Chương 25: Người quen cũ và mạng lưới quan hệ
Cảnh Tục
23/03/2013
Thẩm Hoài còn không biết hắn tự nhiên được thêm một tên “em vợ” từ trên trời rơi xuống, mà tên “em vợ” này còn là một trong Đông Hoa tứ đại công tử trong truyền thuyết.
Kế hoạch buổi trưa bị phá hư, lại không muốn về lại bể bơi, Thẩm Hoài liền đi nhà sách Tân Hoa. Tuy ở đó không tìm thấy từ điển Trung – Pháp, nhưng lại may mắn mò ra một quyển từ điển Anh – Pháp. Mặc dù muốn đọc được mấy bản chuyên khảo bằng tiếng Pháp kia sẽ càng thêm khốn khó, nhưng rốt cuộc có vẫn hơn không.
Về đến nhà tập thể, Thẩm Hoài gõ cửa nhà Hùng Văn Bân, vợ ông ta Bạch Tố Mai ra mở cửa, Thẩm Hoài liền đưa một con “dã bạch điều” mua được trên phố ra nói: “Cô Bạch, thật may quá, mấy năm nay ở Đông Hoa khó mà thấy được có “dã bạch điều” lớn thế này?”
Hùng Văn Bân ở trong phòng xem sách, đỡ lấy kính mắt chạy qua, nhìn con “dã bạch điều” trên tay Thẩm Hoài, tuy vây hơi hơi ố vàng, đã cách nước được một lúc, nhưng đuôi cá hẵng còn quơ quẩy, nhìn cả con cá mà nước miếng bất giác chảy ra.
Dã bạch điều những năm nay cơ hồ tuyệt tích, thuyền cá may mắn lắm mới đụng được một ít, trên mặt chợ rất là đắt hàng. Con cá tầm hai cân thế này, sợ rằng phải 2 – 300 đồng mới mua nổi.
“Cuối phố đầu kia nhìn thấy có người bưng một bồn cá này, không mua thì thật quá đáng tiếc. Nhưng mua rồi mới ngớ ra, tôi có biết làm thịt cá đâu, xem như hôm nay tôi ra tiền thức ăn, được không?” Thẩm Hoài cười cười nói.
“Để ở nhà tôi sợ cũng bị làm hỏng.” Bạch Tố Mai sợ Thẩm Hoài để ý Đại Linh, liền mở miệng muốn cự tuyệt.
Thẩm Hoài không khỏi thầm cười khổ, rốt cuộc không thể giải thích với Bạch Tố Mai rằng: Không phải tôi để ý con gái bà, mà chỉ để ý đến ông chồng bà thôi. Như thế càng khiến người ta cảnh giác. Cứ thế bị Bạch Tố Mai chặn lại ngoài cửa, song hắn không muốn rời đi, nếu chướng ngại nhỏ thế này còn không phá được thì làm nổi chuyện gì? Bởi thế chỉ an tĩnh đứng đó, cười bồi nói: “Cô Bạch, cô xem xem, nếu hôm qua tôi không hưởng qua tay nghề của cô chắc đã không tiêu tiền oan uổng thế này, hay là cô cứ thử thử, rốt cuộc không thể thả con này về lại Cồn Giang a?”
Tuy Bạch Tố Mai đã bốn mươi có lẻ, nửa cô nửa bà, song chân mày hẵng còn thùy mị, dung nhan của Hùng Đại Linh và chị gái cũng là được di truyền từ mẹ mới xinh đẹp tươi tắn như thế.
“Để tôi thử thử xem sao.” Lúc này Hùng Văn Bân từ trong cửa chủ động vươn tay tiếp lấy con cá, nói: “Có điều phải ngâm tẩm gia vị, sợ rằng giữa trưa còn chưa ăn được…”
“Vậy để đến tối đi, đến lúc đó gọi cả Triệu khoa trưởng lên luôn.” Thẩm Hoài nói thêm: “Giữa trưa cô Bạch tùy tiện ban cho cháu bát cơm ăn là được.”
Nhìn chồng đưa cá vào trong bếp, Bạch Tố Mai tuy không bằng lòng nhưng trước mặt không tiện nói gì cả, đóng cửa lại mới trách móc: “Ông không sợ trộm nhớ kỹ đồ trong nhà à?”
“Trong nhà có gì đáng tiền để nhớ kỹ đâu?” Hùng Văn Hân hỏi lại: “Bà đưa con cá này thả vào trong chậu trước đi…”
“Ông bị sao thế, trưa mới đi dạo một vòng đã trúng gió nặng thế này, tiểu tử kia nhớ kỹ con gái ông a? Ông đừng để Đại Linh bị tiểu tử này lừa…” Bạch Tố Mai bực bội nói.
“Bà nghĩ đi đâu thế.” Mặt già Hùng Văn Bân hơi không nhịn được, cãi: “Tâm tư Thẩm Hoài không phải đặt lên người Đại Linh, hắn có tâm tư khác, điều này bà không hiểu đâu.”
“Hắn có tâm tư gì chứ, không lẽ hắn để ý đến ông, hắn có thể mong chờ được gì từ ông?” Bạch Tố Mai phản pháo: “Hôm qua hai bình Mao Đài, hôm nay đến lượt con cá, tùy tiện tống vào mồm ai cũng mạnh hơn tống vào mồm ông. Mấy năm nay tự thân ông còn khó giữ, chẳng lẽ còn có thể mua quan bán tước cho hắn?”
Lúc Hùng Văn Bân còn đảm nhiệm xưởng trưởng xưởng thép, tuy hắn giữ mình khá chính trực, nhưng người tặng lễ vẫn nườm nượp không dứt. Hùng Văn Bân cũng hiểu, thời buổi này làm việc không thể tuyệt nhân tình, chỉ cần nhân tình không vi phạm nguyên tắc liền mắt nhắm mắt mở, thời đó trong nhà lúc nào cũng thập phần náo nhiệt.
Hai năm nay bị đá xuống làm phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách, tuy vẫn là cán bộ cấp phó xứ, nhưng cửa nhà lại hoàn toàn lạnh lẽo. Tuy kinh tế Đông Hoa không phát triển, nhưng quan viên cấp xứ, mặc dù không so sánh được với lãnh đạo thị ủy được trú trong biệt thự, nhưng có mấy người không phải nhà lầu, xe hơi? Cũng duy có những quan viên thất thế như Hùng Văn Bân mới thậm chí phải nhường nhà cho con gái và con rể ở.
Tuy Bạch Tố Mai hiểu và thương chồng, nhưng khoan dung đến đâu cũng không miễn được đôi khi tuôn lời oán trách. Lúc này oán khí đó cộng với sự cảnh giác với Thẩm Hoài và tâm tư bảo hộ Đại Linh hòa cùng một chỗ, phát tiết lên trên người Hùng Văn Bân.
“Đám đồng chí phụ nữ các bà, ưu điểm là có, nhưng đôi lúc không thể nói lý.” Hùng Văn Bân cũng không đấu khẩu với bạn già làm gì, liền cố ý ra vẻ nghiêm túc giáo huấn nàng.
Bạch Tố Mai bực mình nguýt chồng: “Còn đồng chí phụ nữ cơ đấy? Giữa trưa em ra chợ mua rau, nghe nói nhân sự thị ủy có điều chỉnh, hay là anh xin chuyển đến ban phụ nữ, trẻ em, gia đình. Đến lúc đó có thể như nguyện nói chuyện với phụ nữ cả ngày. Anh nhớ cho kỹ, em theo anh nửa đời rồi, không nghĩ cùng anh hưởng phúc gì nữa, chỉ cần sống chết bên nhau là được, anh giữ dây lưng quần chắc một chút cho em...”
“Đang nói nghiêm túc, em căng đi đâu đấy?” Hùng Văn Bân tái mặt: “Chẳng lẽ em thật muốn anh điều đến ban phụ nữ?” Lại xoay vai vợ lại, an ủi nói: “Hồi trưa anh nghe được chút tin tức, cậu Thẩm Hoài này không đơn giản như bề ngoài đâu, nếu anh không muốn bị đá đến hội phụ nữ, nhiều khả năng hy vọng đều gửi gắm lên thân cậu ta…”
“Hắn có thể làm được gì? Không ngờ anh lại mong hắn chìa ghế ra cho…” Bạch Tố Mai cực kỳ kinh ngạc, thấy chồng có vẻ không muốn giải thích, liền nói: “Được được, em không quản việc của anh, chỉ tận lực phối hợp là được. Nhưng mặc kệ thế nào, anh nghĩ lại xem hồi xưa em bị anh lừa như thế nào, giờ anh không thể để Đại Linh chịu khổ…”
“Đang nghiêm túc lại cứ nói bậy nói bạ.” Hùng Văn Bân vừa bực mình vừa buồn cười: “Trong nhà này, trừ thương em thương con anh còn thương ai? Chẳng lẽ anh bỏ được con?”
“…” Bạch Tố Mai mặt già đỏ lên, mắng một câu: “Già không nên nết…”
************************
Thẩm Hoài ăn cơm trưa trong nhà Hùng Văn Bân, đến chiều đọc qua tầm ba mươi trang sách, cảm giác thấy trình độ tiếng Pháp quá kém, khó mà tiến bộ, liền mượn một chiếc xe đạp, dạo khắp phố lớn hẻm nhỏ Đông Hoa hơn một canh giờ, rồi lộn về tìm Hùng Văn Bân đánh cờ.
Trước đây trong xưởng thép hắn bị trù dập dưới tầng đáy không có cơ hội lật thân, hiểu biết đối với thượng tầng Đông Hoa cũng không nhiều, chỉ nghe được mấy tin tức đại chúng đại loại như Đông Hoa tứ đại công tử hay Chu, Cố, Trần, Cao, Triệu, Ngu là sáu đại gia địa phương. Còn thì quan hệ phức tạp giữa họ, đặc biệt là bọn chúng lợi dụng sự nâng đỡ từ chính quyền phát tài ra sao thì không biết được bao nhiêu.
Mà Thẩm Hoài trước đây trong mắt không người, coi quyền quý ở cái đất Đông Hoa chim không thèm ỉa này đều là trọc phú, không thèm để ý, cũng không đáng để tiếp xúc.
Kết quả tạo thành sự hiểu biết nửa vời, mơ hồ đối với mạng lưới quan hệ ở Đông Hoa của Thẩm Hoài bây giờ.
Đàm Khải Bình sắp tới Đông Hoa nhận chức, không đem đủ loại quan hệ co kéo kiểu cạp váy nhau này nhìn rõ, cho dù nắm trong tay quyền bí thư thị ủy cũng khó mà có được động tác gì lớn. Tao ngộ của Trần Minh Đức tại Đông Hoa là bài học nhẵn tiền.
Đàm Khải Bình đem trách nhiệm gian khó này đổ lên đầu hắn, Thẩm Hoài không thể không làm. Mà muốn làm, tìm Hùng Văn Bân là thích hợp nhất.
Nếu không phải quá giảng nguyên tắc, lúc này Hùng Văn Bân hẳn đã là nhân vật có trọng lượng trong vòng tròn ở Đông Hoa rồi.
Nếu quan trường Đông Hoa không quá ô uế, lấy năng lực và thành tích kinh doanh của Hùng Văn Bân ở xưởng thép, lúc này làm bí thư huyện ủy hoặc trực tiếp lên đến phó thị trưởng đều là chuyện bình thường.
Nguyên tắc, nguyên tắc… Nghĩ đến từ này, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác đắng chát. Nếu mình không quá giảng nguyên tắc, không nguyện ý cùng đám Cố Đồng hợp nhơ, thì sao bị giẫm dưới bùn đất lâu đến thế kia?
Nguyên tắc cái con mẹ mày!
Tâm lý thóa mạ một tiếng, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù giờ đã đổi thân phận, song có một số chuyện hạ lưu hắn vẫn làm không nổi… Cũng không biết hai ba năm nay bị đẩy ra ngoài rìa, tâm tư lão Hùng đã thay đổi hay chưa. Chẳng qua lại nghĩ, mỗi người đều bị hạn chế trong tầm nhìn của bản thân, không phải có thể dễ dàng đột phá thế kia?
Thẩm Hoài về đến khu tập thể, nhìn thấy Triệu Đông và vợ sắp cưới đã đến từ lúc nào.
Một con “dã bạch điều” không đến hai cân, chưa đủ cho mọi người nhét kẽ răng.
Trước nay Hùng Văn Bân vốn không thích náo nhiệt, hôm nay lại đặc ý dặn vợ làm một bàn tiệc, mời thêm một số người tới làm khách cho vui.
Hôm nay Triệu Đông không phải đi làm, nhận được điện thoại liền dẫn theo người yêu Tiêu Minh Hà tới từ đầu chiều. Có điều sau khi đến hắn chỉ ngồi tán gẫu với Hùng Văn Bân, còn người yêu thì xuống phòng bếp giúp đỡ làm cơm.
Tiêu Minh Hà là một nhành hoa trong xưởng thép, đương nhiên Thẩm Hoài không xa lạ. Triệu Đông vốn ánh mắt cao, mãi đến 30 vẫn chưa kết hôn, đến khi Tiêu Minh Hà vào xưởng mới ra sức theo đuổi. Tuy giữa hai người còn chưa kết hôn, nhưng nhìn Tiêu Minh Hà ngực lớn mông nở, ai cũng biết hai người sớm đã gạo sống nấu thành cơm chin.
Sau khi Thẩm Hoài sang, Hùng Văn Bân cầm bàn cờ ra, kể rằng con gái lớn Hùng Đại Ny, con rể Chu Minh và một thuộc hạ cũ trong xưởng thép là Dương Hải Bằng đều sẽ tới ăn cơm.
Con rể Hùng Văn Bân – Chu Minh cũng đi ra từ xưởng thép thành phố, có điều khi còn ở trong xưởng thép, quan hệ giữa Thẩm Hoài với Dương Hải Bằng, Triệu Đông càng mật thiết hơn một chút.
Tùy theo Hùng Văn Bân bị điều đi và thất thế sau đó, Thẩm Hoài và Triệu Đông tiếp tục lưu lại xưởng, Dương Hải Bằng là người nóng nảy, không chịu được dồn ép, hai năm trước đã chủ động nghỉ việc, hiện giờ là chủ một cửa hàng vật liệu xây dựng.
Chu Minh với con gái lớn Hùng Văn Bân – Hùng Đại Ny yêu nhau, Hùng Văn Bân liền lợi dụng chút quan hệ trong tay, đem hắn từ xưởng thép điều đến thị kế ủy (ủy ban kinh tế kế hoạch thành phố). Chẳng qua ở thị kế ủy Chu Minh chỉ là khoa viên phổ thông, Hùng Văn Bân cũng không thể giúp gì hơn, thậm chí cậu ta và Hùng Đại Ny kết hôn còn không vét nổi một căn nhà.
Dương Hải Bằng và Chu Minh phải một thời gian nữa mới đến, Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân vừa hạ cờ vừa tán gẫu chuyện phong tình thế tục ở Đông Hoa.
Đối với các loại quan hệ ở trên thượng tầng Đông Hoa Hùng Văn Bân hiểu khá rõ, tiện tay có thể nhặt ra một mớ, khiến Triệu Đông đứng bên cạnh vừa nghe vừa kỳ quái: Sao lão Hùng đột nhiên như thành người khác, thật chưa thấy qua hắn hứng thú bàn mấy chuyện đồn nhảm trên trời thế này bao giờ?
Thẩm Hoài cũng cực quen thuộc con người Hùng Văn Bân, tất nhiên nhận ra phản ứng của hắn khác với ngày thường, rất nhiều vấn đề còn chủ động đào sâu vào trong, tâm lý liền biết: Lão Hùng nhìn ra gì rồi ư?
Nhưng nghĩ kỹ chuyện Đàm Khải Bình tới Đông Hoa nhận chức hẳn chưa truyền ra sớm thế này, tuy sau cái chết của Trần Minh Đức đã có một số phong thanh, nhưng người thực sự nghĩ thấu then khớp trong đó sẽ không quá nhiều, hơn nữa mồm mép đều phải chặt, chắc là lão Hùng từ phương diện nào đó nhìn ra được chút vết tích.
Hùng Văn Bân thông minh và rất nhanh nhạy, điều này không phải nghi ngờ. Nhưng tư thái của ông ta khiến Thẩm Hoài không khỏi thầm than: Lão Hùng cũng không tránh khỏi cúi đầu trước hiện thực a!
Kế hoạch buổi trưa bị phá hư, lại không muốn về lại bể bơi, Thẩm Hoài liền đi nhà sách Tân Hoa. Tuy ở đó không tìm thấy từ điển Trung – Pháp, nhưng lại may mắn mò ra một quyển từ điển Anh – Pháp. Mặc dù muốn đọc được mấy bản chuyên khảo bằng tiếng Pháp kia sẽ càng thêm khốn khó, nhưng rốt cuộc có vẫn hơn không.
Về đến nhà tập thể, Thẩm Hoài gõ cửa nhà Hùng Văn Bân, vợ ông ta Bạch Tố Mai ra mở cửa, Thẩm Hoài liền đưa một con “dã bạch điều” mua được trên phố ra nói: “Cô Bạch, thật may quá, mấy năm nay ở Đông Hoa khó mà thấy được có “dã bạch điều” lớn thế này?”
Hùng Văn Bân ở trong phòng xem sách, đỡ lấy kính mắt chạy qua, nhìn con “dã bạch điều” trên tay Thẩm Hoài, tuy vây hơi hơi ố vàng, đã cách nước được một lúc, nhưng đuôi cá hẵng còn quơ quẩy, nhìn cả con cá mà nước miếng bất giác chảy ra.
Dã bạch điều những năm nay cơ hồ tuyệt tích, thuyền cá may mắn lắm mới đụng được một ít, trên mặt chợ rất là đắt hàng. Con cá tầm hai cân thế này, sợ rằng phải 2 – 300 đồng mới mua nổi.
“Cuối phố đầu kia nhìn thấy có người bưng một bồn cá này, không mua thì thật quá đáng tiếc. Nhưng mua rồi mới ngớ ra, tôi có biết làm thịt cá đâu, xem như hôm nay tôi ra tiền thức ăn, được không?” Thẩm Hoài cười cười nói.
“Để ở nhà tôi sợ cũng bị làm hỏng.” Bạch Tố Mai sợ Thẩm Hoài để ý Đại Linh, liền mở miệng muốn cự tuyệt.
Thẩm Hoài không khỏi thầm cười khổ, rốt cuộc không thể giải thích với Bạch Tố Mai rằng: Không phải tôi để ý con gái bà, mà chỉ để ý đến ông chồng bà thôi. Như thế càng khiến người ta cảnh giác. Cứ thế bị Bạch Tố Mai chặn lại ngoài cửa, song hắn không muốn rời đi, nếu chướng ngại nhỏ thế này còn không phá được thì làm nổi chuyện gì? Bởi thế chỉ an tĩnh đứng đó, cười bồi nói: “Cô Bạch, cô xem xem, nếu hôm qua tôi không hưởng qua tay nghề của cô chắc đã không tiêu tiền oan uổng thế này, hay là cô cứ thử thử, rốt cuộc không thể thả con này về lại Cồn Giang a?”
Tuy Bạch Tố Mai đã bốn mươi có lẻ, nửa cô nửa bà, song chân mày hẵng còn thùy mị, dung nhan của Hùng Đại Linh và chị gái cũng là được di truyền từ mẹ mới xinh đẹp tươi tắn như thế.
“Để tôi thử thử xem sao.” Lúc này Hùng Văn Bân từ trong cửa chủ động vươn tay tiếp lấy con cá, nói: “Có điều phải ngâm tẩm gia vị, sợ rằng giữa trưa còn chưa ăn được…”
“Vậy để đến tối đi, đến lúc đó gọi cả Triệu khoa trưởng lên luôn.” Thẩm Hoài nói thêm: “Giữa trưa cô Bạch tùy tiện ban cho cháu bát cơm ăn là được.”
Nhìn chồng đưa cá vào trong bếp, Bạch Tố Mai tuy không bằng lòng nhưng trước mặt không tiện nói gì cả, đóng cửa lại mới trách móc: “Ông không sợ trộm nhớ kỹ đồ trong nhà à?”
“Trong nhà có gì đáng tiền để nhớ kỹ đâu?” Hùng Văn Hân hỏi lại: “Bà đưa con cá này thả vào trong chậu trước đi…”
“Ông bị sao thế, trưa mới đi dạo một vòng đã trúng gió nặng thế này, tiểu tử kia nhớ kỹ con gái ông a? Ông đừng để Đại Linh bị tiểu tử này lừa…” Bạch Tố Mai bực bội nói.
“Bà nghĩ đi đâu thế.” Mặt già Hùng Văn Bân hơi không nhịn được, cãi: “Tâm tư Thẩm Hoài không phải đặt lên người Đại Linh, hắn có tâm tư khác, điều này bà không hiểu đâu.”
“Hắn có tâm tư gì chứ, không lẽ hắn để ý đến ông, hắn có thể mong chờ được gì từ ông?” Bạch Tố Mai phản pháo: “Hôm qua hai bình Mao Đài, hôm nay đến lượt con cá, tùy tiện tống vào mồm ai cũng mạnh hơn tống vào mồm ông. Mấy năm nay tự thân ông còn khó giữ, chẳng lẽ còn có thể mua quan bán tước cho hắn?”
Lúc Hùng Văn Bân còn đảm nhiệm xưởng trưởng xưởng thép, tuy hắn giữ mình khá chính trực, nhưng người tặng lễ vẫn nườm nượp không dứt. Hùng Văn Bân cũng hiểu, thời buổi này làm việc không thể tuyệt nhân tình, chỉ cần nhân tình không vi phạm nguyên tắc liền mắt nhắm mắt mở, thời đó trong nhà lúc nào cũng thập phần náo nhiệt.
Hai năm nay bị đá xuống làm phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách, tuy vẫn là cán bộ cấp phó xứ, nhưng cửa nhà lại hoàn toàn lạnh lẽo. Tuy kinh tế Đông Hoa không phát triển, nhưng quan viên cấp xứ, mặc dù không so sánh được với lãnh đạo thị ủy được trú trong biệt thự, nhưng có mấy người không phải nhà lầu, xe hơi? Cũng duy có những quan viên thất thế như Hùng Văn Bân mới thậm chí phải nhường nhà cho con gái và con rể ở.
Tuy Bạch Tố Mai hiểu và thương chồng, nhưng khoan dung đến đâu cũng không miễn được đôi khi tuôn lời oán trách. Lúc này oán khí đó cộng với sự cảnh giác với Thẩm Hoài và tâm tư bảo hộ Đại Linh hòa cùng một chỗ, phát tiết lên trên người Hùng Văn Bân.
“Đám đồng chí phụ nữ các bà, ưu điểm là có, nhưng đôi lúc không thể nói lý.” Hùng Văn Bân cũng không đấu khẩu với bạn già làm gì, liền cố ý ra vẻ nghiêm túc giáo huấn nàng.
Bạch Tố Mai bực mình nguýt chồng: “Còn đồng chí phụ nữ cơ đấy? Giữa trưa em ra chợ mua rau, nghe nói nhân sự thị ủy có điều chỉnh, hay là anh xin chuyển đến ban phụ nữ, trẻ em, gia đình. Đến lúc đó có thể như nguyện nói chuyện với phụ nữ cả ngày. Anh nhớ cho kỹ, em theo anh nửa đời rồi, không nghĩ cùng anh hưởng phúc gì nữa, chỉ cần sống chết bên nhau là được, anh giữ dây lưng quần chắc một chút cho em...”
“Đang nói nghiêm túc, em căng đi đâu đấy?” Hùng Văn Bân tái mặt: “Chẳng lẽ em thật muốn anh điều đến ban phụ nữ?” Lại xoay vai vợ lại, an ủi nói: “Hồi trưa anh nghe được chút tin tức, cậu Thẩm Hoài này không đơn giản như bề ngoài đâu, nếu anh không muốn bị đá đến hội phụ nữ, nhiều khả năng hy vọng đều gửi gắm lên thân cậu ta…”
“Hắn có thể làm được gì? Không ngờ anh lại mong hắn chìa ghế ra cho…” Bạch Tố Mai cực kỳ kinh ngạc, thấy chồng có vẻ không muốn giải thích, liền nói: “Được được, em không quản việc của anh, chỉ tận lực phối hợp là được. Nhưng mặc kệ thế nào, anh nghĩ lại xem hồi xưa em bị anh lừa như thế nào, giờ anh không thể để Đại Linh chịu khổ…”
“Đang nghiêm túc lại cứ nói bậy nói bạ.” Hùng Văn Bân vừa bực mình vừa buồn cười: “Trong nhà này, trừ thương em thương con anh còn thương ai? Chẳng lẽ anh bỏ được con?”
“…” Bạch Tố Mai mặt già đỏ lên, mắng một câu: “Già không nên nết…”
************************
Thẩm Hoài ăn cơm trưa trong nhà Hùng Văn Bân, đến chiều đọc qua tầm ba mươi trang sách, cảm giác thấy trình độ tiếng Pháp quá kém, khó mà tiến bộ, liền mượn một chiếc xe đạp, dạo khắp phố lớn hẻm nhỏ Đông Hoa hơn một canh giờ, rồi lộn về tìm Hùng Văn Bân đánh cờ.
Trước đây trong xưởng thép hắn bị trù dập dưới tầng đáy không có cơ hội lật thân, hiểu biết đối với thượng tầng Đông Hoa cũng không nhiều, chỉ nghe được mấy tin tức đại chúng đại loại như Đông Hoa tứ đại công tử hay Chu, Cố, Trần, Cao, Triệu, Ngu là sáu đại gia địa phương. Còn thì quan hệ phức tạp giữa họ, đặc biệt là bọn chúng lợi dụng sự nâng đỡ từ chính quyền phát tài ra sao thì không biết được bao nhiêu.
Mà Thẩm Hoài trước đây trong mắt không người, coi quyền quý ở cái đất Đông Hoa chim không thèm ỉa này đều là trọc phú, không thèm để ý, cũng không đáng để tiếp xúc.
Kết quả tạo thành sự hiểu biết nửa vời, mơ hồ đối với mạng lưới quan hệ ở Đông Hoa của Thẩm Hoài bây giờ.
Đàm Khải Bình sắp tới Đông Hoa nhận chức, không đem đủ loại quan hệ co kéo kiểu cạp váy nhau này nhìn rõ, cho dù nắm trong tay quyền bí thư thị ủy cũng khó mà có được động tác gì lớn. Tao ngộ của Trần Minh Đức tại Đông Hoa là bài học nhẵn tiền.
Đàm Khải Bình đem trách nhiệm gian khó này đổ lên đầu hắn, Thẩm Hoài không thể không làm. Mà muốn làm, tìm Hùng Văn Bân là thích hợp nhất.
Nếu không phải quá giảng nguyên tắc, lúc này Hùng Văn Bân hẳn đã là nhân vật có trọng lượng trong vòng tròn ở Đông Hoa rồi.
Nếu quan trường Đông Hoa không quá ô uế, lấy năng lực và thành tích kinh doanh của Hùng Văn Bân ở xưởng thép, lúc này làm bí thư huyện ủy hoặc trực tiếp lên đến phó thị trưởng đều là chuyện bình thường.
Nguyên tắc, nguyên tắc… Nghĩ đến từ này, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác đắng chát. Nếu mình không quá giảng nguyên tắc, không nguyện ý cùng đám Cố Đồng hợp nhơ, thì sao bị giẫm dưới bùn đất lâu đến thế kia?
Nguyên tắc cái con mẹ mày!
Tâm lý thóa mạ một tiếng, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù giờ đã đổi thân phận, song có một số chuyện hạ lưu hắn vẫn làm không nổi… Cũng không biết hai ba năm nay bị đẩy ra ngoài rìa, tâm tư lão Hùng đã thay đổi hay chưa. Chẳng qua lại nghĩ, mỗi người đều bị hạn chế trong tầm nhìn của bản thân, không phải có thể dễ dàng đột phá thế kia?
Thẩm Hoài về đến khu tập thể, nhìn thấy Triệu Đông và vợ sắp cưới đã đến từ lúc nào.
Một con “dã bạch điều” không đến hai cân, chưa đủ cho mọi người nhét kẽ răng.
Trước nay Hùng Văn Bân vốn không thích náo nhiệt, hôm nay lại đặc ý dặn vợ làm một bàn tiệc, mời thêm một số người tới làm khách cho vui.
Hôm nay Triệu Đông không phải đi làm, nhận được điện thoại liền dẫn theo người yêu Tiêu Minh Hà tới từ đầu chiều. Có điều sau khi đến hắn chỉ ngồi tán gẫu với Hùng Văn Bân, còn người yêu thì xuống phòng bếp giúp đỡ làm cơm.
Tiêu Minh Hà là một nhành hoa trong xưởng thép, đương nhiên Thẩm Hoài không xa lạ. Triệu Đông vốn ánh mắt cao, mãi đến 30 vẫn chưa kết hôn, đến khi Tiêu Minh Hà vào xưởng mới ra sức theo đuổi. Tuy giữa hai người còn chưa kết hôn, nhưng nhìn Tiêu Minh Hà ngực lớn mông nở, ai cũng biết hai người sớm đã gạo sống nấu thành cơm chin.
Sau khi Thẩm Hoài sang, Hùng Văn Bân cầm bàn cờ ra, kể rằng con gái lớn Hùng Đại Ny, con rể Chu Minh và một thuộc hạ cũ trong xưởng thép là Dương Hải Bằng đều sẽ tới ăn cơm.
Con rể Hùng Văn Bân – Chu Minh cũng đi ra từ xưởng thép thành phố, có điều khi còn ở trong xưởng thép, quan hệ giữa Thẩm Hoài với Dương Hải Bằng, Triệu Đông càng mật thiết hơn một chút.
Tùy theo Hùng Văn Bân bị điều đi và thất thế sau đó, Thẩm Hoài và Triệu Đông tiếp tục lưu lại xưởng, Dương Hải Bằng là người nóng nảy, không chịu được dồn ép, hai năm trước đã chủ động nghỉ việc, hiện giờ là chủ một cửa hàng vật liệu xây dựng.
Chu Minh với con gái lớn Hùng Văn Bân – Hùng Đại Ny yêu nhau, Hùng Văn Bân liền lợi dụng chút quan hệ trong tay, đem hắn từ xưởng thép điều đến thị kế ủy (ủy ban kinh tế kế hoạch thành phố). Chẳng qua ở thị kế ủy Chu Minh chỉ là khoa viên phổ thông, Hùng Văn Bân cũng không thể giúp gì hơn, thậm chí cậu ta và Hùng Đại Ny kết hôn còn không vét nổi một căn nhà.
Dương Hải Bằng và Chu Minh phải một thời gian nữa mới đến, Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân vừa hạ cờ vừa tán gẫu chuyện phong tình thế tục ở Đông Hoa.
Đối với các loại quan hệ ở trên thượng tầng Đông Hoa Hùng Văn Bân hiểu khá rõ, tiện tay có thể nhặt ra một mớ, khiến Triệu Đông đứng bên cạnh vừa nghe vừa kỳ quái: Sao lão Hùng đột nhiên như thành người khác, thật chưa thấy qua hắn hứng thú bàn mấy chuyện đồn nhảm trên trời thế này bao giờ?
Thẩm Hoài cũng cực quen thuộc con người Hùng Văn Bân, tất nhiên nhận ra phản ứng của hắn khác với ngày thường, rất nhiều vấn đề còn chủ động đào sâu vào trong, tâm lý liền biết: Lão Hùng nhìn ra gì rồi ư?
Nhưng nghĩ kỹ chuyện Đàm Khải Bình tới Đông Hoa nhận chức hẳn chưa truyền ra sớm thế này, tuy sau cái chết của Trần Minh Đức đã có một số phong thanh, nhưng người thực sự nghĩ thấu then khớp trong đó sẽ không quá nhiều, hơn nữa mồm mép đều phải chặt, chắc là lão Hùng từ phương diện nào đó nhìn ra được chút vết tích.
Hùng Văn Bân thông minh và rất nhanh nhạy, điều này không phải nghi ngờ. Nhưng tư thái của ông ta khiến Thẩm Hoài không khỏi thầm than: Lão Hùng cũng không tránh khỏi cúi đầu trước hiện thực a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.