Chương 25
Tất Minh Vũ
07/10/2014
Ngày hôm sau, Mai Tuyết Tình tỉnh lại, phát hiện mình lại nằm ở trên giường phía sau bình phong.
Tiếng đẩy cửa nhè nhẹ, làm cho nàng cảnh giác hỏi: “Là ai?”
“Công chúa, ta là Liên nhi!”
Như một cái bóng, Liên Nhi nhẹ nhàng, khéo léo, di chuyển tới phía sau bình phong, trong tay cầm cái mâm trên có cái đĩa đồ ăn sáng.
“Công chúa, người nên ăn vài thứ đi!”
“Ta ngủ ở đây từ tối qua sao?” Mai Tuyết Tình trong lòng còn có nghi hoặc.
“Khi ta lại đây, người đã nằm ở chỗ này rồi!” Liên nhi không biết công chúa vì sao mà hỏi.
Hạng Ngạo Thiên nói qua, cái ám thất kia không có mấy người biết, vậy Liên nhi là một hạ nhân, nhất định là không biết rồi.
Không hề hỏi tới, Mai Tuyết Tình lặng lẽ dùng đồ ăn sáng do Liên Nhi mang đến.
“Hoàng thượng.. uh… khi ngươi tới, có nhìn thấy Hoàng thượng không?” Mai Tuyết Tình không nhịn được nghĩ muốn xác định một chút.
“Lúc ta tới, Hoàng thượng vừa muốn tảo triều, nhưng người dừng lại một chút dặn dò ta không nên đánh thức người dậy!”
Mai Tuyết Tình đầu óc thông minh, vừa nghe, vốn biết là chuyện gì xảy ra rồi.
Khẳng định là buổi chiều ngày hôm qua, Hạng Ngạo Thiên bế nàng ôm đến trong ám thất, lúc sáng sớm, khi nàng còn đang say giấc nồng, vừa lại mang nàng bế đi ra.
Nói như thế nào, cái ám thất kia vốn là một chỗ bí mật, Hạng Ngạo Thiên vốn là không muốn cho nhiều người biết đến.
Hay cho một tên nam nhân tâm tư kín đáo! Mai Tuyết Tình khẽ hừ một tiếng.
Sau khi rửa mặt xong, Mai Tuyết Tình ngắm nhìn mình trong gương đồng, một gương mặt sưng húp, như thế nào mà như thế này, như thế nào mà trông thật ảo não, đều là do cái tên hoàng đế thối kia làm hại. Nếu không phải vì hắn, đã không nín nhịn mà khóc, cũng không bị biến thành như vậy.
“Liên nhi, đi Ngự thiện phòng lấy hai quả dưa chuột đến đây, nhân tiện tìm mang đến một cây đao nữa!” Mai Tuyết Tình sai bảo.
“Công chúa, ngài muốn làm gì?” Liên nhi bối rối đứng lên.
“Đi thôi, ta sẽ không làm thương tổn người !”
“Công chúa, ta không đi, dưa chuột ta có thể lấy cho ngài, nhưng đao ta không thể tìm cho ngài, ngài vốn là kim chi ngọc diệp, nếu làm bị thương rồi, Hoàng thượng còn không lấy đầu ta sao!” Liên nhi hốt hoảng lắc đầu lia lịa.
“Ai là chủ tử của ngươi? Đã quên rồi sao?” Mai Tuyết Tình có chút tức giận, hạ nhân đối với chủ tử dốc lòng phụng sự, trung thành cẩn cẩn vốn là chuyện tốt, chẳng những chỉ như thế mà còn phải biết linh hoạt vận dụng.
Xem ra, sau này khi có chút thời gian, chẳng những phải dạy các nàng học tập văn hóa, mà còn phải dạy các nàng làm như thế nào, mới là đối với chủ tử dốc lòng phụng sự, trung thành cẩn cẩn.
Liên nhi không hề đáp trả lại, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mai Tuyết Tình âm thầm tức giận, bắt đầu từ ngày hôm qua, đã không có gì suôn sẻ, đầu tiên là cái tên Hoàng thượng đối với mình đã không tín nhiệm, sáng sớm hôm nay, Liên nhi lại làm cho nàng không thoải mái, có phải hay không vận rủi của nàng đến rồi!
Mai Tuyết Tình vốn là một người theo thuyết vô thần, nàng không có thói quen tin thiên mệnh, sau này cũng không tin, nàng chỉ tin tưởng vào năng lực cùng thực lực của chính mình, tin tưởng vận mệnh là do chính mình nắm giữ, cũng tin tưởng rằng vì lòng tốt mà làm việc gì ắc sẽ được báo đáp, đàng hoàng làm người, kiên định làm việc đạo lý, hôm nay, lòng tự tôn của nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng, không phải bởi vì Liên nhi, mà là vì cái tên hoàng đế kia.
“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ…” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Không cần phải nói, vốn là Ngạo Mai công chúa tới.
“Ngạo Mai, ta đây, vào đi!”, nhiều ngày ở chung, Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai kết giao cảm tình thâm hậu. Tần phi các đối với nàng, cô công chúa lắm nhiều bệnh tật, vốn là ghen ghét, ghen ghét vì hoàng đế dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc của mình cho nàng, chỉ có Ngạo Mai đối với nàng là chân tình, một sự chân thành cảm thông xuất phát từ nội tâm. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm trong công việc, đã cho nàng khả năng dùng mắt đánh giá người khác, nàng hiểu rất rõ ràng.
Tục ngữ có câu “gần son thì đỏ, gần mực thì đen, theo người nào cùng một chỗ lâu ngày nhân tiện học người ấy”, lời này một chút cũng không sai. Ảnh hưởng từ tính cách của Mai Tuyết Tình, tính cách của Ngạo Mai cũng có sự thay đổi rất lớn, tính tình trở nên khoáng đạt hơn rất nhiều.
“Tỷ tỷ, bọn hạ nhân sáng sớm mới cho ta biết, nói chân của người bị thương rồi, rất đau phải không?” Trong thanh âm êm ái tràn đầy sự quan tâm thân thiết.
“Không có gì đáng lo! Thật làm phiền muội muội lo lắng rồi!” Đối mặt với nữ tử dịu dàng như vậy, đừng nói nam nhân, mà chính là nàng, Mai Tuyết Tình một nữ lưu mới vừa rồi trong lòng đang tràn đầy tức giận, cũng bay đến chín tầng mây tiêu diêu vân ngoại.
Hạng Ngạo Mai đối với Mai Tuyết Tình cũng là hảo cảm rất nhiều. Nhất là khi Hạng Ngạo Thiên ban phát lễ vật cho mọi người lần trước, làm cho Ngạo Mai đối với vị tỷ tỷ bị bệnh nặng mới khỏi này lại càng có ấn tượng sâu sắc, sau khi mất trí nhớ tỷ tỷ càng sáng sủa và thông tình đạt lý hơn, có thể hóa giải tình huống phức tạp như vậy một cách hoàn hảo, kín kẻ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua, thật sự là làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Ngạo Mai đối với vị tỷ tỷ này thật sự yêu thích từ tận đáy lòng.
Liên nhi một tay cầm hai quả dưa chuột, một tay kia cầm loan đao hàn quang lòe lòe đi vào trong phòng.
Ngạo Mai bị hù dọa cực kỳ hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn Mai Tuyết Tình, đường đường là công chúa nhưng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống thế này, cũng không có nghe nói cầm trong tay dưa chuột cùng loan đao đãi khách địa bao giờ, “Tỷ tỷ, này… Này… Đây là…”
Mai Tuyết Tình lập tức hiểu rõ ý tứ nàng, nhịn không được đứng lên cười ha ha. Đây chính là lần đầu tiên, sau khi nàng đến triều đại xa lạ này, thoải mái cười to.
Nàng không coi ai ra gì cười to, khiến cho Liên nhi cùng Ngạo Mai càng thêm bối rối, không hiểu rõ được ý tứ, hai người nhìn nhau ngơ ngác.
Công chúa không phải mất trí nhớ còn chưa có khôi phục, nhân tiện vừa lại thêm bệnh gì rồi đây? !
“Công chúa, công chúa, ngài làm sao vậy, có gì không thoải mái sao?” Liên nhi cũng có chút luống cuống.
Mai Tuyết Tình cố kìm chế lại tiếng cười, mới nói đến, “Ta đang cười các ngươi hai người, có phải hay không đã cho rằng ta muốn hành hung hả? Ngươi xem vẻ mặt Ngạo Mai kìa, mặt mũi trắng bệch!”
Ngạo Mai mặt đỏ dừ nói, “Tỷ tỷ, lại giễu cợt ta, ai biết ngươi muốn đao làm gì chứ, huống chi, ngươi từ nhỏ đến lớn, chưa từng cầm qua mấy lần đao, không khiến cho người khác sợ hãi mới là lạ đây!”
“Thật sự, ta đã cầm rất nhiều lần!” Mai Tuyết Tình tiếp nhận loan đao cùng dưa chuột, giơ lên cắt, “Cho các ngươi thấy được kiến thức đao pháp của ta!”
Trong tay Mai Tuyết Tình, quả dưa chuột tươi xanh chỉ trong chốc lát biến thành từng lát, từng lát mỏng rơi lả tả.
“Công chúa, ngài muốn làm cái chi!” Giờ phút này, Liên nhi tràn ngập tò mò rồi, cứ như vừa nảy không phải nàng là người không muốn đi tìm đao, khi thấy bộ dáng công chúa tay cầm đao cắt lia lịa quả dưa chuột thành từng lát từng lát mỏng.
“Để làm chi? Lại đây sẽ biết!”
Liên nhi tiến đến bên giường.
“Nhắm mắt lại!”
Liên nhi nghe lời nhắm hai mắt lại.
“Không cho ngươi mở mắt ra, ngươi không được mở mắt ra đó nha!” Mai Tuyết Tình cầm lấy một mảnh dưa chuột hơi mỏng, nhẹ nhàng dán lên trên khuôn mặt Liên nhi.
“Công chúa, trên mặt ta cảm giác hơi lành lạnh!” Liên nhi rất là hưng phấn.
“Tỷ tỷ, làm vậy có gì tác dụng gì hả?” Ngạo Sương cũng không hiểu, rõ ràng đó vốn là thức ăn, giờ không hiểu như thế nào, lại tùy tiện cắt cắt từng miếng mỏng, sau đó lại đắp lên mặt rồi?
“Cái này hả, nó có tác dụng vốn là làm đẹp dung nhan! Có thể làm cho khuôn mặt trắng noãn bóng loáng, còn có thể tiêu trừ đi chứng sưng phù! Đây là phương pháp làm đẹp tự nhiên nhất, ta trước kia thường hay làm!” Mai Tuyết Tình vốn là thao thao bất tuyệt miệng lưỡi lưu loát, lên tiếng diễn thuyết về phương pháp chăm sóc sắc đẹp, nàng vốn có phương pháp riêng của mình, nàng mặc dù không thường đi thẩm mỹ viện, nhưng là, một ít phương pháp thiên nhiên chăm sóc sắc đẹp nàng vốn là có nhiều.
“Công chúa lại đùa người, ngài đã làm lúc nào, sao ta như thế nào không biết!” Liên nhi đưa ra dị nghị.
Vừa lại ý thức được chính mình đã lỡ lời, Mai Tuyết Tình vội vàng lấp liếm nói, “Ngày hôm qua chứ đâu, ngày hôm qua buổi chiều, ta nằm mơ, mơ thấy ta đã làm, ban ngày nghĩ tới một người nào, ban đêm có điều mộng ma, ta tưởng rằng, trước kia cũng làm qua đây!”
Ba người nói nói cười cười, trên mặt ai cũng dán đầy những lát mỏng dưa chuột.
“Thật thoải mái à, công chúa, sau này chúng ta mỗi ngày làm như vậy có được hay không?” Liên nhi bộ dáng hưởng thụ, phảng phất so với hai vị công chúa hoàn lại thích ý.
“Không thành vấn đề, bất quá, chờ ta sau dkhi trở về Vô tâm cung hẵng nói đi! Nơi này dù sao cũng là Ngự thư phòng của Hoàng thượng, chúng ta quá kiêu ngạo rồi, không tốt lắm!”
Nhắc tới đến Hoàng thượng, Liên nhi lập tức khẩn trương đứng lên, “Công chúa, ta phải đem bảo đao giấu đi, nói không, khi Hoàng thượng trở về bắt gặp, thế nào ta cũng bị trừng phạt!” Liên nhi lau khô thanh đao, “Ta trở lại Vô tâm cung đây!”
Liên nhi đẩy cửa ra, đi ra ngoài!
“Má ơi, quỷ à, mau tới, có quỷ à!” Ngoài cửa, thanh âm chói tai của một người cung nữ hét lên thất thanh truyền đến.
“Không hay rồi!” Mai Tuyết Tình ý thức được, mới vừa rồi ba người thầm nghĩ trêu ghẹo đùa cười, khi Liên nhi ra cửa, đã quên không gỡ mấy miếng dưa chuột xuống.
Còn không chờ Mai Tuyết Tình kịp có phản ứng tiếp theo, ngoài cửa lại truyền đến một thanh âm giễu cợt còn lớn hơn nữa “Ngươi một tiểu a hoàn, dám làm kinh sợ Nghi phi, ngươi đâu, đánh!”, ngay sau đó, liền truyền đến hai tiếng bạt tai rõ to. Tiếp theo, là tiếng loan đao rơi loảng xoảng xuống đất cùng với tiếng giải thích của Liên nhi, “Xin lỗi, Nghi phi, nô tỳ không phải cố ý ! Xin lỗi… Xin lỗi…”
Liên nhi đã bị các cung nữ, thủ hạ của Nghi phi thủ hạ, hợp lại đánh, xô ngã xuống đất, “Cái gì, ngươi tưởng dùng đao, nghĩ muốn hành thích Nghi phi sao?” Một cung nữ khác giơ cước lên, muốn đạp lên bụng Liên nhi.
“Dừng tay!” Mai Tuyết Tình đã đứng ở cửa, trên mặt còn đầy những miếng dưa chuột chưa kịp gỡ xuống, vốn là nàng muốn đem gỡ những miếng dưa chuột xuống trước khi trở ra gặp người khác, dù sao, thân phận công chúa cũng cao quý, nhưng nghe ác nô này khẩu khí rất ngông cuồng xấc láo, không xem công chúa nàng ra gì?
Mai Tuyết Tình ngữ khí như khối băng trong trời đông giá rét, không có một tia ấm áp nào.
Ở đây, mọi người lần đầu tiên nghe được vị công chúa từng ốm đau bệnh tật, hôm nay, dùng loại khẩu khí này nói chuyện, cảm thấy giật mình kinh sợ, cảnh tượng hỗn loạn lập tức lạnh ngắt như tờ.
Tiếng đẩy cửa nhè nhẹ, làm cho nàng cảnh giác hỏi: “Là ai?”
“Công chúa, ta là Liên nhi!”
Như một cái bóng, Liên Nhi nhẹ nhàng, khéo léo, di chuyển tới phía sau bình phong, trong tay cầm cái mâm trên có cái đĩa đồ ăn sáng.
“Công chúa, người nên ăn vài thứ đi!”
“Ta ngủ ở đây từ tối qua sao?” Mai Tuyết Tình trong lòng còn có nghi hoặc.
“Khi ta lại đây, người đã nằm ở chỗ này rồi!” Liên nhi không biết công chúa vì sao mà hỏi.
Hạng Ngạo Thiên nói qua, cái ám thất kia không có mấy người biết, vậy Liên nhi là một hạ nhân, nhất định là không biết rồi.
Không hề hỏi tới, Mai Tuyết Tình lặng lẽ dùng đồ ăn sáng do Liên Nhi mang đến.
“Hoàng thượng.. uh… khi ngươi tới, có nhìn thấy Hoàng thượng không?” Mai Tuyết Tình không nhịn được nghĩ muốn xác định một chút.
“Lúc ta tới, Hoàng thượng vừa muốn tảo triều, nhưng người dừng lại một chút dặn dò ta không nên đánh thức người dậy!”
Mai Tuyết Tình đầu óc thông minh, vừa nghe, vốn biết là chuyện gì xảy ra rồi.
Khẳng định là buổi chiều ngày hôm qua, Hạng Ngạo Thiên bế nàng ôm đến trong ám thất, lúc sáng sớm, khi nàng còn đang say giấc nồng, vừa lại mang nàng bế đi ra.
Nói như thế nào, cái ám thất kia vốn là một chỗ bí mật, Hạng Ngạo Thiên vốn là không muốn cho nhiều người biết đến.
Hay cho một tên nam nhân tâm tư kín đáo! Mai Tuyết Tình khẽ hừ một tiếng.
Sau khi rửa mặt xong, Mai Tuyết Tình ngắm nhìn mình trong gương đồng, một gương mặt sưng húp, như thế nào mà như thế này, như thế nào mà trông thật ảo não, đều là do cái tên hoàng đế thối kia làm hại. Nếu không phải vì hắn, đã không nín nhịn mà khóc, cũng không bị biến thành như vậy.
“Liên nhi, đi Ngự thiện phòng lấy hai quả dưa chuột đến đây, nhân tiện tìm mang đến một cây đao nữa!” Mai Tuyết Tình sai bảo.
“Công chúa, ngài muốn làm gì?” Liên nhi bối rối đứng lên.
“Đi thôi, ta sẽ không làm thương tổn người !”
“Công chúa, ta không đi, dưa chuột ta có thể lấy cho ngài, nhưng đao ta không thể tìm cho ngài, ngài vốn là kim chi ngọc diệp, nếu làm bị thương rồi, Hoàng thượng còn không lấy đầu ta sao!” Liên nhi hốt hoảng lắc đầu lia lịa.
“Ai là chủ tử của ngươi? Đã quên rồi sao?” Mai Tuyết Tình có chút tức giận, hạ nhân đối với chủ tử dốc lòng phụng sự, trung thành cẩn cẩn vốn là chuyện tốt, chẳng những chỉ như thế mà còn phải biết linh hoạt vận dụng.
Xem ra, sau này khi có chút thời gian, chẳng những phải dạy các nàng học tập văn hóa, mà còn phải dạy các nàng làm như thế nào, mới là đối với chủ tử dốc lòng phụng sự, trung thành cẩn cẩn.
Liên nhi không hề đáp trả lại, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mai Tuyết Tình âm thầm tức giận, bắt đầu từ ngày hôm qua, đã không có gì suôn sẻ, đầu tiên là cái tên Hoàng thượng đối với mình đã không tín nhiệm, sáng sớm hôm nay, Liên nhi lại làm cho nàng không thoải mái, có phải hay không vận rủi của nàng đến rồi!
Mai Tuyết Tình vốn là một người theo thuyết vô thần, nàng không có thói quen tin thiên mệnh, sau này cũng không tin, nàng chỉ tin tưởng vào năng lực cùng thực lực của chính mình, tin tưởng vận mệnh là do chính mình nắm giữ, cũng tin tưởng rằng vì lòng tốt mà làm việc gì ắc sẽ được báo đáp, đàng hoàng làm người, kiên định làm việc đạo lý, hôm nay, lòng tự tôn của nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng, không phải bởi vì Liên nhi, mà là vì cái tên hoàng đế kia.
“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ…” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Không cần phải nói, vốn là Ngạo Mai công chúa tới.
“Ngạo Mai, ta đây, vào đi!”, nhiều ngày ở chung, Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai kết giao cảm tình thâm hậu. Tần phi các đối với nàng, cô công chúa lắm nhiều bệnh tật, vốn là ghen ghét, ghen ghét vì hoàng đế dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc của mình cho nàng, chỉ có Ngạo Mai đối với nàng là chân tình, một sự chân thành cảm thông xuất phát từ nội tâm. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm trong công việc, đã cho nàng khả năng dùng mắt đánh giá người khác, nàng hiểu rất rõ ràng.
Tục ngữ có câu “gần son thì đỏ, gần mực thì đen, theo người nào cùng một chỗ lâu ngày nhân tiện học người ấy”, lời này một chút cũng không sai. Ảnh hưởng từ tính cách của Mai Tuyết Tình, tính cách của Ngạo Mai cũng có sự thay đổi rất lớn, tính tình trở nên khoáng đạt hơn rất nhiều.
“Tỷ tỷ, bọn hạ nhân sáng sớm mới cho ta biết, nói chân của người bị thương rồi, rất đau phải không?” Trong thanh âm êm ái tràn đầy sự quan tâm thân thiết.
“Không có gì đáng lo! Thật làm phiền muội muội lo lắng rồi!” Đối mặt với nữ tử dịu dàng như vậy, đừng nói nam nhân, mà chính là nàng, Mai Tuyết Tình một nữ lưu mới vừa rồi trong lòng đang tràn đầy tức giận, cũng bay đến chín tầng mây tiêu diêu vân ngoại.
Hạng Ngạo Mai đối với Mai Tuyết Tình cũng là hảo cảm rất nhiều. Nhất là khi Hạng Ngạo Thiên ban phát lễ vật cho mọi người lần trước, làm cho Ngạo Mai đối với vị tỷ tỷ bị bệnh nặng mới khỏi này lại càng có ấn tượng sâu sắc, sau khi mất trí nhớ tỷ tỷ càng sáng sủa và thông tình đạt lý hơn, có thể hóa giải tình huống phức tạp như vậy một cách hoàn hảo, kín kẻ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua, thật sự là làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Ngạo Mai đối với vị tỷ tỷ này thật sự yêu thích từ tận đáy lòng.
Liên nhi một tay cầm hai quả dưa chuột, một tay kia cầm loan đao hàn quang lòe lòe đi vào trong phòng.
Ngạo Mai bị hù dọa cực kỳ hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn Mai Tuyết Tình, đường đường là công chúa nhưng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống thế này, cũng không có nghe nói cầm trong tay dưa chuột cùng loan đao đãi khách địa bao giờ, “Tỷ tỷ, này… Này… Đây là…”
Mai Tuyết Tình lập tức hiểu rõ ý tứ nàng, nhịn không được đứng lên cười ha ha. Đây chính là lần đầu tiên, sau khi nàng đến triều đại xa lạ này, thoải mái cười to.
Nàng không coi ai ra gì cười to, khiến cho Liên nhi cùng Ngạo Mai càng thêm bối rối, không hiểu rõ được ý tứ, hai người nhìn nhau ngơ ngác.
Công chúa không phải mất trí nhớ còn chưa có khôi phục, nhân tiện vừa lại thêm bệnh gì rồi đây? !
“Công chúa, công chúa, ngài làm sao vậy, có gì không thoải mái sao?” Liên nhi cũng có chút luống cuống.
Mai Tuyết Tình cố kìm chế lại tiếng cười, mới nói đến, “Ta đang cười các ngươi hai người, có phải hay không đã cho rằng ta muốn hành hung hả? Ngươi xem vẻ mặt Ngạo Mai kìa, mặt mũi trắng bệch!”
Ngạo Mai mặt đỏ dừ nói, “Tỷ tỷ, lại giễu cợt ta, ai biết ngươi muốn đao làm gì chứ, huống chi, ngươi từ nhỏ đến lớn, chưa từng cầm qua mấy lần đao, không khiến cho người khác sợ hãi mới là lạ đây!”
“Thật sự, ta đã cầm rất nhiều lần!” Mai Tuyết Tình tiếp nhận loan đao cùng dưa chuột, giơ lên cắt, “Cho các ngươi thấy được kiến thức đao pháp của ta!”
Trong tay Mai Tuyết Tình, quả dưa chuột tươi xanh chỉ trong chốc lát biến thành từng lát, từng lát mỏng rơi lả tả.
“Công chúa, ngài muốn làm cái chi!” Giờ phút này, Liên nhi tràn ngập tò mò rồi, cứ như vừa nảy không phải nàng là người không muốn đi tìm đao, khi thấy bộ dáng công chúa tay cầm đao cắt lia lịa quả dưa chuột thành từng lát từng lát mỏng.
“Để làm chi? Lại đây sẽ biết!”
Liên nhi tiến đến bên giường.
“Nhắm mắt lại!”
Liên nhi nghe lời nhắm hai mắt lại.
“Không cho ngươi mở mắt ra, ngươi không được mở mắt ra đó nha!” Mai Tuyết Tình cầm lấy một mảnh dưa chuột hơi mỏng, nhẹ nhàng dán lên trên khuôn mặt Liên nhi.
“Công chúa, trên mặt ta cảm giác hơi lành lạnh!” Liên nhi rất là hưng phấn.
“Tỷ tỷ, làm vậy có gì tác dụng gì hả?” Ngạo Sương cũng không hiểu, rõ ràng đó vốn là thức ăn, giờ không hiểu như thế nào, lại tùy tiện cắt cắt từng miếng mỏng, sau đó lại đắp lên mặt rồi?
“Cái này hả, nó có tác dụng vốn là làm đẹp dung nhan! Có thể làm cho khuôn mặt trắng noãn bóng loáng, còn có thể tiêu trừ đi chứng sưng phù! Đây là phương pháp làm đẹp tự nhiên nhất, ta trước kia thường hay làm!” Mai Tuyết Tình vốn là thao thao bất tuyệt miệng lưỡi lưu loát, lên tiếng diễn thuyết về phương pháp chăm sóc sắc đẹp, nàng vốn có phương pháp riêng của mình, nàng mặc dù không thường đi thẩm mỹ viện, nhưng là, một ít phương pháp thiên nhiên chăm sóc sắc đẹp nàng vốn là có nhiều.
“Công chúa lại đùa người, ngài đã làm lúc nào, sao ta như thế nào không biết!” Liên nhi đưa ra dị nghị.
Vừa lại ý thức được chính mình đã lỡ lời, Mai Tuyết Tình vội vàng lấp liếm nói, “Ngày hôm qua chứ đâu, ngày hôm qua buổi chiều, ta nằm mơ, mơ thấy ta đã làm, ban ngày nghĩ tới một người nào, ban đêm có điều mộng ma, ta tưởng rằng, trước kia cũng làm qua đây!”
Ba người nói nói cười cười, trên mặt ai cũng dán đầy những lát mỏng dưa chuột.
“Thật thoải mái à, công chúa, sau này chúng ta mỗi ngày làm như vậy có được hay không?” Liên nhi bộ dáng hưởng thụ, phảng phất so với hai vị công chúa hoàn lại thích ý.
“Không thành vấn đề, bất quá, chờ ta sau dkhi trở về Vô tâm cung hẵng nói đi! Nơi này dù sao cũng là Ngự thư phòng của Hoàng thượng, chúng ta quá kiêu ngạo rồi, không tốt lắm!”
Nhắc tới đến Hoàng thượng, Liên nhi lập tức khẩn trương đứng lên, “Công chúa, ta phải đem bảo đao giấu đi, nói không, khi Hoàng thượng trở về bắt gặp, thế nào ta cũng bị trừng phạt!” Liên nhi lau khô thanh đao, “Ta trở lại Vô tâm cung đây!”
Liên nhi đẩy cửa ra, đi ra ngoài!
“Má ơi, quỷ à, mau tới, có quỷ à!” Ngoài cửa, thanh âm chói tai của một người cung nữ hét lên thất thanh truyền đến.
“Không hay rồi!” Mai Tuyết Tình ý thức được, mới vừa rồi ba người thầm nghĩ trêu ghẹo đùa cười, khi Liên nhi ra cửa, đã quên không gỡ mấy miếng dưa chuột xuống.
Còn không chờ Mai Tuyết Tình kịp có phản ứng tiếp theo, ngoài cửa lại truyền đến một thanh âm giễu cợt còn lớn hơn nữa “Ngươi một tiểu a hoàn, dám làm kinh sợ Nghi phi, ngươi đâu, đánh!”, ngay sau đó, liền truyền đến hai tiếng bạt tai rõ to. Tiếp theo, là tiếng loan đao rơi loảng xoảng xuống đất cùng với tiếng giải thích của Liên nhi, “Xin lỗi, Nghi phi, nô tỳ không phải cố ý ! Xin lỗi… Xin lỗi…”
Liên nhi đã bị các cung nữ, thủ hạ của Nghi phi thủ hạ, hợp lại đánh, xô ngã xuống đất, “Cái gì, ngươi tưởng dùng đao, nghĩ muốn hành thích Nghi phi sao?” Một cung nữ khác giơ cước lên, muốn đạp lên bụng Liên nhi.
“Dừng tay!” Mai Tuyết Tình đã đứng ở cửa, trên mặt còn đầy những miếng dưa chuột chưa kịp gỡ xuống, vốn là nàng muốn đem gỡ những miếng dưa chuột xuống trước khi trở ra gặp người khác, dù sao, thân phận công chúa cũng cao quý, nhưng nghe ác nô này khẩu khí rất ngông cuồng xấc láo, không xem công chúa nàng ra gì?
Mai Tuyết Tình ngữ khí như khối băng trong trời đông giá rét, không có một tia ấm áp nào.
Ở đây, mọi người lần đầu tiên nghe được vị công chúa từng ốm đau bệnh tật, hôm nay, dùng loại khẩu khí này nói chuyện, cảm thấy giật mình kinh sợ, cảnh tượng hỗn loạn lập tức lạnh ngắt như tờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.