Phong Khí Quan Trường

Chương 479: Bóng đêm

Cảnh Tục

02/05/2017

Trong đêm đen ở làng quê Tân Tân, ngọn đèn dầu thôn quê thưa thớt trong sân không thành quy tắc, thi thoảng có một tiếng gà gáy chó sủa, làm cho bóng đêm bớt đi sự cô đơn tĩnh lặng.

Hùng Văn Bân mặc dù ở thành phố lăn lộn không được như ý, ở nhà họ Bạch lại là một thằng con rể nói ra cũng không có thể diện.

Ông cụ Bạch té ngã trẹo cả chân, bởi vì vợ chồng Hùng Văn Bân và Bạch Tố Mai trở về quê trở thành chuyện náo nhiệt, con gái nhỏ của nhà họ Bạch ở nhà làm một mâm cơm, mời mấy người thân thiết hiểu biết xã hội trong nhà đến, uống rượu với Hùng Văn Bân.

Cái gọi là thân thích hiểu biết xã hội, cũng không phải là người lăn lộn khá tốt, trong lời nói lấy lòng hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo suy nghĩ cá nhân làm việc cùng với mục đích gì khác.

Ở quê nếu thật sự có chuyện gì, Hùng Văn Bân cũng sẽ không mặc kệ đứng nhìn, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều biết đúng mực tiến thoái. Hùng Văn Bân cũng biết rõ Thăng Mễ Ân, Đấu Mễ Cừu, đạo lý lòng người như rãnh khó lấp đầy —— không cần biết anh ở thành phố có địa vị gì, nếu không thỏa mãn tư lợi của bọn họ, bọn họ sẽ không kính trọng anh, ngược lại sẽ đầy lòng oán hạn anh —— Hùng Văn Bân có đôi khi trốn tránh ít tiếp xúc, cũng không muốn trở về quê.

Bạch Tố Mai biết trong lòng chồng giấu diếm chuyện gì, nhìn rượu uống cũng nhiều rồi bèn đứng ra kêu dừng lại.

Thân thích tản đi, Bạch Tố Mai giúp em gái thu dọn bát đĩa, đi đến trong sân, nhìn thấy chồng đang ngồi xổm ở sân phơi hút thuốc, giống như một lão nông dân vậy.

-- Anh tức giận cũng tức rồi, còn chưa vừa ý sao?

Bạch Tố Mai đi tới hỏi

- Ừ…

Tiếng trả lời của Hùng Văn Bân còn không rõ.

-- Anh nói Thẩm Hoài lần này chắc chắn muốn rời khỏi Đông Hoa sao?

Bạch Tố Mai hỏi.

- Ai biết?

Hùng Văn Bân nói. Thẩm Hoài ban đầu là mời gã gia nhập Mai Cương, nhưng gã từ chối rồi; Mai Cương có động tác gì đương nhiên không thể thông báo gã —— Lúc này Hùng Văn Bân cũng không có được tin tức gì, dường như con thú bị nhốt trong lồng vậy, không nhìn rõ sự phát triển của thế cục, cũng không tránh khỏi nôn nóng.

Trong lòng nghĩ thầm mình rốt cuộc là không thể nhìn rộng ra, Hùng Văn Bân đứng lên, duỗi chân bị tê cứng nói:

-- Là đi là ở, hai ngày này sẽ biết rõ thôi?

Bạch Tố Mai không rõ sau khi bài báo của Nhật báo Đông Hoa hôm nay đưa tin, vì sao chồng mình còn cho rằng Thẩm Hoài có thể ở lại Đông Hoa? Cô cũng không hiểu chồng mình rốt cuộc mong chờ cái gì, khẽ thở dài một hơi, lau hai tay trên tạp dề nói:

-- Anh hút thuốc xong rồi sớm về phòng nghỉ ngơi đi.

Bạch Tố Mai trở về phòng, liền nhìn thấy trên đường đá ở cổng thôn có chiếc xe rẽ xuống dưới, ánh đèn rọi trên tường sân bên này.

Từ ngã rẽ đến đây có đến 5,6 hộ gia đình, Bạch Tố Mai trong lúc nhất thời không rõ xe này là đi về nhà ai, đứng ở đó nhìn chiếc xe chậm rãi tiến lại gần, đến chỗ sân phơi thì dừng lại.

Nhìn Đại Ni, Đại Linh từ trên xe bước xuống, Bạch Tố Mai kinh ngạc nói:

-- Không phải ngày mai mới qua sao, sao đang đêm lại tới đây?

-- Nhà dì út ăn cơm chưa, con và chị đều chưa ăn cơm tối, bụng đói meo rồi.



Hùng Đại Linh xuống xe liền kêu ca đòi ăn, ban đêm tốc độ xe đi không nhanh, từ thành phố đến đây ước chừng hai tiếng, Hùng Đại Linh đói bụng ngồi trong xe bụng kêu ùng ục.

Bạch Tố Mai nghi hoặc nhìn xe, không biết Đại Ni, Đại Linh muộn thế này bảo ai lái xe đưa các cô bé đến Tân Tân, tiếp theo đã nhìn thấy Thẩm Hoài và Triệu Đông xuống xe —— Bạch Tố Mai kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía chồng mình.

Hùng Văn Bân đứng ở đó, nhìn Thẩm Hoài và Triệu Đông đi tới.

-- Gọi điện thoại cho anh không được, tôi liền đến cửa hàng bách hóa tìm Đại Ni trực tiếp đi tìm anh

Thẩm Hoài nói,

-- Bây giờ có rất nhiều người đều nói tôi phải rời khỏi Đông Hoa, bất kể tôi rời khỏi hay không, đầu năm tôi ngăn anh tiếp nhận thị cương, tóm lại là nợ anh một câu trả lời thỏa đáng.

-- Cái gì mà trả lời thỏa đáng với không thỏa đáng? Cục diện Đông Hoa bây giờ nói không phải là tốt lắm, nhưng chắc chắn không phải là xấu; lúc đầu tôi muốn trở về thị cương, kết quả chắc chắn sẽ không tốt như bây giờ,

Hùng Văn Bân cười nói,

-- Tôi chẳng qua là cảm thấy anh không nên dứt khoát phủi mông đi như vậy, anh có cảm tình với Đông Hoa.

-- Đúng vậy, tôi đương nhiên không muốn phủi mông đi, cho nên con bài cuối cùng trong tay, thế nào cũng phải đánh ra

Thẩm Hoài cười nói,

-- Tôi muốn mời anh đi cùng một chuyến Yến Kinh, bây giờ phải đi ngay đến sân bay, việc khác trên đường tôi sẽ giải thích cặn kẽ với anh?

Bạch Tố Mai không rõ chuyện gì, nhìn chồng, lại nhìn hai đứa con gái, cho rằng Đại Linh, Đại Ni sẽ biết là chuyện gì —— Ở trên xe Hùng Đại Ni cũng không nghe thấy Thẩm Hoài nói đang đêm sao lại vội vàng tìm bố cô, đến nhà ông nhìn thấy Thẩm Hoài không để lỡ nửa khắc liền kéo ba cô đi Yến Kinh, cô bé cũng vô cùng hoài nghi.



Tạ Chỉ đang ở Đông Hoa, sau khi nhận được điện thoại của Hồng Kỳ, cô liền lái xe đến khách sạn đón anh trai đi đến nhà của Đàm Khải Bình.

Đến chỗ Đàm Khải Bình, Tạ Chỉ nhìn thấy bọn Lưu Vĩ Lập, Chu Kỳ Bảo, Phan Thạch Hoa, Tô Khải Văn đang ở đó, đến cả Phó bí thư Đảng ủy Công an, Cục trưởng Công an thành phố Đậu Văn Đào cùng với Phó chủ tịch mới đến Mặt trận Tổ quốc thành phố nhậm chức và Trưởng ban Thư ký Lương Tiểu Lâm cũng đều chạy đến.

Nếu nói bài báo của bản kinh tế Nhật báo Đông Hoa là Thẩm Hoài đâm một cây thương, Văn phòng Tỉnh ủy bố trí một chuyên cơ đón Thẩm Hoài đến Yến Kinh gặp mặt Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh thì không thể nghi ngờ là ném một quả bom nguyên tử rồi.

Tạ Chỉ và Tạ Thành Giang đến phòng khách, tất cả đều đứng ở trong phòng khách, chắn cửa ở thư phòng bên kia, có thể nhìn thấy Đàm Khải Bình ở bên trong nghe điện thoại —— Tạ Chỉ nghi hoặc liếc nhìn Tô Khải Văn một cái, Tô Khải Văn nói:

-- Bộ trưởng Tống gọi điện thoại đến.

Tạ Chỉ không nói gì nữa, tin tưởng cha Hồng Kỳ sẽ làm rõ quan hệ lợi hại với Đàm Khải Bình.

Đàm Khải Bình ở Đông Hoa vốn khó có thể xoay chuyển cục diện bị động, còn thiếu một cây cỏ cuối cùng, huống hồ cây cỏ này không ngờ là Thẩm Hoài lấy dự án Tân Phổ làm Bí thư Tỉnh ủy kinh sợ?

Bây giờ đối với Đàm Khải Bình mà nói, hẳn là vấn đề thu thập tàn cục, không đến mức suy sụp đến khó coi như vậy—— Chẳng qua cần phải thu thập tàn cục, trên thực tế cũng phải đợi sau khi Thẩm Hoài đến Yến Kinh, xem kết quả phối hợp nội bộ với nhà họ Tống.

Đám người Lương Tiểu Lâm, Đậu Văn Đào, Phan Thạch Hoa, Chu Kỳ Bảo, Lưu Vĩ Lập, Tô Khải Văn đứng trong phòng khách, còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại kêu Bí thư Tỉnh ủy trực tiếp nhúng tay vào —— Bọn họ nhìn thấy Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang đi tới, trong lòng nghĩ bọn họ hoặc đã biết được tình hình thực tế, nhưng nghĩ đến kết cục đáng sợ này, mọi người ai cũng không dám hỏi.



Đàm Khải Bình sau khi nói chuyện điện thoại với Tống Kiều Sinh xong, mọi người từ trong khe cửa có thể nhìn thấy ông ta đứng trước bàn sách, cầm ống nghe trong tay, không nỡ buông xuống —— Mọi người trong lòng mơ hồ không hiểu.

Qua một hồi lâu sau, Đàm Khải Bình mới từ trong thư phòng đi ra, nói với mọi người:

-- Cũng muộn rồi, mọi người về đi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, như vậy là sao? Nhưng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt như già đi 10 năm của Đàm Khải Bình, mọi người cũng không nên hỏi gì đều cáo từ, Tạ Chỉ và anh trai cũng sắc mặt ảm đạm rời khỏi.

Ngồi vào trong xe, Tạ Chỉ hỏi anh:

-- Chẳng lẽ không thể cứu vãn?

Tạ Thành Giang nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe nói:

-- Ai có thể tin được mấy năm không gặp, rác rưởi năm đó sẽ lợi hại như vậy? Em có thể nói hắn không theo quy tắc, lại không thể không nói hắn cực thiện dùng thế, dự án Tân Phổ rất quan trọng với các phương diện, không thể rút đi quân bài này của hắn, cục diện xoay chuyển thế nào đây?

Tạ Chỉ âm thầm thở dài một hơi, cha của Hồng Kỳ gọi điện thoại tới, nói rõ nhà họ Tống đã có lựa chọn giữa Đàm Khải Bình và dự án Tân Phổ —— Không cần nói bọn Tống Văn Tuệ, Tống Hồng Quân trong nhà họ Tống trực tiếp ủng hộ Thẩm Hoài, bản thân dự án Tân Phổ cũng phù hợp với lợi ích của nhà họ Tống.

Mọi bất lợi trước kia của Tống hệ, cùng với sự tranh giành của Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình ở Đông Hoa, cũng có thể làm cho càng nhiều người trong nội bộ nhà họ Tống nhìn thấy địa bàn cơ bản rộng lớn còn quan trọng hơn so với chiếm vị trí, cũng có thể đi con đường hai người bổ trợ cho nhau, mới càng phù hợp với lợi ích nhà họ Tống.

Ai muốn lúc này công nhiên đi phá hỏng dự án Tân Phổ cũng không đơn giản nhằm vào Thẩm Hoài, nhằm vào Mai Cương, mà đứng ở phía đối lập với nhà họ Tống.

Có lẽ Tống Kiều Sinh trong lòng không thích Thẩm Hoài, nhưng ông ta nếu muốn trở thành nhân vật hạt nhân, nhân vật linh hồn trụ cột vững vàng của nhà họ Tống, trước tiên phải suy tính chính là ích lợi của tổng thể nhà họ Tống, nếu không làm sao được kẻ dưới phục tùng?

Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh bố trí chuyên cơ đón Thẩm Hoài đi Yến Kinh gặp mặt cũng đã cho thấy thái độ.

tỉnh Cương cùng với Triệu Thu Hoa phía sau tỉnh Cương sẽ ngăn trở sao?

Tạ Chỉ nghĩ thầm khả năng này rất thấp, đối với Triệu Thu Hoa mà nói ông ta không làm gì, ở Đông Hoa cũng chỉ là vấn đề thắng lớn thắng nhỏ, nếu ông ta cản trở dự án Tân Phổ thì mạo hiểm quá lớn, đương nhiên không phù hợp với lợi ích của ông ta.

Lái xe đưa Tạ Thành Giang trở về Khách sạn Nam Viên, trước khi đến lầu số một, Tạ Chỉ nhìn thấy Tôn Khải Nghĩa đứng dưới hành lang trước cửa lầu hút thuốc, dường như đang đợi bọn họ đến.

Tạ Chỉ cùng với anh trai Tạ Thành Giang cùng xuống xe, đi đến trước mặt Tôn Khải Nghĩa nói:

-- Tổng giám đốc Tôn có phải sớm biết chuyện xảy ra tối hôm nay rồi?

Tôn Khải Nghĩa cười gượng một tiếng nói:

-- Tôi cũng hôm trước mới biết Tập đoàn Hoài Năng vừa mới cùng Ngân hàng Berkeley và Paris bàn bạc mượn 200 triệu đô la Mỹ đầu tư vào Hiệp nghị xây dựng cảng khẩu vận chuyển than trong nước và dự án nhà máy điện. Hai món nợ đầu tư này đều là cha của Á Lâm giúp phối hợp, và không thông qua Tập đoàn Trường Thanh, hẳn là năm sau bắt đầu bàn bạc —— chi tiết cụ thể khác, tôi phải đợi hai người đến nói cho tôi biết.

Nghe Tôn Khải Nghĩa nói như vậy, Tạ Chỉ không nói gì, Hồng Kỳ nói Thẩm Hoài bọn họ vì dự án Tân Phổ lên kế hoạch hơn nửa năm, xem ra chắc chắn là thật—— Dự án chưa lập nên, Thẩm Hoài đã làm thành thục công tác bên ngoài rồi, chỉ còn một bước vào cửa, cho bọn họ một nhát trí mạng.

Doanh nghiệp các Bộ và Ủy ban trung ương Nhà nước mấy năm gần đây đều tăng cường dùng vốn ở nước ngoài đầu tư công tác xây dựng dự án trong nước, nhưng đầu tư một lần 200 triệu đô la Mỹ ở trong nước cũng là quy mô rất lớn.

Tập đoàn Hoài Năng dường như muốn đầu tư 300 triệu vào xây dựng bến tàu Ký Hà, nhưng hiển nhiên cũng không tiêu hao quá nhiều tiền của Tập đoàn Hoài Năng —— Mà Mai Cương trong dự án Tân Phổ, có thể trực tiếp có được tiền vốn và đầu tư, e cũng không ít hơn quá nhiều.

Nghĩ đến đây Tạ Chỉ mới càng hiểu được Thành Giang vì sao nói Thẩm Hoài cực thiện dùng thế —— Từ năm ngoái trên Hội nghị thường vụ Thành ủy công nhiên gây rối trở mặt, lại đến nguy cơ thị cương bứt ra mà đi, kéo theo tỉnh cương, và sau này đến Du Sơn ngủ đông, mở ra trận địa Mai Khê, Thẩm Hoài chẳng qua là vì giây phút sau cùng, đánh đổ Đàm Khải Bình không còn sức chống cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Khí Quan Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook