Chương 4
Hoàng Quỳnh Nga
19/06/2017
Không biết qua bao lâu, Tiểu Lục mới tỉnh
lại. Cảm giác đau đớn lan toả khắp vai, tay, chân, lưng…nói chung, toàn
thân thể của cô không nơi nào là không đau. Cố gắng lắm, Tiểu Lục mới
ngồi dậy nổi. Xem xét xung quanh, cô chợt thấy mình quá may mắn khi rơi
từ trên cao xuống mà vẫn còn sống thế này, ngoài việc đau nhức, một bên
chân cô hình như đã bị trật thì phải. Nhưng sống được là may rồi
- A ..Vừa đi được mấy bước, Tiểu Lục đã vấp phải thứ gì đó mà té xuống khiến cơ thể vốn đau nay lại càng đau nhức. Quay mặt lại xem thứ khỉ gió gì muốn chết lại dám ngáng chân cô thì Tiểu Lục giật mình kinh ngạc. Đó không phải là đá hay con gì, mà là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi với vết thương trầm trọng trên người. Thúc thúc gì ơi! Tiểu Lục cố hết sức lay gọi khi nhận ra đây chính là người bị bọn xấu kia đánh văng xuống vực trước cô.
Vất vả lắm, Tiểu Lục mới có thể kéo vị thúc thúc sắp chết này vào trong một hang đá gần đó trước khi cơn mưa bắt đầu ập xuống. Cô đặt ông ta sang một bên rồi bắt đầu tìm củi khô trong hang mà nhóm lửa sưởi ấm. Nhìn chân bị trật,Tiểu Lục loay hoay không biết làm sao chữa trị, bình thường trong thôn có ai bị trật tay, cô đếu có thể chữa cho họ, bây giờ đến phiên mình, Tiểu Lục đành phải bó tay mà thôi
- Khục khục…
- Thúc thúc tỉnh rồi sao? May quá! Tiểu Lục vui mừng đi lại gần kế bên mà vui mừng lên tiếng.
Nam Cung Hạo Nhiên nhìn tiểu cô nương chừng mười sáu tuổi trước mặt mà nghi hoặc
- Là tiểu cô nương cứu ta sao?
- Không phải đâu! Cháu chỉ giúp đưa thúc thúc vào đây thôi.
- Đa tạ tiểu cô nương. A...Nam Cung Hạo Nhiên định ngồi dậy thì vết thương giở chứng khiến ông đau đớn nằm xuống.
- Thúc thúc đừng cử động. Tiểu Lục căn dặn. Vết thương của thúc thúc ra máu rất nhiều, thúc càng cử động thì càng nguy hiểm đó.
- Không ngờ tiểu cô nương còn nhỏ mà lại thông thạo y thuật, không biết tiểu cô nương là nữ nhi của gia đình nào?
- Cháu chỉ là một cô nhi không phụ mẫu ngay đến tên cũng không có. Tiểu Lục vui vẻ lên tiếng. Nhưng mọi người thường gọi cháu là Tiểu Lục.
- Tiểu Lục!
- Vâng! Hồi nhỏ, có lần cháu bị đói đến ngất xỉu thì được trưởng thôn cứu, vừa tỉnh dậy thấy màn thầu đã ăn một lần sáu cái nên mọi người mới gọi cháu như vậy?
Nghe tình cảnh của Tiểu Lục, Nam Cung Hạo Nhiên cảm thấy thương xót trong lòng. Một tiểu cô nương không phụ mẫu nhưng vẫn lạc quan sống, không những vậy lại có tình lương thiện, thế gian đúng là hiếm.
- Thúc thúc ra nhiều máu quá. Tiểu Lục lo lắng. Lúc nãy đưa thức về đây cháu có thấy một ít thảo dược cầm máu rất tốt. Để cháu đi hái cho thúc.
- Tiểu cô nương không cần lo lắng. Vết thương của ta không sao...với lại trời đang mưa to.
Tiểu Lục nở một nụ cười tươi.
- Mưa này thì chẳng là gì đâu! Thúc thúc ở đây chờ cháu, nhớ đừng cử động đó.
………………..
Chờ đợi từ sáng đến bây giờ thì trời đã tối, Nam Cung Thiên vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Lục đâu. Y vốn nghĩ có khi nào Tiểu Lục lẫn lộn lần đầu gặp mặt chính là con hẽm cô lấy túi tiền của y nên đã sai Tiểu Đật Tử đến đó canh chừng, nhưng cả hai nơi, bóng dáng Tiểu Lục không thấy đâu. Chán nản, y đành quay bước trở về phủ.
- Tiếng tiêu này!
Bước chân Nam Cung Thiên dừng lại khi đứng trước một khách điếm nghe thấy một tiếng tiêu vọng ra, nó thật bi ai, thật đầy nỗi thương nhớ. Bất chợt, nó đã cuốn hút lầy Nam Cung Thiên, khiến y không bước đi mà đứng lại nghe. Y không hiểu sao trong lòng lại có cùng đồng cảm với người thổi tiêu này, không được nhìn thấy Tiểu Lục, y như mất mát điều gì đó mà chính y cũng không hiểu được.
**
- Thúc thúc thấy trong người sao rồi? Vừa nướng gà, Tiểu Lục vừa lên tiếng hỏi.
- Nhờ thảo dược của tiểu cô nương nên máu đã ngừng chảy. Nam Cung Hạo Nhiên đầy lòng biết ơn lên tiếng. Không biết y thuật của tiểu cô nương học được từ đâu.
- Là Thành Lâm dạy cho cháu đó! Tiểu Lục hứng chí giải thích. Huynh ấy là người tài giỏi nhất thôn cháu, cái gì cũng biết, cũng hiểu. Hồi nhỏ, cháu thương đi khắp nơi gây chuyện nên hay bị thương, huynh ấy đã dạy cháu mấy phương thuốc này để phòng hờ. Nhờ nó mà khi đánh nhau với bọn lưu manh hay móc túi tiền của người khác bị bắt đánh, cháu cũng không sợ.
- Tại sao tiểu cô nương lại đi lấy tiền của người khác. Như vậy là trộm cắp, không tốt đâu.
- Cháu chỉ giúp cân bằng cuộc sống của mọi người mà thôi. Tiểu Lục giải thích. Người giàu có tất nhiên phải chia một ít tiền của cho người nghèo khổ mới hợp đạo lý phải không? Ui da…
- Chân của tiểu cô nương…
- Cháu bị trật chân.
Nam Cung Hạo Nhiên lo lắng.
- Như vậy không tốt đâu. Tiểu cô nương lại đây ta giúp .
- Đa tạ thúc thúc. Á á.. Đau quá. Tiểu Lục hét lên khi cái chân được nối lại ngay ngắn, nhưng rồi cô bỗng thấy thoải mái mà chảy tưng lên. Hết đau rồi! Thúc thúc lợi hại như Thành Lâm vậy đó. À không! Thúc thúc còn giỏi hơn huynh ấy nữa.
……………
Màn đêm buông xuống, Nam Cung Thiên đứng không ở trong phòng mà lại tản bộ ngoài hoa viên, nhưng ánh mắt cứ ngước nhìn lên ánh trăng trên trời. Trong ánh trăng sáng ngời, hình ảnh Tiểu Lục xuất hiện khiến y nở một nụ cười.
Lai như lưu thủy hề, thệ như phong
Bất tri hà xứ lại hề, hà sở chung
- Sao Thiên ca đêm tối lại có hứng ngâm thơ vậy? Đường Yên bỗng đâu xuất hiện, cô nương ta đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên buông lời trêu chọc. Bài thơ này…chẳng lẽ huynh thật sự đang mong nhớ một tiểu thư nào sao? Nói cho muội biết với.
- Muội suy nghĩ nhiều quá rồi. Huynh buồn nên ngĩ đến bài thơ này….trời đã khuya, huynh về phòng trước đây. Muội cũng mau đi nghỉ đi
- Làm gì trốn nhanh vậy? Đường Yên nhìn theo bóng dáng vội vã rời khỏi của Nam Cung Thiên mà buồn cười.
Sau một đêm, khi Nam Cung Hạo Nhiên tỉnh dậy thì đã thấy đỡ hơn rất nhều, tất cả là do Tiểu Lục không khỏi hao tâm đi tìm thảo dược đáp vào vết thương của ông. Nhìn cô bé đang say sưa nướng con chim bồ câu bên cạnh, ông dò hỏi.
- Tiểu Lục, nếu cho cháu một điều ước, cháu sẽ ước gì?
Tiểu Lục thật thà đáp.
- Cháu ước cho trưởng thôn sức khỏe dồi dào, thu hoạch được nhiều lương thực, còn nữa, cháu ước cho mấy đứa nhỏ có thể đến trường học, cháu còn ước cho mấy con gà của nhà Hoa thẩm ngày càng đẻ được được nhiều trứng..
Nam Cung Hạo Nhiên bậc cười.
- Ta không có ý đó. Ý của ta là điều ước này chỉ dành cho riêng cháu.
- Cho một mình cháu. Tiểu Lục sau một hồi suy nghĩ lên tiếng. Cháu ước mình có một gia đình, có phụ mẫu, có ca ca, tỷ tỷ yêu thương..
Nam Cung Hạo Nhiên nghe thấy như vậy bỗng nhiên nảy ra một ý trong đầu. Nếu ông nhận tiểu cô nương đáng yêu này về nhà thì sao nhỉ? Chắc chắn, gia đình của ông sẽ vui lắm.
- Tiểu Lục, cháu có muốn làm con gái ta không?
Tiểu Lục ngơ ngác không nói nên lời.
- Ta có một người con trai, mẫu thân ta lại nhận nuôi cháu gái của một người bạn, nếu cháu về sống chung thì cháu sẽ có phụ mẫu, có ca ca, tỷ tỷ và còn có thêm một bà nội nữa. Cháu thấy có được không?
- Thúc thúc..thúc đang nói giỡn phải không? Một cô nhi như cháu so lại có thể gặp may mắn như vậy được.
Nam Cung Hạo Nhiên chắc chắc.
- Thúc nói nghiêm túc, chỉ sợ Tiểu Lục không muốn làm con gái của thúc.
- Cháu thích lắm ạ. Tiểu Lục vui mừng nói. Cháu thật sự có thể nhận gia đình thúc làm gia đình mình, cháu sẽ có gia đình phải không?
- Không những vậy, ta sẽ đặt cho con một cái tên…là Ngâm Ngâm được không? Sau này, con sẽ không còn buồn vì mình sẽ không có tên họ nữa, con sẽ là Nam Cung Ngâm Ngâm
- Nam Cung Ngâm Ngâm…Nam Cung Ngâm Ngâm...ta có tên rồi! Ta có tên rồi!
- A ..Vừa đi được mấy bước, Tiểu Lục đã vấp phải thứ gì đó mà té xuống khiến cơ thể vốn đau nay lại càng đau nhức. Quay mặt lại xem thứ khỉ gió gì muốn chết lại dám ngáng chân cô thì Tiểu Lục giật mình kinh ngạc. Đó không phải là đá hay con gì, mà là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi với vết thương trầm trọng trên người. Thúc thúc gì ơi! Tiểu Lục cố hết sức lay gọi khi nhận ra đây chính là người bị bọn xấu kia đánh văng xuống vực trước cô.
Vất vả lắm, Tiểu Lục mới có thể kéo vị thúc thúc sắp chết này vào trong một hang đá gần đó trước khi cơn mưa bắt đầu ập xuống. Cô đặt ông ta sang một bên rồi bắt đầu tìm củi khô trong hang mà nhóm lửa sưởi ấm. Nhìn chân bị trật,Tiểu Lục loay hoay không biết làm sao chữa trị, bình thường trong thôn có ai bị trật tay, cô đếu có thể chữa cho họ, bây giờ đến phiên mình, Tiểu Lục đành phải bó tay mà thôi
- Khục khục…
- Thúc thúc tỉnh rồi sao? May quá! Tiểu Lục vui mừng đi lại gần kế bên mà vui mừng lên tiếng.
Nam Cung Hạo Nhiên nhìn tiểu cô nương chừng mười sáu tuổi trước mặt mà nghi hoặc
- Là tiểu cô nương cứu ta sao?
- Không phải đâu! Cháu chỉ giúp đưa thúc thúc vào đây thôi.
- Đa tạ tiểu cô nương. A...Nam Cung Hạo Nhiên định ngồi dậy thì vết thương giở chứng khiến ông đau đớn nằm xuống.
- Thúc thúc đừng cử động. Tiểu Lục căn dặn. Vết thương của thúc thúc ra máu rất nhiều, thúc càng cử động thì càng nguy hiểm đó.
- Không ngờ tiểu cô nương còn nhỏ mà lại thông thạo y thuật, không biết tiểu cô nương là nữ nhi của gia đình nào?
- Cháu chỉ là một cô nhi không phụ mẫu ngay đến tên cũng không có. Tiểu Lục vui vẻ lên tiếng. Nhưng mọi người thường gọi cháu là Tiểu Lục.
- Tiểu Lục!
- Vâng! Hồi nhỏ, có lần cháu bị đói đến ngất xỉu thì được trưởng thôn cứu, vừa tỉnh dậy thấy màn thầu đã ăn một lần sáu cái nên mọi người mới gọi cháu như vậy?
Nghe tình cảnh của Tiểu Lục, Nam Cung Hạo Nhiên cảm thấy thương xót trong lòng. Một tiểu cô nương không phụ mẫu nhưng vẫn lạc quan sống, không những vậy lại có tình lương thiện, thế gian đúng là hiếm.
- Thúc thúc ra nhiều máu quá. Tiểu Lục lo lắng. Lúc nãy đưa thức về đây cháu có thấy một ít thảo dược cầm máu rất tốt. Để cháu đi hái cho thúc.
- Tiểu cô nương không cần lo lắng. Vết thương của ta không sao...với lại trời đang mưa to.
Tiểu Lục nở một nụ cười tươi.
- Mưa này thì chẳng là gì đâu! Thúc thúc ở đây chờ cháu, nhớ đừng cử động đó.
………………..
Chờ đợi từ sáng đến bây giờ thì trời đã tối, Nam Cung Thiên vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Lục đâu. Y vốn nghĩ có khi nào Tiểu Lục lẫn lộn lần đầu gặp mặt chính là con hẽm cô lấy túi tiền của y nên đã sai Tiểu Đật Tử đến đó canh chừng, nhưng cả hai nơi, bóng dáng Tiểu Lục không thấy đâu. Chán nản, y đành quay bước trở về phủ.
- Tiếng tiêu này!
Bước chân Nam Cung Thiên dừng lại khi đứng trước một khách điếm nghe thấy một tiếng tiêu vọng ra, nó thật bi ai, thật đầy nỗi thương nhớ. Bất chợt, nó đã cuốn hút lầy Nam Cung Thiên, khiến y không bước đi mà đứng lại nghe. Y không hiểu sao trong lòng lại có cùng đồng cảm với người thổi tiêu này, không được nhìn thấy Tiểu Lục, y như mất mát điều gì đó mà chính y cũng không hiểu được.
**
- Thúc thúc thấy trong người sao rồi? Vừa nướng gà, Tiểu Lục vừa lên tiếng hỏi.
- Nhờ thảo dược của tiểu cô nương nên máu đã ngừng chảy. Nam Cung Hạo Nhiên đầy lòng biết ơn lên tiếng. Không biết y thuật của tiểu cô nương học được từ đâu.
- Là Thành Lâm dạy cho cháu đó! Tiểu Lục hứng chí giải thích. Huynh ấy là người tài giỏi nhất thôn cháu, cái gì cũng biết, cũng hiểu. Hồi nhỏ, cháu thương đi khắp nơi gây chuyện nên hay bị thương, huynh ấy đã dạy cháu mấy phương thuốc này để phòng hờ. Nhờ nó mà khi đánh nhau với bọn lưu manh hay móc túi tiền của người khác bị bắt đánh, cháu cũng không sợ.
- Tại sao tiểu cô nương lại đi lấy tiền của người khác. Như vậy là trộm cắp, không tốt đâu.
- Cháu chỉ giúp cân bằng cuộc sống của mọi người mà thôi. Tiểu Lục giải thích. Người giàu có tất nhiên phải chia một ít tiền của cho người nghèo khổ mới hợp đạo lý phải không? Ui da…
- Chân của tiểu cô nương…
- Cháu bị trật chân.
Nam Cung Hạo Nhiên lo lắng.
- Như vậy không tốt đâu. Tiểu cô nương lại đây ta giúp .
- Đa tạ thúc thúc. Á á.. Đau quá. Tiểu Lục hét lên khi cái chân được nối lại ngay ngắn, nhưng rồi cô bỗng thấy thoải mái mà chảy tưng lên. Hết đau rồi! Thúc thúc lợi hại như Thành Lâm vậy đó. À không! Thúc thúc còn giỏi hơn huynh ấy nữa.
……………
Màn đêm buông xuống, Nam Cung Thiên đứng không ở trong phòng mà lại tản bộ ngoài hoa viên, nhưng ánh mắt cứ ngước nhìn lên ánh trăng trên trời. Trong ánh trăng sáng ngời, hình ảnh Tiểu Lục xuất hiện khiến y nở một nụ cười.
Lai như lưu thủy hề, thệ như phong
Bất tri hà xứ lại hề, hà sở chung
- Sao Thiên ca đêm tối lại có hứng ngâm thơ vậy? Đường Yên bỗng đâu xuất hiện, cô nương ta đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên buông lời trêu chọc. Bài thơ này…chẳng lẽ huynh thật sự đang mong nhớ một tiểu thư nào sao? Nói cho muội biết với.
- Muội suy nghĩ nhiều quá rồi. Huynh buồn nên ngĩ đến bài thơ này….trời đã khuya, huynh về phòng trước đây. Muội cũng mau đi nghỉ đi
- Làm gì trốn nhanh vậy? Đường Yên nhìn theo bóng dáng vội vã rời khỏi của Nam Cung Thiên mà buồn cười.
Sau một đêm, khi Nam Cung Hạo Nhiên tỉnh dậy thì đã thấy đỡ hơn rất nhều, tất cả là do Tiểu Lục không khỏi hao tâm đi tìm thảo dược đáp vào vết thương của ông. Nhìn cô bé đang say sưa nướng con chim bồ câu bên cạnh, ông dò hỏi.
- Tiểu Lục, nếu cho cháu một điều ước, cháu sẽ ước gì?
Tiểu Lục thật thà đáp.
- Cháu ước cho trưởng thôn sức khỏe dồi dào, thu hoạch được nhiều lương thực, còn nữa, cháu ước cho mấy đứa nhỏ có thể đến trường học, cháu còn ước cho mấy con gà của nhà Hoa thẩm ngày càng đẻ được được nhiều trứng..
Nam Cung Hạo Nhiên bậc cười.
- Ta không có ý đó. Ý của ta là điều ước này chỉ dành cho riêng cháu.
- Cho một mình cháu. Tiểu Lục sau một hồi suy nghĩ lên tiếng. Cháu ước mình có một gia đình, có phụ mẫu, có ca ca, tỷ tỷ yêu thương..
Nam Cung Hạo Nhiên nghe thấy như vậy bỗng nhiên nảy ra một ý trong đầu. Nếu ông nhận tiểu cô nương đáng yêu này về nhà thì sao nhỉ? Chắc chắn, gia đình của ông sẽ vui lắm.
- Tiểu Lục, cháu có muốn làm con gái ta không?
Tiểu Lục ngơ ngác không nói nên lời.
- Ta có một người con trai, mẫu thân ta lại nhận nuôi cháu gái của một người bạn, nếu cháu về sống chung thì cháu sẽ có phụ mẫu, có ca ca, tỷ tỷ và còn có thêm một bà nội nữa. Cháu thấy có được không?
- Thúc thúc..thúc đang nói giỡn phải không? Một cô nhi như cháu so lại có thể gặp may mắn như vậy được.
Nam Cung Hạo Nhiên chắc chắc.
- Thúc nói nghiêm túc, chỉ sợ Tiểu Lục không muốn làm con gái của thúc.
- Cháu thích lắm ạ. Tiểu Lục vui mừng nói. Cháu thật sự có thể nhận gia đình thúc làm gia đình mình, cháu sẽ có gia đình phải không?
- Không những vậy, ta sẽ đặt cho con một cái tên…là Ngâm Ngâm được không? Sau này, con sẽ không còn buồn vì mình sẽ không có tên họ nữa, con sẽ là Nam Cung Ngâm Ngâm
- Nam Cung Ngâm Ngâm…Nam Cung Ngâm Ngâm...ta có tên rồi! Ta có tên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.