Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!
Chương 44: NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ (45)
Thanh Thanh Kết Ngạnh
07/10/2021
Editor: Zittrasua (Wattpad).
Lục Cao trong lòng chua xót một trận.
Cuối cùng vẫn là hắn vọng tưởng xa vời, ngay cả chút cơ hội đứng nhìn cô từ xa cũng không có.
"Xin cảm ơn bạn học Lưu Hân của ban một, năm nhất đã mang đến tiết mục biểu diễn đàn tranh, ngay bây giờ chúng ta dành tặng một tràng vỗ tay hoan nghênh vị khách quý biểu diễn tiết mục tiếp theo, bạn học Tưởng Du của ban một, năm hai trường chúng ta, sẽ mang đến cùng quý vị tiết mục vũ đạo —— Hồ Thiên Nga."
Hai con ngươi đen nhánh của Lục Cao cơ hồ sáng lên ngay lập tức.
Anh nghe lầm ư? Là Tưởng Du thật sao?
Lúc này, âm thanh du duơng trên đài vang lên, bức màn sân khấu chậm rãi kéo lên, ánh đèn như mộng như ảo nhẹ phảng phất xuống phía dưới sân khấu, rọi lên trên gương mặt tinh xảo của thiếu nữ, cô mặc một chiếc váy màu trắng, cơ thể mềm mại.
Dáng người vừa thon dài, vòng eo lại nhỏ gọn yểu điệu, cằm hơi nâng lên, lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn tinh tế, ánh mắt nhàn nhạt, chiếc váy màu trắng tựa như nhờ vào cô mà tăng thêm chút khí chất mờ ảo.
Cô khởi vũ cùng với tiếng đàn ca nhẹ nhàng, cao quý lại ưu nhã, không giống như kiều mỹ quyến rũ, mà tựa như một con thiên nga trắng chân chính.
Đúng thật là cô ấy.
Đôi mắt Lục Cao tròn xoe, đáy mắt tràn đầy kinh diễm chi sắc, trực tiếp xem đến ngây người, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Thẳng đến khi điệu múa dừng lại, lễ đường lớn vang lên âm thanh vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt Lục Cao vẫn lưu luyến dõi theo thân ảnh yểu điệu kia, thẳng đến tận khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa mới dời đi.
"Tưởng Du nhảy quá đẹp đi, giống như tiên nữ vậy đó."
"Cậu không nhìn xem Tưởng Du là ai, không chỉ là học bá, mà còn là giáo hoa* nữa nha, rất nhiều học trưởng, học đệ đều muốn theo đuổi cô ấy."
(Giáo hoa*: Tương tự hoa khôi, người con gái xinh đẹp nhất của trường.)
"Cô ấy thực sự đang nhảy múa ở đầu quả tim tớ, a không được rồi, thứ hai tớ phải thổ lộ với cô ấy mới được."
Chung quanh tràn đầy lời khen ngợi đối với Tưởng Du, đặc biệt là nam sinh, vô cùng tán thưởng.
Mà cái người vừa mới nói muốn thổ lộ với Tưởng Du vẫn đang hứng thú bừng bừng, cùng người khác thảo luận nên theo đuổi cô như thế nào, chợt sau lưng cảm giác có chút lạnh lẽo, quay đầu liền nhìn thấy phía sau có một nam sinh cao lớn, tướng mạo hung ác, trên mặt còn có vết sẹo đang lẳng lặng đứng đó.
Mà đôi mắt đó lạnh lùng nhìn cậu, không biết vì sao, trực giác của cậu ta theo bản năng, lập tức nuốt xuống những lời chuẩn bị thốt ra khỏi miệng.
Lúc này, cậu mới phát hiện ra loại cảm giác lạnh lẽo cả người này mới dần tiêu tán.
————Editor: Zittrasua————
"Tưởng Du, cậu có muốn đi ăn chung không." Sau khi biểu diễn, Tưởng Du bắt gặp đám bạn học cùng lớp.
Lúc này Tưởng Du đã thay váy ba lê, mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jeans, dáng người càng thêm mềm mại.
"Không được rồi, ba mẹ và em trai tớ đang ở đây, nhà tớ đã hẹn sẽ dùng bữa cùng nhau, lần sau chúng ta đi ăn sau nhé."
Vừa mới nãy mẹ cô gửi tin nhắn, họ đang ngồi ở dãy ghế gần nhà ăn phụ cận trường học, chờ cô thay quần áo xong là có thể qua đó ngay.
Ân Âm rời khỏi hậu trường lễ đường, xuất phát đến cổng trường, không ngờ chỉ mới bước ra đã có người ngăn cản.
"A Du."
Tưởng Du nhìn người trước mắt, người đàn ông ước chừng hai mươi mấy tuổi, cô hơi nhăn mày.
Ánh mắt của người đàn ông càn rỡ đánh giá, lộ liễu mà nóng cháy, cuối cùng dừng lại trước ngực Tưởng Du.
Tưởng Du cảm thấy một trận ác cảm, nhịn không được lui về phía sau một bước, mặt cũng theo đó lạnh xuống.
"Vị tiên sinh này, tôi và anh hẳn là không quen nhau, xin hỏi anh có chuyện gì sao?" Ngữ khí Tưởng Du lạnh lùng, như tảng băng.
Người đàn ông kia nhìn ra sắc mặt Tưởng Du không tốt, lập tức điều chỉnh thái độ chính mình, nho nhã lễ độ nói: "A Du, chắc em từng nghe nói qua về anh, anh tên Hồng Minh, anh nhờ bà mối đến nhà bà nội em, muốn cầu hôn với em, nói vậy bà nội cũng đã nói cho em, lại nói nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng thành vợ chồng."
Người đàn ông này nhìn qua nho nhã có lễ, giống như quân tử chính trực, thanh âm ôn hòa, nếu không phải vừa lúc nãy bị hắn càn rỡ đánh giá, Tưởng Du thật đúng là phải bị hắn ta lừa.
Nghe thấy người trước mắt chính là lúc trước bà nội tới cửa đòi mai mối cho cô, sắc mặt Tưởng Du càng thêm khó coi vài phần.
#071021
Lục Cao trong lòng chua xót một trận.
Cuối cùng vẫn là hắn vọng tưởng xa vời, ngay cả chút cơ hội đứng nhìn cô từ xa cũng không có.
"Xin cảm ơn bạn học Lưu Hân của ban một, năm nhất đã mang đến tiết mục biểu diễn đàn tranh, ngay bây giờ chúng ta dành tặng một tràng vỗ tay hoan nghênh vị khách quý biểu diễn tiết mục tiếp theo, bạn học Tưởng Du của ban một, năm hai trường chúng ta, sẽ mang đến cùng quý vị tiết mục vũ đạo —— Hồ Thiên Nga."
Hai con ngươi đen nhánh của Lục Cao cơ hồ sáng lên ngay lập tức.
Anh nghe lầm ư? Là Tưởng Du thật sao?
Lúc này, âm thanh du duơng trên đài vang lên, bức màn sân khấu chậm rãi kéo lên, ánh đèn như mộng như ảo nhẹ phảng phất xuống phía dưới sân khấu, rọi lên trên gương mặt tinh xảo của thiếu nữ, cô mặc một chiếc váy màu trắng, cơ thể mềm mại.
Dáng người vừa thon dài, vòng eo lại nhỏ gọn yểu điệu, cằm hơi nâng lên, lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn tinh tế, ánh mắt nhàn nhạt, chiếc váy màu trắng tựa như nhờ vào cô mà tăng thêm chút khí chất mờ ảo.
Cô khởi vũ cùng với tiếng đàn ca nhẹ nhàng, cao quý lại ưu nhã, không giống như kiều mỹ quyến rũ, mà tựa như một con thiên nga trắng chân chính.
Đúng thật là cô ấy.
Đôi mắt Lục Cao tròn xoe, đáy mắt tràn đầy kinh diễm chi sắc, trực tiếp xem đến ngây người, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Thẳng đến khi điệu múa dừng lại, lễ đường lớn vang lên âm thanh vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt Lục Cao vẫn lưu luyến dõi theo thân ảnh yểu điệu kia, thẳng đến tận khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa mới dời đi.
"Tưởng Du nhảy quá đẹp đi, giống như tiên nữ vậy đó."
"Cậu không nhìn xem Tưởng Du là ai, không chỉ là học bá, mà còn là giáo hoa* nữa nha, rất nhiều học trưởng, học đệ đều muốn theo đuổi cô ấy."
(Giáo hoa*: Tương tự hoa khôi, người con gái xinh đẹp nhất của trường.)
"Cô ấy thực sự đang nhảy múa ở đầu quả tim tớ, a không được rồi, thứ hai tớ phải thổ lộ với cô ấy mới được."
Chung quanh tràn đầy lời khen ngợi đối với Tưởng Du, đặc biệt là nam sinh, vô cùng tán thưởng.
Mà cái người vừa mới nói muốn thổ lộ với Tưởng Du vẫn đang hứng thú bừng bừng, cùng người khác thảo luận nên theo đuổi cô như thế nào, chợt sau lưng cảm giác có chút lạnh lẽo, quay đầu liền nhìn thấy phía sau có một nam sinh cao lớn, tướng mạo hung ác, trên mặt còn có vết sẹo đang lẳng lặng đứng đó.
Mà đôi mắt đó lạnh lùng nhìn cậu, không biết vì sao, trực giác của cậu ta theo bản năng, lập tức nuốt xuống những lời chuẩn bị thốt ra khỏi miệng.
Lúc này, cậu mới phát hiện ra loại cảm giác lạnh lẽo cả người này mới dần tiêu tán.
————Editor: Zittrasua————
"Tưởng Du, cậu có muốn đi ăn chung không." Sau khi biểu diễn, Tưởng Du bắt gặp đám bạn học cùng lớp.
Lúc này Tưởng Du đã thay váy ba lê, mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jeans, dáng người càng thêm mềm mại.
"Không được rồi, ba mẹ và em trai tớ đang ở đây, nhà tớ đã hẹn sẽ dùng bữa cùng nhau, lần sau chúng ta đi ăn sau nhé."
Vừa mới nãy mẹ cô gửi tin nhắn, họ đang ngồi ở dãy ghế gần nhà ăn phụ cận trường học, chờ cô thay quần áo xong là có thể qua đó ngay.
Ân Âm rời khỏi hậu trường lễ đường, xuất phát đến cổng trường, không ngờ chỉ mới bước ra đã có người ngăn cản.
"A Du."
Tưởng Du nhìn người trước mắt, người đàn ông ước chừng hai mươi mấy tuổi, cô hơi nhăn mày.
Ánh mắt của người đàn ông càn rỡ đánh giá, lộ liễu mà nóng cháy, cuối cùng dừng lại trước ngực Tưởng Du.
Tưởng Du cảm thấy một trận ác cảm, nhịn không được lui về phía sau một bước, mặt cũng theo đó lạnh xuống.
"Vị tiên sinh này, tôi và anh hẳn là không quen nhau, xin hỏi anh có chuyện gì sao?" Ngữ khí Tưởng Du lạnh lùng, như tảng băng.
Người đàn ông kia nhìn ra sắc mặt Tưởng Du không tốt, lập tức điều chỉnh thái độ chính mình, nho nhã lễ độ nói: "A Du, chắc em từng nghe nói qua về anh, anh tên Hồng Minh, anh nhờ bà mối đến nhà bà nội em, muốn cầu hôn với em, nói vậy bà nội cũng đã nói cho em, lại nói nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng thành vợ chồng."
Người đàn ông này nhìn qua nho nhã có lễ, giống như quân tử chính trực, thanh âm ôn hòa, nếu không phải vừa lúc nãy bị hắn càn rỡ đánh giá, Tưởng Du thật đúng là phải bị hắn ta lừa.
Nghe thấy người trước mắt chính là lúc trước bà nội tới cửa đòi mai mối cho cô, sắc mặt Tưởng Du càng thêm khó coi vài phần.
#071021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.