Chương 58: Sát Cơ (3)
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Dạ Kiêu hoảng hồn tháo chạy trong bong đêm, như một con chó hoang bị dồn đến đường cùng. Ký ức trở về 1 ngày trước, Dạ Kiêu khóac trên mình loại xiêm y đen bó sát người mà Dạ Tộc vốn ưa chuộng, trên lưng là tấm áo choàng xẻ cánh dơi, treo ngược trên cây cổ thụ lớn nhất trong rừng.
Đột nhiên, tất cả dạ tộc đều nghe thấy tiếng triệu gọi của Dạ tộc tộc trưởng. Tất cả đồng loạt rời khỏi tán cây mà tập trung tại quảng trường thạch đài ở giữa rừng.
Ở đấy, Dạ Kiêu nhận lệnh của Dạ Mị đại nhân dẫn theo 1000 tộc nhân đi đến vị trí số 10245, nơi giao tiếp với Thái Cổ để tàn sát một số kẻ phi thăng mới. Dạ tộc bản tính vốn khát máu, còn về lý do tại sao thì chẳng thể lần ra được, ngay cả bản thân Dạ Kiêu cũng không biết, có lẽ nó vốn là vậy.
Từ lúc nhân loại ký vào hiệp ước thái cổ, những kẻ phi thăng của loài người đâu có bao nhiêu. Dạ Kiêu vốn cảm thấy kỳ lạ, với một vị trí, những kẻ phi thăng có nhiều đến cỡ nào cũng đâu cần đến 1000 dạ tộc? Nhưng vì là lệnh của tộc trưởng nên thôi.
Khi Dạ Kiêu đến nơi, nơi phi thăng ở vị trí 01245, không ngờ lại có đến hơn ngàn kẻ phi thăng mới với dung mạo thê thảm, phía sau họ còn đến vài trăm phi thăng giả nữa. Toàn thân họ đầy vết thương của lôi kích, giống như đã bị tổn thương bởi “độ kiếp” mà truyền thuyết nhân loại vẫn đề cập. Trong không khí phảng phất loại hơi vị xa xôi nhưng quen thuộc, đó chính là khí tức thánh khiết trên người của những thiên sứ. Tất cả dạ tộc bản tính vốn rất căm ghét loại khí tức này, và cũng rất mẫn cảm, cho nên Dạ Kiêu nhanh chóng phân biệt được nơi bắt nguồn của khí tức này.
Không có gì đáng bàn cãi, Dạ tộc vốn lấy huyết dịch làm thức ăn, nhìn thấy một đám phi thăng giả đương kiệt sức như thế, hiển nhiên sẽ có một trận đại tiệc, một số nhanh nhạy đã kịp trốn thoát, một số thì cố ở lại chống cự.
Sau một thời gian, bọn nhân loại cũng đã bị xử lý, để lại khoảng hơn 20 người, rồi tất cả mở một buổi yến tiệc, cùng hưởng thụ bữa tiệc huyết dịch no nê – thật là khoái khẩu.
Nhưng không ai ngờ rằng, tai nạn lại xảy ra ngay lúc này. Đối với nguy hiểm, Dạ Kiêu có một trực giác khó nói, trực giác này đã nhiều lần cứu nó thoát nạn, vì vậy ngay khi cảm thấy bất ổn, Dạ Kiêu đã lập tức rời khỏi doanh địa, trốn vào một nơi kín đáo trong rừng rậm.
Khủng khiếp! một kẻ cực kỳ khủng khiếp! 1 kẻ như ác ma, tốc độ thiên hạ đệ nhất của dạ tộc vốn không cao thủ nào sánh bằng, nhưng kẻ nam nhân này lại không xem đó là gì cả. Chỉ trong chớp mắt mà cả ngàn tộc nhân đã bị phanh thây trong vầng kiếm khí rợp trời. Dạ Kiêu thậm chí chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy thi thể rơi như mưa, trông như 1 tổ ong bị phá tan nát.
Một cổ hàn khí ớn lạnh từ dưới chân, luồn dọc lên cột sống, Dạ Kiêu cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao chuyến đi này cần đến hơn ngàn tộc người, nhưng cho dù là 1000 thì nào có thể chống lại tên nam nhân như sát thần ấy?
Nỗi sợ hãi khôn cùng như bóp nghẹt cổ của hắn, khiến hắn gần như không thể hô hấp. Tháo chạy, chạy bạt mạng, ngay cả quay đầu nhìn hắn cũng không dám, chỉ lầm lũi mà tháo chạy, chạy thẳng vào rừng.
Cổ khí tức băng hàn sau lưng như gần như xa, có mấy lần, Dạ Kiêu thậm chí cảm giác nguồn khí đó đã kề ngay cổ. Hắn run cả người, rất muốn quay đầu nhìn xem có còn bị truy đuổi không hay đã an toàn rồi, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không dám, chỉ sợ rằng vừa quay đầu, cái đầu sẽ mãi mãi lìa khỏi thân…
1 ngày trôi qua, Dạ Kiêu vẫn điên cuồng tháo chạy, 1 đêm lại trôi qua, Dạ Kiêu vẫn cắm đầu cắm cổ chạy…. 1 ngày rồi lại 1 ngày, Dạ Kiêu vượt qua từng quả núi, băng qua từng dòng chảy, cuối cùng đã đến Dạ sâm lâm (khu rừng Đêm). Lúc này Dạ Kiêu vừa mệt vừa sợ, thở hồng hộc, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Đến khu rừng Đêm là được rồi, ở đây an toàn rồi. Dạ Kiêu thầm nghĩ, không biết tên ma vương đó đã đi chưa, có còn lần theo đằng sau không, qua bao nhiêu ngày rồi chắc hắn cũng đã bỏ đi. Dạ kiêu vừa nghĩ vừa quay đầu lại, loáng qua ánh mắt là 1 đạo kiếm khí sáng choang, tiếp sau đó chỉ còn là 1 cái xác không đầu đang đứng khựng lại… tất cả chỉ còn màu đen…
Nhẹ nhàng thu hổi đệ ngũ kiếm đảm, kiểm tra thi thể của Dạ Kiêu, thi thể vẫn khô ráo, không vương một giọt máu, Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng “Ngươi không nên quay đầu lại.”
Bước 1 bước lớn, Phong Vân Vô Kỵ lướt qua thi thể không đầu của Dạ Kiêu. Sau 3 ngày theo dấu, Dạ Kiêu đã dẫn Phong Vân Vô Kỵ đến nơi này, thần thức lập tức dò xét được nơi khí tức hội tụ, nhanh chóng xác định vị trí cứ địa của Dạ Tộc. Tên Dạ Kiêu đó có giữ mạng cũng vô dụng cho nên Phong Vân Vô Kỵ đã hạ thủ hắn mà không chút do dự.
Nợ máu phải trả bằng máu, ngay lúc vị hậu bối đệ tử ngã gục trước mặt người, Phong Vân Vô Kỵ đã tự thề với lòng như thế.
Chúng ta trốn tránh, chỉ bởi vì thực lực không đủ, nhưng bây giờ, khi sát cơ tái xuất, chúng ta phải đối mặt, bởi vì, nay đã khác xưa….
Phía trên vực sâu thăm thẳm, Phong VânVô Kỵ nghênh gió ngạo lập, phía dưới, một khu rừng nguyên thủy trải dài cả ngàn vạn dặm, lẳng lặng, người lại nhắm mắt, đôi tay dang rộng, cơ thể đổ nghiên, tạo thành góc 45 độ với bờ vực. Ngay khu rừng nguyên thủy rậm rạp ấy đột nhiên rần lên thanh âm răng rắc hùynh hùynh, sau đó hàng ngàn hàng ngàn cây cổ thụ khổng lồ đổ rạp, rung chuyển cả một vùng rộng lớn, khói bụi ngút trời.
Một làn sóng bụi liên tục di chuyển, càng lúc càng cao, càn quét dần về phía sâu của khu rừng. Nó đi đến đâu, cổ thụ ngã trụi đến đó…
Phong Vân Vô Kỵ tay phải triệu kiếm quyết, sau đó từng chiếc lá rơi rụng từ những cây cổ thụ ngã rạp bắt đầu tụ hợp, tạo thành một cơn lốc xóay khổng lồ, càng tiến sâu vào trung tâm của khu rừng, nó cuốn càng nhiều lá, cơn lốc càng bành trướng dữ dội.
Sâu trong rừng, tại một quảng trường trống thênh thang, trên một cột trụ cao to, 1 nam tử bị gói chặt trừng to mắt, miệng vừa há đã hiển lộ răng nanh nhọn hoắc. Gã đó ngẩng đầu hú dài 1 tiếng, tiếng hú vang vọng chát chúa, cả khu rừng tĩnh lặng như bị kinh động, rùng mình gầm thét.
Phía trên khu rừng đen, từng đạo hắc ảnh vù vù phóng về phía Phong Vân Vô Kỵ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.