Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi
Quyển 2 - Chương 7: Tâm sự vô nhạn truyền _ Cả đời cam làm nô.
Mặc Vũ Bích Ca
21/07/2021
Mạc công công nhướn mày nhắc nhở: “Phàn đại nhân”
Kỳ thực bằng trực giác của mình, Phàn Như Tố vốn không hề cảm thấy khó chịu đối với vị “thiếu niên” không biết trời cao đất rộng này, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, sai hai gã phó thủ tiến lên đem ba người kia đuổi ra ngoài.
Hắn tự mình động thủ muốn túm lấy lục y thiếu nữ, tay còn chưa kịp đụng tới vai nàng, lại nghe thanh âm của thái tử từ bên trong kiệu truyền ra:
“Ai chuẩn các ngươi bắt nàng”
Tuy chỉ là nhẹ giọng trách mắng, nhưng Phàn Như Tố kinh hãi nửa người toát đầy mồ hôi, Mạc công công cũng ngạc nhiên, cả hai cùng cuống quýt lên thỉnh tội. Sau đó thanh âm thản nhiên của nam nhân xuyên qua tấm rèm che: “Trân bảo, nữ nhân, những thứ này cô* đều đã từng đánh cược, duy chỉ có vận khí là chưa từng thử qua, cái này cũng rất thú vị, ngươi thử nói xem”
*Cô: Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Giọng nói lười biếng, ngữ điệu chậm rãi tự nhiên từ bên trong kiệu phát ra, nhưng dân chúng nghe thấy lại không cảm nhận một chút an tâm nào, ngược lại càng trở nên khẩn trương. Thái tử ngày sau chính là chân long thiên tử, vận khí chắc chắn là đứng đầu thiên hạ, thiếu niên này lại muốn cùng thái tử đánh cược vận khí? Hắn làm sao dám? Mọi người đồng thời đều căng mắt lên nhìn thiếu niên trước mặt, nhìn hắn rốt cuộc muốn cùng thái tử đánh cuộc kiểu gì.
Lúc này, Vương Mãng lại cười hỏi: “Nếu ngươi thua thì sao?”
Kiều Sở khụ một tiếng, khẽ đáp: “Cả đời làm nô, như vậy được không?”
Mạc công công cười khẩy, chỉ tay mắng: “Làm càn! Vị trí nô bộc của thái tử là ngươi muốn liền có thể làm hay sao?”
Vương Mãng lại khẽ nhăn mày, nhìn Kiều Sở, lại nhìn về kiệu của Thái tử.
Màn trướng vẫn không mở ra, bên trong lại không hề có một tiếng động.
Đột nhiên, một góc màn trướng bị vén lên, một góc cẩm bào ngọc bạch bên trong phản chiếu trong ánh sáng. Mà bàn tay nắm ở một góc màn kia so với cẩm bào ngọc bạch tựa hồ lại còn đẹp hơn vài phần.
Lúc này không khí xung quanh dường như thít chặt đến nghẹt thở, còn hơn cả vừa rồi khi Kiều Dung công chúa xuất hiện. Người ta nói Mỹ nhân như hoa cách mây ngàn, mà người trong thiên hạ ai ai cũng nghe nói tới nam tử trong kiệu kinh tài tuyệt diễm đến cỡ nào. Mọi người đối với nam tử này càng thêm phần kính sợ, nhưng đồng thời cũng rất tò mò, muốn được nhìn thấy diện mạo của người này, bọn họ nín thở chờ hắn bước ra, lại nghe hắn đột nhiên phân phó: “Vương Mãng, ngươi thay ta cùng một trong bọn họ thi đấu đi”
Nghe vậy, tất cả mọi người vừa ngạc nhiên khó hiểu, lại vừa thất vọng. Mỹ Nhân âm thầm nhìn Kiều Sở một cái, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, chỉ là bàn tay vốn cầm ngọc bội chậm rãi buông ra, buông xuống một bên sườn, sau đó bàn tay nắm lại thật chặt.
Vương Mãng lúc này tuân mệnh, đi đến trước mặt Kiều Sở. Phàn Như Tố thối lui đứng bên người Vương Mãng, hộ vệ cho hắn.
Ánh mắt mọi người trở nên lo lắng, Kiều Sở lại chậm rãi lấy ra từ trong người một cái túi gấm.
Vương Mãng vốn đã gặp qua rất nhiều chuyện lạ, nhưng lúc này cũng miễn cưỡng có hơi tò mò, mâu quang khẽ động nhìn túi gấm trên tay Kiều Sở.
Kiều Sở cười cười, chợt kéo sợi dây buộc túi gấm, dùng sức ném vào không trung, hô lên: “Mỹ Nhân, lấy đi”
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt vì một đạo ánh sáng rực rỡ lóe lên dưới ánh nắng mặt trời, nhận thấy sau đó có vô số đồng tiền từ trong túi gấm rơi ra.
Tứ Đại giật mình một cái, Mỹ Nhân lại hiểu ý, mâu quang ngưng lại ra tay nhanh như chớp, từ giữa không trung bắt được hai đồng tiền.
Phàn Như Tố cả kinh, trong lòng thầm khen: người này thân thủ quả hơn người! Hắn cảnh giác đưa tay cầm đại đao bên hông, đuôi mắt thoáng qua nhìn thấy Mỹ Nhân đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, tâm hắn có chút không hiểu chợt động.
Kiều Sở nhận lấy hai đồng tiền từ trong tay Mỹ Nhân, nói: “Ngự Sử đại nhân, hai đồng tiền này quả thật rất thú vị, trong hai cái có một cái là đồng tiền bình thường, hai mặt hoa văn trái phải là khác nhau, còn đồng tiền còn lại, chính là đồ giả, hai mặt hoa văn lại giống nhau hoàn toàn.”
Vương Mãng chắp tay ra sau, nhướn mày cười: “Nguyên lai lại có sự kỳ lạ này, xin hỏi tiểu huynh đệ, phải đánh cược như thế nào?”
Kỳ thực bằng trực giác của mình, Phàn Như Tố vốn không hề cảm thấy khó chịu đối với vị “thiếu niên” không biết trời cao đất rộng này, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, sai hai gã phó thủ tiến lên đem ba người kia đuổi ra ngoài.
Hắn tự mình động thủ muốn túm lấy lục y thiếu nữ, tay còn chưa kịp đụng tới vai nàng, lại nghe thanh âm của thái tử từ bên trong kiệu truyền ra:
“Ai chuẩn các ngươi bắt nàng”
Tuy chỉ là nhẹ giọng trách mắng, nhưng Phàn Như Tố kinh hãi nửa người toát đầy mồ hôi, Mạc công công cũng ngạc nhiên, cả hai cùng cuống quýt lên thỉnh tội. Sau đó thanh âm thản nhiên của nam nhân xuyên qua tấm rèm che: “Trân bảo, nữ nhân, những thứ này cô* đều đã từng đánh cược, duy chỉ có vận khí là chưa từng thử qua, cái này cũng rất thú vị, ngươi thử nói xem”
*Cô: Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Giọng nói lười biếng, ngữ điệu chậm rãi tự nhiên từ bên trong kiệu phát ra, nhưng dân chúng nghe thấy lại không cảm nhận một chút an tâm nào, ngược lại càng trở nên khẩn trương. Thái tử ngày sau chính là chân long thiên tử, vận khí chắc chắn là đứng đầu thiên hạ, thiếu niên này lại muốn cùng thái tử đánh cược vận khí? Hắn làm sao dám? Mọi người đồng thời đều căng mắt lên nhìn thiếu niên trước mặt, nhìn hắn rốt cuộc muốn cùng thái tử đánh cuộc kiểu gì.
Lúc này, Vương Mãng lại cười hỏi: “Nếu ngươi thua thì sao?”
Kiều Sở khụ một tiếng, khẽ đáp: “Cả đời làm nô, như vậy được không?”
Mạc công công cười khẩy, chỉ tay mắng: “Làm càn! Vị trí nô bộc của thái tử là ngươi muốn liền có thể làm hay sao?”
Vương Mãng lại khẽ nhăn mày, nhìn Kiều Sở, lại nhìn về kiệu của Thái tử.
Màn trướng vẫn không mở ra, bên trong lại không hề có một tiếng động.
Đột nhiên, một góc màn trướng bị vén lên, một góc cẩm bào ngọc bạch bên trong phản chiếu trong ánh sáng. Mà bàn tay nắm ở một góc màn kia so với cẩm bào ngọc bạch tựa hồ lại còn đẹp hơn vài phần.
Lúc này không khí xung quanh dường như thít chặt đến nghẹt thở, còn hơn cả vừa rồi khi Kiều Dung công chúa xuất hiện. Người ta nói Mỹ nhân như hoa cách mây ngàn, mà người trong thiên hạ ai ai cũng nghe nói tới nam tử trong kiệu kinh tài tuyệt diễm đến cỡ nào. Mọi người đối với nam tử này càng thêm phần kính sợ, nhưng đồng thời cũng rất tò mò, muốn được nhìn thấy diện mạo của người này, bọn họ nín thở chờ hắn bước ra, lại nghe hắn đột nhiên phân phó: “Vương Mãng, ngươi thay ta cùng một trong bọn họ thi đấu đi”
Nghe vậy, tất cả mọi người vừa ngạc nhiên khó hiểu, lại vừa thất vọng. Mỹ Nhân âm thầm nhìn Kiều Sở một cái, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, chỉ là bàn tay vốn cầm ngọc bội chậm rãi buông ra, buông xuống một bên sườn, sau đó bàn tay nắm lại thật chặt.
Vương Mãng lúc này tuân mệnh, đi đến trước mặt Kiều Sở. Phàn Như Tố thối lui đứng bên người Vương Mãng, hộ vệ cho hắn.
Ánh mắt mọi người trở nên lo lắng, Kiều Sở lại chậm rãi lấy ra từ trong người một cái túi gấm.
Vương Mãng vốn đã gặp qua rất nhiều chuyện lạ, nhưng lúc này cũng miễn cưỡng có hơi tò mò, mâu quang khẽ động nhìn túi gấm trên tay Kiều Sở.
Kiều Sở cười cười, chợt kéo sợi dây buộc túi gấm, dùng sức ném vào không trung, hô lên: “Mỹ Nhân, lấy đi”
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt vì một đạo ánh sáng rực rỡ lóe lên dưới ánh nắng mặt trời, nhận thấy sau đó có vô số đồng tiền từ trong túi gấm rơi ra.
Tứ Đại giật mình một cái, Mỹ Nhân lại hiểu ý, mâu quang ngưng lại ra tay nhanh như chớp, từ giữa không trung bắt được hai đồng tiền.
Phàn Như Tố cả kinh, trong lòng thầm khen: người này thân thủ quả hơn người! Hắn cảnh giác đưa tay cầm đại đao bên hông, đuôi mắt thoáng qua nhìn thấy Mỹ Nhân đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, tâm hắn có chút không hiểu chợt động.
Kiều Sở nhận lấy hai đồng tiền từ trong tay Mỹ Nhân, nói: “Ngự Sử đại nhân, hai đồng tiền này quả thật rất thú vị, trong hai cái có một cái là đồng tiền bình thường, hai mặt hoa văn trái phải là khác nhau, còn đồng tiền còn lại, chính là đồ giả, hai mặt hoa văn lại giống nhau hoàn toàn.”
Vương Mãng chắp tay ra sau, nhướn mày cười: “Nguyên lai lại có sự kỳ lạ này, xin hỏi tiểu huynh đệ, phải đánh cược như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.