Phía Sau Áo Cưới

Chương 47

Phong Tử Tam Tam

22/07/2020

Tô Tú đang nói chuyện cùng bố trên gác, bỗng nghe thấy tiếng tạt nước từ trong vườn truyền đến, âm thanh còn khá lớn, dường như là Tô Lăng đang mắng chửi người nào đó vậy. Cô mở cửa sổ trên lầu ra liền nhìn thấy Lục Lan Xuyên đang đứng ngoài cửa cổng, ngay lập tức trợn tròn mắt.

Tô Triển Nguyên cũng nghiêng đầu qua muốn xem tình hình bên ngoài, "Sao vậy, Tô Lăng ồn áo cái gì thế?"

"Không có chuyện gì, mèo nhà hàng xóm lại chạy đến." Lúc nói câu này lưng cô đã toát đầy mồ hôi, không hiểu người điên này chạy đến đây làm cái gì? Sức khỏe bố hai ngày nay mới hồi phục, chỉ sợ lại bị hắn chọc tức ảnh hưởng đến tính mạng.

Sau khi khuyên nhủ Tô Triển Nguyên nằm xuống giường, Tô Tú vội vã xuống nhà.

Từ xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Tô Lăng, "Tưởng rằng có tiền thì giỏi lắm à, anh còn giám quấy rối Tô Tú tôi lập tức gọi cảnh sát."

Chẳng hề nghe thấy một tiếng nào của Lục Lan Xuyên, Tô Tú không biết tình hình giữa hai người ra sao, bước vội ra trước cửa viện, kết quả nhìn thấy Lục Lan Xuyên toàn thân ướt sũng. Tóc hắn được cắt ngắn cho nên nước đều rỏ xuống dọc theo sống mũi cao thẳng của hắn, áo sơ mi cũng đang nhỏ tí tách.

Lục Lan Xuyên nhìn thấy cô, còn mỉm cười.

"Em vào trước đi." Tô Tú nói nhỏ với Tô Lăng.

Trong tay Tô Lăng còn cầm thùng gỗ, căm phẫn trừng mắt nhìn Lục Lan Xuyên, lúc nói chuyện với Tô Tú gần như là rít qua kẽ răng, "Chị đừng có hồ đồ, bố mà nhìn thấy hắn chắc chắn sẽ không vui."

Tô Tú gật đầu, Tô Lăng mới không tình nguyện rời đi.

Bầu trời ngày càng tối, tầm mắt cũng bị hạn chế, hai người nhìn nhau chằm chằm, Tô Tú bước lên trước một bước, kéo hắn ra hướng khác, "Anh lại đây."

Lục Lan Xuyên ngây ngốc. Tô Tú thấy hắn vẫn đứng im bất động, quay đầu trừng mắt nhìn, "Anh rốt cục muốn làm cái gì?"

"Chịu đòn nhận tội." Lục Lan Xuyên chỉ nói bốn từ.

Tô Tú nhướm mày, được một lúc mới nói: "Anh điên rồi."

Lục Lan Xuyên vẫn mỉn cười nhàn nhạt, "Anh có trách nhiệm phải nói rõ tất cả mọi thứ cho bố em, em yên tâm, anh có chừng mực."

Tô Tú nghĩ cũng không muốn liền tiếp tục bắt lấy tay hắn cố gắng lôi ra ngoài: "Không được! Bố tôi bây giờ chịu không nổi kích thích."

Cô không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, mà với tính cách tính cách nóng nảy của bố, biết được sự thật chắc chắn không thể tha thứ cho hắn, nếu thật sự động thủ, Tô Tú hoàn toàn không tin tưởng Lục Lan Xuyên bị đánh mà không cãi lại, bị mắng mà không chống lại.

Với chút sức lực của cô đặt bên cạnh hắn chẳng đáng so sánh, Lục Lan Xuyên dễ dàng kéo một cái, trái lại cô đã rơi vào lòng mình.

Tô Tú bổ nhào qua, hắn thuận lợi đón lấy, hai tay siết chặt lấy eo cô, ở bên tai cô nói nhỏ: "Anh từ nơi xa vội vàng qua đây, em vừa nhìn đã bảo anh đi."

Giọng điệu giống như là quở trách này khiến Tô Tú hoàn toàn im lặng, cô kinh bỉ muốn nói chuyện, hắn lại nâng hai má cô lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô.

***

Con ngõ rải đá xanh được ánh trăng che phủ, tạo cảm giác tĩnh mịch khoan thai không nói thành lời, bên tai Tô Tú chỉ còn lại tiếng đập "thịch thịch thịch" nặng nề từng tiếng một của tim mình. Cô không biết là bởi vì đứng trước cửa nhà, lo lắng bố có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hay là vì nguyên nhân gì khác, mà tim cô đập đặc biệt nhanh, hoàn toàn không có quy tắc.

Lục Lan Xuyên hôn thật sâu, cơ thể hai người cũng dán thật chặt lấy nhau, không biết hôn đã bao lâu, Tô Tú cảm thấy bản thân gần như cạn sạch không khí rồi, môi ngứa ran một hồi, hắn lúc này mới lưu luyến tha cho cô.

"Anh rất nhớ em, Tô Tú." Giọng khàn khàn thì thầm, "Em nhớ anh không?"

Biết rõ đáp án của cô mà hắn còn hy vọng nhìn cô chăm chú, cô không chịu mở mắ ra, căn bản là không muốn đối diện với hắn.

Hắn nâng mặt cô ép cô phải quay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt cô, "Em gọi điện cho anh, là vì lo lắng cho anh có đúng không?"



Tô Tú cắn môi, "Tôi gọi nhầm."

"Thật không?" Lục Lan Xuyên lộ ra nụ cười y như một đứa trẻ, "Cho dù là gọi nhầm, anh vẫn rất vui."

Tô Tú: "..."

Lục Lan Xuyên: "Anh có thể hôn em lần nữa không?"

"Không thể!" Tô Tú tức giận mặt đỏ bừng, lúc này mới nhớ ra phải đẩy hắn đi, "Anh rời khỏi đây khẩn trương."

Lục Lan Xuyên đang muốn giải thích, tiếp đó có người xuất hiện ở trước cửa nhà. Tô Tú nhìn thấy liền đờ người, "Bố..."

Tô Triển Nguyên nghiêm mặt, rõ ràng đã nhìn thấy cảnh trước đó giữa hai người, sắc mặt của ông vô cùng xấu, cả người đều toát ra sự uy nghiêm nhưng không có tức giận, chỉ phân phó Tô Tú, "Đi vào trong cho bố."

"Con.."

Tô Triển Nguyên trừng mắt, "Còn không vào trong!"

Tô Tú không muốn chọc giận bố, lượng lự chút rồi vẫn đi về phía cửa, cô quay đầu nhìn Lục Lan Xuyên, Lục Lan Xuyên dùng khẩu hình ra hiệu: "Yên tâm."

Tô Tú là không thèm lo lắng cho Lục Lan Xuyên, người đó trước giờ cực kỳ thông minh, tuyệt đối không để bản thân thiệt thòi. Cô là sợ bố bị hắn làm cho tức giận!

***

Tô Tú với Tô Lăng ở trên gác, hai người nhoài ra cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài, nhưng ngoài ngõ tối đen như mực nhìn chẳng rõ cái gì. Mà rất kỳ lạ, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, không giống như đàm phán, cũng không giống như cãi lộn...

Trong tay Tô Tú đổ đầy mồ hôi, Tô Lăng an ủi cô: "Không sao đâu, Lục Lan Xuyên khốn nạn hơn nữa cũng không thể động thủ với bề trên, loại người này, nên có bậc cha chút dạy bảo phải làm người như thế nào."

Tô Tú yên lặng không trả lời, Tô Lăng lại nói: "Chị với anh ta rốt cuộc có chuyện gì, năm đó không phải là sau khi chị xảy ra chuyện hai người đã chấm dứt à, hôm nay sao lại có quan hệ rồi? Hắn đến là muốn nối lại với chị?"

Đối với mối quan hệ rối mù này, Tô Tú làm gì có tâm trạng giảng giải, Mắt cô luôn hướng ra phía cửa cổng, rất nhanh đã thấy bố đi vào, còn tiện thể đóng cửa lại.

Tô Tú bật dậy, cho đến khi bố đã đi vào an toàn, lúc này mới thở ra một hơi.

Tô Triển Nguyên lại chẳng nói gì, vẻ mặt đặc biệt ngưng trọng, hai chị em Tô Tú với Tô Lăng ai cũng giám hé miệng, chỉ lo bố sẽ tức giận.

Thật lạ lùng, sau khi Tô Triển Nguyên vào nhà vẫn ngồi trên băng ghế dường như tinh thần vô cùng sa sút.

Tô Tú dè dặt đi lại gần, gọi nhỏ, "Bố?"

Tô Triển Nguyên cúi đầu, hai tay để trên đầu gối, rất lâu sau, bỗng lấy tay che mắt.

Tô Tú ngẩn người đồng thời có chút bối rối, sau đó thấy Tô Triển Nguyên từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, trên khuôn mặt già nua, đổ đầy lệ.

"Bố..." Giọng Tô Tú run lên nhè nhẹ.

Tô Triển Nguyên cũng run rẩy với cánh tay của cô, Tô Tú nhào vào lòng ông, chỉ nghe ông nghẹn ngào, lâu sau mới nói: "Nha đầu ngốc.... thật là một nha đầu ngốc, con nên nói cho bố biết..."

Tô Tú nhắm mắt, giọt lệ long lanh từ khóe mắt tràn ra, những đắng cay ẩn nhẫn chất chứa bao lâu nay cuối cùng cũng được giỡ bỏ. Tô Tú ôm lấy tấm lưng còng của bố, nói nhỏ: "Không sao cả, tất cả đã qua rồi, bây giờ con rất tốt, thật đấy."

Tô Triển Nguyên đau khổ lắc đầu, "Bố xin lỗi con, mấy năm nay, oan ức cho con."



"Không oan ức." Tô Tú nghẹn giọng nói: "Mỗi lần con đau lòng khó chịu liền sẽ nghĩ đến bố đã làm tất cả vì cái nhà này, là bố đã nói, phạm phải sai lầm không đáng sợ, chỉ sợ biết rõ là sai còn dấn thân vào bùn lầy, sai lại càng sai. Bố thường xuyên nhắc nhở cho nên con có dũng khí để luôn kiên trì, lúc gặp phải khó khăn cũng sẽ nhẫn nại, là bố đã cho con dũng khí."

Gia đình hòa hợp, trong lúc tinh thần sa sút nhất sẽ trở thành ánh đèn dẫn lối, tình cảm gia đình tồi, lại thành vật cản trên đường đời.

Ba bố con quây quần bên nhau nói về những chuyện xưa cũ, người bố luôn nghiêm túc cứng nhắc này đêm nay lại hiếm ít trầm lặng ít nói nữa.

Chỉ là đến giờ đi ngủ, Tô Tú nhìn ra ngoài bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ, trong ngõ dường như có vệt sáng đỏ rực lúc ẩn lúc hiện, cô lưỡng lự một lúc, sau nhìn qua bố mình.

Tô Triển Nguyên đang định về phòng đi ngủ, thấy vẻ mặt phức tạp của cô liền hiểu tất cả, lập tức nói: "Bố đánh tiểu tử đó một trần, chính nó làm những chuyện thất đức đó tính là nhẹ rồi, khỏi cần quan tâm đến nó."

***

Rõ ràng đã vào thu rồi, nhiệt độ ban đêm cũng rất thấp, nhưng Tô Tú vẫn trằn trọc khó ngủ, làm thế nào cũng không ngủ được. Cô ngủ ở phòng trên gác, cửa sổ là loại chạm trổ hoa văn bằng gỗ, ngồi thẳng dậy, trong phòng tối om có thể nhìn rõ con ngõ ngoài khung cửa phía xa, điểm màu đỏ chói đó vẫn còn sáng, sau khi vụt tắt chưa được bao lâu lại sáng lên, cô đoán là Lục Lan Xuyên đang hút thuốc, mà người này cứ ngu ngốc ở đó là cái gì?

Mặc dù luôn để ý tên đó, Tú không đi ra gặp hắn, cô lại nằm xuống giường ép bản thân đi ngủ, nhưng trong đầu vô cùng tỉnh táo.

Lúc đầu nghĩ, sức khỏe bố như vậy đánh Lục Lan Xuyên, chắc chắn đánh không mạnh được, cho nên người kia hiển nhiên cũng chẳng có chuyện gì. Một lúc sau lại nghĩ, có lẽ đợi một lúc sau hắn cảm thấy lạnh thì sẽ vào trong xe, hắn lại không ngốc. Sau đó lại nghĩ, hắn ăn không ngồi rồi chạy đến đây, chắc chắn là công ty không sao rồi...

Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau lại bị Tô Lăng đánh thức, cô liên tiếp vỗ vào má Tô Tú, chỉ ra ngoài cửa sổ, "Chị xem xem."

"Xem cái gì?" Tô Tú vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài cửa, sau đó liền ngây người.

Lục Lan Xuyên vẫn đứng ở trước cửa cổng, tư thế thẳng tắp như một bức tượng, người đi qua đường đều ném ánh mắt hiếu kỳ hoặc khó hiểu phía hắn.

Hắn như cảm nhận được cái gì đó, đôi mắt vốn đang rủ nhè nhẹ đột nhiên hướng lên nhìn, trong phút chốc chạm phải ánh mắt của cô. Tô Tú quay người đi.

Tô Lăng thấy cô như vậy, thở dài nói: "Em nhận ra rồi, giữa hai có điều bất thường, chỉ là... em thấy là trải qua những chuyện như vậy, sắc xuất hai người có thể ở bên nhau quá là thấp đi? Loại người đó, có thể thật lòng không? Em không thể yên tâm giao chị cho hắn."

Tô Tú không tiếp lời, chỉ đến bên giường đổi quần áo, Tô Lăng bĩu môi, "Bố nói rồi, không để ý đến hắn, hắn thích đứng thì cứ đứng, xem hắn đứng được bao lâu."

Kết quả Lục Lan Xuyên một mực đứng trước cửa nhà không đi, Tô Tú không ra khỏi cửa, nhưng mỗi lần Tô Triển Nguyên với Tô Lăng ra ngoài, đều coi hắn như không khí.

Đêm thứ hai, Tô Tú tắt đèn, trước khi ngủ vẫn là nhịn không được mà bước đến cửa sổ nhìn xuống, người kia vẫn còn đứng ở đó. Cô vẫn chỉ có thể nhìn thấy điểm đỏ rực ở giữa ngón tay hắn, trầm tĩnh xong một hồi rồi nằm lên giường như một xác chết.

Hắn làm như vậy là muốn để bố và Tô Lăng tha thứ cho hắn sao? Hay là còn muốn chứng minh với cô cái gì?

Tô Tú nhắm mắt lại, ngày càng không hiểu nổi suy nghĩ của Lục Lan Xuyên. Chiếc điện thoại đặt bên gối rung lên, cô cầm qua xem, không ngờ là Lục Lan Xuyên gọi đến, trên màn hình sáng chói không ngừng nhấp nháy tên của hắn, cô lưỡng lự một lúc vẫn là tiếp nhận.

"Em chưa ngủ, đang lo lắng cho anh à?"

Nghe tiếng cười trầm khàn của hắn, Tô Tư vô thức nắm điện thoại càng chặt hơn, "Lục Lan Xuyên, anh rốt cuộc muốn làm gì? Nếu là đang muốn thay tôi làm sáng tỏ trước mặt bố, anh đã làm xong có thể đi được rồi đấy."

Bên kia bỗng rơi vào yên tĩnh, một lúc sau mới nghe thấy hắn nói: "Anh chính là muốn nói với em, anh khác rồi, anh quan tâm em, cho nên cũng để ý đến gia đình em, anh muốn cầu xin họ tha thứ."

Tô Tú bị lời nói của hắn làm ngây ngốc, nhưng vẫn nói: "Với tính cánh của bố tôi, anh có đứng trước cửa hóa đá ông ấy cũng sẽ không để ý."

Lục Lan Xuyên bỗng cười lên, "Em chắc chắn là đang nói đùa anh, chứng minh cả ngày hôm nay cũng không đứng vô ích."

"Thần kinh." Tô Tú muốn dập điện thoại, Lục Lan Xuyên lại gọi cô. Sóng điện bé nhỏ lưu động giữa hai người , Tô Tú bỗng có chút căng thẳng, Lục Lan Xuyên sau cùng lại chẳng nói cái gì, chỉ cười nhẹ; " Đừng nhớ anh quá, ngủ ngon." +

Tô Tú chẳng hề khách khí dập máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phía Sau Áo Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook