý do gì đi nữa cũng không thể biện minh cho những lỗi lầm do mình từng gây ra được.
“ Âu Dương thành chủ, đọc diễn văn tạ tội không phải là vấn đề, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, người đưa ra quyết định và mệnh lệnh thực thi hành động trấn áp cực đoạn lần này là do muội đảm nhiệm, nên nếu cần phải đọc diễn văn tạ tội, muội sẽ là người chịu trách nhiệm cho việc này, được chứ.” Hoàng Dung tỏ ra vô cùng kiên quyết lên tiếng nói.
“ Dung nhi, muội …..” “ Kiệt ca ca, đừng nói nữa, chẳng lẽ huynh muốn nhìn thấy người dân vô tội trong thành tiếp tục ngã xuống sao???” Dương Kiệt nhìn thấy Hoàng Dung nhận hết mọi trách nhiệm vào mình, định lên tiếng phản đối, nhưng Hoàng Dung đã nhanh chóng liếc mắt ra hiệu, đồng thời thông qua hệ thống truyền âm cho Dương Kiệt.
Không chỉ Âu Dương Thiện, ngay cả những người có mặt ở đây đều mang theo vẻ mặt ngơ ngác khó tin trước hành động “ cao cả” của Hoàng Dung.
Cho dù thẳng khờ cũng biết rõ một người như Hoàng Dung thì làm gì đủ tư cách quyết định và ban phát mệnh lệnh cho hắc kỵ hoàng gia thực thi chiến dịch trấn áp đẫm máu dân chúng bạo loạn chứ?? Lúc này cô ta đứng ra chẳng qua là muốn thay tam công chúa nhận hết mọi lỗi lầm và giải quyết mọi chuyện mà thôi.
Đọc diễn văn tạ tội trước công chúng, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đứng ra đọc xong một đoạn diễn văn được soạn thảo trước là xong đâu, còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của dân chúng Bán Nguyệt thành, đặc biệt là thân nhân của những nạn nhân đã chết trong cuộc bạo loạn lần trước.
Hoàng Dung sau một thời gian sống chung với Dương Kiệt, ít nhiều đã bị ảnh hưởng cái tính cách ân oán phân mình, anh có ơn với tôi, tôi sẽ trả cho anh gấp mười lần, còn ngươi có thù oán với ta, ta sẽ trả cho ngươi gấp trăm lần ngàn lần.
Hoàng Dung vốn dĩ là một người dễ bị ảnh hưởng bởi người xung quanh, như trong tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu, trước khi gặp Quách Tĩnh, cô ta chỉ là một cô gái ranh ma lém lỉnh thích tiêu dao tự tại không bị phép tắc quy luật trói buộc bản thân. Nhưng sau khi lấy Quách Tĩnh làm chồng, đã chịu sự ảnh hưởng của Quách Tĩnh, bắt đầu mở miệng ra là vì quốc gia đại sự, cái gì phép tắc nghi lễ trong giang hồ, ngay cả cha của cô ta Hoàng Dược Sư cũng tỏ ra bất bình về điều đó.
Trước kia tam công chúa đã giúp đỡ cho Địa Cầu Bang rất nhiều rồi, đặc biệt là sự kiện của Cửu thúc, và lúc này rõ ràng là thời điểm trả ơn thích hợp nhất, nên đã kiên quyết đứng ra thay tam công chúa đảm nhận hết mọi tội lỗi về phía mình.
Tam công chúa mang theo vẻ mặt xúc động và cảm kích, miệng khẽ hé ra nói không nên lời: “ Hoàng Dung muội muội ………”
Sắc mặt của Âu Dương Thiện biến đổi liên tục, không ngừng nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung đang tỏ ra vô cùng kiên quyết ở trước mặt, bầu không khí trong đại sảnh đột nhiên trở nên im lặng tới mức đáng sợ.
Quyết định của Âu Dương Thiện là gì??? Chấp nhận??? hay không chấp nhận???
Đúng là mọi việc khi vào tay Địa Cầu Bang,đều có thể biến thứ không thể thành có thể, không coi trọng mới là lạ á.
Âu Dương Thiện đã xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ chỉ để ghé qua ngồi chơi xơi nước sao?? Tất nhiên là không thể rồi.
Âu Dương Thiện vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng như băng trực tiếp đi thẳng vào trong đại sảnh, không cần “ chủ nhà” cho phép, ngồi thẳng trên ghế khách.
“ người đâu, mau mang trà tới đãi khách quý.” “ không cần, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.” Tam công chúa vừa ngồi vào ghế chủ, lên tiếng kêu gọi người hầu mang trà dâng lên, nhưng Âu Dương Thiện lập tức lên tiếng đi thẳng vào vấn đề chính.
“ Được, bổn công chúa biết rõ để nhờ vả Âu Dương thành chủ ra tay, chắc chắn sẽ phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, nhưng, chỉ cần cái giá đó không vượt quá giới hạn cho phép của bổn công chúa, mọi chuyện đều có thể thỏa thuận giải quyết.” tam công chúa không muốn tốn thêm thời gian, biết rõ muốn Âu Dương Thiện ra tay, nếu như không cho ra một thứ gì đó là điều không thể, chỉ cần không quá đáng, hoàn toàn có thể thương lượng được.
“ Ba yêu cầu …..” Âu Dương Thiện giơ ba ngón tay lên, lạnh lạnh nói: “ thứ nhất, Bán Nguyệt thành có thể giao cho các ngươi, nhưng các ngươi chỉ được kiểm soát ngôi thành trong thời hạn hai năm. Sau hai năm, các ngươi phải trao trả lại Bán Nguyệt thành cho lão phu vô điều kiện.”
Âu Dương Thiện biết rõ đối phương chiếm đoạt Bán Nguyệt thành chỉ có mỗi mục đích duy nhất là tham gia thử thách tranh giành ngai vàng của vương triều Thiên Ưng, bằng chứng là ngay từ ban đầu tổ đội của tam công chúa chỉ có hai chục tên, nếu như vương triều Thiên Ưng muốn phát động chiến dịch xâm lược, tuyệt đối không phải đợi khi nhóm tam công chúa chiếm xong Bán Nguyệt thành mới có thêm hai vạn hắc kỵ hoàng gia tới chi viện, mà là hàng chục, hàng trăm vạn đại quân vây thành từ lâu rồi.
Âu Dương Thiện đã nắm bắt được điều này, nên mới được ra yêu cầu đầu tiên chính là tạm thời giao Bán Nguyệt thành cho đối phương kiểm soát hai năm, trùng với thời hạn cuộc thí luyện thử thách diễn ra.
Tam công chúa khẽ díu mày trước yêu cầu đầu tiên của đối phương. Quả thật, hiện giờ giữa vương triều Thiên Ưng và vương triều Thanh Mãng tuy bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn chưa tới giai đoạn xảy ra bùng nổ chiến tranh. Những ngôi thành mà tam công chúa và Triệu Thiên Cơ chiếm được sau này, chắc chắn sẽ phải trao trả lại cho vương triều Thiên Ưng sau khi thí luyện kết thúc, đó là quy luật ngầm của các vương triều trong đại lục Huyền Thiên này.
Tuy vô duyên vô cớ chiếm đoạt những ngôi thành trì quan trọng có thể khiến vương triều Thanh Mãng nổi giận, nhưng trên đời này không có chuyện gì là không thể thương lượng, có đi chăng nữa chỉ là cái giá mình đưa ra không đủ lớn mà thôi. Chỉ cần sau khi thí luyện chiếm đoạt thành trì kết thúc, phía vương triều Thiên Ưng cử sứ giả tới vương triều Thanh Mãng đàm phán, mọi chuyện cũng sẽ đâu vào nấy mà thôi.
Nói cho cùng, trừ khi hai vương triều tuyên bố xâm lược lẫn nhau, nếu không thì cho dù có muốn đi chăng nữa, Bán Nguyệt thành sẽ tuyệt đối không giữ nổi nếu như phía vương triều Thiên Mãng phản công, vì phía vương triều Thiên Ưng không thể huy động một lực lượng khổng lồ chi viện cho một ngôi thành nằm phía sau biên giới giữa hai quốc gia một cách dễ dàng. Bộ anh tưởng quân đội trấn giữ bên giới của đối phương là bù nhìn sao?? Muốn chi viện là chi viện??
Âm thầm điều động hai vạn hắc kỵ hoàng gia tới Bán Nguyệt thành đã là quá sức đối với vương triều Thiên Ưng lắm rồi đấy.
Hai vạn hắc kỵ hoàng gia giữ thành trước quân đội chủ lực đông trên tới hằng chục triệu, hằng trăm triệu của vương triều Thiên Mãng??
Hô hô ~~~~!!!
Hai năm?? Quá đủ rồi!!
Sau khi tính toán được mất, tam công chúa hít sâu một hơi vào người, nói: “ Được, bổn công chúa đồng ý với yêu cầu đầu tiên của ngài.”
Âu Dương Thiện không tỏ bất ngờ trước quyết định của tam công chúa, ngoài ra hoàn toàn không cần phải lo sợ đối phương dám thất hứa với mình.
Nếu như hai năm sau tam công chúa dám chơi trò lật lọng, Âu Dương Thiện tuyệt đối sẽ quay trở về vương thành Thanh Mãng, "show" cái võ hồn cấp 9 của mình ra trước mặt Mãng hoàng, sau đó sẽ dẫn theo vài chục triệu quân tinh nhuệ quay về Bán Nguyệt thành hỏi thăm hỏi thăm tam công chúa, tới khi đó tuyệt đối không chỉ là trao trả trong hòa bình nữa đâu đấy.
Ở vương triều tầm trung như thế này, Xuất khiếu không xuất hiện, Âu Dương Thiện tuyệt đối đã nằm trên đỉnh điểm của chuỗi thức ăn rồi.
“ yêu cầu thứ hai, trong thời gian kiểm soát Bán Nguyệt thành, quân sĩ của vương triều Thiên Ưng tuyệt đối không được gây náo loạn trong thành, không được ức hiếp đàn áp dân chúng và binh sĩ của Bán Nguyệt thành dù bất kỳ hình thức nào, mọi quy tắc được đặt ra trước kia của lão phu phải đảm bảo được vận hành trơn tru. Có thể thay đổi hoặc thêm bớt, nhưng phải thông qua sự đồng ý của lão phu.” Âu Dương Thiện tiếp tục đề ra yêu cầu thứ hai của mình.
Nghe xong yêu cầu thứ hai của Âu Dương Thiện, sắc mặt của tam công chúa lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Mẹ kiếp! vậy chẳng khác nào biến mình thành bù nhìn sao?? Vậy còn gì là kiểm soát Bán Nguyệt thành nữa chứ??? Nên nhớ rằng sau khi kết thúc giai đoạn chiếm đoạt thành trì, sẽ tiến hành giai đoạn trị quốc, nếu như không thể hoàn toàn kiểm soát quyền hành và chính sách của Bán Nguyệt thành, vậy thì còn được gọi là thử thách trị quốc nữa không???
“ lão phu hiểu rõ nỗi khó của các ngươi phải đối diện sau này, hãy yên tâm, nếu như trong quá trình tiến hành thử thách các ngươi phát hiện những quy tắc chính sách hiện hành của lão phu không thể giúp các ngươi đạt được những gì các ngươi mong muốn, lão phu sẽ rút lại yêu cầu thứ hai này. Như đã nói, các ngươi muốn điều chỉnh thêm bớt bất kỳ chính sách quy luật gì, chỉ cần có lợi cho dân chúng trong thành, lão phu sẽ ủng hộ tuyệt đối mà không gây khó dễ cho các ngươi. Ngoài ra, trong thời gian các ngươi đang kiểm soát Bán Nguyệt thành, lão phu hay bất kỳ một ai của vương triều Thanh Mãng sẽ không nhúng tay vào một thứ gì cả, chỉ cần không phá vỡ quy tắc và chính sách hiện hành gây ảnh hưởng tới người dân, các ngươi muốn làm gì thì làm.” Âu Dương Thiện tỏ ra tự tin lạnh lạnh nói.
“ thôi được, bổn công chúa chấp nhận điều kiện này.” Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tam công chúa cắn răng chấp nhận luôn yêu cầu thứ hai của đối phương.
Từ lúc bước vào Bán Nguyệt thành, tam công chúa đã phát hiện ra an ninh trật tự, chất lượng cuộc sống của người dân trong thành đã đạt tới mức ao ước của bất kỳ một người dân thường nào, nếu như tiếp tục đi theo chính sách của Âu Dương Thiện có thể giúp được mình dễ dàng giành được điểm cao khi tiến hành thử thách giai đoạn thứ hai, vậy thì tại sao phải tốn công tốn sức để thay đổi chứ?? Vì cho dù mình có cố gắng trị vì thật tốt ngôi thành này, sau này ngôi thành này cũng phải trao trả lại cho người ta, không phải sao???
Có sẵn thành quả để hưởng, chỉ có thằng ngu mới vứt bỏ sang một bên chạy đi tự lực cánh sinh mà thôi.
Huống chi đối phương cũng đã khẳng định rồi, trong vòng hai năm nay sẽ không nhúng tay vào mọi quyết định trong thành, và nếu như mọi thứ không đạt như những gì mình mong muốn, hoàn toàn có thể phất lờ yêu cầu thứ hai này, vậy thì còn gì để nói nữa chứ.
Nói cho cùng, mục đích của cả hai đều là muốn mang lại điều tốt đẹp nhất cho Bán Nguyệt thành, nên tam công chúa “ miễn cưỡng” chấp nhận luôn yêu cầu thứ hai của đối phương.
“ yêu cầu cuối cùng chính là, cách nay không lâu trong Bán Nguyệt thành xảy ra bạo loạn, nhưng cách xử lý của các ngươi đã để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nếu chỉ một lời nói của lão phu thôi thì cũng chưa chắc có thể dễ dàng trấn an được dân chúng trong thành. Cho nên……” Nghĩ tới gần ba vạn người mãi mãi ra đi, trong đôi mắt của Âu Dương Thiện lóe qua tia sáng ân hận và căm phẫn, nhưng đã nhanh chóng được ông ta che giấu đi, lạnh lạnh nói: “ hãy bồi thường cho thân nhân của tất cả những người bị hại trong cuộc bạo loạn lần đó, cho người thu dọn lại thể xác giao trả lại người thân, đồng thời hỗ trợ họ tiến hành chôn cất một cách long trọng ở nơi tốt nhất. Tất nhiên, quan trọng nhất là, trong ngày chôn cất tập thể, các ngươi phải đứng ra đọc diễn văn tạ tội đối với người đã khuất.”
Quá lắm rồi, lão già đang muốn sỉ nhục mình đây mà.
Nghe xong yêu cầu cuối cùng của Âu Dương Thiện, tam công chúa toàn thần run lên cầm cập vì giận dữ.
Bồi thường hay hỗ trợ chôn cất những người đã khuất tuyệt đối không phải vấn đề, với tài lực của tam công chúa, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Nhưng bắt mình phải đứng ra đọc diễn văn tạ tội trong lễ chôn cất, điều đó tuyệt đối không thể chấp nhận được đối với một công chúa. Tam công chúa không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn đại diện cho cả mặt mũi của vương triều Thiên Ưng, đứng trước mặt công chúng đọc diễn văn tạ tội với người dân của vương triều đối lập, vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt của mình, của cả vương triều Thiên Ưng sao???
Để thông tin này lan truyền tới vương triều Thiên Ưng, không cần đợi Triệu Thiên Cơ ra tay, văn võ bá quan trong triều chắc chắn sẽ vùng dậy phản đối hành vi “ nhục quốc” của mình, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng sẽ không hài lòng cho mà xem. Tới khi đó đừng nói là tranh giành ngai vàng nữa, còn mặt mũi để trở về vương triều hay không đã là cả một vấn đề rồi.
“ Âu Dương thành chủ, bổn công chúa có thể nói thẳng với ngài rằng, bồi thường hay tổ chức lễ tang không phải là vấn đề, nhưng đọc diễn văn tạ tội trước công chúng, xin lỗi, bổn công chúa không thể đáp ứng yêu cầu của thành chủ.” Tam công chúa tỏ ra vô cùng kiên quyết lên tiếng khẳng định quan điểm của mình.
“ Nếu như thế thì không còn gì để nói …..” “ khoan đã Âu Dương thành chủ ~~~!!!” Âu Dương Thiện lạnh lùng chuẩn bị đứng dậy rời khỏi đại sảnh, xem như cuộc thương thảo kết thúc với kết quả tồi tệ, đúng lúc Hoàng Dung và Dương Kiệt vừa bước vào đại sảnh, nghe rõ câu khẳng định của tam công chúa và nhìn thấy Âu Dương Thiện chuẩn bị rời đi, vội vã lên tiếng.
“ nếu như ba yêu cầu của lão phu không được đáp ứng, mọi chuyện sẽ xem như kết thúc, không còn gì để thương lượng được nữa.” Âu Dương Thiện cũng tỏ ra kiên quyết với quan điểm của mình, tội lỗi do mình gây ra thì mình phải có trách nhiệm hứng chịu hậu quả và khắc phục, cho dù bất kỳ lý do gì đi nữa cũng không thể biện minh cho những lỗi lầm do mình từng gây ra được.
“ Âu Dương thành chủ, đọc diễn văn tạ tội không phải là vấn đề, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, người đưa ra quyết định và mệnh lệnh thực thi hành động trấn áp cực đoạn lần này là do muội đảm nhiệm, nên nếu cần phải đọc diễn văn tạ tội, muội sẽ là người chịu trách nhiệm cho việc này, được chứ.” Hoàng Dung tỏ ra vô cùng kiên quyết lên tiếng nói.
“ Dung nhi, muội …..” “ Kiệt ca ca, đừng nói nữa, chẳng lẽ huynh muốn nhìn thấy người dân vô tội trong thành tiếp tục ngã xuống sao???” Dương Kiệt nhìn thấy Hoàng Dung nhận hết mọi trách nhiệm vào mình, định lên tiếng phản đối, nhưng Hoàng Dung đã nhanh chóng liếc mắt ra hiệu, đồng thời thông qua hệ thống truyền âm cho Dương Kiệt.
Không chỉ Âu Dương Thiện, ngay cả những người có mặt ở đây đều mang theo vẻ mặt ngơ ngác khó tin trước hành động “ cao cả” của Hoàng Dung.
Cho dù thẳng khờ cũng biết rõ một người như Hoàng Dung thì làm gì đủ tư cách quyết định và ban phát mệnh lệnh cho hắc kỵ hoàng gia thực thi chiến dịch trấn áp đẫm máu dân chúng bạo loạn chứ?? Lúc này cô ta đứng ra chẳng qua là muốn thay tam công chúa nhận hết mọi lỗi lầm và giải quyết mọi chuyện mà thôi.
Đọc diễn văn tạ tội trước công chúng, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đứng ra đọc xong một đoạn diễn văn được soạn thảo trước là xong đâu, còn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của dân chúng Bán Nguyệt thành, đặc biệt là thân nhân của những nạn nhân đã chết trong cuộc bạo loạn lần trước.
Hoàng Dung sau một thời gian sống chung với Dương Kiệt, ít nhiều đã bị ảnh hưởng cái tính cách ân oán phân mình, anh có ơn với tôi, tôi sẽ trả cho anh gấp mười lần, còn ngươi có thù oán với ta, ta sẽ trả cho ngươi gấp trăm lần ngàn lần.
Hoàng Dung vốn dĩ là một người dễ bị ảnh hưởng bởi người xung quanh, như trong tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu, trước khi gặp Quách Tĩnh, cô ta chỉ là một cô gái ranh ma lém lỉnh thích tiêu dao tự tại không bị phép tắc quy luật trói buộc bản thân. Nhưng sau khi lấy Quách Tĩnh làm chồng, đã chịu sự ảnh hưởng của Quách Tĩnh, bắt đầu mở miệng ra là vì quốc gia đại sự, cái gì phép tắc nghi lễ trong giang hồ, ngay cả cha của cô ta Hoàng Dược Sư cũng tỏ ra bất bình về điều đó.
Trước kia tam công chúa đã giúp đỡ cho Địa Cầu Bang rất nhiều rồi, đặc biệt là sự kiện của Cửu thúc, và lúc này rõ ràng là thời điểm trả ơn thích hợp nhất, nên đã kiên quyết đứng ra thay tam công chúa đảm nhận hết mọi tội lỗi về phía mình.
Tam công chúa mang theo vẻ mặt xúc động và cảm kích, miệng khẽ hé ra nói không nên lời: “ Hoàng Dung muội muội ………”
Sắc mặt của Âu Dương Thiện biến đổi liên tục, không ngừng nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung đang tỏ ra vô cùng kiên quyết ở trước mặt, bầu không khí trong đại sảnh đột nhiên trở nên im lặng tới mức đáng sợ.
Quyết định của Âu Dương Thiện là gì??? Chấp nhận??? hay không chấp nhận???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.