Chương 48
Phong Tử Tam Tam
22/07/2020
Tô Triển Nguyên đã nghỉ hưu từ lâu nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đi phụ trách vài việc hậu cần của trường tiểu học trên trấn, thực ra là không có lương, nhưng ông hoàn toàn vui vẻ làm việc, người già ở tuổi này thường sẽ hay hoài niệm về nơi mình đã gắn bó cả đời người.
Từ tinh mơ đã ra khỏi cửa, Lục Lan Xuyên thấy ông đi ra lại cũng bước đến.
Tô Triển Nguyên cau mày liếc nhìn hắn, sau đó vẫn xem hắn như không khí. Song Lục Lan Xuyên đến trường học cùng ông.
Lúc ông đun nước, Lục Lan Xuyên liền theo ông vào trong nhà bếp, bên trong hơi nóng hầm hập như một chiếc lồng hấp lớn, quần áo trên người Lục Lan Xuyên nhanh chóng thấm đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không có ý rời khỏi. Tô Triển Nguyên không thèm để ý đến hắn, trong lòng nghĩ xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.
Kết quả hắn lại thật sự trụ được, đến khi Tô Triển Nguyên đi tiếp nước vào trong phích ở các phòng làm việc, hắn cũng chủ động đến giúp.
"Tránh ra." Tô Triển Nguyên đương nhiên chẳng có ý tốt với hắn, cau mày nói: "Đừng tưởng rằng dùng thủ đoạn ngọt nhạt có thể giành được sự đồng tình, đừng phí sức nữa."
Lục Lan Xuyên không trả lời, mang những bình nước đặt cạnh ông sang một bên rót nước, đợi tất cả các phích nước đều được rót đầy rồi mơi nói: "Cháu chỉ là đang muốn chứng minh thành ý của mình."
Tô Triển Nguyên cười lạnh, "Thành ý? Khi đó cậu đã từng cầu hôn Tô Tú, mà kết quả thì sao? Lại có thể bỏ rơi nó. Vì thế ít ở trước mặt tôi diễn kịch đi, tôi không bao giờ tin cậu."
Lục Lan Xuyên yên lặng vài giây, "Cháu không diễn kịch, nếu như muốn diễn, có rất nhiều cách có thể che mắt mọi người, cháu bây giờ là đang nghiêm túc cầu bác tha thứ."
Tô Triển Nguyên liếc nhìn hắn, vẫn không hề bị lay chuyển.
Lục Lan Xuyên dường như đã chuẩn bị tốt để trường kỳ kháng chiến,hắn không nói tiếp nữa mà đi đem các phích nước đến phòng học.
Bên trong đã có lác đác vài giáo viên dạy lớp sáng. Bắt gặp người lạ liền tò mò hỏi Tô Triển Nguyên, "Ơ, đây là họ hàng bác hay là?"
Tô Triển Nguyên không chút khách khí trả lời, "Không quen, một tên vô lại."
Đối phương kinh ngạc nhìn Lục Lan Xuyên, Lục Lan Xuyên cũng chẳng để ý, mỉm cười gật đầu với đối phương, điệu bộ này xem ra có chút lễ phép nhã nhặn. Thầy giáo mỉm cười không tiếp lời, trong lòng nghĩ người này chẳng hề giống một tên vô lại.
Thấy hắn có lòng tiêu tốn thời gian với mình, Tô Triển Nguyên liền thuận theo, cố ý làm cho hắn không thể rảnh rang, sai bao hắn đi làm những công việc nặng nhọc, dơ bẩn. Dọn dẹp nhà vệ sinh, đổ tro của bếp nấu, Lục Lan Xuyên một câu phàn nàn cũng không có, ngoài lúc đi tiếp một cuộc điện thoại thì đều cặm cụi làm việc.
Cuộc điện thoại đó hắn đi ra xa mới nhận cho nên Tô Triển Nguyên không nghe được gì chỉ là thấy vẻ mặt hắn khá nghiêm túc.
Thực ra là do Lục Khuyên Nhi gọi đến, cậu ta kể tình hình ở Nam Thành cho hắn nghe: " ử Tây bên này vẫn như cũ, chỉ là người tên Cố Tín ... đến một lần, vợ của hắn tỉnh rồi."
Nhìn lá cờ đang tung bay đón gió trong sân trường, Lục Lan Xuyên cong khóe miệng, "Cậu nhớ nói cho Tử Tây nghe, nó nhất định rất vui."
Lục Khuyên Nhi lại thở dài, "Còn có chuyện anh bảo, em làm đều đã làm xong rồi."
Lần này Lục Lan Xuyên chỉ "ừ" một tiếng, Lục Khuyên Nhi cân nhắc nói: "Anh, cần phải làm như vậy sao? Công ty của anh cũng hết rồi, Tử Tây cũng mãi không tỉnh, nếu không còn..."
"Làm theo lời tôi là được rồi." Lục Lan Xuyên nói xong liền ngắt điện thoại, hắn đứng nguyên chỗ cũ nhìn cảnh vật trong sân trường, trời đã bước vào cuối thu, đâu đâu cũng đều có chút ảm đạm, nhưng hắn lúc này lại cảm thấy bình ổn, chưa bao giờ thanh thản như vậy.
***
Đến giờ ăn trưa, Tô Triển Nguyên chẳng hề có ý nghĩ để mắt đến Lục Lan Xuyên, Lục Lan Xuyên đứng một mình bên bồn nước rửa tay, hình như cũng không có ý định đi qua, dì ở nhà ăn rất hảo tâm làm một phần cơm định đưa qua cho hắn, Tô Triển Nguyên hừ một tiếng, "Chị để mặc cậu ta, cậu ta có tiền, chẳng lẽ còn thiếu nơi để ăn."
Dì phụ bếp quen biết Tô Triển Nguyên từ rất lâu rồi, nghe xong câu này liền nhíu mày, "Lão Tô ông luôn là người nhiệt tình, người ta giúp ông làm cả một buổi sáng, ăn chút cơm thì sao? Chưa từng thấy ông nhẫn tâm với ai như vậy."
Tô Triển Nguyên lạnh mặt, quay lưng lại không nói thêm một lời, nhưng vừa quay lưng đi liền nghe thấy dì phụ bếp kêu lên, "Ài chàng trai, cậu phát sốt rồi."
Hôm trước bị Tô Lăng dội một thùng nước lớn, lại đứng ngoài trời cả đêm, thêm vào đó sáng nay ở phòng bếp cứ hết bị lạnh lại nóng một buổi sáng, lúc này Lục Lan Xuyên thực sự bị sốt rồi. Nhưng hắn cảm thấy cũng không có gì cần lo lắng, sức khỏe vẫn còn trống đỡ được cho nên nói với dì: "Không sao, chỉ là chuyện vặt thôi."
"Phát sốt không thể cẩu thả được, để lâu sẽ xảy ra chuyện, để tôi đi tìm thuốc cho cậu."
Lục Lan Xuyên ngồi trên bãi cỏ, nhìn bóng lưng đang rời khỏi của dì phụ bếp, trong lòng phút chốc không nói ra là cảm giác gì. Hắn đã từng nghĩ rằng trên đời này không có ai đối tốt với một người mà không có mục đích, nhưng mỗi người ở bên cạnh Tô Tú đều làm hắn kinh ngạc, là hắn trước kia chưa từng gặp được người thần phác lương thiện như vậy.
Dì phụ bếp lấy thuốc qua cho hắn, không ngừng trách móc Tô Triển Nguyên, "Lão Tô với cậu có chuyện gì vậy?"
Tô Triển Nguyên ngó ngang sang Lục Lan Xuyên, Lục Lan Xuyên chủ động nói: "Không liên quan gì đến bá phụ, là cháu làm sai, bác ấy đang giúp cháu sửa chữa, cháu phải cảm ơn bác ấy."
Dì phụ bếp nghe không hiểu, chỉ thở dài nói: "Quay về nghỉ ngơi sớm đi."
Lục Lan Xuyên cảm kích gật đầu.
Lúc còn lại hai người, Tô Triển Nguyên liền nói thẳng: "Đừng dùng khổ nhục kế với tôi, không có tác dụng đâu, tôi không thể đồng ý cho cậu qua lại với Tú Tú lần nữa. Chuyện kết hôn của hai đứa Tô Tú nói cho tôi biết rồi, nếu cậu muốn chứng tỏ lòng thành thì ly hôn với nó đi."
Lục Lan Xuyên từ từ ngẩng đầu lên.
Tô Triển Nguyên lại nói: "Tô Tú từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiếu thuận, cậu lấy tất cả những thứ nó quan tâm đe dọa nó, nó đương nhiên không thể chống cự. Nhưng hiện giờ, cậu cảm thấy tôi và Tô Lăng đã biết được những chuyện này còn để nó lặng lẽ chịu đựng một mình, tiếp tục bị cậu ức hiếp?"
Hai chữ "ức hiếp" quá chối tai, làm Lục Lan Xuyên chẳng thể nói ra lời nào, chỉ cúi đầu ngồi ở đấy. Tô Triển Nguyên cũng không ôm hy họng gì, ông đã biết trước tên tiểu tử này không thể có lương tâm, đứng dậy định rời khỏi lại nghe thấy hắn nói: "Thật ra lần này cháu đến, ý định không phải như bác nghĩ."
Tô Triển Nguyên từ từ quay đầu lại, Lục Lan Xuyên ngẩng đầu, viền mắt có chút đỏ, nhưng vẫn gượng cười, "Bá phụ, bác có thể nghe cháu nó vài câu không?"
"..."
***
Lúc này trong nhà chỉ còn Tô Tú và Tô Lăng, buổi trưa bố sẽ không về ăn cơm cho nên trên bàn ăn chỉ có hai chị em. Tô Lăng nhân cơ hội hỏi chị: "Ây, chị rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"
Tô Tú nâng đầu lên nhìn cô, Tô Lăng bĩu môi, "Chính là tên kia, suy cho cùng cũng đã từng thích tới khắc cốt ghi tâm, em biết chị không thể lờ đi được, nhưng là..."
"Chị biết." Tô Tú nhìn vào mắt cô, "Không cần lo lắng."
"Không cần lo lắng cái gì?" Tô Lăng thở dài, bỏ đũa xuống, "Em cảm thấy chị với anh ta hòa hợp hay không em đều lo lắng."
Tô Lăng lại nói tiếp: "Người đàn ông này đối với chị mà nói, dù sao vẫn là có điều khác biệt? Không tách ra khỏi hắn, có lẽ cả đời này chị sẽ bị vây hãm trong ký ức không ra nổi, vài năm nay chị đâu giám yêu đương đúng không? Là do chị không còn lòng tin vào đàn ông? Em hy vọng chị thay đổi suy nghĩ, nhưng nút thắt này cởi ra rồi, hai người thật sự có thể đường ai người nấy đi, người nào cũng an vui không?"
Dường như không có Tô Triển Nguyên ở đó, hai chị em hiếm khi có thể nói ra những lời thầm kín, những lời Tô Lăng nói làm Tô Tú rung động.
Cô mỉm cười với em gái, như là lầm bẩm nói với chính bản thân mình, "Chị với anh ta, dù cho thế nào đi chăng nữa cũng không quay lại nổi."
Tô Lăng nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể là đang nghi ngờ lời cô nói, Tô Tú chỉ nói: "Chính vì đã từng yêu thích cho nên bây giờ mới cảm thấy sợ hãi."
Lời này quá khó hiểu, đối với người chưa từng yêu qua như Tô Lăng mà nói thì không thể nào hiểu nổi. Đúng lúc điện thoại Tô Tú reo lên, cô lấy qua xem, là Cao Hàn gọi đến.
Khoảng thời gian trước Cao Hàn gọi điện cho cô một lần, hỏi thăm qua loa tình hình của nhau, trái lại sau khi nghe nói sức khỏe bố cô không tốt đã có không ít đề nghị, chị của anh Cao Khiết quen biết với bác sĩ về mặt tim mạch.
Lúc này Cao Hàn gọi đến, cô tưởng rằng là hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố, nhưng nào ngờ anh mang đến cho Tô Tú một tin cô không tưởng được.
Cô nghe đối phương nối xong, hoàn toàn ngây ngốc, "Cậu có thể nói lại lần nữa không?"
Cao Hàn cũng biết cô đang rất vui mừng, chậm rãi nhắc lại: "Tô Tú, cậu có cơ hội hoàn thành tốt nghiệp năm đó rồi, giáo sư người nước ngoài của tớ trước kia nghe nói về tình cảnh của cậu, rất sẵn lòng giúp đỡ cậu, cô ấy đã gửi đi lá thư mời của trường, còn thay cậu xin học bổng, lần này thật sự là cơ hội nghìn năm có một."
Dường như quá là bất ngờ rồi, Tô Tú mãi vẫn chưa thốt ra một lời.
Cô chưa từng nghĩ rằng mình là người may mắn, mỗi lần vận may vừa tới liền bị người khác cướp đoạt, cho nên lần này, cô vẫn cảm thấy có chút cảm giác không chân thật, như ở trong mơ vậy.
Cao Hàn ở trong điện thoại gọi cô vài lần, rồi mới nghiêm giọng nói: "Cậu cân nhắc cho kỹ, nghĩ tường tận rồi thì nhanh chóng trả lời tớ. Tô Tú, những thứ đã mất đi chưa chắc có thể lấy về một cách toàn vẹn, nhưng chí ít đây cũng là cơ hội tốt để bù đắp thiếu sót, tớ biết cậu vẫn còn ôm hy vọng, cố lên."
Anh nói xong liền ngắt điện thoại, Tô Tú ngồi đó, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
***
Cùng lúc đó, cửa cổng được nhẹ nhàng mở ra, ngay sau đó Tô Triển Nguyên bước vào, theo phía sau ông lại là Lục Lan Xuyên! Hắn đứng cách một dàn nho nhìn Tô Tú, cong môi cười với cô.
Tô Tú nhíu mày, không biết sao hắn có thể đi vào, bố sao lại bỗng nhiên cho hắn vào nhà?
Tô Lăng cũng cảm thấy kỳ lạ, mặt đầy phòng bị trừng mắt với hắn, "Anh vào đây làm gì?"
Tô Triển Nguyên lại còn nói giúp hắn, "Chỉ là để hắn vào nghỉ chân, ngày mai hắn đi rồi."
Lần này Tô Tú với Tô Lăng càng thêm bất ngờ, đặc biệt là Tô Tú, cô thật sự không thể hiểu nổi lần này Lục Lan Xuyên đi đến đây một chuyến rốt cục là vì cái gì? Nếu chỉ muốn làm rõ với bố, thế thì khổ nhục kế hai ngày nay lại là vì cái gì?
Lục Lan Xuyên rõ ràng không định giải thích với cô, chỉ an an tĩnh trong viện nhỏ nhà Tô Tú, Tô Triển Nguyên không làm khó hắn thậm chí còn có ý đẩy Tô Lăng đi, cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tô Tú đang phơi chăn mền trong sân, Lục Lan Xuyên đi đến giúp cô. Tô Tú thấp giọng truy hỏi hắn: "Anh rốt cục đã nói cái gì với bố tôi?"
"Nói mấy câu thường ngày."
Tô Tú biết rằng đây là biểu hiện từ chối tiết lộ của hắn, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, "Anh không phải lại...dùng thủ đoạn uy hiếp bố tôi chứ?"
Ngón tay đang kéo góc chăn bỗng cứng ngắc, hắn nâng đầu nhìn Tô Tú, trong đáy mắt có cảm xúc âm u khó hiểu cuộn lên, "Trong lòng em anh vĩnh viễn đều như vậy sao?"
Sự yên lặng của Tô Tú đã cho hắn đáp án, Lục Lan Xuyên cười khổ, "Yên tâm đi, anh không có dùng thủ đoạn gì, chỉ là đưa cho bố em một đồ vật."
"Đồ vật gì?"
Lục Lan Xuyên nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, phức tạp đến mức Tô Tú không nhìn ra. Hắn cúi đầu xuống nói: "Em nhìn thấy cũng sẽ rất vui vẻ."
Người này trông thần thần bí bí, Tô Tú ngờ vực hắn là đang cố ý thừa nước đục thả câu đùa giỡn mình, vì thế không thèm quan tâm hắn, phơi xong chăn nệm liền quay vào nhà.
Kết quả cả buổi chiều Lục Lan Xuyên đều quấn quanh Tô Tú, làm cô bực mình, "Sao anh cứ theo sau tôi thế?"
Lục Lan Xuyên chăm chú nhìn vào cô, "Muốn nhìn em nhiều chút."
Tô Tú mím môi, sau đó đẩy hắn sang một bên, "Vô vị."
Cô cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại tủ quần áo của bố, đem những bộ quần áo cũ ông tiếc rẻ không vứt đi xếp ra ngoài, có vài bộ cũ đến mức không thể mặc được nữa nhưng ông vẫn không muốn vứt bỏ.
"Đang làm gì vậy?" Lục Lan Xuyên dùng ánh mắt hiếu kỳ của một đứa trẻ quấn lấy cô hỏi, Tô Tú chịu thua đành nói: "Tôi mua quần áo mới cho bố, ông vẫn không chịu mặc, tôi định đem mấy bộ đồ cũ làm vỏ gối ôm hay vỏ sô pha, nhưng vậy ông sẽ không tiếc, cũng có thể yên tâm mặc quần áo mới."
Lục Lan Xuyên ngồi bên cạnh cô, nhìn cô sườn mặt an tĩnh, sau cùng mỉm cười nói: " Đúng vậy, quên được cái cũ mới có thể yên tâm tiếp nhận cái mới."
Từ tinh mơ đã ra khỏi cửa, Lục Lan Xuyên thấy ông đi ra lại cũng bước đến.
Tô Triển Nguyên cau mày liếc nhìn hắn, sau đó vẫn xem hắn như không khí. Song Lục Lan Xuyên đến trường học cùng ông.
Lúc ông đun nước, Lục Lan Xuyên liền theo ông vào trong nhà bếp, bên trong hơi nóng hầm hập như một chiếc lồng hấp lớn, quần áo trên người Lục Lan Xuyên nhanh chóng thấm đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không có ý rời khỏi. Tô Triển Nguyên không thèm để ý đến hắn, trong lòng nghĩ xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.
Kết quả hắn lại thật sự trụ được, đến khi Tô Triển Nguyên đi tiếp nước vào trong phích ở các phòng làm việc, hắn cũng chủ động đến giúp.
"Tránh ra." Tô Triển Nguyên đương nhiên chẳng có ý tốt với hắn, cau mày nói: "Đừng tưởng rằng dùng thủ đoạn ngọt nhạt có thể giành được sự đồng tình, đừng phí sức nữa."
Lục Lan Xuyên không trả lời, mang những bình nước đặt cạnh ông sang một bên rót nước, đợi tất cả các phích nước đều được rót đầy rồi mơi nói: "Cháu chỉ là đang muốn chứng minh thành ý của mình."
Tô Triển Nguyên cười lạnh, "Thành ý? Khi đó cậu đã từng cầu hôn Tô Tú, mà kết quả thì sao? Lại có thể bỏ rơi nó. Vì thế ít ở trước mặt tôi diễn kịch đi, tôi không bao giờ tin cậu."
Lục Lan Xuyên yên lặng vài giây, "Cháu không diễn kịch, nếu như muốn diễn, có rất nhiều cách có thể che mắt mọi người, cháu bây giờ là đang nghiêm túc cầu bác tha thứ."
Tô Triển Nguyên liếc nhìn hắn, vẫn không hề bị lay chuyển.
Lục Lan Xuyên dường như đã chuẩn bị tốt để trường kỳ kháng chiến,hắn không nói tiếp nữa mà đi đem các phích nước đến phòng học.
Bên trong đã có lác đác vài giáo viên dạy lớp sáng. Bắt gặp người lạ liền tò mò hỏi Tô Triển Nguyên, "Ơ, đây là họ hàng bác hay là?"
Tô Triển Nguyên không chút khách khí trả lời, "Không quen, một tên vô lại."
Đối phương kinh ngạc nhìn Lục Lan Xuyên, Lục Lan Xuyên cũng chẳng để ý, mỉm cười gật đầu với đối phương, điệu bộ này xem ra có chút lễ phép nhã nhặn. Thầy giáo mỉm cười không tiếp lời, trong lòng nghĩ người này chẳng hề giống một tên vô lại.
Thấy hắn có lòng tiêu tốn thời gian với mình, Tô Triển Nguyên liền thuận theo, cố ý làm cho hắn không thể rảnh rang, sai bao hắn đi làm những công việc nặng nhọc, dơ bẩn. Dọn dẹp nhà vệ sinh, đổ tro của bếp nấu, Lục Lan Xuyên một câu phàn nàn cũng không có, ngoài lúc đi tiếp một cuộc điện thoại thì đều cặm cụi làm việc.
Cuộc điện thoại đó hắn đi ra xa mới nhận cho nên Tô Triển Nguyên không nghe được gì chỉ là thấy vẻ mặt hắn khá nghiêm túc.
Thực ra là do Lục Khuyên Nhi gọi đến, cậu ta kể tình hình ở Nam Thành cho hắn nghe: " ử Tây bên này vẫn như cũ, chỉ là người tên Cố Tín ... đến một lần, vợ của hắn tỉnh rồi."
Nhìn lá cờ đang tung bay đón gió trong sân trường, Lục Lan Xuyên cong khóe miệng, "Cậu nhớ nói cho Tử Tây nghe, nó nhất định rất vui."
Lục Khuyên Nhi lại thở dài, "Còn có chuyện anh bảo, em làm đều đã làm xong rồi."
Lần này Lục Lan Xuyên chỉ "ừ" một tiếng, Lục Khuyên Nhi cân nhắc nói: "Anh, cần phải làm như vậy sao? Công ty của anh cũng hết rồi, Tử Tây cũng mãi không tỉnh, nếu không còn..."
"Làm theo lời tôi là được rồi." Lục Lan Xuyên nói xong liền ngắt điện thoại, hắn đứng nguyên chỗ cũ nhìn cảnh vật trong sân trường, trời đã bước vào cuối thu, đâu đâu cũng đều có chút ảm đạm, nhưng hắn lúc này lại cảm thấy bình ổn, chưa bao giờ thanh thản như vậy.
***
Đến giờ ăn trưa, Tô Triển Nguyên chẳng hề có ý nghĩ để mắt đến Lục Lan Xuyên, Lục Lan Xuyên đứng một mình bên bồn nước rửa tay, hình như cũng không có ý định đi qua, dì ở nhà ăn rất hảo tâm làm một phần cơm định đưa qua cho hắn, Tô Triển Nguyên hừ một tiếng, "Chị để mặc cậu ta, cậu ta có tiền, chẳng lẽ còn thiếu nơi để ăn."
Dì phụ bếp quen biết Tô Triển Nguyên từ rất lâu rồi, nghe xong câu này liền nhíu mày, "Lão Tô ông luôn là người nhiệt tình, người ta giúp ông làm cả một buổi sáng, ăn chút cơm thì sao? Chưa từng thấy ông nhẫn tâm với ai như vậy."
Tô Triển Nguyên lạnh mặt, quay lưng lại không nói thêm một lời, nhưng vừa quay lưng đi liền nghe thấy dì phụ bếp kêu lên, "Ài chàng trai, cậu phát sốt rồi."
Hôm trước bị Tô Lăng dội một thùng nước lớn, lại đứng ngoài trời cả đêm, thêm vào đó sáng nay ở phòng bếp cứ hết bị lạnh lại nóng một buổi sáng, lúc này Lục Lan Xuyên thực sự bị sốt rồi. Nhưng hắn cảm thấy cũng không có gì cần lo lắng, sức khỏe vẫn còn trống đỡ được cho nên nói với dì: "Không sao, chỉ là chuyện vặt thôi."
"Phát sốt không thể cẩu thả được, để lâu sẽ xảy ra chuyện, để tôi đi tìm thuốc cho cậu."
Lục Lan Xuyên ngồi trên bãi cỏ, nhìn bóng lưng đang rời khỏi của dì phụ bếp, trong lòng phút chốc không nói ra là cảm giác gì. Hắn đã từng nghĩ rằng trên đời này không có ai đối tốt với một người mà không có mục đích, nhưng mỗi người ở bên cạnh Tô Tú đều làm hắn kinh ngạc, là hắn trước kia chưa từng gặp được người thần phác lương thiện như vậy.
Dì phụ bếp lấy thuốc qua cho hắn, không ngừng trách móc Tô Triển Nguyên, "Lão Tô với cậu có chuyện gì vậy?"
Tô Triển Nguyên ngó ngang sang Lục Lan Xuyên, Lục Lan Xuyên chủ động nói: "Không liên quan gì đến bá phụ, là cháu làm sai, bác ấy đang giúp cháu sửa chữa, cháu phải cảm ơn bác ấy."
Dì phụ bếp nghe không hiểu, chỉ thở dài nói: "Quay về nghỉ ngơi sớm đi."
Lục Lan Xuyên cảm kích gật đầu.
Lúc còn lại hai người, Tô Triển Nguyên liền nói thẳng: "Đừng dùng khổ nhục kế với tôi, không có tác dụng đâu, tôi không thể đồng ý cho cậu qua lại với Tú Tú lần nữa. Chuyện kết hôn của hai đứa Tô Tú nói cho tôi biết rồi, nếu cậu muốn chứng tỏ lòng thành thì ly hôn với nó đi."
Lục Lan Xuyên từ từ ngẩng đầu lên.
Tô Triển Nguyên lại nói: "Tô Tú từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiếu thuận, cậu lấy tất cả những thứ nó quan tâm đe dọa nó, nó đương nhiên không thể chống cự. Nhưng hiện giờ, cậu cảm thấy tôi và Tô Lăng đã biết được những chuyện này còn để nó lặng lẽ chịu đựng một mình, tiếp tục bị cậu ức hiếp?"
Hai chữ "ức hiếp" quá chối tai, làm Lục Lan Xuyên chẳng thể nói ra lời nào, chỉ cúi đầu ngồi ở đấy. Tô Triển Nguyên cũng không ôm hy họng gì, ông đã biết trước tên tiểu tử này không thể có lương tâm, đứng dậy định rời khỏi lại nghe thấy hắn nói: "Thật ra lần này cháu đến, ý định không phải như bác nghĩ."
Tô Triển Nguyên từ từ quay đầu lại, Lục Lan Xuyên ngẩng đầu, viền mắt có chút đỏ, nhưng vẫn gượng cười, "Bá phụ, bác có thể nghe cháu nó vài câu không?"
"..."
***
Lúc này trong nhà chỉ còn Tô Tú và Tô Lăng, buổi trưa bố sẽ không về ăn cơm cho nên trên bàn ăn chỉ có hai chị em. Tô Lăng nhân cơ hội hỏi chị: "Ây, chị rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"
Tô Tú nâng đầu lên nhìn cô, Tô Lăng bĩu môi, "Chính là tên kia, suy cho cùng cũng đã từng thích tới khắc cốt ghi tâm, em biết chị không thể lờ đi được, nhưng là..."
"Chị biết." Tô Tú nhìn vào mắt cô, "Không cần lo lắng."
"Không cần lo lắng cái gì?" Tô Lăng thở dài, bỏ đũa xuống, "Em cảm thấy chị với anh ta hòa hợp hay không em đều lo lắng."
Tô Lăng lại nói tiếp: "Người đàn ông này đối với chị mà nói, dù sao vẫn là có điều khác biệt? Không tách ra khỏi hắn, có lẽ cả đời này chị sẽ bị vây hãm trong ký ức không ra nổi, vài năm nay chị đâu giám yêu đương đúng không? Là do chị không còn lòng tin vào đàn ông? Em hy vọng chị thay đổi suy nghĩ, nhưng nút thắt này cởi ra rồi, hai người thật sự có thể đường ai người nấy đi, người nào cũng an vui không?"
Dường như không có Tô Triển Nguyên ở đó, hai chị em hiếm khi có thể nói ra những lời thầm kín, những lời Tô Lăng nói làm Tô Tú rung động.
Cô mỉm cười với em gái, như là lầm bẩm nói với chính bản thân mình, "Chị với anh ta, dù cho thế nào đi chăng nữa cũng không quay lại nổi."
Tô Lăng nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể là đang nghi ngờ lời cô nói, Tô Tú chỉ nói: "Chính vì đã từng yêu thích cho nên bây giờ mới cảm thấy sợ hãi."
Lời này quá khó hiểu, đối với người chưa từng yêu qua như Tô Lăng mà nói thì không thể nào hiểu nổi. Đúng lúc điện thoại Tô Tú reo lên, cô lấy qua xem, là Cao Hàn gọi đến.
Khoảng thời gian trước Cao Hàn gọi điện cho cô một lần, hỏi thăm qua loa tình hình của nhau, trái lại sau khi nghe nói sức khỏe bố cô không tốt đã có không ít đề nghị, chị của anh Cao Khiết quen biết với bác sĩ về mặt tim mạch.
Lúc này Cao Hàn gọi đến, cô tưởng rằng là hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố, nhưng nào ngờ anh mang đến cho Tô Tú một tin cô không tưởng được.
Cô nghe đối phương nối xong, hoàn toàn ngây ngốc, "Cậu có thể nói lại lần nữa không?"
Cao Hàn cũng biết cô đang rất vui mừng, chậm rãi nhắc lại: "Tô Tú, cậu có cơ hội hoàn thành tốt nghiệp năm đó rồi, giáo sư người nước ngoài của tớ trước kia nghe nói về tình cảnh của cậu, rất sẵn lòng giúp đỡ cậu, cô ấy đã gửi đi lá thư mời của trường, còn thay cậu xin học bổng, lần này thật sự là cơ hội nghìn năm có một."
Dường như quá là bất ngờ rồi, Tô Tú mãi vẫn chưa thốt ra một lời.
Cô chưa từng nghĩ rằng mình là người may mắn, mỗi lần vận may vừa tới liền bị người khác cướp đoạt, cho nên lần này, cô vẫn cảm thấy có chút cảm giác không chân thật, như ở trong mơ vậy.
Cao Hàn ở trong điện thoại gọi cô vài lần, rồi mới nghiêm giọng nói: "Cậu cân nhắc cho kỹ, nghĩ tường tận rồi thì nhanh chóng trả lời tớ. Tô Tú, những thứ đã mất đi chưa chắc có thể lấy về một cách toàn vẹn, nhưng chí ít đây cũng là cơ hội tốt để bù đắp thiếu sót, tớ biết cậu vẫn còn ôm hy vọng, cố lên."
Anh nói xong liền ngắt điện thoại, Tô Tú ngồi đó, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
***
Cùng lúc đó, cửa cổng được nhẹ nhàng mở ra, ngay sau đó Tô Triển Nguyên bước vào, theo phía sau ông lại là Lục Lan Xuyên! Hắn đứng cách một dàn nho nhìn Tô Tú, cong môi cười với cô.
Tô Tú nhíu mày, không biết sao hắn có thể đi vào, bố sao lại bỗng nhiên cho hắn vào nhà?
Tô Lăng cũng cảm thấy kỳ lạ, mặt đầy phòng bị trừng mắt với hắn, "Anh vào đây làm gì?"
Tô Triển Nguyên lại còn nói giúp hắn, "Chỉ là để hắn vào nghỉ chân, ngày mai hắn đi rồi."
Lần này Tô Tú với Tô Lăng càng thêm bất ngờ, đặc biệt là Tô Tú, cô thật sự không thể hiểu nổi lần này Lục Lan Xuyên đi đến đây một chuyến rốt cục là vì cái gì? Nếu chỉ muốn làm rõ với bố, thế thì khổ nhục kế hai ngày nay lại là vì cái gì?
Lục Lan Xuyên rõ ràng không định giải thích với cô, chỉ an an tĩnh trong viện nhỏ nhà Tô Tú, Tô Triển Nguyên không làm khó hắn thậm chí còn có ý đẩy Tô Lăng đi, cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tô Tú đang phơi chăn mền trong sân, Lục Lan Xuyên đi đến giúp cô. Tô Tú thấp giọng truy hỏi hắn: "Anh rốt cục đã nói cái gì với bố tôi?"
"Nói mấy câu thường ngày."
Tô Tú biết rằng đây là biểu hiện từ chối tiết lộ của hắn, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, "Anh không phải lại...dùng thủ đoạn uy hiếp bố tôi chứ?"
Ngón tay đang kéo góc chăn bỗng cứng ngắc, hắn nâng đầu nhìn Tô Tú, trong đáy mắt có cảm xúc âm u khó hiểu cuộn lên, "Trong lòng em anh vĩnh viễn đều như vậy sao?"
Sự yên lặng của Tô Tú đã cho hắn đáp án, Lục Lan Xuyên cười khổ, "Yên tâm đi, anh không có dùng thủ đoạn gì, chỉ là đưa cho bố em một đồ vật."
"Đồ vật gì?"
Lục Lan Xuyên nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, phức tạp đến mức Tô Tú không nhìn ra. Hắn cúi đầu xuống nói: "Em nhìn thấy cũng sẽ rất vui vẻ."
Người này trông thần thần bí bí, Tô Tú ngờ vực hắn là đang cố ý thừa nước đục thả câu đùa giỡn mình, vì thế không thèm quan tâm hắn, phơi xong chăn nệm liền quay vào nhà.
Kết quả cả buổi chiều Lục Lan Xuyên đều quấn quanh Tô Tú, làm cô bực mình, "Sao anh cứ theo sau tôi thế?"
Lục Lan Xuyên chăm chú nhìn vào cô, "Muốn nhìn em nhiều chút."
Tô Tú mím môi, sau đó đẩy hắn sang một bên, "Vô vị."
Cô cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại tủ quần áo của bố, đem những bộ quần áo cũ ông tiếc rẻ không vứt đi xếp ra ngoài, có vài bộ cũ đến mức không thể mặc được nữa nhưng ông vẫn không muốn vứt bỏ.
"Đang làm gì vậy?" Lục Lan Xuyên dùng ánh mắt hiếu kỳ của một đứa trẻ quấn lấy cô hỏi, Tô Tú chịu thua đành nói: "Tôi mua quần áo mới cho bố, ông vẫn không chịu mặc, tôi định đem mấy bộ đồ cũ làm vỏ gối ôm hay vỏ sô pha, nhưng vậy ông sẽ không tiếc, cũng có thể yên tâm mặc quần áo mới."
Lục Lan Xuyên ngồi bên cạnh cô, nhìn cô sườn mặt an tĩnh, sau cùng mỉm cười nói: " Đúng vậy, quên được cái cũ mới có thể yên tâm tiếp nhận cái mới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.