Chương 26: Giúp khu hoa đuổi điệp
Cảnh Tục
23/03/2013
Đến lúc hoàng hôn Hùng Đại Linh mới từ Mai Khê trở về, cũng không biết vì sao mà về đến nhà trán nàng đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng bừng, vừa vào phòng đã bực bội kể: “Xuống xe bus thì gặp phải một tên biến thái, đi xe hơi là ngon lắm chắc, hắn đi theo con một đoạn, thấy con lên lầu liền dừng xe dưới kia…”
Thẩm Hoài ngẩng đầu lên.
Tuy Hùng Đại Linh mới mười chín nhưng đã đầy phong vị mỹ nhân, chiếc áo khoác cốm vàng bọc lên thân hình thon dài yểu điệu, khuôn mặt điềm mỹ, trắng bóng như da em bé, khí chất không hề bởi đang tức giận mà bớt đi vẻ đáng yêu, ngược lại trông nàng cắn môi bực tức nhìn càng có vẻ dễ thương.
Nhà Hùng Văn Bân ngay đối diện đường lớn, Thẩm Hoài ló đầu nhìn ra ngoài song, bên phố đúng là có một chiếc xe hơi nhỏ màu đen, nhìn không thấy người, chắc đang ngồi ở trong xe, đại khái cho rằng Hùng Đại Linh lên lầu chỉ là vì trốn tránh chứ thực ra không có người quen ở đây.
Thẩm Hoài cười cười, chỉ vào bồn hoa bên cửa sổ, nói với Hùng Đại Linh: “Biện pháp tốt nhất để đối phó với loại người này chính là bưng một chậu hoa nện xuống, lập tức yên tĩnh ngay…”
Hùng Đại Linh không dám làm liều, lè lè lưỡi, nhìn sang ba nàng: “Hay để con hắt chậu nước xuống?”
Bạch Tố Mai thấy con gái tự dưng bị một thằng mấy dạy từ trên trời rơi xuống vướng víu mà bực tức không thôi, giữa ban ngày ban mặt còn dám theo đuôi con gái mình về tận nhà, thế lỡ gặp buổi tối thì sao?
Bạch Tố Mai chính đang muốn đi xuống chửi cho thằng mất dạy kia một trận, Thẩm Hoài đã đứng dậy cầm bồn hoa bên cửa sổ lên, nhấc tay nện xuống nóc xe kia. Chưa nhìn hậu quả thế nào liền rụt đầu về, tiện tay đem cửa sổ đóng lại, quay sang nói với Hùng Văn Bân: “Đánh cờ tiếp thôi…”
Người trong nhà nghe chợt nghe thấy một tiếng “ầm” từ bên ngoài vọng vào, ai cũng sững sờ. Không ngờ được Thẩm Hoài nói nện là nện, căn bản không sợ nện trúng người. Theo như tiếng vang vừa rồi, hẳn chiếc xe kia bị nện hỏng không nhẹ…”
Qua một lúc, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng chửi: “Con mẹ nó đứa nào mù mắt, dám lấy bồn hoa nện xe của bố. Mày biết bố mày là ai không? Con mẹ nó mày mà không ra, bố mày đéo để yên đâu…”
Mấy người Triệu Đông thấp thỏm bất an, ai cũng không dám ló đầu ra nhìn chiếc xe kia đã biến thành dạng gì, thời buổi này xe con rẻ nhất cũng phải mấy chục ngàn, nện thì nện được, nhưng bồi thường thì chỉ có nước bán thân. Khăng khăng Thẩm Hoài vẫn cứ như không có việc gì xảy ra, ngồi trên ghế nhàn nhã hạ cờ. Tròng mắt Hùng Văn Bân hơi nhảy, nhưng thấy bộ dạng của Thẩm Hoài liền cũng xem như không có chuyện gì, tiếp tục đánh cờ.
Tiếng mắng bên ngoài mãi không dứt, càng mắng càng khó nghe, sau cùng có lẽ tức điên lên, buông lời uy hiếp sẽ đốt nhà.
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, không đến một lúc, chỉ nghe bên ngoài lại thêm một tiếng “rầm”, chẳng biết ai ném thứ gì đó xuống nữa. Tiếp theo là một chuỗi quái khiếu của tên kia khi đối mặt với chuỗi oanh tạc của cả dãy tập thể.
Thẩm Hoài cười rồi, quay đầu nói với Triệu Đông, Hùng Đại Linh và Tiêu Minh Hà đang yên ắng nãy giờ: “Tiểu tử này đúng là ngu như cẩu, uy hiếp muốn đốt cả ký túc xá phủ thị chính, đây không phải tìm nện ư? Giờ hắn trở thành đối tượng trút giận cho cả dãy tập thể rồi, mọi người có thể yên tâm mở cửa sổ mà ném trứng gà cho thêm phần náo nhiệt!”
Hùng Đại Linh hung phấn nhảy lên, thật muốn tìm trứng gà nhưng bị mẹ nàng nhấc tay cản lại, muốn ló đầu ra nhìn cũng không cho, sợ bị người kia nhận ra gian phòng nàng đang ở.
Bạch Tố Mai có chút bận tâm, hỏi: “Nến để hắn tìm đến cửa thì biết làm thế nào?”
Hùng Văn Bân nhìn bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã của Thẩm Hoài một cái, thầm nghĩ: Đúng là kẻ dám gây sự, cũng là kẻ có thể gây sự a, đầm nước đục Đông Hoa bị con hỗn giang long này xông vào, không biết là họa hay là phúc nữa.
Hùng Văn Bân thấy bạn già còn bận tâm, liền nói: “Không sao cả, túc xá phủ thị chính cũng không dễ bị khinh thị thế kia. Chỉ bằng câu uy hiếp sẽ đốt lầu kia, cảnh sát có tới cũng chỉ khiến hắn tìm khổ ăn. Giờ đổi mới mở cửa rồi, người có tiền càng lúc càng nhiều, phong khí xã hội cũng càng lúc càng xuống dốc, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đảng Cộng Sản, ai còn có thể lật trời?”
Túc xá cơ quan chính phủ, người trú trong đó đa phần là thanh niên chưa kết hôn vừa tham gia công tác.
Đừng thấy những thanh niên này vừa vào phủ thị chính công tác, cấp bậc cũng không cao, nhưng ai mà không tâm cao khí ngạo, lúc nào sợ gây ra chuyện, lại lúc nào sợ chuyện chọc đến trên đầu?
Cho dù những lão cán bộ bị “di vong” ở đây cũng không phải dễ chọc, có thể để cho mày hống hách đòi đốt lầu mà vẫn không cất tiếng?
Lời Hùng Văn Bân vừa dứt, chỉ nghe thấy cả dãy nhà mở cửa sổ ra, có người chửi rủa, cũng có người nện đồ đạc xuống: “Mẹ mày, có giỏi sai người đốt lầu thử xem, không đùa chết ngươi ông mày viết ngược họ, không thử nghe ngóng xem nơi này có phải là chỗ cho loại như mày gây chuyện à…
Chẳng mấy chốc, tiểu tử kia đại khái biết được mình lỡ bới chuyện nhầm chỗ rồi, có vướng víu cũng vô ích, chỉ đành ảo não leo lên chiếc xe thảm không nỡ nhìn kia rời đi.
Bạch Tố Mai lắc đầu than thở: “Thanh niên bây giờ a!” Cũng không biết là nói tiểu tử vướng víu con gái nàng, hay nói kẻ không chút kiêng dè nện bồn hoa từ trên lầu xuống xe đang ngồi trong nhà nàng.
Trong lòng Hùng Đại Linh hơi sờ sợ, nhưng càng nhiều là hưng phấn. Gặp phải loại chuyện này, đúng là nên nện một chậu hoa xuống mới có thể giải quyết vấn đề, mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ bừng, hảo cảm với Thẩm Hoài cũng tăng vọt.
Thẩm Hoài vốn định bóng gió nghe ngóng một chút tình hình của tiểu Lê, liền cũng giỡn đùa nàng mấy câu, khiến nàng cười rộn ràng không ngừng.
“Đại Linh, qua giúp mẹ nhặt rau.” Qua chuyện này, đối với Thẩm Hoài Bạch Tố Mai càng tăng thêm phần giới bị, nhìn chằm chằm khách sảnh, thấy tình thế hơi khác lạ, liền đem Hùng Đại Linh gọi vào phòng bếp, không cho Thẩm Hoài có cơ hội làm quen.
Thẩm Hoài không biết nói gì cho phải, đánh cờ mà cứ nghĩ đến đâu đâu, hai tai dỏng lên nghe Hùng Đại Linh với mẹ nàng nói chuyện trong phòng bếp về chuyến đi Mai Khê lúc chiều. Tình hình của tiểu Lê không đến nỗi nào, mấy ngày nay Trần Đan đều một mực ở bên cạnh chiếu cố, điều này khiến Thẩm Hoài yên tâm không ít.
Triệu Đông cũng thầm tự chậc lưỡi, tuy lúc ở xưởng thép đã từng được chiêm ngưỡng phong cách nói làm là làm, nói đánh là đánh của Thẩm Hoài. Nhưng trước đây tốt xấu gì hắn còn có Trần Minh Đức chống lưng, còn như bây giờ, rõ ràng Thẩm Hoài là kẻ không sợ gây chuyện a!
Hùng Đại Linh bị mẹ kéo vào phòng bếp, song vẫn còn hưng phấn vì chuyện vừa rồi, mồm mép nói liên hồi như tép nhảy, tiếp đó liền nghe được tiếng nói chuyện giữa nàng với hôn thê của Triệu Đông – Tiêu Minh Hà: “Em thấy Triệu Đông nên học hỏi cái anh Thẩm thư ký kia, đã ở cùng một chỗ rồi còn sợ ba mẹ chị không đồng ý, trực tiếp đi đăng ký kết hôn, cầm giấy về xem bố mẹ chị còn nói gì không…”
Nghe Tiêu Minh Hà ở trong bếp than vãn trả lời, Thẩm Hoài hỏi Triệu Đông: “Hai người làm sao vậy, sắp kết hôn đến nơi rồi, còn ảo não gì nữa…”
Đối với chuyện hôn sự của Triệu Đông Hùng Văn Bân cũng khá quan tâm, con cờ cầm lên một nửa lại thả xuống, đợi Triệu Đông nói cho rõ ràng.
“Mẹ Minh Hà không phải không đồng ý, có điều đòi tiền lễ cưới phải 6 vạn 8. Còn nói tiền này không phải cho họ, mà là để cho Minh Hà, không muốn để Minh Hà gả cho tôi xong phải chịu khổ. Còn nói sợ Minh Hà giúp tôi lừa bà ấy, nên nhất định phải thấy tiền mới đồng ý hôn sự.” Triệu Đông nhăn mày, đầu trán khắc khổ như muốn chen ra nước than thở.
Tuy ở xưởng thép Triệu Đông là tổng kỹ sư, khoa trưởng phụ trách kỹ thuật, nhưng ba bốn năm nay hiệu ích xưởng thép tụt dốc không phanh, thu nhập của hắn thực ra chỉ hơn công nhân phổ thông chút ít mà thôi.
Bản thân Tiêu Minh Hà là một nhành hoa trong xưởng, không thiếu kẻ theo đuổi. Mẹ nàng là bác sĩ phụ sản trong bệnh viện nhân dân thành phố, ba nàng là cán bộ trung tầng trong cục quy hoạch đô thị khu Đường Ấp, điều kiện gia đình ở Đông Hoa cũng được tính là khá giả, cha mẹ nàng trong lòng thực sự xem thường người con rể như Triệu Đông.
Triệu Đông xuất thân nông dân, của cải trong nhà không có gì, lễ cưới đến tận 6 vạn 8, hắn phải không ăn không uống tầm mười năm mới gom đủ. Nói trắng ra là cha mẹ Tiêu Minh Hà không đồng ý hôn sự giữa con gái họ và Triệu Đông, muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo này bức bọn họ chia tay, để con gái leo vào nhà gia cảnh càng tốt hơn.
“Nhiều vậy ư, thế mới biết mẹ bán chị em ra khỏi nhà quá tiện nghi…” Hùng Đại Linh đứng dựa vào cửa phòng bếp bóc tỏi, nghe đến số tiền lễ mà Triệu Đông phải chuẩn bị mà tặc lưỡi không thôi.
“Ai bán em quá tiện nghi?” Lúc này một khuôn mặt thanh tú từ ngoài cửa ló vào, là con gái lớn của Hùng Văn Bân – Hùng Đại Ny, trong tay nàng cầm theo một túi nilon khá lớn.
Từ khi Hùng Đại Ny kết hôn Thẩm Hoài chưa gặp qua nàng lần nào, tính tính ra thì cũng phải đến hơn nửa năm rồi. Cuộc sống vợ chồng khiến nàng trông phong nhuận hơn xưa một chút, tuy khuôn mặt không tinh trí, điềm mỹ như Đại Linh, nhưng cũng là thiếu phụ xinh đẹp hiếm có.
“Chị!” Hùng Đại Linh cao hứng chạy tới: “Đang nói chuyện hôn sự của Triệu Đông và Minh Hà.” Miệng nhỏ rất nhanh liền đem chuyện khó xử của Triệu Đông ra nói một lần, lại tiếp: “Đúng là để anh rể chiếm tiện nghi lớn rồi, sớm biết thế này nhất định phải để anh ấy chuẩn bị một hồng bao thật lớn mới gả chị cho…”
Thẩm Hoài nhìn thấy Chu Minh và Dương Hải Bằng đang đứng ở phía sau, là “lần đầu tiên” gặp mặt, hắn khách khí đứng lên bắt tay với hai người, để Triệu Đông giúp hắn giới thiệu hai bên.
“Đúng rồi, bên ngoài sao rác rưởi đầy ra vậy, có chuyện gì xảy ra à?” Hùng Đại Ny thả túi nilon xuống bàn, hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà khiến trước lầu rối loạn như chợ tan chiều thế kia.
Nói đến chỗ này, Hùng Đại Linh lại hưng phấn bởi chuyện lúc nãy lên, đến sau nhịn không nổi sấp vào trong lòng chị cười rinh rích.
“Mấy người cũng thật là…” Hùng Đại Ny không nói tốt, cũng không nói hỏng.
Thẩm Hoài biết chị Đại Linh tính cách trầm ổn, thậm chí có thể nói là sợ chuyện, chứ không hiếu động như Hùng Đại Linh, đối với những chuyện thế này luôn lo lắng quá nhiều, nên chỉ cười cười không nói.
Con rể Hùng Văn Bân – Chu Minh, từng được người trong xưởng thép đặt biệt danh “tú tài”, hiển nhiên cũng không thích phong cách hành sự của Thẩm Hoài, thái độ khá là lãnh đạm, chỉ quan tâm hỏi hôn sự Triệu Đông đã có tiến triển gì chưa.
Thẩm Hoài thầm nghĩ: khả năng hắn biết được chuyện mình ra tay đánh Chu to mồm ngay trong xưởng, đắc tội Cát Vĩnh Thu, mà chỗ dựa Trần Minh Đức lại đã sớm không còn.
Con người Chu Minh khá thế lợi, người nào với hắn hữu dụng, người nào với hắn không dùng, hắn đều phân biệt rất rõ ràng.
Thẩm Hoài biết tích cách con người y nên không quá để ý, đối với kẻ xu viêm phụ thế, về sau không thiếu cơ hội để cho y đi bợ đỡ mình.
Dương Hải Bằng lại là người trực sảng, làm người cũng không quá biết nhẫn nhịn, nếu đổi lại là hắn ở hiện trường, loại chuyện ném bồn hoa thế chưa chắc đã làm, bởi hắn đền không nổi, nhưng chắc chắn sẽ đứng ra đuổi người. Bởi thế hắn khá vừa mắt với phong cách Thẩm Hoài, hai bên nói chuyện rất nhiệt tình, chẳng mấy chốc đã xem Thẩm Hoài như tri kỷ.
Thẩm Hoài ngẩng đầu lên.
Tuy Hùng Đại Linh mới mười chín nhưng đã đầy phong vị mỹ nhân, chiếc áo khoác cốm vàng bọc lên thân hình thon dài yểu điệu, khuôn mặt điềm mỹ, trắng bóng như da em bé, khí chất không hề bởi đang tức giận mà bớt đi vẻ đáng yêu, ngược lại trông nàng cắn môi bực tức nhìn càng có vẻ dễ thương.
Nhà Hùng Văn Bân ngay đối diện đường lớn, Thẩm Hoài ló đầu nhìn ra ngoài song, bên phố đúng là có một chiếc xe hơi nhỏ màu đen, nhìn không thấy người, chắc đang ngồi ở trong xe, đại khái cho rằng Hùng Đại Linh lên lầu chỉ là vì trốn tránh chứ thực ra không có người quen ở đây.
Thẩm Hoài cười cười, chỉ vào bồn hoa bên cửa sổ, nói với Hùng Đại Linh: “Biện pháp tốt nhất để đối phó với loại người này chính là bưng một chậu hoa nện xuống, lập tức yên tĩnh ngay…”
Hùng Đại Linh không dám làm liều, lè lè lưỡi, nhìn sang ba nàng: “Hay để con hắt chậu nước xuống?”
Bạch Tố Mai thấy con gái tự dưng bị một thằng mấy dạy từ trên trời rơi xuống vướng víu mà bực tức không thôi, giữa ban ngày ban mặt còn dám theo đuôi con gái mình về tận nhà, thế lỡ gặp buổi tối thì sao?
Bạch Tố Mai chính đang muốn đi xuống chửi cho thằng mất dạy kia một trận, Thẩm Hoài đã đứng dậy cầm bồn hoa bên cửa sổ lên, nhấc tay nện xuống nóc xe kia. Chưa nhìn hậu quả thế nào liền rụt đầu về, tiện tay đem cửa sổ đóng lại, quay sang nói với Hùng Văn Bân: “Đánh cờ tiếp thôi…”
Người trong nhà nghe chợt nghe thấy một tiếng “ầm” từ bên ngoài vọng vào, ai cũng sững sờ. Không ngờ được Thẩm Hoài nói nện là nện, căn bản không sợ nện trúng người. Theo như tiếng vang vừa rồi, hẳn chiếc xe kia bị nện hỏng không nhẹ…”
Qua một lúc, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng chửi: “Con mẹ nó đứa nào mù mắt, dám lấy bồn hoa nện xe của bố. Mày biết bố mày là ai không? Con mẹ nó mày mà không ra, bố mày đéo để yên đâu…”
Mấy người Triệu Đông thấp thỏm bất an, ai cũng không dám ló đầu ra nhìn chiếc xe kia đã biến thành dạng gì, thời buổi này xe con rẻ nhất cũng phải mấy chục ngàn, nện thì nện được, nhưng bồi thường thì chỉ có nước bán thân. Khăng khăng Thẩm Hoài vẫn cứ như không có việc gì xảy ra, ngồi trên ghế nhàn nhã hạ cờ. Tròng mắt Hùng Văn Bân hơi nhảy, nhưng thấy bộ dạng của Thẩm Hoài liền cũng xem như không có chuyện gì, tiếp tục đánh cờ.
Tiếng mắng bên ngoài mãi không dứt, càng mắng càng khó nghe, sau cùng có lẽ tức điên lên, buông lời uy hiếp sẽ đốt nhà.
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, không đến một lúc, chỉ nghe bên ngoài lại thêm một tiếng “rầm”, chẳng biết ai ném thứ gì đó xuống nữa. Tiếp theo là một chuỗi quái khiếu của tên kia khi đối mặt với chuỗi oanh tạc của cả dãy tập thể.
Thẩm Hoài cười rồi, quay đầu nói với Triệu Đông, Hùng Đại Linh và Tiêu Minh Hà đang yên ắng nãy giờ: “Tiểu tử này đúng là ngu như cẩu, uy hiếp muốn đốt cả ký túc xá phủ thị chính, đây không phải tìm nện ư? Giờ hắn trở thành đối tượng trút giận cho cả dãy tập thể rồi, mọi người có thể yên tâm mở cửa sổ mà ném trứng gà cho thêm phần náo nhiệt!”
Hùng Đại Linh hung phấn nhảy lên, thật muốn tìm trứng gà nhưng bị mẹ nàng nhấc tay cản lại, muốn ló đầu ra nhìn cũng không cho, sợ bị người kia nhận ra gian phòng nàng đang ở.
Bạch Tố Mai có chút bận tâm, hỏi: “Nến để hắn tìm đến cửa thì biết làm thế nào?”
Hùng Văn Bân nhìn bộ dạng bình tĩnh nhàn nhã của Thẩm Hoài một cái, thầm nghĩ: Đúng là kẻ dám gây sự, cũng là kẻ có thể gây sự a, đầm nước đục Đông Hoa bị con hỗn giang long này xông vào, không biết là họa hay là phúc nữa.
Hùng Văn Bân thấy bạn già còn bận tâm, liền nói: “Không sao cả, túc xá phủ thị chính cũng không dễ bị khinh thị thế kia. Chỉ bằng câu uy hiếp sẽ đốt lầu kia, cảnh sát có tới cũng chỉ khiến hắn tìm khổ ăn. Giờ đổi mới mở cửa rồi, người có tiền càng lúc càng nhiều, phong khí xã hội cũng càng lúc càng xuống dốc, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đảng Cộng Sản, ai còn có thể lật trời?”
Túc xá cơ quan chính phủ, người trú trong đó đa phần là thanh niên chưa kết hôn vừa tham gia công tác.
Đừng thấy những thanh niên này vừa vào phủ thị chính công tác, cấp bậc cũng không cao, nhưng ai mà không tâm cao khí ngạo, lúc nào sợ gây ra chuyện, lại lúc nào sợ chuyện chọc đến trên đầu?
Cho dù những lão cán bộ bị “di vong” ở đây cũng không phải dễ chọc, có thể để cho mày hống hách đòi đốt lầu mà vẫn không cất tiếng?
Lời Hùng Văn Bân vừa dứt, chỉ nghe thấy cả dãy nhà mở cửa sổ ra, có người chửi rủa, cũng có người nện đồ đạc xuống: “Mẹ mày, có giỏi sai người đốt lầu thử xem, không đùa chết ngươi ông mày viết ngược họ, không thử nghe ngóng xem nơi này có phải là chỗ cho loại như mày gây chuyện à…
Chẳng mấy chốc, tiểu tử kia đại khái biết được mình lỡ bới chuyện nhầm chỗ rồi, có vướng víu cũng vô ích, chỉ đành ảo não leo lên chiếc xe thảm không nỡ nhìn kia rời đi.
Bạch Tố Mai lắc đầu than thở: “Thanh niên bây giờ a!” Cũng không biết là nói tiểu tử vướng víu con gái nàng, hay nói kẻ không chút kiêng dè nện bồn hoa từ trên lầu xuống xe đang ngồi trong nhà nàng.
Trong lòng Hùng Đại Linh hơi sờ sợ, nhưng càng nhiều là hưng phấn. Gặp phải loại chuyện này, đúng là nên nện một chậu hoa xuống mới có thể giải quyết vấn đề, mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ bừng, hảo cảm với Thẩm Hoài cũng tăng vọt.
Thẩm Hoài vốn định bóng gió nghe ngóng một chút tình hình của tiểu Lê, liền cũng giỡn đùa nàng mấy câu, khiến nàng cười rộn ràng không ngừng.
“Đại Linh, qua giúp mẹ nhặt rau.” Qua chuyện này, đối với Thẩm Hoài Bạch Tố Mai càng tăng thêm phần giới bị, nhìn chằm chằm khách sảnh, thấy tình thế hơi khác lạ, liền đem Hùng Đại Linh gọi vào phòng bếp, không cho Thẩm Hoài có cơ hội làm quen.
Thẩm Hoài không biết nói gì cho phải, đánh cờ mà cứ nghĩ đến đâu đâu, hai tai dỏng lên nghe Hùng Đại Linh với mẹ nàng nói chuyện trong phòng bếp về chuyến đi Mai Khê lúc chiều. Tình hình của tiểu Lê không đến nỗi nào, mấy ngày nay Trần Đan đều một mực ở bên cạnh chiếu cố, điều này khiến Thẩm Hoài yên tâm không ít.
Triệu Đông cũng thầm tự chậc lưỡi, tuy lúc ở xưởng thép đã từng được chiêm ngưỡng phong cách nói làm là làm, nói đánh là đánh của Thẩm Hoài. Nhưng trước đây tốt xấu gì hắn còn có Trần Minh Đức chống lưng, còn như bây giờ, rõ ràng Thẩm Hoài là kẻ không sợ gây chuyện a!
Hùng Đại Linh bị mẹ kéo vào phòng bếp, song vẫn còn hưng phấn vì chuyện vừa rồi, mồm mép nói liên hồi như tép nhảy, tiếp đó liền nghe được tiếng nói chuyện giữa nàng với hôn thê của Triệu Đông – Tiêu Minh Hà: “Em thấy Triệu Đông nên học hỏi cái anh Thẩm thư ký kia, đã ở cùng một chỗ rồi còn sợ ba mẹ chị không đồng ý, trực tiếp đi đăng ký kết hôn, cầm giấy về xem bố mẹ chị còn nói gì không…”
Nghe Tiêu Minh Hà ở trong bếp than vãn trả lời, Thẩm Hoài hỏi Triệu Đông: “Hai người làm sao vậy, sắp kết hôn đến nơi rồi, còn ảo não gì nữa…”
Đối với chuyện hôn sự của Triệu Đông Hùng Văn Bân cũng khá quan tâm, con cờ cầm lên một nửa lại thả xuống, đợi Triệu Đông nói cho rõ ràng.
“Mẹ Minh Hà không phải không đồng ý, có điều đòi tiền lễ cưới phải 6 vạn 8. Còn nói tiền này không phải cho họ, mà là để cho Minh Hà, không muốn để Minh Hà gả cho tôi xong phải chịu khổ. Còn nói sợ Minh Hà giúp tôi lừa bà ấy, nên nhất định phải thấy tiền mới đồng ý hôn sự.” Triệu Đông nhăn mày, đầu trán khắc khổ như muốn chen ra nước than thở.
Tuy ở xưởng thép Triệu Đông là tổng kỹ sư, khoa trưởng phụ trách kỹ thuật, nhưng ba bốn năm nay hiệu ích xưởng thép tụt dốc không phanh, thu nhập của hắn thực ra chỉ hơn công nhân phổ thông chút ít mà thôi.
Bản thân Tiêu Minh Hà là một nhành hoa trong xưởng, không thiếu kẻ theo đuổi. Mẹ nàng là bác sĩ phụ sản trong bệnh viện nhân dân thành phố, ba nàng là cán bộ trung tầng trong cục quy hoạch đô thị khu Đường Ấp, điều kiện gia đình ở Đông Hoa cũng được tính là khá giả, cha mẹ nàng trong lòng thực sự xem thường người con rể như Triệu Đông.
Triệu Đông xuất thân nông dân, của cải trong nhà không có gì, lễ cưới đến tận 6 vạn 8, hắn phải không ăn không uống tầm mười năm mới gom đủ. Nói trắng ra là cha mẹ Tiêu Minh Hà không đồng ý hôn sự giữa con gái họ và Triệu Đông, muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo này bức bọn họ chia tay, để con gái leo vào nhà gia cảnh càng tốt hơn.
“Nhiều vậy ư, thế mới biết mẹ bán chị em ra khỏi nhà quá tiện nghi…” Hùng Đại Linh đứng dựa vào cửa phòng bếp bóc tỏi, nghe đến số tiền lễ mà Triệu Đông phải chuẩn bị mà tặc lưỡi không thôi.
“Ai bán em quá tiện nghi?” Lúc này một khuôn mặt thanh tú từ ngoài cửa ló vào, là con gái lớn của Hùng Văn Bân – Hùng Đại Ny, trong tay nàng cầm theo một túi nilon khá lớn.
Từ khi Hùng Đại Ny kết hôn Thẩm Hoài chưa gặp qua nàng lần nào, tính tính ra thì cũng phải đến hơn nửa năm rồi. Cuộc sống vợ chồng khiến nàng trông phong nhuận hơn xưa một chút, tuy khuôn mặt không tinh trí, điềm mỹ như Đại Linh, nhưng cũng là thiếu phụ xinh đẹp hiếm có.
“Chị!” Hùng Đại Linh cao hứng chạy tới: “Đang nói chuyện hôn sự của Triệu Đông và Minh Hà.” Miệng nhỏ rất nhanh liền đem chuyện khó xử của Triệu Đông ra nói một lần, lại tiếp: “Đúng là để anh rể chiếm tiện nghi lớn rồi, sớm biết thế này nhất định phải để anh ấy chuẩn bị một hồng bao thật lớn mới gả chị cho…”
Thẩm Hoài nhìn thấy Chu Minh và Dương Hải Bằng đang đứng ở phía sau, là “lần đầu tiên” gặp mặt, hắn khách khí đứng lên bắt tay với hai người, để Triệu Đông giúp hắn giới thiệu hai bên.
“Đúng rồi, bên ngoài sao rác rưởi đầy ra vậy, có chuyện gì xảy ra à?” Hùng Đại Ny thả túi nilon xuống bàn, hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà khiến trước lầu rối loạn như chợ tan chiều thế kia.
Nói đến chỗ này, Hùng Đại Linh lại hưng phấn bởi chuyện lúc nãy lên, đến sau nhịn không nổi sấp vào trong lòng chị cười rinh rích.
“Mấy người cũng thật là…” Hùng Đại Ny không nói tốt, cũng không nói hỏng.
Thẩm Hoài biết chị Đại Linh tính cách trầm ổn, thậm chí có thể nói là sợ chuyện, chứ không hiếu động như Hùng Đại Linh, đối với những chuyện thế này luôn lo lắng quá nhiều, nên chỉ cười cười không nói.
Con rể Hùng Văn Bân – Chu Minh, từng được người trong xưởng thép đặt biệt danh “tú tài”, hiển nhiên cũng không thích phong cách hành sự của Thẩm Hoài, thái độ khá là lãnh đạm, chỉ quan tâm hỏi hôn sự Triệu Đông đã có tiến triển gì chưa.
Thẩm Hoài thầm nghĩ: khả năng hắn biết được chuyện mình ra tay đánh Chu to mồm ngay trong xưởng, đắc tội Cát Vĩnh Thu, mà chỗ dựa Trần Minh Đức lại đã sớm không còn.
Con người Chu Minh khá thế lợi, người nào với hắn hữu dụng, người nào với hắn không dùng, hắn đều phân biệt rất rõ ràng.
Thẩm Hoài biết tích cách con người y nên không quá để ý, đối với kẻ xu viêm phụ thế, về sau không thiếu cơ hội để cho y đi bợ đỡ mình.
Dương Hải Bằng lại là người trực sảng, làm người cũng không quá biết nhẫn nhịn, nếu đổi lại là hắn ở hiện trường, loại chuyện ném bồn hoa thế chưa chắc đã làm, bởi hắn đền không nổi, nhưng chắc chắn sẽ đứng ra đuổi người. Bởi thế hắn khá vừa mắt với phong cách Thẩm Hoài, hai bên nói chuyện rất nhiệt tình, chẳng mấy chốc đã xem Thẩm Hoài như tri kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.