Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ
Chương 44: Ai Sẽ Đi Trước(2)
Tiếu Giai Nhân
09/03/2023
Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
Hắn ăn mặc mỏng manh, Hàm Châu nhịn không được quét một vòng quanh phòng, trên bình phong hay giường đất, đều không hề thấy loại áo choàng đại mao chống lạnh. Nghĩ đến hắn không ngại trời rét đến đây để chỉ dẫn cho nàng, phải thừa nhận là so với nàng vất vả hơn nhiều, do đó tự đáy lòng của Hàm Châu một tia bất mãn cuối cùng đối với giờ học bắt buộc này cũng biến mất, đốt đèn xong, ngồi ở án thư, cùi đầu chờ hắn mở miệng.
"Biết cái gì gọi là không giận tự uy không?" Trình Ngọc đi tới, ngồi xuống đối diện nàng, "Giọng nói của cô nhỏ nhẹ như thế, không có cách nào sửa, vì vậy phải làm cho chính mình thoạt nhìn thật uy nghiêm."
Giọng nói nhỏ nhẹ.. Đây là đang khen hay là ghét bỏ?
Lông mi Hàm Châu run rẩy, gật gật đầu.
Không giận tự uy, không phải hắn là người như vậy sao? Chỉ cần đứng ở nơi đó, không cần nhíu mày trừng mắt, cũng khiến cho người khác phải hoảng sợ rồi.
"Vậy cô thử thể hiện một chút không giận tự uy cho ta xem." Trình Ngọc nhìn nàng ra lệnh.
Hàm Châu mím môi, nhưng nàng biết đêm nay nhất định sẽ bị hắn giày vò, không phối hợp, không làm hắn vừa lòng, chỉ sợ ngày mai ngày sau vẫn phải tiếp tục. Vứt bỏ hết xấu hổ, Hàm Châu ngẩng đầu mắt nhìn thẳng, khuôn mặt bình tĩnh, tựa như đứng trước một hạ nhân phạm sai lầm còn không chịu thừa nhận, nàng muốn buộc hắn phải nhận sai.
Từ vị trí của Trình Ngọc, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của nàng, lông mi dày cong vút, khuôn mặt trắng nõn tinh sảo, mũi cao, môi đỏ đầy đặn, càng hiện lên vẻ kiều diễm mê người. Chính diện không biết thế nào, nhưng chỉ nhìn một bên mặt thôi, đã thấy được sự xinh đẹp kiều nhu nhã nhặn, lịch sự tao nhã, như một bức tranh mỹ nhân đang suy ngẫm, lại tựa như một bông hoa tử đinh hương nở rộ vào ban đêm.
Đinh hương..
Hắn hít vào một hơi không dễ phát hiện, đại khái là bởi vì khoảng cách hơi xa, cộng thêm quần áo mùa đông dày nên hắn không ngửi được mùi hương kia.
Thế cũng tốt, nếu mùi hương cứ phảng phất trong không khí rõ ràng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền đến tai mọi người.
Áp xuống những ý niệm hỗn loạn đó, Trình Ngọc đứng dậy, đi tới phía đối diện Hàm Châu.
Ánh mắt giao nhau, Hàm Châu liền tránh né.
"Cô không nhìn ta, thì làm sao ta biết cô có không giận tự uy hay không? Từ mặt bên không thấy gì cả." Trình Ngọc ý bảo nàng nhìn qua, "Từ từ, chúng ta đổi vị trí, cô đứng ta ngồi, từ trên cao nhìn xuống mới có thể càng thêm khí thế."
Vừa nói vừa đi tới trước mặt Hàm Châu.
Một người cao cao to lớn, đứng trước mặt đột nhiên có một loại uy áp vô hình, Hàm Châu bị bắt ép phải nhường ghế, đứng lên đi về phía trước. Quay mặt lại, đã thấy hắn ngồi xuống, hơi hơi ngửa đầu, dùng ánh mắt ra lệnh nàng không giận tự uy cho hắn xem.
Hàm Châu không thể nhìn hắn, một là không dám, hai là do nàng hồi hộp.
"Ban đêm lạnh như vậy, đừng để lãng phí công sức." Trình Ngọc lạnh giọng thúc giục.
Hàm Châu cắn cắn môi, hít sâu một hơi, vận dụng hết dũng khí nhìn qua.
Nàng mặc một chiếc áo choàng màu xanh thêu hoa sen và quần áo mùa đông dày cộm, tuy nhiên thân hình thoạt nhìn vẫn mảnh khảnh, duyên dáng yêu kiều, lặng lẽ đứng ở chỗ đó, tự cho là uy nghiêm mà nhìn qua, vậy mà ở trong mắt Trình Ngọc, nàng tựa như một cô nương đang ủy khuất vì bị khi dễ, nếu không nhìn vào mắt nàng, người khác hẳn chỉ cảm thấy là nàng yếu đuối. Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt phản phất sương mù ngấn nước kia, người khác sẽ nhịn không được muốn ôm nàng vào trong ngực, và hỏi rốt cuộc là đang chịu ủy khuất gì.
"Ánh mắt không đủ lạnh." Trình Ngọc bình tĩnh chỉ dẫn.
Hàm Châu cắn môi, còn chưa kịp điều chỉnh cho tốt, hắn lại lạnh lùng ném thêm một câu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm môi nàng, "Khi cùng người khác đối chất đừng làm cái động tác này, sẽ thể hiện cô không tự tin."
Khuôn mặt xinh đẹp của Hàm Châu đầu tiên là đỏ, ngay sau đó lại chuyển trắng, cố nén xúc động muốn xoay người tránh né tầm mắt hắn, nàng lạnh lùng nhìn qua.
"Đây là ánh mắt lãnh nhất của cô rồi à?" Trình Ngọc nhíu mày nói, "Hãy nhớ lại thời điểm tối hôm qua ta muốn tách cô ra khỏi lệnh muội đi."
Hắn còn chưa dứt lời, vừa nhắc tới muội muội, trong đầu Hàm Châu liền hiện ra hình ảnh muội muội không có tỷ tỷ bên cạnh, đêm nay chỉ có thể ôm Tráng Tráng một mình ngủ ở nơi xa lạ, trong lòng đau xót, nàng nhanh chóng xoay người, giả vờ bình tĩnh nói: "Ta sẽ ngẫm lại."
Nhưng Trình Ngọc đã thấy nàng khóc.
Trong lòng hắn bực bội.
Cùng một khuôn mặt giống nhau, khi biểu muội nổi giận, mày liễu dựng ngược, ánh mắt dường như ác nhân muốn ăn tươi nuốt sống người khác, còn nàng thì ngược lại, có người muốn cướp muội muội của nàng, cứ nghĩ nàng không biết tức giận, nhưng có lẽ nàng cũng có tức đấy, tuy nhiên lại sợ hãi nhiều hơn, một khi sợ hãi, nàng sẽ khóc.
Không giận tự uy là không thể thực hiện được.
Trình Ngọc uống một hớp trà lạnh, thấy nàng vẫn đưa lưng về phía mình, hắn đứng dậy bỏ thêm than vàolò đồng đỏ.
Hàm Châu nhân cơ hội lau nước mắt.
Trình Ngọc mang hai cái ghế dựa đến trước lò than, kêu nàng lại, "Tới bên này đi, ấm áp một chút."
"Không phải nói đứng càng có khí thế sao?" Hàm Châu buồn bực hỏi.
Trình Ngọc kéo kéo khóe miệng, nàng như vậy, cho dù có đặt thêm một thanh kiếm vào tay cũng chẳng thể gia tăng được chút khí thế nào.
"Không giận tự uy cô làm được không tệ lắm, chúng ta tiếp tục luyện tập."
Hàm Châu nhẹ nhàng thở ra, đi qua ngồi xuống gần bên người hắn, than bạc trong lò nung đồng đang được thiêu cháy, hơi ấm lan tràn trong không khí, làm cho tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Trình Ngọc ngồi đối diện nàng ra lệnh, "Cô trước nhíu mày, lại mắt lạnh cho ta xem."
Hàm Châu mới vừa được cổ vũ, lúc này có chút tự tin, chuẩn bị một lát, mới làm như lời hắn nói.
Cô nương vành mắt phiếm hồng, đôi mắt ủy khuất thủy nhuận, Trình Ngọc làm như không phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm chân mày nàng, "Nhíu sâu hơn nữa."
Hàm Châu vừa muốn nhíu mày sâu hơn thì bất tri bất giác phát hiện hai người đã tiến quá mức gần, chân mày kiếm thẳng tấp, đôi mắt sắc bén, bên trong là hình bóng nàng đang nhíu mày, bởi vì quá nhỏ, nàng nhìn không rõ lắm, nàng cũng không dám xem tiếp, liền dời tầm mắt xuống, dừng ở trên môi hắn.
Bờ môi không mỏng không dày, đại khái là do vừa uống trà nên thoạt nhìn rất ướt át..
Không biết như thế nào, nàng chợ t nhớ tới lúc vừa mới tỉnh lại ở bên bờ sông, mưa to tầm tã, khuôn mặt tuấn tú của hắn gần ngay trước mắt, đôi môi dính sát vào môi nàng.
Than lửa nóng, mặt nàng cũng bỗng chốc ửng đỏ, như nhiễm phấn hoa đào, tựa những đám mây lúc hoàng hôn.
Nụ hoa mẫu đơn đột nhiên chớm nở, quyến rũ mê người, lại thêm mùi hương lượn lờ nơi chóp mũi.
Trình Ngọc thất thần, ánh mắt hắn bất giác si mê, không rõ si mê là bởi vì do nàng hay là do mùi u hương quyến rũ trên người nàng.
Hàm Châu cũng kinh diễm với tia nhu hòa hiếm thấy nổi lên trong mắt hắn, quên mất lảng tránh, ngây ngốc lộ ra bộ dáng dụ hoặc người nhất của chính mình.
Thẳng đến khi lò than đồng đỏ vang lên một tiếng "Bang".
Nàng mới nhanh chóng bừng tỉnh, cúi đầu, màu hồng trên má lại càng đậm, ngón tay trong tay áo khẩn trương cong lại.
Trình Ngọc miệng khô lưỡi đắng, nàng không chịu chuyên tâm luyện tập, mà lại đi suy nghĩ miên man cái gì làm cho mặt ửng đỏ, hại hắn phải phân tâm.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Trình Ngọc bỗng chốc đứng lên, "Những điều nên dạy đều đã dạy, nhớ kỹ về sau cùng người khác tranh luận không được cắn môi, khi trừng mắt thì mày phải nhíu thật chặt, cằm nâng lên cao, còn lại chính cô nhìn vào gương tự luyện tập đi."
Nói xong hắn đi nhanh ra khỏi phòng.
Hàm Châu không biết hắn đi đâu, ở lại thôn trang bên kia nghỉ ngơi, hay là trở lại kinh thành nhỉ?
Ngơ ngác ngồi ở trước lò đồng, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, càng nghĩ càng xấu hổ, càng nhớ lại càng thẹn.
Hắn đi vội vàng như vậy, có phải là bởi vì đã phát hiện ra nàng thất thần hay không?
Hắn nghiêm túc dạy nàng, mà nàng lại miên man suy nghĩ chuyện khác, nên đã khiến hắn tức giận rồi sao?
Hàm Châu lại theo thói quen muốn cắn môi, nhưng vừa mới nhấp miệng, đã nhớ đến lời dặn dò của hắn, vội vàng buông ra, vỗ vỗ mặt, định tự mình luyện tập trừng mắt thể hiện khí thế không giận tự uy một lát, nhưng rốt cuộc sợ lạnh nên đành nhanh chóng trở về đông phòng. Vừa mới chui vào ổ chăn, A Tuân liền sáp lại gần, giống như cái lò sưởi thịt mủm mỉm, cũng không chê người nàng lạnh, ỷ lại ôm lấy nàng.
Bên ngoài thôn trang, Trình Ngọc đã lên ngựa, lại chậm chạp không rời đi.
Hắn nhìn căn phòng mình vừa mới rời khỏi, thấy ánh đèn từ tây phòng di chuyển đến đông phòng, rồi nhanh chóng tắt, biết nàng đã đi ngủ, hắn mới thúc vào bụng ngựa, chậm rãi rời đi, đến khi cách xa khỏi thôn trang, liền cho ngựa bắt đầu điên cuồng phi nước đại, tùy ý để mặc gió lạnh thổi bay đi sự quyến luyến không thể giải thích kia ở trong lòng.
Beta: Tân Sinh
Hắn ăn mặc mỏng manh, Hàm Châu nhịn không được quét một vòng quanh phòng, trên bình phong hay giường đất, đều không hề thấy loại áo choàng đại mao chống lạnh. Nghĩ đến hắn không ngại trời rét đến đây để chỉ dẫn cho nàng, phải thừa nhận là so với nàng vất vả hơn nhiều, do đó tự đáy lòng của Hàm Châu một tia bất mãn cuối cùng đối với giờ học bắt buộc này cũng biến mất, đốt đèn xong, ngồi ở án thư, cùi đầu chờ hắn mở miệng.
"Biết cái gì gọi là không giận tự uy không?" Trình Ngọc đi tới, ngồi xuống đối diện nàng, "Giọng nói của cô nhỏ nhẹ như thế, không có cách nào sửa, vì vậy phải làm cho chính mình thoạt nhìn thật uy nghiêm."
Giọng nói nhỏ nhẹ.. Đây là đang khen hay là ghét bỏ?
Lông mi Hàm Châu run rẩy, gật gật đầu.
Không giận tự uy, không phải hắn là người như vậy sao? Chỉ cần đứng ở nơi đó, không cần nhíu mày trừng mắt, cũng khiến cho người khác phải hoảng sợ rồi.
"Vậy cô thử thể hiện một chút không giận tự uy cho ta xem." Trình Ngọc nhìn nàng ra lệnh.
Hàm Châu mím môi, nhưng nàng biết đêm nay nhất định sẽ bị hắn giày vò, không phối hợp, không làm hắn vừa lòng, chỉ sợ ngày mai ngày sau vẫn phải tiếp tục. Vứt bỏ hết xấu hổ, Hàm Châu ngẩng đầu mắt nhìn thẳng, khuôn mặt bình tĩnh, tựa như đứng trước một hạ nhân phạm sai lầm còn không chịu thừa nhận, nàng muốn buộc hắn phải nhận sai.
Từ vị trí của Trình Ngọc, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của nàng, lông mi dày cong vút, khuôn mặt trắng nõn tinh sảo, mũi cao, môi đỏ đầy đặn, càng hiện lên vẻ kiều diễm mê người. Chính diện không biết thế nào, nhưng chỉ nhìn một bên mặt thôi, đã thấy được sự xinh đẹp kiều nhu nhã nhặn, lịch sự tao nhã, như một bức tranh mỹ nhân đang suy ngẫm, lại tựa như một bông hoa tử đinh hương nở rộ vào ban đêm.
Đinh hương..
Hắn hít vào một hơi không dễ phát hiện, đại khái là bởi vì khoảng cách hơi xa, cộng thêm quần áo mùa đông dày nên hắn không ngửi được mùi hương kia.
Thế cũng tốt, nếu mùi hương cứ phảng phất trong không khí rõ ràng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền đến tai mọi người.
Áp xuống những ý niệm hỗn loạn đó, Trình Ngọc đứng dậy, đi tới phía đối diện Hàm Châu.
Ánh mắt giao nhau, Hàm Châu liền tránh né.
"Cô không nhìn ta, thì làm sao ta biết cô có không giận tự uy hay không? Từ mặt bên không thấy gì cả." Trình Ngọc ý bảo nàng nhìn qua, "Từ từ, chúng ta đổi vị trí, cô đứng ta ngồi, từ trên cao nhìn xuống mới có thể càng thêm khí thế."
Vừa nói vừa đi tới trước mặt Hàm Châu.
Một người cao cao to lớn, đứng trước mặt đột nhiên có một loại uy áp vô hình, Hàm Châu bị bắt ép phải nhường ghế, đứng lên đi về phía trước. Quay mặt lại, đã thấy hắn ngồi xuống, hơi hơi ngửa đầu, dùng ánh mắt ra lệnh nàng không giận tự uy cho hắn xem.
Hàm Châu không thể nhìn hắn, một là không dám, hai là do nàng hồi hộp.
"Ban đêm lạnh như vậy, đừng để lãng phí công sức." Trình Ngọc lạnh giọng thúc giục.
Hàm Châu cắn cắn môi, hít sâu một hơi, vận dụng hết dũng khí nhìn qua.
Nàng mặc một chiếc áo choàng màu xanh thêu hoa sen và quần áo mùa đông dày cộm, tuy nhiên thân hình thoạt nhìn vẫn mảnh khảnh, duyên dáng yêu kiều, lặng lẽ đứng ở chỗ đó, tự cho là uy nghiêm mà nhìn qua, vậy mà ở trong mắt Trình Ngọc, nàng tựa như một cô nương đang ủy khuất vì bị khi dễ, nếu không nhìn vào mắt nàng, người khác hẳn chỉ cảm thấy là nàng yếu đuối. Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt phản phất sương mù ngấn nước kia, người khác sẽ nhịn không được muốn ôm nàng vào trong ngực, và hỏi rốt cuộc là đang chịu ủy khuất gì.
"Ánh mắt không đủ lạnh." Trình Ngọc bình tĩnh chỉ dẫn.
Hàm Châu cắn môi, còn chưa kịp điều chỉnh cho tốt, hắn lại lạnh lùng ném thêm một câu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm môi nàng, "Khi cùng người khác đối chất đừng làm cái động tác này, sẽ thể hiện cô không tự tin."
Khuôn mặt xinh đẹp của Hàm Châu đầu tiên là đỏ, ngay sau đó lại chuyển trắng, cố nén xúc động muốn xoay người tránh né tầm mắt hắn, nàng lạnh lùng nhìn qua.
"Đây là ánh mắt lãnh nhất của cô rồi à?" Trình Ngọc nhíu mày nói, "Hãy nhớ lại thời điểm tối hôm qua ta muốn tách cô ra khỏi lệnh muội đi."
Hắn còn chưa dứt lời, vừa nhắc tới muội muội, trong đầu Hàm Châu liền hiện ra hình ảnh muội muội không có tỷ tỷ bên cạnh, đêm nay chỉ có thể ôm Tráng Tráng một mình ngủ ở nơi xa lạ, trong lòng đau xót, nàng nhanh chóng xoay người, giả vờ bình tĩnh nói: "Ta sẽ ngẫm lại."
Nhưng Trình Ngọc đã thấy nàng khóc.
Trong lòng hắn bực bội.
Cùng một khuôn mặt giống nhau, khi biểu muội nổi giận, mày liễu dựng ngược, ánh mắt dường như ác nhân muốn ăn tươi nuốt sống người khác, còn nàng thì ngược lại, có người muốn cướp muội muội của nàng, cứ nghĩ nàng không biết tức giận, nhưng có lẽ nàng cũng có tức đấy, tuy nhiên lại sợ hãi nhiều hơn, một khi sợ hãi, nàng sẽ khóc.
Không giận tự uy là không thể thực hiện được.
Trình Ngọc uống một hớp trà lạnh, thấy nàng vẫn đưa lưng về phía mình, hắn đứng dậy bỏ thêm than vàolò đồng đỏ.
Hàm Châu nhân cơ hội lau nước mắt.
Trình Ngọc mang hai cái ghế dựa đến trước lò than, kêu nàng lại, "Tới bên này đi, ấm áp một chút."
"Không phải nói đứng càng có khí thế sao?" Hàm Châu buồn bực hỏi.
Trình Ngọc kéo kéo khóe miệng, nàng như vậy, cho dù có đặt thêm một thanh kiếm vào tay cũng chẳng thể gia tăng được chút khí thế nào.
"Không giận tự uy cô làm được không tệ lắm, chúng ta tiếp tục luyện tập."
Hàm Châu nhẹ nhàng thở ra, đi qua ngồi xuống gần bên người hắn, than bạc trong lò nung đồng đang được thiêu cháy, hơi ấm lan tràn trong không khí, làm cho tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Trình Ngọc ngồi đối diện nàng ra lệnh, "Cô trước nhíu mày, lại mắt lạnh cho ta xem."
Hàm Châu mới vừa được cổ vũ, lúc này có chút tự tin, chuẩn bị một lát, mới làm như lời hắn nói.
Cô nương vành mắt phiếm hồng, đôi mắt ủy khuất thủy nhuận, Trình Ngọc làm như không phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm chân mày nàng, "Nhíu sâu hơn nữa."
Hàm Châu vừa muốn nhíu mày sâu hơn thì bất tri bất giác phát hiện hai người đã tiến quá mức gần, chân mày kiếm thẳng tấp, đôi mắt sắc bén, bên trong là hình bóng nàng đang nhíu mày, bởi vì quá nhỏ, nàng nhìn không rõ lắm, nàng cũng không dám xem tiếp, liền dời tầm mắt xuống, dừng ở trên môi hắn.
Bờ môi không mỏng không dày, đại khái là do vừa uống trà nên thoạt nhìn rất ướt át..
Không biết như thế nào, nàng chợ t nhớ tới lúc vừa mới tỉnh lại ở bên bờ sông, mưa to tầm tã, khuôn mặt tuấn tú của hắn gần ngay trước mắt, đôi môi dính sát vào môi nàng.
Than lửa nóng, mặt nàng cũng bỗng chốc ửng đỏ, như nhiễm phấn hoa đào, tựa những đám mây lúc hoàng hôn.
Nụ hoa mẫu đơn đột nhiên chớm nở, quyến rũ mê người, lại thêm mùi hương lượn lờ nơi chóp mũi.
Trình Ngọc thất thần, ánh mắt hắn bất giác si mê, không rõ si mê là bởi vì do nàng hay là do mùi u hương quyến rũ trên người nàng.
Hàm Châu cũng kinh diễm với tia nhu hòa hiếm thấy nổi lên trong mắt hắn, quên mất lảng tránh, ngây ngốc lộ ra bộ dáng dụ hoặc người nhất của chính mình.
Thẳng đến khi lò than đồng đỏ vang lên một tiếng "Bang".
Nàng mới nhanh chóng bừng tỉnh, cúi đầu, màu hồng trên má lại càng đậm, ngón tay trong tay áo khẩn trương cong lại.
Trình Ngọc miệng khô lưỡi đắng, nàng không chịu chuyên tâm luyện tập, mà lại đi suy nghĩ miên man cái gì làm cho mặt ửng đỏ, hại hắn phải phân tâm.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Trình Ngọc bỗng chốc đứng lên, "Những điều nên dạy đều đã dạy, nhớ kỹ về sau cùng người khác tranh luận không được cắn môi, khi trừng mắt thì mày phải nhíu thật chặt, cằm nâng lên cao, còn lại chính cô nhìn vào gương tự luyện tập đi."
Nói xong hắn đi nhanh ra khỏi phòng.
Hàm Châu không biết hắn đi đâu, ở lại thôn trang bên kia nghỉ ngơi, hay là trở lại kinh thành nhỉ?
Ngơ ngác ngồi ở trước lò đồng, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, càng nghĩ càng xấu hổ, càng nhớ lại càng thẹn.
Hắn đi vội vàng như vậy, có phải là bởi vì đã phát hiện ra nàng thất thần hay không?
Hắn nghiêm túc dạy nàng, mà nàng lại miên man suy nghĩ chuyện khác, nên đã khiến hắn tức giận rồi sao?
Hàm Châu lại theo thói quen muốn cắn môi, nhưng vừa mới nhấp miệng, đã nhớ đến lời dặn dò của hắn, vội vàng buông ra, vỗ vỗ mặt, định tự mình luyện tập trừng mắt thể hiện khí thế không giận tự uy một lát, nhưng rốt cuộc sợ lạnh nên đành nhanh chóng trở về đông phòng. Vừa mới chui vào ổ chăn, A Tuân liền sáp lại gần, giống như cái lò sưởi thịt mủm mỉm, cũng không chê người nàng lạnh, ỷ lại ôm lấy nàng.
Bên ngoài thôn trang, Trình Ngọc đã lên ngựa, lại chậm chạp không rời đi.
Hắn nhìn căn phòng mình vừa mới rời khỏi, thấy ánh đèn từ tây phòng di chuyển đến đông phòng, rồi nhanh chóng tắt, biết nàng đã đi ngủ, hắn mới thúc vào bụng ngựa, chậm rãi rời đi, đến khi cách xa khỏi thôn trang, liền cho ngựa bắt đầu điên cuồng phi nước đại, tùy ý để mặc gió lạnh thổi bay đi sự quyến luyến không thể giải thích kia ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.