Phi Thăng Thất Bại, Ta Đóng Giả Kim Thủ Chỉ
Chương 6: Khách Đến Thăm
Bái Nguyệt Tôn Giả
10/11/2024
"Ta ư? Sống qua vô số tuế nguyệt, có lẽ không còn ai nhớ đến ta, ta kém chút cũng không nhớ tên của mình, ngươi sau này cứ gọi ta là...Hàn."
Hàn?
Cố Trường Ca không biết, Hàn là tên hay là họ của tiền bối, nhưng giọng nói của Hàn tiền bối tang thương cô độc giống như tên của hắn. Hắn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng đoàn chừng là niên đại quá xa, hắn cảnh giới quá thấp, sau này có thể ra ngoài, liền tìm một chút thư tịch để đọc, có lẽ tìm được một chút dấu vết về vị Hàn tiền bối này.
Lạc Hàn cũng không biết Cố Trường Ca nghĩ nhiều như vậy, nội tâm của hắn suy nghĩ rất đơn giản.
Cũng không thể báo tên là Long Quân Chí Tôn được, hắn cho dù không quá để ý đến mặt mũi, làm người có chút vô sỉ, không quá đứng đắn, nhưng tại một số thời điểm, vẫn không thể không muốn mặt.
Thời điểm đó chính là hiện tại.
Nếu để cho minh hữu cùng địch nhân biết được, đường đường Long Quân Chí Tôn, lập nên vô số truyền kỳ (thật ra không có bao nhiêu, phần lớn là do tu sĩ khuếch đại ra mà thôi) xuất thế chưa đến một năm, đột phá ghi chép toàn bộ đại lục, là vị thứ hai sau Đạo Tôn có thể phi thăng thành Tiên.
Bây giờ lại "sống nhờ ở đậu" trong một cái nhẫn ngọc, như vậy mất mặt biết chừng nào.
Cho nên liền nói ra tên của hắn, dù sau tại toàn bộ đại lục, người tên Hàn không ít, với lại rất ít người biết tên thật của Long Quân Chí Tôn là gì, chỉ dựa vào cái tên này sẽ không ai nhận ra được hắn.
"Kiệt kiệt kiệt, mà có nói chắc cũng không ai tin." Lạc Hàn cười một trận quái dị trong lòng. Hắn nhân lúc này liền hỏi:
"Tiểu tử, năm nay là năm nào?"
Cố Trường Ca cũng không có kinh ngạc bao nhiêu khi nghe Hàn tiền bối hỏi như vậy, dù sao đây có lẽ một vị sống qua vô số tuế nguyệt, cổ lão cường giả, có lẽ vì chuyện gì đó phải ngu say, bây giờ thức tỉnh trên người hắn, không biết thời đại nào cũng không có gì lạ.
"Năm nay là Đại Ngu lịch năm thứ 10120."
Chà, đã qua 100 năm rồi sao?
Lạc Hàn cảm khái, hắn xuyên qua đến thế giới này là Đại Ngu lịch năm thứ 10000, năm đó hắn từng đi qua hoàng cung Ngu quốc dạo chơi một lần, quen không ít người, không biết hiện tại cố nhân có mấy người còn nhớ đến hắn.
Một trăm năm đối với tu sĩ không có gì đáng nói, một cái chớp mắt là qua một trăm năm. Nhưng tu tiên giới nguy hiểm trùng trùng, không cẩn thận chỉ có con đường chết.
Huống chi từ xưa đến nay vô tình nhất chính là hoàng gia, cho dù là huynh đệ, phụ tử, người thân đều có thể vì tranh đoạt hoàng vị mà giết hại lẫn nhau.
Lạc Hàn trầm mặc chốc lát, hắn cũng không có tại vấn đề này hỏi quá nhiều làm gì, sau này ra ngoài liền tự mình tìm hiểu vẫn tốt hơn.
"Có người quen đến tìm ngươi, ta liền không làm phiền hai người trò chuyện, hắc hắc.."
Lạc Hàn cười nói, giọng nói đầy ý vị thâm trường. Cố Trường Ca còn chưa hiểu chuyện gì, liền nghe tiếng bước chân đi tới.
Liễu Thanh Y tiến bước chậm rãi, chiếc ô trúc trên tay che chắn cơn mưa rơi nặng hạt. Nàng không hề sợ lạnh, nhưng lòng nàng đã rối bời, mang theo nỗi day dứt không dứt ra được. Cuối cùng, nàng đã đứng trước Cố Trường Ca.
Chỉ qua mấy ngày, đại sư huynh giờ đây tiều tụy, khuôn mặt kiên nghị đầy phong trần nhưng không còn chút nào ánh hào quang. Đôi mắt hắn, sâu thẳm như một vực không đáy, phản chiếu những nỗi đau đớn và sự khinh bỉ lạnh lùng mà không ai có thể xoa dịu được.
Liễu Thanh Y bước tới gần hắn, giọng nàng run rẩy, như không thể tin được những lời sắp thốt ra từ chính miệng mình:
“Đại sư huynh… ta… ta đã xin sư tôn, chỉ cần huynh chịu thừa nhận lỗi lầm, sư tôn sẽ tha thứ, để huynh có thể trở lại Thanh Vân tông.”
Cố Trường Ca khẽ cười, một nụ cười đắng cay, đầy xót xa và lạnh lẽo. Ánh mắt hắn lướt qua nàng, không có vẻ gì là tức giận, chỉ còn lại sự thờ ơ như nhìn một người xa lạ. Hắn khàn giọng đáp, giọng nói như vọng lên từ đáy vực sâu, khắc nghiệt và lạnh nhạt:
“Thừa nhận lỗi lầm? Thanh Y, ngươi thực sự nghĩ rằng ta là kẻ đã cấu kết với ma tu? Ngươi không nhớ là ai đã liều mạng cứu các ngươi sao? Còn những đệ tử khác đã chết, mạng của họ không đáng kể đến sao?”
Liễu Thanh Y cúi mặt, giọng nói của nàng thoáng nghẹn lại, như cố nén cảm xúc:
“Nhưng đại sư huynh… là Tiêu Phàm nói… nếu không phải huynh cấu kết với ma tu, thì làm sao chỉ có huynh sống sót… Làm sao có thể giải thích được?”
Cố Trường Ca nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng, từng lời từng chữ thốt ra đều sắc bén như lưỡi dao:
“Giải thích? Ngươi muốn ta giải thích điều gì đây, Thanh Y? Ngươi và Tiêu Phàm thà tin vào lời đồn, thà quay lưng với ta còn hơn nghe sự thật. Trong mắt các ngươi, ta là kẻ đã phản bội đồng môn, chỉ để đổi lấy mạng sống này. Đó là những gì mà các ngươi nghĩ về ta sao?”
Giọng nói của Cố Trường Ca trầm xuống, mang theo nỗi buồn đau không sao tả xiết. Hắn nhìn xa xăm, như thấy lại những đệ tử đã mất, những khuôn mặt thân quen giờ chỉ còn là ký ức nhạt nhòa.
Liễu Thanh Y đứng bất động, đôi vai nàng run rẩy trong nỗi bất lực, giọng nàng khẽ vang lên, yếu ớt như tiếng thì thầm:
“Đại sư huynh… ta… ta chỉ mong mọi chuyện có thể quay lại như trước. Chỉ cần huynh chịu xin lỗi, tất cả sẽ qua đi…”
Cố Trường Ca cười lạnh, không đáp, chỉ quay người lại, nhìn về phía xa, để mặc cho những hạt mưa rơi lấp đầy đôi mắt mình.
Những lời nàng nói giống như những mũi dao đâm vào lòng hắn, từng lời từng chữ đều nhắc nhở hắn về sự phản bội của người từng là sư muội thân thiết nhất.
Cuối cùng, hắn khẽ nói, giọng buông thả:
“Không cần nữa. Ngươi cứ đi đi, Liễu Thanh Y. Trở lại bên Tiêu Phàm của ngươi và đừng bao giờ quay lại đây.”
Liễu Thanh Y cắn chặt môi, đôi mắt ngấn lệ. Nàng lặng lẽ quay lưng, bước đi trong mà sương mờ mịt, mang theo nỗi buồn và cảm giác mất mát không sao bù đắp nổi.
"Ta còn tưởng ngươi cùng tiểu cô nương này sẽ lâm ly bi đát, ôn lại không ít chuyện cũ." Lạc Hàn đột nhiên nói ra.
Cố Trường Ca cười trừ, hắn cũng không biết Hàn tiền bối đang chế nhạo hắn, hay là thật tưởng tượng như vậy.
Nhưng đúng khi gặp lại Liễu Thanh Y, nội tâm của hắn có chút mất mát. Đã từng là tiểu sư muội hắn thương yêu nhất, mỗi lần tông môn phân phát tài nguyên, hắn đều đưa thêm một phần của mình cho nàng.
Liễu Thanh Y nửa đêm nói đói bụng, hắn chạy đông chạy tây trong nhà bếp nấu cho nàng ăn, nàng nói muốn đi Thiên Thủy thành chơi, hắn bồi tiếp nàng dạo chơi một tháng...
Nhưng hết thảy chỉ gói gọn lại hai chữ đã từng. Tiểu sư muội không còn là tiểu sư muội trước kia, nếu là trước đây Cố Trường Ca sẽ đổ lỗi cho Tiêu Phàm, nhưng bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ mới chính là bộ dáng thật của nàng đi.
Cố Trường Ca lúc này tựa như một thanh bảo kiếm, mà phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ra kiếm của hắn, hắn giọng nói đầy đau khổ, nhưng lại giống như làm ra quyết định nào đó.
"Có lẽ đời này ta cũng không thể quay lại thời gian trước kia, liền cất nó ở một góc trong sâu kín tâm hồn của ta đi, còn về Tiêu Phàm, đã ngươi là tai tinh, như vậy, ta liền thay trời hành đạo, diệt trừ đi tai tinh của thế giới này."
Hàn?
Cố Trường Ca không biết, Hàn là tên hay là họ của tiền bối, nhưng giọng nói của Hàn tiền bối tang thương cô độc giống như tên của hắn. Hắn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng đoàn chừng là niên đại quá xa, hắn cảnh giới quá thấp, sau này có thể ra ngoài, liền tìm một chút thư tịch để đọc, có lẽ tìm được một chút dấu vết về vị Hàn tiền bối này.
Lạc Hàn cũng không biết Cố Trường Ca nghĩ nhiều như vậy, nội tâm của hắn suy nghĩ rất đơn giản.
Cũng không thể báo tên là Long Quân Chí Tôn được, hắn cho dù không quá để ý đến mặt mũi, làm người có chút vô sỉ, không quá đứng đắn, nhưng tại một số thời điểm, vẫn không thể không muốn mặt.
Thời điểm đó chính là hiện tại.
Nếu để cho minh hữu cùng địch nhân biết được, đường đường Long Quân Chí Tôn, lập nên vô số truyền kỳ (thật ra không có bao nhiêu, phần lớn là do tu sĩ khuếch đại ra mà thôi) xuất thế chưa đến một năm, đột phá ghi chép toàn bộ đại lục, là vị thứ hai sau Đạo Tôn có thể phi thăng thành Tiên.
Bây giờ lại "sống nhờ ở đậu" trong một cái nhẫn ngọc, như vậy mất mặt biết chừng nào.
Cho nên liền nói ra tên của hắn, dù sau tại toàn bộ đại lục, người tên Hàn không ít, với lại rất ít người biết tên thật của Long Quân Chí Tôn là gì, chỉ dựa vào cái tên này sẽ không ai nhận ra được hắn.
"Kiệt kiệt kiệt, mà có nói chắc cũng không ai tin." Lạc Hàn cười một trận quái dị trong lòng. Hắn nhân lúc này liền hỏi:
"Tiểu tử, năm nay là năm nào?"
Cố Trường Ca cũng không có kinh ngạc bao nhiêu khi nghe Hàn tiền bối hỏi như vậy, dù sao đây có lẽ một vị sống qua vô số tuế nguyệt, cổ lão cường giả, có lẽ vì chuyện gì đó phải ngu say, bây giờ thức tỉnh trên người hắn, không biết thời đại nào cũng không có gì lạ.
"Năm nay là Đại Ngu lịch năm thứ 10120."
Chà, đã qua 100 năm rồi sao?
Lạc Hàn cảm khái, hắn xuyên qua đến thế giới này là Đại Ngu lịch năm thứ 10000, năm đó hắn từng đi qua hoàng cung Ngu quốc dạo chơi một lần, quen không ít người, không biết hiện tại cố nhân có mấy người còn nhớ đến hắn.
Một trăm năm đối với tu sĩ không có gì đáng nói, một cái chớp mắt là qua một trăm năm. Nhưng tu tiên giới nguy hiểm trùng trùng, không cẩn thận chỉ có con đường chết.
Huống chi từ xưa đến nay vô tình nhất chính là hoàng gia, cho dù là huynh đệ, phụ tử, người thân đều có thể vì tranh đoạt hoàng vị mà giết hại lẫn nhau.
Lạc Hàn trầm mặc chốc lát, hắn cũng không có tại vấn đề này hỏi quá nhiều làm gì, sau này ra ngoài liền tự mình tìm hiểu vẫn tốt hơn.
"Có người quen đến tìm ngươi, ta liền không làm phiền hai người trò chuyện, hắc hắc.."
Lạc Hàn cười nói, giọng nói đầy ý vị thâm trường. Cố Trường Ca còn chưa hiểu chuyện gì, liền nghe tiếng bước chân đi tới.
Liễu Thanh Y tiến bước chậm rãi, chiếc ô trúc trên tay che chắn cơn mưa rơi nặng hạt. Nàng không hề sợ lạnh, nhưng lòng nàng đã rối bời, mang theo nỗi day dứt không dứt ra được. Cuối cùng, nàng đã đứng trước Cố Trường Ca.
Chỉ qua mấy ngày, đại sư huynh giờ đây tiều tụy, khuôn mặt kiên nghị đầy phong trần nhưng không còn chút nào ánh hào quang. Đôi mắt hắn, sâu thẳm như một vực không đáy, phản chiếu những nỗi đau đớn và sự khinh bỉ lạnh lùng mà không ai có thể xoa dịu được.
Liễu Thanh Y bước tới gần hắn, giọng nàng run rẩy, như không thể tin được những lời sắp thốt ra từ chính miệng mình:
“Đại sư huynh… ta… ta đã xin sư tôn, chỉ cần huynh chịu thừa nhận lỗi lầm, sư tôn sẽ tha thứ, để huynh có thể trở lại Thanh Vân tông.”
Cố Trường Ca khẽ cười, một nụ cười đắng cay, đầy xót xa và lạnh lẽo. Ánh mắt hắn lướt qua nàng, không có vẻ gì là tức giận, chỉ còn lại sự thờ ơ như nhìn một người xa lạ. Hắn khàn giọng đáp, giọng nói như vọng lên từ đáy vực sâu, khắc nghiệt và lạnh nhạt:
“Thừa nhận lỗi lầm? Thanh Y, ngươi thực sự nghĩ rằng ta là kẻ đã cấu kết với ma tu? Ngươi không nhớ là ai đã liều mạng cứu các ngươi sao? Còn những đệ tử khác đã chết, mạng của họ không đáng kể đến sao?”
Liễu Thanh Y cúi mặt, giọng nói của nàng thoáng nghẹn lại, như cố nén cảm xúc:
“Nhưng đại sư huynh… là Tiêu Phàm nói… nếu không phải huynh cấu kết với ma tu, thì làm sao chỉ có huynh sống sót… Làm sao có thể giải thích được?”
Cố Trường Ca nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng, từng lời từng chữ thốt ra đều sắc bén như lưỡi dao:
“Giải thích? Ngươi muốn ta giải thích điều gì đây, Thanh Y? Ngươi và Tiêu Phàm thà tin vào lời đồn, thà quay lưng với ta còn hơn nghe sự thật. Trong mắt các ngươi, ta là kẻ đã phản bội đồng môn, chỉ để đổi lấy mạng sống này. Đó là những gì mà các ngươi nghĩ về ta sao?”
Giọng nói của Cố Trường Ca trầm xuống, mang theo nỗi buồn đau không sao tả xiết. Hắn nhìn xa xăm, như thấy lại những đệ tử đã mất, những khuôn mặt thân quen giờ chỉ còn là ký ức nhạt nhòa.
Liễu Thanh Y đứng bất động, đôi vai nàng run rẩy trong nỗi bất lực, giọng nàng khẽ vang lên, yếu ớt như tiếng thì thầm:
“Đại sư huynh… ta… ta chỉ mong mọi chuyện có thể quay lại như trước. Chỉ cần huynh chịu xin lỗi, tất cả sẽ qua đi…”
Cố Trường Ca cười lạnh, không đáp, chỉ quay người lại, nhìn về phía xa, để mặc cho những hạt mưa rơi lấp đầy đôi mắt mình.
Những lời nàng nói giống như những mũi dao đâm vào lòng hắn, từng lời từng chữ đều nhắc nhở hắn về sự phản bội của người từng là sư muội thân thiết nhất.
Cuối cùng, hắn khẽ nói, giọng buông thả:
“Không cần nữa. Ngươi cứ đi đi, Liễu Thanh Y. Trở lại bên Tiêu Phàm của ngươi và đừng bao giờ quay lại đây.”
Liễu Thanh Y cắn chặt môi, đôi mắt ngấn lệ. Nàng lặng lẽ quay lưng, bước đi trong mà sương mờ mịt, mang theo nỗi buồn và cảm giác mất mát không sao bù đắp nổi.
"Ta còn tưởng ngươi cùng tiểu cô nương này sẽ lâm ly bi đát, ôn lại không ít chuyện cũ." Lạc Hàn đột nhiên nói ra.
Cố Trường Ca cười trừ, hắn cũng không biết Hàn tiền bối đang chế nhạo hắn, hay là thật tưởng tượng như vậy.
Nhưng đúng khi gặp lại Liễu Thanh Y, nội tâm của hắn có chút mất mát. Đã từng là tiểu sư muội hắn thương yêu nhất, mỗi lần tông môn phân phát tài nguyên, hắn đều đưa thêm một phần của mình cho nàng.
Liễu Thanh Y nửa đêm nói đói bụng, hắn chạy đông chạy tây trong nhà bếp nấu cho nàng ăn, nàng nói muốn đi Thiên Thủy thành chơi, hắn bồi tiếp nàng dạo chơi một tháng...
Nhưng hết thảy chỉ gói gọn lại hai chữ đã từng. Tiểu sư muội không còn là tiểu sư muội trước kia, nếu là trước đây Cố Trường Ca sẽ đổ lỗi cho Tiêu Phàm, nhưng bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ mới chính là bộ dáng thật của nàng đi.
Cố Trường Ca lúc này tựa như một thanh bảo kiếm, mà phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ra kiếm của hắn, hắn giọng nói đầy đau khổ, nhưng lại giống như làm ra quyết định nào đó.
"Có lẽ đời này ta cũng không thể quay lại thời gian trước kia, liền cất nó ở một góc trong sâu kín tâm hồn của ta đi, còn về Tiêu Phàm, đã ngươi là tai tinh, như vậy, ta liền thay trời hành đạo, diệt trừ đi tai tinh của thế giới này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.