Chương 20: Đảm nhiệm hộ tống sứ đoàn
Triệu Kit
16/12/2022
Trời vừa hửng sáng, Minh Anh còn chưa kịp chui ra khỏi chăn đệm thì đã nghe quản gia ở bên ngoài đập cửa gọi lớn bảo có thánh chỉ truyền nàng tiến cung. Nghe đến hai chữ tiến cung nàng đã cảm ép ngực nặng tim. Ôi mẹ ơi, lại tiến cung! Ngày hôm qua tiến cung đã hại nàng sợ đến não suýt bốc hơi. Lại còn va chạm, kết oán thêm với công chúa Vĩnh Ninh. Lúc này, mũi nàng bị dập vẫn còn đau, trán cũng bị sưng, sau lưng và hông, còn mấy chỗ trên cánh tay thì bị cây bụi cào trầy trụa, ê ẩm chịu không nổi.
"Bây giờ lại phải tiến cung ư? Chết rồi! Làm sao đây? Hay là thôi bỏ chạy đi? Không được. Người trong cung đã đến đứng chờ trước cửa. Có thể nào cáo bệnh không đi được không? Cũng không ổn. Nếu như cáo bệnh, có khi nào trong cung sẽ phái thái y đến lúc đó lại thêm vào đại tội kháng chỉ, chết càng khó coi hơn. Thế này không được, thế kia cũng không xong! Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ đây?" Minh Anh hoảng loạn, ở trong phòng đi đi lại lại, tự suy nghĩ rồi cũng tự phủ định ý nghĩ của mình. Nước ngập đến cổ rồi, chạy không được, nhảy cũng không xong, bơi thì nàng không biết, kiểu này chắc chỉ có một cách... ừ thì thuận theo con nước, bám được lúc nào thì bám thôi.
Bên ngoài cứ hối thúc liên tục, cũng không thể trốn mãi trong này, Minh Anh đành đổi y phục, tiện thế đệm thêm mấy miếng vải dầy phòng ngừa tình huống bị phục kích. Chuẩn bị đâu đó tươm tất, nàng mới theo quản gia ra ngoài tiếp chỉ.
Lúc Minh Anh vừa ra khỏi phòng xong, từ trên mái nhà liền giở ngói nhảy vào một hắc y nhân thần bí. Hắc y nhân không mang theo binh khí, chỉ đi một mạch đến giường ngủ, tủ đựng y phục và bàn sách mà lục lọi tìm kiếm. Một lúc sau, hắn lôi ra được một xấp giấy giấu ẩn bên trong mấy quyển sách. Hắn nhìn vào rồi bất chợt mắt tròn mắt dẹt không hiểu nổi thứ ấy ẩn chứa huyền cơ gì cho nên nhân tiện lấy đi, đồng thời vẫn tiếp tục tìm thứ mà hắn muốn.
- --------------
Tại Thái Minh điện, hôm nay Minh Anh được phép vào bên trong ngồi ở ghế đại thần chờ đợi vua Thuận Thái tiếp kiến. Có thể là do chuyện hôm qua nàng ở trong cung gặp thích khách đã khiến hoàng thượng thương xót, áy náy mà đột nhiên đổi tính đối tốt với nàng chăng? Minh Anh cũng lười nghĩ thêm. Trước mắt, thị nữ trong cung dâng lên bánh ngọt và trà ngon. Nàng vừa thưởng thức bánh vừa nếm trà thơm. Từng chiếc bánh tròn tròn khối khối, trông cũng hấp dẫn lắm. Bánh làm bằng bột nếp pha với mật hoa, lại phối trộn thêm các loại hương liệu thiên nhiên ăn vào mềm mịn nhuyễn nhu, có vị ngọt thanh, ngon mà không ngán. Có điều, đây có lẽ chỉ là loại bánh cực phẩm đối với người cổ đại, chứ còn với người xuyên không đến từ thời đại tối tân, lại còn xuất thân con cháu ông trùm ngành khách sạn nhà hàng như Minh Anh thì có loại bánh ngọt, món ngon gì mà nàng chưa nếm qua? Nàng tùy tiện nhón cắn một miếng bánh nếp nhai nhai rồi bỏ xuống. Nói chung ăn thì cũng không tệ nhưng bảo ngon thì nàng thấy cũng bình thường thôi. Mà nàng cũng không chê, bởi vì thời đại này nguyên liệu có hạn, có thể làm được bánh đến trình độ này đã là đẳng cấp trù sư. Nàng tuy là đứa kén ăn nhưng cũng không từng xuống bếp, bởi vậy cũng không dám tùy tiện khen chê.
Ngồi chơi xơi nước cũng khá lâu mà vua Thuận Thái cũng chẳng thấy đâu, Minh Anh buồn chán lại không dám đi lung tung trong điện vua cho nên nàng mới tiện tay bốc trong đĩa bánh trước mặt đem sắp chồng lên nhau như cách chơi trò rút gỗ rồi tự mình chơi. Nàng thản nhiên từng miếng rút ra một cách tài tình, không để chồng bánh bị sụp xuống. Nàng cứ miệt mài chơi như thế mà không để ý tự lúc nào vua Thuận Thái đã đi đến, từ phía sau quan sát thật kĩ hành vi kì quái của nàng. Vua thấy nàng cứ tay trái rút một khối, tay phải rút một khối. Chồng bánh cứ như ngã như nghiêng mà không đổ. Vua cũng hiếu kì, tập trung nhìn cho thật kĩ. Cho đến khi tay phải nàng rút được đến khối cuối cùng mà cũng không đổ, nàng phấn khích bật miệng lên hô một tiếng:
- A! Bởi vậy, lần nào cũng là tay phải thắng tay trái! Tay trái, ngươi vô dụng quá đi! Ngoài việc chà lưng và bưng bát, ngươi chả làm nên tích sự gì cả!
Vua Thuận Thái bất ngờ cũng bật cười vì câu nói của nàng. Vua bật nói:
- Ha ha! Ngươi cảm thấy tay trái ngươi vô dụng lắm sao? Vậy, có còn muốn dùng nó nữa không, hay là trẫm giúp ngươi bỏ đi cho đỡ chướng mắt?
Minh Anh hoảng hốt, lập tức bật dậy quì sụp xuống lạy vua:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Tiểu thần không biết người đã đến, tùy tiện nói nhảm, xin hoàng thượng đứng để bụng!
Vua khoát tay cho Minh Anh đứng lên, lại nhìn sang đống bánh bị nàng bày dang dở kia, tùy tiện bốc một miếng bỏ vào miệng nhai, vừa hỏi:
- Ngươi vừa làm gì với số bánh kia? Không thích ăn cho nên phí phạm dọc nhả nó đấy hả?
- A! Dạ thần không dám! Kia...kia chỉ là...A – Nàng lại quì xuống – Thần xin lỗi! Thần chỉ là buồn tay cho nên mới chơi một trò chơi.
- Trò chơi sao? Vậy, chơi lại đi! Trẫm cùng khanh chơi một lúc.
Vua nói xong, thật tự nhiên ngồi xuống đối diện Minh Anh vừa nhai bánh vừa nhìn nàng chờ đợi nàng bày trò chơi. Minh Anh thầm run trong bụng, ông vua này thật là vui tính ghê! Thật sự là muốn cùng nàng thử trò chơi này sao? Nàng có chút căng thẳng nhưng thấy vua vẻ như rất nghiêm đang chờ, cho nên cũng bấm bụng sắp lại từng khối bánh thành chồng cao rồi chỉ vua cách thức rút làm sao cho không đổ chồng bánh. Hai người mỗi người rút một lượt. Cuối cùng, đến khối bánh khó nhất, vướng mắc nhiều và dễ đổ, nhưng với một người quen tay với trò chơi như Minh Anh thì không khó rút. Ấy nhưng nếu nàng rút được khối này không đổ, khối sau vua Thuận Thái cũng khó lòng rút được thì sao? Nghĩ vậy, Minh Anh liền muốn giấu lại kĩ năng, cố ý để thua cho vui lòng bệ hạ. Nhưng ý đồ chưa thực hiện, vua Thuận Thái bất chợt chụp tay nàng ngăn cản. Vua lắc đầu nói:
- Được rồi, không chơi nữa. Ngươi vào đây, trẫm có chuyện muốn giao phó cho ngươi.
Minh Anh đáp lại một tiếng rồi cụp lưng, khom mình đi theo sau vua Thuận Thái. Vua ngồi bên long án, lấy ra một bản đồ đưa cho nàng xem rồi nói:
- Đây là bản đồ năm trăm dặm đất đai ngươi đã giúp trẫm thắng được của Chân Qua. Ngươi xem rồi bảo trẫm nghe, ngươi nghĩ sao?
Minh Anh nuốt ực một hơi. Eo ơi? Nghĩ sao là nghĩ sao? Quan trọng là ý của bệ hạ ngài muốn ta đây nghĩ sao?
- Dạ bẩm, thần ngu muội, thần xem nhưng không hiểu lắm...
Vua Thuận Thái nhìn chằm chằm dò xét thái độ của Minh Anh, một lúc sau vua mới chầm chậm nói:
- Vốn là trước đây, phần đất này là Nam Thiên chúng ta cùng Chân Qua đã tranh chấp rất lâu. Lúc đó, bởi vì trẫm dùng sai, tin lầm một tướng quân có tư tâm nên đã thua trận cho Chân Qua, vùng đất kia mới trở thành lãnh phận của họ. Mười mấy năm nay, Nam Thiên ổn định và thịnh vượng, phồn vinh trong khi quốc vương Chân Qua, Chân Triết lại mắc bệnh triền miên, nội đình và phiên vương của Chân Qua cũng nhiều lần giao tranh, ám đấu với nhau khiến Chân Qua quốc càng lúc càng suy yếu đi. Cho nên Chân Triết rất lo ngại sau khi hắn băng, nội loạn tranh quyền sẽ xảy ra, lại thêm Nam Thiên chúng ta sẽ nhân đó nhảy vào công kích Chân Qua. Hắn đã tính trước, mang đất sang đây thỉnh cầu hòa hảo với chúng ta. Ý muốn trẫm tác hôn cho trưởng tử của hắn, thái tử Chân Trí cùng Vĩnh Ninh. Đáng tiếc, trẫm đã sớm nhìn ra, liên minh kế đó không thành công, cho nên hắn mới dùng đến phương thức thi thố kì hoặc kia trao đất cho chúng ta. Ngoài mặt, mọi người nghĩ Chân Qua quốc vương hắn ngốc nghếch, hồ đồ nhưng thật ra hắn là muốn lợi dụng chúng ta để thể hiện với các phiên vương đang tranh chấp với hắn Nam Thiên quốc đang hậu thuẫn cho hắn để bọn họ không manh động làm càn nổi loạn từ bên trong. Ngươi nói xem, hắn quỉ quyệt như thế, đem trẫm làm ngư ông để đe dọa trai sò trong nội bộ của hắn ta. Như vậy, quả này trẫm có nên ra chút sức nữa sau đó hốt gọn cả Chân Qua?
Minh Anh nghe vua nói xong, dựng hết cả chân lông. Hoàng thượng này giỡn với nàng sao? Trời ơi, ngài đang thật sự đem đại sự quốc gia để hỏi ý nàng cơ đấy? Minh Anh rùng mình một phát, thầm tính toán một phen rồi quì xuống, thận trọng tâu:
- Hoàng thượng thánh minh, Lưu Kì Anh vừa nhận thánh ân, chưa từng chính thức gia nhập vào triều môn, đối với những chuyện chính sự trọng đại kia thần không có kinh nghiệm nên cũng không dám tùy tiện bày tỏ. Thỉnh mong hoàng thượng tha tội!
Vua Thuận Thái khẽ lườm nàng một cái rồi bất ngờ bật mắng:
- Quỉ nhát gan!
Minh Anh muốn cắn lưỡi. Kia...kia là hoàng thượng đang mắng nàng ư? Eo ơi, khẩu khí của hoàng thượng nhưng sao...sao giống đang hờn dỗi thế?
Vua Thuận Thái đợi đến một khắc, Minh Anh vẫn quì mọp ở đó không dám thở ra. Ngài thất vọng, mở ra một quyển điệp văn viết vào mấy câu rồi đóng triện ấn, đưa cho Minh Anh:
- Cầm lấy sắc thư, sáng sớm ngày mai đến Thần Vũ quân lãnh năm nghìn binh, cùng với Vĩnh Ninh hộ tống vương tử Chân Lộc cùng sứ đoàn Chân Qua an toàn rời khỏi lãnh địa Nam Thiên quốc. Cút!
Oách! Minh Anh sợ đến mặt tím đi. Vị vua này cũng thật thất thường quá đi! Đằng này vừa mới ngồi chơi chung với người ta, không vừa ý thì mắng người ta. Vừa mắng xong không kịp ráo môi lại có chuyện sai người ta phải đi làm ngay. Oái! Nhưng mà đi... đi hộ tống sứ đoàn Chân Qua về nước là sao? Trong lịch sử lại có chuyện quan hệ ngoại giao đẹp đẽ đến mức "hộ tống về nước" luôn sao? Còn là đi với công chúa Vĩnh Ninh? Ôi, cha mẹ ơi, không được đâu, công chúa sẽ nhân đó mà phanh thây nàng ra mất!
Cầm thánh lệnh trên tay, Minh Anh từng bước nặng như cõng núi trên vai. Thánh chỉ thì không thể kháng, công chúa cũng không thể kham. Phen này, Minh Anh nàng lại bị buộc vào miệng hổ rồi đây. Nàng đúng thật là vận đen!
Vua Thuận Thái nhìn bóng dáng nhỏ nhoi của Minh Anh bước ra, ngài thở dài, nghiến răng:
- Lão Tô quả nhiên cẩn trọng đa nghi. Trẫm đã làm đến thế vẫn không có lòng tin với trẫm ư?
- ---------------
Trời mờ sáng, Minh Anh mang theo chỉ dụ đến Thần Vũ doanh lãnh năm nghìn binh. Thống lĩnh năm nghìn binh có hai vị tướng Đặng Thắng và Tề Thiện Phúc cũng đi theo nàng hỗ trợ, bảo hộ trên đường. Đoàn quân tập kết trước dịch quán, Minh Anh trong quan phục chưởng sứ đại nhân, đại diện cho triều đình Nam Thiên đến tận cửa đón Chân Lộc cùng sứ đoàn xuất hành. Bởi vì Chân Ny – vương tử "Chân Lộc" trước mắt mọi người đang giả trọng thương cho nên nàng phải đóng cho tròn vai, nằm trên cáng để thủ hạ khiêng lên xe ngựa. Chân Trí trong vai thuộc hạ của nàng, thay nàng tiếp xúc với Minh Anh và các tướng Nam Thiên quốc, bàn thảo về phương án và một số cân nhắc cần thiết khi lên đường. Minh Anh biết Điền Trí này không phải một nhân vật đơn giản, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm. Dù sao, chỉ cần tiễn hắn về nước rồi thì hắn có làm gì đi nữa cũng không ảnh hưởng đến Nam Thiên quốc nữa rồi.
Mọi người đã vào vị trí sẵn sàng xuất phát nhưng vẫn chưa thấy công chúa đến. Hai vị thống lĩnh Đặng, Tề lo lắng liền bước đến hỏi nhỏ Minh Anh. Minh Anh cũng chỉ biết lắc tay. Trong bụng nàng thầm nguyện cầu công chúa đừng đi cùng thì tốt hơn. Ấy nhưng, lời cầu nguyện ấy không linh, nàng còn chưa kịp sai người đến hoàng cung hỏi thăm thì đã thấy xa giá của công chúa Vĩnh Ninh uy nghiêm đỉnh đỉnh tiến đến. Minh Anh và Điền Trí cùng hai vị Đặng, Tề lưỡng tướng nghiêm người hành lễ với công chúa. Vĩnh Ninh vén màn bước xuống, cùng Thanh Nhi, Minh Hiến bỏ xa giá công chúa mà tiến đến xa giá của đoàn tống tiễn đã chuẩn bị cho để lên đường. Lúc ngang qua chỗ Minh Anh, nhìn nàng trong bộ dạng lòe loẹt sắc đỏ của quan phục Chưởng sứ Xướng Vũ phường kia, Vĩnh Ninh không nhịn được ghét bỏ, nghiến răng chê:
- Ái nữ ái nam! Tiện nhân đáng chết!
Mặt Minh Anh đen như bị hun khói. Lời kia của công chúa không chỉ một mình nàng nghe được mà cả Điền Trí và Đặng, Tề hai vị tướng cũng đã nghe. Ông trời ơi, nhìn xuống mà xem! Bà công chúa chanh chua đỏng đảnh này mà lại là công chúa Vĩnh Ninh hay sao? Trời cao ơi là trời cao! Xin ngài trả lại hình tượng công chúa Vĩnh Ninh cho con!
Minh Anh ngượng chín toàn thân, mặt cúi xuống chân không dám nhìn lên ba vị cạnh bên, sợ mọi người khó xử. Điền Trí cũng nhanh miệng đề nghị xuất phát. Mọi người lập tức vào vị trí. Minh Anh cũng định đi cùng hai tướng Đặng, Tề lên ngồi cổ xe dẫn đầu đoàn người xuất phát thì nghe tiếng thái giám Minh Hiến chạy đến bảo công chúa chê cổ xe dành cho nàng ngồi không được thoải mái, ý muốn Chưởng sứ nàng đổi với nàng ấy để nàng ấy lên đường thuận tiện một chút. Ừ thì, đổi một cổ xe cũng không có gì lớn lao. Minh Anh lập tức gật đầu ngay nhưng hai vị tướng Đặng, Tề phản đối, can ngăn. Đặng Thắng nói:
- Bẩm chưởng sứ đại nhân, cổ xe của ngài là Soái lệnh mã xa, là cổ xe có cờ điểm soái hiệu ngũ tinh, là ngự ban của hoàng thượng, dùng cho tướng soái thụ hoàng ân khi phụng hành binh sự thượng dụng, để binh sĩ từ xa nhìn theo soái hiệu mà tùng uy. Vị trí của Soái mã xa là phải dẫn đầu đoàn quân, không thể dời đi được ạ.
Minh Anh gật gù, lại nói:
- Nếu như vậy, để công chúa thượng lên Soái lệnh mã xa, ta tự mình xuống cổ xe bên dưới được không?
- Thế cũng không nên. – Tề Thiện Phúc cũng phản đối ngay – Chưởng sứ ngài là trưởng sự thống soái ở đây. Chúng ta đang hộ tống sứ đoàn Chân Qua, nếu ngài ngồi ở phía sau, như vậy thật là thất lễ với người ta. Cho nên nếu chưởng sứ muốn nhường xe cho công chúa thì phiền ngài chịu khó cùng chúng thuộc hạ ngồi ngựa lên đường thôi.
"Ngồi ngựa sao? Từ đây đến biên giới Chân Qua chắc phải hơn bảy trăm dặm. Hai ông bắt ta ngồi ngựa, đường xa nắng bụi, cái mặt này của ta có khi phải hủy dung nhan!"
Minh Anh vừa oán thán vừa bất mãn lầm bầm trong miệng. Hai vị tướng cứ khăng khăng "không thể, không nên", còn tên Minh Hiến thì cứ "công chúa không thoải mái, lên đường sẽ bất tiện". Người này một câu, người kia một câu, nếu cứ tiếp tục thì có lẽ đến trưa cũng chưa đi được đâu. Minh Anh thở dài chịu thua. Ai bảo người ta là công chúa Vĩnh Ninh. Nàng ngồi ngựa thì ngồi ngựa thôi. Chỉ cầu trời, công chúa hãy cứ "thoải mái" một chút thì hơn.
Nghĩ xong, nàng gật đầu, bảo Minh Hiến mời công chúa đổi lên soái xa. Đợi công chúa, Minh Hiến, Thanh Nhi đã an vị xong, Minh Anh với sự giúp đỡ của hai tướng kế bên, đã lên ngựa thành công, chuẩn bị xuất phát. Đoàn người bắt đầu chuyển bước, Minh Anh tuy là không rành cưỡi ngựa nhưng có hai vị tướng giỏi kế bên hậu thuẫn, nàng cũng không đến nỗi lo lắng, theo lời chỉ dẫn từng bước cho ngựa nhích đi.
Ở trong xe ngựa, Vĩnh Ninh nhìn ra bộ dạng của Minh Anh, nghiến răng:
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Đá đâu, nỏ đâu? Hôm nay, bổn công chúa sẽ cho tên tiện nhân họ Lưu đó phải ngã ngựa trọng thương. Hắn mà không gãy xương hỏng chân, ba chữ Triệu Vĩnh Ninh của bổn cung sẽ đổi sang họ của hắn!
"Bây giờ lại phải tiến cung ư? Chết rồi! Làm sao đây? Hay là thôi bỏ chạy đi? Không được. Người trong cung đã đến đứng chờ trước cửa. Có thể nào cáo bệnh không đi được không? Cũng không ổn. Nếu như cáo bệnh, có khi nào trong cung sẽ phái thái y đến lúc đó lại thêm vào đại tội kháng chỉ, chết càng khó coi hơn. Thế này không được, thế kia cũng không xong! Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ đây?" Minh Anh hoảng loạn, ở trong phòng đi đi lại lại, tự suy nghĩ rồi cũng tự phủ định ý nghĩ của mình. Nước ngập đến cổ rồi, chạy không được, nhảy cũng không xong, bơi thì nàng không biết, kiểu này chắc chỉ có một cách... ừ thì thuận theo con nước, bám được lúc nào thì bám thôi.
Bên ngoài cứ hối thúc liên tục, cũng không thể trốn mãi trong này, Minh Anh đành đổi y phục, tiện thế đệm thêm mấy miếng vải dầy phòng ngừa tình huống bị phục kích. Chuẩn bị đâu đó tươm tất, nàng mới theo quản gia ra ngoài tiếp chỉ.
Lúc Minh Anh vừa ra khỏi phòng xong, từ trên mái nhà liền giở ngói nhảy vào một hắc y nhân thần bí. Hắc y nhân không mang theo binh khí, chỉ đi một mạch đến giường ngủ, tủ đựng y phục và bàn sách mà lục lọi tìm kiếm. Một lúc sau, hắn lôi ra được một xấp giấy giấu ẩn bên trong mấy quyển sách. Hắn nhìn vào rồi bất chợt mắt tròn mắt dẹt không hiểu nổi thứ ấy ẩn chứa huyền cơ gì cho nên nhân tiện lấy đi, đồng thời vẫn tiếp tục tìm thứ mà hắn muốn.
- --------------
Tại Thái Minh điện, hôm nay Minh Anh được phép vào bên trong ngồi ở ghế đại thần chờ đợi vua Thuận Thái tiếp kiến. Có thể là do chuyện hôm qua nàng ở trong cung gặp thích khách đã khiến hoàng thượng thương xót, áy náy mà đột nhiên đổi tính đối tốt với nàng chăng? Minh Anh cũng lười nghĩ thêm. Trước mắt, thị nữ trong cung dâng lên bánh ngọt và trà ngon. Nàng vừa thưởng thức bánh vừa nếm trà thơm. Từng chiếc bánh tròn tròn khối khối, trông cũng hấp dẫn lắm. Bánh làm bằng bột nếp pha với mật hoa, lại phối trộn thêm các loại hương liệu thiên nhiên ăn vào mềm mịn nhuyễn nhu, có vị ngọt thanh, ngon mà không ngán. Có điều, đây có lẽ chỉ là loại bánh cực phẩm đối với người cổ đại, chứ còn với người xuyên không đến từ thời đại tối tân, lại còn xuất thân con cháu ông trùm ngành khách sạn nhà hàng như Minh Anh thì có loại bánh ngọt, món ngon gì mà nàng chưa nếm qua? Nàng tùy tiện nhón cắn một miếng bánh nếp nhai nhai rồi bỏ xuống. Nói chung ăn thì cũng không tệ nhưng bảo ngon thì nàng thấy cũng bình thường thôi. Mà nàng cũng không chê, bởi vì thời đại này nguyên liệu có hạn, có thể làm được bánh đến trình độ này đã là đẳng cấp trù sư. Nàng tuy là đứa kén ăn nhưng cũng không từng xuống bếp, bởi vậy cũng không dám tùy tiện khen chê.
Ngồi chơi xơi nước cũng khá lâu mà vua Thuận Thái cũng chẳng thấy đâu, Minh Anh buồn chán lại không dám đi lung tung trong điện vua cho nên nàng mới tiện tay bốc trong đĩa bánh trước mặt đem sắp chồng lên nhau như cách chơi trò rút gỗ rồi tự mình chơi. Nàng thản nhiên từng miếng rút ra một cách tài tình, không để chồng bánh bị sụp xuống. Nàng cứ miệt mài chơi như thế mà không để ý tự lúc nào vua Thuận Thái đã đi đến, từ phía sau quan sát thật kĩ hành vi kì quái của nàng. Vua thấy nàng cứ tay trái rút một khối, tay phải rút một khối. Chồng bánh cứ như ngã như nghiêng mà không đổ. Vua cũng hiếu kì, tập trung nhìn cho thật kĩ. Cho đến khi tay phải nàng rút được đến khối cuối cùng mà cũng không đổ, nàng phấn khích bật miệng lên hô một tiếng:
- A! Bởi vậy, lần nào cũng là tay phải thắng tay trái! Tay trái, ngươi vô dụng quá đi! Ngoài việc chà lưng và bưng bát, ngươi chả làm nên tích sự gì cả!
Vua Thuận Thái bất ngờ cũng bật cười vì câu nói của nàng. Vua bật nói:
- Ha ha! Ngươi cảm thấy tay trái ngươi vô dụng lắm sao? Vậy, có còn muốn dùng nó nữa không, hay là trẫm giúp ngươi bỏ đi cho đỡ chướng mắt?
Minh Anh hoảng hốt, lập tức bật dậy quì sụp xuống lạy vua:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Tiểu thần không biết người đã đến, tùy tiện nói nhảm, xin hoàng thượng đứng để bụng!
Vua khoát tay cho Minh Anh đứng lên, lại nhìn sang đống bánh bị nàng bày dang dở kia, tùy tiện bốc một miếng bỏ vào miệng nhai, vừa hỏi:
- Ngươi vừa làm gì với số bánh kia? Không thích ăn cho nên phí phạm dọc nhả nó đấy hả?
- A! Dạ thần không dám! Kia...kia chỉ là...A – Nàng lại quì xuống – Thần xin lỗi! Thần chỉ là buồn tay cho nên mới chơi một trò chơi.
- Trò chơi sao? Vậy, chơi lại đi! Trẫm cùng khanh chơi một lúc.
Vua nói xong, thật tự nhiên ngồi xuống đối diện Minh Anh vừa nhai bánh vừa nhìn nàng chờ đợi nàng bày trò chơi. Minh Anh thầm run trong bụng, ông vua này thật là vui tính ghê! Thật sự là muốn cùng nàng thử trò chơi này sao? Nàng có chút căng thẳng nhưng thấy vua vẻ như rất nghiêm đang chờ, cho nên cũng bấm bụng sắp lại từng khối bánh thành chồng cao rồi chỉ vua cách thức rút làm sao cho không đổ chồng bánh. Hai người mỗi người rút một lượt. Cuối cùng, đến khối bánh khó nhất, vướng mắc nhiều và dễ đổ, nhưng với một người quen tay với trò chơi như Minh Anh thì không khó rút. Ấy nhưng nếu nàng rút được khối này không đổ, khối sau vua Thuận Thái cũng khó lòng rút được thì sao? Nghĩ vậy, Minh Anh liền muốn giấu lại kĩ năng, cố ý để thua cho vui lòng bệ hạ. Nhưng ý đồ chưa thực hiện, vua Thuận Thái bất chợt chụp tay nàng ngăn cản. Vua lắc đầu nói:
- Được rồi, không chơi nữa. Ngươi vào đây, trẫm có chuyện muốn giao phó cho ngươi.
Minh Anh đáp lại một tiếng rồi cụp lưng, khom mình đi theo sau vua Thuận Thái. Vua ngồi bên long án, lấy ra một bản đồ đưa cho nàng xem rồi nói:
- Đây là bản đồ năm trăm dặm đất đai ngươi đã giúp trẫm thắng được của Chân Qua. Ngươi xem rồi bảo trẫm nghe, ngươi nghĩ sao?
Minh Anh nuốt ực một hơi. Eo ơi? Nghĩ sao là nghĩ sao? Quan trọng là ý của bệ hạ ngài muốn ta đây nghĩ sao?
- Dạ bẩm, thần ngu muội, thần xem nhưng không hiểu lắm...
Vua Thuận Thái nhìn chằm chằm dò xét thái độ của Minh Anh, một lúc sau vua mới chầm chậm nói:
- Vốn là trước đây, phần đất này là Nam Thiên chúng ta cùng Chân Qua đã tranh chấp rất lâu. Lúc đó, bởi vì trẫm dùng sai, tin lầm một tướng quân có tư tâm nên đã thua trận cho Chân Qua, vùng đất kia mới trở thành lãnh phận của họ. Mười mấy năm nay, Nam Thiên ổn định và thịnh vượng, phồn vinh trong khi quốc vương Chân Qua, Chân Triết lại mắc bệnh triền miên, nội đình và phiên vương của Chân Qua cũng nhiều lần giao tranh, ám đấu với nhau khiến Chân Qua quốc càng lúc càng suy yếu đi. Cho nên Chân Triết rất lo ngại sau khi hắn băng, nội loạn tranh quyền sẽ xảy ra, lại thêm Nam Thiên chúng ta sẽ nhân đó nhảy vào công kích Chân Qua. Hắn đã tính trước, mang đất sang đây thỉnh cầu hòa hảo với chúng ta. Ý muốn trẫm tác hôn cho trưởng tử của hắn, thái tử Chân Trí cùng Vĩnh Ninh. Đáng tiếc, trẫm đã sớm nhìn ra, liên minh kế đó không thành công, cho nên hắn mới dùng đến phương thức thi thố kì hoặc kia trao đất cho chúng ta. Ngoài mặt, mọi người nghĩ Chân Qua quốc vương hắn ngốc nghếch, hồ đồ nhưng thật ra hắn là muốn lợi dụng chúng ta để thể hiện với các phiên vương đang tranh chấp với hắn Nam Thiên quốc đang hậu thuẫn cho hắn để bọn họ không manh động làm càn nổi loạn từ bên trong. Ngươi nói xem, hắn quỉ quyệt như thế, đem trẫm làm ngư ông để đe dọa trai sò trong nội bộ của hắn ta. Như vậy, quả này trẫm có nên ra chút sức nữa sau đó hốt gọn cả Chân Qua?
Minh Anh nghe vua nói xong, dựng hết cả chân lông. Hoàng thượng này giỡn với nàng sao? Trời ơi, ngài đang thật sự đem đại sự quốc gia để hỏi ý nàng cơ đấy? Minh Anh rùng mình một phát, thầm tính toán một phen rồi quì xuống, thận trọng tâu:
- Hoàng thượng thánh minh, Lưu Kì Anh vừa nhận thánh ân, chưa từng chính thức gia nhập vào triều môn, đối với những chuyện chính sự trọng đại kia thần không có kinh nghiệm nên cũng không dám tùy tiện bày tỏ. Thỉnh mong hoàng thượng tha tội!
Vua Thuận Thái khẽ lườm nàng một cái rồi bất ngờ bật mắng:
- Quỉ nhát gan!
Minh Anh muốn cắn lưỡi. Kia...kia là hoàng thượng đang mắng nàng ư? Eo ơi, khẩu khí của hoàng thượng nhưng sao...sao giống đang hờn dỗi thế?
Vua Thuận Thái đợi đến một khắc, Minh Anh vẫn quì mọp ở đó không dám thở ra. Ngài thất vọng, mở ra một quyển điệp văn viết vào mấy câu rồi đóng triện ấn, đưa cho Minh Anh:
- Cầm lấy sắc thư, sáng sớm ngày mai đến Thần Vũ quân lãnh năm nghìn binh, cùng với Vĩnh Ninh hộ tống vương tử Chân Lộc cùng sứ đoàn Chân Qua an toàn rời khỏi lãnh địa Nam Thiên quốc. Cút!
Oách! Minh Anh sợ đến mặt tím đi. Vị vua này cũng thật thất thường quá đi! Đằng này vừa mới ngồi chơi chung với người ta, không vừa ý thì mắng người ta. Vừa mắng xong không kịp ráo môi lại có chuyện sai người ta phải đi làm ngay. Oái! Nhưng mà đi... đi hộ tống sứ đoàn Chân Qua về nước là sao? Trong lịch sử lại có chuyện quan hệ ngoại giao đẹp đẽ đến mức "hộ tống về nước" luôn sao? Còn là đi với công chúa Vĩnh Ninh? Ôi, cha mẹ ơi, không được đâu, công chúa sẽ nhân đó mà phanh thây nàng ra mất!
Cầm thánh lệnh trên tay, Minh Anh từng bước nặng như cõng núi trên vai. Thánh chỉ thì không thể kháng, công chúa cũng không thể kham. Phen này, Minh Anh nàng lại bị buộc vào miệng hổ rồi đây. Nàng đúng thật là vận đen!
Vua Thuận Thái nhìn bóng dáng nhỏ nhoi của Minh Anh bước ra, ngài thở dài, nghiến răng:
- Lão Tô quả nhiên cẩn trọng đa nghi. Trẫm đã làm đến thế vẫn không có lòng tin với trẫm ư?
- ---------------
Trời mờ sáng, Minh Anh mang theo chỉ dụ đến Thần Vũ doanh lãnh năm nghìn binh. Thống lĩnh năm nghìn binh có hai vị tướng Đặng Thắng và Tề Thiện Phúc cũng đi theo nàng hỗ trợ, bảo hộ trên đường. Đoàn quân tập kết trước dịch quán, Minh Anh trong quan phục chưởng sứ đại nhân, đại diện cho triều đình Nam Thiên đến tận cửa đón Chân Lộc cùng sứ đoàn xuất hành. Bởi vì Chân Ny – vương tử "Chân Lộc" trước mắt mọi người đang giả trọng thương cho nên nàng phải đóng cho tròn vai, nằm trên cáng để thủ hạ khiêng lên xe ngựa. Chân Trí trong vai thuộc hạ của nàng, thay nàng tiếp xúc với Minh Anh và các tướng Nam Thiên quốc, bàn thảo về phương án và một số cân nhắc cần thiết khi lên đường. Minh Anh biết Điền Trí này không phải một nhân vật đơn giản, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm. Dù sao, chỉ cần tiễn hắn về nước rồi thì hắn có làm gì đi nữa cũng không ảnh hưởng đến Nam Thiên quốc nữa rồi.
Mọi người đã vào vị trí sẵn sàng xuất phát nhưng vẫn chưa thấy công chúa đến. Hai vị thống lĩnh Đặng, Tề lo lắng liền bước đến hỏi nhỏ Minh Anh. Minh Anh cũng chỉ biết lắc tay. Trong bụng nàng thầm nguyện cầu công chúa đừng đi cùng thì tốt hơn. Ấy nhưng, lời cầu nguyện ấy không linh, nàng còn chưa kịp sai người đến hoàng cung hỏi thăm thì đã thấy xa giá của công chúa Vĩnh Ninh uy nghiêm đỉnh đỉnh tiến đến. Minh Anh và Điền Trí cùng hai vị Đặng, Tề lưỡng tướng nghiêm người hành lễ với công chúa. Vĩnh Ninh vén màn bước xuống, cùng Thanh Nhi, Minh Hiến bỏ xa giá công chúa mà tiến đến xa giá của đoàn tống tiễn đã chuẩn bị cho để lên đường. Lúc ngang qua chỗ Minh Anh, nhìn nàng trong bộ dạng lòe loẹt sắc đỏ của quan phục Chưởng sứ Xướng Vũ phường kia, Vĩnh Ninh không nhịn được ghét bỏ, nghiến răng chê:
- Ái nữ ái nam! Tiện nhân đáng chết!
Mặt Minh Anh đen như bị hun khói. Lời kia của công chúa không chỉ một mình nàng nghe được mà cả Điền Trí và Đặng, Tề hai vị tướng cũng đã nghe. Ông trời ơi, nhìn xuống mà xem! Bà công chúa chanh chua đỏng đảnh này mà lại là công chúa Vĩnh Ninh hay sao? Trời cao ơi là trời cao! Xin ngài trả lại hình tượng công chúa Vĩnh Ninh cho con!
Minh Anh ngượng chín toàn thân, mặt cúi xuống chân không dám nhìn lên ba vị cạnh bên, sợ mọi người khó xử. Điền Trí cũng nhanh miệng đề nghị xuất phát. Mọi người lập tức vào vị trí. Minh Anh cũng định đi cùng hai tướng Đặng, Tề lên ngồi cổ xe dẫn đầu đoàn người xuất phát thì nghe tiếng thái giám Minh Hiến chạy đến bảo công chúa chê cổ xe dành cho nàng ngồi không được thoải mái, ý muốn Chưởng sứ nàng đổi với nàng ấy để nàng ấy lên đường thuận tiện một chút. Ừ thì, đổi một cổ xe cũng không có gì lớn lao. Minh Anh lập tức gật đầu ngay nhưng hai vị tướng Đặng, Tề phản đối, can ngăn. Đặng Thắng nói:
- Bẩm chưởng sứ đại nhân, cổ xe của ngài là Soái lệnh mã xa, là cổ xe có cờ điểm soái hiệu ngũ tinh, là ngự ban của hoàng thượng, dùng cho tướng soái thụ hoàng ân khi phụng hành binh sự thượng dụng, để binh sĩ từ xa nhìn theo soái hiệu mà tùng uy. Vị trí của Soái mã xa là phải dẫn đầu đoàn quân, không thể dời đi được ạ.
Minh Anh gật gù, lại nói:
- Nếu như vậy, để công chúa thượng lên Soái lệnh mã xa, ta tự mình xuống cổ xe bên dưới được không?
- Thế cũng không nên. – Tề Thiện Phúc cũng phản đối ngay – Chưởng sứ ngài là trưởng sự thống soái ở đây. Chúng ta đang hộ tống sứ đoàn Chân Qua, nếu ngài ngồi ở phía sau, như vậy thật là thất lễ với người ta. Cho nên nếu chưởng sứ muốn nhường xe cho công chúa thì phiền ngài chịu khó cùng chúng thuộc hạ ngồi ngựa lên đường thôi.
"Ngồi ngựa sao? Từ đây đến biên giới Chân Qua chắc phải hơn bảy trăm dặm. Hai ông bắt ta ngồi ngựa, đường xa nắng bụi, cái mặt này của ta có khi phải hủy dung nhan!"
Minh Anh vừa oán thán vừa bất mãn lầm bầm trong miệng. Hai vị tướng cứ khăng khăng "không thể, không nên", còn tên Minh Hiến thì cứ "công chúa không thoải mái, lên đường sẽ bất tiện". Người này một câu, người kia một câu, nếu cứ tiếp tục thì có lẽ đến trưa cũng chưa đi được đâu. Minh Anh thở dài chịu thua. Ai bảo người ta là công chúa Vĩnh Ninh. Nàng ngồi ngựa thì ngồi ngựa thôi. Chỉ cầu trời, công chúa hãy cứ "thoải mái" một chút thì hơn.
Nghĩ xong, nàng gật đầu, bảo Minh Hiến mời công chúa đổi lên soái xa. Đợi công chúa, Minh Hiến, Thanh Nhi đã an vị xong, Minh Anh với sự giúp đỡ của hai tướng kế bên, đã lên ngựa thành công, chuẩn bị xuất phát. Đoàn người bắt đầu chuyển bước, Minh Anh tuy là không rành cưỡi ngựa nhưng có hai vị tướng giỏi kế bên hậu thuẫn, nàng cũng không đến nỗi lo lắng, theo lời chỉ dẫn từng bước cho ngựa nhích đi.
Ở trong xe ngựa, Vĩnh Ninh nhìn ra bộ dạng của Minh Anh, nghiến răng:
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Đá đâu, nỏ đâu? Hôm nay, bổn công chúa sẽ cho tên tiện nhân họ Lưu đó phải ngã ngựa trọng thương. Hắn mà không gãy xương hỏng chân, ba chữ Triệu Vĩnh Ninh của bổn cung sẽ đổi sang họ của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.