Chương 59: Sát cơ (4)
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Vô số đạo hắc ảnh liên tục vụt đến từ trong khu rừng nguyên thủy đen đặc. Những tấm áo choàng tung bay, trông như những con dơi tung cánh, bay thẳng đến Phong Vân Vô Kỵ. Hắc ảnh càng lúc càng nhiều, cuối cùng tạo thành một đám mây cuồn cuộn ùn tới, không ngừng phát ra tiếng lít chít, công kích Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ đưa mắt, ngón tay búng ra, hang tỉ vạn lá cây từ cơn lốc khổng lồ lập tức xiết gió rào rào phi thẳng đến đám mây đen kia, chớp mắt đã bao trùm tất cả, chỉ còn thấy lá và lá.
Xọet xoẹt xoẹt
Máu vụt nhuộm đỏ cả trường không, từ trong đám mây đen bùng ra, vung vãi và đổ xuống như cơn mưa rào. Thi thể từ đó cũng xé gió mà liên tục đổ xuống. Tuy vậy vẫn còn một nửa Dạ Tộc thân ảnh đang tiếp tục chớp nhoáng lao tới trong đêm đen, đồng thời chia thành nhiều tốp, thi triển trảo nha xé nát tất cả lá cây trước mặt, bổ đến Phong Vân Vô Kỵ.
Khẽ cười lạnh nhạt, Phong Vân Vô Kỵ tay trái ấn kiếm quyết, 1 cơn gió lốc lập tức cuộn dậy, tiếp tục cuốn theo vô số lá nhỏ và sắc, mang theo kiếm khí, tiếp tục tràn ra trước như cơn bão bất tận.
Trên cao, cơn mưa đỏ lừ của máu càng lúc càng dày đặc, tiếng gào thét càng lúc càng bi thảm.
Trong dạ tộc, có vài tên cao thủ diện mạo hung hãn đã vượt qua chướng ngại, thi triển tốc độ cực cao áp sát Phong Vân Vô Kỵ, khoảng cách vài trăm dặm chỉ chớp mắt đã vượt qua, tung quỷ trảo, nhằm ngay vai và cổ của Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhăn mày, không thấy người có động tĩnh gì, chỉ nghe 1 tiếng kiếm ngâm thanh thoát, phát ra từ trong cơ thể. Ngay sau đó 1 làn ô quang vụt qua, như dòng điện liên tục xuyên qua cơ thể của bọn dạ tộc cao thủ, rồi lại trở về Phong Vân Vô Kỵ.
Chỉ cách mạch cổ của Phong Vân Vô Kỵ vài tấc, đôi quỷ trảo sắc bén đó đột nhiên dừng lại, duới cằm của người có 1 vết xước mảnh nhưng không hề rỉ máu, chỉ là xước qua da. Trước mắt, bọn dạ tộc cao thủ mặt nghệch ra, cả sắc mặt, tư thế đều giữ nguyên trong trạng thái công kích cuối cùng.
Bặc bặc
Tiếng vỡ giòn phá tan sự tĩnh lặng, đôi quỷ trảo cách Phong Vân Vô Kỵ vài tấc đó từ từ đứt lìa, máu vẫn chưa kịp chảy thì ngay trên cổ của chúng đã bắt đầu xuất hiện 1 vết đỏ vòng quanh cổ, máu từ từ rỉ ra, lan rộng cho đến khi đầu và cổ đứa lìa hoàn toàn, cái đầu trắng bệch, lặng lẽ rơi xuống đất.
Sau lưng bọn dạ tộc cao thủ, lớp hắc y của những tên dạ tộc khác đồng thời cũng từ một lớp xiêm y hoàn chỉnh, hóa thành muôn vàn mảnh vải vụn, rải đầy, lơ lửng. Trên tấm thân trần, vô số vết nứt dần lan rộng, chia cơ thể thành nhiều khối nhỏ, thật nhỏ…
1 cơn gió lùa qua, bọn cao thủ trước mặt Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một làn mưa máu, còn đôi mắt của người… vẫn lạnh lùng, bất động.
Trên quảng trường sâu trong rừng đen, tên nam tử có tướng mạo tuấn vĩ, sắc mặc trắng tái trở nên cực khó coi, chỉ trong 1 thoáng mà cao thủ của dạ tộc đã bị kẻ lạ mặt này tàn sát gần hết. Vốn tưởng rằng đối phương là cao thủ, nhưng chỉ cần đông người là có thể chế ngự, không ngờ… đã quá khinh địch.
Nét điên dại khẽ xuất hiện trên khóe miệng của Dạ Mị, rồi hắn đột nhiên dang rộng 2 tay, tấm áo choàng hình cánh dơi từ từ mở tung ra…
1 tiếng gầm thê thảm, giận dữ bùng ra từng trong miệng của Dạ Mị, tạo thành một làn sóng âm ba động, lan ra tứ bề. Nó bùng ra tới đâu, cây cối rã thành cát bụi đến đó.
Sóng âm không ngừng trải rộng ra tứ phía, vô vàn mảnh vụn của cây lá phủ đầy cả khoảng không, mịt mù. Trong chớp nhoáng, đạo thanh âm vô hình đó đã đón lấy tỷ tỷ vạn vạn chiếc lá mà Phong Vân Vô Kỵ đã điều khiển để tiêu diệt Dạ Tộc.
Ùynh!
1 tiếng vang kinh thiên động địa, như thuở vũ trụ sơ khai, lúc xảy ra vụ nổ khởi nguyên vạn vật, ngay sau đó là vùng tiếp xúc của âm thanh chấn động ba vô hình và khoảng trời dày đặc cây lá bị uốn khúc biến dạng, cảnh vật như chìm vào mớ hỗn độn, mờ ảo. Ngay trong khe nứt từ khoảng không gian giao tiếp của 2 nguồn lực đương đối kích dữ dội là những tia lửa điện xoèn xoẹt, thoắt hiện, thoắt ẩn.
2 nguồn sức mạnh vô biên cuối cùng cũng xuyên thấu vào nhau, năng lượng cường bạo lập tức nghiền vụn hàng tỷ tỷ lá cây, cho dù tu vi đã đạt cảnh giới của Kiếm Hoàng thì cũng không thể nào điều khiển được những hạt bụi li ti như thế.
Sau khi lá cây dày đặc như đại dương đó hóa thành tro bụi, cùng với hàng trăm thi thể của Dạ Tộc rơi xuống, chợt thoáng thấy thân ảnh chớp qua, Dạ Mị xuyên qua tầng tầng bụi lá, nhưng trên người lại không vương một hạt bụi nào.
Trong hư không, Dạ Tộc vốn đông như kiến cỏ, sau kiếp nạn này, chỉ còn lại không đến 1 ngàn tên, hơn nữa đa số đều đã thân thụ trọng thương, trên người hoặc ít hoặc nhiều cũng trúng vài chiếc lá…những chiếc lá ghim sâu vào xương tủy.
“Ngươi là ai? Tại sao lại đồ sát tộc nhân của ta?” Dạ Mị cách đó 1 khoảng xa, nói vọng đến Phong Vân Vô Kỵ, giọng nói tuy không sảng nhưng vẫn nghe rất rõ dù khoảng cách khá xa.
Haha……Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu phá lên 1 tràng cười cuồng dại, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Phong Vân Vô Kỵ lừ mắt nhìn Dạ Mị, ánh nhìn đỏ rực màu của máu “Ngươi hỏi ta là ai? Ngươi đã giết hơn ngàn đệ tử của ta, khiến ta phải trân mắt mà nhìn chúng đệ tử vong mạng lại không thể cứu giúp, giờ đây ngươi dám hỏi ta là ai? Khi ngươi phái người đến đồ sát đệ tử của ta, ngươi không dò hỏi đến ta là ai sao?”
Dạ Mị biến sắc, giọng lạnh lùng “Không ngờ, ngươi chính là kẻ được gọi là “Phong Vân Vô Kỵ”, ta vốn không nghĩ ngươi có thể lợi hại như vậy, không ngờ rằng, ngươi dám truy sát bọn ta đến tận đây. Ngươi đã giết chết hơn vạn tộc nhân của ta, hôm nay đừng hòng rời khỏi chỗ này.”
“Không tiêu diệt tên đại ma đầu như ngươi, ta làm sao xứng đáng làm sư tổ của môn hạ đệ tử? Làm sao để họ tin tưởng và theo ta? Và làm sao có thể khiến cho bao nhiêu đệ tử đã vong mạng dưới ác trảo của các ngươi được siêu thoát? Ngươi, chỉ có con đường chết!” Giọng nói sắc lạnh của Phong Vân Vô Kỵ như hàn kim đâm thẳng vào xương cốt, sát khí ngùn ngụt.
Khách khách khách……Dạ Mị cười lên 1 cách quái dị, tiếng cười vang chấn tứ dã “Ngươi muốn giết ta? Cho dù thực lực của mạnh hơn ta thì cũng không ai dám xuất lời sàm bậy trứơc mặt ta. Hôm nay cứ để ta hút hết máu của ngươi, để ngươi biết uy danh của Dạ Tộc này.”
“Các ngươi hãy mau lui đi, ở đây để ta.” Dạ Mị lãnh ngạo quát đuổi đám tộc nhân đang đứng thừ ra ở sau lưng. Hơn vạn tộc nhân đông đảo ngày nào, chỉ vì 1 quyết định của mình mà gần như phải vong mạng, nghĩ đến đây, Dạ Mị không khỏi đau long và căm hận tên nhân loại trước mặt, thật muốn phanh thây hút máu của hắn ta.
Phụt
Tấm áo choàng màu đen của Dạ Mị khẽ bung ra, như một con dơi khổng lồ. Lơ lửng giữa đêm không, thân ảnh khẽ động, Dạ Mị như dần hòa mình vào bong đêm, biến mất tích…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.