Chương 4
Tầm Sênh
04/11/2023
7.
Sau khi chân tôi lành lại, tôi bắt đầu làm việc ở thư phòng.
Vốn dĩ tôi học thiết kế, nhưng Giang Chấp cần người có thể tin tưởng nên tôi đã đến công ty của anh ta để giúp đỡ.
Sau khi Phó Yến Từ biết được, anh ấy đã nhường một nửa phòng làm việc của mình cho tôi.
Tôi bận và anh ấy còn bận hơn.
Anh ấy tăng ca và tôi viết kế hoạch.
Bận rộn đến mười hai giờ đêm, anh ngước mắt lên hỏi tôi: “Thứ Tư tuần sau em có rảnh không?”
Tôi giở lịch trình ra: “Buổi sáng em đi xem studio với bên môi giới, 12 giờ trưa mới xong, chiều thì không có việc gì.”
“Được, thế buổi chiều về nhà với anh nhé? Mừng thọ của ông nội, ăn một bữa cơm với ông.”
Tôi trở nên tỉnh táo ngay: “Được.”
“Hai giờ chiều thứ tư tuần sau anh qua đón em.”
Phó Yến Từ nói ông cụ không có sở thích gì đặc biệt, ông chỉ thích uống trà và trồng hoa.
Tôi đặc biệt nhờ người mua bình trà của nghệ nhân làm, tốn gần 5 vạn.
Sau khi xem nhà và ký hợp đồng vào buổi trưa, đồng nghiệp cũ Tiểu Hứa gọi điện cho tôi và nói rằng cô ấy đã thu dọn đồ đạc của tôi và hỏi hôm nay tôi có rảnh đến lấy không, vừa hay hôm nay cô ấy được nghỉ một ngày.
Vẫn còn sớm nên tôi bắt taxi đến nhà cô ấy.
Tiểu Hứa phải ra ngoài, tiện đường chở tôi luôn.
Tôi kéo ghế phụ ra và ngồi vào, mới nhận ra Tiểu Hứa vẫn chưa lên xe, ngồi ở ghế lái là Giang Chấp, người mà tôi đã lâu không gặp.
Tiểu Hứa đứng bên ngoài, vẻ mặt áy náy.
“Anh bảo Tiểu Hứa lừa tôi à?”
Giang Chấp không nói gì.
Tôi mở cửa định rời đi thì có tiếng “cạch” và cửa xe đã khóa.
“Giang Chấp!”
“Thắt dây an toàn.” Giang Chấp lạnh lùng nói, xe lái ra khỏi tiểu khu, hòa vào dòng xe cộ.
Tôi quen thuộc với hướng đi này, đã đi qua nó hàng triệu lần.
“Giang Chấp, tôi đã kết hôn rồi, đừng có dây dưa nữa, để tôi đi.”
Giang Chấp ngoảnh mặt làm ngơ: “Phó Yến Từ là thằng phong lưu quen thói, có tiếng từ lâu, bạn gái cũ của nó có thể lập được cả đội bóng.”
“Người như thế em không ăn được đâu.”
“Ôn Nhiễm, nếu như em vì trả thù anh mà kết hôn với anh ta thì dừng lại ngay đi, là cách tốt nhất đó.”
“Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới thả tôi đi?”
“Em gọi cho anh ta và đồng ý ly hôn.”
“Được.”
Giang Chấp không ngờ tôi đồng ý dứt khoát như thế, nhìn tôi qua kính chiếu hậu với đôi mắt thâm trầm.
Tôi lấy điện thoại ra.
Phó Yến Từ bắt máy ngay: “Ôn Nhiễm?”
“Số 81 đường xây, em đang ở…”
“Ôn Nhiễm đang ở cùng tôi.”
Cả hai đồng thanh, lời nói chồng chéo lên nhau, sợ Phó Yến Từ hiểu lầm nên vội vàng giải thích, lại phát hiện điện thoại của mình đã tự động tắt vì hết pin.
Thời gian được hiển thị rõ ràng trên màn hình điều khiển trung tâm của xe:
13:45.
Lần đầu tiên về nhà cùng Phó Yến Từ mà tới trễ cũng bất lịch sự quá.
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng đi.”
Giang Chấp cười: “Hôm nay mừng thọ ông cụ nhà họ Phó nhỉ.”
“Chúng ta chờ trên xe cả đêm cũng hay lắm.”
Chiếc xe đã rời khỏi khu vực trung tâm thành phố và đậu trên một con đường vắng ở ngoại ô thành phố.
Dù tôi có nói thế nào thì Giang Chấp cũng không chịu mở cửa xe.
…
Khi màn đêm trôi qua, phía đông dần hửng sáng.
Tôi bị đánh thức bởi ánh sáng và dụi dụi đôi mắt sưng tấy của mình.
Giang Chấp lái xe vào thành phố và dừng lại trước công ty của Phó Yến Từ.
“Nhiễm Nhiễm.”
Tôi ngừng giữ cửa xe và quay lại nhìn anh.
Giang Chấp đột nhiên giơ tay đặt lên sau đầu tôi, dùng 100% sức lực kéo tôi về phía anh ấy.
Anh ta hôn tôi, tôi nghiêng đầu tránh đi, nụ hôn rơi xuống trên mặt tôi.
“Giang Chấp!” Tôi tức giận giơ tay định đánh anh ta.
Anh ta dương dương tự đắc, cười nói: “Sắp tới cướp người rồi kìa!”
Động tác tôi cứng đờ, quay người lại nhìn.
Phó Yến Từ mặc một bộ vest đen và đứng cách đó không xa, nhìn chúng tôi với vẻ mặt u ám.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt Phó Yến Từ u ám, mịt mờ giống như đầm nước sâu không thấy đáy.
Tim tôi run lên, đó là một nỗi hoảng sợ mà chính tôi cũng không hiểu được.
Tôi mở cửa xe, Phó Yến Từ bước tới giang tay đón lấy tôi.
“Phó tổng, nghe nói hôm qua là sinh nhật của ông cụ, tôi gửi lời hỏi thăm nhé, quà sẽ tặng sau.”
“Giang tổng khách khí quá, tôi cũng muốn tặng một món quà, mảnh đất phía Nam thành phố, cả Giang tổng và Sở tổng đều muốn từ lâu rồi nhỉ?
Sắc mặt Giang Chấp tối sầm.
“Đi thong thả, không tiễn.”
Lấy nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên tôi đến công ty của anh.
Người đến người đi, nhưng anh ấy dường như không hề sợ bị nhìn thấy, nắm chặt tay tôi không buông.
Một giây tiếp theo, thang máy đi lên tầng cao nhất, tiến vào văn phòng của anh, tôi chưa kịp nói gì thì anh đã đặt tôi lên bàn.
Nụ hôn của anh rơi xuống.
Vội vàng mà mạnh mẽ.
Giống như phát tiết lại như đang trừng phạt.
Tôi luống cuống lại càng ngỡ ngàng.
“Phó Yến Từ…”
Đôi môi anh trên má tôi dừng lại, nhưng ngay sau đó dày đặc như mưa tuôn.
“Anh uống rượu gì?”
Anh buông tôi ra, như không có chuyện gì xảy ra, như thể người vừa mất kiểm soát và phát điên không phải là anh.
“Em xin lỗi, em không cố ý lỡ hẹn.”
“Hẹn Giang Chấp à? Cả đêm không về à?”
“Ôn Nhiễm, nếu như em không muốn đi cứ từ chối, không cần ra vẻ tủi thân.” Anh ấy rất tức giận.
Tôi đang định giải thích thì chợt dừng lại: “Phó Yến Từ, nếu em nhớ không lầm thì ngay từ đầu anh đã biết lý do em kết hôn với anh rồi.”
“Cho nên đây là lý do em ở cùng Giang Chấp cả đêm sao?”
“Việc kết hôn của chúng ta ngay từ đầu đã không dựa trên tình yêu phải không?”
“Cả đêm qua em và Giang Chấp đợi chung một chỗ?”
“Phó Yến Từ, chuyện ngày hôm qua là có nguyên nhân, không phải em cố ý không đến.”
“Cho nên vừa quay đầu đã qua đêm với Giang Chấp?”
Đúng là ngang ngạnh.
Những lời tôi muốn giải thích đã đến bên miệng lại nuốt vào, thậm chí tôi còn nghi ngờ chính mình.
Ban đầu đầu óc tôi nóng lên, kéo anh dây dưa vào, có phải đã sai rồi không.
Sau khi nghĩ lại, tôi nói nghiêm túc: “Phó Yến Từ, bọn mình ly hôn đi.”
“Ly hôn?”
Sắc mặt Phó Yến Từ lập tức tối sầm, đôi mắt đen như mực.
“Cho nên vốn dĩ ngay từ đầu em đã không muốn quay về cùng anh, ly hôn với anh, trở về bên cạnh Giang Chấp, đây mới là mục đích thật sự của em.”
Sao lại quay về?
“Ôn Nhiễm, em coi hôn nhân là cái gì? Xem anh là cái gì?”
Phó Yến Từ bỏ lại một câu, đạp cửa đi ra ngoài
Sau khi chân tôi lành lại, tôi bắt đầu làm việc ở thư phòng.
Vốn dĩ tôi học thiết kế, nhưng Giang Chấp cần người có thể tin tưởng nên tôi đã đến công ty của anh ta để giúp đỡ.
Sau khi Phó Yến Từ biết được, anh ấy đã nhường một nửa phòng làm việc của mình cho tôi.
Tôi bận và anh ấy còn bận hơn.
Anh ấy tăng ca và tôi viết kế hoạch.
Bận rộn đến mười hai giờ đêm, anh ngước mắt lên hỏi tôi: “Thứ Tư tuần sau em có rảnh không?”
Tôi giở lịch trình ra: “Buổi sáng em đi xem studio với bên môi giới, 12 giờ trưa mới xong, chiều thì không có việc gì.”
“Được, thế buổi chiều về nhà với anh nhé? Mừng thọ của ông nội, ăn một bữa cơm với ông.”
Tôi trở nên tỉnh táo ngay: “Được.”
“Hai giờ chiều thứ tư tuần sau anh qua đón em.”
Phó Yến Từ nói ông cụ không có sở thích gì đặc biệt, ông chỉ thích uống trà và trồng hoa.
Tôi đặc biệt nhờ người mua bình trà của nghệ nhân làm, tốn gần 5 vạn.
Sau khi xem nhà và ký hợp đồng vào buổi trưa, đồng nghiệp cũ Tiểu Hứa gọi điện cho tôi và nói rằng cô ấy đã thu dọn đồ đạc của tôi và hỏi hôm nay tôi có rảnh đến lấy không, vừa hay hôm nay cô ấy được nghỉ một ngày.
Vẫn còn sớm nên tôi bắt taxi đến nhà cô ấy.
Tiểu Hứa phải ra ngoài, tiện đường chở tôi luôn.
Tôi kéo ghế phụ ra và ngồi vào, mới nhận ra Tiểu Hứa vẫn chưa lên xe, ngồi ở ghế lái là Giang Chấp, người mà tôi đã lâu không gặp.
Tiểu Hứa đứng bên ngoài, vẻ mặt áy náy.
“Anh bảo Tiểu Hứa lừa tôi à?”
Giang Chấp không nói gì.
Tôi mở cửa định rời đi thì có tiếng “cạch” và cửa xe đã khóa.
“Giang Chấp!”
“Thắt dây an toàn.” Giang Chấp lạnh lùng nói, xe lái ra khỏi tiểu khu, hòa vào dòng xe cộ.
Tôi quen thuộc với hướng đi này, đã đi qua nó hàng triệu lần.
“Giang Chấp, tôi đã kết hôn rồi, đừng có dây dưa nữa, để tôi đi.”
Giang Chấp ngoảnh mặt làm ngơ: “Phó Yến Từ là thằng phong lưu quen thói, có tiếng từ lâu, bạn gái cũ của nó có thể lập được cả đội bóng.”
“Người như thế em không ăn được đâu.”
“Ôn Nhiễm, nếu như em vì trả thù anh mà kết hôn với anh ta thì dừng lại ngay đi, là cách tốt nhất đó.”
“Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới thả tôi đi?”
“Em gọi cho anh ta và đồng ý ly hôn.”
“Được.”
Giang Chấp không ngờ tôi đồng ý dứt khoát như thế, nhìn tôi qua kính chiếu hậu với đôi mắt thâm trầm.
Tôi lấy điện thoại ra.
Phó Yến Từ bắt máy ngay: “Ôn Nhiễm?”
“Số 81 đường xây, em đang ở…”
“Ôn Nhiễm đang ở cùng tôi.”
Cả hai đồng thanh, lời nói chồng chéo lên nhau, sợ Phó Yến Từ hiểu lầm nên vội vàng giải thích, lại phát hiện điện thoại của mình đã tự động tắt vì hết pin.
Thời gian được hiển thị rõ ràng trên màn hình điều khiển trung tâm của xe:
13:45.
Lần đầu tiên về nhà cùng Phó Yến Từ mà tới trễ cũng bất lịch sự quá.
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng đi.”
Giang Chấp cười: “Hôm nay mừng thọ ông cụ nhà họ Phó nhỉ.”
“Chúng ta chờ trên xe cả đêm cũng hay lắm.”
Chiếc xe đã rời khỏi khu vực trung tâm thành phố và đậu trên một con đường vắng ở ngoại ô thành phố.
Dù tôi có nói thế nào thì Giang Chấp cũng không chịu mở cửa xe.
…
Khi màn đêm trôi qua, phía đông dần hửng sáng.
Tôi bị đánh thức bởi ánh sáng và dụi dụi đôi mắt sưng tấy của mình.
Giang Chấp lái xe vào thành phố và dừng lại trước công ty của Phó Yến Từ.
“Nhiễm Nhiễm.”
Tôi ngừng giữ cửa xe và quay lại nhìn anh.
Giang Chấp đột nhiên giơ tay đặt lên sau đầu tôi, dùng 100% sức lực kéo tôi về phía anh ấy.
Anh ta hôn tôi, tôi nghiêng đầu tránh đi, nụ hôn rơi xuống trên mặt tôi.
“Giang Chấp!” Tôi tức giận giơ tay định đánh anh ta.
Anh ta dương dương tự đắc, cười nói: “Sắp tới cướp người rồi kìa!”
Động tác tôi cứng đờ, quay người lại nhìn.
Phó Yến Từ mặc một bộ vest đen và đứng cách đó không xa, nhìn chúng tôi với vẻ mặt u ám.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt Phó Yến Từ u ám, mịt mờ giống như đầm nước sâu không thấy đáy.
Tim tôi run lên, đó là một nỗi hoảng sợ mà chính tôi cũng không hiểu được.
Tôi mở cửa xe, Phó Yến Từ bước tới giang tay đón lấy tôi.
“Phó tổng, nghe nói hôm qua là sinh nhật của ông cụ, tôi gửi lời hỏi thăm nhé, quà sẽ tặng sau.”
“Giang tổng khách khí quá, tôi cũng muốn tặng một món quà, mảnh đất phía Nam thành phố, cả Giang tổng và Sở tổng đều muốn từ lâu rồi nhỉ?
Sắc mặt Giang Chấp tối sầm.
“Đi thong thả, không tiễn.”
Lấy nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên tôi đến công ty của anh.
Người đến người đi, nhưng anh ấy dường như không hề sợ bị nhìn thấy, nắm chặt tay tôi không buông.
Một giây tiếp theo, thang máy đi lên tầng cao nhất, tiến vào văn phòng của anh, tôi chưa kịp nói gì thì anh đã đặt tôi lên bàn.
Nụ hôn của anh rơi xuống.
Vội vàng mà mạnh mẽ.
Giống như phát tiết lại như đang trừng phạt.
Tôi luống cuống lại càng ngỡ ngàng.
“Phó Yến Từ…”
Đôi môi anh trên má tôi dừng lại, nhưng ngay sau đó dày đặc như mưa tuôn.
“Anh uống rượu gì?”
Anh buông tôi ra, như không có chuyện gì xảy ra, như thể người vừa mất kiểm soát và phát điên không phải là anh.
“Em xin lỗi, em không cố ý lỡ hẹn.”
“Hẹn Giang Chấp à? Cả đêm không về à?”
“Ôn Nhiễm, nếu như em không muốn đi cứ từ chối, không cần ra vẻ tủi thân.” Anh ấy rất tức giận.
Tôi đang định giải thích thì chợt dừng lại: “Phó Yến Từ, nếu em nhớ không lầm thì ngay từ đầu anh đã biết lý do em kết hôn với anh rồi.”
“Cho nên đây là lý do em ở cùng Giang Chấp cả đêm sao?”
“Việc kết hôn của chúng ta ngay từ đầu đã không dựa trên tình yêu phải không?”
“Cả đêm qua em và Giang Chấp đợi chung một chỗ?”
“Phó Yến Từ, chuyện ngày hôm qua là có nguyên nhân, không phải em cố ý không đến.”
“Cho nên vừa quay đầu đã qua đêm với Giang Chấp?”
Đúng là ngang ngạnh.
Những lời tôi muốn giải thích đã đến bên miệng lại nuốt vào, thậm chí tôi còn nghi ngờ chính mình.
Ban đầu đầu óc tôi nóng lên, kéo anh dây dưa vào, có phải đã sai rồi không.
Sau khi nghĩ lại, tôi nói nghiêm túc: “Phó Yến Từ, bọn mình ly hôn đi.”
“Ly hôn?”
Sắc mặt Phó Yến Từ lập tức tối sầm, đôi mắt đen như mực.
“Cho nên vốn dĩ ngay từ đầu em đã không muốn quay về cùng anh, ly hôn với anh, trở về bên cạnh Giang Chấp, đây mới là mục đích thật sự của em.”
Sao lại quay về?
“Ôn Nhiễm, em coi hôn nhân là cái gì? Xem anh là cái gì?”
Phó Yến Từ bỏ lại một câu, đạp cửa đi ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.