Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 29: Mẹ! Có Mỹ Nhân Ngư, Mỹ Nhân Ngư Kìa!
Quý Tuyết Ý
21/11/2024
Đợi khi mọi chuyện ở Đồng Thành kết thúc, cô sẽ tìm một cơ hội để dàn dựng cái chết giả, khiến Âu Tôn tin rằng cô đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Đó là cách an toàn và hiệu quả nhất.
Nghĩ đến đây, Thời Vân Âm lập tức đứng dậy. Cô vốn luôn chuẩn bị chu toàn, trước khi đến đây đã tra sẵn lộ trình: Từ khách sạn Đế Tôn đến biệt thự Âu Tước khoảng 40km, một ở phía Nam, một ở phía Bắc, giữa hai nơi cách nhau cả con sông Dung.
Nếu lái xe, phải đi từ khách sạn rẽ phải, qua cây cầu bắc ngang sông Dung, sau đó đi tiếp một đoạn đường mới tới nơi. Nếu chạy xe với tốc độ bình thường, cần ít nhất một giờ đồng hồ.
Nhưng Thời Vân Âm đoán, nếu Âu Tôn đã quyết định trở về bất ngờ, anh chắc chắn sẽ không để tài xế lái xe với tốc độ thông thường.
Quả nhiên, bộ đàm lại vang lên giọng nói hoảng hốt của Diệp Phong: “Thất gia, ngài… ngài muốn tự mình lái xe?!”
Đúng như dự đoán…
Thời Vân Âm cười lạnh một tiếng.
Người đàn ông đó thân thủ phi phàm, ngay cả điệu valse Vienna cũng theo kịp tốc độ của cô, thì kỹ năng lái xe chắc chắn không tầm thường.
Vậy nên, nếu muốn nhanh hơn Âu Tôn, quay về biệt thự trước anh, cô chỉ có một cách…
Thời Vân Âm quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở con sông Dung lấp lánh sóng nước, rộng lớn mênh mông trong màn đêm.
Khóe môi cô cong lên đầy gian xảo, cô liền cởi phăng đôi giày cao gót.
Chỉ chốc lát sau, bên bờ sông Dung Giang, một bóng dáng mảnh mai nhẹ nhàng nhảy xuống nước. Âm thanh phát ra nhỏ đến mức không ai đi dạo xung quanh đó chú ý.
Bóng dáng ấy ban đầu lặn sâu xuống đáy sông, chỉ sau hai giây đã xuất hiện ở vị trí cách đó vài trăm mét.
Thời Vân Âm bơi lội trong nước sông Dung như cá gặp nước. Chỉ cần vẫy tay, đạp chân, làn nước xung quanh đã rẽ ra thành những đóa hoa đẹp mắt. Cô càng bơi càng nhanh, tốc độ thậm chí vượt qua cả những chiếc du thuyền đang tăng tốc.
Dưới màn đêm, chiếc váy xanh dương đính đá của cô đong đưa trên mặt nước, tựa như một nàng mỹ nhân ngư thần bí và quyến rũ…
Trên du thuyền ở vòng sông Dung không xa, một cậu bé đang chơi đùa trên boong tàu, bất ngờ chỉ vào bóng dáng tuyệt đẹp trong nước, hét lên: “Mẹ ơi! Mỹ nhân ngư! Có mỹ nhân ngư kìa!”
Mẹ cậu bé bước tới, chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình lóe qua trong nước, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp.
Bà ấy ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó bật cười, an ủi con trai: “Chắc chắn chỉ là gió thổi mà thôi, thế giới này làm gì có mỹ nhân ngư chứ? Không tồn tại đâu.”
Mà ngay tại bờ sông phía bên kia bờ sông Dung, Thời Vân Âm đột ngột trồi lên khỏi mặt nước, tiếng “soạt” vang lên.
Cô dễ dàng lên bờ, vừa rồi một hơi bơi qua sông nhưng không hề thở dốc, tựa như chỉ đi dạo mà thôi.
Chiếc bộ đàm đeo bên hông cô đã không còn tín hiệu.
Thời Vân Âm tháo nó ra một cách thành thạo, kiểm tra và phát hiện bảng mạch đã bị cháy và ngắn mạch.
Thứ đồ rách nát này, lại còn không chống nước.
Cô thầm mắng trong lòng, chẳng lẽ Âu Tôn đem hết tiền tiêu vào những sở thích quái gở của anh rồi sao?
Nhớ lại những lời Âu Tôn nói trong buổi dạ tiệc, Thời Vân Âm không khỏi rùng mình. Lòng bàn tay anh đặt trên eo cô khi khiêu vũ còn lạnh hơn cả nước sông Dung.
Lời đồn rằng máu trong người người đàn ông này lạnh hơn cả băng, quả thực không sai.
Không để lãng phí thời gian, Thời Vân Âm đạp nát chiếc bộ đàm, ném nó xuống sông Dung rồi nhanh chóng đi lên cầu thang.
Khoảng cách từ đây tới biệt thự vẫn còn khá xa. Đôi mắt xanh biếc của cô xoay chuyển, ánh nhìn rơi xuống chiếc mô tô không xa trước mặt…
Nghĩ đến đây, Thời Vân Âm lập tức đứng dậy. Cô vốn luôn chuẩn bị chu toàn, trước khi đến đây đã tra sẵn lộ trình: Từ khách sạn Đế Tôn đến biệt thự Âu Tước khoảng 40km, một ở phía Nam, một ở phía Bắc, giữa hai nơi cách nhau cả con sông Dung.
Nếu lái xe, phải đi từ khách sạn rẽ phải, qua cây cầu bắc ngang sông Dung, sau đó đi tiếp một đoạn đường mới tới nơi. Nếu chạy xe với tốc độ bình thường, cần ít nhất một giờ đồng hồ.
Nhưng Thời Vân Âm đoán, nếu Âu Tôn đã quyết định trở về bất ngờ, anh chắc chắn sẽ không để tài xế lái xe với tốc độ thông thường.
Quả nhiên, bộ đàm lại vang lên giọng nói hoảng hốt của Diệp Phong: “Thất gia, ngài… ngài muốn tự mình lái xe?!”
Đúng như dự đoán…
Thời Vân Âm cười lạnh một tiếng.
Người đàn ông đó thân thủ phi phàm, ngay cả điệu valse Vienna cũng theo kịp tốc độ của cô, thì kỹ năng lái xe chắc chắn không tầm thường.
Vậy nên, nếu muốn nhanh hơn Âu Tôn, quay về biệt thự trước anh, cô chỉ có một cách…
Thời Vân Âm quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở con sông Dung lấp lánh sóng nước, rộng lớn mênh mông trong màn đêm.
Khóe môi cô cong lên đầy gian xảo, cô liền cởi phăng đôi giày cao gót.
Chỉ chốc lát sau, bên bờ sông Dung Giang, một bóng dáng mảnh mai nhẹ nhàng nhảy xuống nước. Âm thanh phát ra nhỏ đến mức không ai đi dạo xung quanh đó chú ý.
Bóng dáng ấy ban đầu lặn sâu xuống đáy sông, chỉ sau hai giây đã xuất hiện ở vị trí cách đó vài trăm mét.
Thời Vân Âm bơi lội trong nước sông Dung như cá gặp nước. Chỉ cần vẫy tay, đạp chân, làn nước xung quanh đã rẽ ra thành những đóa hoa đẹp mắt. Cô càng bơi càng nhanh, tốc độ thậm chí vượt qua cả những chiếc du thuyền đang tăng tốc.
Dưới màn đêm, chiếc váy xanh dương đính đá của cô đong đưa trên mặt nước, tựa như một nàng mỹ nhân ngư thần bí và quyến rũ…
Trên du thuyền ở vòng sông Dung không xa, một cậu bé đang chơi đùa trên boong tàu, bất ngờ chỉ vào bóng dáng tuyệt đẹp trong nước, hét lên: “Mẹ ơi! Mỹ nhân ngư! Có mỹ nhân ngư kìa!”
Mẹ cậu bé bước tới, chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình lóe qua trong nước, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp.
Bà ấy ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó bật cười, an ủi con trai: “Chắc chắn chỉ là gió thổi mà thôi, thế giới này làm gì có mỹ nhân ngư chứ? Không tồn tại đâu.”
Mà ngay tại bờ sông phía bên kia bờ sông Dung, Thời Vân Âm đột ngột trồi lên khỏi mặt nước, tiếng “soạt” vang lên.
Cô dễ dàng lên bờ, vừa rồi một hơi bơi qua sông nhưng không hề thở dốc, tựa như chỉ đi dạo mà thôi.
Chiếc bộ đàm đeo bên hông cô đã không còn tín hiệu.
Thời Vân Âm tháo nó ra một cách thành thạo, kiểm tra và phát hiện bảng mạch đã bị cháy và ngắn mạch.
Thứ đồ rách nát này, lại còn không chống nước.
Cô thầm mắng trong lòng, chẳng lẽ Âu Tôn đem hết tiền tiêu vào những sở thích quái gở của anh rồi sao?
Nhớ lại những lời Âu Tôn nói trong buổi dạ tiệc, Thời Vân Âm không khỏi rùng mình. Lòng bàn tay anh đặt trên eo cô khi khiêu vũ còn lạnh hơn cả nước sông Dung.
Lời đồn rằng máu trong người người đàn ông này lạnh hơn cả băng, quả thực không sai.
Không để lãng phí thời gian, Thời Vân Âm đạp nát chiếc bộ đàm, ném nó xuống sông Dung rồi nhanh chóng đi lên cầu thang.
Khoảng cách từ đây tới biệt thự vẫn còn khá xa. Đôi mắt xanh biếc của cô xoay chuyển, ánh nhìn rơi xuống chiếc mô tô không xa trước mặt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.