Chương 26
Tất Minh Vũ
07/10/2014
Mai Tuyết Tình chậm rãi đi xuống bậc thang.
“Công chúa… Công chúa, người không thể ra đây, ngự y dặn dò qua người không thể xuống đất đi lại được!” Liên nhi bò tới, vội vàng đứng dậy trợ giúp Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình thay nàng gỡ những mảng dưa chuột đã khô đi trên mặt, Liên nhi sớm đã lệ rơi đầy mặt.
“Công chúa, chân ngài… Chúng ta quay về phòng đi!” Liên nhi nghĩ muốn đỡ Mai Tuyết Tình trở lại trong thư phòng.
Mai Tuyết Tình nhẹ nhàng đẩy cánh tay Liên nhi ra, kéo nàng ra phía sau lưng, tiến lên phía trước, thanh âm không mang theo một chút cảm tình nào, tra hỏi: “Mới vừa rồi ai đánh Liên nhi?”
Các nô tỳ, thủ hạ của Nghi phi, người nào cũng cúi đầu, không ai dám đáp lời.
“Ai đánh Liên nhi?” Thanh âm càng lạnh như băng, phảng phất làm cho người nghe lạnh thấu xương.
“Công chúa muội muội, này… Ngươi xem, đều là hiểu lầm, mọi chuyện kết thúc ở đây đi!” Thấy công chúa thật sự tức giận rồi, Nghi phi cũng e ngại ba phần, nàng nghĩ muốn giải quyết mọi chuyện êm ấm để tránh chuốc lấy phiền phức Nàng công chúa này không đắc tội được, đó là hạt minh châu Hoàng thượng nâng niu trên lòng bàn tay, là muội muội ruột thịt thương yêu nhất trong lòng của Hoàng thượng!
Mai Tuyết Tình không để ý đến Nghi phi, “Ta hỏi lần cuối, ai đã đánh Liên nhi?” Thanh âm càng lạnh hơn không giống như hỏi, làm cho người nghe dựng tóc gáy.
Môt cung nữ trên người mặc y phục màu xanh biếc từ từ đứng dậy, sau đó đi tới vài bước, “Phác…” một tiếng quỳ trước mặt Mai Tuyết Tình.
“Công chúa, là nô tỳ đánh trước, nhưng là các nàng khác cũng đánh!” Sắp chết rồi, còn không quên kéo hai người phía sau theo cùng.
Mai Tuyết Tình từ trong thâm tâm rất xem thường những người như thế. Hạ nhân cũng cùng cá mè một lứa như vậy, phỏng chừng, các nàng chủ tử cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!
Thượng bất chính hạ tắc loạn, trung lương bất chính đảo hạ lai. Trên làm dưới theo, hạ nhân thế nào, hơn phân nửa là theo học từ chủ tử.
“Đứng lên, ta cho ngươi quỳ xuống rồi sao?” Mai Tuyết Tình ngay cả đầu cũng không có thấp xuống một chút nào, huống hồ chi là liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Cung nữ nơm nớp lo sợ đứng dậy.
“Nhặt đao đem đến đây cho ta!” Mai Tuyết Tình lạnh lùng ra lệnh.
Cung nữ vừa lại cúi người nhặt đao lên, đưa tới tay Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình nhìn qua vài giây, loan đao nọ hàn quang lòe lòe, sắc bén vô cùng. Nàng cầm đao duỗi ra chĩa xuống phía dưới hàm của cung nữ nọ, sau đó rê đao lên bên mặt, giơ lên đến đầu cung nữ nọ.
“Xin công chúa tha mạng, công chúa tha mạng… Nô tỳ lần sau cũng không dám rồi… Công chúa…” Cung nữ nọ toàn thân run rẩy như cầy sấy.
“Ngươi còn có lần sau sao?” Mai Tuyết Tình nheo mắt hỏi.
Cung nữ nọ bị hù dọa ngay cả nước mắt cũng không rơi nỗi một giọt, chỉ biết nức nở van xin: “Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng … Nô tỳ không thể chết được, nô tỳ trong nhà còn có cha già bệnh nặng trên giường, nô tỳ không thể chết được…”
“Ngươi xem bổn công chúa như quỷ sao?” Mai Tuyết Tình tra hỏi.
“Không giống, không giống…” Cung nữ nọ hoảng hốt lắc đầu lia lịa, cuốn cổ gần như đứt lìa mà cũng không nhận biết.
“Cháaattt…” một tiếng vang lớn, Mai Tuyết Tình lấy hết sức lực, tát cung nữ nọ một bạt tai thật mạnh.
“Biết tại sao đánh ngươi cái bạt tai này không?” cánh tay Mai Tuyết Tình chịu dư âm của cái bạt tai có chút tê dại.
“Biết… Biết…” Cung nữ vội vàng đáp lại.
“Ngươi không biết, để bổn công chúa nói cho ngươi biết, cái bạt tai này vốn là giáo huấn ngươi không thành thật! Liên nhi trên mặt dán đầy dưa chuột cũng giống như bổn công chúa, nàng như thế nào trông giống quỷ?”
” Cháaattt…” thêm một tiếng, vừa lại cung nữ nọ lại chịu thêm một bạt tai, “Biết cái bạt tai này vốn là có ý tứ gì không?”
Cung nữ nọ không lên tiếng nữa, không ngừng lắc đầu.
“Cái bạt tai này, giáo huấn ngươi trong mắt không có bổn công chúa, không xem bổn công chúa ra gì, chó cậy hơi chủ!”
” Cháaattt…” lại thêm một tiếng, vừa lại vang dội thêm một tiếng bạt tai, “Biết cái này vốn là có ý tứ gì không?”
Cung nữ kia không ra tiếng, cũng không ngừng lắc đầu.
“Cái bạt tai này vốn là giáo huấn ngươi, đối đãi với các cung nữ tỷ muội bất trung, ngươi không nên lôi các nàng dính dáng vào!”
” Cháaattt…” Vừa lại thêm một tiếng bạt tai, “Biết cái bạt tai này vốn là có ý tứ gì sao?”
Cung nữ đờ đẫn lắc đầu.
“Đây là giáo huấn ngươi, phải có sự đồng cảm, Liên nhi với các ngươi đều là hạ nhân thân phận ngang nhau, đã không cho nhau đoàn kết thì thôi, có thể nào lại thương tổn lẫn nhau!”
Mai Tuyết Tình cũng không nhớ rõ cuối cùng đã đánh cung nữ nọ mấy bạt tai, nhưng qua khóe mắt, nàng phát hiện ở đây, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm ra nhìn nàng.
Nghi phi đứng ở một bên, trơ mắt nhìn hạ nhân của mình Mai Tuyết Tình đánh. Giận mà không dám nói gì, trong lòng tràn đầy ý hận, hai hàm răng nghiến chặt, thầm nghĩ, sẽ có một ngày, đợi đến lúc nàng ngồi ổn trên ngôi hoàng hậu, người thứ nhất thu thập chính là công chúa, nhất định làm cho nàng xuất giá đến nơi xa biên ngoại,cả đời đừng hòng trở về trong cung.
“Hoàng thượng giá lâm!” thanh âm Lưu công công truyền đến.
Sau khi nấp bí mật tại rừng cây, Hạng Ngạo Thiên cước bộ trầm ổn đi tới.
Cái tiểu nữ nhân này, nếu hắn, vị hoàng đế này không ra mặt, có thể nàng còn phải đánh tiếp! Xem nàng ra tay đều là cố ý dùng hết sức rồi.
Mọi người đều phục hồi tinh thần lại, quỳ trên mặt đất thỉnh an Hạng Ngạo Thiên.
Nhân cơ hội này, Mai Tuyết Tình nháy mắt với Liên nhi, nháy nháy miệng, Liên nhi lập tức rõ ràng ý tứ công chúa.
Sau khi tất cả mọi người đứng dậy, Liên nhi tiến tới vài bước, vừa lại quỳ gối trước mặt Hạng Ngạo Thiên tấu, “Thỉnh xin Hoàng thượng cùng Nghi phi nương nương trách phạt nô tỳ, nô tỳ đã kinh hách đến Nghi phi nương nương!”
Hạng Ngạo Thiên nhìn Liên nhi một cái, vừa lại ngó qua Mai Tuyết Tình một chút, nói: “Nếu kinh hách đến chính là Nghi phi nương nương, vậy cứ giao cho Nghi phi nương nương xử lý đi!”
Nghi phi nương nương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện sự thông tình đạt lý, khoan dung độ lượng trước mặt Hoàng đế, nên vội vàng nói: “Hãy bình thân, bổn cung không hề truy cứu là được!”
Liên nhi hướng về phía Nghi phi nương nương liên hồi khấu đầu tạ ơn, làm cho nàng ở trước mặt hoàng đế không mất thể diện.
“Nghi phi, ngươi lại đây có chuyện gì?” Hạng Ngạo Thiên hỏi đến.
“Thần thiếp vốn là qua tới thăm công chúa muội muội!” Nghi phi trên mặt đầy vẻ ân cần.
“Ngươi vốn có ý tốt, lúc nãy nhốn nháo như vậy chắc công chúa ngã bị thương rất nghiêm trọng sao!”
Mai Tuyết Tình trong lòng hừ nhẹ một tiếng, may mà hắn còn biết giữ lại mặt mũi cho nàng
Lão ngự y cùng Hàn Thanh vừa nãy đứng cách chỗ này vài thước, Hàn Thanh không thể tin được nhìn thấy trò khôi hài này.
“Công chúa, đã đến lúc cần thay thuốc rồi!” Lão ngự y nhắc nhở Mai Tuyết Tình, cũng là nhắc nhở Hoàng thượng, ba người phụ nữ một bàn làm trò, nếu không bằng khi xong việc, còn không biết dây dưa tới khi nào!
“Chờ một chút…” Mai Tuyết Tình nói với cung nữ bị đánh kia: “Ta cũng không có ý lấy đi tính mạng của ngươi, nguyên bổn ý ta định đem ngươi đuổi ra khỏi cung, nhưng trong nhà ngươi có cha già đau bệnh trên giường, và mới vừa rồi ngươi cũng là chủ động đứng ra nhận lỗi, chỉ bằng hai điểm này, tạm thời đem ngươi lưu lại, nếu như sau này còn tái phạm lỗi, chuyện mới chuyện cũ lúc đó đem tính hết một lượt, biết không?”
Lục y cung nữ quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa như gà mổ thóc tạ ơn.
“Công chúa… Công chúa, người không thể ra đây, ngự y dặn dò qua người không thể xuống đất đi lại được!” Liên nhi bò tới, vội vàng đứng dậy trợ giúp Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình thay nàng gỡ những mảng dưa chuột đã khô đi trên mặt, Liên nhi sớm đã lệ rơi đầy mặt.
“Công chúa, chân ngài… Chúng ta quay về phòng đi!” Liên nhi nghĩ muốn đỡ Mai Tuyết Tình trở lại trong thư phòng.
Mai Tuyết Tình nhẹ nhàng đẩy cánh tay Liên nhi ra, kéo nàng ra phía sau lưng, tiến lên phía trước, thanh âm không mang theo một chút cảm tình nào, tra hỏi: “Mới vừa rồi ai đánh Liên nhi?”
Các nô tỳ, thủ hạ của Nghi phi, người nào cũng cúi đầu, không ai dám đáp lời.
“Ai đánh Liên nhi?” Thanh âm càng lạnh như băng, phảng phất làm cho người nghe lạnh thấu xương.
“Công chúa muội muội, này… Ngươi xem, đều là hiểu lầm, mọi chuyện kết thúc ở đây đi!” Thấy công chúa thật sự tức giận rồi, Nghi phi cũng e ngại ba phần, nàng nghĩ muốn giải quyết mọi chuyện êm ấm để tránh chuốc lấy phiền phức Nàng công chúa này không đắc tội được, đó là hạt minh châu Hoàng thượng nâng niu trên lòng bàn tay, là muội muội ruột thịt thương yêu nhất trong lòng của Hoàng thượng!
Mai Tuyết Tình không để ý đến Nghi phi, “Ta hỏi lần cuối, ai đã đánh Liên nhi?” Thanh âm càng lạnh hơn không giống như hỏi, làm cho người nghe dựng tóc gáy.
Môt cung nữ trên người mặc y phục màu xanh biếc từ từ đứng dậy, sau đó đi tới vài bước, “Phác…” một tiếng quỳ trước mặt Mai Tuyết Tình.
“Công chúa, là nô tỳ đánh trước, nhưng là các nàng khác cũng đánh!” Sắp chết rồi, còn không quên kéo hai người phía sau theo cùng.
Mai Tuyết Tình từ trong thâm tâm rất xem thường những người như thế. Hạ nhân cũng cùng cá mè một lứa như vậy, phỏng chừng, các nàng chủ tử cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!
Thượng bất chính hạ tắc loạn, trung lương bất chính đảo hạ lai. Trên làm dưới theo, hạ nhân thế nào, hơn phân nửa là theo học từ chủ tử.
“Đứng lên, ta cho ngươi quỳ xuống rồi sao?” Mai Tuyết Tình ngay cả đầu cũng không có thấp xuống một chút nào, huống hồ chi là liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Cung nữ nơm nớp lo sợ đứng dậy.
“Nhặt đao đem đến đây cho ta!” Mai Tuyết Tình lạnh lùng ra lệnh.
Cung nữ vừa lại cúi người nhặt đao lên, đưa tới tay Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình nhìn qua vài giây, loan đao nọ hàn quang lòe lòe, sắc bén vô cùng. Nàng cầm đao duỗi ra chĩa xuống phía dưới hàm của cung nữ nọ, sau đó rê đao lên bên mặt, giơ lên đến đầu cung nữ nọ.
“Xin công chúa tha mạng, công chúa tha mạng… Nô tỳ lần sau cũng không dám rồi… Công chúa…” Cung nữ nọ toàn thân run rẩy như cầy sấy.
“Ngươi còn có lần sau sao?” Mai Tuyết Tình nheo mắt hỏi.
Cung nữ nọ bị hù dọa ngay cả nước mắt cũng không rơi nỗi một giọt, chỉ biết nức nở van xin: “Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng … Nô tỳ không thể chết được, nô tỳ trong nhà còn có cha già bệnh nặng trên giường, nô tỳ không thể chết được…”
“Ngươi xem bổn công chúa như quỷ sao?” Mai Tuyết Tình tra hỏi.
“Không giống, không giống…” Cung nữ nọ hoảng hốt lắc đầu lia lịa, cuốn cổ gần như đứt lìa mà cũng không nhận biết.
“Cháaattt…” một tiếng vang lớn, Mai Tuyết Tình lấy hết sức lực, tát cung nữ nọ một bạt tai thật mạnh.
“Biết tại sao đánh ngươi cái bạt tai này không?” cánh tay Mai Tuyết Tình chịu dư âm của cái bạt tai có chút tê dại.
“Biết… Biết…” Cung nữ vội vàng đáp lại.
“Ngươi không biết, để bổn công chúa nói cho ngươi biết, cái bạt tai này vốn là giáo huấn ngươi không thành thật! Liên nhi trên mặt dán đầy dưa chuột cũng giống như bổn công chúa, nàng như thế nào trông giống quỷ?”
” Cháaattt…” thêm một tiếng, vừa lại cung nữ nọ lại chịu thêm một bạt tai, “Biết cái bạt tai này vốn là có ý tứ gì không?”
Cung nữ nọ không lên tiếng nữa, không ngừng lắc đầu.
“Cái bạt tai này, giáo huấn ngươi trong mắt không có bổn công chúa, không xem bổn công chúa ra gì, chó cậy hơi chủ!”
” Cháaattt…” lại thêm một tiếng, vừa lại vang dội thêm một tiếng bạt tai, “Biết cái này vốn là có ý tứ gì không?”
Cung nữ kia không ra tiếng, cũng không ngừng lắc đầu.
“Cái bạt tai này vốn là giáo huấn ngươi, đối đãi với các cung nữ tỷ muội bất trung, ngươi không nên lôi các nàng dính dáng vào!”
” Cháaattt…” Vừa lại thêm một tiếng bạt tai, “Biết cái bạt tai này vốn là có ý tứ gì sao?”
Cung nữ đờ đẫn lắc đầu.
“Đây là giáo huấn ngươi, phải có sự đồng cảm, Liên nhi với các ngươi đều là hạ nhân thân phận ngang nhau, đã không cho nhau đoàn kết thì thôi, có thể nào lại thương tổn lẫn nhau!”
Mai Tuyết Tình cũng không nhớ rõ cuối cùng đã đánh cung nữ nọ mấy bạt tai, nhưng qua khóe mắt, nàng phát hiện ở đây, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm ra nhìn nàng.
Nghi phi đứng ở một bên, trơ mắt nhìn hạ nhân của mình Mai Tuyết Tình đánh. Giận mà không dám nói gì, trong lòng tràn đầy ý hận, hai hàm răng nghiến chặt, thầm nghĩ, sẽ có một ngày, đợi đến lúc nàng ngồi ổn trên ngôi hoàng hậu, người thứ nhất thu thập chính là công chúa, nhất định làm cho nàng xuất giá đến nơi xa biên ngoại,cả đời đừng hòng trở về trong cung.
“Hoàng thượng giá lâm!” thanh âm Lưu công công truyền đến.
Sau khi nấp bí mật tại rừng cây, Hạng Ngạo Thiên cước bộ trầm ổn đi tới.
Cái tiểu nữ nhân này, nếu hắn, vị hoàng đế này không ra mặt, có thể nàng còn phải đánh tiếp! Xem nàng ra tay đều là cố ý dùng hết sức rồi.
Mọi người đều phục hồi tinh thần lại, quỳ trên mặt đất thỉnh an Hạng Ngạo Thiên.
Nhân cơ hội này, Mai Tuyết Tình nháy mắt với Liên nhi, nháy nháy miệng, Liên nhi lập tức rõ ràng ý tứ công chúa.
Sau khi tất cả mọi người đứng dậy, Liên nhi tiến tới vài bước, vừa lại quỳ gối trước mặt Hạng Ngạo Thiên tấu, “Thỉnh xin Hoàng thượng cùng Nghi phi nương nương trách phạt nô tỳ, nô tỳ đã kinh hách đến Nghi phi nương nương!”
Hạng Ngạo Thiên nhìn Liên nhi một cái, vừa lại ngó qua Mai Tuyết Tình một chút, nói: “Nếu kinh hách đến chính là Nghi phi nương nương, vậy cứ giao cho Nghi phi nương nương xử lý đi!”
Nghi phi nương nương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện sự thông tình đạt lý, khoan dung độ lượng trước mặt Hoàng đế, nên vội vàng nói: “Hãy bình thân, bổn cung không hề truy cứu là được!”
Liên nhi hướng về phía Nghi phi nương nương liên hồi khấu đầu tạ ơn, làm cho nàng ở trước mặt hoàng đế không mất thể diện.
“Nghi phi, ngươi lại đây có chuyện gì?” Hạng Ngạo Thiên hỏi đến.
“Thần thiếp vốn là qua tới thăm công chúa muội muội!” Nghi phi trên mặt đầy vẻ ân cần.
“Ngươi vốn có ý tốt, lúc nãy nhốn nháo như vậy chắc công chúa ngã bị thương rất nghiêm trọng sao!”
Mai Tuyết Tình trong lòng hừ nhẹ một tiếng, may mà hắn còn biết giữ lại mặt mũi cho nàng
Lão ngự y cùng Hàn Thanh vừa nãy đứng cách chỗ này vài thước, Hàn Thanh không thể tin được nhìn thấy trò khôi hài này.
“Công chúa, đã đến lúc cần thay thuốc rồi!” Lão ngự y nhắc nhở Mai Tuyết Tình, cũng là nhắc nhở Hoàng thượng, ba người phụ nữ một bàn làm trò, nếu không bằng khi xong việc, còn không biết dây dưa tới khi nào!
“Chờ một chút…” Mai Tuyết Tình nói với cung nữ bị đánh kia: “Ta cũng không có ý lấy đi tính mạng của ngươi, nguyên bổn ý ta định đem ngươi đuổi ra khỏi cung, nhưng trong nhà ngươi có cha già đau bệnh trên giường, và mới vừa rồi ngươi cũng là chủ động đứng ra nhận lỗi, chỉ bằng hai điểm này, tạm thời đem ngươi lưu lại, nếu như sau này còn tái phạm lỗi, chuyện mới chuyện cũ lúc đó đem tính hết một lượt, biết không?”
Lục y cung nữ quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa như gà mổ thóc tạ ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.