Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?
Chương 66: Xin lỗi, anh không bảo vệ được em
Mộc Thanh Kí
21/06/2023
Vậy ra anh thực sự không biết rằng ba anh Phó Tần Vương là ông trùm của một tổ chức sao ? Cô không tin là sống cùng một nhà nhưng anh lại không
biết. Lục Vy liền đưa tay đến dùng hết lực để xé rách tay áo bên phải
của anh.
" Xoẹt. "
Minh Lâm giật mình quay lại nhìn tay cô đang cầm tay áo anh. Tay phải của anh hoàn toàn không hề có một hình xăm nào cả. Cô lúc này mới an tâm, nước mắt nơi khoé mi trào ra nóng ấm.
- Em sao vậy ? Cơ thể có gì khó chịu sao ?
Anh vội vã ôm cô vào lòng rồi hỏi han cô. Ngay lúc này đây anh lại cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không thể bảo vệ được cô. Phó Tần Minh khó chịu nhìn một màn ướt át của con trai và đứa con dâu cũ của mình.
- Sướt mướt vậy đủ rồi. Chúng mày bắt nó lại cho tao.
Bọn người kia lập tức nghe lệnh liền lao tới để bắt anh và cô. Minh Lâm không còn nghĩ được gì lập tức đạp cửa rồi bế cô ra ngoài. Thứ dung dịch kia làm cả người cô nóng lên, khó chịu đến mức chỉ muốn lập tức chết đi. Cơ thể vô định không còn lấy một chút sức lực nào. Anh khó khăn lắm mới có thể mang cô đến thang máy. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại còn lũ người kia đang đuổi theo sát anh cảm giác như có chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Anh vội vã ấn xuống tầng một rồi ôm cô vào lòng. Cả người cô bây giờ nóng như lửa nhưng bên trong lại lạnh đến run người.
- Cố lên, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.
Anh lo lắng nhìn gương mặt thấn đẫm mồ hôi của cô. Không ngờ rằng có ngày anh lại phải chạy trốn chính cha ruột của mình. Cửa thang máy mở ra, anh mang theo cô chạy thật nhanh ra bên ngoài xe.
- Cũng nhanh đấy, con trai của ta.
Bước chân anh khựng lại, nhìn Phó Tần Minh đang đứng trước mặt mà trừng mắt.
- Ông muốn làm gì ?
Phó Tần Minh rút ra một khẩu súng rồi đưa đến trước mặt làm ra hành động bắn. Anh lùi lại phía sau, mồ hôi rơi trên áo rơi xuống cả gương mặt xinh đẹp của cô.
- Đưa nó đây mày sẽ còn cơ hội để sống.
Ông ta nhìn thẳng vào Lục Vy đang nằm gọn trong lòng anh. Gương mặt tái nhợt cùng những đợt mồ hôi chảy xuống ướt áo. Anh lại ôm chặt cô hơn như sợ rằng sẽ có người đến và cướp cô khỏi anh.
- Đừng hòng. Cho dù có chết tôi cũng sẽ không để cô ấy có mệnh hệ gì.
Anh đứng đối diện với ông ta rồi nói. Phía sau anh lũ người khi nãy đuổi theo cũng đã đến để chặn xung quanh. Chẳng còn một lối thoát nào ở đây cả, chẳng lẽ thực sự đây là kết thúc của cả hai sao ?
- Mày là con tao tại sao mày lại ngu dốt đến vậy ? Đàn bà là những thứ phiền phức nhất, ngay cả mẹ mày cũng vậy.
Người đang đứng trước mặt anh thực sự có phải là cha anh không ? Ông ta không còn tính người nữa rồi, ông ta có thực sự yêu người đã chung chăn gối với ông ta suốt ngần ấy năm không ?
- Đó chỉ là nhận định của riêng ông mà thôi.
Ông ta cười lớn rồi đưa súng chĩa thẳng về phía cô đang nằm trong tay anh. Trong mơ hồ cô có thể nhận ra được đó là khẩu súng đã tấn công cô lần trước ở khu nhà máy. Cô nhíu mày, cô cử động nhưng kết quả cuối cùng vẫn bằng không.
- Ông định giết tôi sao ?
Anh đưa đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn ông ta. Phó Tần Minh vẫn giữ nguyên tư thế rồi trả lời.
- Ngay cả mày tao cũng có thể ra tay.
Vậy ra ông ta không phải người nữa rồi. Ông ta thực sự là thú chứ không người nữa.
- Trong khi tôi là con ruột của ông ?
Câu nói này vừa nói ra liền khiến ông ta tức giận. Tiếng nghiến răng vang lên kèm theo đó là cánh tay bóp chặt khẩu súng.
- Mày không phải con ruột của tao. Mẹ mày đi lăng nhăng với kẻ khác rồi về đổ thừa cho tao. Nếu như năm đó Dương Gia Mẫn mẹ của bà ta không xin tao giữ lấy mày thì bây giờ mẹ mày đã là một đứa chửa hoang rồi.
Giọng ông ta gắt lên dường như đã rất tức giận. Câu nói này đã giải thích được hết những hành động ông ta làm với anh. Có lẽ là từ khi lên cấp hai ông ta đã phát hiện anh không phải là con ruột của ông ta. Từ đó đối xử lạnh nhạt, hay cáu gắt và thường xuyên ở ngoài qua đêm. Mẹ anh có lẽ vì chịu đựng không muốn người đời nói ra nói vào nên đã nhẫn nhục đến bây giờ. Nhưng có lẽ cũng vì ở với ông ta lâu nên bà đã dần học được cách đạp lên người khác mà sống.
- Ông nói dối, mẹ tôi không phải người như vậy.
Anh vẫn cố gắng khẳng định để bảo vệ cho mẹ mình. Ông ta run run, tay cầm súng cũng không chắc nữa.
- Nếu như năm đó Phó gia không rơi vào tình thế túng thiếu thì bây giờ tao đã không phải nuôi đứa con hoang như mày.
Con hoang sao ? Câu chuyện này thật nực cười. Mẹ anh lăng nhăng với người khác rồi có bầu sau đó tìm người đổ. Và người đó chính là cha anh bây giờ. Có lẽ ông ta vì quá uất hận người phụ nữ tệ bạc nên đã tạo nên cái tổ chức quái dị kia.
- Thì ra ông không phải cha ruột của tôi. Vậy cũng dễ thôi, tôi sẽ không cần phải nương tay với ông.
Phó Tần Minh như bộc phát thú tính trong người mà muốn cắn xé lấy cô và anh.
- Mày im đi.
Ông ta hét lên rồi sau đó bóp cò. Một tiếng " đoàng " vang lên xé tan sự yên tĩnh. Một viên đạn xuyên qua vai trái của anh, máu thấm đẫm lên chiếc áo sơ mi trắng. Minh Lâm nhíu mày, tay vẫn cố gắng ôm lấy cô.
- Chúng mày bắt nó lại cho tao.
Ông ta hét lên ra lệnh cho lũ người kia. Chúng nhận lệnh sau đó từng đợt kéo đến chỗ anh. Minh Lâm ôm lấy vai đang đau nhức còn tay kia vẫn giữ chặt lấy cô không buông. Anh cố hết sức mình bảo vệ cô, đánh gục được năm sáu tên thì bị bọn chúng bao vây lấy.
Hai tên to con giữ lấy anh rồi ném sang một bên. Một tên nhanh chóng đi tới bế cô lên rồi quay người rời đi.
- Lục Vy, LỤC VY.
Anh hét lên rồi chạy theo cô. Bọn chúng lập tức bắt anh lại không cho anh cử động. Vết máu dài vẫn lăn trên chiếc áo sơ mi đến đỏ một mảng áo. Phó Tần Minh đi lại gần anh đưa khẩu súng lên đầu anh rồi nhếch môi cười.
- Màu nguyện chết vì một con đàn bà sao ?
Khoé môi anh ướt máu, cả người đều là những thương tích không đáng có. Minh Lâm vẫn cố gắng mỉm cười rồi ngẩng đầu lên nhìn ông ta mà trả lời.
- Nguyện.
Ông ta nhíu mày nắm tóc của anh giật mạng ra phía sau.
- Thứ tình yêu gì đó của mày cũng chỉ là rác dưới chân tao thôi. Muốn trở thành con sói đầu đàn trước tiên mày phải vứt bỏ tất cả tình cảm cá nhân ra ngoài.
Nói rồi ông ra hiệu cho hai tên kia đem anh lên xe. Cả người anh thực sự mệt rã rời, nhìn theo bóng dáng tên kia mang cô đi. Cuối cùng anh vẫn để lại cho ông ta một câu nói.
- Sống không có cảm xúc thì khác gì một cái xác không hồn. Sói đầu đàn luôn là con sói cô độc nhất. Tôi không muốn trở thành một con người như ông.
Phó Tần Minh hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Đôi mắt anh chợt mờ dần rồi một màn đêm đen bao phủ lấy tâm trí. Chỉ mới mấy tiếng trước cuộc sống của anh còn bình thường nhưng tại sao chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi vụt qua cũng đủ để thay đổi cả một đời người như vậy. Bọn chúng mang anh lên xe rồi đưa về căn cứ cùng với cô.
" Lục Vy, xin lỗi em. Lần này anh lại không bảo vệ được em rồi. "
" Xoẹt. "
Minh Lâm giật mình quay lại nhìn tay cô đang cầm tay áo anh. Tay phải của anh hoàn toàn không hề có một hình xăm nào cả. Cô lúc này mới an tâm, nước mắt nơi khoé mi trào ra nóng ấm.
- Em sao vậy ? Cơ thể có gì khó chịu sao ?
Anh vội vã ôm cô vào lòng rồi hỏi han cô. Ngay lúc này đây anh lại cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không thể bảo vệ được cô. Phó Tần Minh khó chịu nhìn một màn ướt át của con trai và đứa con dâu cũ của mình.
- Sướt mướt vậy đủ rồi. Chúng mày bắt nó lại cho tao.
Bọn người kia lập tức nghe lệnh liền lao tới để bắt anh và cô. Minh Lâm không còn nghĩ được gì lập tức đạp cửa rồi bế cô ra ngoài. Thứ dung dịch kia làm cả người cô nóng lên, khó chịu đến mức chỉ muốn lập tức chết đi. Cơ thể vô định không còn lấy một chút sức lực nào. Anh khó khăn lắm mới có thể mang cô đến thang máy. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại còn lũ người kia đang đuổi theo sát anh cảm giác như có chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Anh vội vã ấn xuống tầng một rồi ôm cô vào lòng. Cả người cô bây giờ nóng như lửa nhưng bên trong lại lạnh đến run người.
- Cố lên, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.
Anh lo lắng nhìn gương mặt thấn đẫm mồ hôi của cô. Không ngờ rằng có ngày anh lại phải chạy trốn chính cha ruột của mình. Cửa thang máy mở ra, anh mang theo cô chạy thật nhanh ra bên ngoài xe.
- Cũng nhanh đấy, con trai của ta.
Bước chân anh khựng lại, nhìn Phó Tần Minh đang đứng trước mặt mà trừng mắt.
- Ông muốn làm gì ?
Phó Tần Minh rút ra một khẩu súng rồi đưa đến trước mặt làm ra hành động bắn. Anh lùi lại phía sau, mồ hôi rơi trên áo rơi xuống cả gương mặt xinh đẹp của cô.
- Đưa nó đây mày sẽ còn cơ hội để sống.
Ông ta nhìn thẳng vào Lục Vy đang nằm gọn trong lòng anh. Gương mặt tái nhợt cùng những đợt mồ hôi chảy xuống ướt áo. Anh lại ôm chặt cô hơn như sợ rằng sẽ có người đến và cướp cô khỏi anh.
- Đừng hòng. Cho dù có chết tôi cũng sẽ không để cô ấy có mệnh hệ gì.
Anh đứng đối diện với ông ta rồi nói. Phía sau anh lũ người khi nãy đuổi theo cũng đã đến để chặn xung quanh. Chẳng còn một lối thoát nào ở đây cả, chẳng lẽ thực sự đây là kết thúc của cả hai sao ?
- Mày là con tao tại sao mày lại ngu dốt đến vậy ? Đàn bà là những thứ phiền phức nhất, ngay cả mẹ mày cũng vậy.
Người đang đứng trước mặt anh thực sự có phải là cha anh không ? Ông ta không còn tính người nữa rồi, ông ta có thực sự yêu người đã chung chăn gối với ông ta suốt ngần ấy năm không ?
- Đó chỉ là nhận định của riêng ông mà thôi.
Ông ta cười lớn rồi đưa súng chĩa thẳng về phía cô đang nằm trong tay anh. Trong mơ hồ cô có thể nhận ra được đó là khẩu súng đã tấn công cô lần trước ở khu nhà máy. Cô nhíu mày, cô cử động nhưng kết quả cuối cùng vẫn bằng không.
- Ông định giết tôi sao ?
Anh đưa đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn ông ta. Phó Tần Minh vẫn giữ nguyên tư thế rồi trả lời.
- Ngay cả mày tao cũng có thể ra tay.
Vậy ra ông ta không phải người nữa rồi. Ông ta thực sự là thú chứ không người nữa.
- Trong khi tôi là con ruột của ông ?
Câu nói này vừa nói ra liền khiến ông ta tức giận. Tiếng nghiến răng vang lên kèm theo đó là cánh tay bóp chặt khẩu súng.
- Mày không phải con ruột của tao. Mẹ mày đi lăng nhăng với kẻ khác rồi về đổ thừa cho tao. Nếu như năm đó Dương Gia Mẫn mẹ của bà ta không xin tao giữ lấy mày thì bây giờ mẹ mày đã là một đứa chửa hoang rồi.
Giọng ông ta gắt lên dường như đã rất tức giận. Câu nói này đã giải thích được hết những hành động ông ta làm với anh. Có lẽ là từ khi lên cấp hai ông ta đã phát hiện anh không phải là con ruột của ông ta. Từ đó đối xử lạnh nhạt, hay cáu gắt và thường xuyên ở ngoài qua đêm. Mẹ anh có lẽ vì chịu đựng không muốn người đời nói ra nói vào nên đã nhẫn nhục đến bây giờ. Nhưng có lẽ cũng vì ở với ông ta lâu nên bà đã dần học được cách đạp lên người khác mà sống.
- Ông nói dối, mẹ tôi không phải người như vậy.
Anh vẫn cố gắng khẳng định để bảo vệ cho mẹ mình. Ông ta run run, tay cầm súng cũng không chắc nữa.
- Nếu như năm đó Phó gia không rơi vào tình thế túng thiếu thì bây giờ tao đã không phải nuôi đứa con hoang như mày.
Con hoang sao ? Câu chuyện này thật nực cười. Mẹ anh lăng nhăng với người khác rồi có bầu sau đó tìm người đổ. Và người đó chính là cha anh bây giờ. Có lẽ ông ta vì quá uất hận người phụ nữ tệ bạc nên đã tạo nên cái tổ chức quái dị kia.
- Thì ra ông không phải cha ruột của tôi. Vậy cũng dễ thôi, tôi sẽ không cần phải nương tay với ông.
Phó Tần Minh như bộc phát thú tính trong người mà muốn cắn xé lấy cô và anh.
- Mày im đi.
Ông ta hét lên rồi sau đó bóp cò. Một tiếng " đoàng " vang lên xé tan sự yên tĩnh. Một viên đạn xuyên qua vai trái của anh, máu thấm đẫm lên chiếc áo sơ mi trắng. Minh Lâm nhíu mày, tay vẫn cố gắng ôm lấy cô.
- Chúng mày bắt nó lại cho tao.
Ông ta hét lên ra lệnh cho lũ người kia. Chúng nhận lệnh sau đó từng đợt kéo đến chỗ anh. Minh Lâm ôm lấy vai đang đau nhức còn tay kia vẫn giữ chặt lấy cô không buông. Anh cố hết sức mình bảo vệ cô, đánh gục được năm sáu tên thì bị bọn chúng bao vây lấy.
Hai tên to con giữ lấy anh rồi ném sang một bên. Một tên nhanh chóng đi tới bế cô lên rồi quay người rời đi.
- Lục Vy, LỤC VY.
Anh hét lên rồi chạy theo cô. Bọn chúng lập tức bắt anh lại không cho anh cử động. Vết máu dài vẫn lăn trên chiếc áo sơ mi đến đỏ một mảng áo. Phó Tần Minh đi lại gần anh đưa khẩu súng lên đầu anh rồi nhếch môi cười.
- Màu nguyện chết vì một con đàn bà sao ?
Khoé môi anh ướt máu, cả người đều là những thương tích không đáng có. Minh Lâm vẫn cố gắng mỉm cười rồi ngẩng đầu lên nhìn ông ta mà trả lời.
- Nguyện.
Ông ta nhíu mày nắm tóc của anh giật mạng ra phía sau.
- Thứ tình yêu gì đó của mày cũng chỉ là rác dưới chân tao thôi. Muốn trở thành con sói đầu đàn trước tiên mày phải vứt bỏ tất cả tình cảm cá nhân ra ngoài.
Nói rồi ông ra hiệu cho hai tên kia đem anh lên xe. Cả người anh thực sự mệt rã rời, nhìn theo bóng dáng tên kia mang cô đi. Cuối cùng anh vẫn để lại cho ông ta một câu nói.
- Sống không có cảm xúc thì khác gì một cái xác không hồn. Sói đầu đàn luôn là con sói cô độc nhất. Tôi không muốn trở thành một con người như ông.
Phó Tần Minh hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Đôi mắt anh chợt mờ dần rồi một màn đêm đen bao phủ lấy tâm trí. Chỉ mới mấy tiếng trước cuộc sống của anh còn bình thường nhưng tại sao chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi vụt qua cũng đủ để thay đổi cả một đời người như vậy. Bọn chúng mang anh lên xe rồi đưa về căn cứ cùng với cô.
" Lục Vy, xin lỗi em. Lần này anh lại không bảo vệ được em rồi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.