Chương 89: Xảo ngộ Nguyệt Thiên
Hoàng Phủ Kỳ
07/04/2013
Phong Vân Vô Kị một tay giữ Lãnh Nhược Sương đang hôn mê, nhún thân vài cái đã xuất hiện dưới chân núi. Mã phu kia vẫn ngồi tại ven đường, chưa có rời đi.
Gặp lại Phong Vân Vô Kị đang giữ một gã nam tử người dính đầy máu, sắc mặt tái xanh, mã phu bật người đứng dậy, ánh mắt cũng nhìn về phía sau Phong Vân Vô Kị.
Thân đồ Ma quân khinh công cũng không kém, một lát sau đã đi tới. Tên xa phu kia gặp lại Thân đồ Ma quân Hách Liên Nam Sơn, da mặt co rúm không thôi, không nói một lời xoay người nhảy lên thượng xa.
“Tiền … tiền bối thật sự là từ trên đi xuống?...” Hách Liên Nam Sơn quan sát sắc mặt Phong Vân Vô Kị, lấy tay chỉ lên bầu trời, cẩn thận nói.
“Biết được là tốt rồi.. … đây là đệ tử của ta, ta đã bảo vệ tâm mạch hắn, ta cần phải tìm được biện pháp giải cứu hắn trước. Bây giờ tao giao cho ngươi chiếu cố hắn, nếu mà xảy ra chuyện gì ngươi hãy chuẩn bị bồi táng cùng hắn.: Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn Thân đồ Ma quân nói
oanh!
Thiên đồ Ma quân giống như bị năm đạo thiên lôi đánh trúng, đầu trống rỗng. Trong thiên hạ phi thăng giả thật ra không ít, nhưng có thể xuống tới đây, hoàn toàn chưa có thấy qua. Mặc dù đã chứng kiến võ công của Phong Vân Vô Kị, Thân đồ Ma quân sớm đã có sở liệu, nhưng chính tai nghe thấy Phong Vân Vô Kị thừa nhận, sự kinh ngạc này nhất thời khó có thể tiêu trừ.
Khi tiếp nhận Lãnh Nhược Sương, Thân đồ Ma quân đã phục hồi lại tinh thần, phát hiện bản thân đã ngồi trong xe ngựa. Bên trong xe ngựa không gian vẫn còn rộng rãi.
“Tiền bối, chúng ta đi đâu đây?” Thân đồ Ma quân cẩn thận hỏi.
Trước tiên chúng ta đi xung quanh tìm khách điếm… …không được, bình thường căn bản không thể kìm chế loại độc này, ta cần phải tìm một gã lang trung trong giang hồ mới được. Hách Liên, phương diện này giao cho ngươi. Nếu ngươi làm tốt, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi.”
“Đa tạ tiền bối.” Hách Liên Nam Sơn mừng rỡ nói, “tiền bối, cầu xin người thu ta làm đồ đệ.” Hách Liên Nam Sơn chỉ hận không lập tức cúi đầu trước Phong Vân Vô Kị bái sư, thế nhưng trong tay gã ôm một người bệnh, cực kỳ không tiện, trong lòng khong khỏi có hận ý. Trước mặt người này tùy tiện đưa ra ân huệ, tự nhiên cũng được hưởng lợi.
Tình hình ở Mộ tử kiếm phái kia bây giờ vẫn còn ở trong đầu của Hách Liên Nam Sơn. Xoay trên không trung có mấy vạn thanh trường kiếm, chỉ cần một tiếng gầm đã đánh bay mấy ngàn vũ giả đạt tới cảnh giới phi thăng, không cần nói rõ cũng biết người trước mặt thực lực vô cùng thâm hậu. Lúc trước phi thăng, cũng bởi vì công lực không đủ, đánh không lại, nếu có chiêu tuyệt học ngự kiếm kia, còn không dễ dàng tẩu thoát ư. Hách Liên Nam Sơn nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm hưng phấn, thầm nhủ nhất định khi ở bên cạnh người này phải hầu hạ, khiến cho hắn cảm thấy thật thoải mái.
Đi!
Mã phu giơ roi lên, điều khiển ngựa nhằm hướng thành trấn lân cận đi tới. Rốt cục cũng tiến tới thành trấn trước mắt, dừng trước một gian khách điếm. Lần này Phong Vân Vô Kị trực tiếp ôm lấy Lãnh Nhược Sương, đưa vào một gian khách phòng, hết thảy mọi việc hắn đều giao cho Hách Liên Nam Sơn, người này hành tẩu giang hồ đã lâu, tất cả mọi việc đều rõ.
Một lát sau Hách Liên Nam Sơn dẫn theo một lão già sắc mặt tái nhợt tiến vào phòng.
“Mau chóng xem bệnh cho người này, nếu ngươi trị được bệnh đảm bảo ngươi cả đời phú quý, nếu không được ngươi chuẩn bị chịu chết đi.” Hách Liên Nam Sơn nghiêm mặt đe dọa.
Vị lang trung kia đang ở nhà cùng người nhà chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên một gã chạy vào nhanh như sấm, chưa nói một câu liền bị đưa thẳng đến đây. Hắn thật ra cũng không có quên, đã thuận tay mang luôn cả túi thuốc đến.
Vị lang trung cau mày dò xét, xem mạch cho Lãnh Nhược Sương cả nửa ngày trời. Phong Vân Vô Kị đang chuẩn bị nghe hắn kết luận, đột nhiên lang trung này quỳ xuống, đập đầu binh binh xuống đất.
“Đại gia tha mạng… không phải tiểu lão không cứu, mà thực sự chưa bao giờ thấy qua loại độc cổ quái này. Hơn nữa tâm phế hắn bị thương nặng, còn sống được đến bây giờ đã là một kỳ tích. Hoàn toàn nằm ngoài năng lực của tiểu lão… đại gia tha mạng, xin đừng giết ta!”
Vị lang trung này hướng về phía Thân đồ Ma quân mà quỳ, thanh âm có chút run rẩy. Có thể từ hắn nhìn ra, nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào thân thể.
“Không thể cứu!...” Hách Liên Nam Sơn giận dữ, đưa tay chuẩn bị kết liễu vị lang trung này. Hắn làm việc toàn dựa vào tính khí, hoàn toàn không có sự tính toán.
Phong Vân Vô Kị giơ tay lên, Hách Liên Nam Sơn lập tức ngậm miệng lại, cung kính khom người. Vị lang trung kia cũng rất thông minh, lập tức quay đầu hướng về Phong Vân Vô Kị cúi xuống.
Vốn hy vọng vị lang trung này có thể trị được độc, nhưng khi nghe được như vậy, hắn thấy thất vọng, trong lòng phiền toái, không còn chút tâm tình nào. Hắn phất tay nói: “Ngươi hãy đi đi.”
Vị lang trung kia như được đại xá, trộm nhìn Hách Liên Nam Sơn rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
“Chưởng quầy đâu!” một thanh âm hào sảng vang lên.
“Khách quan, đến đây….”
Phong Vân Vô Kị trong lòng chợt động, thanh âm này vô cùng quen thuộc. Thần thức rất nhanh chóng hướng xuống dưới lầu quan sát. Phong Vân Vô Kị mừng như điên, quả nhiên là Nam tinh kiếm phái Cổ Nguyệt Thiên!
Hách Liên Nam Sơn phát hiện Phong Vân Vô Kị đột nhiên vẻ mặt trầm trọng, có chút chẳng biết làm sao, đột nhiên lại thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó mở nhanh cửa phòng, hướng lầu dưới đi đến. Hách Liên Nam Sơn vẻ mặt khó hiểu, đang muốn đi xuống, nhưng nghĩ lại cuối cùng chỉ cần chiếu cố tốt cho người bệnh, tự nhiên sẽ thu được lợi ích, những chuyện khác không cần quan tâm.
Không lâu sau Phong Vân Vô Kị dẫn một gã trung niên nam tử đi đến, nam tử kia liếc mắt nhìn rồi bước nhanh đến bên Lãnh Nhược Sương đang nằm trên giường. Hách Liên Nam Sơn lập tức bước nhanh ra ngoài, dạo vài vòng rồi mới quay trở lại phòng.
Còn chưa mở cửa phòng đã nghe được thanh âm Phong Vân Vô Kị: “Cổ Nguyệt Thiên, ngươi như thế nào mà cũng dừng lại khách điếm này.”
“Sư tổ, ta từ không gian thông đạo đến, phát hiện mình ở một địa phương hoang vu, không người ở. Ta nhớ rõ ràng đã đi theo bên cạnh sư huynh Mạc Li Dạ, không biết sao lại đến nơi đó, bên cạnh không có một ai. Ta nghĩ sư tổ không thấy tìm khẳng định sẽ tới Nam tinh kiếm phái tìm ta, vì vậy đệ tử từ địa phương đó đến đây. Đệ tử khinh không công bằng sư tôn, nửa ngày mới tới được thành trấn lân cận này, vốn chuẩn bị tìm khách điếm nghỉ ngơi một đêm, rồi trở lại Nam tinh kiếm phái. Không nghĩ tới lại gặp sư tổ ở nơi này, thực sự là đệ tử rất hưng phấn.”
“Mmm, ta hiểu rồi, không nghĩ tới chưởng môn Mộ tử kiếm phái lại lớn mật và tham lam đến như vậy. Vì muốn tiếp tục giữ ngôi vị chưởng môn mà đầu độc đối với Nhược Sương, sau đó lại ra tay ám toán. Nếu không phải ta đuổi kịp tới, chỉ sợ là lúc này Nhược Sương đã thảm tử.
“Sư tổ, bọn họ dám thương tổn Lãnh sư huynh, chúng ta đem toàn bộ Mộ tử kiếm phái này giết hết.” Thanh âm Cổ Nguyệt Thiên vang lên.
“Giết? Giết hết mấy ngàn vũ gia đạt tới phi thăng cảnh giới?”
"A?!!!"
Trong phòng, Phong Vân Vô Kị hay tay chắp ở phía sau, đi đi lại lại trong phòng, tựa hồ tự hỏi về vấn đề gì.
Không lâu sau Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, hướng ra ngoài phong kêu lớn: “Hách Liên, ngay cả ngươi cũng vào đây đi.” Cửa mở ra, Hách Liên vẻ mặt xấu hổ mở cửa đi vào.
“Sư tổ, hắn rốt cuộc là ai?” Cổ Nguyệt Thiên nhìn Hách Liên Nam Sơn nói.
“Điều này ngươi tạm thời không cần hỏi đến… Hách Liên, Nhược Sương ta tạm thời giao cho ngươi chiếu cố hắn. Ngươi đưa hắn đi tìm thần y nổi tiếng võ lâm nhờ giúp. Ta không quan tâm ngươi dùng thủ đoạn gì, tóm lại ngươi cần bắt hắn ra tay giúp Nhược Sương khử độc. Nếu người nào cản trở ngươi cứ thẳng tay xuất thủ.” Dứt lời Phong Vân Vô Kị phất chưởng về phía Hách Liên Nam Sơn, khiến hắn bị một hấp lực cường đại hút lại, không thể phản kháng.
Phong Vân Vô Kị một chưởng đặt trên vai Hách Liên Nam Sơn, một luồng chân khí mãnh liệt truyền vào trong cơ thể Hách Liên Nam Sơn, một mặt mở miệng nói: “Hách Liên, ta tặng cho ngươi 5 ngàn năm công lực, các vũ giả đạt tới cảnh giới phi thăng bây giờ căn bản không phải đối thủ của ngươi. Trong cơ thể ngươi có chân lực của ta, dù ngươi có đến nơi nào cũng không thoát khỏi, đều nằm trong tay ta. Sau khi ngươi xong việc trở về, không cần ta nói ngươi cũng biết sẽ thu được không ít lợi ích. Còn nếu làm ta tức giận, ngươi đừng trách ta sử dụng thủ đoạn đối phó ngươi.
Nói xong cũng không đợi Hách Liên Nam Sơn trả lời, một chưởng trực tiếp đưa hắn từ trong phòng bay ra ngoài cửa sổ, biến mất trong đêm tối.
Quay đầu lại, Phong Vân Vô Kị nói: “Cổ Nguyệt Thiên, không thể chậm trễ, chúng ta tại vị diện này không có nhiều thời gian, nếu không chỉ sợ khi Thiên giới xuống, ngay cả chúng ta cũng cũng không thoát khỏi bị trừ khử. Yếu tố không ổn định có rất nhiều, chúng ta chỉ có thể quản lý duy nhất một thứ, phải nhanh chóng quyết định kế hoạch. Nhược Sương đành giao cho hắn, tin rằng hắn cũng không dám có ý xấu. Sáng mai chúng ta tới Nam tinh kiếm phái.
“Vâgn, sư tổ!...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.