Chương 8: Hắc Bạch Song Sát
Nhiệt Hỏa Hồng Liên
26/02/2014
Tính đến thời điểm này, Kỷ Ngọc Nhàn báo cảnh sát đã được nửa tiếng, chiếc
Santana vẫn còn dừng bên đường. Dương Quý cùng ba tên đàn em đã bị trói
ném ở một bên, còn ả kỹ nữ kia thì vẫn đang co đầu rút cổ trong chiếc
BMW 320.
Bên trong xe Santana, Kỷ Trường Thiên thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, Kỷ Ngọc Nhàn thì đang nhắn tin, chẳng biết đang nhắn tin với ai mà nàng lúc thì hét lên, lúc thì cười ra tiếng.
Thiên Lộc Tử thì nghiêm trang ngồi ở một bên, thoạt nhìn cứ tưởng hắn nghiêm trang nhưng để ý kỷ một chút sẽ thấy ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc qua bộ ngực của Kỷ Ngọc Nhàn.
Hôm nay Kỷ Ngọc Nhàn mặc áo liền váy, váy ngắn đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân trơn bóng. Mà váy liền áo có một đặc điểm đặc biệt đó là ôm hết đường cong cơ thể của người phụ nữ, mặc vào trên người của Kỷ Ngọc Nhàn thật sự là tuyệt phối. Tuy rằng nàng sinh ra ở nông thôn, không thích trang điểm, nhưng nhan sắc của Kỷ Ngọc Nhàn có thể làm trầm mê bất kỳ nam nhân nào.
Đối với những phụ nữ mà mỗi lần trang điểm phải dùng hết nửa cân phấn lót, sau khi tẩy trang rồi so với quỷ không có gì khác biệt thì Kỷ Ngọc Nhàn so với các nàng đúng là một trời một vực.
“Cảnh sát mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây, những lời này thật không sai. Báo án đã lâu như vậy mà bọn họ vẫn còn chưa tới, trông cậy vào bọn họ tới cứu mạng thì chẳng khác nào trò đùa..” Kỷ Trường Thiên đã hết kiên nhẫn, trong lòng bất mãn, ngoài miệng la hét.
Kỷ Ngọc Nhàn cũng không còn nhắn tin, đem điện thoại di động cất đi rồi nói: “Cha, cha không hiểu rồi. Đây là xu thế phát triển của thời đại, nếu như cảnh sát nhanh chóng đến đây, chứng tỏ bọn họ không theo kịp thời đại, không theo kịp trào lưu, nếu bị đồn ra ngoài sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Cha uống ngụm nước hạ hỏa đi.”
Nàng nói vậy là có ý gì, có cái kiểu suy luận như vậy sao?
Kỷ Trường Thiên nhận chai nước của Kỷ Ngọc Nhàn, uống một ngụm rồi nói với Thiên Lộc Tử: “Trào lưu cái cục shit. Nói đi thì phải nói lại, mấy tên khốn kiếp kia tại sao lại tìm cậu? Nghe bọn hắn nói thuốc bột, phương thuốc là cái gì?”
Đột nhiên Kỷ Trường Thiên phát hiện ra, Thiên Lộc Tử là người rất biết gây chuyện, hắn có mặt nơi nào thì nơi nó có phiền toái.
Vì vậy hắn hồ nghi, để Thiên Lộc Tử chiếu cố Kỷ Ngọc Nhàn có phải là quyết định chính xác hay không. Có chiếu cố tốt Kỷ Ngọc Nhàn hay không không quan trọng, không chừng hắn lại gây họa thì bỏ mịa a.
“Là tên bác sĩ Long Hoài Viễn.” Thiên Lộc Tử nói chắc như đinh đóng cột.
Từ lúc đến thế giới này, Thiên Lộc Tử chỉ dùng Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan để cứu Lưu Phượng Thúy, người biết cũng không nhiều. Hơn nữa Long Hoài Viễn đã từng hỏi đến phương thuốc, đem hai sự kiện xâu chuỗi lại, đáp án dĩ nhiên vô cùng rõ ràng.
“Ý của cậu là mấy tên khốn kiếp kia là do Long Hoài Viễn phái đến?” Kỷ Trường Thiên là ai, là một người làm mưa làm gió tại thôn Ninh Trúc, chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề.
“Đúng! Ngoại trừ hắn ra không còn ai khác, biết rõ ta có đan dược không có mấy người, hắn là một trong số đó, hơn nữa hắn đã từng hỏi qua phương thuốc.” Thiên Lộc Tử gật đầu nói.
Kỷ Trường Thiên tuy rằng không phải là người trong giới y học, nhưng hắn cũng biết một loại thuốc quý cùng phương thuốc đó có giá trị như thế nào. Hắn cũng biết có một số bác sĩ mặt người dạ thú, vì lợi ích của bản thân nên cho người ra tay với Thiên Lộc Tử cũng là rất bình thường.
Kỷ Trường Thiên trầm mặc, khuê nữ của hắn Kỷ Ngọc Nhàn cũng đã trầm mặc, hai tay nàng nắm chặc, nghiến răng nghiến lợi, chắc trong lòng đang mắng Long Hoài Viễn vô sỉ, vương bát đản, mặt người dạ thú.
Bí bo… Tiếng còi xe cảnh sát chợt vang lên, mấy chú cảnh sát rốt cuộc cũng đến rồi. Cha con họ Kỷ cùng Thiên Lộc Tử đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống xe.
Mịa, các ngươi không thể nhanh hơn được sao? Tám trăm năm sau, tốc độ chậm nhất không phải là rùa đen, cũng không phải ốc sên mà thuộc về mấy chú cảnh sát a.
Người cổ đại Thiên Lộc Tử đánh giá mấy chú cảnh sát của thế giới hiện đại, đồng thời hắn cũng rất khó chịu với tiếng còi xe cảnh sát. Phô trương như vậy, kẻ bắt cóc nghe thấy đã sớm chạy mất, có ai ngu đến nỗi ở lại chờ mấy người chầm chậm đến bắt?
Kỳ thật Thiên Lộc Tử làm sao biết được, cái còi xe cảnh sát kia là dùng để cáo tri với bọn tội phạm là: Cảnh sát sắp tới, các ngươi chạy đi! Tội phạm chạy rồi, mấy chú cảnh sát cũng không cần ra tay, cái bọn hắn cần là thu dọn tàn cuộc, kiếm cơm mới là vương đạo.
Xe cảnh sát vừa tới, bên trong bước xuống hai người bụng phệ, bụng to như bà bầu sắp đẻ. Hai người một mặt đen, một mặt trắng, chính là có chút danh tiếng tại cục cảnh sát Dương Thành: Hắc Bạch Song Sát. Đương nhiên đó là tiếng thối, vì ai cũng biết hai người này tay chân không mấy sạch sẽ.
Kỷ Ngọc Nhàn nhìn thấy chỉ có hai cảnh sát liền nhíu mày. Lúc nàng báo án đã nói rất rõ ràng, hiện trường có năm tên bắt cóc phi thường hung ác, kết quả là chỉ có hai cảnh sát được phái tới, mà lại là hai cảnh sát bụng phệ đến nỗi ngay cả di chuyển cũng vô cùng khó khăn!
Hai người đấu năm người, nếu không có gì ngoài ý muốn, nhất định là đánh không lại, dù có dùng bình xịt cũng không lại. Sự thật có sức thuyết phục hơn lời nói, chức trách của cảnh sát quả nhiên chỉ là thu thập tàn cuộc mà thôi.
“Ai báo án?” Hắc Sát đi tới hỏi, với một thân thể khổng lồ như thế hắn vẫn có thể đứng lên được, thật khiến người ta khâm phục.
“Là tôi!” Kỷ Ngọc Nhàn tiến lên một bước trả lời, thần sắc không được tự nhiên, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng đối mặt cảnh sát nên trong lòng có chút hoảng sợ.
Hắc Bạch Song Sát quay đầu lại nhìn, thấy được dung mạo của Kỷ Ngọc Nhàn, hai người trước tiên chấn chỉnh cảnh phục. Quả nhiên là cầm thú, vô cùng chú trọng bề ngoài. Mắt lươn ti hí lộ ra dục vọng trần truồng, chắc là trong lòng bọn họ đã bắt đầu YY à nha!
“Tội phạm ở đâu?”
“Chỗ đó, đã bị trói lại rồi!”
Thiên Lộc Tử xen vào, thân thể khẽ chắn trước người của Kỷ Ngọc Nhàn, ngăn cản ánh mắt bỉ ổi của Hắc Bạch Song Sát. Đương nhiên là hắn cố ý làm vậy, hắn rất không thoải mái đối với hai con heo mập trước mặt.
Ánh mắt hoàn toàn bị ngăn trở, không cách nào nhìn thấy mỹ nhân, Hắc Bạch Song Sát sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi không hỏi cậu, cậu chen miệng vào làm gì?”
Ngoại trừ chuyện đang làm tình bị người quấy rầy, dễ dàng khiến người khác oán hận nhất chính là lúc đang ngắm người đẹp lại bị che hết tầm mắt. Vì vậy, không có bất kỳ thương lượng, Thiên Lộc Tử liền đúng đối tượng để Hắc Bạch Song Sát trút giận.
“Tôi nghĩ các là người đang hỏi tôi, tôi thật sự quá thất lễ rồi.” Thiên Lộc Tử cười nói, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, không hề có ý định rời đi.
“Hừ!” Hắc Bạch Song Sát tức giận hừ một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Thiên Lộc Tử, mang bọn người Dương Quý ném lên xe cảnh sát, sau đó đi đến chiếc BMW 320, sau khi nhìn thấy ả kỹ nữ trong xe, mắt bọn hắn sáng rực như đèn cao áp.
Thiên Lộc Tử nheo mắt nhìn lại, mơ hồ thấy Hắc Bạch Song Sát cùng ả kỹ nữ kia nói chuyện gì đó, sau đó hai tay liền bóp bóp bộ ngực nhão nhoẹt của cô ả.
Một lát sau, Hắc Sát mặt mày xám xịt trở về, trong miệng còn lầm bà lầm bầm, còn Bạch Sát thì trực tiếp lái chiếc BMW hướng về cục cảnh sát Dương Thành.
Trong lúc mơ hồ, Thiên Lộc Tử tựa hồ còn thấy trong xe BMW, ả kỹ nữ kia đang ghé đầu vào dưới háng của Bạch Sát, ra sức phun ra nuốt vào. Chiếc BMW đang chạy theo kiểu lạng qua lạng lại, đại khái là người lái xe kia rất đang hưng phấn.
“Nhìn cái gì đó, đều CMN lên xe, chạy theo chiếc BMW về cục cảnh sát lấy lấy khẩu cung.” Hắc Sát nghiêm nghị hét lớn, tâm tình của hắn tựa hồ không được tốt.
Hắn và Bạch Sát bắt gặp kỹ nữ kia cùng lúc, vậy mà Bạch Sát được kỹ nữ kia dùng miệng phục vụ, còn hắn phải chịu đựng hạ thể căng cứng, một mình lái xe cảnh sát. Gặp chuyện như vậy, tin tưởng vô luận là ai, tâm tình cũng không dễ chịu.
Thiên Lộc Tử híp mắt, hai tay nắm lại giống như muốn đánh người nhưng lại bị cha con họ Kỷ đẩy lên xe.
Lấy tính tình ‘hiếm có’ của Thiên Lộc Tử, đánh lén cảnh sát tuyệt không kỳ quái. Biết rõ điểm này, cha con họ Kỷ há có thể để chuyện như vậy phát sinh, đánh lén cảnh sát là tội không nhẹ.
“Chờ một chút!” Sau khi đẩy Thiên Lộc Tử lên xe, cha con họ Kỷ đang định lên xe thì chợt nghe thanh âm của Hắc Sát từ phía sau truyền đến.
“Còn có chuyện gì sao?” Kỷ Trường Thiên cũng hết nhịn được rồi, giọng nói tràn đầy bất thiện. hắn không muốn gây chuyện, nhưng hắn cũng không sợ, một tên cảnh sát nho nhỏ hắn còn không để trong mắt.
“Vị tiểu thư này chắc hẳn bị hù dọa, để nàng ngồi xe cảnh sát a, xe cảnh sát có thể ổn định tinh thần.” Hắc Sát chỉ vào Kỷ Ngọc Nhàn, mặt đầy ‘chính khí’ mà nói.
Xe cảnh sát có thể ổn định tinh thần? Xe cảnh sát có chức năng này từ khi nào vậy?
Ý đồ của Hắc Sát có thể nói là: Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người người đều biết. Đơn giản là muốn Kỷ Ngọc Nhàn dùng miệng thổi kèn cho hắn, giống như ả kỹ kia đã phục vụ Bạch Sát.
Thấy Hắc Sát vô sỉ như vậy, Thiên Lộc Tử vô cùng tức giận, muốn từ trong xe lao ra đem hắn phế đi. Muốn đánh chú ý vào Kỹ mỹ nhân sao, xem lại mình đi con heo mập, người may mắn được Kỹ mỹ nhân thổi kèn chỉ có thể là ta, Thiên Lộc Tử này thôi.
Thiên Lộc Tử mới lao ra được nửa người liền nghe Kỷ Ngọc Nhàn nói: “Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã quan tâm, tôi cũng không có bị hù dọa, vậy nên không cần ngồi xe cảnh sát a.” Nói xong nàng hướng ghế sau của chiếc Santana ngồi xuống, ngực nàng tuy lớn nhưng nàng có đầu óc, như thế nào lại không biết ý đồ của Hắc Sát cơ chứ.
Ồ? Cảm giác không bình thường, vừa nóng lại vừa có một vật cứng ngắc đâm vào mông, đây không phải là ghế xe. Kỷ Ngọc Nhàn cả kinh, theo bản năng nhìn xuống thì phát hiện, nàng đang ngồi căn bản không phải ghế xe mà là đang ngồi trên đùi của Thiên Lộc Tử.
Thấy Kỷ Ngọc Nhàn cự tuyệt, Hắc Sát mặt âm tàn bước lên xe cảnh sát, trong lòng chắc đang nguyền rủa. Kỷ Trường Thiên cũng khởi động chiếc Santana, động cơ gầm rú vọt về phía trước.
Từ lúc xe chạy, Kỷ Ngọc Nhàn đã rời khỏi cái đùi êm ái của Thiên Lộc Tử, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lúc này, ánh mắt của nàng rất mê ly, mặt đỏ tới mang tai, trái tim đang loạn nhịp. Tuy đang cầm điện thoại chơi trò chơi nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt của nàng không hề tập trung, căn bản cũng không có nhìn màn hình của điện thoại.
Vừa rồi, tuy rằng chỉ tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, bộ phận nhạy cảm của Kỷ Ngọc Nhàn bị cây gậy của Thiên Lộc Tử chọc vào, lúc xe khởi động còn cọ qua cọ lại vài cái, làm cho toàn thân của nàng xuất hiện một loại cảm giác khác lạ.
*********
Trong phòng nghỉ trưa của cục cảnh sát Dương Thành đang diễn ra màn kịch chiến hai nam một nữ. Diễn viên không đâu xa lạ, chính là Hắc Bạch Song Sát cùng với ả kỹ nữ kia. Âm thanh rên rĩ không ngớt, nhưng chỉ vừa lên xuống vài cái, không đầy ba phút, Hắc Bạch Song Sát đã nộp vũ khí đầu hàng, nằm bất động như hai con chó chết.
Trên mặt của ả kỹ nữ thoáng hiện ra vẻ chán ghét, ả nắm lấy tay của Hắc Bạch Song Sát đang vân vê xí mụi của mình với khuôn mặt nịnh nọt.
Rõ ràng trong lòng chán ghét nhưng phải cố nịnh nọt, nhất định là có âm mưu, hơn nữa là âm mưu vô cùng lớn…
Bên trong xe Santana, Kỷ Trường Thiên thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, Kỷ Ngọc Nhàn thì đang nhắn tin, chẳng biết đang nhắn tin với ai mà nàng lúc thì hét lên, lúc thì cười ra tiếng.
Thiên Lộc Tử thì nghiêm trang ngồi ở một bên, thoạt nhìn cứ tưởng hắn nghiêm trang nhưng để ý kỷ một chút sẽ thấy ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc qua bộ ngực của Kỷ Ngọc Nhàn.
Hôm nay Kỷ Ngọc Nhàn mặc áo liền váy, váy ngắn đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân trơn bóng. Mà váy liền áo có một đặc điểm đặc biệt đó là ôm hết đường cong cơ thể của người phụ nữ, mặc vào trên người của Kỷ Ngọc Nhàn thật sự là tuyệt phối. Tuy rằng nàng sinh ra ở nông thôn, không thích trang điểm, nhưng nhan sắc của Kỷ Ngọc Nhàn có thể làm trầm mê bất kỳ nam nhân nào.
Đối với những phụ nữ mà mỗi lần trang điểm phải dùng hết nửa cân phấn lót, sau khi tẩy trang rồi so với quỷ không có gì khác biệt thì Kỷ Ngọc Nhàn so với các nàng đúng là một trời một vực.
“Cảnh sát mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây, những lời này thật không sai. Báo án đã lâu như vậy mà bọn họ vẫn còn chưa tới, trông cậy vào bọn họ tới cứu mạng thì chẳng khác nào trò đùa..” Kỷ Trường Thiên đã hết kiên nhẫn, trong lòng bất mãn, ngoài miệng la hét.
Kỷ Ngọc Nhàn cũng không còn nhắn tin, đem điện thoại di động cất đi rồi nói: “Cha, cha không hiểu rồi. Đây là xu thế phát triển của thời đại, nếu như cảnh sát nhanh chóng đến đây, chứng tỏ bọn họ không theo kịp thời đại, không theo kịp trào lưu, nếu bị đồn ra ngoài sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Cha uống ngụm nước hạ hỏa đi.”
Nàng nói vậy là có ý gì, có cái kiểu suy luận như vậy sao?
Kỷ Trường Thiên nhận chai nước của Kỷ Ngọc Nhàn, uống một ngụm rồi nói với Thiên Lộc Tử: “Trào lưu cái cục shit. Nói đi thì phải nói lại, mấy tên khốn kiếp kia tại sao lại tìm cậu? Nghe bọn hắn nói thuốc bột, phương thuốc là cái gì?”
Đột nhiên Kỷ Trường Thiên phát hiện ra, Thiên Lộc Tử là người rất biết gây chuyện, hắn có mặt nơi nào thì nơi nó có phiền toái.
Vì vậy hắn hồ nghi, để Thiên Lộc Tử chiếu cố Kỷ Ngọc Nhàn có phải là quyết định chính xác hay không. Có chiếu cố tốt Kỷ Ngọc Nhàn hay không không quan trọng, không chừng hắn lại gây họa thì bỏ mịa a.
“Là tên bác sĩ Long Hoài Viễn.” Thiên Lộc Tử nói chắc như đinh đóng cột.
Từ lúc đến thế giới này, Thiên Lộc Tử chỉ dùng Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan để cứu Lưu Phượng Thúy, người biết cũng không nhiều. Hơn nữa Long Hoài Viễn đã từng hỏi đến phương thuốc, đem hai sự kiện xâu chuỗi lại, đáp án dĩ nhiên vô cùng rõ ràng.
“Ý của cậu là mấy tên khốn kiếp kia là do Long Hoài Viễn phái đến?” Kỷ Trường Thiên là ai, là một người làm mưa làm gió tại thôn Ninh Trúc, chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề.
“Đúng! Ngoại trừ hắn ra không còn ai khác, biết rõ ta có đan dược không có mấy người, hắn là một trong số đó, hơn nữa hắn đã từng hỏi qua phương thuốc.” Thiên Lộc Tử gật đầu nói.
Kỷ Trường Thiên tuy rằng không phải là người trong giới y học, nhưng hắn cũng biết một loại thuốc quý cùng phương thuốc đó có giá trị như thế nào. Hắn cũng biết có một số bác sĩ mặt người dạ thú, vì lợi ích của bản thân nên cho người ra tay với Thiên Lộc Tử cũng là rất bình thường.
Kỷ Trường Thiên trầm mặc, khuê nữ của hắn Kỷ Ngọc Nhàn cũng đã trầm mặc, hai tay nàng nắm chặc, nghiến răng nghiến lợi, chắc trong lòng đang mắng Long Hoài Viễn vô sỉ, vương bát đản, mặt người dạ thú.
Bí bo… Tiếng còi xe cảnh sát chợt vang lên, mấy chú cảnh sát rốt cuộc cũng đến rồi. Cha con họ Kỷ cùng Thiên Lộc Tử đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống xe.
Mịa, các ngươi không thể nhanh hơn được sao? Tám trăm năm sau, tốc độ chậm nhất không phải là rùa đen, cũng không phải ốc sên mà thuộc về mấy chú cảnh sát a.
Người cổ đại Thiên Lộc Tử đánh giá mấy chú cảnh sát của thế giới hiện đại, đồng thời hắn cũng rất khó chịu với tiếng còi xe cảnh sát. Phô trương như vậy, kẻ bắt cóc nghe thấy đã sớm chạy mất, có ai ngu đến nỗi ở lại chờ mấy người chầm chậm đến bắt?
Kỳ thật Thiên Lộc Tử làm sao biết được, cái còi xe cảnh sát kia là dùng để cáo tri với bọn tội phạm là: Cảnh sát sắp tới, các ngươi chạy đi! Tội phạm chạy rồi, mấy chú cảnh sát cũng không cần ra tay, cái bọn hắn cần là thu dọn tàn cuộc, kiếm cơm mới là vương đạo.
Xe cảnh sát vừa tới, bên trong bước xuống hai người bụng phệ, bụng to như bà bầu sắp đẻ. Hai người một mặt đen, một mặt trắng, chính là có chút danh tiếng tại cục cảnh sát Dương Thành: Hắc Bạch Song Sát. Đương nhiên đó là tiếng thối, vì ai cũng biết hai người này tay chân không mấy sạch sẽ.
Kỷ Ngọc Nhàn nhìn thấy chỉ có hai cảnh sát liền nhíu mày. Lúc nàng báo án đã nói rất rõ ràng, hiện trường có năm tên bắt cóc phi thường hung ác, kết quả là chỉ có hai cảnh sát được phái tới, mà lại là hai cảnh sát bụng phệ đến nỗi ngay cả di chuyển cũng vô cùng khó khăn!
Hai người đấu năm người, nếu không có gì ngoài ý muốn, nhất định là đánh không lại, dù có dùng bình xịt cũng không lại. Sự thật có sức thuyết phục hơn lời nói, chức trách của cảnh sát quả nhiên chỉ là thu thập tàn cuộc mà thôi.
“Ai báo án?” Hắc Sát đi tới hỏi, với một thân thể khổng lồ như thế hắn vẫn có thể đứng lên được, thật khiến người ta khâm phục.
“Là tôi!” Kỷ Ngọc Nhàn tiến lên một bước trả lời, thần sắc không được tự nhiên, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng đối mặt cảnh sát nên trong lòng có chút hoảng sợ.
Hắc Bạch Song Sát quay đầu lại nhìn, thấy được dung mạo của Kỷ Ngọc Nhàn, hai người trước tiên chấn chỉnh cảnh phục. Quả nhiên là cầm thú, vô cùng chú trọng bề ngoài. Mắt lươn ti hí lộ ra dục vọng trần truồng, chắc là trong lòng bọn họ đã bắt đầu YY à nha!
“Tội phạm ở đâu?”
“Chỗ đó, đã bị trói lại rồi!”
Thiên Lộc Tử xen vào, thân thể khẽ chắn trước người của Kỷ Ngọc Nhàn, ngăn cản ánh mắt bỉ ổi của Hắc Bạch Song Sát. Đương nhiên là hắn cố ý làm vậy, hắn rất không thoải mái đối với hai con heo mập trước mặt.
Ánh mắt hoàn toàn bị ngăn trở, không cách nào nhìn thấy mỹ nhân, Hắc Bạch Song Sát sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi không hỏi cậu, cậu chen miệng vào làm gì?”
Ngoại trừ chuyện đang làm tình bị người quấy rầy, dễ dàng khiến người khác oán hận nhất chính là lúc đang ngắm người đẹp lại bị che hết tầm mắt. Vì vậy, không có bất kỳ thương lượng, Thiên Lộc Tử liền đúng đối tượng để Hắc Bạch Song Sát trút giận.
“Tôi nghĩ các là người đang hỏi tôi, tôi thật sự quá thất lễ rồi.” Thiên Lộc Tử cười nói, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, không hề có ý định rời đi.
“Hừ!” Hắc Bạch Song Sát tức giận hừ một tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Thiên Lộc Tử, mang bọn người Dương Quý ném lên xe cảnh sát, sau đó đi đến chiếc BMW 320, sau khi nhìn thấy ả kỹ nữ trong xe, mắt bọn hắn sáng rực như đèn cao áp.
Thiên Lộc Tử nheo mắt nhìn lại, mơ hồ thấy Hắc Bạch Song Sát cùng ả kỹ nữ kia nói chuyện gì đó, sau đó hai tay liền bóp bóp bộ ngực nhão nhoẹt của cô ả.
Một lát sau, Hắc Sát mặt mày xám xịt trở về, trong miệng còn lầm bà lầm bầm, còn Bạch Sát thì trực tiếp lái chiếc BMW hướng về cục cảnh sát Dương Thành.
Trong lúc mơ hồ, Thiên Lộc Tử tựa hồ còn thấy trong xe BMW, ả kỹ nữ kia đang ghé đầu vào dưới háng của Bạch Sát, ra sức phun ra nuốt vào. Chiếc BMW đang chạy theo kiểu lạng qua lạng lại, đại khái là người lái xe kia rất đang hưng phấn.
“Nhìn cái gì đó, đều CMN lên xe, chạy theo chiếc BMW về cục cảnh sát lấy lấy khẩu cung.” Hắc Sát nghiêm nghị hét lớn, tâm tình của hắn tựa hồ không được tốt.
Hắn và Bạch Sát bắt gặp kỹ nữ kia cùng lúc, vậy mà Bạch Sát được kỹ nữ kia dùng miệng phục vụ, còn hắn phải chịu đựng hạ thể căng cứng, một mình lái xe cảnh sát. Gặp chuyện như vậy, tin tưởng vô luận là ai, tâm tình cũng không dễ chịu.
Thiên Lộc Tử híp mắt, hai tay nắm lại giống như muốn đánh người nhưng lại bị cha con họ Kỷ đẩy lên xe.
Lấy tính tình ‘hiếm có’ của Thiên Lộc Tử, đánh lén cảnh sát tuyệt không kỳ quái. Biết rõ điểm này, cha con họ Kỷ há có thể để chuyện như vậy phát sinh, đánh lén cảnh sát là tội không nhẹ.
“Chờ một chút!” Sau khi đẩy Thiên Lộc Tử lên xe, cha con họ Kỷ đang định lên xe thì chợt nghe thanh âm của Hắc Sát từ phía sau truyền đến.
“Còn có chuyện gì sao?” Kỷ Trường Thiên cũng hết nhịn được rồi, giọng nói tràn đầy bất thiện. hắn không muốn gây chuyện, nhưng hắn cũng không sợ, một tên cảnh sát nho nhỏ hắn còn không để trong mắt.
“Vị tiểu thư này chắc hẳn bị hù dọa, để nàng ngồi xe cảnh sát a, xe cảnh sát có thể ổn định tinh thần.” Hắc Sát chỉ vào Kỷ Ngọc Nhàn, mặt đầy ‘chính khí’ mà nói.
Xe cảnh sát có thể ổn định tinh thần? Xe cảnh sát có chức năng này từ khi nào vậy?
Ý đồ của Hắc Sát có thể nói là: Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người người đều biết. Đơn giản là muốn Kỷ Ngọc Nhàn dùng miệng thổi kèn cho hắn, giống như ả kỹ kia đã phục vụ Bạch Sát.
Thấy Hắc Sát vô sỉ như vậy, Thiên Lộc Tử vô cùng tức giận, muốn từ trong xe lao ra đem hắn phế đi. Muốn đánh chú ý vào Kỹ mỹ nhân sao, xem lại mình đi con heo mập, người may mắn được Kỹ mỹ nhân thổi kèn chỉ có thể là ta, Thiên Lộc Tử này thôi.
Thiên Lộc Tử mới lao ra được nửa người liền nghe Kỷ Ngọc Nhàn nói: “Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã quan tâm, tôi cũng không có bị hù dọa, vậy nên không cần ngồi xe cảnh sát a.” Nói xong nàng hướng ghế sau của chiếc Santana ngồi xuống, ngực nàng tuy lớn nhưng nàng có đầu óc, như thế nào lại không biết ý đồ của Hắc Sát cơ chứ.
Ồ? Cảm giác không bình thường, vừa nóng lại vừa có một vật cứng ngắc đâm vào mông, đây không phải là ghế xe. Kỷ Ngọc Nhàn cả kinh, theo bản năng nhìn xuống thì phát hiện, nàng đang ngồi căn bản không phải ghế xe mà là đang ngồi trên đùi của Thiên Lộc Tử.
Thấy Kỷ Ngọc Nhàn cự tuyệt, Hắc Sát mặt âm tàn bước lên xe cảnh sát, trong lòng chắc đang nguyền rủa. Kỷ Trường Thiên cũng khởi động chiếc Santana, động cơ gầm rú vọt về phía trước.
Từ lúc xe chạy, Kỷ Ngọc Nhàn đã rời khỏi cái đùi êm ái của Thiên Lộc Tử, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lúc này, ánh mắt của nàng rất mê ly, mặt đỏ tới mang tai, trái tim đang loạn nhịp. Tuy đang cầm điện thoại chơi trò chơi nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt của nàng không hề tập trung, căn bản cũng không có nhìn màn hình của điện thoại.
Vừa rồi, tuy rằng chỉ tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, bộ phận nhạy cảm của Kỷ Ngọc Nhàn bị cây gậy của Thiên Lộc Tử chọc vào, lúc xe khởi động còn cọ qua cọ lại vài cái, làm cho toàn thân của nàng xuất hiện một loại cảm giác khác lạ.
*********
Trong phòng nghỉ trưa của cục cảnh sát Dương Thành đang diễn ra màn kịch chiến hai nam một nữ. Diễn viên không đâu xa lạ, chính là Hắc Bạch Song Sát cùng với ả kỹ nữ kia. Âm thanh rên rĩ không ngớt, nhưng chỉ vừa lên xuống vài cái, không đầy ba phút, Hắc Bạch Song Sát đã nộp vũ khí đầu hàng, nằm bất động như hai con chó chết.
Trên mặt của ả kỹ nữ thoáng hiện ra vẻ chán ghét, ả nắm lấy tay của Hắc Bạch Song Sát đang vân vê xí mụi của mình với khuôn mặt nịnh nọt.
Rõ ràng trong lòng chán ghét nhưng phải cố nịnh nọt, nhất định là có âm mưu, hơn nữa là âm mưu vô cùng lớn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.