Chương 21: Tích Nhập Tâm Hồ (B)
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
04/05/2021
Lúc này, trong trận giao chiến của Đại nội thánh vệ với Ngũ Hộ pháp, Ngũ hộ pháp rõ ràng đã rơi vào thế yếu, đặc biệt là một trong những "Thần Thủ Truy Hồn" - Giang Hành Vũ của Ngũ Hộ pháp đã bị Đại nội thánh vệ đánh một chiêu "Kim Cương Hàng Ma" trúng xương vai, toàn bộ cánh tay phải bị bẻ gãy phía sau, càng thấy rõ vẻ thất thế.
Hơn hai mươi ám vệ chỉ có năm người đi cứu viện Đại Nội thánh vệ, những người còn lại tham gia vào trợ giúp Trường Ninh công chúa.
Cận Ngọc một lòng báo thù vết xước trên mặt do Trường Ninh gây ra, cũng không để ý nhân số đối phương tăng mạnh, chỉ lo dùng "Thất Binh Bộ", trường kiếm vung vẩy, thân theo kiếm động, đuổi đánh Trường Ninh.
Trường Ninh thì lại một lòng muốn cùng Thanh Thành vương so sánh cao thấp, kiếm thế như điện, chỉ lo tấn công Thanh Thành Vương, chỉ đến khi kiếm của Cận Ngọc đuổi đến mới cùng hắn hủy đi hai chiêu, đến khi ám vệ đồng thời giáp công Cận Ngọc, trường kiếm lại hướng đến Thanh Thành vương mà đánh.
Thanh Thành vương vốn dĩ không quan tâm cùng chúng ám vệ giao thủ, mỗi khi chúng ám vệ áp sát, liền vung nhanh song chưởng, chưởng ảnh như núi, đánh mạnh tấn công nhanh liên hoàn, đem chúng ám vệ đánh bay hơn một trượng, liền ngay lập tức tìm đến Trường Ninh giao chiến, miệng không ngừng nói."Vị công tử này, xin mời lưu lại danh tính, ngày sau gặp lại."
Trường Ninh không đáp lời hắn, "Vèo vèo vèo" , trường kiếm vung ra vạn điểm hàn tinh đáp lại.
"Đang yếu thế, không nên ham chiến...."
"Thần Thủ Truy Hồn" máu trên bả vai ục ục chảy xuống, trong lúc đấu kiếm lơi là một thời khắc bị kiếm của Trường Ninh đâm trúng ngực, mũi kiếm đâm thẳng phía sau lưng, máu chảy như suối, ngay lúc này Cận Ngọc từ phía sau bay đến, kiếm Trường Ninh không kịp rút về, bị Cận Ngọc đâm bị thương cánh tay phải, bạch y bên trên thoáng chốc hiện ra một đạo huyết hồng chói mắt.
Bốn vị hộ pháp thấy Thanh Thành Vương bị thương nặng, gấp rút bay tới trước người Thanh Thành vương, đỡ lấy người đem Thanh Thành vương nhấc lên,chạy xuyên qua cành cây , Cận Ngọc dùng Thần Thủ Truy Hồn" cũng rút theo.
Chúng ám vệ đang muốn truy kích, tay trái Trường Ninh vẫy một cái, "Bỏ đi, để cho bọn họ đi thôi."
Nếu như Thanh Thành vương theo lệnh vua vào kinh thành mà bị giết chết, hai vị họ vương khác là Thanh Hà và Thanh Sương nếu như giả mèo khóc chuột liên thủ tạo phản, Sơn Đông thế tộc một khi nhân cơ hội làm phản, đến lúc đó giang sơn có thể đổi chủ.
Vì lẽ đó hiện tại Thanh Thành vương vẫn chưa thể chết.
"Điện hạ !"
Tô Hạo từ trong gian phòng đối diện chạy ra, đứng ở lan can bên dưới mái nhà cong hoán Trường Ninh, trong mắt lệ quang trong suốt lấp lánh, khi kiếm Cận Ngọc đâm vào cánh tay Trường Ninh, tựa hồ như đâm vào tim Tô Hạo, trái tim Tô Hạo run rẩy như muốn thắt lại.
Đại Nội thánh vệ cùng chúng ám vệ sau đó cũng hồi cung, quân sĩ tuần tra ban đêm như cũ, Ngũ Chỉ Kiếm từ đầu đến cuối không ra tay, Trường Ninh cũng không biết hắn đi nơi nào, sau trận ác chiến Trường Ninh mệt mỏi kiệt sức, liền ở lại phò mã phủ.
Trong lúc thị nữ băng bó vết thương cho Trường Ninh, Tô Hạo chứa hai vũng nước mắt trong mắt, kéo căng khuôn mặt nhỏ, ngồi ngay ngắn một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nhìn Trường Ninh, cũng không nhìn đến bất luận người nào.
Các thị nữ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tô Hạo như vậy, sau khi băng bó cẩn thận vết thương của Trường Ninh xong, cũng yên lặng rút lui, bên trong màn che chỉ còn lại Trường Ninh cùng Tô Hạo.
Trường Ninh thay xong quần áo ngủ, ôm lấy chăn gấm trên giường nhỏ, nhìn Tô Hạo một chút, chỉ thấy Tiểu Nhân Nhân* vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, không động chút nào, không phát một tiếng, hai hàng lông dài đẹp hạ xuống, không hề chớp mắt.
(Tiểu Nhân Nhân* = cách gọi yêu trẻ con )
Từ sau khi ở trong gian phòng trên lầu hoán một tiếng, hai người cho đến bây giờ vẫn không nói chuyện, Trường Ninh bình tĩnh xem nàng ngồi im, thu hồi tầm mắt, nàng muốn nhìn một chút xem Tiểu Nhân Nhân này có thể ngồi đến lúc nào, rốt cục không nhịn được "Ân" một tiếng, lại nói "Đã là canh tư , Phò mã không nghỉ ngơi sao?"
Tô Hạo nghe xong, lúc này mới đứng lên, quay lưng về phía Trường Ninh thay y phục, sau khi thay đổi quần áo ngủ xong, xốc lên một góc chăn ngủ bằng gấm, ngồi ở chỗ trống bên cạnh Trường Ninh, chỉ là ngồi, cũng không nằm xuống, cũng không nhìn Trường Ninh một chút nào.
Trước mắt Trường Ninh là gương mặt em bé giàn giụa nước mắt, lần đầu tiên trong đời tay chân luống cuống, không biết phải làm sao.
Trong lúc này, Tiểu Nhân Nhân di chuyển, hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo cánh tay bị thương của Trường Ninh đặt trước mặt mình, yên lặng nhìn chằm chằm vết thương đã được băng bó cẩn thận, nhịn rất lâu, nước mắt như tràn đê từ trong mắt lăn xuống hai bên gò má, lách tách lăn xuống, không tiếng động rơi lên chăn ngủ bằng gấm.
Khóe môi Trường Ninh khẽ cong, vươn tay trái ra sờ sờ đầu Tô Hạo.
Lúc này không quan trọng, chỉ thấy môi nhỏ của Tô Hạo hơi kéo một cái, cái mũi mấp máy, miệng nhỏ"Oa" một tiếng khóc lên.
Trường Ninh ngớ ngẩn, rụt lại cánh tay đang đặt trên đầu Tô hạo, rồi lại do dự đứng ở giữa không trung, rốt cục lại duỗi người ra , ôm chầm lấy Tô Hạo, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Tô Hạo đem khuôn mặt nhỏ chôn vào trong lồng ngực Trường Ninh, không khỏi khóc càng lớn tiếng.
"Được rồi, " Trường Ninh dùng giọng nói ôn nhu chính mình còn chưa từng nghe qua khuyên nhủ, "Thương thế Bổn cung không nặng, nghỉ dưỡng mấy ngày là khỏi, Phò mã không cần lo lắng."
Trường Ninh đến lúc này mới hiểu được, phò mã của nàng lúc nãy con mắt không hề chớp ngồi yên ở nơi đó là vì không muốn khóc trước mặt mọi người, cố nén nước mắt, không nhìn nàng là bởi vì đau lòng nàng bị thương, không dám nhìn vết thương của nàng.
Kỳ thực trong lòng Trường Ninh đã sớm mơ hồ đoán được mấy phần, chỉ là không chắc chắn như hiện tại.
Bên trong màn che thêu hình hoa buông thõng, thêu hoa văn phong phú, mùi hương nhẹ nhàng bay quanh co phía trong màn che. Ngoài cửa sổ tiếng gió thổi hiu hiu thổi, trước mắt chập chờn ánh nến mông lung.
Trường Ninh ôm lấy Tô Hạo, lẳng lặng không nói một lời, tiếng khóc Tô Hạo nhỏ dần, nhẹ nhàng nức nở.
Trường Ninh rõ ràng cảm nhận được nước mắt Tô Hạo như đang nhỏ vào trong tâm nàng, là một dòng nước nhỏ trong veo, không ngừng khuếch tán, như muốn hòa quyện lấy dòng nước lạnh lẽo trong tâm nàng, mọi âm thanh đều yên lặng như tờ, có một loại tình cảm nguyên thủy trong tâm nàng thức tỉnh.
Cùng thời khắc đó, tại phòng ngủ của Thanh Thành Vương.
Đã có vị đại phu băng bó vết thương, bởi vì kiếm của Trường Ninh lệch đi một tấc, không đâm trúng trái tim, vì lẽ đó tính mạng Thanh Thành Vương cũng không đáng lo, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng mấy tháng liền có thể khỏi hẳn.
Thanh Thành vương nằm ở trên giường nhỏ, sắc mặt rất khó nhìn.
Cận Ngọc ngồi ở bên cạnh Thanh Thành Vương, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Trước giường là các thị vệ, hộ pháp, phụ tá quỳ một chỗ.
"Bản vương lần này đại bại, bản vương nuôi bọn ngươi ngàn ngày, hiện tại đến thời điểm dùng người, các ngươi đều nói xem, bản vương phải phản kích như thế nào để lấy lại được danh dự?"
Nửa ngày không người đáp lại.
Bộ dạng Cận Ngọc chuyên tâm ngồi đó sửa móng tay, cũng không đáp lại.
Thanh Thành vương biết Cận Ngọc căm ghét nhìn thấy mình cùng bạch y công tử ở phò mã phủ nói chuyện, vì lẽ đó cũng không trách tội hắn, chỉ phát hỏa lên mấy người đang quỳ trên đất.
"Đều câm sao? Tại sao không nói lời nào? !"
"Vương Gia bớt giận, " rốt cục có một tên lên tiếng, "Hiện nay thuộc hạ có một kế, chỉ không biết Vương Gia có chịu nghe hay không."
Thanh Thành vương nói, "Trước tiên nói nghe một chút."
Tên này đứng lên đi tới bên giường, ở bên tai Thanh Thành vương thì thầm chốc lát, "Chỉ cần như vậy, liền có thể khiến người hoàng đế kia có nỗi khổ khó nói."
"Được!" Thanh Thành vương nghe xong sắc mặt trời quang mây tạnh, "Ngươi đã có bản lãnh như vậy, vậy thì theo lời ngươi mà làm."
Tác giả có lời muốn nói: quá khó khăn , rốt cục ôm ấp \( ^▽^ )/
【 chờ ta, ngày càng 3000+, sẽ có . . . . . . Đi 】
【 phát hiện có hai tên giày trẻ con cho quả táo vứt mìn, quả táo nhất thời con mắt lại như bị : được hành tây hun như thế, nước mắt chảy ra không ngừng a (≥◇≤)】
Hơn hai mươi ám vệ chỉ có năm người đi cứu viện Đại Nội thánh vệ, những người còn lại tham gia vào trợ giúp Trường Ninh công chúa.
Cận Ngọc một lòng báo thù vết xước trên mặt do Trường Ninh gây ra, cũng không để ý nhân số đối phương tăng mạnh, chỉ lo dùng "Thất Binh Bộ", trường kiếm vung vẩy, thân theo kiếm động, đuổi đánh Trường Ninh.
Trường Ninh thì lại một lòng muốn cùng Thanh Thành vương so sánh cao thấp, kiếm thế như điện, chỉ lo tấn công Thanh Thành Vương, chỉ đến khi kiếm của Cận Ngọc đuổi đến mới cùng hắn hủy đi hai chiêu, đến khi ám vệ đồng thời giáp công Cận Ngọc, trường kiếm lại hướng đến Thanh Thành vương mà đánh.
Thanh Thành vương vốn dĩ không quan tâm cùng chúng ám vệ giao thủ, mỗi khi chúng ám vệ áp sát, liền vung nhanh song chưởng, chưởng ảnh như núi, đánh mạnh tấn công nhanh liên hoàn, đem chúng ám vệ đánh bay hơn một trượng, liền ngay lập tức tìm đến Trường Ninh giao chiến, miệng không ngừng nói."Vị công tử này, xin mời lưu lại danh tính, ngày sau gặp lại."
Trường Ninh không đáp lời hắn, "Vèo vèo vèo" , trường kiếm vung ra vạn điểm hàn tinh đáp lại.
"Đang yếu thế, không nên ham chiến...."
"Thần Thủ Truy Hồn" máu trên bả vai ục ục chảy xuống, trong lúc đấu kiếm lơi là một thời khắc bị kiếm của Trường Ninh đâm trúng ngực, mũi kiếm đâm thẳng phía sau lưng, máu chảy như suối, ngay lúc này Cận Ngọc từ phía sau bay đến, kiếm Trường Ninh không kịp rút về, bị Cận Ngọc đâm bị thương cánh tay phải, bạch y bên trên thoáng chốc hiện ra một đạo huyết hồng chói mắt.
Bốn vị hộ pháp thấy Thanh Thành Vương bị thương nặng, gấp rút bay tới trước người Thanh Thành vương, đỡ lấy người đem Thanh Thành vương nhấc lên,chạy xuyên qua cành cây , Cận Ngọc dùng Thần Thủ Truy Hồn" cũng rút theo.
Chúng ám vệ đang muốn truy kích, tay trái Trường Ninh vẫy một cái, "Bỏ đi, để cho bọn họ đi thôi."
Nếu như Thanh Thành vương theo lệnh vua vào kinh thành mà bị giết chết, hai vị họ vương khác là Thanh Hà và Thanh Sương nếu như giả mèo khóc chuột liên thủ tạo phản, Sơn Đông thế tộc một khi nhân cơ hội làm phản, đến lúc đó giang sơn có thể đổi chủ.
Vì lẽ đó hiện tại Thanh Thành vương vẫn chưa thể chết.
"Điện hạ !"
Tô Hạo từ trong gian phòng đối diện chạy ra, đứng ở lan can bên dưới mái nhà cong hoán Trường Ninh, trong mắt lệ quang trong suốt lấp lánh, khi kiếm Cận Ngọc đâm vào cánh tay Trường Ninh, tựa hồ như đâm vào tim Tô Hạo, trái tim Tô Hạo run rẩy như muốn thắt lại.
Đại Nội thánh vệ cùng chúng ám vệ sau đó cũng hồi cung, quân sĩ tuần tra ban đêm như cũ, Ngũ Chỉ Kiếm từ đầu đến cuối không ra tay, Trường Ninh cũng không biết hắn đi nơi nào, sau trận ác chiến Trường Ninh mệt mỏi kiệt sức, liền ở lại phò mã phủ.
Trong lúc thị nữ băng bó vết thương cho Trường Ninh, Tô Hạo chứa hai vũng nước mắt trong mắt, kéo căng khuôn mặt nhỏ, ngồi ngay ngắn một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nhìn Trường Ninh, cũng không nhìn đến bất luận người nào.
Các thị nữ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tô Hạo như vậy, sau khi băng bó cẩn thận vết thương của Trường Ninh xong, cũng yên lặng rút lui, bên trong màn che chỉ còn lại Trường Ninh cùng Tô Hạo.
Trường Ninh thay xong quần áo ngủ, ôm lấy chăn gấm trên giường nhỏ, nhìn Tô Hạo một chút, chỉ thấy Tiểu Nhân Nhân* vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, không động chút nào, không phát một tiếng, hai hàng lông dài đẹp hạ xuống, không hề chớp mắt.
(Tiểu Nhân Nhân* = cách gọi yêu trẻ con )
Từ sau khi ở trong gian phòng trên lầu hoán một tiếng, hai người cho đến bây giờ vẫn không nói chuyện, Trường Ninh bình tĩnh xem nàng ngồi im, thu hồi tầm mắt, nàng muốn nhìn một chút xem Tiểu Nhân Nhân này có thể ngồi đến lúc nào, rốt cục không nhịn được "Ân" một tiếng, lại nói "Đã là canh tư , Phò mã không nghỉ ngơi sao?"
Tô Hạo nghe xong, lúc này mới đứng lên, quay lưng về phía Trường Ninh thay y phục, sau khi thay đổi quần áo ngủ xong, xốc lên một góc chăn ngủ bằng gấm, ngồi ở chỗ trống bên cạnh Trường Ninh, chỉ là ngồi, cũng không nằm xuống, cũng không nhìn Trường Ninh một chút nào.
Trước mắt Trường Ninh là gương mặt em bé giàn giụa nước mắt, lần đầu tiên trong đời tay chân luống cuống, không biết phải làm sao.
Trong lúc này, Tiểu Nhân Nhân di chuyển, hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo cánh tay bị thương của Trường Ninh đặt trước mặt mình, yên lặng nhìn chằm chằm vết thương đã được băng bó cẩn thận, nhịn rất lâu, nước mắt như tràn đê từ trong mắt lăn xuống hai bên gò má, lách tách lăn xuống, không tiếng động rơi lên chăn ngủ bằng gấm.
Khóe môi Trường Ninh khẽ cong, vươn tay trái ra sờ sờ đầu Tô Hạo.
Lúc này không quan trọng, chỉ thấy môi nhỏ của Tô Hạo hơi kéo một cái, cái mũi mấp máy, miệng nhỏ"Oa" một tiếng khóc lên.
Trường Ninh ngớ ngẩn, rụt lại cánh tay đang đặt trên đầu Tô hạo, rồi lại do dự đứng ở giữa không trung, rốt cục lại duỗi người ra , ôm chầm lấy Tô Hạo, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Tô Hạo đem khuôn mặt nhỏ chôn vào trong lồng ngực Trường Ninh, không khỏi khóc càng lớn tiếng.
"Được rồi, " Trường Ninh dùng giọng nói ôn nhu chính mình còn chưa từng nghe qua khuyên nhủ, "Thương thế Bổn cung không nặng, nghỉ dưỡng mấy ngày là khỏi, Phò mã không cần lo lắng."
Trường Ninh đến lúc này mới hiểu được, phò mã của nàng lúc nãy con mắt không hề chớp ngồi yên ở nơi đó là vì không muốn khóc trước mặt mọi người, cố nén nước mắt, không nhìn nàng là bởi vì đau lòng nàng bị thương, không dám nhìn vết thương của nàng.
Kỳ thực trong lòng Trường Ninh đã sớm mơ hồ đoán được mấy phần, chỉ là không chắc chắn như hiện tại.
Bên trong màn che thêu hình hoa buông thõng, thêu hoa văn phong phú, mùi hương nhẹ nhàng bay quanh co phía trong màn che. Ngoài cửa sổ tiếng gió thổi hiu hiu thổi, trước mắt chập chờn ánh nến mông lung.
Trường Ninh ôm lấy Tô Hạo, lẳng lặng không nói một lời, tiếng khóc Tô Hạo nhỏ dần, nhẹ nhàng nức nở.
Trường Ninh rõ ràng cảm nhận được nước mắt Tô Hạo như đang nhỏ vào trong tâm nàng, là một dòng nước nhỏ trong veo, không ngừng khuếch tán, như muốn hòa quyện lấy dòng nước lạnh lẽo trong tâm nàng, mọi âm thanh đều yên lặng như tờ, có một loại tình cảm nguyên thủy trong tâm nàng thức tỉnh.
Cùng thời khắc đó, tại phòng ngủ của Thanh Thành Vương.
Đã có vị đại phu băng bó vết thương, bởi vì kiếm của Trường Ninh lệch đi một tấc, không đâm trúng trái tim, vì lẽ đó tính mạng Thanh Thành Vương cũng không đáng lo, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng mấy tháng liền có thể khỏi hẳn.
Thanh Thành vương nằm ở trên giường nhỏ, sắc mặt rất khó nhìn.
Cận Ngọc ngồi ở bên cạnh Thanh Thành Vương, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Trước giường là các thị vệ, hộ pháp, phụ tá quỳ một chỗ.
"Bản vương lần này đại bại, bản vương nuôi bọn ngươi ngàn ngày, hiện tại đến thời điểm dùng người, các ngươi đều nói xem, bản vương phải phản kích như thế nào để lấy lại được danh dự?"
Nửa ngày không người đáp lại.
Bộ dạng Cận Ngọc chuyên tâm ngồi đó sửa móng tay, cũng không đáp lại.
Thanh Thành vương biết Cận Ngọc căm ghét nhìn thấy mình cùng bạch y công tử ở phò mã phủ nói chuyện, vì lẽ đó cũng không trách tội hắn, chỉ phát hỏa lên mấy người đang quỳ trên đất.
"Đều câm sao? Tại sao không nói lời nào? !"
"Vương Gia bớt giận, " rốt cục có một tên lên tiếng, "Hiện nay thuộc hạ có một kế, chỉ không biết Vương Gia có chịu nghe hay không."
Thanh Thành vương nói, "Trước tiên nói nghe một chút."
Tên này đứng lên đi tới bên giường, ở bên tai Thanh Thành vương thì thầm chốc lát, "Chỉ cần như vậy, liền có thể khiến người hoàng đế kia có nỗi khổ khó nói."
"Được!" Thanh Thành vương nghe xong sắc mặt trời quang mây tạnh, "Ngươi đã có bản lãnh như vậy, vậy thì theo lời ngươi mà làm."
Tác giả có lời muốn nói: quá khó khăn , rốt cục ôm ấp \( ^▽^ )/
【 chờ ta, ngày càng 3000+, sẽ có . . . . . . Đi 】
【 phát hiện có hai tên giày trẻ con cho quả táo vứt mìn, quả táo nhất thời con mắt lại như bị : được hành tây hun như thế, nước mắt chảy ra không ngừng a (≥◇≤)】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.