Chương 478: Chị em nhà họ Hùng
Cảnh Tục
28/05/2014
Hoàng hôn dần buông xuống, giờ cao điểm giao thông buổi tối vẫn chưa qua, mọi người đứng ở nhà ga đông nghịt, người xe đi lại vào sân ga cũng ngày một đông.
Hùng Đại Ny chăm chú nhìn những ngọn đèn hai bên đường, không để ý cô em gái đã bước ra từ bến xe từ lúc nào.
Hùng Đại Linh tung tăng bước đến, tay vỗ lên vai Hùng Đại Ny, hỏi:
- Chị, chị đang nghĩ gì thế?
Hùng Đại Ny giật mình, quay đầu lại, nói:
- Làm chị giật cả mình, lớn thế này rồi mà cứ như trẻ con thế?
- Trong nhà mình, trừ Thất Thất ra, em là nhỏ nhất.
Hùng Đại Linh cười đắc ý, nói:
- Không phải đã nói là không cần đến đón e rồi hay sao? Em có thể tự đi xe bus về được mà.
Hùng Đại Ny nói:
- Chiều nay dì gọi điện đến, nói ông ngoại bị ngã, bố mẹ phải đến Tân Tân gấp rồi. Tối chị phải tăng ca ở cửa hàng, chị sợ em về nhà không có chìa khóa nên qua đón thôi.
- Ông ngoại bị ngã có nghiêm trọng không?
Nghe thấy ông ngoại bị ngã, Hùng Đại Linh hoảng sợ, vội vàng hỏi.
- Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị trẹo chân.
Hùng Đại Ny nói:
- Ngày mai chị xin phép nghỉ một buổi, mai chúng ta đến Tân Tân thăm ông.
Bây giờ trời đã tối, không còn xe khách đến Tân Tân nữa, Hùng Đại Linh lo lắng cho bệnh tình của ông, cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai đi cùng chị về quê ở Tân Cương để thăm ông.
Thấy Đại Linh lo lắng, Hùng Đại Ny an ủi:
- Thật sự là không có chuyện gì cả đâu, ông ngoại đang ở bệnh viện, còn gọi điện thoại cho chị nói chuyện nữa, ngày mai lại là sinh nhật 40 tuổi của dì, bố mẹ mới vội vàng đưa cả Thất Thất qua đó. À, phải rồi, không phải em định thi cao học sao, sao hơi một tý là chạy về nhà thế này?
- Thi cao học ấy ạ, bây giờ còn sớm chán mà chị.
Hùng Đại Linh chắc chắn là ông không có gì đáng ngại, liền lại vui vẻ nói:
- Em định thi cao học trường học viện kinh tế, không khó như em vẫn nghĩ, đến lúc nghỉ hè chuẩn bị ôn tập cũng kịp. Mà chị không hoan nghênh em về à?
- Hỏi một chút cũng không được sao, cái tính bướng bỉnh lại bắt đầu rồi đấy.
Hùng Đại Ny cười nói, thấy đèn đỏ, các xe trên đường đều dừng lại, cô và Hùng Đại Linh vội vàng qua đường.
Hùng Đại Linh vừa lên xe, thấy phía sau xe có một tờ báo, sợ chữ in lên quần mình, cô cầm tờ báo lên xem, đây là tờ nhật báo Đông Hoa, thuận miệng hỏi Đại Ny:
- Ở Đông Hoa bây giờ có tin mới gì không chị? Chị với mẹ dạo này gọi điện cho em đều không thấy nhắc gì đến chuyện ở Đông Hoa cả, có phải ở cơ quan bố lại xảy ra chuyện gì không ạ?
- Bố mình sắp quyết định nghỉ hưu rồi, làm gì còn chuyện gì phiền lòng nữa.
Hùng Đại Ny để Hùng Đại Linh ngồi lên xe chắc chắn xong, cô lái xe đi, nói:
- Bố ấy à, bây giờ lại thích viết chữ, dạo gần đây lại thích đi câu cá.
- Em thì thấy, chắc bố vẫn còn chuyện phiền lòng.
Hùng Đại Linh ôm eo chị, đầu tựa vào vai Hùng Đại Ny, cảm giác như ngày còn nhỏ.
- Hàiii...
Thấy Hùng Đại Linh nói thế, Hùng Đại Ny cũng thở dài, nói:
- Bố ở trong phòng viết chữ, mà viết liền mười mấy trang “Không tranh”(không tranh chấp với đời). Mẹ nói bố vài câu, bảo bố lãng phí giấy, không biết tiếc tiền, bố lại nổi cáu với mẹ, mẹ đành kéo bố cùng về quê, cũng muốn bố ở đấy vài hôm cho khuây khỏa.
- Không phải đấy chứ, lâu lắm rồi bố không nổi cáu với mẹ.
Hùng Đại Linh hỏi nhỏ:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi chị?
- Chị cũng không rõ, ai mà dám hỏi bố chứ.
Hùng Đại Ny nói.
Hùng Đại Linh chép miệng, nói:
- Em mà biết là tính bố dạo này thay đổi thế thì em đã chẳng về. Bây giờ trong nhà có hai chị em mình, mẹ, cả Thất Thất nữa, phải liên kết lại với nhau, không để bố giữ cái tính gắt gỏng đó. Miệng thì bảo không tranh với đời, mà trong lòng thì vẫn thấy không cam. Nhưng nói thế nào thì nói, cũng không thể nổi cáu với người nhà mình chứ chị nhỉ?
- Bố thương em nhất đấy, mai em gặp bố, thì liệu mà khuyên bảo ông.
Hùng Đại Ny cười, thấy phía trước có đèn đỏ, dừng xe lại bên giao lộ.
Hùng Đại Linh một tay ôm eo chị, một tay vô tình lật tờ báo ra xem, vừa hay nhìn thấy Thẩm Hoài - bài báo việc đầu tư của Hoài Năng, Chúng Tín vào cảng than đá huyện Ký Hà. Người bình thường có thể chẳng quan tâm gì đến bài báo này nhưng Hùng Đại Linh thì khác, cô luôn dõi theo bố cô trong những năm bố còn còn làm việc ở Đông Hoa, nên cô rất mẫn cảm với việc này.
Đọc bài báo, Hùng Đại Linh sững sờ, suýt chút nữa ngã ra phía sau xe.
Xe đạp lung lay, suýt chút nữa văng vào hàng rào sắt bên đường, Hùng Đại Ny đang định bảo Đại Linh ngồi cho vững, lúc Đại Ny quay đầu lại, đã thấy Đại Linh đang cầm tờ báo, cô không biết nói gì, lại quay đầu lại.
- Bố đang buồn phiền vì chuyện này à?
Hùng Đại Linh hỏi.
- Chị cũng không rõ lắm, ai dám hỏi ông ấy chứ.
Hùng Đại Ny nói.
- Thẩm Hoài thực sự muốn rời khỏi Đông Hoa sao?
- Có lẽ vậy.
Hùng Đại Ny cố gắng bình tĩnh nói:
- Sự việc đã đến nước này rồi thì anh ấy còn ở lại Đông Hoa làm gì nữa. Thẩm Hoài không giống như bố mình, bị nhốt ở Đông Hoa không thoát được ra, đã như thế thì sao phải ngồi chờ chết chứ.
- Thực ra con người Thẩm Hoài cũng không tệ, phải không chị?
Hùng Đại Linh nói.
- Thẩm Hoài tốt hay không chị sao biết được.
Hùng Đại Ny nói, một lát sau, lại nói thêm:
- Chẳng liên quan gì đến chị cả.
Đèn xanh sáng lên, Hùng Đại Ny băng qua đường, cô muốn chuyển sang chủ đề gì đó thoải mái hơn một chút, nói:
- Dạo này em mập hơn rồi à, e nặng quá, chị suýt nữa không đèo được em đấy.
Một lúc sau, không thấy Hùng Đại Linh lên tiếng, Hùng Đại Ny quay đầu lại nhìn, thấy Đại Linh vẫn đang chăm chăm vào tờ báo, có lẽ Đại Linh đang suy nghĩ gì đó nên Đại Ny không nói thêm gì nữa.
Đi xe đạp đến khu thương mại Văn Sơn, Hùng Đại Ny khóa xe đạp lại, rồi đưa Hùng Đại Linh vào khu thương mại.
Tầng 5 khu thương mại Văn Sơn bán đồ ăn, Hùng Đại Ny định đưa Đại Linh đến tầng 5 để ăn tối.
Hùng Đại Linh nói:
- Để túi đồ của em ở văn phòng làm việc của chị nhé, đeo trên người nặng quá, em ăn tối xong muốn đi quanh khu thương mại xem đồ một chút.
- Em không ở lại chờ chị làm tăng ca xong à?
Hùng Đại Ny hỏi.
- Để em đi dạo quanh quanh ở đây đã rồi tính.
Hùng Đại Linh nói.
- Em thật là, biết thế này chị cũng chẳng đi xe đạp ra ga đón em nữa.
Hùng Đại Ny nói, đưa Hùng Đại Linh đi thang máy đến văn phòng tầng 4 của khu thương mại.
Đại Linh cũng quen thuộc với văn phòng ở khu thương mại này, liền đi đến văn phòng làm việc phòng tài chính, đi đến cửa văn phòng phòng Tài chính, định đẩy cửa vào.
Hùng Đại Ny ngăn Đại Linh lại, nói:
- Chị đổi văn phòng làm việc rồi, ở phòng phía trên kia cơ mà.
Hùng Đại Linh không biết chị mình đã đổi sang việc khác, nhìn lên văn phòng phía trước, cô thấy tấm biển “Văn phòng Công đoàn”, cô cảm thấy hơi bực mình, nói:
- Họ dựa vào cái gì mà chuyển chị qua phòng khác làm việc?
- Chẳng phải dựa vào cái gì cả, đây là việc điều động của bộ phận nhân sự, chị chuyển sang đây được hai tháng rồi. Chị là phó chủ tịch Công đoàn đấy nhé.
Hùng Đại Ny cười hiền hòa, biết em mình hơi nóng tính, không muốn Đại Linh lại cảm thấy bất bình thay mình.
Hùng Đại Linh không phải là kẻ ngốc, khu thương mại Văn Sơn là doanh nghiệp quốc doanh trực thuộc thành phố, là doanh nghiệp thương nghiệp quy mô lớn nhất thành phố Đông Hoa, chị cô, trước đây đường đường - trưởng phòng phòng tài chính của khu thương mại lại đem ra so sánh với chức phó chủ tịch Công Đoàn cỏn con sao.
Tình hình công việc của bố cô mấy năm nay không được thuận lợi cho lắm, Hùng Đại Linh hiểu rõ chuyện này, nhưng điều mà cô không nghĩ tới đó là việc này lại ảnh hưởng đến cả công việc của chị cô, lúc này cô cảm thấy bất bình cho chị mình. Đại Linh mặt bừng bừng vì tức giận, nhưng cô còn biết làm gì, Đại Linh cũng cảm thấy bất lực trước tình cảnh này của chị Đại Ny.
Hùng Đại Ny cầm tay Đại Linh kéo đi, để mang túi đồ của Đại Linh vào văn phòng làm việc của mình rồi lên tầng 5 để ăn cơm. Lúc này, cửa phòng phòng Tài chính chợt mở, một phụ nữ khoảng 30 tuổi ngó đầu ra, nhìn thấy 2 chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh đứng ở ngoài cửa, cười nói:
- Chủ tịch Hùng sao còn đứng ở đây mà không đi, muốn đưa em gái vào văn phòng cũ để ôn lại kỷ niệm xưa à?
Hùng Đại Linh biết người đàn bà này, cô ta là con dâu của phó bí thư Ủy ban công tác Đảng khu kinh tế mới, từ lâu cô ta và chị Hùng Đại Linh đã không có mối quan hệ tốt đẹp gì, trong lòng nghĩ đến việc chị mình bị điều đến phòng khác để làm việc, cái ghế trưởng phòng tài chính có lẽ bị mụ đàn bà này giành đi mất, vừa nghe những lời lẽ cay nghiệt của mụ đàn bà này, cơn tức giận trong Hùng Đại Linh lại nổi dậy.
Hùng Đại Ny không muốn gây thêm rắc rối, làm bố cô thêm phiền lòng, kéo tay Hùng Đại Linh đi, để 2 chị em đến văn phòng làm việc bên cạnh, đừng để ý đến người đàn bà này làm gì.
Hùng Đại Ny muốn nhân nhượng cho qua chuyện, nhưng mụ đàn bà này không hề muốn bỏ qua cho hai chị em nhà Hùng Đại Ny, cười một cách đầy khiêu khích:
- Đúng rồi, nghe nói, tình nhân của cô sắp rời khỏi Đông Hoa rồi, trên báo đăng tin đầy cả ra rồi đấy, hai chị em cô, sao không nhanh nhanh đi đến Du Sơn để tiễn người ta đi, lại còn ở đây tăng ca làm gì nữa?
- Cô nói ai thế?
Hùng Đại Linh cố gắng lôi tay ra để thoát ra khỏi tay chị mình, Đại Linh nhìn chằm chằm vào mụ đàn bà kia, lớn tiếng quát.
- Cô nghĩ là tôi nói ai chứ? Ngoài tên Thẩm Hoài kia thì còn ai vào đây nữa.
Mụ đàn bà ấy cũng đanh quánh không kém, không hề sợ Đại Linh đang trong cơn giận bốc lên đến đầu.
Hùng Đại Ny tức điên người, nhưng biết là nếu như Hùng Đại Linh thực sự làm lớn chuyện lên thì hậu quả chỉ có thể là người nhà cô bị sỉ nhục thêm, Hùng Đại Ny cứ nghĩ là sóng gió đã qua rồi, ai ngờ đâu có những người lại nghĩ chắc chắn là Thẩm Hoài sẽ rời khỏi Đông Hoa nên muốn nhắc lại chuyện cũ để sỉ nhục nhà cô.
- Cô nói lại lần nữa xem nào.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hùng Đại Ny ngạc nhiên quay đầu lại, thì ra Thẩm Hoài đang đứng ở cửa cầu thang máy, vẻ mặt đầy hung dữ đang nhìn chằm chằm vào người đàn bà đang đứng trước mặt cô.
- Thẩm Hoài, sao anh lại ở đây?
Hùng Đại Ny không để ý đến hoàn cảnh hiện nay của mình nữa, cô kinh ngạc vô cùng, dù thế nào cô cũng không bao giờ nghĩ là Thẩm Hoài sẽ xuất hiện ở đây.
Mụ đàn bà kia không bao giờ tưởng tưởng được rằng đứng đối diện với cô, ánh mắt đầy giận dữ lại là Thẩm Hoài trong truyền thuyết, chính là tên Thẩm lão hổ, Thẩm mọi rợ, chỉ cần không vừa lòng là có thể động tay động chân. Mụ đàn bà đứng sừng sững ở đó, mặt trắng bệch, trong chốc lát không biết nên phản ứng thế nào.
- Hôm nay tôi không muốn ra tay đánh đàn bà, khôn hồn thì cút đi cho khuất mắt!
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm người đàn bà chanh chua trước mặt, quát lớn.
Mụ đàn bà kia mặt tái mét đi, không nói được tiếng nào, nhẹ nhàng luổn vào văn phòng làm việc, những người khác tò mò ngó đầu ra xem có chuyện gì xảy ra cũng lui vào bên trong.
Hùng Đại Ny không có thời gian để để ý đến việc Thẩm Hoài xuất hiện đem lại cho người khác những liên tưởng như thế nào, cô chỉ quan tâm đến việc Thẩm Hoài có phải thực sự muốn rời khỏi Đông Hoa, tại sao lại đến khu thương mại mua sắm để tìm cô, lẽ nào Thẩm Hoài đến để từ biệt hay sao?
Hùng Đại Linh cũng cảm thấy rất nghi ngờ, nhìn Thẩm Hoài rồi lại nhìn chị Đại Ny, tại sao lúc trước chị cô lại không nói sự thật với cô, Đại Linh mím chặt môi đứng im ở đó, không nói được câu nào.
- Vừa nãy anh có qua nhà em nhưng không thấy có ai ở nhà, điện thoại di động của bố em khóa máy, nghe hàng xóm nói bố mẹ em về quê ở Tân Cương rồi, em có thể giúp anh liên hệ với bọn họ không?
Thẩm Hoài nói.
- À, anh đến tìm bố em ạ!
Hùng Đại Ny mới giật mình hiểu ra. Thẩm Hoài đến tìm cô là muốn liên lạc với bố cô, Thẩm Hoài trước khi rời khỏi Đông Hoa, nếu như phải đến để từ biệt ai đó thì người đó cũng nên là bố cô, làm sao có thể là cô cơ chứ?
- Bố mẹ em đến Tân Tân để thăm ông ngoại rồi, họ ở lại đó, không biết là có thể liên lạc được với họ không nữa, nhà ông ngoại em lại không có điện thoại, anh tìm bố em có việc gì không?
Hùng Đại Ny hỏi.
- Bây giờ em có thể xin phép nghỉ để đi Tân Tân với anh không?
Thẩm Hoài nói.
- Bây giờ đi ạ?
Hùng Đại Ny thấy Thẩm Hoài có vẻ gấp gáp, nói:
- Được ạ. Em với Đại Linh đi với anh.
Hùng Đại Ny chăm chú nhìn những ngọn đèn hai bên đường, không để ý cô em gái đã bước ra từ bến xe từ lúc nào.
Hùng Đại Linh tung tăng bước đến, tay vỗ lên vai Hùng Đại Ny, hỏi:
- Chị, chị đang nghĩ gì thế?
Hùng Đại Ny giật mình, quay đầu lại, nói:
- Làm chị giật cả mình, lớn thế này rồi mà cứ như trẻ con thế?
- Trong nhà mình, trừ Thất Thất ra, em là nhỏ nhất.
Hùng Đại Linh cười đắc ý, nói:
- Không phải đã nói là không cần đến đón e rồi hay sao? Em có thể tự đi xe bus về được mà.
Hùng Đại Ny nói:
- Chiều nay dì gọi điện đến, nói ông ngoại bị ngã, bố mẹ phải đến Tân Tân gấp rồi. Tối chị phải tăng ca ở cửa hàng, chị sợ em về nhà không có chìa khóa nên qua đón thôi.
- Ông ngoại bị ngã có nghiêm trọng không?
Nghe thấy ông ngoại bị ngã, Hùng Đại Linh hoảng sợ, vội vàng hỏi.
- Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị trẹo chân.
Hùng Đại Ny nói:
- Ngày mai chị xin phép nghỉ một buổi, mai chúng ta đến Tân Tân thăm ông.
Bây giờ trời đã tối, không còn xe khách đến Tân Tân nữa, Hùng Đại Linh lo lắng cho bệnh tình của ông, cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai đi cùng chị về quê ở Tân Cương để thăm ông.
Thấy Đại Linh lo lắng, Hùng Đại Ny an ủi:
- Thật sự là không có chuyện gì cả đâu, ông ngoại đang ở bệnh viện, còn gọi điện thoại cho chị nói chuyện nữa, ngày mai lại là sinh nhật 40 tuổi của dì, bố mẹ mới vội vàng đưa cả Thất Thất qua đó. À, phải rồi, không phải em định thi cao học sao, sao hơi một tý là chạy về nhà thế này?
- Thi cao học ấy ạ, bây giờ còn sớm chán mà chị.
Hùng Đại Linh chắc chắn là ông không có gì đáng ngại, liền lại vui vẻ nói:
- Em định thi cao học trường học viện kinh tế, không khó như em vẫn nghĩ, đến lúc nghỉ hè chuẩn bị ôn tập cũng kịp. Mà chị không hoan nghênh em về à?
- Hỏi một chút cũng không được sao, cái tính bướng bỉnh lại bắt đầu rồi đấy.
Hùng Đại Ny cười nói, thấy đèn đỏ, các xe trên đường đều dừng lại, cô và Hùng Đại Linh vội vàng qua đường.
Hùng Đại Linh vừa lên xe, thấy phía sau xe có một tờ báo, sợ chữ in lên quần mình, cô cầm tờ báo lên xem, đây là tờ nhật báo Đông Hoa, thuận miệng hỏi Đại Ny:
- Ở Đông Hoa bây giờ có tin mới gì không chị? Chị với mẹ dạo này gọi điện cho em đều không thấy nhắc gì đến chuyện ở Đông Hoa cả, có phải ở cơ quan bố lại xảy ra chuyện gì không ạ?
- Bố mình sắp quyết định nghỉ hưu rồi, làm gì còn chuyện gì phiền lòng nữa.
Hùng Đại Ny để Hùng Đại Linh ngồi lên xe chắc chắn xong, cô lái xe đi, nói:
- Bố ấy à, bây giờ lại thích viết chữ, dạo gần đây lại thích đi câu cá.
- Em thì thấy, chắc bố vẫn còn chuyện phiền lòng.
Hùng Đại Linh ôm eo chị, đầu tựa vào vai Hùng Đại Ny, cảm giác như ngày còn nhỏ.
- Hàiii...
Thấy Hùng Đại Linh nói thế, Hùng Đại Ny cũng thở dài, nói:
- Bố ở trong phòng viết chữ, mà viết liền mười mấy trang “Không tranh”(không tranh chấp với đời). Mẹ nói bố vài câu, bảo bố lãng phí giấy, không biết tiếc tiền, bố lại nổi cáu với mẹ, mẹ đành kéo bố cùng về quê, cũng muốn bố ở đấy vài hôm cho khuây khỏa.
- Không phải đấy chứ, lâu lắm rồi bố không nổi cáu với mẹ.
Hùng Đại Linh hỏi nhỏ:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi chị?
- Chị cũng không rõ, ai mà dám hỏi bố chứ.
Hùng Đại Ny nói.
Hùng Đại Linh chép miệng, nói:
- Em mà biết là tính bố dạo này thay đổi thế thì em đã chẳng về. Bây giờ trong nhà có hai chị em mình, mẹ, cả Thất Thất nữa, phải liên kết lại với nhau, không để bố giữ cái tính gắt gỏng đó. Miệng thì bảo không tranh với đời, mà trong lòng thì vẫn thấy không cam. Nhưng nói thế nào thì nói, cũng không thể nổi cáu với người nhà mình chứ chị nhỉ?
- Bố thương em nhất đấy, mai em gặp bố, thì liệu mà khuyên bảo ông.
Hùng Đại Ny cười, thấy phía trước có đèn đỏ, dừng xe lại bên giao lộ.
Hùng Đại Linh một tay ôm eo chị, một tay vô tình lật tờ báo ra xem, vừa hay nhìn thấy Thẩm Hoài - bài báo việc đầu tư của Hoài Năng, Chúng Tín vào cảng than đá huyện Ký Hà. Người bình thường có thể chẳng quan tâm gì đến bài báo này nhưng Hùng Đại Linh thì khác, cô luôn dõi theo bố cô trong những năm bố còn còn làm việc ở Đông Hoa, nên cô rất mẫn cảm với việc này.
Đọc bài báo, Hùng Đại Linh sững sờ, suýt chút nữa ngã ra phía sau xe.
Xe đạp lung lay, suýt chút nữa văng vào hàng rào sắt bên đường, Hùng Đại Ny đang định bảo Đại Linh ngồi cho vững, lúc Đại Ny quay đầu lại, đã thấy Đại Linh đang cầm tờ báo, cô không biết nói gì, lại quay đầu lại.
- Bố đang buồn phiền vì chuyện này à?
Hùng Đại Linh hỏi.
- Chị cũng không rõ lắm, ai dám hỏi ông ấy chứ.
Hùng Đại Ny nói.
- Thẩm Hoài thực sự muốn rời khỏi Đông Hoa sao?
- Có lẽ vậy.
Hùng Đại Ny cố gắng bình tĩnh nói:
- Sự việc đã đến nước này rồi thì anh ấy còn ở lại Đông Hoa làm gì nữa. Thẩm Hoài không giống như bố mình, bị nhốt ở Đông Hoa không thoát được ra, đã như thế thì sao phải ngồi chờ chết chứ.
- Thực ra con người Thẩm Hoài cũng không tệ, phải không chị?
Hùng Đại Linh nói.
- Thẩm Hoài tốt hay không chị sao biết được.
Hùng Đại Ny nói, một lát sau, lại nói thêm:
- Chẳng liên quan gì đến chị cả.
Đèn xanh sáng lên, Hùng Đại Ny băng qua đường, cô muốn chuyển sang chủ đề gì đó thoải mái hơn một chút, nói:
- Dạo này em mập hơn rồi à, e nặng quá, chị suýt nữa không đèo được em đấy.
Một lúc sau, không thấy Hùng Đại Linh lên tiếng, Hùng Đại Ny quay đầu lại nhìn, thấy Đại Linh vẫn đang chăm chăm vào tờ báo, có lẽ Đại Linh đang suy nghĩ gì đó nên Đại Ny không nói thêm gì nữa.
Đi xe đạp đến khu thương mại Văn Sơn, Hùng Đại Ny khóa xe đạp lại, rồi đưa Hùng Đại Linh vào khu thương mại.
Tầng 5 khu thương mại Văn Sơn bán đồ ăn, Hùng Đại Ny định đưa Đại Linh đến tầng 5 để ăn tối.
Hùng Đại Linh nói:
- Để túi đồ của em ở văn phòng làm việc của chị nhé, đeo trên người nặng quá, em ăn tối xong muốn đi quanh khu thương mại xem đồ một chút.
- Em không ở lại chờ chị làm tăng ca xong à?
Hùng Đại Ny hỏi.
- Để em đi dạo quanh quanh ở đây đã rồi tính.
Hùng Đại Linh nói.
- Em thật là, biết thế này chị cũng chẳng đi xe đạp ra ga đón em nữa.
Hùng Đại Ny nói, đưa Hùng Đại Linh đi thang máy đến văn phòng tầng 4 của khu thương mại.
Đại Linh cũng quen thuộc với văn phòng ở khu thương mại này, liền đi đến văn phòng làm việc phòng tài chính, đi đến cửa văn phòng phòng Tài chính, định đẩy cửa vào.
Hùng Đại Ny ngăn Đại Linh lại, nói:
- Chị đổi văn phòng làm việc rồi, ở phòng phía trên kia cơ mà.
Hùng Đại Linh không biết chị mình đã đổi sang việc khác, nhìn lên văn phòng phía trước, cô thấy tấm biển “Văn phòng Công đoàn”, cô cảm thấy hơi bực mình, nói:
- Họ dựa vào cái gì mà chuyển chị qua phòng khác làm việc?
- Chẳng phải dựa vào cái gì cả, đây là việc điều động của bộ phận nhân sự, chị chuyển sang đây được hai tháng rồi. Chị là phó chủ tịch Công đoàn đấy nhé.
Hùng Đại Ny cười hiền hòa, biết em mình hơi nóng tính, không muốn Đại Linh lại cảm thấy bất bình thay mình.
Hùng Đại Linh không phải là kẻ ngốc, khu thương mại Văn Sơn là doanh nghiệp quốc doanh trực thuộc thành phố, là doanh nghiệp thương nghiệp quy mô lớn nhất thành phố Đông Hoa, chị cô, trước đây đường đường - trưởng phòng phòng tài chính của khu thương mại lại đem ra so sánh với chức phó chủ tịch Công Đoàn cỏn con sao.
Tình hình công việc của bố cô mấy năm nay không được thuận lợi cho lắm, Hùng Đại Linh hiểu rõ chuyện này, nhưng điều mà cô không nghĩ tới đó là việc này lại ảnh hưởng đến cả công việc của chị cô, lúc này cô cảm thấy bất bình cho chị mình. Đại Linh mặt bừng bừng vì tức giận, nhưng cô còn biết làm gì, Đại Linh cũng cảm thấy bất lực trước tình cảnh này của chị Đại Ny.
Hùng Đại Ny cầm tay Đại Linh kéo đi, để mang túi đồ của Đại Linh vào văn phòng làm việc của mình rồi lên tầng 5 để ăn cơm. Lúc này, cửa phòng phòng Tài chính chợt mở, một phụ nữ khoảng 30 tuổi ngó đầu ra, nhìn thấy 2 chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh đứng ở ngoài cửa, cười nói:
- Chủ tịch Hùng sao còn đứng ở đây mà không đi, muốn đưa em gái vào văn phòng cũ để ôn lại kỷ niệm xưa à?
Hùng Đại Linh biết người đàn bà này, cô ta là con dâu của phó bí thư Ủy ban công tác Đảng khu kinh tế mới, từ lâu cô ta và chị Hùng Đại Linh đã không có mối quan hệ tốt đẹp gì, trong lòng nghĩ đến việc chị mình bị điều đến phòng khác để làm việc, cái ghế trưởng phòng tài chính có lẽ bị mụ đàn bà này giành đi mất, vừa nghe những lời lẽ cay nghiệt của mụ đàn bà này, cơn tức giận trong Hùng Đại Linh lại nổi dậy.
Hùng Đại Ny không muốn gây thêm rắc rối, làm bố cô thêm phiền lòng, kéo tay Hùng Đại Linh đi, để 2 chị em đến văn phòng làm việc bên cạnh, đừng để ý đến người đàn bà này làm gì.
Hùng Đại Ny muốn nhân nhượng cho qua chuyện, nhưng mụ đàn bà này không hề muốn bỏ qua cho hai chị em nhà Hùng Đại Ny, cười một cách đầy khiêu khích:
- Đúng rồi, nghe nói, tình nhân của cô sắp rời khỏi Đông Hoa rồi, trên báo đăng tin đầy cả ra rồi đấy, hai chị em cô, sao không nhanh nhanh đi đến Du Sơn để tiễn người ta đi, lại còn ở đây tăng ca làm gì nữa?
- Cô nói ai thế?
Hùng Đại Linh cố gắng lôi tay ra để thoát ra khỏi tay chị mình, Đại Linh nhìn chằm chằm vào mụ đàn bà kia, lớn tiếng quát.
- Cô nghĩ là tôi nói ai chứ? Ngoài tên Thẩm Hoài kia thì còn ai vào đây nữa.
Mụ đàn bà ấy cũng đanh quánh không kém, không hề sợ Đại Linh đang trong cơn giận bốc lên đến đầu.
Hùng Đại Ny tức điên người, nhưng biết là nếu như Hùng Đại Linh thực sự làm lớn chuyện lên thì hậu quả chỉ có thể là người nhà cô bị sỉ nhục thêm, Hùng Đại Ny cứ nghĩ là sóng gió đã qua rồi, ai ngờ đâu có những người lại nghĩ chắc chắn là Thẩm Hoài sẽ rời khỏi Đông Hoa nên muốn nhắc lại chuyện cũ để sỉ nhục nhà cô.
- Cô nói lại lần nữa xem nào.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hùng Đại Ny ngạc nhiên quay đầu lại, thì ra Thẩm Hoài đang đứng ở cửa cầu thang máy, vẻ mặt đầy hung dữ đang nhìn chằm chằm vào người đàn bà đang đứng trước mặt cô.
- Thẩm Hoài, sao anh lại ở đây?
Hùng Đại Ny không để ý đến hoàn cảnh hiện nay của mình nữa, cô kinh ngạc vô cùng, dù thế nào cô cũng không bao giờ nghĩ là Thẩm Hoài sẽ xuất hiện ở đây.
Mụ đàn bà kia không bao giờ tưởng tưởng được rằng đứng đối diện với cô, ánh mắt đầy giận dữ lại là Thẩm Hoài trong truyền thuyết, chính là tên Thẩm lão hổ, Thẩm mọi rợ, chỉ cần không vừa lòng là có thể động tay động chân. Mụ đàn bà đứng sừng sững ở đó, mặt trắng bệch, trong chốc lát không biết nên phản ứng thế nào.
- Hôm nay tôi không muốn ra tay đánh đàn bà, khôn hồn thì cút đi cho khuất mắt!
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm người đàn bà chanh chua trước mặt, quát lớn.
Mụ đàn bà kia mặt tái mét đi, không nói được tiếng nào, nhẹ nhàng luổn vào văn phòng làm việc, những người khác tò mò ngó đầu ra xem có chuyện gì xảy ra cũng lui vào bên trong.
Hùng Đại Ny không có thời gian để để ý đến việc Thẩm Hoài xuất hiện đem lại cho người khác những liên tưởng như thế nào, cô chỉ quan tâm đến việc Thẩm Hoài có phải thực sự muốn rời khỏi Đông Hoa, tại sao lại đến khu thương mại mua sắm để tìm cô, lẽ nào Thẩm Hoài đến để từ biệt hay sao?
Hùng Đại Linh cũng cảm thấy rất nghi ngờ, nhìn Thẩm Hoài rồi lại nhìn chị Đại Ny, tại sao lúc trước chị cô lại không nói sự thật với cô, Đại Linh mím chặt môi đứng im ở đó, không nói được câu nào.
- Vừa nãy anh có qua nhà em nhưng không thấy có ai ở nhà, điện thoại di động của bố em khóa máy, nghe hàng xóm nói bố mẹ em về quê ở Tân Cương rồi, em có thể giúp anh liên hệ với bọn họ không?
Thẩm Hoài nói.
- À, anh đến tìm bố em ạ!
Hùng Đại Ny mới giật mình hiểu ra. Thẩm Hoài đến tìm cô là muốn liên lạc với bố cô, Thẩm Hoài trước khi rời khỏi Đông Hoa, nếu như phải đến để từ biệt ai đó thì người đó cũng nên là bố cô, làm sao có thể là cô cơ chứ?
- Bố mẹ em đến Tân Tân để thăm ông ngoại rồi, họ ở lại đó, không biết là có thể liên lạc được với họ không nữa, nhà ông ngoại em lại không có điện thoại, anh tìm bố em có việc gì không?
Hùng Đại Ny hỏi.
- Bây giờ em có thể xin phép nghỉ để đi Tân Tân với anh không?
Thẩm Hoài nói.
- Bây giờ đi ạ?
Hùng Đại Ny thấy Thẩm Hoài có vẻ gấp gáp, nói:
- Được ạ. Em với Đại Linh đi với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.