Chương 21: Gậy "bà" đập lưng "bà"
Triệu Kit
16/12/2022
Đoàn người rời khỏi cửa thành hướng về phía Tây. Nắng bắt đầu lên cao, Minh Anh cùng Điền Trí và hai vị Đặng, Tề cưỡi ngựa đi trước dẫn đường cũng bắt đầu rớt mồ hôi, che mặt vì chói mắt. Ba người kia là nam nhân, một chút nắng gió đường xa nào có hề hấn chi cho nên vẫn thản nhiên thúc ngựa đi. Chỉ có Minh Anh, sợ nắng, sợ gió, càng sợ bụi bặm ảnh hưởng làn da cho nên nàng vừa bịt mặt vừa trùm áo choàng mũ vải kín mít toàn thân. Trời nắng oi bức, nàng vừa mệt vừa ngạt mà con ngựa cứ lửng thửng từng bước thật khiến nàng uể oải muốn phát điên.
Ở phía trước, ba người nam vừa đi vừa đàm thoại với nhau rất vui. Minh Anh đi tụt lại phía sau, nhìn trời nhìn đất, nhìn trước nhìn sau, hết thở dài lại than ngắn. Số mạng nàng đúng là mắc đọa! Đang yên lành tốt đẹp, tự nhiên xuyên không. Bây giờ đúng là khổ không kêu đặng, thảm không kể xiết. Ài!
Trong xe ngựa, Vĩnh Ninh mặt hầm hầm cầm cây nỏ thật chặt trong tay, trong khi Minh Hiến thì vạch màn xe nhìn ra giúp công chúa canh chờ góc độ để bắn đá. Vĩnh Ninh vừa nao núng vừa bực bội. Đoàn đã xuất hành từ hai canh giờ trước thế nhưng hai tên Thanh Nhi và Minh Hiến cứ bảo chưa đến thời điểm tốt, không nên tùy tiện ra tay. Vậy rồi bọn họ cứ kẻ khuyên giải, người rình rập nhìn ra bên ngoài kia nhưng Vĩnh Ninh có cảm giác hai tên này như là đang cố kéo dài thời gian ngăn cản nàng tấn công Lưu Kì Anh thì phải?
Thanh Nhi trộm xem sắc mặt Vĩnh Ninh. Công chúa chắc đang giận lắm đây! Đương nhiên công chúa thừa biết dụng ý của hoàng thượng khi gượng ép công chúa đi theo cùng phò mã tương lai là để trao dồi thêm tình cảm. Ấy nhưng hoàng thượng càng muốn tác hợp thì công chúa càng oán hận phò mã tương lai kia nhiều hơn. Đêm qua lúc nhận được ý chỉ, công chúa đã giận sôi, còn buông lời hăm dọa phải đối nghịch bằng hơn với Trần Vũ tổng quản. Thế nhưng Trần Vũ lấy tính mạng của tỉ muội Lục thị cùng tất cả thủ hạ của Huyền Minh cung để trao đổi. Cuối cùng công chúa thỏa hiệp. Đợi Trần Vũ truyền chỉ xong an lòng rời đi thì nàng mới phẫn uất nghiến răng: "Phụ hoàng muốn hắn đi cùng bổn cung sao? Được thôi! Muốn đi cùng thì đi cùng thôi, nhưng có về cùng được hay không, thì phải xem hắn có bao nhiêu cái mạng."
Vụ sai người hành thích Lưu Kì Anh trong cung, hoàng thượng đã tra ra được là do Vĩnh Ninh nàng sai khiến. Hai người Lục thị tuy vẫn chưa bị Long vệ quân bắt nhưng hoàng thượng đã thu được vũ khí và môn bài của họ. Tội trạng khó chối, hoàng thượng hạ lệnh đối với Huyền Minh cung nghiêm ngặt kiểm điểm, chờ lệnh xử phạt cho nên lần này Vĩnh Ninh xuất cung cũng chỉ được phép dẫn theo hai người là Thanh Nhi và Minh Hiến. Lúc này, nhìn thấy xa xa chính là có cổng thành, có đường lớn và bóng nhà san sát, hẳn là sắp đến thị trấn nào đó. Thanh Nhi liền mừng rỡ quay lại nói với công chúa:
- Công chúa, phía trước chắc là đến thị tứ. Chúng ta sẽ dừng ở đó dùng bữa trưa rồi lại lên đường có được không?
"Quả nhiên là hai tên vô dụng này không một lòng với bổn cung, muốn kéo dài thời gian để cứu mạng tên tiện nhân kia sao? Hừm! Nghĩ cũng tốt lắm!"
Vĩnh Ninh thầm oán trong bụng, cũng không thèm đáp lại Thanh Nhi. Thanh Nhi và Minh Hiến biết công chúa không vui nên cố gắng nịnh bờ cười hì hì bưng nước mời bánh cho nàng, hi vọng nàng vui vẻ mà bỏ qua. Bọn họ thật ra cũng không muốn trái ý công chúa đâu, nhưng Trần Vũ công công đã có dặn dò riêng. Hai người vừa lãnh ba mươi gậy trên mông, may là Trần Vũ thương xót hai người từ nhỏ đã vào cung, theo công chúa bao nhiêu lâu đều tận tụy trung tâm cho nên ba mươi gậy đó chỉ có năm gậy là đánh thật, nếu không hôm nay hai người cũng giống như số cung nô trong cung Huyền Minh nằm một chỗ mà rên khóc.
Lúc này, đoàn đã đến sắp dịch trạm ở Thái Bình trấn nhưng để đến Thái Bình trấn phải băng qua một đoạn đèo dốc hiểm trở. Vĩnh Ninh quan sát địa hình, lượng chừng khoảng cách. Xong đâu đấy, nàng bất ngờ đuổi cả hai tên Minh Hiến và Thanh Nhi xuống xe. Thanh Nhi, Minh Hiến nhìn nhau, thầm hoang mang. Trời ơi, phải làm sao đây? Chuyến đi này, Lưu trạng nguyên đi là việc đại sự hệ trọng của quốc gia. Trần Vũ công công đã dặn dò bọn họ phải trông chừng công chúa, nếu để công chúa bướng bỉnh gây họa hoặc tổn hại đến Lưu trạng nguyên thì nhất định sẽ lớn chuyện.
Hai người Thanh Nhi và Minh Hiến vẫn kiên trì, dùng vẻ mặt khẩn thiết năn nỉ công chúa. Vĩnh Ninh không thèm nghe lấy một chút, gắt giọng quát:
- Cút!
Ối! Hai người không còn cách nào, bị đẩy xuống khỏi xe ngựa, lửng thửng đi bộ. Cũng may tốc độ xe ngựa rất chậm, cho nên khoảng cách giữa công chúa và Lưu trạng nguyên phải còn cách một quãng rất xa. Huống hồ, Lưu trạng nguyên mặc áo choàng kín thế kia, chắc là đạn đá của công chúa bắn đến chưa chắc sẽ bắn trúng. Minh Hiến, Thanh Nhi tự an ủi lẫn nhau, trong lòng vẫn không yên nguyện thầm "công chúa ơi, xin đừng xuống tay!". Thế nhưng... vô ích.
Vĩnh Ninh một mình trong khoang xe, vén màn giương nỏ lắp đá nhắm thẳng mông con ngựa của Minh Anh mà phát liền ba phát đá. Ấy nhưng, đúng lúc nàng bắn xong ba phát, vị mã phu đang đánh xe cho nàng bất ngờ đột tử ngã tụt xuống khỏi xe. Nhìn cổ xe không người điều khiển, Vĩnh Ninh còn chưa kịp hốt hoảng thì không biết từ đâu vọt phóng ra thêm một loạt tên nữa cắm loạn vào thân xe, suýt nữa còn bắn trúng phải nàng. Vĩnh Ninh hoảng quá vội thụt vào trong xe. Con ngựa kéo xe của nàng trúng tên, gầm lên rồi phóng như điên lao về phía trước cùng lúc với con ngựa của Minh Anh bị nàng bắn đá cũng đang mất kiểm soát cuồng loạn tháo chạy song song với nhau. Minh Anh đang ngỗ ngáo, mơ màng nhìn cảnh nhìn mây thì đột nhiên thấy con ngựa giật nảy mình lên. Nàng theo bản năng đã ôm quíu bám dính toàn thân vào dây cương và mình ngựa. Vô tình trong lúc ngựa phi loạn, áo choàng của Minh Anh tung bay vướng phải cổ xe ngựa của Vĩnh Ninh, thành ra cái thế giằng co, gồng kéo làm hai con ngựa càng hoảng. Phía trước chính là mép vực nhưng hai con ngựa cứ phi thẳng phi thẳng thế này kiểu nào cũng rơi xuống mất. Lưng Minh Anh bị kéo ghịch ra sau bởi vì áo choàng mắc vào thân xe của công chúa, trong khi hai tay và chân nàng thì bám chặt con ngựa đang cưỡi. Nàng nhác thấy tình huống nguy hiểm phía trước, liền lập tức không kịp suy nghĩ, hướng vào cửa sổ xe ngựa bảo công chúa:
- Công chúa, nàng nhảy ra khỏi xe mau! Phía trước là vực sâu, sẽ nguy hiểm lắm!
Vĩnh Ninh ở trong xe ngựa bị xốc nảy xáo trộn một hồi cũng trở nên tán loạn tinh thần. Lúc nghe Minh Anh bảo nhảy ra xe, nàng cũng sực tỉnh, nghĩ đến tình huống trước mắt thật cũng muốn đánh liều để thoát hiểm. Cơ mà khi nàng vạch rèm muốn bước ra lại bị con ngựa phi nhanh, tung tóe loạn xạ bên trong cổ xe khiến nàng sốc ngã bật trở ngược vào. Mấy lần đều không bườn ra được. Vĩnh Ninh mới hoảng hốt, nói to lên:
- Không được. Bổn cung không thể ra được cửa xe.
Minh Anh ở bên ngoài cũng khốn khổ đấu tranh với cái áo choàng tai hại của mình kia. Con ngựa của nàng cứ phóng thật nhanh, nàng phải hết sức giữ chặt hai tay, sợ văng xuống khỏi lưng ngựa. Mà áo choàng của nàng mắc vào thân xe ngựa bên kia thành ra cứ giằng co kéo đẩy khiến nàng tiến thoái lưỡng nan mà không thể buông tay ra để tháo áo choàng xuống. Lúc nghe được Vĩnh Ninh nói, biết được tình hình của công chúa cũng không ổn. Nếu cứ bị động như vậy sợ là cả hai sẽ rơi vào tuyệt lộ. Nàng bất chợt mới sực nảy ra một ý:
- Công chúa, cửa sổ. Nàng trèo ra cửa sổ, leo lên áo choàng của ta. Ta đỡ.
Áo choàng mắc dính vào xe như thế, nếu như công chúa có thể leo ra, áo choàng vừa là đệm đỡ để công chúa bước lên sau đó có thể bám vào cổ Minh Anh, tiện thể cởi giúp Minh Anh sợi dây áo buộc trên cổ ra, nàng mới có thể thả tay mà kéo công chúa cùng nhau thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên đó chỉ là những gì Minh Anh nghĩ. Khi mà Vĩnh Ninh trèo qua khỏi cửa sổ, run run rẩy rẩy giẫm một chân lên áo choàng của Minh Anh thì..."xoẹt" một cái, áo choàng đã rách toanh. Vĩnh Ninh cả người chưng hửng chổng không, thân người thì sắp rơi xuống đất còn một chân vướng lại trên cửa sổ xe ngựa. Tình trạng lúc nãy của áo choàng ra sao thì bây giờ Vĩnh Ninh cũng bị giằng co kéo đẩy y như vậy. Vĩnh Ninh vừa đau vừa sợ hãi, trong lòng than thầm phen này chắc chết mất thì Minh Anh vội vàng quay lại một tay chụp vai nàng kéo lên. Thế nhưng nàng kéo mạnh quá tụt cả ngoại y lẫn trung y của công chúa xuống để lộ ra một mảng da thịt trắng noãn cùng chiếc yếm hồng thêu đôi bướm nhỏ. Đang lúc khẩn cấp khủng hoảng như vậy nên Minh Anh nào có kịp phát hiện cảnh đẹp đâu? Nàng một tay nắm níu tay công chúa, tay kia phải cố ghìm giữ dây cương, chế ngự con ngựa đang chạy loạn.
- Đưa tay...cho ta...
Phải cố làm sao kéo được công chúa ra khỏi xe ngựa, nếu không thì không kịp!
Hai con ngựa phi chạy song song ở phía trước, bất ngờ giẫm vào nhau một phát sau đó liền tách ra. Vĩnh Ninh tay đang nắm tay Minh Anh, chân thì vướng lại trên cửa sổ xe, bị một cú tách ra của cổ xe và con ngựa Minh Anh cưỡi làm nàng thân thể nàng chút nữa đứt ra. Nàng đau đến thấu trời xanh, mắt đổ hào quang, mồ hôi nhễ nhại, mặt xanh hơn lá. Minh Anh nhìn thấy cũng không chịu nổi. Tiếp tục như vậy công chúa sẽ chết mất.
Nàng ước lượng khoảng cách tiếp đất rồi đánh bạo buông cả dây cương, quay lại ôm lấy công chúa kéo mạnh, lôi chân nàng ra khỏi cổ xe sau đó cùng nhau lăn xuống đất. Liên tục mấy vòng lăn lộn, va đập, đến khi cả hai dừng lại được thì đều đã choáng váng đến bất tỉnh. Lúc này, mọi người từ phía sau mới đuổi đến. Thấy công chúa và chưởng sứ đại nhân bị ngã bất tỉnh nằm oặt trên đất, mọi người hoảng hốt đều vây xúm lại ứng cứu. Nhưng...
Hai vị tướng quân Đặng Thắng và Tề Thiện Phúc là người đầu tiên bước tới, thấy Lưu Chưởng sứ cùng công chúa nằm ụp chồng lên thành một khối liền muốn chạy đến đỡ Lưu Chưởng sứ lên trước. Thế nhưng khi họ vừa nhấc nhẹ vai người nằm lên thì kinh hoảng và bối rối. "Cha mẹ ôi, hai người này té ngã kiểu gì mà tư thế kì cục quá!"
Trước mắt hai vị võ tướng, Lưu Kì Anh hôn mê, mặt úp trên ngực công chúa. Mà công chúa thì...y phục mở rộng, lộ cả yếm hồng và da thịt bên trong. Ôi chao ơi! Lưu Kì Anh là phò mã tương lai được hoàng thượng chỉ hôn. Vì hoàn cảnh bất đắc dĩ mới như vậy với công chúa cũng không tính mạo phạm đi. Nhưng hai vị là võ tướng, phải thủ lễ, phải giới uy. Trong đoàn cũng hầu hết là nam nhân, thế cho nên hai người đã đứng một lúc sau, đợi khi Minh Hiến và Thanh Nhi chạy đến mới dìu được Lưu Chưởng sứ tách ra với công chúa. Bên này, Thanh Nhi, Minh Hiến lo cho công chúa. Bên kia hai người Đặng, Tề mới dùng nước dội rửa mặt, gọi tỉnh Minh Anh.
Minh Anh hồi tỉnh, liền hốt hoảng nhìn quanh. Nghe được tiếng kêu khóc sợ hãi của Thanh Nhi ở cạnh bên, nàng lập tức bật dậy chạy sang xem tình trạng công chúa. Vĩnh Ninh bị ngã nặng, đầu bị va đập nên nhất thời chưa tỉnh. Quân y đi cùng đoàn lại ở tít sau chưa đuổi kịp tới, hai tên Thanh Nhi và Minh Hiến hoảng quá chỉ biết kêu khóc, càng làm mọi người căng thẳng hơn. Minh Anh thấy vậy mới đẩy hai kẻ đấy qua một bên, tự mình giúp công chúa sờ nhịp thở, nghe nhịp tim rồi trực tiếp làm hô hấp nhân tạo, nhấn tim và thổi khí kích tỉnh. Mọi người ở đó chứng kiến đều trợn mắt, há họng. Lưu Chưởng Sứ này cũng đúng là quá bạo dạn! Dù thế nào đi nữa ở trước bao nhiêu người, còn có cả sứ thần ngoại bang, ngài lại không chút tiết chế, đùa bỡn công chúa, không nghĩ đến mặt mũi hoàng gia hay sao?
Đương nhiên, Điền Trí cũng đã thấy hành động của Minh Anh. Hắn là một người tinh tế và thận trọng, cho nên tuy là cũng đuổi theo ứng giúp, nhưng lúc thấy hai vị Nam Thiên đại tướng có vẻ khó xử đứng nép một chỗ thì hắn liền ra lệnh cho thủ hạ Chân Qua cùng lùi ra một bên. Trộm nhìn về phía Minh Anh, không hiểu sao lúc này hắn bất chợt cũng cảm thấy người này rất thú vị.
"Tiểu huynh đệ, nếu như ở Nam Thiên quốc ngươi có thể cứ bình bình an an sống như vậy không phải cũng rất tốt hay sao?"
Ở phía trước, ba người nam vừa đi vừa đàm thoại với nhau rất vui. Minh Anh đi tụt lại phía sau, nhìn trời nhìn đất, nhìn trước nhìn sau, hết thở dài lại than ngắn. Số mạng nàng đúng là mắc đọa! Đang yên lành tốt đẹp, tự nhiên xuyên không. Bây giờ đúng là khổ không kêu đặng, thảm không kể xiết. Ài!
Trong xe ngựa, Vĩnh Ninh mặt hầm hầm cầm cây nỏ thật chặt trong tay, trong khi Minh Hiến thì vạch màn xe nhìn ra giúp công chúa canh chờ góc độ để bắn đá. Vĩnh Ninh vừa nao núng vừa bực bội. Đoàn đã xuất hành từ hai canh giờ trước thế nhưng hai tên Thanh Nhi và Minh Hiến cứ bảo chưa đến thời điểm tốt, không nên tùy tiện ra tay. Vậy rồi bọn họ cứ kẻ khuyên giải, người rình rập nhìn ra bên ngoài kia nhưng Vĩnh Ninh có cảm giác hai tên này như là đang cố kéo dài thời gian ngăn cản nàng tấn công Lưu Kì Anh thì phải?
Thanh Nhi trộm xem sắc mặt Vĩnh Ninh. Công chúa chắc đang giận lắm đây! Đương nhiên công chúa thừa biết dụng ý của hoàng thượng khi gượng ép công chúa đi theo cùng phò mã tương lai là để trao dồi thêm tình cảm. Ấy nhưng hoàng thượng càng muốn tác hợp thì công chúa càng oán hận phò mã tương lai kia nhiều hơn. Đêm qua lúc nhận được ý chỉ, công chúa đã giận sôi, còn buông lời hăm dọa phải đối nghịch bằng hơn với Trần Vũ tổng quản. Thế nhưng Trần Vũ lấy tính mạng của tỉ muội Lục thị cùng tất cả thủ hạ của Huyền Minh cung để trao đổi. Cuối cùng công chúa thỏa hiệp. Đợi Trần Vũ truyền chỉ xong an lòng rời đi thì nàng mới phẫn uất nghiến răng: "Phụ hoàng muốn hắn đi cùng bổn cung sao? Được thôi! Muốn đi cùng thì đi cùng thôi, nhưng có về cùng được hay không, thì phải xem hắn có bao nhiêu cái mạng."
Vụ sai người hành thích Lưu Kì Anh trong cung, hoàng thượng đã tra ra được là do Vĩnh Ninh nàng sai khiến. Hai người Lục thị tuy vẫn chưa bị Long vệ quân bắt nhưng hoàng thượng đã thu được vũ khí và môn bài của họ. Tội trạng khó chối, hoàng thượng hạ lệnh đối với Huyền Minh cung nghiêm ngặt kiểm điểm, chờ lệnh xử phạt cho nên lần này Vĩnh Ninh xuất cung cũng chỉ được phép dẫn theo hai người là Thanh Nhi và Minh Hiến. Lúc này, nhìn thấy xa xa chính là có cổng thành, có đường lớn và bóng nhà san sát, hẳn là sắp đến thị trấn nào đó. Thanh Nhi liền mừng rỡ quay lại nói với công chúa:
- Công chúa, phía trước chắc là đến thị tứ. Chúng ta sẽ dừng ở đó dùng bữa trưa rồi lại lên đường có được không?
"Quả nhiên là hai tên vô dụng này không một lòng với bổn cung, muốn kéo dài thời gian để cứu mạng tên tiện nhân kia sao? Hừm! Nghĩ cũng tốt lắm!"
Vĩnh Ninh thầm oán trong bụng, cũng không thèm đáp lại Thanh Nhi. Thanh Nhi và Minh Hiến biết công chúa không vui nên cố gắng nịnh bờ cười hì hì bưng nước mời bánh cho nàng, hi vọng nàng vui vẻ mà bỏ qua. Bọn họ thật ra cũng không muốn trái ý công chúa đâu, nhưng Trần Vũ công công đã có dặn dò riêng. Hai người vừa lãnh ba mươi gậy trên mông, may là Trần Vũ thương xót hai người từ nhỏ đã vào cung, theo công chúa bao nhiêu lâu đều tận tụy trung tâm cho nên ba mươi gậy đó chỉ có năm gậy là đánh thật, nếu không hôm nay hai người cũng giống như số cung nô trong cung Huyền Minh nằm một chỗ mà rên khóc.
Lúc này, đoàn đã đến sắp dịch trạm ở Thái Bình trấn nhưng để đến Thái Bình trấn phải băng qua một đoạn đèo dốc hiểm trở. Vĩnh Ninh quan sát địa hình, lượng chừng khoảng cách. Xong đâu đấy, nàng bất ngờ đuổi cả hai tên Minh Hiến và Thanh Nhi xuống xe. Thanh Nhi, Minh Hiến nhìn nhau, thầm hoang mang. Trời ơi, phải làm sao đây? Chuyến đi này, Lưu trạng nguyên đi là việc đại sự hệ trọng của quốc gia. Trần Vũ công công đã dặn dò bọn họ phải trông chừng công chúa, nếu để công chúa bướng bỉnh gây họa hoặc tổn hại đến Lưu trạng nguyên thì nhất định sẽ lớn chuyện.
Hai người Thanh Nhi và Minh Hiến vẫn kiên trì, dùng vẻ mặt khẩn thiết năn nỉ công chúa. Vĩnh Ninh không thèm nghe lấy một chút, gắt giọng quát:
- Cút!
Ối! Hai người không còn cách nào, bị đẩy xuống khỏi xe ngựa, lửng thửng đi bộ. Cũng may tốc độ xe ngựa rất chậm, cho nên khoảng cách giữa công chúa và Lưu trạng nguyên phải còn cách một quãng rất xa. Huống hồ, Lưu trạng nguyên mặc áo choàng kín thế kia, chắc là đạn đá của công chúa bắn đến chưa chắc sẽ bắn trúng. Minh Hiến, Thanh Nhi tự an ủi lẫn nhau, trong lòng vẫn không yên nguyện thầm "công chúa ơi, xin đừng xuống tay!". Thế nhưng... vô ích.
Vĩnh Ninh một mình trong khoang xe, vén màn giương nỏ lắp đá nhắm thẳng mông con ngựa của Minh Anh mà phát liền ba phát đá. Ấy nhưng, đúng lúc nàng bắn xong ba phát, vị mã phu đang đánh xe cho nàng bất ngờ đột tử ngã tụt xuống khỏi xe. Nhìn cổ xe không người điều khiển, Vĩnh Ninh còn chưa kịp hốt hoảng thì không biết từ đâu vọt phóng ra thêm một loạt tên nữa cắm loạn vào thân xe, suýt nữa còn bắn trúng phải nàng. Vĩnh Ninh hoảng quá vội thụt vào trong xe. Con ngựa kéo xe của nàng trúng tên, gầm lên rồi phóng như điên lao về phía trước cùng lúc với con ngựa của Minh Anh bị nàng bắn đá cũng đang mất kiểm soát cuồng loạn tháo chạy song song với nhau. Minh Anh đang ngỗ ngáo, mơ màng nhìn cảnh nhìn mây thì đột nhiên thấy con ngựa giật nảy mình lên. Nàng theo bản năng đã ôm quíu bám dính toàn thân vào dây cương và mình ngựa. Vô tình trong lúc ngựa phi loạn, áo choàng của Minh Anh tung bay vướng phải cổ xe ngựa của Vĩnh Ninh, thành ra cái thế giằng co, gồng kéo làm hai con ngựa càng hoảng. Phía trước chính là mép vực nhưng hai con ngựa cứ phi thẳng phi thẳng thế này kiểu nào cũng rơi xuống mất. Lưng Minh Anh bị kéo ghịch ra sau bởi vì áo choàng mắc vào thân xe của công chúa, trong khi hai tay và chân nàng thì bám chặt con ngựa đang cưỡi. Nàng nhác thấy tình huống nguy hiểm phía trước, liền lập tức không kịp suy nghĩ, hướng vào cửa sổ xe ngựa bảo công chúa:
- Công chúa, nàng nhảy ra khỏi xe mau! Phía trước là vực sâu, sẽ nguy hiểm lắm!
Vĩnh Ninh ở trong xe ngựa bị xốc nảy xáo trộn một hồi cũng trở nên tán loạn tinh thần. Lúc nghe Minh Anh bảo nhảy ra xe, nàng cũng sực tỉnh, nghĩ đến tình huống trước mắt thật cũng muốn đánh liều để thoát hiểm. Cơ mà khi nàng vạch rèm muốn bước ra lại bị con ngựa phi nhanh, tung tóe loạn xạ bên trong cổ xe khiến nàng sốc ngã bật trở ngược vào. Mấy lần đều không bườn ra được. Vĩnh Ninh mới hoảng hốt, nói to lên:
- Không được. Bổn cung không thể ra được cửa xe.
Minh Anh ở bên ngoài cũng khốn khổ đấu tranh với cái áo choàng tai hại của mình kia. Con ngựa của nàng cứ phóng thật nhanh, nàng phải hết sức giữ chặt hai tay, sợ văng xuống khỏi lưng ngựa. Mà áo choàng của nàng mắc vào thân xe ngựa bên kia thành ra cứ giằng co kéo đẩy khiến nàng tiến thoái lưỡng nan mà không thể buông tay ra để tháo áo choàng xuống. Lúc nghe được Vĩnh Ninh nói, biết được tình hình của công chúa cũng không ổn. Nếu cứ bị động như vậy sợ là cả hai sẽ rơi vào tuyệt lộ. Nàng bất chợt mới sực nảy ra một ý:
- Công chúa, cửa sổ. Nàng trèo ra cửa sổ, leo lên áo choàng của ta. Ta đỡ.
Áo choàng mắc dính vào xe như thế, nếu như công chúa có thể leo ra, áo choàng vừa là đệm đỡ để công chúa bước lên sau đó có thể bám vào cổ Minh Anh, tiện thể cởi giúp Minh Anh sợi dây áo buộc trên cổ ra, nàng mới có thể thả tay mà kéo công chúa cùng nhau thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên đó chỉ là những gì Minh Anh nghĩ. Khi mà Vĩnh Ninh trèo qua khỏi cửa sổ, run run rẩy rẩy giẫm một chân lên áo choàng của Minh Anh thì..."xoẹt" một cái, áo choàng đã rách toanh. Vĩnh Ninh cả người chưng hửng chổng không, thân người thì sắp rơi xuống đất còn một chân vướng lại trên cửa sổ xe ngựa. Tình trạng lúc nãy của áo choàng ra sao thì bây giờ Vĩnh Ninh cũng bị giằng co kéo đẩy y như vậy. Vĩnh Ninh vừa đau vừa sợ hãi, trong lòng than thầm phen này chắc chết mất thì Minh Anh vội vàng quay lại một tay chụp vai nàng kéo lên. Thế nhưng nàng kéo mạnh quá tụt cả ngoại y lẫn trung y của công chúa xuống để lộ ra một mảng da thịt trắng noãn cùng chiếc yếm hồng thêu đôi bướm nhỏ. Đang lúc khẩn cấp khủng hoảng như vậy nên Minh Anh nào có kịp phát hiện cảnh đẹp đâu? Nàng một tay nắm níu tay công chúa, tay kia phải cố ghìm giữ dây cương, chế ngự con ngựa đang chạy loạn.
- Đưa tay...cho ta...
Phải cố làm sao kéo được công chúa ra khỏi xe ngựa, nếu không thì không kịp!
Hai con ngựa phi chạy song song ở phía trước, bất ngờ giẫm vào nhau một phát sau đó liền tách ra. Vĩnh Ninh tay đang nắm tay Minh Anh, chân thì vướng lại trên cửa sổ xe, bị một cú tách ra của cổ xe và con ngựa Minh Anh cưỡi làm nàng thân thể nàng chút nữa đứt ra. Nàng đau đến thấu trời xanh, mắt đổ hào quang, mồ hôi nhễ nhại, mặt xanh hơn lá. Minh Anh nhìn thấy cũng không chịu nổi. Tiếp tục như vậy công chúa sẽ chết mất.
Nàng ước lượng khoảng cách tiếp đất rồi đánh bạo buông cả dây cương, quay lại ôm lấy công chúa kéo mạnh, lôi chân nàng ra khỏi cổ xe sau đó cùng nhau lăn xuống đất. Liên tục mấy vòng lăn lộn, va đập, đến khi cả hai dừng lại được thì đều đã choáng váng đến bất tỉnh. Lúc này, mọi người từ phía sau mới đuổi đến. Thấy công chúa và chưởng sứ đại nhân bị ngã bất tỉnh nằm oặt trên đất, mọi người hoảng hốt đều vây xúm lại ứng cứu. Nhưng...
Hai vị tướng quân Đặng Thắng và Tề Thiện Phúc là người đầu tiên bước tới, thấy Lưu Chưởng sứ cùng công chúa nằm ụp chồng lên thành một khối liền muốn chạy đến đỡ Lưu Chưởng sứ lên trước. Thế nhưng khi họ vừa nhấc nhẹ vai người nằm lên thì kinh hoảng và bối rối. "Cha mẹ ôi, hai người này té ngã kiểu gì mà tư thế kì cục quá!"
Trước mắt hai vị võ tướng, Lưu Kì Anh hôn mê, mặt úp trên ngực công chúa. Mà công chúa thì...y phục mở rộng, lộ cả yếm hồng và da thịt bên trong. Ôi chao ơi! Lưu Kì Anh là phò mã tương lai được hoàng thượng chỉ hôn. Vì hoàn cảnh bất đắc dĩ mới như vậy với công chúa cũng không tính mạo phạm đi. Nhưng hai vị là võ tướng, phải thủ lễ, phải giới uy. Trong đoàn cũng hầu hết là nam nhân, thế cho nên hai người đã đứng một lúc sau, đợi khi Minh Hiến và Thanh Nhi chạy đến mới dìu được Lưu Chưởng sứ tách ra với công chúa. Bên này, Thanh Nhi, Minh Hiến lo cho công chúa. Bên kia hai người Đặng, Tề mới dùng nước dội rửa mặt, gọi tỉnh Minh Anh.
Minh Anh hồi tỉnh, liền hốt hoảng nhìn quanh. Nghe được tiếng kêu khóc sợ hãi của Thanh Nhi ở cạnh bên, nàng lập tức bật dậy chạy sang xem tình trạng công chúa. Vĩnh Ninh bị ngã nặng, đầu bị va đập nên nhất thời chưa tỉnh. Quân y đi cùng đoàn lại ở tít sau chưa đuổi kịp tới, hai tên Thanh Nhi và Minh Hiến hoảng quá chỉ biết kêu khóc, càng làm mọi người căng thẳng hơn. Minh Anh thấy vậy mới đẩy hai kẻ đấy qua một bên, tự mình giúp công chúa sờ nhịp thở, nghe nhịp tim rồi trực tiếp làm hô hấp nhân tạo, nhấn tim và thổi khí kích tỉnh. Mọi người ở đó chứng kiến đều trợn mắt, há họng. Lưu Chưởng Sứ này cũng đúng là quá bạo dạn! Dù thế nào đi nữa ở trước bao nhiêu người, còn có cả sứ thần ngoại bang, ngài lại không chút tiết chế, đùa bỡn công chúa, không nghĩ đến mặt mũi hoàng gia hay sao?
Đương nhiên, Điền Trí cũng đã thấy hành động của Minh Anh. Hắn là một người tinh tế và thận trọng, cho nên tuy là cũng đuổi theo ứng giúp, nhưng lúc thấy hai vị Nam Thiên đại tướng có vẻ khó xử đứng nép một chỗ thì hắn liền ra lệnh cho thủ hạ Chân Qua cùng lùi ra một bên. Trộm nhìn về phía Minh Anh, không hiểu sao lúc này hắn bất chợt cũng cảm thấy người này rất thú vị.
"Tiểu huynh đệ, nếu như ở Nam Thiên quốc ngươi có thể cứ bình bình an an sống như vậy không phải cũng rất tốt hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.