Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi
Quyển 2 - Chương 6: RÈM CHE CÁCH MÂY NGÀN_ NGƯỜI ĐẰNG SAU BỨC RÈM
Mặc Vũ Bích Ca
21/07/2021
Tứ Đại, Mỹ Nhân đang muốn phản bác thì thấy mấy nữ quan đang hộ tống Kiều Dung đi vào, cỗ kiệu của thái tử cũng đã chuẩn bị khởi giá.
Đang lo lắng không biết nên làm thế nào thì Kiều Sở một bên đã nhanh chóng kéo khăn che mặt xuống, gật đầu với Đô Mã coi như ngầm chấp nhận điều kiện.
Đô Mã chậm rãi buông chủy thủ trên lưng Kiều Sở, một nam nhân đứng sau lưng chuyền cho hắn một cái bọc nhỏ.
Tứ Đại, Mỹ Nhân nhìn nhau cười khổ, Đô Mã đến đây nhất định mang theo không ít người, giờ phút này đang phân tán trà trộn trong đám đông. Mới vừa rồi đưa cho hắn cái đó nhất định là cung tên, chủ tử của bọn họ có thể nghĩ ra cách gì được đây?
Trước cửa vương phủ, Vương Mãng chào hỏi Mạc công công xong, đang lúc kiệu của thái tử chuẩn bị đi vào, thình lình trong đám đông truyền ra một giọng nói: “Ngự Sử đại nhân, xin dừng bước.”
Vương Mãng ngẩn ra, ngưng mắt nhìn ba thiếu niên đang bước ra khỏi đám đông, mọi người tò mò bắt đầu xì xầm bàn tán.
Kiệu thái tử dừng lại.
Mạc công công đưa mắt ra hiệu Phàn Như Tố, Phàn Như Tố đi tới chỗ đám thị vệ đang ngăn cản ba thiếu niên kia, hắn đang định mở miệng chất vấn lại nghe được tiếng Vương Mãng nói: “Để cho bọn họ lại đây”
Nhìn thấy ánh mắt Vương Mãng nhàn nhạt dừng lại bên hông vị thiếu niên lục y, Phàn Như Tố hơi kỳ quái, hắn tất nhiên là nhìn ra ba người này kỳ thật đều là nữ tử, nhưng nếu luận diện mạo, lục y thiếu nữ kia ngược lại dung mạo lại rất bình thường, mà nhắc tới cũng kỳ, bộ dáng nàng cũng thuộc loại thanh tú, mà đôi mắt lại sáng như sao, nhìn thoáng qua quả thật xinh đẹp cực kỳ, có điều kết hợp trên gương mặt quá mức bình thường này, thật có chút đáng tiếc.
Mà ba người này chính là Kiều Sở cùng hai nha đầu Tứ Đại, Mỹ Nhân.
Tứ Đại lo lắng, không biết Kiều Sở sẽ đối phó như thế nào, còn Mỹ Nhân mắt sắc như dao, lại chú ý đến ánh mắt của Vương Mãng xẹt qua dải lụa đeo bên hông Kiều Sở, treo trên dải lụa đó chính là một miếng ngọc bội.
Mỹ Nhân lại càng khó hiểu, miếng ngọc bội đang đeo bên hông Kiều Sở cũng không phải là ngọc do Hoàng đế ban tặng, không phải là miếng ngọc bội có thể chứng minh thân phận công chúa Kiều Sở, mà đó chỉ là một miếng ngọc bội các nàng trộm trên người một cô gái trên đường tới đây mà thôi. Các nàng lúc vừa tới Triêu Ca, ở khách điếm có gặp một nữ tử, nàng kia nói gia môn quản giáo vốn nghiêm ngặt, nàng ấy còn chưa một lần được ra khỏi cửa, lần này là lén lút trốn ra ngoài đi chơi.
Bọn họ cũng là lén lút trốn khỏi sa mạc tới đây, trên người vốn đã không còn đồng nào, lúc đó Kiều Sở nói: Trộm đi, chúng ta cần phải ăn cơm.
Mỹ Nhân tính tình vốn lãnh đạm, thời khắc nghe Kiều Sở nói “trộm” một tiếng, cái mũi bất giác cũng cay cay.
Chính vì thế bọn họ mới trộm miếng ngọc bội đó cùng một chút của cải trên người nàng ta.
Kiều Sở sau đó cũng không để bọn họ đem ngọc bội kia đi đổi lấy tiền, Kiều Sở nói nhìn điêu khắc trên miếng ngọc bội này, dường như đây là vật của hoàng tộc, thân phận nữ tử kia chỉ sợ là không đơn giản, ngọc này ngàn vạn lần không thể để lộ ra, nếu không nhất định rất phiền toái. Chỉ là không biết lúc này vì sao nàng lại đem ngọc treo ở thắt lưng?
Mỹ Nhân lo lắng sốt ruột, chợt thấy Kiều Sở như lơ đãng đưa tay sờ ngọc bội, giống như muốn cầm lấy nó rồi khựng lại, cười nói: “Thái tử, ngài có thể mang ta theo vào xem đại hội thi đấu tuyển phi được không?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Mạc, Phàn hai người ở bên trong mà tất cả người xung quanh đều chấn kinh, thầm nghĩ người nọ không phải là chán sống rồi hay sao? Lại đưa ra yêu cầu này với thái tử?
Vương Mãng vén một góc rèm cúi thấp người, hạ giọng nói gì đó với thái tử. Bên trong kiệu, thái tử trầm ngâm giây lát, không giận ngược lại còn cười, nói vọng ra: “Ta tại sao phải làm theo yêu cầu của ngươi?”
Tứ Đại, Mỹ Nhân đổ mồ hôi hột, còn Kiều Sở lại sờ sờ ngọc bội bên hông, khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau hai con ngươi mở to, thấp thỏm nói: “Sớm nghe nói thái tử tài trí hơn người, thật không biết vận khí như thế nào? Hay là ngài cùng tiểu nhân đặt cược một ván, nếu vận khí tiểu nhân tốt, cược thắng thái tử, ngài liền dẫn chúng ta vào trong xem náo nhiệt có được không?”
Đang lo lắng không biết nên làm thế nào thì Kiều Sở một bên đã nhanh chóng kéo khăn che mặt xuống, gật đầu với Đô Mã coi như ngầm chấp nhận điều kiện.
Đô Mã chậm rãi buông chủy thủ trên lưng Kiều Sở, một nam nhân đứng sau lưng chuyền cho hắn một cái bọc nhỏ.
Tứ Đại, Mỹ Nhân nhìn nhau cười khổ, Đô Mã đến đây nhất định mang theo không ít người, giờ phút này đang phân tán trà trộn trong đám đông. Mới vừa rồi đưa cho hắn cái đó nhất định là cung tên, chủ tử của bọn họ có thể nghĩ ra cách gì được đây?
Trước cửa vương phủ, Vương Mãng chào hỏi Mạc công công xong, đang lúc kiệu của thái tử chuẩn bị đi vào, thình lình trong đám đông truyền ra một giọng nói: “Ngự Sử đại nhân, xin dừng bước.”
Vương Mãng ngẩn ra, ngưng mắt nhìn ba thiếu niên đang bước ra khỏi đám đông, mọi người tò mò bắt đầu xì xầm bàn tán.
Kiệu thái tử dừng lại.
Mạc công công đưa mắt ra hiệu Phàn Như Tố, Phàn Như Tố đi tới chỗ đám thị vệ đang ngăn cản ba thiếu niên kia, hắn đang định mở miệng chất vấn lại nghe được tiếng Vương Mãng nói: “Để cho bọn họ lại đây”
Nhìn thấy ánh mắt Vương Mãng nhàn nhạt dừng lại bên hông vị thiếu niên lục y, Phàn Như Tố hơi kỳ quái, hắn tất nhiên là nhìn ra ba người này kỳ thật đều là nữ tử, nhưng nếu luận diện mạo, lục y thiếu nữ kia ngược lại dung mạo lại rất bình thường, mà nhắc tới cũng kỳ, bộ dáng nàng cũng thuộc loại thanh tú, mà đôi mắt lại sáng như sao, nhìn thoáng qua quả thật xinh đẹp cực kỳ, có điều kết hợp trên gương mặt quá mức bình thường này, thật có chút đáng tiếc.
Mà ba người này chính là Kiều Sở cùng hai nha đầu Tứ Đại, Mỹ Nhân.
Tứ Đại lo lắng, không biết Kiều Sở sẽ đối phó như thế nào, còn Mỹ Nhân mắt sắc như dao, lại chú ý đến ánh mắt của Vương Mãng xẹt qua dải lụa đeo bên hông Kiều Sở, treo trên dải lụa đó chính là một miếng ngọc bội.
Mỹ Nhân lại càng khó hiểu, miếng ngọc bội đang đeo bên hông Kiều Sở cũng không phải là ngọc do Hoàng đế ban tặng, không phải là miếng ngọc bội có thể chứng minh thân phận công chúa Kiều Sở, mà đó chỉ là một miếng ngọc bội các nàng trộm trên người một cô gái trên đường tới đây mà thôi. Các nàng lúc vừa tới Triêu Ca, ở khách điếm có gặp một nữ tử, nàng kia nói gia môn quản giáo vốn nghiêm ngặt, nàng ấy còn chưa một lần được ra khỏi cửa, lần này là lén lút trốn ra ngoài đi chơi.
Bọn họ cũng là lén lút trốn khỏi sa mạc tới đây, trên người vốn đã không còn đồng nào, lúc đó Kiều Sở nói: Trộm đi, chúng ta cần phải ăn cơm.
Mỹ Nhân tính tình vốn lãnh đạm, thời khắc nghe Kiều Sở nói “trộm” một tiếng, cái mũi bất giác cũng cay cay.
Chính vì thế bọn họ mới trộm miếng ngọc bội đó cùng một chút của cải trên người nàng ta.
Kiều Sở sau đó cũng không để bọn họ đem ngọc bội kia đi đổi lấy tiền, Kiều Sở nói nhìn điêu khắc trên miếng ngọc bội này, dường như đây là vật của hoàng tộc, thân phận nữ tử kia chỉ sợ là không đơn giản, ngọc này ngàn vạn lần không thể để lộ ra, nếu không nhất định rất phiền toái. Chỉ là không biết lúc này vì sao nàng lại đem ngọc treo ở thắt lưng?
Mỹ Nhân lo lắng sốt ruột, chợt thấy Kiều Sở như lơ đãng đưa tay sờ ngọc bội, giống như muốn cầm lấy nó rồi khựng lại, cười nói: “Thái tử, ngài có thể mang ta theo vào xem đại hội thi đấu tuyển phi được không?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Mạc, Phàn hai người ở bên trong mà tất cả người xung quanh đều chấn kinh, thầm nghĩ người nọ không phải là chán sống rồi hay sao? Lại đưa ra yêu cầu này với thái tử?
Vương Mãng vén một góc rèm cúi thấp người, hạ giọng nói gì đó với thái tử. Bên trong kiệu, thái tử trầm ngâm giây lát, không giận ngược lại còn cười, nói vọng ra: “Ta tại sao phải làm theo yêu cầu của ngươi?”
Tứ Đại, Mỹ Nhân đổ mồ hôi hột, còn Kiều Sở lại sờ sờ ngọc bội bên hông, khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau hai con ngươi mở to, thấp thỏm nói: “Sớm nghe nói thái tử tài trí hơn người, thật không biết vận khí như thế nào? Hay là ngài cùng tiểu nhân đặt cược một ván, nếu vận khí tiểu nhân tốt, cược thắng thái tử, ngài liền dẫn chúng ta vào trong xem náo nhiệt có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.