Chương 49: Kết (Thượng)
Phong Tử Tam Tam
22/07/2020
Tô Tú cảm thấy lời này của Lục Lan Xuyên thật kỳ quái, tên này hôm nay vô cùng khác thường, cho nên cũng không để trong lòng. Lúc cô làm việc, hắn luôn ở bên cạnh, đợi cô cắt cắt may may, lại gia công bên máy khâu, hắn cũng ngoan ngoãn chờ không quấy rầy, bởi vì quá yên tĩnh, cho nên Tô Tú gần như quên mất trong nhà còn có một người nữa.
Khi cô làm xong vài chiếc vỏ gối ống, bên cạnh bỗng có tiếng nói: "Có thể cho anh một cái không?"
Tô Tú ngẩn người, "Đều là quần áo cũ làm thành, không đáng tiền..."
Loại đồ này thậm chí có chút không phù hợp với bàn ghế nhà cô, so với nhà của Lục Lan Xuyên cũng quá không ăn nhập.
Lục Lan Xuyên đi qua chủ động lấy một cái, đó là cái làm từ quần áo cũ của Tô Tú, họa tiết hoa li ti, nhìn còn khá mới. Hắn rủ mắt nhìn cô, "Đã không đáng tiền, làm sao còn keo kiệt vậy, cái này anh sẽ lấy đi."
Tô Tú giương mắt nhìn hắn, người này đúng thật là không biết xấu hổ.
"Tiếp tục làm đi." Lục Lan Xuyên mỉm cười ngồi lại phía sau cô, ánh mắt rơi trên bóng lưng yếu ớt của cô dần trở nên âm u, hắn nắm chặt chiếc vỏ gối ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt vào trong ngực.
Bữa tối cũng là hai người cùng làm, đợi khi ăn xong Tô Tú hỏi hắn, "Anh không quay về à?"
"Bây giờ muộn lắm rồi, đường xá ban đêm rất nguy hiểm."
Tô Tú sửng sốt, "Lục Lan Xuyên, trong nhà không có chỗ cho anh ở."
"À, anh ngủ sô pha là được rồi."
"Mặt của anh sao lại dày như thế."
Lục Lan Xuyên làm như đang đùa giỡn, nghiêng đầu qua, véo nhẹ hai má đang phồng lên vì tức giận của cô, "Đúng thật, da mặt anh xưa nay đều dày như thế cho nên lần này em cũng đừng có so đo với anh."
Tô Tú nhăn mày quan sát hắn, Lục Lan Xuyên chỉ vào chiếc rỏ để bên cạnh, "Bác không phải bảo em đưa cơm đến trường sao, anh giúp em?
"Không cần."
Tô Tú tự mình mang giỏ đựng cơm ra cửa, Lục Lan Xuyên lập tức đuổi theo, thuận tay tiếp lấy giỏ của cô. Hắn nhìn cô thắm thiết, "Để anh giúp em, tiện thể xem xem nơi em đã trưởng thành."
"Ơ..."
Không để cô có cơ hội cự tuyệt, hắn đã xách rỏ đi lên trước.
***
Hai người một trước một sau bước đi, ánh tà dương đem bóng của cả hai kéo thật dài, cơn gió nhẹ thổi trên bờ đê, chẳng hề tán gẫu gì, chỉ là thỉnh thoảng Lục Lan Xuyên sẽ hỏi cô một câu. "Kia là đâu?" Hắn dường như thật sự yêu thích phong cảnh của cái trấn nhỏ này, vô cùng tò mò nghiêm túc.
"Trường tiểu học."
" Cho nên thời tiểu học trung học của em mỗi ngày đều đi qua đây."
"Ừ."
Lục Lan Xuyên vẫn đi trước cô, không hề có ý đi chậm lại, lúc nói chuyện cũng không hề nhìn vẻ mặt đối phương, chỉ là lúc hắn đang quay đầu nhìn ra phía trường trung học đó, cô vừa vặn thể nhìn thấy sườn mặt hắn đang phủ một lớp ánh nắng mặt trời ấm áp của ban chiều, vẻ mặt hắn chuyên chú nghiêm túc, như là hắn đang cố gắng ghi nhớ từng thứ liên quan đến cô vậy...
Tô Tú có chút ngẩn người, sao đột nhiên lại nảy sinh ra ảo giác như thế này?
"Lúc nhỏ em có chuyện gì đặc biệt hứng thú không?"
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, Tô Tú quay mặt đi, "Không có."
Lục Lan Xuyên cười lên, " Trái lại anh có rất nhiều, kỷ niệm vui vẻ, toàn bộ đều là chuyện lúc nhỏ."
"Lúc anh đi học thành tích không tồi, giành được nhiều sự khen ngợi, thể dục rất tốt, giỏi nhất là ở môn chạy nước rút, còn đại diện thành phố tham gia hội thể thao dành cho học sinh khu vực phía bắc. Lúc đó bố mẹ vẫn còn sống, những bằng khen huy chương anh giành được đều được cất giữ cẩn thận trong một chiếc hòm, lúc đó anh có lẽ đã kiến cho họ rất tự hào."
Tô Tú nghe nhưng không tiếp lời, Lục Lan Xuyên lại nói: "Ước mơ lớn nhất hồi nhỏ của anh là làm bác sĩ, biết vì sao không? Bởi vì kế bên nhà anh có một bà cụ, bà đối xử với anh em anh vô cùng tốt, bà chỉ sống có một mình, sau này bởi vì không có tiền để chữa bệnh nên đã mất vào đêm giao thừa, qua một tuần mới có người phát hiện. Năm đó anh từng nghĩ nếu anh là bác thì tốt biết bao nhiêu."
"Sao bỗng nhiên lại nói những lời này?"
Lục Lan Xuyên yên lặng một lúc sau đó cười nói: "Bởi vì hình như anh chưa bao giờ kể với em chuyện của anh trước đây, thực ra anh trước kia cũng là một đứa trẻ tốt. Không thể để em chỉ nhớ đến mặt xấu xa nhất của anh."
Tô Tú: "...."
Sau đó bầu không khí lại tĩnh lặng xuống, Lục Lan Xuyên đang có tâm sự, Tô Tú cũng vậy. Cô cảm thấy lần này Lục Lan Xuyên đến như biến thành một người khác, tính tình không dễ nóng giận giống trước. Mặc dù vẫn sẽ có chút vô lại, lưu manh nhưng tổng thể xem ra cũng khá dễ bàn. Việc Cao Hàn đề nghị, hắn có thể đồng ý để cô đi không?
Cơ hội lần này hiếm có như vậy, cô đương nhiên muốn đi, nhưng việc này còn liên quan đến Cao Hàn, nhớ lại thủ đoạn lần trước Lục Lan Xuyên nhằm vào đối phương, cô lại có chút lo lắng...
Cô nghĩ tới thất thần, lại hoàn toàn không chú ý đến việc người trước mặt bỗng chốc dừng bước, liền đụng vào lưng của hắn.
Lưng của Lục Lan Xuyên cứng như đá, bỗng nhiên đụng phải làm mũi Tô Tú phát đau, ôm lấy mũi rồi nhìn tên đầu sỏ bằng ánh mắt hung dữ, "Đi đường cẩn thận, bỗng nhiên dừng lại làm gì?"
"Đã đến rồi." Sau khi hắn nói xong liền ngừng một chút, ánh mắt trầm tư cuối cùng dán ở trên mặt cô, "Nghĩ cái gì mà lại thất thần như vậy?"
Hắn hơi cúi đầu nhìn cô chằm chằm, màu mắt vừa đen vừa sâu, Tô Tú bị hắn nhìn chỉ cảm thấy thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra. May mà cô vẫn còn lưu lại một tia lý trí, lập tức vượt qua hắn đi vào nhà ăn của trường học, "Không có gì."
Lục Lan Xuyên đứng phía sau cô nhìn, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.
Sau khi đưa cơm xong hai người đi về theo con đường cũ, lúc này trời đã tối hẳn. Có lẽ là vì ánh sáng xung quang quá mờ nhạt cho nên từng điểm sáng nhỏ điều được phóng đại trong bóng tối, lúc đi qua con đê, Lục Lan Xuyên chỉ vào một vài chỗ kinh ngạc hỏi, "Đó là cái gì?"
Tô Tú nhìn qua vào chỗ hắn chỉ, hiếm khi mỉn cười, "Đom đóm."
"Đom đóm?" Lục Lan Xuyên nhìn những điểm dáng lốm đốm bờ bên kia con đê, ánh sáng lấp lánh trong đêm đặc biệt mê người, hắn có chút hiếu kỳ, "Chúng ta đi xem xem."
"Chẳng có gì đẹp cả."
Lục Lan Xuyên chẳng cần chấp thuận đã kéo cô đi, chạy qua bờ bên đó, "Anh chưa từng nhìn thấy, đi cùng anh."
Tô Tú bị hắn lôi đi qua bờ sông bên kia, hóa ra là một rừng cây kề sát một chân núi, chẳng trách lại có đom đóm. Xung quanh tối đen như mực, những điểm sáng lấp lánh trong màn đêm, càng tiến lại gần càng nảy sinh ra cảm giác hiếu kỳ, giống như là phía trước mặt có thể một bầu trời sao vậy.
Tô Tú nhìn đã quá quen thuộc nhưng mà lúc Lục Lan Xuyên nhìn lần nữa vẫn có chút kích động, bước chân đi cũng thật khẽ lại.
Lục Lan Xuyên đưa tay ra, dễ dàng bắt được một con, lòng bàn tay hắn ở giữa hai người chầm chậm mở ra, điểm sáng đó từ từ bay lên, bay càng ngày càng cao.
"Thật đẹp." Lục Lan Xuyên nói ra một câu tự đáy lòng, lại mỉm cười nhìn Tô Tú, "Trước kia em cùng với người khác xem rồi à?"
Tô Tú không nghe rõ, "Người khác gì? Xem cùng với Tô Lăng?"
"Thật sao." Lục Lan Xuyên híp mắt, vui vẻ gõ vào trán cô một cái, sau đó quay người đi ngắm đom đóm.
Tô Tú nghĩ một lúc mới hiểu câu hỏi vừa nãy của hắn, lập tức chẳng còn lời nào để nói, người này là đang hỏi cô trước kia có yêu sớm không?
Lục Lan Xuyên tìm ra một chiếc túi trong suốt trong giỏ cơm, tiếp đó bắt rất nhiều đom đóm bỏ vào, lúc cầm chiếc túi trong tay liền giống như một bóng đèn nhỏ xinh đẹp, lập tức làm tỏa sáng một khoảng nhỏ giữa hai người. Lục Lan Xuyên túm lấy tay cô, đem chiếc túi đó đặt vào trong lòng bàn tay, " Đom đóm tuy nhỏ bé mà cũng có thể tạo ra nhiều ánh sáng như vậy, thật là kỳ tích. Tặng cho em, cuộc đời sau này của em cũng sẽ tràn đầy kỳ tích."
Hắn nói xong không đợi Tô Tú phản ứng đã đi rồi, Tô Tú ngắm nhìn những chú đom đóm sáng lấp lánh trong chiếc túi, bỗng ngây ngẩn. Cảnh này có chút quen quen, trong chớp mắt liền làm cô nhớ đến lần ở bên ngoài trường Tô Lăng. Người mặc bộ đồ gấu bông tặng cô đồng tiền may mắn đó....
Cô nhìn về hướng có bóng lưng của Lục Lan Xuyên, trong lòng chẳng hiểu sao giống như bị cái gì đè nén.
***
Không biết Lục Lan Xuyên đã đi từ khi nào, sáng sớm ngày hôm sau đi ngang qua phòng khách chỉ nhìn thấy chăn gối đã được gấp gọn gàng trên sô pha. Trên chăn đặt một tờ giấy, loại giấy viết thư rất thông thường, Tô Tú cầm lên xem, là nét chữ của Lục Lan Xuyên, trên đó chỉ viết một câu rất đơn giản.
"Đi làm những chuyện em muốn làm đi, hai năm giao ước của chúng ta bỏ xóa bỏ rồi."
Tô Tú nhìn hàng chữ đó, có chút đờ đẫn, rất nhanh sau đó Tô Triển Nguyên từ dưới nhà đi lên, đưa một tờ văn kiện cho cô.
Tô Tú liếc nhìn, là thỏa thuận ly hôn trước thời hạn giữa hai người, mà Lục Lan Xuyên sớm đã điền xong, ba chữ cứng cáp hữu lực, nét bút cuối cùng thấm qua cả mặt sau tờ giấy.
Tô Tú ngẩng đầu nhìn Tô Triển Nguyên, ông nói: "Nếu không vì cậu ta đem cái này cho bố nhìn qua từ trước, bố sao có thể cho cậu ta vào nhà. Cậu ta nói, lần này đến thực ra là để cáo biệt với con."
Tô Tú cúi đầu nhìn tờ thỏa thuận li hôn đó, nhất thời không nói ra cảm xúc trong lòng là như thế nào, chỉ là cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Cô nghĩ có lẽ là là do vui mừng đến quá đột ngột.
Mấy ngày sau Tô Lăng cũng đi rồi, Tô Tú ở thêm vài này nữa mới quay về Nam Thành. Sau khi cô quay lại trực tiếp cùng với Lưu Tịnh thuê chung một căn hộ, Lưu Tịnh cũng không hỏi là vì sao, chỉ vui vẻ đề nghị: "Chúng ta nên chúc mùng cho thật tốt, chúc mừng cậu thoát khỏi bể khổ, buổi tối gọi cho mấy người Triệu Trinh cùng ăn mừng."
Tô Tú bật cười nói: "Có cần phải khoa trương như vậy không?"
"Đương nhiên! Trên đời này còn có chuyện gì đáng chúc mừng hơn là việc thoát khỏi Lục Lan Xuyên."
Tô Tú không nói gì nữa để Lưu Tịnh tự gọi điện khắp nơi, cô quay về phòng dọn dẹp sơ qua, kết quả chuông cửa reo lên.
Người đến là Lục Khuyên Nhi, bên chân cậu ta để một va li hành lí, lúc nói chuyện với Tô Tú vô cùng khách sáo, y như là một khúc gỗ, "Đây là đồ của cô ở chỗ anh Lục, anh bảo tôi mang qua cho chị."
Tô Tú siết chặt ngón tay, "Cảm ơn cậu."
Lục Khuyên Nhi liếc nhìn cô, như là có lời muốn nói, "Anh Lục bảo tôi nói cho chị biết, thủ tục ly hôn luật sư đã làm xong rồi, chị xem có ngày nào tiện thì gọi cho anh ấy, đến lúc đó mang sổ đi đổi là được rồi."'
Tô Tú gật đầu, "Tôi biết rồi."
Lục Khuyên Nhi cắn răng, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, sau đấy quay người nhanh chóng rời đi, như thể cực kỳ phẫn nộ.
Khi cô làm xong vài chiếc vỏ gối ống, bên cạnh bỗng có tiếng nói: "Có thể cho anh một cái không?"
Tô Tú ngẩn người, "Đều là quần áo cũ làm thành, không đáng tiền..."
Loại đồ này thậm chí có chút không phù hợp với bàn ghế nhà cô, so với nhà của Lục Lan Xuyên cũng quá không ăn nhập.
Lục Lan Xuyên đi qua chủ động lấy một cái, đó là cái làm từ quần áo cũ của Tô Tú, họa tiết hoa li ti, nhìn còn khá mới. Hắn rủ mắt nhìn cô, "Đã không đáng tiền, làm sao còn keo kiệt vậy, cái này anh sẽ lấy đi."
Tô Tú giương mắt nhìn hắn, người này đúng thật là không biết xấu hổ.
"Tiếp tục làm đi." Lục Lan Xuyên mỉm cười ngồi lại phía sau cô, ánh mắt rơi trên bóng lưng yếu ớt của cô dần trở nên âm u, hắn nắm chặt chiếc vỏ gối ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt vào trong ngực.
Bữa tối cũng là hai người cùng làm, đợi khi ăn xong Tô Tú hỏi hắn, "Anh không quay về à?"
"Bây giờ muộn lắm rồi, đường xá ban đêm rất nguy hiểm."
Tô Tú sửng sốt, "Lục Lan Xuyên, trong nhà không có chỗ cho anh ở."
"À, anh ngủ sô pha là được rồi."
"Mặt của anh sao lại dày như thế."
Lục Lan Xuyên làm như đang đùa giỡn, nghiêng đầu qua, véo nhẹ hai má đang phồng lên vì tức giận của cô, "Đúng thật, da mặt anh xưa nay đều dày như thế cho nên lần này em cũng đừng có so đo với anh."
Tô Tú nhăn mày quan sát hắn, Lục Lan Xuyên chỉ vào chiếc rỏ để bên cạnh, "Bác không phải bảo em đưa cơm đến trường sao, anh giúp em?
"Không cần."
Tô Tú tự mình mang giỏ đựng cơm ra cửa, Lục Lan Xuyên lập tức đuổi theo, thuận tay tiếp lấy giỏ của cô. Hắn nhìn cô thắm thiết, "Để anh giúp em, tiện thể xem xem nơi em đã trưởng thành."
"Ơ..."
Không để cô có cơ hội cự tuyệt, hắn đã xách rỏ đi lên trước.
***
Hai người một trước một sau bước đi, ánh tà dương đem bóng của cả hai kéo thật dài, cơn gió nhẹ thổi trên bờ đê, chẳng hề tán gẫu gì, chỉ là thỉnh thoảng Lục Lan Xuyên sẽ hỏi cô một câu. "Kia là đâu?" Hắn dường như thật sự yêu thích phong cảnh của cái trấn nhỏ này, vô cùng tò mò nghiêm túc.
"Trường tiểu học."
" Cho nên thời tiểu học trung học của em mỗi ngày đều đi qua đây."
"Ừ."
Lục Lan Xuyên vẫn đi trước cô, không hề có ý đi chậm lại, lúc nói chuyện cũng không hề nhìn vẻ mặt đối phương, chỉ là lúc hắn đang quay đầu nhìn ra phía trường trung học đó, cô vừa vặn thể nhìn thấy sườn mặt hắn đang phủ một lớp ánh nắng mặt trời ấm áp của ban chiều, vẻ mặt hắn chuyên chú nghiêm túc, như là hắn đang cố gắng ghi nhớ từng thứ liên quan đến cô vậy...
Tô Tú có chút ngẩn người, sao đột nhiên lại nảy sinh ra ảo giác như thế này?
"Lúc nhỏ em có chuyện gì đặc biệt hứng thú không?"
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, Tô Tú quay mặt đi, "Không có."
Lục Lan Xuyên cười lên, " Trái lại anh có rất nhiều, kỷ niệm vui vẻ, toàn bộ đều là chuyện lúc nhỏ."
"Lúc anh đi học thành tích không tồi, giành được nhiều sự khen ngợi, thể dục rất tốt, giỏi nhất là ở môn chạy nước rút, còn đại diện thành phố tham gia hội thể thao dành cho học sinh khu vực phía bắc. Lúc đó bố mẹ vẫn còn sống, những bằng khen huy chương anh giành được đều được cất giữ cẩn thận trong một chiếc hòm, lúc đó anh có lẽ đã kiến cho họ rất tự hào."
Tô Tú nghe nhưng không tiếp lời, Lục Lan Xuyên lại nói: "Ước mơ lớn nhất hồi nhỏ của anh là làm bác sĩ, biết vì sao không? Bởi vì kế bên nhà anh có một bà cụ, bà đối xử với anh em anh vô cùng tốt, bà chỉ sống có một mình, sau này bởi vì không có tiền để chữa bệnh nên đã mất vào đêm giao thừa, qua một tuần mới có người phát hiện. Năm đó anh từng nghĩ nếu anh là bác thì tốt biết bao nhiêu."
"Sao bỗng nhiên lại nói những lời này?"
Lục Lan Xuyên yên lặng một lúc sau đó cười nói: "Bởi vì hình như anh chưa bao giờ kể với em chuyện của anh trước đây, thực ra anh trước kia cũng là một đứa trẻ tốt. Không thể để em chỉ nhớ đến mặt xấu xa nhất của anh."
Tô Tú: "...."
Sau đó bầu không khí lại tĩnh lặng xuống, Lục Lan Xuyên đang có tâm sự, Tô Tú cũng vậy. Cô cảm thấy lần này Lục Lan Xuyên đến như biến thành một người khác, tính tình không dễ nóng giận giống trước. Mặc dù vẫn sẽ có chút vô lại, lưu manh nhưng tổng thể xem ra cũng khá dễ bàn. Việc Cao Hàn đề nghị, hắn có thể đồng ý để cô đi không?
Cơ hội lần này hiếm có như vậy, cô đương nhiên muốn đi, nhưng việc này còn liên quan đến Cao Hàn, nhớ lại thủ đoạn lần trước Lục Lan Xuyên nhằm vào đối phương, cô lại có chút lo lắng...
Cô nghĩ tới thất thần, lại hoàn toàn không chú ý đến việc người trước mặt bỗng chốc dừng bước, liền đụng vào lưng của hắn.
Lưng của Lục Lan Xuyên cứng như đá, bỗng nhiên đụng phải làm mũi Tô Tú phát đau, ôm lấy mũi rồi nhìn tên đầu sỏ bằng ánh mắt hung dữ, "Đi đường cẩn thận, bỗng nhiên dừng lại làm gì?"
"Đã đến rồi." Sau khi hắn nói xong liền ngừng một chút, ánh mắt trầm tư cuối cùng dán ở trên mặt cô, "Nghĩ cái gì mà lại thất thần như vậy?"
Hắn hơi cúi đầu nhìn cô chằm chằm, màu mắt vừa đen vừa sâu, Tô Tú bị hắn nhìn chỉ cảm thấy thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra. May mà cô vẫn còn lưu lại một tia lý trí, lập tức vượt qua hắn đi vào nhà ăn của trường học, "Không có gì."
Lục Lan Xuyên đứng phía sau cô nhìn, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.
Sau khi đưa cơm xong hai người đi về theo con đường cũ, lúc này trời đã tối hẳn. Có lẽ là vì ánh sáng xung quang quá mờ nhạt cho nên từng điểm sáng nhỏ điều được phóng đại trong bóng tối, lúc đi qua con đê, Lục Lan Xuyên chỉ vào một vài chỗ kinh ngạc hỏi, "Đó là cái gì?"
Tô Tú nhìn qua vào chỗ hắn chỉ, hiếm khi mỉn cười, "Đom đóm."
"Đom đóm?" Lục Lan Xuyên nhìn những điểm dáng lốm đốm bờ bên kia con đê, ánh sáng lấp lánh trong đêm đặc biệt mê người, hắn có chút hiếu kỳ, "Chúng ta đi xem xem."
"Chẳng có gì đẹp cả."
Lục Lan Xuyên chẳng cần chấp thuận đã kéo cô đi, chạy qua bờ bên đó, "Anh chưa từng nhìn thấy, đi cùng anh."
Tô Tú bị hắn lôi đi qua bờ sông bên kia, hóa ra là một rừng cây kề sát một chân núi, chẳng trách lại có đom đóm. Xung quanh tối đen như mực, những điểm sáng lấp lánh trong màn đêm, càng tiến lại gần càng nảy sinh ra cảm giác hiếu kỳ, giống như là phía trước mặt có thể một bầu trời sao vậy.
Tô Tú nhìn đã quá quen thuộc nhưng mà lúc Lục Lan Xuyên nhìn lần nữa vẫn có chút kích động, bước chân đi cũng thật khẽ lại.
Lục Lan Xuyên đưa tay ra, dễ dàng bắt được một con, lòng bàn tay hắn ở giữa hai người chầm chậm mở ra, điểm sáng đó từ từ bay lên, bay càng ngày càng cao.
"Thật đẹp." Lục Lan Xuyên nói ra một câu tự đáy lòng, lại mỉm cười nhìn Tô Tú, "Trước kia em cùng với người khác xem rồi à?"
Tô Tú không nghe rõ, "Người khác gì? Xem cùng với Tô Lăng?"
"Thật sao." Lục Lan Xuyên híp mắt, vui vẻ gõ vào trán cô một cái, sau đó quay người đi ngắm đom đóm.
Tô Tú nghĩ một lúc mới hiểu câu hỏi vừa nãy của hắn, lập tức chẳng còn lời nào để nói, người này là đang hỏi cô trước kia có yêu sớm không?
Lục Lan Xuyên tìm ra một chiếc túi trong suốt trong giỏ cơm, tiếp đó bắt rất nhiều đom đóm bỏ vào, lúc cầm chiếc túi trong tay liền giống như một bóng đèn nhỏ xinh đẹp, lập tức làm tỏa sáng một khoảng nhỏ giữa hai người. Lục Lan Xuyên túm lấy tay cô, đem chiếc túi đó đặt vào trong lòng bàn tay, " Đom đóm tuy nhỏ bé mà cũng có thể tạo ra nhiều ánh sáng như vậy, thật là kỳ tích. Tặng cho em, cuộc đời sau này của em cũng sẽ tràn đầy kỳ tích."
Hắn nói xong không đợi Tô Tú phản ứng đã đi rồi, Tô Tú ngắm nhìn những chú đom đóm sáng lấp lánh trong chiếc túi, bỗng ngây ngẩn. Cảnh này có chút quen quen, trong chớp mắt liền làm cô nhớ đến lần ở bên ngoài trường Tô Lăng. Người mặc bộ đồ gấu bông tặng cô đồng tiền may mắn đó....
Cô nhìn về hướng có bóng lưng của Lục Lan Xuyên, trong lòng chẳng hiểu sao giống như bị cái gì đè nén.
***
Không biết Lục Lan Xuyên đã đi từ khi nào, sáng sớm ngày hôm sau đi ngang qua phòng khách chỉ nhìn thấy chăn gối đã được gấp gọn gàng trên sô pha. Trên chăn đặt một tờ giấy, loại giấy viết thư rất thông thường, Tô Tú cầm lên xem, là nét chữ của Lục Lan Xuyên, trên đó chỉ viết một câu rất đơn giản.
"Đi làm những chuyện em muốn làm đi, hai năm giao ước của chúng ta bỏ xóa bỏ rồi."
Tô Tú nhìn hàng chữ đó, có chút đờ đẫn, rất nhanh sau đó Tô Triển Nguyên từ dưới nhà đi lên, đưa một tờ văn kiện cho cô.
Tô Tú liếc nhìn, là thỏa thuận ly hôn trước thời hạn giữa hai người, mà Lục Lan Xuyên sớm đã điền xong, ba chữ cứng cáp hữu lực, nét bút cuối cùng thấm qua cả mặt sau tờ giấy.
Tô Tú ngẩng đầu nhìn Tô Triển Nguyên, ông nói: "Nếu không vì cậu ta đem cái này cho bố nhìn qua từ trước, bố sao có thể cho cậu ta vào nhà. Cậu ta nói, lần này đến thực ra là để cáo biệt với con."
Tô Tú cúi đầu nhìn tờ thỏa thuận li hôn đó, nhất thời không nói ra cảm xúc trong lòng là như thế nào, chỉ là cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Cô nghĩ có lẽ là là do vui mừng đến quá đột ngột.
Mấy ngày sau Tô Lăng cũng đi rồi, Tô Tú ở thêm vài này nữa mới quay về Nam Thành. Sau khi cô quay lại trực tiếp cùng với Lưu Tịnh thuê chung một căn hộ, Lưu Tịnh cũng không hỏi là vì sao, chỉ vui vẻ đề nghị: "Chúng ta nên chúc mùng cho thật tốt, chúc mừng cậu thoát khỏi bể khổ, buổi tối gọi cho mấy người Triệu Trinh cùng ăn mừng."
Tô Tú bật cười nói: "Có cần phải khoa trương như vậy không?"
"Đương nhiên! Trên đời này còn có chuyện gì đáng chúc mừng hơn là việc thoát khỏi Lục Lan Xuyên."
Tô Tú không nói gì nữa để Lưu Tịnh tự gọi điện khắp nơi, cô quay về phòng dọn dẹp sơ qua, kết quả chuông cửa reo lên.
Người đến là Lục Khuyên Nhi, bên chân cậu ta để một va li hành lí, lúc nói chuyện với Tô Tú vô cùng khách sáo, y như là một khúc gỗ, "Đây là đồ của cô ở chỗ anh Lục, anh bảo tôi mang qua cho chị."
Tô Tú siết chặt ngón tay, "Cảm ơn cậu."
Lục Khuyên Nhi liếc nhìn cô, như là có lời muốn nói, "Anh Lục bảo tôi nói cho chị biết, thủ tục ly hôn luật sư đã làm xong rồi, chị xem có ngày nào tiện thì gọi cho anh ấy, đến lúc đó mang sổ đi đổi là được rồi."'
Tô Tú gật đầu, "Tôi biết rồi."
Lục Khuyên Nhi cắn răng, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, sau đấy quay người nhanh chóng rời đi, như thể cực kỳ phẫn nộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.