Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 45: Sở Khuynh Nổi Giận(1)

Tiếu Giai Nhân

09/03/2023

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

Vào mùa đông, thời điểm mặt trời lên cao, ra cửa sẽ đỡ lạnh hơn rất nhiều, vì vậy mọi người đều tận dụng thời gian này để giặt giũ hoặc đi nhà hàng xóm tám chuyện.

Ở cửa nam kinh thành, bốn chiếc xe ngựa vững chắc từ từ đi tới và hướng thẳng ra vùng ngoại ô.

Trong xe ngựa đằng trước, Sở Tường đẩy bức màn ra, thấy cây dương hai bên đường đất đã sớm bị gió lạnh thổi hết lá cây, phía dưới gãy rụng rất nhiều cành khô, lấp kín cả gốc, những cành cây phía trên thì phủ đầy tuyết, thấp thoáng còn có bóng vài tổ chim, một khung cảnh bình yên giữa bầu trong xanh bao la khiến lòng người thật sảng khoái.

"Bên ngoài gió lớn, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Đại phu nhân dịu dàng nhắc nhở.

Sở Trường nhã nhặn thủ lễ, chẳng qua chỉ tò mò một chút, nhưng vừa nghe mẫu thân khuyên bảo, bèn buông bức màn xuống, ôm lò sưởi cầm tay nói: "Nương, trước đây có nghe nói qua loại bệnh tình của tỷ tỷ chưa? Con đã đọc sách về y thuật trong thư phòng của cha, từng gặp qua chứng bệnh này, có người chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì có thể nhớ ra rồi, nhưng có người phải tốn đến mấy năm, mười mấy năm, hoặc thậm chí là cả đời cũng không thể khôi phục."

Nàng và Sở Hạm, Sở Hoằng đều sinh cùng một năm, Sở Hạm sinh tháng năm, Sở Hoằng tháng tám, còn nàng là tháng mười, nên mới gọi Sở Hạm là tỷ tỷ. Có điều Sở Hạm tính tình quái gở, nhìn ai cũng nghĩ người ta muốn hãm hại mình, do vậy thường ngày Sở Tường cũng không thường xuyên qua lại, nhiều lắm cũng chỉ vào những dịp lễ tết, cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên, gặp mặt mới nói chuyện vài câu mà thôi, hoặc những khi vô tình chạm mặt trong hoa viên. Bởi vì tính cách không hợp, nên quan hệ còn không bằng những tỷ muội khác họ khác. Thế nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, nên vừa nghe nói Sở Hạm mắc bệnh lạ, Sở Tường liền đọc sách y thuật để tìm hiểu.

"Ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi." Đại phu nhân thoáng nhìn đến trang sức bằng mã não màu hồng trên lỗ tai nữ nhi, cười hỏi: "Sao không đeo bông tai nạm hồng bảo thạch tổ mẫu con vừa mới mua cho?"

Sở Tường bất đắc dĩ đáp: "Nương biết rồi còn hỏi."

Đại phu nhân vô cùng tự hào: "Vẫn là nữ nhi của ta thật ngoan, biết nhường cho tỷ tỷ."

Nha đầu Sở Hạm kia, đáng thương lại cũng thật đáng giận, lỗi lầm là do phụ thân của con bé gây ra, thế nhưng con bé lại làm như thể cả thiên hạ đều có lỗi với mình, thậm chí còn không chấp nhận được việc người khác ăn mặc đẹp hơn bản thân. Tam phòng Sở Dung thì mặc kệ nàng, chính mình thích trang điểm như thế nào thì cứ trang điểm như thế ấy, nhưng nữ nhi của bà lại rộng lượng hơn nhiều, không cùng đường tỷ muội so đo.

Trong lúc nói chuyện, bà tử bên ngoài xe chợt báo: "Phu nhân, đã gần đến nơi."

Lại đi thêm một đoạn thời gian khoảng một chén trà, xe ngựa mới ngừng lại.



Đại phu nhân xuống xe trước, khi Sở Tường được nha hoàn đỡ xuống xe, thì phía sau tam phu nhân cũng đã đi tới, thân thiết oán trách Phương thị ra cửa chào đón: "Đều tại tỷ đấy, một hai phải mang Hàm Hàm tới thôn trang để dưỡng bệnh, hại ta ngày mùa đông còn phải đi xa như vậy."

Trước khi gả đến Sở gia, bà và Phương thị là bạn thân chi giao, tình tình của bà lại vốn hóm hỉnh nghịch ngợm, bởi vậy nói chuyện cũng không thèm khách khí.

Phương thị trừng bà: "Ta đâu có bảo muội tới."

Nói xong lướt qua bà đi tới nói chuyện cùng đại phu nhân, "Trời lạnh như vậy, còn phiền phu nhân phải tự mình đi một chuyến."

Đại phu nhân thở dài: "Hạm Hạm gặp phải đại nạn như vậy, ta cùng lão thái thái đều đau lòng cho nàng, Hạm Hạm đã nhớ ra được gì chưa?"

Thần sắc Phương thị buồn bã, lắc lắc đầu, phát hiện không khí thay đổi, lập tức gọi Sở Tường đến bên người, thân mật cầm tay nàng, "Tường Tường lạnh không, đi, theo mợ vào phòng cho ấm nhé."

"Tạ ơn mợ." Sở Tường ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.

Tam phu nhân đi bên cạnh Phương thị, nhẹ giọng thay nữ nhi nhà mình giải thích: "Dung Dung ngày hôm qua còn nói muốn cùng ta tới, thế nhưng buổi tối đột nhiên lại đến nguyệt sự, tỷ cũng biết thân thể con bé luôn luôn không tốt, vì vậy ta liền bảo con bé ở nhà, hôm khác lại đến thăm tỷ tỷ sau."

Phương thị cười ý bảo không cần ngại, kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, Sở Dung không thích cháu ngoại gái của mình. Nhưng cũng không trách được Sở Dung, một cây làm chẳng nên non, cháu ngoại gái tính tình không tốt, bà là mợ có đôi khi còn phải đau đầu, Sở Dung so với con bé nhỏ hơn một tuổi, được nuông chiều từ bé, làm sao có thể cam tâm chịu đựng tính khí thất thường của con bé được cơ chứ?

Nữ nhi gia các tính tình đều lớn, hục hặc với nhau tới không chịu nghe khuyên bảo, các trưởng bối cũng không có biện pháp.

Trong sương phòng, A Tuân ghé vào cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, chợt chạy đến bên người tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: "Có người tới!"

Dáng vẻ rất khẩn trương.

Hàm Châu đã nghe Phương thị nói qua, A Tuân trừ bỏ tỷ tỷ, thì với bất luận người nào trong hầu phủ cũng đều không thân, ngoài việc sợ người lạ, còn là sợ hãi, hẳn là do mưa dầm thấm đất. Bản thân Sở Hạm đối với người khác có địch ý, nên ngày thường ở trước mặt đệ đệ nói những lời gì, đều có thể đoán được.

Nàng đau lòng sờ sờ đầu tiểu gia hỏa: : Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây mà, còn cả mợ nữa. "



A Tuân gật gật đầu, thế nhưng thân thể dựa vào tỷ tỷ càng gần.

Phương thị dẫn đầu đi đến, đại phu nhân tam phu nhân theo sau, Sở Tường đi phía sau mẫu thân vào phòng, mấy người không hẹn mà gặp cùng nhau nhìn về phía giường đất.

Có khách tới, Hàm Châu xốc chăn lên muốn ngồi dậy.

Ngoại trừ Phương thị, những người khác đều kinh ngạc trước việc nàng biết lễ nghĩa như thế, tam phu nhân là người hoàn hồn trước tiên, nhanh tay lẹ mắt đè lại chăn, cười nói:" Đều là người một nhà, con hiện tại quan trọng là phải dưỡng bệnh, nghi thức xã giao gì đó không cần phải quan tâm đâu. "Vừa nói chuyện vừa tò mò đánh giá vải lụa trắng trên đầu tiểu cô nương, bởi vì các cô gái đều thích huân hương, nên cũng không để ý lắm đến mùi thơm nhàn nhạt trong không khí.

Hàm Châu co quắp nhìn về phía Phương thị.

Phương thị tới gần thay nàng giới thiệu:" Đây là tam thẩm của con, lúc con bị té ngã trong hoa viên, chính tam thẩm đã truyền tin cho ta. "

" Tam thẩm. "Hàm Châu ngượng ngùng gọi một tiếng, đưa mắt nhìn qua tam phu nhân.

Tam phu nhân và Phương thị tuổi tác cũng không chênh lệch lắm, dung mạo lại đẹp đến kinh người, vì đến thăm bệnh nên trên người bà chỉ mặc một bộ quần áo mộc mạc, trên mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ, thế nhưng như vậy là càng làm tăng thêm mỹ mạo, cái gọi là nùng trang đạm mặc tổng thích hợp [1] chính là kiểu mỹ nhân như bà.

[1] Trang điểm như thế nào cũng đều thích hợp.

Hàm Châu kinh diễm với vẻ đẹp của tam phu nhân, trong khi đó tam phu nhân cũng lắp bắp kinh hãi, khó có thể tin hỏi Phương thị:" Giọng nói của Hạm Hạm, đã thay đổi rồi sao? "

Phương thị âm thầm cảm thấy may mắn, trên người Hàm Châu đắp chăn, che lấp dáng người, trên mặt bà giả vờ lộ ra biểu tình hoang mang đáp," Đúng vậy, khi tỉnh dậy thì đột nhiên thay đổi, ta cho rằng trong lúc con bé hôn mê không có ăn uống gì nên làm ảnh hưởng đến giọng nói, nghỉ ngơi một thời gian chắc sẽ khỏi, ta đã mời lang trung xem qua, ông ấy nói ngoại trừ việc bị mất ký ức thì còn lại sức khỏe đều không có vấn đề gì.. "

" Kỳ thực như vậy càng dễ nghe hơn, nếu không hồi phục cũng chẳng sao cả. "Đại phu nhân nắm tay nữ nhi tiến lên, từ ái nhìn Hàm Châu," Ta là đại bá mẫu của con, còn đây là Tường Tường, muội muội của con, có nhớ không?"

Hàm Châu lắc đầu, ánh mắt dừng trên mặt Sở Tường.

Sở Tường cũng tò mò nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook