Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!
Chương 43: NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ (44)
Thanh Thanh Kết Ngạnh
07/10/2021
Editor: Zittrasua (Wattpad).
"Yên tâm đi, buổi chiều anh sẽ về, em nhớ ngoan ngoãn làm bài tập ở nhà bà Lâm, biết chưa?"
"Dạ."
"Bà Lâm, Tiểu Lương xin nhờ bà chăm sóc giúp ạ." Lục Cao biểu tình hiền lành nói chuyện với bà lão hàng xóm.
"An tâm, cứ để Tiểu Lương ở lại chỗ bà."
"Hẹn gặp lại, anh hai."
Sau khi tạm biệt Lục Lương và bà Lâm, Lục Cao cưỡi chiếc xe đạp có chút cũ nát, hướng đến trường trung học của thành phố S.
Cũng không rõ hắn đang nghĩ gì, dưới tướng mạo hung dữ của hắn thế nhưng lại có sự chờ mong ngập tràn nơi đáy mắt, nếu bị người quen biết bắt gặp, khẳng định sẽ phải thốt lên một câu: Đúng là thấy quỷ.
Hôm nay cũng chính là ngày kỷ niệm thành lập của trường cao trung trực thuộc thành phố S, 9 giờ sáng sẽ bắt đầu có các tiết mục biểu diễn văn nghệ.
Trong trường học, đoàn người bước vào nối liền không dứt, sôi nổi đi vào trong sảnh đường lớn.
Một nhà ba người Ân Âm tìm một vị trí tương đối tốt trong đại sảnh mới ngồi xuống.
"Mẹ ơi, tiết mục của chị hai là cái thứ mấy vậy ạ." Tưởng Tiểu Bảo nhìn qua nhìn lại, phấn khích hỏi.
"Chị hai con biểu diễn tiết mục thứ năm, rất nhanh thôi." Hôm nay cả nhà bọn họ đến để xem Tưởng Du biểu diễn văn nghệ, tiết mục cô chuẩn bị là vũ đạo.
Bốn năm qua, hai môn năng khiếu mà Tưởng Du học chủ yếu chính là vũ đạo và mỹ thuật.
————Editor: Zittrasua————
"Chào mừng các vị quan khách đã đến tham dự buổi biểu diễn văn nghệ, nhân ngày kỷ niệm thành lập trường cao trung lần thứ 84 của thành phố S, ngay bây giờ tôi xin được tuyên bố, đại hội biểu diễn văn nghệ chính thức khai mạc, tiết mục thứ nhất được thực hiện bởi vị khách mời......"
Lời dạo đầu của người chủ trì kết thúc, đại hội văn nghệ chính thức bắt đầu.
Tổ hợp biểu diễn đầu tiên là một dàn hợp xướng, người xướng ca chính thức là một vị giáo ca của trường cao trung S thị, tiếng ca trần ngập sức sống dâng trào lên, vang vọng khắp đại sảnh.
Mà lúc này Lục Cao đang gặp phải phiền phức, bị chậm trễ giữa đường.
Lục Cao ngày thường phải làm nhiều việc, thời gian có hạn, mỗi ngày hắn đi tới đi lui đều dùng đều xe đạp, hắn không dám mua một chiếc mới, con xe đạp này là do cậu ta mua được từ nơi thu mua phế phẩm rồi sửa sang lại.
Hắn không nghĩ tới chiếc xe đạp trước nay vẫn luôn dùng rất tốt đột nhiên bị rớt xích, hắn phải dừng lại sửa xe, nhưng không có dụng cụ, gần đây không thấy trạm xe buýt nào, mà cho dù có, hắn cũng không cách nào ngồi xe buýt được.
Lục Cao nhìn thời gian lại càng thêm sốt ruột. Hắn tính toán thời gian một chút, cuối cùng khóa khoá xe đạp lại, cả người xông ra bên ngoài, dồn sức chạy.
Chờ đến khi Lục Cao chạy đến trường cao trung của thành phố S, đã qua tận 40 phút, hay nói cách khác, ước chừng cậu ta đã chạy hết 40 phút. (Đỉnh quá, hâm mộ:((
Lục Cao khuỵa người, hai bàn tay chống trên đầu gối, không ngừng thở dốc, vầng trán cùng vạt áo phía sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn cũng không dừng lại, vội vàng chạy đến hướng đại sảnh.
Chờ đến khi cậu ta bước vào lễ đường lớn đã là 10 giờ rưỡi, đại hội văn nghệ đã trôi qua một tiếng.
Trên đại sảnh có rất nhiều học sinh, giáo viên, quan khách và phụ huynh, cả một biển người tấp nập. Bên trong đã sớm không còn chỗ ngồi, mà Lục Cao cũng không định đi tìm vị trí.
Trên đài, có một người đang chơi đàn tranh, âm thanh của đàn sâu thẳm, khiến người ta bình ổn tâm tình.
Nhưng Lục Cao không có tâm tư để nghe, hắn thấp giọng hỏi một nam sinh ở bên cạnh: "Chào bạn học, xin hỏi một chút, hiện tại tiết mục đang được biểu diễn là tiết mục thứ mấy?"
Nam sinh kia bị vết sẹo dài trên mặt Lục Cao doạ sợ, nhưng thấy hắn tựa hồ không có ác ý liền tốt bụng mà trả lời: "Bây giờ đang biểu diễn cái thứ bảy."
Thứ bảy!?
Nghe thấy câu trả lời, tâm Lục Cao lộp bộp mấy tiếng, hai con ngươi ban đầu còn đang lấp lánh tức khắc ảm đạm, cả người cũng héo xuống.
Hắn nhớ rõ, Tưởng Du lên sân khấu biểu diễn tiết mục thứ năm, vậy là cuối cùng hắn vẫn bỏ lỡ ư?
#071021
"Yên tâm đi, buổi chiều anh sẽ về, em nhớ ngoan ngoãn làm bài tập ở nhà bà Lâm, biết chưa?"
"Dạ."
"Bà Lâm, Tiểu Lương xin nhờ bà chăm sóc giúp ạ." Lục Cao biểu tình hiền lành nói chuyện với bà lão hàng xóm.
"An tâm, cứ để Tiểu Lương ở lại chỗ bà."
"Hẹn gặp lại, anh hai."
Sau khi tạm biệt Lục Lương và bà Lâm, Lục Cao cưỡi chiếc xe đạp có chút cũ nát, hướng đến trường trung học của thành phố S.
Cũng không rõ hắn đang nghĩ gì, dưới tướng mạo hung dữ của hắn thế nhưng lại có sự chờ mong ngập tràn nơi đáy mắt, nếu bị người quen biết bắt gặp, khẳng định sẽ phải thốt lên một câu: Đúng là thấy quỷ.
Hôm nay cũng chính là ngày kỷ niệm thành lập của trường cao trung trực thuộc thành phố S, 9 giờ sáng sẽ bắt đầu có các tiết mục biểu diễn văn nghệ.
Trong trường học, đoàn người bước vào nối liền không dứt, sôi nổi đi vào trong sảnh đường lớn.
Một nhà ba người Ân Âm tìm một vị trí tương đối tốt trong đại sảnh mới ngồi xuống.
"Mẹ ơi, tiết mục của chị hai là cái thứ mấy vậy ạ." Tưởng Tiểu Bảo nhìn qua nhìn lại, phấn khích hỏi.
"Chị hai con biểu diễn tiết mục thứ năm, rất nhanh thôi." Hôm nay cả nhà bọn họ đến để xem Tưởng Du biểu diễn văn nghệ, tiết mục cô chuẩn bị là vũ đạo.
Bốn năm qua, hai môn năng khiếu mà Tưởng Du học chủ yếu chính là vũ đạo và mỹ thuật.
————Editor: Zittrasua————
"Chào mừng các vị quan khách đã đến tham dự buổi biểu diễn văn nghệ, nhân ngày kỷ niệm thành lập trường cao trung lần thứ 84 của thành phố S, ngay bây giờ tôi xin được tuyên bố, đại hội biểu diễn văn nghệ chính thức khai mạc, tiết mục thứ nhất được thực hiện bởi vị khách mời......"
Lời dạo đầu của người chủ trì kết thúc, đại hội văn nghệ chính thức bắt đầu.
Tổ hợp biểu diễn đầu tiên là một dàn hợp xướng, người xướng ca chính thức là một vị giáo ca của trường cao trung S thị, tiếng ca trần ngập sức sống dâng trào lên, vang vọng khắp đại sảnh.
Mà lúc này Lục Cao đang gặp phải phiền phức, bị chậm trễ giữa đường.
Lục Cao ngày thường phải làm nhiều việc, thời gian có hạn, mỗi ngày hắn đi tới đi lui đều dùng đều xe đạp, hắn không dám mua một chiếc mới, con xe đạp này là do cậu ta mua được từ nơi thu mua phế phẩm rồi sửa sang lại.
Hắn không nghĩ tới chiếc xe đạp trước nay vẫn luôn dùng rất tốt đột nhiên bị rớt xích, hắn phải dừng lại sửa xe, nhưng không có dụng cụ, gần đây không thấy trạm xe buýt nào, mà cho dù có, hắn cũng không cách nào ngồi xe buýt được.
Lục Cao nhìn thời gian lại càng thêm sốt ruột. Hắn tính toán thời gian một chút, cuối cùng khóa khoá xe đạp lại, cả người xông ra bên ngoài, dồn sức chạy.
Chờ đến khi Lục Cao chạy đến trường cao trung của thành phố S, đã qua tận 40 phút, hay nói cách khác, ước chừng cậu ta đã chạy hết 40 phút. (Đỉnh quá, hâm mộ:((
Lục Cao khuỵa người, hai bàn tay chống trên đầu gối, không ngừng thở dốc, vầng trán cùng vạt áo phía sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn cũng không dừng lại, vội vàng chạy đến hướng đại sảnh.
Chờ đến khi cậu ta bước vào lễ đường lớn đã là 10 giờ rưỡi, đại hội văn nghệ đã trôi qua một tiếng.
Trên đại sảnh có rất nhiều học sinh, giáo viên, quan khách và phụ huynh, cả một biển người tấp nập. Bên trong đã sớm không còn chỗ ngồi, mà Lục Cao cũng không định đi tìm vị trí.
Trên đài, có một người đang chơi đàn tranh, âm thanh của đàn sâu thẳm, khiến người ta bình ổn tâm tình.
Nhưng Lục Cao không có tâm tư để nghe, hắn thấp giọng hỏi một nam sinh ở bên cạnh: "Chào bạn học, xin hỏi một chút, hiện tại tiết mục đang được biểu diễn là tiết mục thứ mấy?"
Nam sinh kia bị vết sẹo dài trên mặt Lục Cao doạ sợ, nhưng thấy hắn tựa hồ không có ác ý liền tốt bụng mà trả lời: "Bây giờ đang biểu diễn cái thứ bảy."
Thứ bảy!?
Nghe thấy câu trả lời, tâm Lục Cao lộp bộp mấy tiếng, hai con ngươi ban đầu còn đang lấp lánh tức khắc ảm đạm, cả người cũng héo xuống.
Hắn nhớ rõ, Tưởng Du lên sân khấu biểu diễn tiết mục thứ năm, vậy là cuối cùng hắn vẫn bỏ lỡ ư?
#071021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.