Chương 22: Cho ngươi nếm mùi đau khổ
Triệu Kit
16/12/2022
Lúc quân y chạy đến nơi thì Vĩnh Ninh đã được Minh Anh vực tỉnh. Câu đầu tiên nàng bật miệng ra là một câu tru sát lệnh: "Lưu Kì Anh, bổn cung phải ngũ mã phân thây, lăn trì xử tử cửu tộc nhà ngươi!"
Sau đó quân y giúp nàng xem xét vết thương. Trước mắt, phỏng chừng nàng bị gãy xương, trật khớp đùi và lệch xương hông. Tình trạng nàng khá nghiêm trọng nhưng quân y cũng là nam nhân trong quân doanh chuyên trị cho binh sĩ, tay chân thô kệch nên cũng không dám trực tiếp động chạm để chữa trị cho công chúa nàng. Rốt cuộc, cả đoàn quyết định đưa nàng vào trấn Thái Bình, nhờ đại phu ở đó đến ứng cứu. Vĩnh Ninh mới tỉnh chưa cảm nhận nhiều đau đớn nên khẩu khí còn quật cường lắm, đến khi binh sĩ nhấc nàng lên cáng kiệu đi, lúc này nàng mới thấm đau. Mỗi một nhịp bước đi của binh sĩ khiêng là một lần nàng chịu cơn đau chấn xương nghiến thịt. Không đến ba mươi bước thì nàng đã đau đến ngất. Hai tên cận thân của công chúa là Thanh Nhi và Minh Hiến sợ đến khóc như cha chết. Cả đoàn người cũng vì sự cố tai nạn này của công chúa mà đều thất lạc sĩ khí, ảo não không yên.
Thái Bình trấn là thị trấn cách kinh thành không xa, tính ra cũng là một phồn hoa đại trấn. Đại phu, lang trung ở đây cũng rất nhiều người giỏi. Hiện tại, Đặng Thắng đô thống đã mời được một đại phu trước đây từng là một thái y về hưu. Đại phu này họ Vũ từng chữa trị cho rất nhiều hoàng thân, quí tộc hậu cung nên rất rành về phương thức và cung kỉ quy pháp khi điều trị cho một công chúa, sớm đã đưa đến nữ nhi và một nữ hầu để giúp ngài trực tiếp chữa trị trên ngọc thể của công chúa. Nữ nhi của Vũ đại phu, Vũ Nguyệt Tuyền tuổi độ mười tám, dung mạo thanh nhã, phong tư đoan trang, từ bé đã theo cha học y, tuy không thường xuất đầu lộ diện để làm một danh y công khai nhưng nàng am hiểu y thuật, bản lĩnh không hề thua kém với bất cứ đại phu, lang trung nào trong trấn. Thế nhưng, bởi vì nàng là nữ lưu, phụ thân không cho phép nàng xuất danh. Nếu không phải lần này đối tượng cần chữa trị là công chúa thì Vũ đại phu cũng không để Nguyệt Tuyền đến đây.
Lúc này, Nguyệt Tuyền cùng với Thanh Nhi và một nữ hầu của nhà nàng đang ở bên trong màn trướng của công chúa tận tụy, tỉ mỉ xem xét vết thương. Vũ đại phu ngồi ở bên ngoài bình phong chờ nghe con gái diễn tả lại tình trạng thương tích của công chúa. Vĩnh Ninh là bị sức ép giằng kéo khiến cột sống và dây chằng ở hông của nàng bị vặn vẹo, lệch đi, lại còn bị Minh Anh ôm kéo lăn lộn hết mấy vòng, va đập một màn thành ra gãy cả xương đùi, trật cả khớp chân. Vũ Nguyệt Tuyền dưới sự chỉ dẫn của phụ thân, nàng trực tiếp nối xương, sửa lại khớp và nắn gân cho Vĩnh Ninh. Rất may là công chúa đã ngất đi, nếu không nàng phải trải qua đau đớn khủng khiếp chắc cũng không chịu đựng nổi chết mất thôi.
Lúc Vũ đại phu và Nguyệt Tuyền từ trong phòng bước ra, Minh Anh lo lắng vội chạy đến chặn lại hỏi thăm. Dù sao công chúa cũng do nàng mà bị thương, nàng chỉ cầu mong sao công chúa bình an nếu không nàng có chết một trăm lần cũng không hết tội. Bởi vì một lúc nóng vội, biết Nguyệt Tuyền là nữ đại phu trực tiếp thăm chữa vết thương cho công chúa nên Minh Anh quên mất không để ý thân phận cứ thế mà sấn đến chỗ Nguyệt Tuyền nắm tay nàng nôn nóng hỏi gấp:
- Sao rồi đại phu? Công chúa thương tích có nghiêm trọng không? Có phải thật sự gãy xương rồi không? Nàng ấy...nàng ấy về sau có di chứng gì hay không?
Minh Anh gấp quá cứ thuận miệng mà hỏi một hơi lại không để ý sắc mặt của nữ nhi người ta bị kẻ phẫn nam trang nàng nắm tay đã ngượng đến đỏ bừng lên. Vũ đại phu nhịn không nổi vị Lưu trạng nguyên không biết giữ lễ này nữa nên hắng một tiếng, đanh giọng kêu:
- Lưu chưởng sứ đại nhân, thỉnh ngài tự trọng thân phận!
Ách! Minh Anh nhìn lại sắc mặt của đại phu, lại nhìn sang hai vị tướng Đặng, Tề đang trộm bĩu môi. Ôi chao, nàng sơ ý một chút lại bị người ta nhìn thành một kẻ háo sắc đê tiện rồi đây! Nàng ngần ngại lùi lại thật xa Vũ Nguyệt Tuyền rồi quay sang chắp tay hướng Vũ đại phu:
- Thật xin lỗi, ta lo lắng cho công chúa nên...nên thất lễ với đại phu! – Nàng vừa nói cũng xoay qua nghiêng người cúi đầu với Nguyệt Tuyền rồi mới quay lại hỏi Vũ đại phu. – Không biết tình hình công chúa ở bên trong...
- À, chưởng sử đại nhân không cần lo. Công chúa chỉ bị ngoại thương. Có điều, đã ảnh hưởng đến xương cốt thì không thể tùy tiện qua loa. Xem ra công chúa phải tịnh dưỡng từ ba tháng trở nên. Cho nên chuyến đi này, công chúa thật sự không thuận tiện lên đường.
- Như vậy, ta...bổn chưởng sứ đã biết. Ta sẽ thỉnh tấu với hoàng thượng. Đa tạ đại phu!
Minh Anh cũng bày ra dáng vẻ một vị quan nghiêm chỉnh từng chữ chỉn chu để nói chuyện với Vũ đại phu, sau đó nhờ Tề đô thống đích thân tiễn cha con Vũ đại phu ra cửa. Lúc sắp đi, Vũ Nguyệt Tuyền bất chợt lấy làm hiếu kì quay lại nhìn Minh Anh. Minh Anh vậy mà còn hết sức hồn nhiên, mỉm cười một cái thật tươi làm duyên với cô nàng đại phu mà không nghĩ đến hành động của mình đã bị mấy tên thuộc hạ nhìn thấy, liệt nàng vào dạng nam nhân bất hảo, phong lưu vô sỉ, phẩm hạnh thấp hèn. Đợi người đi hết rồi, Minh Anh mới đến gọi Thanh Nhi dặn dò vài câu khi nào công chúa tỉnh thì báo cho nàng hay sao đó liền trở về phòng viết biểu thỉnh tội với hoàng thượng.
Vua Thuận Thái đọc xong biểu tấu của Minh Anh, ngài trầm lặng rất lâu sau đó bất ngờ bảo:
- Lập tức truyền ý chỉ của trẫm đưa thái y đến giúp chăm sóc thương thế cho Vĩnh Ninh. Lưu Kì Anh và Vĩnh Ninh đều phải tùy tùng hộ tống vương tử Chân Qua về đến tận biên cương, không thể trì hoãn thêm!
Cầm thánh chỉ hồi đáp của hoàng thượng trên tay, Minh Anh thật sự không dám tin. Hoàng thượng đây là không cần công chúa Vĩnh Ninh nữa hay sao? Nàng ấy bị thương nặng đến thế, đại phu còn căn dặn phải ổn định, tịnh dưỡng thật lâu. Nàng còn nghĩ sau khi thỉnh tội với hoàng thượng xong, ngài sẽ vì lo lắng mà nôn nóng hạ lệnh đưa công chúa về cung ngay, đằng này ngược lại ngài bắt phải đưa theo cả công chúa Vĩnh Ninh lên đường ư? Ai da! Một Chân Lộc vương tử trọng thương đã khiến hành trình phải thật thận trọng, không thể đi nhanh bây giờ lại thêm một công chúa Vĩnh Ninh. Vấn đề là chuyến đi là hộ tống, tiễn Chân Lộc và sứ đoàn về Chân Qua, vậy thì cứ để một mình Lưu chưởng sứ nàng đi đã đủ lễ quốc bang rồi, tội tình gì phải đưa theo một công chúa đang trọng thương cùng đi? Này là đi để hành xác công chúa, hay là muốn dằn mặt làm cho Chân Qua khó xử đây? Minh Anh càng nghĩ càng không thông. Nàng vừa rối vừa lúng túng. Thật phải nói thà rằng hoàng thượng trị tội nàng bảo hộ không tốt để công chúa bị thương còn hơn hoàng thượng quẳng hẳn công chúa vào nàng kiểu như bắt đền: "Ngươi liệu tốt Vĩnh Ninh cho ta. Là ngươi để nó bị thương, nếu như nó có hề hấn gì, ta tru cửu tộc nhà ngươi!"
Minh Anh lo lắng đến phát muốn sốt. "Hoàng thượng thần thánh của ta, ngài sao làm khó ta như vậy thôi thì giết ta còn hơn!"
Đang lúc Minh Anh ở trong phòng đứng ngồi không yên lại nghe tiếng thị vệ hô hoán lên rồi xộc chạy thật nhanh về phía gian viện của sứ đoàn Chân Qua. Minh Anh cũng nóng ruột vội chạy theo qua. Lúc đến nơi, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn cả lên. Mười mấy binh sĩ Nam Thiên cùng hơn mười thủ hạ của Chân Qua đã bị giết nằm la liệt khắp nơi. Nàng hoảng sợ vội dẫn theo mấy mươi binh sĩ chạy thẳng vào bên trong tìm Điền Trí và Chân Lộc, đúng lúc cứu được Chân Lộc đang bị thích khách bao vây. Đến khi đánh đuổi được thích khách, xem xét tổn thất thì mới phát hiện Điền Trí vì bảo hộ cho Chân Lộc mà đã tử thương, nằm lẫn trong số thi thể các hộ vệ Chân Qua, ngay cả dung mạo cũng bị chém nát không thể nhìn ra. Chân Lộc nghe tin Điền Trí đã chết liền hết sức đau xót đã ngất đi. Minh Anh lập tức truyền gọi quân y, mời thêm đại phu đến hỗ trợ người của sứ đoàn Chân Qua chăm sóc vương tử.
Một đêm sóng gió dằn vặt, cả dịch trạm đều trong tâm trạng bất an. Đến trời sáng, mọi người cũng thu xếp xong lại chuẩn bị lên đường. Trước khi lên đường, Minh Anh phải đến thỉnh mời, động viên công chúa một phen. Nghĩ đến công chúa thân thể cành vàng lá ngọc, vậy mà bất hạnh gặp phải đại nạn, bị thương đau đớn đến như thế mà còn phải khổ nhọc lên đường, Minh Anh thấy áy náy day dứt lắm. Cũng không biết thích khách tấn công đó chủ đích là đoạt mạng chưởng sứ đại nhân nàng hay là muốn ám sát vương tử Chân Qua nhưng oan uổng cho công chúa Vĩnh Ninh lại phải chịu tội thay, dù hoàng thượng chưa hỏi tội, Lưu chưởng sứ nàng cũng không thể bỏ qua, quyết phải tìm ra thích khách để thay công chúa đòi lại công đạo.
Lúc này, nghe thị nữ ở dịch trạm vào hầu nói công chúa đã tỉnh, Minh Anh liền lật đật xin vào yết kiến. Thị nữ vào trong thông báo, sau đó trở ra bảo công chúa cho mời. Minh Anh mừng rỡ liền trịnh trọng chỉn chu lại mũ áo, đoan nghiêm từng bước chậm rãi tiến vào. Nàng vừa bước qua ngạch cửa phòng công chúa, cánh cửa chợt đóng lại. Nàng còn chưa tưởng tượng ra chuyện gì đang đến thì bất ngờ một sợi dây thừng không biết từ đâu buộc vào chân trái nàng sau đó giật vù một cái, nàng cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng lên treo lủng lẳng trên cao, đầu chúc xuống đất. Minh Anh đầu tiên là bị hết hồn, sau đó thì choáng váng, toàn bộ cơ thể đều bị treo lơ lửng, trọng lực dồn hết vào một chân bị cột vào sợi dây kia chống đỡ. Cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu! Minh Anh cố gắng hết sức để nhịn đau, hướng vào trong gọi to:
- Công chúa khai ân! Lưu Kì Anh đến bái kiến là để thỉnh tội. Xin công chúa cho ta xuống đất trước. Ta nói xong lời cần nói rồi tùy công chúa xử phạt có được không?
Màn phủ trước giường công chúa được mở ra. Vĩnh Ninh ngồi trên ghế, duỗi thẳng chân được hai cung nữ khiêng ra, bộ dáng hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có chút mệt mỏi và mất sức, không hề đến nỗi trọng thương như lời Vũ đại phu và quân y đã nói hôm qua. Cung nữ kiệu Vĩnh Ninh ra đến trước mặt Minh Anh. Nàng nhìn Minh Anh bị treo ngược, máu dồn lên não đến mặt đỏ bừng lên, khổ sở thiết tha cầu xin nàng thả xuống. Nàng cảm thấy vô cùng hả hê đắc ý, cao giọng hạ lệnh:
- Thả xuống!
Ngay lập tức, cung nữ đang cầm dây thừng treo Minh Anh liền hạ xuống. Nhưng không để cho nàng được tiếp đất, công chúa đã giơ tay lệnh cho dừng lại ở khoảng cách búi tóc của nàng chạm đất. Sau đó, công chúa quay sang thái giám Minh Hiến ra lệnh:
- Xoay cho ta! Xoay cho hắn biết thế nào quay cuồng điên loạn. Bổn cung muốn hắn sống không được, chết cũng không xong!
Lời công chúa vừa buông, Minh Hiến lập tức thi hành ngay, nắm cái chân của Minh Anh đang trút ngược chổng đầu kia mà xoay. Thử hỏi một người đang sống bị treo ngược đầu rồi xoay tròn, đảo loạn kiểu đó làm sao mà chịu cho nổi? Minh Anh kêu gào thảm thiết:
- Công chúa, xin đừng! Tha cho ta! Đừng xoay nữa! A...A...A! Đừng...ư...ưm...À...gừ...
Minh Hiến vẫn không thể dừng lại. Công chúa không có lệnh, hắn dù có thấy tội nghiệp cũng không dám mềm lòng tự ý nương tay. Thế nhưng tay hắn lay động trên chân Minh Anh, thấy người nàng càng lúc càng rũ đi. Hắn biết tiếp tục nữa nhất định có chuyện. Lệnh của công chúa hắn không dám không tuân nhưng hành chết phò mã tương lai này, hắn cũng khó lòng mà sống yên với hoàng thượng. Hắn đã xoay liên tục hơn một khắc. Lưu chưởng sứ, tương lai phò mã này cũng đã kêu la đến kiệt sức. Minh Hiến nhìn vào sắc mặt đã từ đỏ sang tím xanh và bây giờ gần như thành trắng bệch. Nếu cứ tiếp tục, thật lòng khó mà tưởng đến hậu quả. Minh Hiến bắt đầu run rẩy. "Trời ơi, công chúa! Sao người nhẫn tâm đến như thế? Còn Thanh Nhi tỉ tỉ, tỉ còn không trở về sợ là không kịp mất!"
Bên ngoài bất chợt có tiếng chân vội vã tiến gần. Vĩnh Ninh lập tức liếc sang một cung nữ vẻ mặt lạnh lùng cạnh bên, lệnh:
- Tiểu Phụng!
Cung nữ lập tức gật đầu một cái rồi bước ra dùng thanh chắn chặn chặt cửa. Minh Hiến trợn trắng mắt. Công chúa đây là...
- Minh Hiến, xoay tiếp cho bổn cung! Bổn cung không bảo dừng thì không được dừng lại! Xoay thật mạnh, xoay cho hắn biết thế nào là càn khôn đảo lộn, thiên địa đại động.
Minh Hiến run rẩy nhưng cũng phải nghe theo, đẩy mạnh một phát nữa. Đến lúc hắn cảm thấy được người đang bị trừng phạt có dấu hiệu co giật. Hắn hoảng sợ vội kêu lên:
- Công chúa! Người...Lưu chưởng sứ nguy ngập rồi!
Ở bên ngoài, thật sự là Thanh Nhi cùng hai vị tướng Đặng, Tề mang theo mật chỉ của hoàng thượng đến. Bởi vì bị Lục Tiểu Phụng ở bên trong chặn cửa, Thanh Nhi gọi mấy lần đều không được. Đến khi nghe được tiếng kêu hoảng của Minh Hiến, nàng không chờ được nữa liền hiệu cho hai vị bên cạnh. Hai võ tướng lập tức tông cửa. Cánh cửa vừa bật mở, Minh Hiến cũng liền hạ dây, thả cho Minh Anh nằm xuống. Lúc này, mọi người nhìn đến sắc mặt của Minh Anh thì đều kinh hoàng sợ hãi. Ôi, người ta từng nói cụm từ "thất khứu chảy máu" phải chăng là thế này đây?
Hai vị Đặng, Tề nâng Minh Anh dậy, nhìn nàng mặt mũi sưng húp, khóe mắt, vành môi, đầu mũi đều tươm máu. Kể cả lỗ chân lông cũng nở to sung huyết, dấu hiệu rõ ràng của tình trạng xuất huyết đột biến do áp lực máu dồn ép. Tình huống này ở cổ đại thật là hiếm gặp lắm. Thường chỉ có ở trong đại lao, nơi những phạm nhân chịu hình phạt tra tấn và cuối cùng kết quả nếu đến tình trạng này thì phạm nhân đấy chỉ có đường chết. Nhưng trước mắt các hai vị võ tướng, Lưu chưởng sứ này là hồng nhân hoàng thượng hết lòng cất nhắc. Nếu để người này cứ như vậy mà chết, phen này hai người bọn họ cùng mấy ngàn binh lính lãnh mệnh hộ tống sứ xem chừng có thể bị hoàng thượng định tội để trút giận. Họa lớn trước mắt, bọn họ không thể không hoảng, một bên lay gọi, vực cho Minh Anh hồi tỉnh, một bên chạy ra gọi đại phu đến. Đúng lúc, nữ đại phu Vũ Nguyệt Tuyền đến để thăm khám thương tích cho công chúa, nàng nghe gọi liền thật nhanh tiến đến dùng ngân châm giúp Minh Anh cầm máu. Vũ Nguyệt Tuyền phong hết các đại huyệt nguy hiểm, sau đó bắt mạch cho Minh Anh, vô tình nhìn đến sợi dây cột dưới chân nàng rồi lại nhìn sang thái độ của Minh Hiến và các cung nữ của công chúa liền đã biết đoán phần nào chuyện gì đã xảy ra. Vũ Nguyệt Tuyền không nói một lời nào cả, giúp Minh Anh mở thông khí huyết bị chèn ép đến xuất huyết sau đó mới nói:
- Trước mắt, nhờ hai vị đưa Lưu chưởng sứ về phòng. Ta phải giúp ngài ấy khai thông huyệt vị.
- Không được cứu! – Vĩnh Ninh lúc này mới bất ngờ lên tiếng. – Bổn cung chưa cho phép. Ai trong các người dám tự ý cứu hắn ta?
- Nhưng công chúa, Lưu chưởng sứ là đại sứ hộ tống sứ đoàn được hoàng thượng khâm điểm, có trọng trách bên mình. Công chúa dù có bất cứ bất mãn nào cũng không nên tự mình lạm dụng tư hình, tổn thương đến Lưu chưởng sứ. Ngộ nhỡ làm hỏng đại sự, hoàng thượng nhất định sẽ trách tội, lại còn ảnh hưởng đến bang giao hai nước. – Đặng Thắng ân cần khuyên giải công chúa.
Tề Thiện Phúc cũng chêm vào:
- Phải đó công chúa. Lần này hộ tống sứ giả Chân Qua, hoàng thượng phải dùng đến đại quân đưa tiễn, vậy mà chúng ta vừa xuất phát đã có phục kích. Chuyện này không hề đơn giản. Công chúa, xin người suy xét. Đấy không phải là lỗi của Lưu chưởng sứ. Xin người giơ cao đánh khẽ, vì đại cuộc trước mắt!
- Công chúa, xin người khai ân!
Trước sự kiên định can ngăn của hai vị tướng, Vĩnh Ninh cũng khó lòng mà tiếp tục xử chết tiện nhân nàng căm hận nhất. Thấy nàng đã nguôi cơn thịnh nộ mà chuyển sang vẻ mặt bâng khuâng, lúc này Thanh Nhi mới lấy ra một phong thư dâng lên rồi nói khẽ:
- Bẩm, đây là Trần công công sai người gửi đến cho công chúa, bảo là hoàng thượng ngự bút.
Hoàng thượng ngự bút, chính là mật chỉ. Thanh Nhi có mật chỉ mà lại phải lén lút nói nhỏ với nàng là lí lẽ thế nào? Vĩnh Ninh cũng không tin phụ hoàng của nàng viết thư cho nàng thì có gì ghê gớm lắm mà phải lo lắng giống như Thanh Nhi. Thế nhưng nàng mở thư xem xong thì lập tức chấn kinh. Khí thế bá vương vừa rồi cũng không thể tiếp tục trổ uy. Nàng uất ức, nuốt lại một cỗ hận khí thấu tâm, nghiến ra từng chữ:
- Đưa hắn đi...khuất mắt ta!
Hai vị tướng chỉ chờ có thế. Đặng Thắng liền nâng tay một cái bế Minh Anh thẳng về hướng phòng chưởng sứ. Tề Thiện Phúc và Vũ Nguyệt Tuyền cũng lập tức đi theo sau để trợ giúp. Cứu người như cứu hỏa, bọn họ vừa cứu vừa cầu, chỉ mong Lưu chưởng sứ này không thể có chuyện được!
Nhìn nhóm người kia đi khuất, Vĩnh Ninh oán giận mạnh tay vò nát bức thư rồi ném mạnh xuống, vô tình làm động đến thương tích, xương cốt nàng vẫn chưa lành tốt nên lập tức đau đến phải hít hà rên xiết. Đúng ra, nàng thật là đã bị thương rất nặng nhưng may mắn đêm qua tỉ muội Lục thị, hai cận vệ cao thủ của nàng đã tìm đến. Hai tỉ muội này là cao thủ nội gia được hoàng thượng tuyển chọn, ưu tiên ban cho Vĩnh Ninh làm tùy tùng hộ vệ từ lúc nàng mười hai tuổi, lòng trung tuyệt đối. Đêm qua, lúc hai người đến, nghe nói công chúa bị thương xương cốt, liền không cần Thanh Nhi giải thích, hai người đã lập tức dùng nội lực truyền sang cho công chúa đồng thời tiết xuất chân khí giúp nàng nối lại chỗ bị gãy xương. Công phu nội gia vô cùng tinh diệu. Chỉ trong vòng ba canh giờ từ đêm đến sáng đã đem Vĩnh Ninh từ một bệnh nhân thoi thóp hồi phục nháy mắt. Tuy vẫn không thể tùy tiện vận động nhưng không đến mức phải nằm vật vờ chờ lành lại các tổn thương. Thế nhưng, chữa được cho Vĩnh Ninh thì Lục thị tỉ muội cũng hao tổn nội lực. Lục Tiểu Phụng vẫn còn có thể đứng dậy đi đứng như thường nhưng Lục Tiểu Linh công lực mười phần mất bảy, lúc này đã thay Vĩnh Ninh nằm lại trong giường dưỡng sức liệu thương.
Thời gian qua, Lục thị vì vụ tấn công Lưu Kì Anh trong nội cung bị Long vệ quân truy bắt cho nên phải vượt tường rời cung tìm nơi lẫn trốn. Sau đó, bọn họ nghe ngóng biết được công chúa sẽ theo đoàn hộ tống tiễn sứ giả Chân Qua về nước cho nên họ âm thầm lần theo, tìm cơ hội vào gặp công chúa. Lúc mà họ xông vào đúng lúc cũng phát hiện thích khách lần lượt nhảy vào đột kích dịch trạm. Nhưng bọn họ là cận vệ của công chúa, cả đời chỉ có một nhiệm vụ bảo hộ an toàn cho công chúa nên cũng không quan tâm gì khác, lập tức chạy đến gian viện công chúa tận tụy chức năng. Lúc này, lại nghe Đặng, Tề hai vị tướng nhắc đến chuyện thích khách, Lục Tiểu Phụng không nhịn được nghi vấn, liền bẩm với Vĩnh Ninh một tiếng:
- Công chúa, đêm qua thuộc hạ đã phát hiện thích khách tấn công sứ đoàn Chân Qua quốc. Dựa vào thân thủ và chiêu pháp của họ, thuộc hạ khẳng định họ là người của Nam Thiên quốc. Hơn nữa còn có thể là người của Thần Vũ doanh.
Sau đó quân y giúp nàng xem xét vết thương. Trước mắt, phỏng chừng nàng bị gãy xương, trật khớp đùi và lệch xương hông. Tình trạng nàng khá nghiêm trọng nhưng quân y cũng là nam nhân trong quân doanh chuyên trị cho binh sĩ, tay chân thô kệch nên cũng không dám trực tiếp động chạm để chữa trị cho công chúa nàng. Rốt cuộc, cả đoàn quyết định đưa nàng vào trấn Thái Bình, nhờ đại phu ở đó đến ứng cứu. Vĩnh Ninh mới tỉnh chưa cảm nhận nhiều đau đớn nên khẩu khí còn quật cường lắm, đến khi binh sĩ nhấc nàng lên cáng kiệu đi, lúc này nàng mới thấm đau. Mỗi một nhịp bước đi của binh sĩ khiêng là một lần nàng chịu cơn đau chấn xương nghiến thịt. Không đến ba mươi bước thì nàng đã đau đến ngất. Hai tên cận thân của công chúa là Thanh Nhi và Minh Hiến sợ đến khóc như cha chết. Cả đoàn người cũng vì sự cố tai nạn này của công chúa mà đều thất lạc sĩ khí, ảo não không yên.
Thái Bình trấn là thị trấn cách kinh thành không xa, tính ra cũng là một phồn hoa đại trấn. Đại phu, lang trung ở đây cũng rất nhiều người giỏi. Hiện tại, Đặng Thắng đô thống đã mời được một đại phu trước đây từng là một thái y về hưu. Đại phu này họ Vũ từng chữa trị cho rất nhiều hoàng thân, quí tộc hậu cung nên rất rành về phương thức và cung kỉ quy pháp khi điều trị cho một công chúa, sớm đã đưa đến nữ nhi và một nữ hầu để giúp ngài trực tiếp chữa trị trên ngọc thể của công chúa. Nữ nhi của Vũ đại phu, Vũ Nguyệt Tuyền tuổi độ mười tám, dung mạo thanh nhã, phong tư đoan trang, từ bé đã theo cha học y, tuy không thường xuất đầu lộ diện để làm một danh y công khai nhưng nàng am hiểu y thuật, bản lĩnh không hề thua kém với bất cứ đại phu, lang trung nào trong trấn. Thế nhưng, bởi vì nàng là nữ lưu, phụ thân không cho phép nàng xuất danh. Nếu không phải lần này đối tượng cần chữa trị là công chúa thì Vũ đại phu cũng không để Nguyệt Tuyền đến đây.
Lúc này, Nguyệt Tuyền cùng với Thanh Nhi và một nữ hầu của nhà nàng đang ở bên trong màn trướng của công chúa tận tụy, tỉ mỉ xem xét vết thương. Vũ đại phu ngồi ở bên ngoài bình phong chờ nghe con gái diễn tả lại tình trạng thương tích của công chúa. Vĩnh Ninh là bị sức ép giằng kéo khiến cột sống và dây chằng ở hông của nàng bị vặn vẹo, lệch đi, lại còn bị Minh Anh ôm kéo lăn lộn hết mấy vòng, va đập một màn thành ra gãy cả xương đùi, trật cả khớp chân. Vũ Nguyệt Tuyền dưới sự chỉ dẫn của phụ thân, nàng trực tiếp nối xương, sửa lại khớp và nắn gân cho Vĩnh Ninh. Rất may là công chúa đã ngất đi, nếu không nàng phải trải qua đau đớn khủng khiếp chắc cũng không chịu đựng nổi chết mất thôi.
Lúc Vũ đại phu và Nguyệt Tuyền từ trong phòng bước ra, Minh Anh lo lắng vội chạy đến chặn lại hỏi thăm. Dù sao công chúa cũng do nàng mà bị thương, nàng chỉ cầu mong sao công chúa bình an nếu không nàng có chết một trăm lần cũng không hết tội. Bởi vì một lúc nóng vội, biết Nguyệt Tuyền là nữ đại phu trực tiếp thăm chữa vết thương cho công chúa nên Minh Anh quên mất không để ý thân phận cứ thế mà sấn đến chỗ Nguyệt Tuyền nắm tay nàng nôn nóng hỏi gấp:
- Sao rồi đại phu? Công chúa thương tích có nghiêm trọng không? Có phải thật sự gãy xương rồi không? Nàng ấy...nàng ấy về sau có di chứng gì hay không?
Minh Anh gấp quá cứ thuận miệng mà hỏi một hơi lại không để ý sắc mặt của nữ nhi người ta bị kẻ phẫn nam trang nàng nắm tay đã ngượng đến đỏ bừng lên. Vũ đại phu nhịn không nổi vị Lưu trạng nguyên không biết giữ lễ này nữa nên hắng một tiếng, đanh giọng kêu:
- Lưu chưởng sứ đại nhân, thỉnh ngài tự trọng thân phận!
Ách! Minh Anh nhìn lại sắc mặt của đại phu, lại nhìn sang hai vị tướng Đặng, Tề đang trộm bĩu môi. Ôi chao, nàng sơ ý một chút lại bị người ta nhìn thành một kẻ háo sắc đê tiện rồi đây! Nàng ngần ngại lùi lại thật xa Vũ Nguyệt Tuyền rồi quay sang chắp tay hướng Vũ đại phu:
- Thật xin lỗi, ta lo lắng cho công chúa nên...nên thất lễ với đại phu! – Nàng vừa nói cũng xoay qua nghiêng người cúi đầu với Nguyệt Tuyền rồi mới quay lại hỏi Vũ đại phu. – Không biết tình hình công chúa ở bên trong...
- À, chưởng sử đại nhân không cần lo. Công chúa chỉ bị ngoại thương. Có điều, đã ảnh hưởng đến xương cốt thì không thể tùy tiện qua loa. Xem ra công chúa phải tịnh dưỡng từ ba tháng trở nên. Cho nên chuyến đi này, công chúa thật sự không thuận tiện lên đường.
- Như vậy, ta...bổn chưởng sứ đã biết. Ta sẽ thỉnh tấu với hoàng thượng. Đa tạ đại phu!
Minh Anh cũng bày ra dáng vẻ một vị quan nghiêm chỉnh từng chữ chỉn chu để nói chuyện với Vũ đại phu, sau đó nhờ Tề đô thống đích thân tiễn cha con Vũ đại phu ra cửa. Lúc sắp đi, Vũ Nguyệt Tuyền bất chợt lấy làm hiếu kì quay lại nhìn Minh Anh. Minh Anh vậy mà còn hết sức hồn nhiên, mỉm cười một cái thật tươi làm duyên với cô nàng đại phu mà không nghĩ đến hành động của mình đã bị mấy tên thuộc hạ nhìn thấy, liệt nàng vào dạng nam nhân bất hảo, phong lưu vô sỉ, phẩm hạnh thấp hèn. Đợi người đi hết rồi, Minh Anh mới đến gọi Thanh Nhi dặn dò vài câu khi nào công chúa tỉnh thì báo cho nàng hay sao đó liền trở về phòng viết biểu thỉnh tội với hoàng thượng.
Vua Thuận Thái đọc xong biểu tấu của Minh Anh, ngài trầm lặng rất lâu sau đó bất ngờ bảo:
- Lập tức truyền ý chỉ của trẫm đưa thái y đến giúp chăm sóc thương thế cho Vĩnh Ninh. Lưu Kì Anh và Vĩnh Ninh đều phải tùy tùng hộ tống vương tử Chân Qua về đến tận biên cương, không thể trì hoãn thêm!
Cầm thánh chỉ hồi đáp của hoàng thượng trên tay, Minh Anh thật sự không dám tin. Hoàng thượng đây là không cần công chúa Vĩnh Ninh nữa hay sao? Nàng ấy bị thương nặng đến thế, đại phu còn căn dặn phải ổn định, tịnh dưỡng thật lâu. Nàng còn nghĩ sau khi thỉnh tội với hoàng thượng xong, ngài sẽ vì lo lắng mà nôn nóng hạ lệnh đưa công chúa về cung ngay, đằng này ngược lại ngài bắt phải đưa theo cả công chúa Vĩnh Ninh lên đường ư? Ai da! Một Chân Lộc vương tử trọng thương đã khiến hành trình phải thật thận trọng, không thể đi nhanh bây giờ lại thêm một công chúa Vĩnh Ninh. Vấn đề là chuyến đi là hộ tống, tiễn Chân Lộc và sứ đoàn về Chân Qua, vậy thì cứ để một mình Lưu chưởng sứ nàng đi đã đủ lễ quốc bang rồi, tội tình gì phải đưa theo một công chúa đang trọng thương cùng đi? Này là đi để hành xác công chúa, hay là muốn dằn mặt làm cho Chân Qua khó xử đây? Minh Anh càng nghĩ càng không thông. Nàng vừa rối vừa lúng túng. Thật phải nói thà rằng hoàng thượng trị tội nàng bảo hộ không tốt để công chúa bị thương còn hơn hoàng thượng quẳng hẳn công chúa vào nàng kiểu như bắt đền: "Ngươi liệu tốt Vĩnh Ninh cho ta. Là ngươi để nó bị thương, nếu như nó có hề hấn gì, ta tru cửu tộc nhà ngươi!"
Minh Anh lo lắng đến phát muốn sốt. "Hoàng thượng thần thánh của ta, ngài sao làm khó ta như vậy thôi thì giết ta còn hơn!"
Đang lúc Minh Anh ở trong phòng đứng ngồi không yên lại nghe tiếng thị vệ hô hoán lên rồi xộc chạy thật nhanh về phía gian viện của sứ đoàn Chân Qua. Minh Anh cũng nóng ruột vội chạy theo qua. Lúc đến nơi, nhìn thấy hiện trường hỗn loạn cả lên. Mười mấy binh sĩ Nam Thiên cùng hơn mười thủ hạ của Chân Qua đã bị giết nằm la liệt khắp nơi. Nàng hoảng sợ vội dẫn theo mấy mươi binh sĩ chạy thẳng vào bên trong tìm Điền Trí và Chân Lộc, đúng lúc cứu được Chân Lộc đang bị thích khách bao vây. Đến khi đánh đuổi được thích khách, xem xét tổn thất thì mới phát hiện Điền Trí vì bảo hộ cho Chân Lộc mà đã tử thương, nằm lẫn trong số thi thể các hộ vệ Chân Qua, ngay cả dung mạo cũng bị chém nát không thể nhìn ra. Chân Lộc nghe tin Điền Trí đã chết liền hết sức đau xót đã ngất đi. Minh Anh lập tức truyền gọi quân y, mời thêm đại phu đến hỗ trợ người của sứ đoàn Chân Qua chăm sóc vương tử.
Một đêm sóng gió dằn vặt, cả dịch trạm đều trong tâm trạng bất an. Đến trời sáng, mọi người cũng thu xếp xong lại chuẩn bị lên đường. Trước khi lên đường, Minh Anh phải đến thỉnh mời, động viên công chúa một phen. Nghĩ đến công chúa thân thể cành vàng lá ngọc, vậy mà bất hạnh gặp phải đại nạn, bị thương đau đớn đến như thế mà còn phải khổ nhọc lên đường, Minh Anh thấy áy náy day dứt lắm. Cũng không biết thích khách tấn công đó chủ đích là đoạt mạng chưởng sứ đại nhân nàng hay là muốn ám sát vương tử Chân Qua nhưng oan uổng cho công chúa Vĩnh Ninh lại phải chịu tội thay, dù hoàng thượng chưa hỏi tội, Lưu chưởng sứ nàng cũng không thể bỏ qua, quyết phải tìm ra thích khách để thay công chúa đòi lại công đạo.
Lúc này, nghe thị nữ ở dịch trạm vào hầu nói công chúa đã tỉnh, Minh Anh liền lật đật xin vào yết kiến. Thị nữ vào trong thông báo, sau đó trở ra bảo công chúa cho mời. Minh Anh mừng rỡ liền trịnh trọng chỉn chu lại mũ áo, đoan nghiêm từng bước chậm rãi tiến vào. Nàng vừa bước qua ngạch cửa phòng công chúa, cánh cửa chợt đóng lại. Nàng còn chưa tưởng tượng ra chuyện gì đang đến thì bất ngờ một sợi dây thừng không biết từ đâu buộc vào chân trái nàng sau đó giật vù một cái, nàng cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng lên treo lủng lẳng trên cao, đầu chúc xuống đất. Minh Anh đầu tiên là bị hết hồn, sau đó thì choáng váng, toàn bộ cơ thể đều bị treo lơ lửng, trọng lực dồn hết vào một chân bị cột vào sợi dây kia chống đỡ. Cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu! Minh Anh cố gắng hết sức để nhịn đau, hướng vào trong gọi to:
- Công chúa khai ân! Lưu Kì Anh đến bái kiến là để thỉnh tội. Xin công chúa cho ta xuống đất trước. Ta nói xong lời cần nói rồi tùy công chúa xử phạt có được không?
Màn phủ trước giường công chúa được mở ra. Vĩnh Ninh ngồi trên ghế, duỗi thẳng chân được hai cung nữ khiêng ra, bộ dáng hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có chút mệt mỏi và mất sức, không hề đến nỗi trọng thương như lời Vũ đại phu và quân y đã nói hôm qua. Cung nữ kiệu Vĩnh Ninh ra đến trước mặt Minh Anh. Nàng nhìn Minh Anh bị treo ngược, máu dồn lên não đến mặt đỏ bừng lên, khổ sở thiết tha cầu xin nàng thả xuống. Nàng cảm thấy vô cùng hả hê đắc ý, cao giọng hạ lệnh:
- Thả xuống!
Ngay lập tức, cung nữ đang cầm dây thừng treo Minh Anh liền hạ xuống. Nhưng không để cho nàng được tiếp đất, công chúa đã giơ tay lệnh cho dừng lại ở khoảng cách búi tóc của nàng chạm đất. Sau đó, công chúa quay sang thái giám Minh Hiến ra lệnh:
- Xoay cho ta! Xoay cho hắn biết thế nào quay cuồng điên loạn. Bổn cung muốn hắn sống không được, chết cũng không xong!
Lời công chúa vừa buông, Minh Hiến lập tức thi hành ngay, nắm cái chân của Minh Anh đang trút ngược chổng đầu kia mà xoay. Thử hỏi một người đang sống bị treo ngược đầu rồi xoay tròn, đảo loạn kiểu đó làm sao mà chịu cho nổi? Minh Anh kêu gào thảm thiết:
- Công chúa, xin đừng! Tha cho ta! Đừng xoay nữa! A...A...A! Đừng...ư...ưm...À...gừ...
Minh Hiến vẫn không thể dừng lại. Công chúa không có lệnh, hắn dù có thấy tội nghiệp cũng không dám mềm lòng tự ý nương tay. Thế nhưng tay hắn lay động trên chân Minh Anh, thấy người nàng càng lúc càng rũ đi. Hắn biết tiếp tục nữa nhất định có chuyện. Lệnh của công chúa hắn không dám không tuân nhưng hành chết phò mã tương lai này, hắn cũng khó lòng mà sống yên với hoàng thượng. Hắn đã xoay liên tục hơn một khắc. Lưu chưởng sứ, tương lai phò mã này cũng đã kêu la đến kiệt sức. Minh Hiến nhìn vào sắc mặt đã từ đỏ sang tím xanh và bây giờ gần như thành trắng bệch. Nếu cứ tiếp tục, thật lòng khó mà tưởng đến hậu quả. Minh Hiến bắt đầu run rẩy. "Trời ơi, công chúa! Sao người nhẫn tâm đến như thế? Còn Thanh Nhi tỉ tỉ, tỉ còn không trở về sợ là không kịp mất!"
Bên ngoài bất chợt có tiếng chân vội vã tiến gần. Vĩnh Ninh lập tức liếc sang một cung nữ vẻ mặt lạnh lùng cạnh bên, lệnh:
- Tiểu Phụng!
Cung nữ lập tức gật đầu một cái rồi bước ra dùng thanh chắn chặn chặt cửa. Minh Hiến trợn trắng mắt. Công chúa đây là...
- Minh Hiến, xoay tiếp cho bổn cung! Bổn cung không bảo dừng thì không được dừng lại! Xoay thật mạnh, xoay cho hắn biết thế nào là càn khôn đảo lộn, thiên địa đại động.
Minh Hiến run rẩy nhưng cũng phải nghe theo, đẩy mạnh một phát nữa. Đến lúc hắn cảm thấy được người đang bị trừng phạt có dấu hiệu co giật. Hắn hoảng sợ vội kêu lên:
- Công chúa! Người...Lưu chưởng sứ nguy ngập rồi!
Ở bên ngoài, thật sự là Thanh Nhi cùng hai vị tướng Đặng, Tề mang theo mật chỉ của hoàng thượng đến. Bởi vì bị Lục Tiểu Phụng ở bên trong chặn cửa, Thanh Nhi gọi mấy lần đều không được. Đến khi nghe được tiếng kêu hoảng của Minh Hiến, nàng không chờ được nữa liền hiệu cho hai vị bên cạnh. Hai võ tướng lập tức tông cửa. Cánh cửa vừa bật mở, Minh Hiến cũng liền hạ dây, thả cho Minh Anh nằm xuống. Lúc này, mọi người nhìn đến sắc mặt của Minh Anh thì đều kinh hoàng sợ hãi. Ôi, người ta từng nói cụm từ "thất khứu chảy máu" phải chăng là thế này đây?
Hai vị Đặng, Tề nâng Minh Anh dậy, nhìn nàng mặt mũi sưng húp, khóe mắt, vành môi, đầu mũi đều tươm máu. Kể cả lỗ chân lông cũng nở to sung huyết, dấu hiệu rõ ràng của tình trạng xuất huyết đột biến do áp lực máu dồn ép. Tình huống này ở cổ đại thật là hiếm gặp lắm. Thường chỉ có ở trong đại lao, nơi những phạm nhân chịu hình phạt tra tấn và cuối cùng kết quả nếu đến tình trạng này thì phạm nhân đấy chỉ có đường chết. Nhưng trước mắt các hai vị võ tướng, Lưu chưởng sứ này là hồng nhân hoàng thượng hết lòng cất nhắc. Nếu để người này cứ như vậy mà chết, phen này hai người bọn họ cùng mấy ngàn binh lính lãnh mệnh hộ tống sứ xem chừng có thể bị hoàng thượng định tội để trút giận. Họa lớn trước mắt, bọn họ không thể không hoảng, một bên lay gọi, vực cho Minh Anh hồi tỉnh, một bên chạy ra gọi đại phu đến. Đúng lúc, nữ đại phu Vũ Nguyệt Tuyền đến để thăm khám thương tích cho công chúa, nàng nghe gọi liền thật nhanh tiến đến dùng ngân châm giúp Minh Anh cầm máu. Vũ Nguyệt Tuyền phong hết các đại huyệt nguy hiểm, sau đó bắt mạch cho Minh Anh, vô tình nhìn đến sợi dây cột dưới chân nàng rồi lại nhìn sang thái độ của Minh Hiến và các cung nữ của công chúa liền đã biết đoán phần nào chuyện gì đã xảy ra. Vũ Nguyệt Tuyền không nói một lời nào cả, giúp Minh Anh mở thông khí huyết bị chèn ép đến xuất huyết sau đó mới nói:
- Trước mắt, nhờ hai vị đưa Lưu chưởng sứ về phòng. Ta phải giúp ngài ấy khai thông huyệt vị.
- Không được cứu! – Vĩnh Ninh lúc này mới bất ngờ lên tiếng. – Bổn cung chưa cho phép. Ai trong các người dám tự ý cứu hắn ta?
- Nhưng công chúa, Lưu chưởng sứ là đại sứ hộ tống sứ đoàn được hoàng thượng khâm điểm, có trọng trách bên mình. Công chúa dù có bất cứ bất mãn nào cũng không nên tự mình lạm dụng tư hình, tổn thương đến Lưu chưởng sứ. Ngộ nhỡ làm hỏng đại sự, hoàng thượng nhất định sẽ trách tội, lại còn ảnh hưởng đến bang giao hai nước. – Đặng Thắng ân cần khuyên giải công chúa.
Tề Thiện Phúc cũng chêm vào:
- Phải đó công chúa. Lần này hộ tống sứ giả Chân Qua, hoàng thượng phải dùng đến đại quân đưa tiễn, vậy mà chúng ta vừa xuất phát đã có phục kích. Chuyện này không hề đơn giản. Công chúa, xin người suy xét. Đấy không phải là lỗi của Lưu chưởng sứ. Xin người giơ cao đánh khẽ, vì đại cuộc trước mắt!
- Công chúa, xin người khai ân!
Trước sự kiên định can ngăn của hai vị tướng, Vĩnh Ninh cũng khó lòng mà tiếp tục xử chết tiện nhân nàng căm hận nhất. Thấy nàng đã nguôi cơn thịnh nộ mà chuyển sang vẻ mặt bâng khuâng, lúc này Thanh Nhi mới lấy ra một phong thư dâng lên rồi nói khẽ:
- Bẩm, đây là Trần công công sai người gửi đến cho công chúa, bảo là hoàng thượng ngự bút.
Hoàng thượng ngự bút, chính là mật chỉ. Thanh Nhi có mật chỉ mà lại phải lén lút nói nhỏ với nàng là lí lẽ thế nào? Vĩnh Ninh cũng không tin phụ hoàng của nàng viết thư cho nàng thì có gì ghê gớm lắm mà phải lo lắng giống như Thanh Nhi. Thế nhưng nàng mở thư xem xong thì lập tức chấn kinh. Khí thế bá vương vừa rồi cũng không thể tiếp tục trổ uy. Nàng uất ức, nuốt lại một cỗ hận khí thấu tâm, nghiến ra từng chữ:
- Đưa hắn đi...khuất mắt ta!
Hai vị tướng chỉ chờ có thế. Đặng Thắng liền nâng tay một cái bế Minh Anh thẳng về hướng phòng chưởng sứ. Tề Thiện Phúc và Vũ Nguyệt Tuyền cũng lập tức đi theo sau để trợ giúp. Cứu người như cứu hỏa, bọn họ vừa cứu vừa cầu, chỉ mong Lưu chưởng sứ này không thể có chuyện được!
Nhìn nhóm người kia đi khuất, Vĩnh Ninh oán giận mạnh tay vò nát bức thư rồi ném mạnh xuống, vô tình làm động đến thương tích, xương cốt nàng vẫn chưa lành tốt nên lập tức đau đến phải hít hà rên xiết. Đúng ra, nàng thật là đã bị thương rất nặng nhưng may mắn đêm qua tỉ muội Lục thị, hai cận vệ cao thủ của nàng đã tìm đến. Hai tỉ muội này là cao thủ nội gia được hoàng thượng tuyển chọn, ưu tiên ban cho Vĩnh Ninh làm tùy tùng hộ vệ từ lúc nàng mười hai tuổi, lòng trung tuyệt đối. Đêm qua, lúc hai người đến, nghe nói công chúa bị thương xương cốt, liền không cần Thanh Nhi giải thích, hai người đã lập tức dùng nội lực truyền sang cho công chúa đồng thời tiết xuất chân khí giúp nàng nối lại chỗ bị gãy xương. Công phu nội gia vô cùng tinh diệu. Chỉ trong vòng ba canh giờ từ đêm đến sáng đã đem Vĩnh Ninh từ một bệnh nhân thoi thóp hồi phục nháy mắt. Tuy vẫn không thể tùy tiện vận động nhưng không đến mức phải nằm vật vờ chờ lành lại các tổn thương. Thế nhưng, chữa được cho Vĩnh Ninh thì Lục thị tỉ muội cũng hao tổn nội lực. Lục Tiểu Phụng vẫn còn có thể đứng dậy đi đứng như thường nhưng Lục Tiểu Linh công lực mười phần mất bảy, lúc này đã thay Vĩnh Ninh nằm lại trong giường dưỡng sức liệu thương.
Thời gian qua, Lục thị vì vụ tấn công Lưu Kì Anh trong nội cung bị Long vệ quân truy bắt cho nên phải vượt tường rời cung tìm nơi lẫn trốn. Sau đó, bọn họ nghe ngóng biết được công chúa sẽ theo đoàn hộ tống tiễn sứ giả Chân Qua về nước cho nên họ âm thầm lần theo, tìm cơ hội vào gặp công chúa. Lúc mà họ xông vào đúng lúc cũng phát hiện thích khách lần lượt nhảy vào đột kích dịch trạm. Nhưng bọn họ là cận vệ của công chúa, cả đời chỉ có một nhiệm vụ bảo hộ an toàn cho công chúa nên cũng không quan tâm gì khác, lập tức chạy đến gian viện công chúa tận tụy chức năng. Lúc này, lại nghe Đặng, Tề hai vị tướng nhắc đến chuyện thích khách, Lục Tiểu Phụng không nhịn được nghi vấn, liền bẩm với Vĩnh Ninh một tiếng:
- Công chúa, đêm qua thuộc hạ đã phát hiện thích khách tấn công sứ đoàn Chân Qua quốc. Dựa vào thân thủ và chiêu pháp của họ, thuộc hạ khẳng định họ là người của Nam Thiên quốc. Hơn nữa còn có thể là người của Thần Vũ doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.