Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 28: Hủy Bỏ Tất Cả Lịch Trình Tiếp Theo, Trở Về Biệt Thự Ngay
Quý Tuyết Ý
21/11/2024
Cố Cảnh Trạch vội vàng truyền đạt toàn bộ nội dung tin nhắn của Thời Vân Âm, không sót một chữ cho Âu Tôn nghe.
Nhưng khi nghe đến câu “anh đại diện tôi” trong tin nhắn, khuôn mặt điển trai của Âu Tôn lập tức trở nên lạnh lùng, sắc mặt tràn ngập vẻ khó chịu mãnh liệt.
Gần như cùng lúc đó, Diệp Phong hối hả báo cáo: “Thất gia… cô Ngư Nhi đột nhiên biến mất trong nhà vệ sinh.”
Đôi mắt đen của Âu Tôn ngay lập tức nheo lại: “Biến mất?”
“Đúng vậy, nhưng rất kỳ lạ, các vệ sĩ nói rằng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ trong nhà vệ sinh…”
Âu Tôn hỏi lại: “Cửa sổ mở?”
Diệp Phong sững sờ: “Có…”
Nhưng đây là tầng 19, cửa sổ mở thì có ích gì? Cô Ngư Nhi trông chỉ là một cô gái mềm mại, yếu đuối, chẳng lẽ có thể leo cửa sổ ra ngoài từ độ cao như thế này?!
Không thể nào, điều đó tuyệt đối không phải con người có thể làm được.
Diệp Phong vẫn đang bối rối suy nghĩ thì thấy thân hình cao lớn của Âu Tôn bất ngờ đứng lên, sải bước dài ra khỏi nhà hàng.
Diệp Phong vội vàng đuổi theo, chạy lên trước để bấm thang máy cho chủ nhân.
Một đám vệ sĩ cũng theo vào thang máy, đứng sau lưng Âu Tôn.
“Gọi về biệt thự.” Âu Tôn đột nhiên ra lệnh. “Bảo người làm kiểm tra xem thú cưng của tôi còn ở đó không.”
Diệp Phong ngơ ngác, kiểm tra cô gái giao nhân? Tại sao? Bây giờ chẳng phải cô Ngư Nhi mới là người đã mất tích sao?
Cô Ngư Nhi thì liên quan gì đến cô gái giao nhân kia?
Tuy vậy, Diệp Phong không dám hỏi nhiều, lập tức làm theo.
Một lát sau, người làm báo cáo lại với giọng run rẩy: “Chúng tôi đã tìm khắp các phòng, không thấy tiểu thư… Nhưng rất kỳ lạ, các vệ sĩ nói hôm nay cửa chính và cửa sau của biệt thự không có ai đi qua.”
Như để đẩy trách nhiệm, người làm nhanh chóng bổ sung: “Có thể tiểu thư chỉ vì buồn chán mà trốn ở đâu đó trong biệt thự thôi ạ. Biệt thự quá lớn, có lẽ chúng tôi đã bỏ sót chỗ nào đó chưa tìm kỹ, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm ngay!”
Nghe đến đây, Âu Tôn ra hiệu cúp máy. Ánh mắt anh rơi vào con số đang giảm nhanh trên màn hình thang máy, đôi mắt đen thẳm ánh lên tia nguy hiểm, nhưng sâu trong đó lại lộ ra một nụ cười đầy hứng thú.
Thú vị…
Cuộc sống này vô vị biết bao lâu nay, giờ anh mới thấy có điều gì đó thú vị đến vậy.
Đột nhiên, anh bắt đầu có chút mong chờ…
Ngay sau đó, Âu Tôn ra lệnh: “Hủy bỏ tất cả lịch trình tiếp theo, trở về biệt thự ngay.”
Diệp Phong không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng sau đó còn một cuộc họp quan trọng…”
Đôi mắt sắc bén của Âu Tôn liếc qua: “Cậu không hiểu tiếng người sao?”
“Rõ, Thất gia.”
Trong khi đó—
Thời Vân Âm, đã trốn thoát thành công đến khu phố đối diện, nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện qua bộ đàm của các vệ sĩ.
Chuyện gì thế này, cô chỉ vừa biến mất thôi mà Âu Tôn đã hủy lịch trình để quay về?
Anh quản thú cưng cũng chặt chẽ vậy sao?
Đôi mắt Thời Vân Âm khẽ híp lại, trầm ngâm vài giây, rồi lập tức phản ứng— người giúp việc vừa rồi chỉ nói là không tìm thấy cô. Nếu đợi đến khi Âu Tôn quay lại biệt thự và xác nhận cô thực sự không ở đó, thì tình hình sẽ khác.
Âu Tôn muốn quay về, nhất định là để đích thân xác nhận xem cô có còn ở trong biệt thự hay không.
Thời Vân Âm không muốn để Âu Tôn nhận ra thân phận của mình, bởi cô biết rõ tạm thời mình không thể đắc tội với Âu Tôn. Nếu anh thực sự huy động lực lượng để tìm cô, thì ở Đồng Thành này, cô chắc chắn không còn chốn dung thân.
Cô vẫn còn việc quan trọng phải hoàn thành ở đây. Cô cần lấy lại những thứ thuộc về mình từ tay cha mẹ nhà họ Thời.
Nhưng khi nghe đến câu “anh đại diện tôi” trong tin nhắn, khuôn mặt điển trai của Âu Tôn lập tức trở nên lạnh lùng, sắc mặt tràn ngập vẻ khó chịu mãnh liệt.
Gần như cùng lúc đó, Diệp Phong hối hả báo cáo: “Thất gia… cô Ngư Nhi đột nhiên biến mất trong nhà vệ sinh.”
Đôi mắt đen của Âu Tôn ngay lập tức nheo lại: “Biến mất?”
“Đúng vậy, nhưng rất kỳ lạ, các vệ sĩ nói rằng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ trong nhà vệ sinh…”
Âu Tôn hỏi lại: “Cửa sổ mở?”
Diệp Phong sững sờ: “Có…”
Nhưng đây là tầng 19, cửa sổ mở thì có ích gì? Cô Ngư Nhi trông chỉ là một cô gái mềm mại, yếu đuối, chẳng lẽ có thể leo cửa sổ ra ngoài từ độ cao như thế này?!
Không thể nào, điều đó tuyệt đối không phải con người có thể làm được.
Diệp Phong vẫn đang bối rối suy nghĩ thì thấy thân hình cao lớn của Âu Tôn bất ngờ đứng lên, sải bước dài ra khỏi nhà hàng.
Diệp Phong vội vàng đuổi theo, chạy lên trước để bấm thang máy cho chủ nhân.
Một đám vệ sĩ cũng theo vào thang máy, đứng sau lưng Âu Tôn.
“Gọi về biệt thự.” Âu Tôn đột nhiên ra lệnh. “Bảo người làm kiểm tra xem thú cưng của tôi còn ở đó không.”
Diệp Phong ngơ ngác, kiểm tra cô gái giao nhân? Tại sao? Bây giờ chẳng phải cô Ngư Nhi mới là người đã mất tích sao?
Cô Ngư Nhi thì liên quan gì đến cô gái giao nhân kia?
Tuy vậy, Diệp Phong không dám hỏi nhiều, lập tức làm theo.
Một lát sau, người làm báo cáo lại với giọng run rẩy: “Chúng tôi đã tìm khắp các phòng, không thấy tiểu thư… Nhưng rất kỳ lạ, các vệ sĩ nói hôm nay cửa chính và cửa sau của biệt thự không có ai đi qua.”
Như để đẩy trách nhiệm, người làm nhanh chóng bổ sung: “Có thể tiểu thư chỉ vì buồn chán mà trốn ở đâu đó trong biệt thự thôi ạ. Biệt thự quá lớn, có lẽ chúng tôi đã bỏ sót chỗ nào đó chưa tìm kỹ, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm ngay!”
Nghe đến đây, Âu Tôn ra hiệu cúp máy. Ánh mắt anh rơi vào con số đang giảm nhanh trên màn hình thang máy, đôi mắt đen thẳm ánh lên tia nguy hiểm, nhưng sâu trong đó lại lộ ra một nụ cười đầy hứng thú.
Thú vị…
Cuộc sống này vô vị biết bao lâu nay, giờ anh mới thấy có điều gì đó thú vị đến vậy.
Đột nhiên, anh bắt đầu có chút mong chờ…
Ngay sau đó, Âu Tôn ra lệnh: “Hủy bỏ tất cả lịch trình tiếp theo, trở về biệt thự ngay.”
Diệp Phong không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng sau đó còn một cuộc họp quan trọng…”
Đôi mắt sắc bén của Âu Tôn liếc qua: “Cậu không hiểu tiếng người sao?”
“Rõ, Thất gia.”
Trong khi đó—
Thời Vân Âm, đã trốn thoát thành công đến khu phố đối diện, nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện qua bộ đàm của các vệ sĩ.
Chuyện gì thế này, cô chỉ vừa biến mất thôi mà Âu Tôn đã hủy lịch trình để quay về?
Anh quản thú cưng cũng chặt chẽ vậy sao?
Đôi mắt Thời Vân Âm khẽ híp lại, trầm ngâm vài giây, rồi lập tức phản ứng— người giúp việc vừa rồi chỉ nói là không tìm thấy cô. Nếu đợi đến khi Âu Tôn quay lại biệt thự và xác nhận cô thực sự không ở đó, thì tình hình sẽ khác.
Âu Tôn muốn quay về, nhất định là để đích thân xác nhận xem cô có còn ở trong biệt thự hay không.
Thời Vân Âm không muốn để Âu Tôn nhận ra thân phận của mình, bởi cô biết rõ tạm thời mình không thể đắc tội với Âu Tôn. Nếu anh thực sự huy động lực lượng để tìm cô, thì ở Đồng Thành này, cô chắc chắn không còn chốn dung thân.
Cô vẫn còn việc quan trọng phải hoàn thành ở đây. Cô cần lấy lại những thứ thuộc về mình từ tay cha mẹ nhà họ Thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.