Chương 7: Giữa đường gặp chuyện
Nhiệt Hỏa Hồng Liên
26/02/2014
Một chiếc Santana chạy như bay trên đường hướng tới Dương Thành. Không thể
không nói, tuy tuổi Kỷ Trường Thiên có chút lớn nhưng khi lái xe lại
không có sự trầm ổn của người lớn tuổi mà thay vào đó là sự liều lĩnh
của thanh niên.
Xe chạy với vận tốc siêu thanh, tiếng động cơ gầm rú vang dội, cảnh vật hai bên không ngừng bị ném lại phía sau. Trong xe, Kỷ Ngọc Nhàn đã ngủ từ bao giờ, Thiên Lộc Tử không ngần ngại nhìn bộ ngực ngạo nghễ của nàng bằng ánh mắt hèn mọn bỉ ổi.
Xe khẽ rung động, hai khối thịt mềm trước ngực Kỷ Ngọc Nhàn cũng khẽ nảy lên, tựa hai chú thỏ nghịch ngợm muốn nhảy ra, thoát khỏi y phục.
Kiểu này chắc phải cỡ 36D rồi. Thiên Lộc Tử cảm thấy miệng môi khô khốc, trong lòng thầm nghĩ. Tối qua bổ túc kiến thức, hắn đặc biệt nhớ kỹ những điều về ba vòng của con gái.
Đột nhiên ánh mắt Thiên Lộc Tử híp lại. Bởi mặc dù phóng nhanh như thế nhưng vẫn có xe vượt lên từ bên cạnh. Đây là một chiếc BMW 320. Phải biết rằng đây không phải đường cao tốc.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Thiên Lộc Tử thấy rõ phía sau có một chiếc Audi A4 bám sát không rời.
Sau khi BMW 320 vượt qua, nó khẽ quẹo phải chắn trước mặt Santana rồi chậm rãi giảm tốc độ. Thấy vậy, Kỷ Trường Thiên cau mày, rõ ràng chiếc xe phía trước muốn bức xe hắn ngừng lại.
“Đậu xanh rau má, tinh trùng lên não à, giờ ông chống mắt lên xem chúng mày muốn làm gì đây!” Kỷ Trường Thiên bất ngờ phanh gấp, dừng xe ở ven đường.
Động tĩnh quá lớn, Kỷ Ngọc Nhàn choàng tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Sao lại dừng vậy? Tới rồi à?”
Kỷ Trường Thiên không trả lời, giận dữ mở cửa xe, tiến tới ba mặt một lời với xe phía trước. Thiên Lộc Tử nhẹ nhàng nói: “Có lẽ còn chưa tới, chỉ sợ chúng ta gặp phiền toái, tôi xuống xem một chút, cô ngồi yên trên xe nhé!”
Nói xong Thiên Lộc Tử cũng mở cửa bước xuống xe, vừa vặn đụng phải Kỷ Trường Thiên đang bị bức lùi lại.
Có ba người bước xuống xe BMW 320, hai nam một nữ. Một tên trong đó còn vươn tay vào trong áo cô ả xoa nắn, còn một tên thì vuốt ve cây tiểu đao trong tay. Chiếc Audi A4 phía sau cũng ngừng lại, hai người bước xuống, tay tên nào cũng lăm lăm một thanh đao.
Đến lúc này, nếu Kỷ Trường Thiên còn không biết gặp phải phiền toái lớn thì hắn cũng không còn là hắn nữa rồi. Ngay lập tức hắn rút di động ra định gọi cảnh sát.
“Ây da, bỏ điện thoại xuống đi nào, nếu không đừng trách vì sao tôi ra tay tàn nhẫn, ông phải hiểu là trước khi cảnh sát tới, tôi có rất nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều chuyện.”
Người mở miệng đúng là gã con trai thô bỉ đang xoa nắn ngực cô ả, vô luận là thanh âm hay tướng mạo, hắn đều có chút giống Dương ca Phủ Đầu bang.
Kỷ Trường Thiên thoáng do dự, cuối cùng cũng cất di động đi, bởi vì hắn biết Dương Quý nói đúng. Cảnh sát đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây. Chức trách của bọn hắn chỉ là xuất hiện vào lúc cuối, thu dọn chiến trường mà thôi, tốc độ có thể nói còn không thể bằng một con rùa.
“Ngoan lắm, ông đúng là người thức thời. Hiện tại không còn chuyện ông nữa, lên xe xem cuộc vui đi. Đừng manh động, ông không có lợi gì đâu.” Dương Quý vừa phun ra một vòng khói vừa nói.
“Các người muốn làm gì? Không được đánh người, muốn tiền thì chúng ta có thể thương lượng.” Kỷ Trường Thiên không vào xe ngay lập tức mà tỉnh táo nói.
Kỷ Trường Thiên cũng là một lão cáo già, ánh mắt nhìn người rất chuẩn, liếc mắt có thể nhận ra Dương Quý và ba gã cầm đao kia không phải lưu manh đơn thuần.
Dương Quý hoàn toàn không để ý tới lời nói của Kỷ Trường Thiên, đi qua kéo cửa xe Santana, chân nhấc lên như muốn đạp Kỷ Trường Thiên vào trong xe. Chân hắn nhấc lên rồi, nhưng lại không thể đạp trúng Kỷ Trường Thiên.
Thiên Lộc Tử xuất thủ, tại thời khắc mấu chốt, hắn tóm gọn cổ chân Dương Quý. Sau khi đẩy chân hắn sang một bên, tay hắn vung về phía trước làm cả người Dương Quý mất đà, lui về sau vài bước.
Ba thằng đàn em nhìn Dương Quý kinh ngạc, nhao nhao cầm chặt đao xông lên nhưng lại bị hắn ngăn lại.
“Tiểu đạo trưởng, ngươi thay một bộ quần áo, cắt tóc, làm tôi thiếu chút không nhận ra. Cả đời tôi tin đạo, hôm nay gặp được tiểu đạo trưởng coi như là duyên phận, chúng ta tìm một chỗ tâm sự nhé!”
Dương Quý nói chuyện rất khách khí, người không biết còn tưởng hắn và Thiên Lộc Tử có quen biết nữa.
Nghe thấy Dương Quý nói thế, ánh mắt Thiên Lộc Tử híp lại, thầm nghĩ: Ta đã thay đạo bào, sao tên Dương Quý này lại biết ta là đạo sĩ? Ta nhớ chưa từng gặp người này mà.
Suy nghĩ thế nhưng Thiên Lộc Tử vẫn bình tĩnh nói: “Cần gì nói luôn ở đây đi.”
Dương Quý vứt điếu thuốc, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn nhưng rất nhanh được giấu kín.
Hắn cười ha ha nói: “Nếu tiểu đạo trưởng đã thoải mái như vậy, ta cũng không màu mè. Nói thẳng nhé, đem thuốc bột cùng phương thuốc trên người cậu giao ra, nếu không anh em bọn ta phải ra tay với tiểu đạo trưởng rồi.”
Theo lời nói của Dương Quý, ba tên tiểu lâu la vuốt vuốt thanh đao trong tay, sắc mặt âm tàn tiến lên.
Trong giây lát, mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ, Thiên Lộc Tử mỉm cười nói: “Thuốc bột? Phương thuốc? Mày có bị down không, cần thuốc bột với phương thuốc thì tới tiệm thuốc mà hỏi, không thì tới bệnh viện cũng được. Tìm tao làm gì!”
Từ down này là Thiên Lộc Tử mới học được trong sách, hắn vốn là người linh hoạt. Từ này mới học được nhưng hắn dùng lần đầu đã chuẩn xác đến như vậy.
Dương Quý không thể nhẫn nại nữa rồi. Hắn vốn dĩ cẩn thận, khi đạp Kỷ Trường Thiên vào xe, hắn đã thấy Kỷ Ngọc Nhàn dùng di động báo cảnh sát rồi.
Mặc dù hiệu suất cảnh sát không tốt lắm nhưng chắc chắn sẽ đến. Vì vậy Dương Quý ra hiệu cho mấy tên đàn em, hiển nhiên là hắn muốn mạnh mẽ đưa Thiên Lộc Tử tới nơi bí mật.
Mạnh mẽ đưa đến nơi bí mật? Dương Quý muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn và ba tiểu đệ muốn luân phiên cường bạo cúc hoa của Thiên Lộc Tử?
Huynh đệ nghĩ nhiều quá, Dương Quý chỉ muốn đưa đến nơi bí mật, dùng cực hình ép hỏi chuyện thuốc bột và phương thuốc mà thôi.
Nhìn ba thanh đao đâm tới, Thiên Lộc Tử vẫn mỉm cười, cười như ngây ngốc. Đột nhiên hắn động, hai tay vươn về phía trước, kẹp lấy cổ tay ba tên côn đồ vào nhau. Kình khí xuất ra, âm thanh xương gãy vang lên thanh thúy.
AAA! Ba tên côn đồ chẳng qua là thanh niên mới vào đời, nào đã từng chịu qua cái đau nhức toàn thân bao giờ, lúc này nhao nhao kêu gào, ngã xuống đất lăn lộn.
Sắc mặt Dương Quý tái mét, hắn cũng sáng suốt nhìn ra Thiên Lộc Tử là người luyện võ. Hôm nay ba tiểu đệ bị đánh tàn phế, hắn nào còn tâm tư “tâm sự” cùng Thiên Lộc Tử, quay người chạy một mạch về phía chiếc BMW 320.
Cô ả kia trông thấy cũng hết hồn hết vía, uốn éo mông chui thẳng vào trong xe BMW.
Không gây chuyện không có nghĩa sợ phiền phức, nếu người khác đã tìm tới cửa, như vậy mình không thể nương tay. Vì vậy Thiên Lộc Tử động, chân phát lực đạp xuống đất, cả người mượn lực phóng tới, đuổi theo.
Khi Dương Quý mở cửa xe, sắp chui vào, Thiên Lộc Tử chạy tới, một tay vươn ra, đánh ngã hắn xuống đất. Chân giẫm mạnh xuống dưới, tiếng gãy xương thanh thúy lại vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Bên trong xe BMW, cô ả ngồi bên cạnh ghế tài xế đã bị dọa cho sợ hãi, tuy đã phủ một lớp phấn dày nhưng vẫn không đủ che đi vẻ sợ hãi, nước mắt tuôn lã chã trên khuôn mặt dầy phấn son, trông chẳng khác gì nữ quỷ.
“Anh muốn làm gì? Đừng giết tôi, đừng đánh tôi, tôi đưa tiền cho anh. Tôi, tôi, tôi…”
Cô ả này không nói tiếp, bởi ả đang dùng hành động nói chuyện. Ả đã kéo cái áo T-shirt cổ trễ xuống, hai khối thịt mỡ lập tức nhảy ra ngoài. Trông cũng lớn đấy, nhưng chẳng hề có lực đàn hồi, rủ xuống nghiêm trọng, xí muội cũng đen đến mức không thể đen hơn.
Thiên Lộc Tử trợn tròn mắt, hắn thật không ngờ ả ta lại câu dẫn mình. Ngay lập tức hắn lộ vẻ chán ghét, đến nhìn cũng chẳng muốn, hắn quay người đi về chiếc Santana.
Do ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống, trong lòng Thiên Lộc Tử cực kỳ chán ghét những nữ nhân phóng đãng. Tuy hắn có chút háo sắc, thế nhưng hắn cũng không hề cảm thấy hứng thú với đám kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng.
Lên xe, Thiên Lộc tử vừa kịp thấy ánh mắt Kỷ Ngọc Nhàn nhìn mình say đắm, mặt hắn liền đỏ lên, gãi gãi đầu nói: “Ngọc Nhàn, cô đừng nhìn tôi chằm chằm như thế… tôi xấu hổ đấy.”
Cũng là Kỷ Ngọc Nhàn yêu cầu gọi tên, Thiên Lộc Tử vốn truy cầu những điều thuận theo tự nhiên nên cũng hoàn toàn tiếp nhận.
Hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không kháng cự thân cận cùng Kỷ Ngọc Nhàn, bởi nàng vẫn là xử nữ. Điều này Thiên Lộc Tử liếc mắt cũng có thể nhận ra. Đương nhiên kỹ năng này cũng là do sư phụ Trương Tam Phong vô lương của hắn truyền thụ.
Trên ghế lái, Kỷ Trường Thiên chỉ muốn đạp cái tên Thiên Lộc Tử không biết xấu hổ này xuống xe. Mẹ kiếp, hắn thấy người giả nai rồi nhưng chưa từng thấy qua ai quá đáng như thế.
Thấy mình giả nai hơi thái quá, Thiên Lộc Tử cười cười nói: “Lão cày ruộng, lái xe đi!”
Kỷ Trường Thiên ức muốn ói máu, lúc đó chỉ là hắn tức giận nói một câu “ta đang cày ruộng đấy” mà thôi, kết quả bị Thiên Lộc Tử lải nhải.
Nhiều lần hắn cũng kháng nghị, yêu cầu Thiên Lộc Tử không gọi thế, nhưng quay đi quay lại, tên này lại một câu cày ruộng, hai câu cày ruộng. Cuối cùng Kỷ Trường Thiên cũng đành chấp nhận, dù sao hắn cũng vốn là cày ruộng.
“Lái đi đâu? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cái tên khởi xướng nhà ngươi còn muốn chuồn đi?” Kỷ Trường Thiên liếc mắt đã nhận ra ý đồ của Thiên Lộc Tử.
“Không thể lái xe, vừa rồi ta đã báo cảnh sát. Chuyện lớn như vậy, nhất định phải ghi khẩu cung. Nếu chúng ta cứ đi như vậy. ai ghi khẩu cung đây?” Kỷ Ngọc Nhàn cau có nói.
Không hổ hài tử từ nông thôn lớn lên, quá thuần khiết, đúng là lương dân, chỉ nghĩ cho cảnh sát thúc thúc thôi.
Vốn Thiên Lộc Tử muốn tránh phiền toái, nhưng cha con Kỷ gia đều không đồng ý, hắn đành buông tha. Kỳ thật hắn không làm thế cũng không được, không kể hắn còn muốn tới đại học Dương Thành.
Xe chạy với vận tốc siêu thanh, tiếng động cơ gầm rú vang dội, cảnh vật hai bên không ngừng bị ném lại phía sau. Trong xe, Kỷ Ngọc Nhàn đã ngủ từ bao giờ, Thiên Lộc Tử không ngần ngại nhìn bộ ngực ngạo nghễ của nàng bằng ánh mắt hèn mọn bỉ ổi.
Xe khẽ rung động, hai khối thịt mềm trước ngực Kỷ Ngọc Nhàn cũng khẽ nảy lên, tựa hai chú thỏ nghịch ngợm muốn nhảy ra, thoát khỏi y phục.
Kiểu này chắc phải cỡ 36D rồi. Thiên Lộc Tử cảm thấy miệng môi khô khốc, trong lòng thầm nghĩ. Tối qua bổ túc kiến thức, hắn đặc biệt nhớ kỹ những điều về ba vòng của con gái.
Đột nhiên ánh mắt Thiên Lộc Tử híp lại. Bởi mặc dù phóng nhanh như thế nhưng vẫn có xe vượt lên từ bên cạnh. Đây là một chiếc BMW 320. Phải biết rằng đây không phải đường cao tốc.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Thiên Lộc Tử thấy rõ phía sau có một chiếc Audi A4 bám sát không rời.
Sau khi BMW 320 vượt qua, nó khẽ quẹo phải chắn trước mặt Santana rồi chậm rãi giảm tốc độ. Thấy vậy, Kỷ Trường Thiên cau mày, rõ ràng chiếc xe phía trước muốn bức xe hắn ngừng lại.
“Đậu xanh rau má, tinh trùng lên não à, giờ ông chống mắt lên xem chúng mày muốn làm gì đây!” Kỷ Trường Thiên bất ngờ phanh gấp, dừng xe ở ven đường.
Động tĩnh quá lớn, Kỷ Ngọc Nhàn choàng tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Sao lại dừng vậy? Tới rồi à?”
Kỷ Trường Thiên không trả lời, giận dữ mở cửa xe, tiến tới ba mặt một lời với xe phía trước. Thiên Lộc Tử nhẹ nhàng nói: “Có lẽ còn chưa tới, chỉ sợ chúng ta gặp phiền toái, tôi xuống xem một chút, cô ngồi yên trên xe nhé!”
Nói xong Thiên Lộc Tử cũng mở cửa bước xuống xe, vừa vặn đụng phải Kỷ Trường Thiên đang bị bức lùi lại.
Có ba người bước xuống xe BMW 320, hai nam một nữ. Một tên trong đó còn vươn tay vào trong áo cô ả xoa nắn, còn một tên thì vuốt ve cây tiểu đao trong tay. Chiếc Audi A4 phía sau cũng ngừng lại, hai người bước xuống, tay tên nào cũng lăm lăm một thanh đao.
Đến lúc này, nếu Kỷ Trường Thiên còn không biết gặp phải phiền toái lớn thì hắn cũng không còn là hắn nữa rồi. Ngay lập tức hắn rút di động ra định gọi cảnh sát.
“Ây da, bỏ điện thoại xuống đi nào, nếu không đừng trách vì sao tôi ra tay tàn nhẫn, ông phải hiểu là trước khi cảnh sát tới, tôi có rất nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều chuyện.”
Người mở miệng đúng là gã con trai thô bỉ đang xoa nắn ngực cô ả, vô luận là thanh âm hay tướng mạo, hắn đều có chút giống Dương ca Phủ Đầu bang.
Kỷ Trường Thiên thoáng do dự, cuối cùng cũng cất di động đi, bởi vì hắn biết Dương Quý nói đúng. Cảnh sát đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây. Chức trách của bọn hắn chỉ là xuất hiện vào lúc cuối, thu dọn chiến trường mà thôi, tốc độ có thể nói còn không thể bằng một con rùa.
“Ngoan lắm, ông đúng là người thức thời. Hiện tại không còn chuyện ông nữa, lên xe xem cuộc vui đi. Đừng manh động, ông không có lợi gì đâu.” Dương Quý vừa phun ra một vòng khói vừa nói.
“Các người muốn làm gì? Không được đánh người, muốn tiền thì chúng ta có thể thương lượng.” Kỷ Trường Thiên không vào xe ngay lập tức mà tỉnh táo nói.
Kỷ Trường Thiên cũng là một lão cáo già, ánh mắt nhìn người rất chuẩn, liếc mắt có thể nhận ra Dương Quý và ba gã cầm đao kia không phải lưu manh đơn thuần.
Dương Quý hoàn toàn không để ý tới lời nói của Kỷ Trường Thiên, đi qua kéo cửa xe Santana, chân nhấc lên như muốn đạp Kỷ Trường Thiên vào trong xe. Chân hắn nhấc lên rồi, nhưng lại không thể đạp trúng Kỷ Trường Thiên.
Thiên Lộc Tử xuất thủ, tại thời khắc mấu chốt, hắn tóm gọn cổ chân Dương Quý. Sau khi đẩy chân hắn sang một bên, tay hắn vung về phía trước làm cả người Dương Quý mất đà, lui về sau vài bước.
Ba thằng đàn em nhìn Dương Quý kinh ngạc, nhao nhao cầm chặt đao xông lên nhưng lại bị hắn ngăn lại.
“Tiểu đạo trưởng, ngươi thay một bộ quần áo, cắt tóc, làm tôi thiếu chút không nhận ra. Cả đời tôi tin đạo, hôm nay gặp được tiểu đạo trưởng coi như là duyên phận, chúng ta tìm một chỗ tâm sự nhé!”
Dương Quý nói chuyện rất khách khí, người không biết còn tưởng hắn và Thiên Lộc Tử có quen biết nữa.
Nghe thấy Dương Quý nói thế, ánh mắt Thiên Lộc Tử híp lại, thầm nghĩ: Ta đã thay đạo bào, sao tên Dương Quý này lại biết ta là đạo sĩ? Ta nhớ chưa từng gặp người này mà.
Suy nghĩ thế nhưng Thiên Lộc Tử vẫn bình tĩnh nói: “Cần gì nói luôn ở đây đi.”
Dương Quý vứt điếu thuốc, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn nhưng rất nhanh được giấu kín.
Hắn cười ha ha nói: “Nếu tiểu đạo trưởng đã thoải mái như vậy, ta cũng không màu mè. Nói thẳng nhé, đem thuốc bột cùng phương thuốc trên người cậu giao ra, nếu không anh em bọn ta phải ra tay với tiểu đạo trưởng rồi.”
Theo lời nói của Dương Quý, ba tên tiểu lâu la vuốt vuốt thanh đao trong tay, sắc mặt âm tàn tiến lên.
Trong giây lát, mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ, Thiên Lộc Tử mỉm cười nói: “Thuốc bột? Phương thuốc? Mày có bị down không, cần thuốc bột với phương thuốc thì tới tiệm thuốc mà hỏi, không thì tới bệnh viện cũng được. Tìm tao làm gì!”
Từ down này là Thiên Lộc Tử mới học được trong sách, hắn vốn là người linh hoạt. Từ này mới học được nhưng hắn dùng lần đầu đã chuẩn xác đến như vậy.
Dương Quý không thể nhẫn nại nữa rồi. Hắn vốn dĩ cẩn thận, khi đạp Kỷ Trường Thiên vào xe, hắn đã thấy Kỷ Ngọc Nhàn dùng di động báo cảnh sát rồi.
Mặc dù hiệu suất cảnh sát không tốt lắm nhưng chắc chắn sẽ đến. Vì vậy Dương Quý ra hiệu cho mấy tên đàn em, hiển nhiên là hắn muốn mạnh mẽ đưa Thiên Lộc Tử tới nơi bí mật.
Mạnh mẽ đưa đến nơi bí mật? Dương Quý muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn và ba tiểu đệ muốn luân phiên cường bạo cúc hoa của Thiên Lộc Tử?
Huynh đệ nghĩ nhiều quá, Dương Quý chỉ muốn đưa đến nơi bí mật, dùng cực hình ép hỏi chuyện thuốc bột và phương thuốc mà thôi.
Nhìn ba thanh đao đâm tới, Thiên Lộc Tử vẫn mỉm cười, cười như ngây ngốc. Đột nhiên hắn động, hai tay vươn về phía trước, kẹp lấy cổ tay ba tên côn đồ vào nhau. Kình khí xuất ra, âm thanh xương gãy vang lên thanh thúy.
AAA! Ba tên côn đồ chẳng qua là thanh niên mới vào đời, nào đã từng chịu qua cái đau nhức toàn thân bao giờ, lúc này nhao nhao kêu gào, ngã xuống đất lăn lộn.
Sắc mặt Dương Quý tái mét, hắn cũng sáng suốt nhìn ra Thiên Lộc Tử là người luyện võ. Hôm nay ba tiểu đệ bị đánh tàn phế, hắn nào còn tâm tư “tâm sự” cùng Thiên Lộc Tử, quay người chạy một mạch về phía chiếc BMW 320.
Cô ả kia trông thấy cũng hết hồn hết vía, uốn éo mông chui thẳng vào trong xe BMW.
Không gây chuyện không có nghĩa sợ phiền phức, nếu người khác đã tìm tới cửa, như vậy mình không thể nương tay. Vì vậy Thiên Lộc Tử động, chân phát lực đạp xuống đất, cả người mượn lực phóng tới, đuổi theo.
Khi Dương Quý mở cửa xe, sắp chui vào, Thiên Lộc Tử chạy tới, một tay vươn ra, đánh ngã hắn xuống đất. Chân giẫm mạnh xuống dưới, tiếng gãy xương thanh thúy lại vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Bên trong xe BMW, cô ả ngồi bên cạnh ghế tài xế đã bị dọa cho sợ hãi, tuy đã phủ một lớp phấn dày nhưng vẫn không đủ che đi vẻ sợ hãi, nước mắt tuôn lã chã trên khuôn mặt dầy phấn son, trông chẳng khác gì nữ quỷ.
“Anh muốn làm gì? Đừng giết tôi, đừng đánh tôi, tôi đưa tiền cho anh. Tôi, tôi, tôi…”
Cô ả này không nói tiếp, bởi ả đang dùng hành động nói chuyện. Ả đã kéo cái áo T-shirt cổ trễ xuống, hai khối thịt mỡ lập tức nhảy ra ngoài. Trông cũng lớn đấy, nhưng chẳng hề có lực đàn hồi, rủ xuống nghiêm trọng, xí muội cũng đen đến mức không thể đen hơn.
Thiên Lộc Tử trợn tròn mắt, hắn thật không ngờ ả ta lại câu dẫn mình. Ngay lập tức hắn lộ vẻ chán ghét, đến nhìn cũng chẳng muốn, hắn quay người đi về chiếc Santana.
Do ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống, trong lòng Thiên Lộc Tử cực kỳ chán ghét những nữ nhân phóng đãng. Tuy hắn có chút háo sắc, thế nhưng hắn cũng không hề cảm thấy hứng thú với đám kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng.
Lên xe, Thiên Lộc tử vừa kịp thấy ánh mắt Kỷ Ngọc Nhàn nhìn mình say đắm, mặt hắn liền đỏ lên, gãi gãi đầu nói: “Ngọc Nhàn, cô đừng nhìn tôi chằm chằm như thế… tôi xấu hổ đấy.”
Cũng là Kỷ Ngọc Nhàn yêu cầu gọi tên, Thiên Lộc Tử vốn truy cầu những điều thuận theo tự nhiên nên cũng hoàn toàn tiếp nhận.
Hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không kháng cự thân cận cùng Kỷ Ngọc Nhàn, bởi nàng vẫn là xử nữ. Điều này Thiên Lộc Tử liếc mắt cũng có thể nhận ra. Đương nhiên kỹ năng này cũng là do sư phụ Trương Tam Phong vô lương của hắn truyền thụ.
Trên ghế lái, Kỷ Trường Thiên chỉ muốn đạp cái tên Thiên Lộc Tử không biết xấu hổ này xuống xe. Mẹ kiếp, hắn thấy người giả nai rồi nhưng chưa từng thấy qua ai quá đáng như thế.
Thấy mình giả nai hơi thái quá, Thiên Lộc Tử cười cười nói: “Lão cày ruộng, lái xe đi!”
Kỷ Trường Thiên ức muốn ói máu, lúc đó chỉ là hắn tức giận nói một câu “ta đang cày ruộng đấy” mà thôi, kết quả bị Thiên Lộc Tử lải nhải.
Nhiều lần hắn cũng kháng nghị, yêu cầu Thiên Lộc Tử không gọi thế, nhưng quay đi quay lại, tên này lại một câu cày ruộng, hai câu cày ruộng. Cuối cùng Kỷ Trường Thiên cũng đành chấp nhận, dù sao hắn cũng vốn là cày ruộng.
“Lái đi đâu? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cái tên khởi xướng nhà ngươi còn muốn chuồn đi?” Kỷ Trường Thiên liếc mắt đã nhận ra ý đồ của Thiên Lộc Tử.
“Không thể lái xe, vừa rồi ta đã báo cảnh sát. Chuyện lớn như vậy, nhất định phải ghi khẩu cung. Nếu chúng ta cứ đi như vậy. ai ghi khẩu cung đây?” Kỷ Ngọc Nhàn cau có nói.
Không hổ hài tử từ nông thôn lớn lên, quá thuần khiết, đúng là lương dân, chỉ nghĩ cho cảnh sát thúc thúc thôi.
Vốn Thiên Lộc Tử muốn tránh phiền toái, nhưng cha con Kỷ gia đều không đồng ý, hắn đành buông tha. Kỳ thật hắn không làm thế cũng không được, không kể hắn còn muốn tới đại học Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.