Chương 5
Hoàng Quỳnh Nga
19/06/2017
Mất cả một ngày theo dõi, đợi khi dám chắc Tiểu Lục không nằm trong tay Dương Thế Khanh thì Nam Cung Thiên mới an
tâm về phủ. Vừa thấy y nhảy vào phòng qua lối cửa sổ, Tiêu Đậu Tử nằm
trên giường vui sướng rời khỏi.
- Thiếu gia! Cuối cùng người cũng về. Nô tài lo người không về kịp sẽ bị lộ mất.
- Nội và mẫu thân đến tìm ta sao? Vừa thay đổi y phục, Nam Cung Thiên vừa lên tiếng hỏi.
Tiểu Đậu Tử thành thật bẩm báo.
- Phu nhân có ghé qua, cũng may là Đường Yên tiểu thư thông minh đã đưa phu nhân ra ngoài nếu không nô tài có bảo toàn mạng sống.
- Thiên ca, ca đã về rồi sao? Đường Yên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy y đã vui mừng khôn xiết. Muội đang lo lộ chuyện…mà huynh đã gặp được người cần gặp chưa?
- Vẫn chưa…nhưng bây giờ ta có thể an tâm là người đó không gặp nguy hiểm
Đường Yên dò hỏi.
- Là ai mà huynh lại lo lắng như vậy? Muôi chưa bao giờ thấy huynh như vậy hết đó.
Sáng sớm, Tiểu Lục đã đỡ Nam Cung Hạo Nhiên rời khỏi hang đá mà tìm đường rời khỏi. Mất hơn ba canh giờ, hai người may mắn thoát khỏi đáy vực sâu.
- Phụ thân! Người làm thương nhân phải không? Tiểu Lục lanh lợi hỏi.
- Sao con lại nghĩ như vây? Nam Cung Hạo Nhiên cười hỏi. Nhìn ta giống thương nhân lắm sao?
- Con thấy chỉ có thương nhân nhiều tiền mới bị bọn cướp để ý.
Nam Cung Hạo Nhiên không nói gì, chỉ vỗ nhẹ tay đầu con gái rồi bước tiếp đi. Được một quãng, binh lính từ đâu xuất hiện rất nhiều, Tiểu Lục lo lắng.
- Phụ thân! Chắc không phải họ đi tìm người đó chứ?
- Sao con biết?
- Phụ thân…chẳng lẽ người là cướp sao? Vì ăn chia không đều nên đồng bọn mới truy sát
Cốc! Nam Cung Hạo Nhiên không biết nói gì, chỉ gỗ tay lên đầu con gái oán trách.
- Nha đầu! Con thấy phụ thân mình giống cướp lắm sao?
- Đại nhân! Đám binh lính vừa nhìn thấy Nam Cung Hạo Nhiên đã vội vã chạy đến, đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Chúng thuộc hạ tham kiếm đại nhân.
- Đứng lên hết đi. Nam Cung Hạo Nhiên uy nghiêm ra lệnh.
- Đại nhân! Người có sao không? Bọn thuộc hạ nghe tin đã vội đến đây nhưng vẫn không tìm thấy tin tức gì của người.
- Ta không sao! Nhìn đám quân lính, Nam Cung Hạo Nhiên nhìn sang Tiểu Lục rồi căn dặn. Đây là tiểu nữ của ta Nam Cung Ngâm Ngâm, các ngươi mau hành lễ đi.
Đám quân lính ngơ ngác nhìn nhau không ai hiểu nổi chuyện gì. Nam Cung tướng quân chẳng phải chỉ có duy nhất một người con trai, trong phủ đúng là có một tiểu thư, nhưng chỉ là cháu nuôi mà Nam Cung lão phu nhân thu nhận, hơn nữa, Đường Yên tiểu thư bọn họ đã từng gặp qua. Còn vị tiểu thư này thì…Cả đám dù không hiểu tình hình nhưng vẫn cúi người hành lễ.
- Chúng thuộc hạ xin ra mắt nhị tiểu thư .
- Phụ thân..bọn họ…Tiểu Lục bối rối không biết nói gì.
- Bọn họ đều là binh lính dưới trướng của phụ thân con. Phụ thân con là Bình Tây đại tướng quân chứ không phải trộm cướp.
- Bình Tây…đại tướng quân..con…Quá bất ngờ trước thân thế của phụ thân mới nhận,lại cộng thêm sự mệt mỏi trong mấy ngày qua, Tiểu Lục ngất đi trước mặt của mọi người.
- Ngâm nhi…Mau đưa xe ngựa lại đây!
Nhìn thiếu gia kiên trì chờ đợi mà Tiểu Đậu Tử cảm thấy lạ lẫm, từ sao giờ thiếu gia tôn kính của y lại có thể vì một cô nương không rõ lai lịch mà làm như vậy? Từ bao giờ, thiếu gia của y lại mong ngóng một cô nương.
- Thiếu gia! Thiếu gia!
- Chuyện gì! Nhìn tên gia nhân vội vã chạy lại, Nam Cung Thiên lên tiếng.
- Thiếu gia mau hồi phủ đi ạ! Lão gia đã về rồi!
- Ngươi nói phụ thân trở về ! Sao bây giờ mới nói.
Từ nhỏ, Nam Cung Thiên đã lấy phụ thân mình làm tấm gương học hỏi. Ông là một vị tướng quân dũng mãnh nơi xa trường, là một tướng quân mà mọi người tôn kính, binh lính thần phục. Còn ở nhà, ông là một người phụ thân gương mẫu, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho gia đình. Nam Cung Thiên từng ước ao sau này có thể được sánh bằng một phần của ông.
- Phụ thân! Người đã về!
Vừa bước vào đại sảnh, Nam Cung Thiên đã hồ hởi chạy đến bên phụ thân mà chẳng để ý xung quanh. Nhưng khi nhìn thấy vị cô nương mạc bộ áo đỏ đang đứng bên cạnh ông, y đã vô cùng bất ngờ.
- Sao cô nương lại ở đây?
- Sao ngươi lại ở đây?
Nam Cung Thiên, Tiểu Lục đều ngạc nhiên lên tiếng. Họ thật bất ngờ khi gặp lại tại chốn này.
- Hai con quen biết sao?
- Dạ vâng! Nam Cung Thiên thành thật nói. Phụ thân, chuyện này là…
- Con mau chào đi. Đây là muội muội của con, Nam Cung Ngâm Ngâm…đây là Nam Cung Thiên, đại ca của con…
- Sao ạ! Nam Cung Thiên, Tiểu Lục đều bất ngờ trước thân phận của đối phương.
Tại thư phòng của Nam Cung Hạo Nhiên.
Từ sau khi tin tức ông đưa về một cô gái nhận là con, mọi người trong phủ đều bất ngờ, đám gia nhân trong phủ bàn tán xôn xao, Nam Cung lão phu nhân cùng Nam Cung phu nhân cùng Đường Yên vừa đi lạy Phật về đã vội tìm đến ông để hiểu rõ mọi chuyện.
- Dù là ân nhân cứu mạng thi chúng ta có thể dùng cách khác để đền ơn. Nam Cung lão phu nhân lên tiếng. Con đâu cần nhận một cô gái không rõ gốc gác làm nữ nhi.
- Mẫu thân nói đúng thưa phu quân. Dù chàng có ý tốt nhưng người ngoài không hiều chuyện sẽ dèm pha.
- Bọn họ thích thì để họ bàn tán. Nam Cung Hạo Nhiên nhìn mẹ và nương tử khuyên giải. Ngâm Ngâm là một đứa trẻ rất tốt, rất lương thiện và trong sáng, con tin rằng có con bé trong phủ, chúng ta sẽ rất vui.
**
- Đây là nơi nào mà nhiều sách quá vậy? Lại rất đẹp nữa!
- Là thư trai của huynh. Nam Cung Thiên dẫn Tiểu Lục đi dạo một vòng rồi dừng bước tại thư trai của mình. Thật không ngờ sau khi chúng ta chia tay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Bất ngờ nhất là cô nương lại trở thành muội muội của ta.
- Ta cũng không ngờ huynh lại là đại ca của mình.
Tiểu Lục nhìn Nam Cung Thiên nở một nụ cười rồi lại chạy nhảy khắp nơi quan sát. Cô vui vẻ đi khắp nơi mà chẳng để ý đến đường, khi định rời khỏi thư trai, cô đã vô tình va vào một người. Đó không ai khác chính là Đường Yên
- Xin lỗi! Cô nương có sao không? Tiểu Lục vừa đỡ cô gái đứng dậy vừa lên tiếng. Chà! Tỷ tỷ đẹp quá.
- Không sao! Đây là Nam Cung Ngâm Ngâm tiểu thư phải không? Đường Yên vui vẻ chào hỏi. Nghe nói không bằng gặp mặt, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.
- Muội mau chào đi. Nam Cung Thiên nhìn Tiểu Lục nói. Yên muội lớn hơn muội một tuổi, là cháu nuôi mà bà nội đã thu nhận.
- Muội là Nam Cung Ngâm Ngâm nhưng tỷ có thể gọi là Tiểu Lục. Sau này nhờ tỷ giúp đỡ.
- Vậy sau này chúng ta sẽ là tỷ muội tốt của nhau.
Nam Cung Thiên, Đường Yên và Tiểu Lục nói cười vui vẻ trong thư trai, chẳng mấy chốc, Đường Yên đã biết được quá trình làm quen của hai người kia. Cô rất bất ngờ khi biết Tiểu Lục chính là người mà mấy hôm nay Nam Cung Thiên chờ đợi.
- Nhị tiểu thư! Từ bên ngoài, người hấu bên cạnh Nam Cung lão phu nhân đi vào hảnh lễ, bẩm báo. Lão phu nhân cần gặp người.
- Thiếu gia! Cuối cùng người cũng về. Nô tài lo người không về kịp sẽ bị lộ mất.
- Nội và mẫu thân đến tìm ta sao? Vừa thay đổi y phục, Nam Cung Thiên vừa lên tiếng hỏi.
Tiểu Đậu Tử thành thật bẩm báo.
- Phu nhân có ghé qua, cũng may là Đường Yên tiểu thư thông minh đã đưa phu nhân ra ngoài nếu không nô tài có bảo toàn mạng sống.
- Thiên ca, ca đã về rồi sao? Đường Yên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy y đã vui mừng khôn xiết. Muội đang lo lộ chuyện…mà huynh đã gặp được người cần gặp chưa?
- Vẫn chưa…nhưng bây giờ ta có thể an tâm là người đó không gặp nguy hiểm
Đường Yên dò hỏi.
- Là ai mà huynh lại lo lắng như vậy? Muôi chưa bao giờ thấy huynh như vậy hết đó.
Sáng sớm, Tiểu Lục đã đỡ Nam Cung Hạo Nhiên rời khỏi hang đá mà tìm đường rời khỏi. Mất hơn ba canh giờ, hai người may mắn thoát khỏi đáy vực sâu.
- Phụ thân! Người làm thương nhân phải không? Tiểu Lục lanh lợi hỏi.
- Sao con lại nghĩ như vây? Nam Cung Hạo Nhiên cười hỏi. Nhìn ta giống thương nhân lắm sao?
- Con thấy chỉ có thương nhân nhiều tiền mới bị bọn cướp để ý.
Nam Cung Hạo Nhiên không nói gì, chỉ vỗ nhẹ tay đầu con gái rồi bước tiếp đi. Được một quãng, binh lính từ đâu xuất hiện rất nhiều, Tiểu Lục lo lắng.
- Phụ thân! Chắc không phải họ đi tìm người đó chứ?
- Sao con biết?
- Phụ thân…chẳng lẽ người là cướp sao? Vì ăn chia không đều nên đồng bọn mới truy sát
Cốc! Nam Cung Hạo Nhiên không biết nói gì, chỉ gỗ tay lên đầu con gái oán trách.
- Nha đầu! Con thấy phụ thân mình giống cướp lắm sao?
- Đại nhân! Đám binh lính vừa nhìn thấy Nam Cung Hạo Nhiên đã vội vã chạy đến, đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Chúng thuộc hạ tham kiếm đại nhân.
- Đứng lên hết đi. Nam Cung Hạo Nhiên uy nghiêm ra lệnh.
- Đại nhân! Người có sao không? Bọn thuộc hạ nghe tin đã vội đến đây nhưng vẫn không tìm thấy tin tức gì của người.
- Ta không sao! Nhìn đám quân lính, Nam Cung Hạo Nhiên nhìn sang Tiểu Lục rồi căn dặn. Đây là tiểu nữ của ta Nam Cung Ngâm Ngâm, các ngươi mau hành lễ đi.
Đám quân lính ngơ ngác nhìn nhau không ai hiểu nổi chuyện gì. Nam Cung tướng quân chẳng phải chỉ có duy nhất một người con trai, trong phủ đúng là có một tiểu thư, nhưng chỉ là cháu nuôi mà Nam Cung lão phu nhân thu nhận, hơn nữa, Đường Yên tiểu thư bọn họ đã từng gặp qua. Còn vị tiểu thư này thì…Cả đám dù không hiểu tình hình nhưng vẫn cúi người hành lễ.
- Chúng thuộc hạ xin ra mắt nhị tiểu thư .
- Phụ thân..bọn họ…Tiểu Lục bối rối không biết nói gì.
- Bọn họ đều là binh lính dưới trướng của phụ thân con. Phụ thân con là Bình Tây đại tướng quân chứ không phải trộm cướp.
- Bình Tây…đại tướng quân..con…Quá bất ngờ trước thân thế của phụ thân mới nhận,lại cộng thêm sự mệt mỏi trong mấy ngày qua, Tiểu Lục ngất đi trước mặt của mọi người.
- Ngâm nhi…Mau đưa xe ngựa lại đây!
Nhìn thiếu gia kiên trì chờ đợi mà Tiểu Đậu Tử cảm thấy lạ lẫm, từ sao giờ thiếu gia tôn kính của y lại có thể vì một cô nương không rõ lai lịch mà làm như vậy? Từ bao giờ, thiếu gia của y lại mong ngóng một cô nương.
- Thiếu gia! Thiếu gia!
- Chuyện gì! Nhìn tên gia nhân vội vã chạy lại, Nam Cung Thiên lên tiếng.
- Thiếu gia mau hồi phủ đi ạ! Lão gia đã về rồi!
- Ngươi nói phụ thân trở về ! Sao bây giờ mới nói.
Từ nhỏ, Nam Cung Thiên đã lấy phụ thân mình làm tấm gương học hỏi. Ông là một vị tướng quân dũng mãnh nơi xa trường, là một tướng quân mà mọi người tôn kính, binh lính thần phục. Còn ở nhà, ông là một người phụ thân gương mẫu, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho gia đình. Nam Cung Thiên từng ước ao sau này có thể được sánh bằng một phần của ông.
- Phụ thân! Người đã về!
Vừa bước vào đại sảnh, Nam Cung Thiên đã hồ hởi chạy đến bên phụ thân mà chẳng để ý xung quanh. Nhưng khi nhìn thấy vị cô nương mạc bộ áo đỏ đang đứng bên cạnh ông, y đã vô cùng bất ngờ.
- Sao cô nương lại ở đây?
- Sao ngươi lại ở đây?
Nam Cung Thiên, Tiểu Lục đều ngạc nhiên lên tiếng. Họ thật bất ngờ khi gặp lại tại chốn này.
- Hai con quen biết sao?
- Dạ vâng! Nam Cung Thiên thành thật nói. Phụ thân, chuyện này là…
- Con mau chào đi. Đây là muội muội của con, Nam Cung Ngâm Ngâm…đây là Nam Cung Thiên, đại ca của con…
- Sao ạ! Nam Cung Thiên, Tiểu Lục đều bất ngờ trước thân phận của đối phương.
Tại thư phòng của Nam Cung Hạo Nhiên.
Từ sau khi tin tức ông đưa về một cô gái nhận là con, mọi người trong phủ đều bất ngờ, đám gia nhân trong phủ bàn tán xôn xao, Nam Cung lão phu nhân cùng Nam Cung phu nhân cùng Đường Yên vừa đi lạy Phật về đã vội tìm đến ông để hiểu rõ mọi chuyện.
- Dù là ân nhân cứu mạng thi chúng ta có thể dùng cách khác để đền ơn. Nam Cung lão phu nhân lên tiếng. Con đâu cần nhận một cô gái không rõ gốc gác làm nữ nhi.
- Mẫu thân nói đúng thưa phu quân. Dù chàng có ý tốt nhưng người ngoài không hiều chuyện sẽ dèm pha.
- Bọn họ thích thì để họ bàn tán. Nam Cung Hạo Nhiên nhìn mẹ và nương tử khuyên giải. Ngâm Ngâm là một đứa trẻ rất tốt, rất lương thiện và trong sáng, con tin rằng có con bé trong phủ, chúng ta sẽ rất vui.
**
- Đây là nơi nào mà nhiều sách quá vậy? Lại rất đẹp nữa!
- Là thư trai của huynh. Nam Cung Thiên dẫn Tiểu Lục đi dạo một vòng rồi dừng bước tại thư trai của mình. Thật không ngờ sau khi chúng ta chia tay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Bất ngờ nhất là cô nương lại trở thành muội muội của ta.
- Ta cũng không ngờ huynh lại là đại ca của mình.
Tiểu Lục nhìn Nam Cung Thiên nở một nụ cười rồi lại chạy nhảy khắp nơi quan sát. Cô vui vẻ đi khắp nơi mà chẳng để ý đến đường, khi định rời khỏi thư trai, cô đã vô tình va vào một người. Đó không ai khác chính là Đường Yên
- Xin lỗi! Cô nương có sao không? Tiểu Lục vừa đỡ cô gái đứng dậy vừa lên tiếng. Chà! Tỷ tỷ đẹp quá.
- Không sao! Đây là Nam Cung Ngâm Ngâm tiểu thư phải không? Đường Yên vui vẻ chào hỏi. Nghe nói không bằng gặp mặt, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.
- Muội mau chào đi. Nam Cung Thiên nhìn Tiểu Lục nói. Yên muội lớn hơn muội một tuổi, là cháu nuôi mà bà nội đã thu nhận.
- Muội là Nam Cung Ngâm Ngâm nhưng tỷ có thể gọi là Tiểu Lục. Sau này nhờ tỷ giúp đỡ.
- Vậy sau này chúng ta sẽ là tỷ muội tốt của nhau.
Nam Cung Thiên, Đường Yên và Tiểu Lục nói cười vui vẻ trong thư trai, chẳng mấy chốc, Đường Yên đã biết được quá trình làm quen của hai người kia. Cô rất bất ngờ khi biết Tiểu Lục chính là người mà mấy hôm nay Nam Cung Thiên chờ đợi.
- Nhị tiểu thư! Từ bên ngoài, người hấu bên cạnh Nam Cung lão phu nhân đi vào hảnh lễ, bẩm báo. Lão phu nhân cần gặp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.