Phi Thăng Chi Hậu

Chương 88: Huých tường chi loạn

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Không thể nắm giữ, kiểm soát ý cảnh, vĩnh viễn không bao giờ thành công!

Lợi dụng thế giới lực, cơ hồ tàn khốc tu luyện, rốt cục Phong Vân Vô Kị đạt tới mức kiếm hoàng chi cảnh thu phát tùy tâm.

Lại nói mầy ngàn cao thủ phi thăng cảnh giới từ các phương hướng nhanh chóng phóng đến, cách ba thước trên không đều bắn ra vô sô kiếm quang, xem tình hình Lãnh Nhược Sương bên kia thân thể lay động, tựa hồ tùy thời có thể ngã xuống.

“Cổn!” một tiếng báo phát, sau đó một cỗ khí tức cường đại vô hình phát ra, mấy ngàn thanh kiếm đang bắn nhanh tới đột nhiên dừng tại không trung, sau đó mấy ngàn vũ giả đạt tới cảnh giới phi thăng bị một lực lượng vô hình chấn bay ra xa.

Phong Vân Vô Kị mở một nửa kiếm hoàng chi cảnh trói buộc, một cỗ khí tức cường đại tràn đến mọi người ở đây, một tiếng kêu không dứt bên tai, mọi người ở Mộ tử kiếm phái hoảng sợ phát hiện trường kiếm có xu thế rời tay bay ra.

Trong khi mọi người đang bị khí tức này làm cho sợ hãi, Tương Quyết trong mắt đột nhiên hiện lên một vẻ âm độc, bỏ qua trường kiếm trong tay, tay phải như kiếm nhằm hướng ngực Lãnh Nhược Sương đâm tới, trong một sát na, tay phải Tương Quyết tựa hồ biến thành một thanh trường kiếm, mặt ngoài trường kiếm lưu chuyển sáng bóng.

“Kiếm ma đích thủ kiếm!” Phong Vân Vô Kị cơ hồ trong lúc đó nhận ra đối phương sử dụng tuyệt học, mắt thấy Lãnh Nhược Sương sắp bị đâm qua tâm tạng, Phong Vân Vô Kị gầm lên một tiếng, tay áo phất lên, tay phải thoát ra đánh về phía Tương Quyết. Sau đó một tiếng hét thảm vang lên, Tương Quyết giống như bị một cự trùy đánh chúng, khi còn cách Lãnh Nhược Sương ba thước thì đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, thân dừng tại không trung, trường sam trên người đột nhiên chia làm một mảnh, sau đó cực nhanh lan ra, cuối cùng hoàn toàn hóa thành từng mảnh nhỏ, phiêu tán trong không trung.

Lộ xuất trong lồng ngực từng đạo huyết ti dầy đặc, che kín toàn thân, lại nghe một tiếng ‘xuy’, ‘xuy’, từng đạo huyết ti kia nhanh chóng biến thành vết kiếm thương rất là kinh tâm, máu tươi bắn nhanh ra.

Oanh!

Tương Quyết đập mạnh vào tường Mộ tử kiếm phái nội viện, kêu lên một tiếng thật lớn, đợi đến khi hắn hạ xuống đã là một huyết nhân, trên người dính đầy kiếm khí, không ngừng kêu lên thống khổ, lăn lộn trên mặt đất.



Phong Vân Vô Kị thân thể hơi chấn động, dĩ nhiên Lãnh Nhược Sương cùng mấy ngàn kiếm sĩ kia trước biến cố phát sinh này, cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, phản ứng trong lúc đó bất quá cũng giống như các cao thủ đạt tới cảnh giới phi thăng của Mộ tử kiếm phái.

Chân phải đạp trên mặt đất, dưới chân Phong Vân Vô Kị tạo nên từng đạo kiếm khí lan tỏa, kiếm khí mãnh liệt khiến các vũ giả chung quanh bị bức lui hơn mười bước. Nhìn Lãnh Nhược Sương, Phong Vân Vô Kị sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Sắc mặt Lãnh Nhược Sương, Phong Vân Vô Kị biết hắn đã bị trúng độc, nhưng không có nghĩ rằng độc tính này lại dữ dội, quỷ dị như thế, căn bản vị diện này không có khả năng có loại độc này. Chân khí mãnh liệt cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể Lãnh Nhược Sương, lập tức đi đến bảo vệ trái tim và bộ não của hắn. Cũng may Lãnh Nhược Sương nội lực vô cùng thâm hậu, độc tính kia còn chưa xâm nhập trái tim.

"Sư …… sư tổ …… trà kia …… Tương Quyết …… cho ta uống …… trà …… trong đó ……"trong mắt Lãnh Nhược cũng hiện ra một màu xanh, môi run rẩy nói.

Chân khí dũng mãnh cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Lãnh Nhược Sương, nhưng mà Phong Vân Vô Kị như thế nào cũng không thể khu trừ hết chất độc trong cơ thể hắn. Nhìn thấy Lãnh Nhược Sương đang dần hôn mê, Phong Vân Vô Kị trong lòng nộ hỏa bốc lên như có ngọn lửa thiêu cháy, lần trước Phong Vân Vô Kị rút cục không cứu kịp, để đệ tử chết trước mặt mình.

Thật muốn đem tất cả mọi người trước mắt giết đi, Phong Vân Vô Kị trong lòng giận dữ hét lên, nhưng hắn không thể làm như vậy được. Những người này đều là cao thủ đạt tới phi thăng cảnh giới, mấy ngàn người, tuyệt đối không thể vì vậy mà đem bọn họ giết hết. Hơn nữa nói như thế nào cũng là do đã có uyên nguyên từ trước. Mặt khác như tình hình hắn vừa mới được chứng kiến, rõ ràng là do chưởng môn Tương Quyết xuất lệnh bài bắt buộc những người này ra tay.

Phong Vân Vô Kị đang kìm nén sự giận dữ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu: “Tiền bối cứu ta! Cứu ta, nếu không ta chết chắc!”

Hách Liên Nam Sơn một tay nắm lấy một gã đệ tử Mộ tử kiếm phái, một tay cầm kiếm nhằm hướng bên này chạy như điên mà đến, phía sau hắn có vô số đệ tử Mộ tử kiếm phái trong trạng thái kích động, tất cả đang lao theo. Nếu không phải Hách Liên Nam Sơn thông minh, thỉnh thoảng đưa tên đệ tử Mộ tử kiếm phái kia làm thuẫn đỡ, chỉ sợ hắn sớm đã đi chầu ông bà ông vải.

“Những người này! Hắn dám giả mạo thái thượng tổ sư! Người này dịch dung thành thái thượng chưởng môn chúng ta, ý đồ cướp đi cơ nghiệp của Mộ tử kiếm phái. Chúng đệ tử nghe lệnh, tuyệt không thể để hắn sống.” Tương Quyết đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, chẳng biết lấy khí lực từ đâu mà nói ra một tràng dài.

“Chưởng môn!” Sau đó vô số đệ tử Mộ tử kiếm phái nhìn thấy thảm trạng của Tương Quyết, cả đám bắt đầu kinh hô, sau đó đại bộ phận hướng Phong Vân Vô Kị đánh tới, một vài người khác lại tiếp tục đuổi giết Thân đồ Ma quân.

Hừ! một tiếng hừ lạnh vang lên khiến cho chúng nhân tâm thần không khỏi chấn động.

Phong Vân Vô Kị hướng về phía những đệ tử Mộ tử kiếm phái đang kích động, đột nhiên xuất ra một chưởng. Một cỗ kình khí vô hình chấn động không gian, khuếch tán mà đến. Nhìn thấy đám người đông như kiến này đang hướng ra phía ngoài chạy trốn, Phong Vân Vô Kị một tay hướng lên, rồi nhanh chóng lật xuống, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một ngàn đệ tử trẻ tuổi đang bỏ chạy về phía sau đều rơi trên mặt đất.



Phong Vân Vô Kị muốn dùng chiêu này lập uy, hư trương thanh thế, đệ tử Mộ tử kiếm phái không có nhiều người thụ thương, chỉ là trong lòng đều quá khiếp sợ hắn, khiếp sợ đến mức quên đi mục đích ban đầu.

“Các ngươi không được thối lui!...” Tương Quyết quay về phía mấy ngàn cao thủ cảnh giới phi thăng kia quát. Mỗi vũ giả này bối phận đều vượt qua Tương Quyết, nhưng Tương Quyết thân là chưởng môn, tay cầm lệnh bài tổ sư, khiến cho bọn họ bắt buộc phải nghe lệnh.

Phong Vân Vô Kị quay đầu lại, lạnh lùng giương mắt nhìn Tương Quyết, trong mắt chứa đầy sát khí, khiến cho Tương Quyết không khỏi liên tục thối lui.

Tay phải bắt kiếm quyết, những tiếng kiếm kêu vang lên, mọi người ở Mộ tử kiếm phái hoảng sợ phát hiện trường kiếm trong tay mình đột nhiên thoát khỏi sự khống chế, hướng không trung bay nhanh tới.

Trong lòng chúng nhân đều giống nhau, thấy lạnh cả người. Mọi người, kể cả Tương Quyết kia đều kinh hãi nhìn lên không trung kia đang bày bố cao thấp mấy vạn trường kiếm, tất cả đều không kìm hãm được sự sợ hãi.

Trên không trung kia mấy vạn trường kiếm bị Phong Vân Vô Kị khống chế, phát ra trận trận tiếng kiếm vang, tay phải hạ xuống, mấy vạn thanh trường kiếm kia đột nhiên mang theo kiếm quang từ không trung hạ xuống.

bồng bồng bồng!!!

Mấy vạn thanh kiếm hóa thành từng đạo lưu quang mà hạ xuống, nhằm thân Tương Quyết đâm tới. Nhìn thấy trận kiếm vũ đó, Tương Quyết kêu to một tiếng: “Ta hết đời rồi!” Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại

Thật lâu sau, hết thảy mọi tiếng động đều ngừng lại, Tương Quyết mở mắt ra, ánh mắt nhất thời bị đạo đạo quang mang làm hoa mắt. Mấy vạn trường kiếm kia từ trung tâm bày bố ra, giống như một Thái Cực Đồ.

Biến mất, từ không trung truyền lại thanh âm băng lãnh của Phong Vân Vô Kị: “tạm tha ngươi một mạng, nếu như Nhược Sương chết, các ngươi tất cả đều phải chết, còn như hắn không có việc gì, đến lúc đó ta sẽ để hắn tự mình thanh lý môn hộ.”

Tương Quyết nghe vậy không khỏi thấy lạnh, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng. Ai có năng lực chống lại người này?....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook