Phó Tình

Chương 5

Tầm Sênh

04/11/2023

9.

Sau khi cãi nhau, tôi và Phó Yến Từ không nói chuyện với nhau nữa.

Nói chính xác hơn là anh ấy không hề quay về.

Mỗi ngày khi tôi đi làm về, căn nhà trống trải và chỉ có một mình.

Thực ra người nên ra đi nhất chính là tôi.

Sau khi suy đi nghĩ lại, tôi đã đi làm đơn ly hôn.

“500.”

“Không phải chỉ có mấy tờ giấy sao? Sao lại đắt như vậy?”

Ông chủ cũng không thèm quay đầu lại: “Nếu không ly hôn được thì đừng làm.”

Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng và có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.

“Cô bé ơi, bên kia đường còn có một hàng nữa, rẻ lắm.”

Là một ông cụ, chống nạng gỗ lê, mặc quần áo màu đen, khí chất tao nhã.

Chờ sau khi đánh máy xong, tôi trở về nhà với tờ đơn ly hôn, ông cụ chỉ đường cho tôi vừa rồi đang ngồi trên ghế sô pha ở nhà.

“Ông là, ông nội Phó?”

“Cháu là Tiểu Ôn à?”

“Cháu chào ông.”

Cứu tui, bị bắt quả tang ly hôn với cháu trai ông, chuyện này giải thích thế nào đây?

Tôi ngồi với ông nội một lúc rồi lấy ấm trà ban đầu đinh tặng cho ông xuống, ông nội yêu thích không nỡ buông tay.

“Vốn dĩ cháu nên tự mình đưa nó cho ông vào ngày mừng thọ nhưng hôm đó cháu có chút việc nên không đi được, cháu xin lỗi ông.”

“Không sao, tên nhóc đó tới rồi. Sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt thay đổi, vội vàng chạy ra ngoài, cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả.”

Hôm đó, điện thoại của tôi đang gọi thì tắt nguồn, anh ấy có đi tìm tôi không?

Như mặt hồ tĩnh lặng, đón nhận một tia gió xuân.

“Tiểu Ôn, thằng nhóc kia bắt nạt cháu sao?”



“Không ạ.”

“Ông đã nhìn thấy tất cả, cháu muốn ly hôn với nó.”

Vừa nói, ông cụ vừa lấy điện thoại di động ra, bấm số, tức giận nói: “Vợ anh sắp ly hôn với anh, còn không mau cút về đây cho ông!”

Nói xong, ông lập tức cúp máy.

Tôi thậm chí còn không có cơ hội để ngăn ông cụ lại.

“Nếu hôm nay thằng kia không về, ông sẽ đánh gãy chân nó.”

“Ông ơi, cây gậy này của ông lợi hại vậy sao?”

Không ngờ giây tiếp theo người đàn ông ấy đã đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng.

“Được rồi, hai đứa nói chuyện đi, ông ra vườn hoa thử bình trà mới mà Tiểu Văn tặng, chị Chu mang ít lá trà ra đây.”

Phó Yến Từ sải bước quay lại và nhìn thấy tờ thỏa thuận ly hôn trên bàn.

Ánh mắt anh tối sầm lại: “Em mua quà cho ông nội khi nào?”

“Anh xem đi, nếu thấy được thì ký tên vào.”

“Em đã chuẩn bị quà mừng thọ rồi, sao không nói cho anh biết.”

“Phó Yến Từ…”

Thân hình cao lớn của anh cúi xuống hôn tôi.

“Nhiễm Nhiễm, anh bị sốt.”

Môi anh ấy cực kỳ nóng, có thể cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên cơ thể anh ấy qua lớp quần áo mỏng manh.

Tôi đẩy anh ấy xuống ghế sofa và nói: “Em sẽ lấy cho anh ít thuốc.”

Anh vòng tay qua eo tôi rồi bế tôi lên: “Ngủ với anh một lúc là ổn thôi.”

Ai bị sốt mà ngủ một lát là khỏe chứ.

“Phó Yến Từ, anh là trẻ lên ba sao?”

“Thế còn ly hôn?”



“Thật ra cuộc hôn nhân của chúng ta…”

“Ôn Nhiễm.” Đôi mắt anh phủ đầy sắc xanh. “Thế em phải ở góa rồi.”

Một lúc sau anh ấy dường như thỏa hiệp: “Em lấy thuốc giúp anh đi.”

Có lẽ Phó Yến Từ cả đêm không ngủ, tinh thần uể oải, tâm trạng không được tốt lắm.

Tôi rót một ít nước và đưa cho anh ấy.

“Choang” một tiếng. Ly nước rơi trên bàn, tờ giấy ly hôn ướt nhẹp.

Anh liếc nhìn nó với vẻ mặt tiếc nuối: “Xin lỗi, anh cầm không chắc.”

Anh ngắt lời tôi, kéo tôi ngồi cạnh anh và đường hoàng gối lên tôi ngủ

“Ôn Nhiễm, anh rất khó chịu.”

Có lẽ anh ấy mệt thật, nhanh chóng ngủ thiếp đi, tôi nhẹ nhàng đặt anh ấy xuống ghế sofa, lấy chăn đắp cho anh ấy, vừa đứng dậy, tay tôi bất ngờ bị anh ấy tóm lại.

“Ôn Nhiễm, anh sai rồi, không ly hôn có được không?”

Có vẻ như đang nói mơ.

10.

Sau ngày hôm đó, tôi và Phó Yến Từ đã ngầm thỏa thuận, không đề cập đến việc ly hôn.

Dù tôi có làm việc muộn thế nào anh ấy cũng sẽ đến đón tôi.

Thỉnh thoảng anh ấy đưa tôi đi ăn, thỉnh thoảng anh ấy cùng nhau đi siêu thị hỏi tôi muốn ăn gì, khi về đến nhà anh ấy sẽ nấu cho tôi.

Anh ấy cũng sẽ ghi nhớ một số điều nhỏ nhặt mà tôi vô tình nhắc đến, và sau đó giúp tôi thực hiện từng cái một.

Trong lúc rảnh, thường cùng tôi đi cáp treo và vòng đu quay, đưa tôi đến công viên giải trí mua kẹo bông 5 tệ một chiếc.

Anh ấy sẽ đưa tôi đến bãi biển và không hề cảm thấy phiền phức khi chụp ảnh cho tôi, chỉ để đăng lên Khoảnh khắc WeChat của tôi.

Lâu ngày, tôi sẽ đến công ty anh ấy, mang theo một bó hoa và mang canh tôi nấu.

Ngoài ra còn có tin tức về Giang Chấp.

Nghe nói bạn gái cũ đã chia tay của anh ta về nước, nghe đồn, chuyện tốt hai người sắp thành.

Lại nghe nói Sở tổng vì vướng nhiều sai phạm nên đã đi rồi, Giang Chấp hợp tình hợp lý mua lại công ty của ông ta, địa vị của anh ta hôm nay ở Giang gia đã ngày càng vững chắc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phó Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook