Chương 20: Bạch Y Cung Phấn (B)
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
04/05/2021
"Hoàng Cân hán tử đúng là một nhân tài, lấy một địch năm lại vẫn có khí khái thành thạo điêu luyện như vậy, không phụng sự cho bản vương quả thật đáng tiếc." Thanh Thành vương nhìn đại nội thánh vệ, trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc.
Cận Ngọc thấy ánh mắt có vài phần si mê của Thanh Thành vương, không khỏi "Phi!" một tiếng, "Cái gì Hoàng Kim hán tử Thanh Đồng hán tử, đều chỉ là cái lão đầu râu bạc mà thôi!" Nâng kiếm trong tay, "Ông lão! Ngày hôm nay để ngươi nếm thử bản lĩnh bản thiếu gia --' Thần Hành Tiểu Phi yến ' lợi hại như thế nào." Nói xong vận động nội lực, thân thể "Vèo" một tiếng, gia nhập chiến đấu.
Ngũ Đại Hộ Pháp vốn là cùng đại nội thánh vệ đánh cân sức ngang tài, bị Cận Ngọc bất ngờ ứng chiến, nhất thời rối loạn, đại nội thánh vệ nắm lấy kẽ hở, một chiêu ba thức liên tục đánh mạnh, Ngũ Đại Hộ Pháp ngược lại lộ ra dấu hiệu thất thế.
"A ha ha ha. . . . . ."
Thanh Thành vương nhìn thấy phe mình bất lợi, chẳng những không tức giận, trái lại ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Như vậy cũng cười được."
Trường Ninh hơi nhíu mày cảm thấy khó mà tin nổi.
Ngũ Chỉ Kiếm nói, "Lão hủ thấy được chân ái."
Khóe môi Trường Ninh co rụt lại một hồi, sau đó nghiêm mặt nói, "Sư phụ, đại nội thánh vệ chỉ là tạm thời chiếm thượng phong, một khi đối phương sáu người ăn ý, rất nhanh sẽ xoay chuyển chiến cuộc, cần sư phụ phải ra tay cứu viện. . Đồ nhi muốn đi thử xem Thanh Thành vương bản lãnh sâu cạn ra sao." Nói xong thân hình từ chỗ tối bay vút lên như con hạc, nhảy lên không trung, vững vàng đứng lên nóc nhà bên trên chỗ Thanh Thành Vương đang đứng."
Nàng một thân bạch y, là y phục nam tử, tóc dài trên đỉnh đầu cao cao buộc lên một nhánh như đuôi ngựa, lụa trắng che mặt, khăn trắng buộc trán, trên khăn chỗ lông mày có thêu một cánh hoa mai màu hồng - cung phấn."
Thanh Thành vương đang cười to, chợt thấy thân thể thiếu niên bạch y như ngọc hiện ra trước mắt, ánh trăng bên trên, vạt áo bay bay, gió thổi hiu hiu, nhất là giữa trán có một đóa hoa thanh lệ, làm hắn nhìn xong không thể rời mắt, là bởi vì đang cười to nên miệng vẫn há hốc.
Lúc này phò mã phủ đã kinh động, quân sĩ tuần tra ban đêm mà Hoàng đế phái đến đã chia làm hai đội tập kết. Một đội ở bên trong nội viện bảo vệ phò mã cùng nội quyến, một đội bao vây lấy sân đang diễn ra trận chiến, lá chắn thủ phía trước, cung tiễn thủ ở phía sau, bày xong thế trận, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể bắn về phía kẻ xâm nhập.
"Công, công tử. . . . . ."
Thanh Thành vương như mê như say, từng bước từng bước hướng tới Trường Ninh mà đi, vừa đi vừa vô thức đưa ngón tay lên vuốt ve không khí -- đương nhiên, hắn chính là muốn xoa xoa khuôn mặt Trường Ninh ở sau khăn che, chỉ là do cánh tay không đủ dài mà thôi.
Người này đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Trường Ninh lạnh lùng nhìn hắn nửa ngày, quát một tiếng "Xem kiếm!" , bỗng nhiên từ sau lưng rút ra trường kiếm, hàn quang như điện, mũi kiếm giống trái lê hoa vạn điểm, đâm về Thanh Thành vương.
"Vương Gia cẩn thận!"
"Thần Hành Tiểu Phi Yến" Cận Ngọc phát một tiếng gọi, bỏ lại đại nội thánh vệ cho Ngũ Đại Hộ Pháp, Lăng Không hư bước nhảy vọt đến trước người Thanh Thành vương , "Coong!" Ngăn trở kiếm của Trường Ninh.
Người này thân pháp nhanh như vậy, ngược lại cũng danh bất hư truyền, quả thực bất phàm, chỉ không biết kiếm pháp làm sao?
Trường Ninh không khỏi thầm khen một tiếng, đem thân thể bay qua một bên như chim, kiếm trong tay chuyển động nhanh dần, "Vèo vèo vèo" tốc độ như gió, "Thiên Địa Dịch Chuyển", "Nhật Đằng Nguyệt Trụy" , "Hải Khiếu Lãng Bôn" ba chiêu liên hoàn tấn công, thoáng chốc "Ngân Diễm Diệu Thiên" "Hàn Mang Biêm Cơ, "Phác Thiên Cái Địa" hướng về Cận Ngọc mà đánh.
Cận Ngọc khó có thể chống đỡ nổi, hạ thấp eo, thân hình xoay tròn lượn quanh Trường Ninh bay lộn, Trường Ninh trong lúc nhất thời không thể mảy may làm hắn bị thương.
"Tỉnh lại đi Vương Gia!"
Cận Ngọc bất lực đành tát tát lên mặt Thanh Thành Vương, bộ dạng si mê này làm hắn nhất thời khó chịu.
Một cái tát đánh tỉnh người trong mộng, Thanh Thành vương phục hồi lại tinh thần, năm ngón tay nhanh như điện, chụp lại hướng về Trường Ninh, chớp mắt không quên hỏi một tiếng, "Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?"
Cận Ngọc hận không thể một kiếm đâm chết tên vương gia này, nhất thời không để ý đã bị mũi kiếm của Trường Ninh đảo qua trán, chảy ra dòng máu.
"Dám phá hủy dung nhan của ta, tiểu gia liều mạng với ngươi!"
Cận Ngọc hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên phát ra một chiêu "Ngọc Đái Vi Yêu" hướng về sau thắt lưng Trường Ninh mà đánh, cực kì ác liệt.
"Điện hạ. . . . . ."
Lúc này Tô Hạo đang đứng giữa hơn hai mươi đại nội ám vệ, đứng trong gian phòng cách sân ác chiến không xa.
Xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh trăng, Trường Ninh lấy một chọi hai, trái tim không khỏi nhắc tới cuống họng.
Chúng ám vệ bị tiếng nói lẩm bẩm của phò mã làm hết hồn, trang phục công chúa điện hạ như vậy Phò mã là thế nào nhận ra? Quả nhiên là tình cảm phu thê sâu đậm a.
Tô Hạo quay đầu nói với ám vệ bên cạnh, ngữ khí nài nỉ.
"Nhanh đi, nhanh đi bảo vệ công chúa điện hạ. . . . . ."
Mọi người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, đều đứng một chỗ không nhúc nhích -- công chúa có lệnh, lệnh bọn họ một thời một khắc không rời Phò mã để bảo vệ phò mã an toàn, bọn họ làm sao dám trái lệnh ?
Tô Hạo một tay chắp sau lưng, một tay để trước ngực, eo lưng thẳng tắp, đổi mặt nghiêm túc nói rằng.
"Bọn ngươi nghe lệnh, nhanh đi bảo vệ công chúa điện hạ!"
"Nhưng là Phò mã. . . . . ."
"Không có nhưng là, " mọi người muốn biện bạch, bị Tô Hạo dùng giọng nói nghiêm nghị đánh gãy,
"Đó là mệnh lệnh của ta!"
"Thế nhưng. . . . . ."
"Cũng không có thế nhưng, " giọng nói Tô Hạo kiên định không thể nghi ngờ, "Quân binh đã theo ta dặn dò ở bên trong sân bày binh bố trận, đủ để nhiễu loạn kẻ xâm nhập, bọn họ sẽ không nghĩ đến bổn Phò mã kỳ thực không ở bên trong sân, mà là đứng trên lầu đối diện nhìn nhất cử nhất động bọn họ, vốn Phò mã sẽ không có nguy hiểm . Thứ hai, các ngươi đã biết người tới là người của Thanh Thành vương, người của Thanh Thành Vương hung hăng càn quấy, không hề có lòng thần phục, lần này phụ hoàng đem nhiều binh lực như vậy bố trí ở phò mã phủ , tuy có ý bảo vệ ta, nhưng căn bản vẫn là muốn giáo huấn Thanh Thành Vương, để cho hắn biết khó mà lui, khôi phục lại phân thận thần tử, vì lẽ đó các ngươi nhất định phải chiếm được thượng phong khi tác chiến,bằng không long nhan giận dữ, các ngươi có thêm mấy cái đầu cũng không đủ chém,thứ ba, bây giờ công chúa đang đứng ở trong nguy hiểm, Phò mã cùng công chúa ai quý giá hơn, ta tin tưởng các ngươi vô cùng rõ ràng, lỡ may công chúa có xảy ra bất trắc, các ngươi làm thế nào ăn nói với Hoàng Thượng?"
"Chuyện này. . . . . ." Chúng ám vệ nhìn nhau, một người trong đó nói, "Phò mã gia, không bằng như vậy, chúng ta phân một nửa người ở lại chỗ này bảo vệ phò mã gia, nửa người kia đi bảo vệ công chúa. . . . . ."
"Ngươi xem thân thủ những người kia, mười người các ngươi há có thể đối phó ? Phân tán binh lực hao tốn thời gian, chi bằng tập trung tiêu diệt, tốc chiến tốc thắng." Tô Hạo cất cao giọng nói "Bổn phò mã lệnh cho các ngươi -----lập tức đi tới bảo vệ công chúa điện hạ!"
Mọi người nghe xong đều cảm giác có lý, lập tức tâm phục khẩu phục, cùng kêu lên nói, "Vâng! Phò mã gia!" Nói xong nhanh như điện bay ra.
"Phò mã."
Chúng ám vệ thân hình vừa rời gian phòng, một giọng nói quen thuộc ở phía sau Tô Hạo vang lên.
Tô Hạo hoán "Lão Sư Phụ?"
Tác giả có lời muốn nói: tiểu Phò mã lúc mấu chốt vẫn rất bình tĩnh o(n_n)o
Cận Ngọc thấy ánh mắt có vài phần si mê của Thanh Thành vương, không khỏi "Phi!" một tiếng, "Cái gì Hoàng Kim hán tử Thanh Đồng hán tử, đều chỉ là cái lão đầu râu bạc mà thôi!" Nâng kiếm trong tay, "Ông lão! Ngày hôm nay để ngươi nếm thử bản lĩnh bản thiếu gia --' Thần Hành Tiểu Phi yến ' lợi hại như thế nào." Nói xong vận động nội lực, thân thể "Vèo" một tiếng, gia nhập chiến đấu.
Ngũ Đại Hộ Pháp vốn là cùng đại nội thánh vệ đánh cân sức ngang tài, bị Cận Ngọc bất ngờ ứng chiến, nhất thời rối loạn, đại nội thánh vệ nắm lấy kẽ hở, một chiêu ba thức liên tục đánh mạnh, Ngũ Đại Hộ Pháp ngược lại lộ ra dấu hiệu thất thế.
"A ha ha ha. . . . . ."
Thanh Thành vương nhìn thấy phe mình bất lợi, chẳng những không tức giận, trái lại ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Như vậy cũng cười được."
Trường Ninh hơi nhíu mày cảm thấy khó mà tin nổi.
Ngũ Chỉ Kiếm nói, "Lão hủ thấy được chân ái."
Khóe môi Trường Ninh co rụt lại một hồi, sau đó nghiêm mặt nói, "Sư phụ, đại nội thánh vệ chỉ là tạm thời chiếm thượng phong, một khi đối phương sáu người ăn ý, rất nhanh sẽ xoay chuyển chiến cuộc, cần sư phụ phải ra tay cứu viện. . Đồ nhi muốn đi thử xem Thanh Thành vương bản lãnh sâu cạn ra sao." Nói xong thân hình từ chỗ tối bay vút lên như con hạc, nhảy lên không trung, vững vàng đứng lên nóc nhà bên trên chỗ Thanh Thành Vương đang đứng."
Nàng một thân bạch y, là y phục nam tử, tóc dài trên đỉnh đầu cao cao buộc lên một nhánh như đuôi ngựa, lụa trắng che mặt, khăn trắng buộc trán, trên khăn chỗ lông mày có thêu một cánh hoa mai màu hồng - cung phấn."
Thanh Thành vương đang cười to, chợt thấy thân thể thiếu niên bạch y như ngọc hiện ra trước mắt, ánh trăng bên trên, vạt áo bay bay, gió thổi hiu hiu, nhất là giữa trán có một đóa hoa thanh lệ, làm hắn nhìn xong không thể rời mắt, là bởi vì đang cười to nên miệng vẫn há hốc.
Lúc này phò mã phủ đã kinh động, quân sĩ tuần tra ban đêm mà Hoàng đế phái đến đã chia làm hai đội tập kết. Một đội ở bên trong nội viện bảo vệ phò mã cùng nội quyến, một đội bao vây lấy sân đang diễn ra trận chiến, lá chắn thủ phía trước, cung tiễn thủ ở phía sau, bày xong thế trận, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể bắn về phía kẻ xâm nhập.
"Công, công tử. . . . . ."
Thanh Thành vương như mê như say, từng bước từng bước hướng tới Trường Ninh mà đi, vừa đi vừa vô thức đưa ngón tay lên vuốt ve không khí -- đương nhiên, hắn chính là muốn xoa xoa khuôn mặt Trường Ninh ở sau khăn che, chỉ là do cánh tay không đủ dài mà thôi.
Người này đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Trường Ninh lạnh lùng nhìn hắn nửa ngày, quát một tiếng "Xem kiếm!" , bỗng nhiên từ sau lưng rút ra trường kiếm, hàn quang như điện, mũi kiếm giống trái lê hoa vạn điểm, đâm về Thanh Thành vương.
"Vương Gia cẩn thận!"
"Thần Hành Tiểu Phi Yến" Cận Ngọc phát một tiếng gọi, bỏ lại đại nội thánh vệ cho Ngũ Đại Hộ Pháp, Lăng Không hư bước nhảy vọt đến trước người Thanh Thành vương , "Coong!" Ngăn trở kiếm của Trường Ninh.
Người này thân pháp nhanh như vậy, ngược lại cũng danh bất hư truyền, quả thực bất phàm, chỉ không biết kiếm pháp làm sao?
Trường Ninh không khỏi thầm khen một tiếng, đem thân thể bay qua một bên như chim, kiếm trong tay chuyển động nhanh dần, "Vèo vèo vèo" tốc độ như gió, "Thiên Địa Dịch Chuyển", "Nhật Đằng Nguyệt Trụy" , "Hải Khiếu Lãng Bôn" ba chiêu liên hoàn tấn công, thoáng chốc "Ngân Diễm Diệu Thiên" "Hàn Mang Biêm Cơ, "Phác Thiên Cái Địa" hướng về Cận Ngọc mà đánh.
Cận Ngọc khó có thể chống đỡ nổi, hạ thấp eo, thân hình xoay tròn lượn quanh Trường Ninh bay lộn, Trường Ninh trong lúc nhất thời không thể mảy may làm hắn bị thương.
"Tỉnh lại đi Vương Gia!"
Cận Ngọc bất lực đành tát tát lên mặt Thanh Thành Vương, bộ dạng si mê này làm hắn nhất thời khó chịu.
Một cái tát đánh tỉnh người trong mộng, Thanh Thành vương phục hồi lại tinh thần, năm ngón tay nhanh như điện, chụp lại hướng về Trường Ninh, chớp mắt không quên hỏi một tiếng, "Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?"
Cận Ngọc hận không thể một kiếm đâm chết tên vương gia này, nhất thời không để ý đã bị mũi kiếm của Trường Ninh đảo qua trán, chảy ra dòng máu.
"Dám phá hủy dung nhan của ta, tiểu gia liều mạng với ngươi!"
Cận Ngọc hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên phát ra một chiêu "Ngọc Đái Vi Yêu" hướng về sau thắt lưng Trường Ninh mà đánh, cực kì ác liệt.
"Điện hạ. . . . . ."
Lúc này Tô Hạo đang đứng giữa hơn hai mươi đại nội ám vệ, đứng trong gian phòng cách sân ác chiến không xa.
Xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh trăng, Trường Ninh lấy một chọi hai, trái tim không khỏi nhắc tới cuống họng.
Chúng ám vệ bị tiếng nói lẩm bẩm của phò mã làm hết hồn, trang phục công chúa điện hạ như vậy Phò mã là thế nào nhận ra? Quả nhiên là tình cảm phu thê sâu đậm a.
Tô Hạo quay đầu nói với ám vệ bên cạnh, ngữ khí nài nỉ.
"Nhanh đi, nhanh đi bảo vệ công chúa điện hạ. . . . . ."
Mọi người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, đều đứng một chỗ không nhúc nhích -- công chúa có lệnh, lệnh bọn họ một thời một khắc không rời Phò mã để bảo vệ phò mã an toàn, bọn họ làm sao dám trái lệnh ?
Tô Hạo một tay chắp sau lưng, một tay để trước ngực, eo lưng thẳng tắp, đổi mặt nghiêm túc nói rằng.
"Bọn ngươi nghe lệnh, nhanh đi bảo vệ công chúa điện hạ!"
"Nhưng là Phò mã. . . . . ."
"Không có nhưng là, " mọi người muốn biện bạch, bị Tô Hạo dùng giọng nói nghiêm nghị đánh gãy,
"Đó là mệnh lệnh của ta!"
"Thế nhưng. . . . . ."
"Cũng không có thế nhưng, " giọng nói Tô Hạo kiên định không thể nghi ngờ, "Quân binh đã theo ta dặn dò ở bên trong sân bày binh bố trận, đủ để nhiễu loạn kẻ xâm nhập, bọn họ sẽ không nghĩ đến bổn Phò mã kỳ thực không ở bên trong sân, mà là đứng trên lầu đối diện nhìn nhất cử nhất động bọn họ, vốn Phò mã sẽ không có nguy hiểm . Thứ hai, các ngươi đã biết người tới là người của Thanh Thành vương, người của Thanh Thành Vương hung hăng càn quấy, không hề có lòng thần phục, lần này phụ hoàng đem nhiều binh lực như vậy bố trí ở phò mã phủ , tuy có ý bảo vệ ta, nhưng căn bản vẫn là muốn giáo huấn Thanh Thành Vương, để cho hắn biết khó mà lui, khôi phục lại phân thận thần tử, vì lẽ đó các ngươi nhất định phải chiếm được thượng phong khi tác chiến,bằng không long nhan giận dữ, các ngươi có thêm mấy cái đầu cũng không đủ chém,thứ ba, bây giờ công chúa đang đứng ở trong nguy hiểm, Phò mã cùng công chúa ai quý giá hơn, ta tin tưởng các ngươi vô cùng rõ ràng, lỡ may công chúa có xảy ra bất trắc, các ngươi làm thế nào ăn nói với Hoàng Thượng?"
"Chuyện này. . . . . ." Chúng ám vệ nhìn nhau, một người trong đó nói, "Phò mã gia, không bằng như vậy, chúng ta phân một nửa người ở lại chỗ này bảo vệ phò mã gia, nửa người kia đi bảo vệ công chúa. . . . . ."
"Ngươi xem thân thủ những người kia, mười người các ngươi há có thể đối phó ? Phân tán binh lực hao tốn thời gian, chi bằng tập trung tiêu diệt, tốc chiến tốc thắng." Tô Hạo cất cao giọng nói "Bổn phò mã lệnh cho các ngươi -----lập tức đi tới bảo vệ công chúa điện hạ!"
Mọi người nghe xong đều cảm giác có lý, lập tức tâm phục khẩu phục, cùng kêu lên nói, "Vâng! Phò mã gia!" Nói xong nhanh như điện bay ra.
"Phò mã."
Chúng ám vệ thân hình vừa rời gian phòng, một giọng nói quen thuộc ở phía sau Tô Hạo vang lên.
Tô Hạo hoán "Lão Sư Phụ?"
Tác giả có lời muốn nói: tiểu Phò mã lúc mấu chốt vẫn rất bình tĩnh o(n_n)o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.