Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?
Chương 67: Bắt đến tổ chức
Mộc Thanh Kí
21/06/2023
Anh và cô được mang về tổ chức. Lục Vy vẫn hôn mê bất tỉnh, cơ thể nóng
lạnh thất thường còn anh thì bị ngất do mất máu quá nhiều. Cả hai được
đưa xuống phòng mật của tổ chức, đây là nơi dành riêng cho việc nghiên
cứu và quan sát phản ứng của vật thử sau khi tiêm thuốc.
Bọn áo đen ném cô vào trong căn phòng đó còn anh thì được Phó Tần Minh đưa đến chỗ Phi Dạ để cầm máu trước. Đứa con này tuy không phải của ông ta nhưng nếu anh chết thì nhất định sẽ to chuyện.
- Nhanh chóng tìm ra cách hoàn thiện 6208NA-JA đi. Cô ta để cho ngươi tự quyết.
Ném cô lại bên trong căn phòng lạnh lẽo kia, ông ta ra lệnh cho Phi Dạ rồi quay người rời đi. Hắn cúi đầu cung kính nhận lệnh rồi đợi đến khi ông ta đi rồi mới quay lại xem tình trạng của cô.
" Anh ta thực sự không bảo vệ được cô hay do cô quá sơ ý đây ? Lại để bản thân đến tình trạng như này. "
Hắn thở dài bế cô đặt lên trên giường. Dù gì cũng cứu cô một mạng lần trước, giúp thì giúp cho tới cùng nên hắn quay người lại giúp cô xử lý nơi bị đổ dung dịch kia vào. Bông tuyết như phát sáng hơn, một màu xanh ngọc tuyệt đẹp đến mê người. Hắn đi vào tủ thuốc rồi lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng cô.
" Chẳng biết tôi có duyên nợ gì với cô mà bây giờ phải trả cô nhiều như vậy. "
Nhìn người con gái nằm trên giường bệnh hắn không nỡ nhìn cô chết như vậy. Năm đó một trăm đứa bé thử 6208NA-JA thì chỉ có một mình cô là còn sống. Đến cả ông trời cũng muốn níu kéo cô ở lại thì hà cớ gì hắn phải đi ngược lại ý trời. Nếu như có duyên sẽ gặp lại, nếu như có nợ sẽ phải trả.
Chỉ vài phút sau cơ thể cô đã bình thường trở lại, không còn nóng lạnh thất thường như trước. Đôi mắt nặng trĩu của cô nhẹ mở ra, Lục Vy nhíu mày mờ mờ có thể nhận ra người đang đứng trước mặt cô là ai.
- Phi... Phi Dạ ?
Hắn không nói gì chỉ quay người đi đến ghế ngồi xuống. Cơ thể cô vẫn còn mệt mỏi, Lục Vy chống tay vào giường rồi cố gắng ngồi dậy.
- Là ông ta kêu anh tới đây mổ xẻ tôi ra để xem sao ?
Cô cười lạnh, đưa tay lên lau hết mồ hôi trên trán. Hắn đang xem gì đó nghe thấy cô hỏi chợt dừng lại.
- Đúng vậy.
Đầu cô chợt chuyển đến một cơn đau dữ dội rồi bất chợt hình ảnh của anh trước lúc cô mất đi ý thức hiện về. Lục Vy chợt trở nên lo sợ, nếu lỡ như anh xảy ra chuyện gì thì sao đây ?
- Minh Lâm đâu ? Các người đem anh ấy đi đâu rồi ?
Hắn ngồi vắt chân trên ghế rồi cầm một lọ thủy tinh lên. Bên trong nó là thứ dung dịch gì cô cũng không biết nhưng đại loại là có màu vàng nhạt, mùi khét.
- Hắn ta là con trai của Phó lão gia nên cô không cần quan tâm, nhất định hắn sẽ an toàn trở về Phó gia. Nhưng cô, cô nên lo cho bản thân mình đi.
Lời của hắn vừa dứt thì bên ngoài Phó Tần Minh cùng thuộc hạ của ông ta đi vào. Ánh mắt quét quanh một vòng rồi lập tức dừng lại trên người cô. Lục Vy đưa tay lên che lấy vai của mình, cơ thể cô bất giác lại run lên.
Ông ta nở một nụ cười quái dị rồi đi đến chỗ Phi Dạ đang ngồi.
- Đã tìm ra gì chưa ?
Chẳng biết tại sao khi ở gần ông ta cô lại có cảm giác sợ hãi đến như vậy. Dường như ở ông ta có một lực bức người đến đáng sợ. Phi Dạ đi đến ngăn tủ rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho ông ta. Cô nhíu mày, cố gắng nhìn nội dung của nó nhưng cuối cùng vẫn là không nhìn thấy gì.
- Ra là vậy. Cô ta để cho ngươi tự quyết định. Đừng làm ta thất vọng.
Ánh mắt ông ta như đang cảnh cáo Phi Dạ điều gì đó. Có lẽ là vì lần trước hắn đã cứu cô một lần nên ông ta sợ rằng lần này hắn cũng sẽ giúp cô. Ông ta chợt nhìn lên vai cô rồi nhíu mày như nhận ra gì đó. Lúc này Phi Dạ cũng để ý đến ánh nhìn của ông ta.
- Phi Dạ, ta luôn tin tưởng con nên đừng để những chuyện tình cảm rác rưởi đó làm con lệch lạc suy nghĩ.
Nói rồi ông ta tức giận bỏ đi để lại Phi Dạ đang cúi đầu cung kính. Tình cảm rác rưởi sao ? Chẳng lẽ đối với ông ta thì cảm xúc tự nhiên của con người là không đáng có hay là một điều sai trái. Nhưng có lẽ đối với một người không có cảm xúc như ông ta thì chuyện này là hoàn toàn đúng.
Hắn lặng lẽ trở về chỗ ngồi khi nãy rồi ghi chép gì đó. Không gian giữa hai người chìm dần vào im lặng. Cô chỉ nhìn phía sau lưng hắn lại không dám gọi tên hắn. Những thành viên khác trong tổ chức này đều khác hoàn toàn so với hắn. Theo như cô đoán thì chắc hẳn hắn phải có một thân phận đặc biệt hoặc được Phó Tần Vương trọng dụng hơn.
" Cốc cốc cốc. "
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rồi sau đó là ba tên áo đen đi vào trong. Phi Dạ quay lại chưa kịp làm gì thì chúng đã đi đến nắm lấy tay cô rồi kéo đi.
- Này, các người làm gì vậy ? Buông tay ra.
Mặc kệ cô có la hét như nào chúng cũng một mực kéo cô đi. Phi Dạ nhanh chóng cầm theo tập tài liệu trên bàn rồi cũng ra ngoài cùng bọn chúng. Sức cô bây giờ chắc chắn là không thể chống lại chúng la hét cũng vô ích nên cô đành im lặng để giữ sức, nếu có cơ hội nhất định cô sẽ chạy thoát khỏi đây.
Bọn chúng đưa cô đến một căn phòng vô cùng rộng lớn với những trang thiết bị hiện đại hơn bình thường. Đúng là chỉ có Phó gia mới có thể mua được những món đồ đắt đỏ như thế này, vậy mà cô lại không thể nghĩ ra.
- Đừng làm ta thất vọng.
Phó Tần Minh ngồi ở ghế đối diện rồi ra lệnh cho bọn người kia kéo cô lên một chiếc bàn lớn. Hai tay hai chân cô nhanh chóng bị chúng trói chặt vào bàn sau đó chiếc bàn dần dần tiến vào bên trong bộ máy.
- Ông định làm gì tôi, mau thả tôi già. Chết tiệt, lão già đê hèn.
Cô vùng vẫy cố gắng thoát khỏi nó nhưng không thể. Dường như cơ thể cô không thể cử động nổi vì bị trói quá chặt. Phi Dạ bước từng bước đi đến, hắn nhìn cô đang la hét rồi bỗng ngập ngừng. Lục Vy lúc này mới để ý đến hắn, cô bình tĩnh lại rồi nhìn thẳng vào hắn.
- Phi Dạ...
Đấu tranh nội tâm không cho phép làm cô bị thương nhưng đây là mệnh lệnh của Phó lão gia hắn lại càng không thể làm trái. Cánh tay hắn run run nhẹ đưa lên rồi chạm vào cái nút đỏ ở phía bên ngoài. Cô mở to mắt nhìn từng hành động của hắn.
- Phi Dạ, dừng lại đi. Tôi biết anh không giống như ông ta.
Hành động của hắn lại chợt dừng lại, Phi Dạ nắm chặt tay không biết nên làm gì trong trường hợp này. Thấy hắn do dự, Phó Tần Minh tức giận đi tới đạp thẳng vào bụng hắn.
- Tao nuôi mày bao nhiêu năm để bây giờ vì một đứa con gái mà mày chống lại tao hả ? Chó ngoan phải biết nghe lời.
Nói rồi ông ta đi đến lập tức bấm vào cái nút đỏ kia. Một tia phóng xạ đi ngang qua cơ thể cô rồi cả người cô nóng lên như bị một thứ gì đó kéo dãn ra theo bốn phía. Nhiệt độ trong người cũng nóng lên. Lục Vy khó chịu vùng vẫy nhưng kết quả lại kiệt sức không thể nói thêm được gì. Cô đau đớn nằm ở đó, ánh mắt nhìn về phía hắn đang ngồi ở dưới đất.
- Ph... Phi...
Cái thứ máy kỳ quái này như đang phân rã từng bộ phận trên cơ thể cô vậy. Ông ta nhìn vào màn hình phản chiếu lại vui sướng không ngừng.
- Đúng rồi, mẫu thử sắp thành công rồi, một chút nữa thôi.
Cô vô thức nhìn thấy một tên áo đen cầm đến một lọ thuốc rồi đổ vào trong miệng cô. Thứ nước đó vừa ngấm vào cơ thể cô liền khiến phía dưới cô nóng ran như bị lửa đốt. Cô khó chịu nhưng không còn sức để nói nữa rồi.
- Thêm đi, một chút nữa, sắp thành công rồi.
Bọn áo đen ném cô vào trong căn phòng đó còn anh thì được Phó Tần Minh đưa đến chỗ Phi Dạ để cầm máu trước. Đứa con này tuy không phải của ông ta nhưng nếu anh chết thì nhất định sẽ to chuyện.
- Nhanh chóng tìm ra cách hoàn thiện 6208NA-JA đi. Cô ta để cho ngươi tự quyết.
Ném cô lại bên trong căn phòng lạnh lẽo kia, ông ta ra lệnh cho Phi Dạ rồi quay người rời đi. Hắn cúi đầu cung kính nhận lệnh rồi đợi đến khi ông ta đi rồi mới quay lại xem tình trạng của cô.
" Anh ta thực sự không bảo vệ được cô hay do cô quá sơ ý đây ? Lại để bản thân đến tình trạng như này. "
Hắn thở dài bế cô đặt lên trên giường. Dù gì cũng cứu cô một mạng lần trước, giúp thì giúp cho tới cùng nên hắn quay người lại giúp cô xử lý nơi bị đổ dung dịch kia vào. Bông tuyết như phát sáng hơn, một màu xanh ngọc tuyệt đẹp đến mê người. Hắn đi vào tủ thuốc rồi lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng cô.
" Chẳng biết tôi có duyên nợ gì với cô mà bây giờ phải trả cô nhiều như vậy. "
Nhìn người con gái nằm trên giường bệnh hắn không nỡ nhìn cô chết như vậy. Năm đó một trăm đứa bé thử 6208NA-JA thì chỉ có một mình cô là còn sống. Đến cả ông trời cũng muốn níu kéo cô ở lại thì hà cớ gì hắn phải đi ngược lại ý trời. Nếu như có duyên sẽ gặp lại, nếu như có nợ sẽ phải trả.
Chỉ vài phút sau cơ thể cô đã bình thường trở lại, không còn nóng lạnh thất thường như trước. Đôi mắt nặng trĩu của cô nhẹ mở ra, Lục Vy nhíu mày mờ mờ có thể nhận ra người đang đứng trước mặt cô là ai.
- Phi... Phi Dạ ?
Hắn không nói gì chỉ quay người đi đến ghế ngồi xuống. Cơ thể cô vẫn còn mệt mỏi, Lục Vy chống tay vào giường rồi cố gắng ngồi dậy.
- Là ông ta kêu anh tới đây mổ xẻ tôi ra để xem sao ?
Cô cười lạnh, đưa tay lên lau hết mồ hôi trên trán. Hắn đang xem gì đó nghe thấy cô hỏi chợt dừng lại.
- Đúng vậy.
Đầu cô chợt chuyển đến một cơn đau dữ dội rồi bất chợt hình ảnh của anh trước lúc cô mất đi ý thức hiện về. Lục Vy chợt trở nên lo sợ, nếu lỡ như anh xảy ra chuyện gì thì sao đây ?
- Minh Lâm đâu ? Các người đem anh ấy đi đâu rồi ?
Hắn ngồi vắt chân trên ghế rồi cầm một lọ thủy tinh lên. Bên trong nó là thứ dung dịch gì cô cũng không biết nhưng đại loại là có màu vàng nhạt, mùi khét.
- Hắn ta là con trai của Phó lão gia nên cô không cần quan tâm, nhất định hắn sẽ an toàn trở về Phó gia. Nhưng cô, cô nên lo cho bản thân mình đi.
Lời của hắn vừa dứt thì bên ngoài Phó Tần Minh cùng thuộc hạ của ông ta đi vào. Ánh mắt quét quanh một vòng rồi lập tức dừng lại trên người cô. Lục Vy đưa tay lên che lấy vai của mình, cơ thể cô bất giác lại run lên.
Ông ta nở một nụ cười quái dị rồi đi đến chỗ Phi Dạ đang ngồi.
- Đã tìm ra gì chưa ?
Chẳng biết tại sao khi ở gần ông ta cô lại có cảm giác sợ hãi đến như vậy. Dường như ở ông ta có một lực bức người đến đáng sợ. Phi Dạ đi đến ngăn tủ rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho ông ta. Cô nhíu mày, cố gắng nhìn nội dung của nó nhưng cuối cùng vẫn là không nhìn thấy gì.
- Ra là vậy. Cô ta để cho ngươi tự quyết định. Đừng làm ta thất vọng.
Ánh mắt ông ta như đang cảnh cáo Phi Dạ điều gì đó. Có lẽ là vì lần trước hắn đã cứu cô một lần nên ông ta sợ rằng lần này hắn cũng sẽ giúp cô. Ông ta chợt nhìn lên vai cô rồi nhíu mày như nhận ra gì đó. Lúc này Phi Dạ cũng để ý đến ánh nhìn của ông ta.
- Phi Dạ, ta luôn tin tưởng con nên đừng để những chuyện tình cảm rác rưởi đó làm con lệch lạc suy nghĩ.
Nói rồi ông ta tức giận bỏ đi để lại Phi Dạ đang cúi đầu cung kính. Tình cảm rác rưởi sao ? Chẳng lẽ đối với ông ta thì cảm xúc tự nhiên của con người là không đáng có hay là một điều sai trái. Nhưng có lẽ đối với một người không có cảm xúc như ông ta thì chuyện này là hoàn toàn đúng.
Hắn lặng lẽ trở về chỗ ngồi khi nãy rồi ghi chép gì đó. Không gian giữa hai người chìm dần vào im lặng. Cô chỉ nhìn phía sau lưng hắn lại không dám gọi tên hắn. Những thành viên khác trong tổ chức này đều khác hoàn toàn so với hắn. Theo như cô đoán thì chắc hẳn hắn phải có một thân phận đặc biệt hoặc được Phó Tần Vương trọng dụng hơn.
" Cốc cốc cốc. "
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rồi sau đó là ba tên áo đen đi vào trong. Phi Dạ quay lại chưa kịp làm gì thì chúng đã đi đến nắm lấy tay cô rồi kéo đi.
- Này, các người làm gì vậy ? Buông tay ra.
Mặc kệ cô có la hét như nào chúng cũng một mực kéo cô đi. Phi Dạ nhanh chóng cầm theo tập tài liệu trên bàn rồi cũng ra ngoài cùng bọn chúng. Sức cô bây giờ chắc chắn là không thể chống lại chúng la hét cũng vô ích nên cô đành im lặng để giữ sức, nếu có cơ hội nhất định cô sẽ chạy thoát khỏi đây.
Bọn chúng đưa cô đến một căn phòng vô cùng rộng lớn với những trang thiết bị hiện đại hơn bình thường. Đúng là chỉ có Phó gia mới có thể mua được những món đồ đắt đỏ như thế này, vậy mà cô lại không thể nghĩ ra.
- Đừng làm ta thất vọng.
Phó Tần Minh ngồi ở ghế đối diện rồi ra lệnh cho bọn người kia kéo cô lên một chiếc bàn lớn. Hai tay hai chân cô nhanh chóng bị chúng trói chặt vào bàn sau đó chiếc bàn dần dần tiến vào bên trong bộ máy.
- Ông định làm gì tôi, mau thả tôi già. Chết tiệt, lão già đê hèn.
Cô vùng vẫy cố gắng thoát khỏi nó nhưng không thể. Dường như cơ thể cô không thể cử động nổi vì bị trói quá chặt. Phi Dạ bước từng bước đi đến, hắn nhìn cô đang la hét rồi bỗng ngập ngừng. Lục Vy lúc này mới để ý đến hắn, cô bình tĩnh lại rồi nhìn thẳng vào hắn.
- Phi Dạ...
Đấu tranh nội tâm không cho phép làm cô bị thương nhưng đây là mệnh lệnh của Phó lão gia hắn lại càng không thể làm trái. Cánh tay hắn run run nhẹ đưa lên rồi chạm vào cái nút đỏ ở phía bên ngoài. Cô mở to mắt nhìn từng hành động của hắn.
- Phi Dạ, dừng lại đi. Tôi biết anh không giống như ông ta.
Hành động của hắn lại chợt dừng lại, Phi Dạ nắm chặt tay không biết nên làm gì trong trường hợp này. Thấy hắn do dự, Phó Tần Minh tức giận đi tới đạp thẳng vào bụng hắn.
- Tao nuôi mày bao nhiêu năm để bây giờ vì một đứa con gái mà mày chống lại tao hả ? Chó ngoan phải biết nghe lời.
Nói rồi ông ta đi đến lập tức bấm vào cái nút đỏ kia. Một tia phóng xạ đi ngang qua cơ thể cô rồi cả người cô nóng lên như bị một thứ gì đó kéo dãn ra theo bốn phía. Nhiệt độ trong người cũng nóng lên. Lục Vy khó chịu vùng vẫy nhưng kết quả lại kiệt sức không thể nói thêm được gì. Cô đau đớn nằm ở đó, ánh mắt nhìn về phía hắn đang ngồi ở dưới đất.
- Ph... Phi...
Cái thứ máy kỳ quái này như đang phân rã từng bộ phận trên cơ thể cô vậy. Ông ta nhìn vào màn hình phản chiếu lại vui sướng không ngừng.
- Đúng rồi, mẫu thử sắp thành công rồi, một chút nữa thôi.
Cô vô thức nhìn thấy một tên áo đen cầm đến một lọ thuốc rồi đổ vào trong miệng cô. Thứ nước đó vừa ngấm vào cơ thể cô liền khiến phía dưới cô nóng ran như bị lửa đốt. Cô khó chịu nhưng không còn sức để nói nữa rồi.
- Thêm đi, một chút nữa, sắp thành công rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.