Quyển 3 - Chương 1: La Phù thắng cảnh
Vọng Tưởng
21/03/2013
Hiện tại Âu Dương Quốc Vĩ thực sự là xuân phong đắc ý, nhìn bốn vị mỹ nhân đẹp tuyệt nhân gian bên người, đều lần lượt là phu nhân của mình, giang hồ bá nghiệp cũng có chút thành tựu, không nén nổi hả lòng hả dạ, tâm trạng cũng có chút lâng lâng. Nhân sinh một đời, cây cỏ mùa xuân. Bản thân cũng không tính sống uổng kiếp này, sự truy cầu của nam nhân, danh, lợi, mỹ nhân đều đã có. Đây đại khái gọi là tiêu sái tẩu nhất hồi.
Mỹ Mỹ, Phỉ Phỉ, Ngọc Khanh sáng sớm lúc thấy Dung Khiết Văn đi tới, khập khà khập khiễng, biết nàng tối hôm qua nhất định bị Vĩ ca khiến cho rất thảm, uống nhiều rượu như vậy, nói không chừng làm suốt một đêm. Đều che miệng lại lén lút cười, cười đến khiến Dung Khiết Văn đỏ mặt tía tai, lại không thể phát tác, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu phía dưới đuổi theo đánh các nàng, bất quá trong lòng lại ngọt ngào. sự khó chịu kia, không phải kinh nghiệm bản thân ngươi thì sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Một nam tứ nữ vui vui vẻ vẻ ngồi một chỗ ăn, đôi mắt mấy người nữ nhìn Âu Dương Quốc Vĩ đều tình ý tràn đầy, chân thành tình thâm. Mấy người đang thương lượng bước tiếp theo nên làm cái gì.
Âu Dương Quốc Vĩ mở miệng:"Nếu đã tới chân La Phù Sơn, ta nghĩ đi bái vọng gia gia và phụ mẫu Ngọc Khanh nàng một chút. Ba người các nàng có tính toán gì không?"
Nghe được Vĩ ca nói muốn đi bái vọng gia gia và phụ mẫu, Ngọc Khanh vui vẻ vô cùng, lập tức đưa môi thơm lên cho Vĩ ca. Nàng biết Vĩ ca còn muốn hướng phụ mẫu nàng cầu hôn, nàng cũng rất muốn kêu người trong nhà nhìn xem như ý lang quân của nàng nga, nàng biết, người trong nhà nhất định sẽ thích Vĩ ca. Trong lòng đối với hôn ước còn nhỏ mà gia gia đưa ra rất cảm kích a.
Nhìn hình dạng hồn nhiên vui vẻ của Ngọc Khanh, Mỹ Mỹ các nàng đều nở nụ cười. Hiện tại các nàng đã hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, ai cũng mở lòng với nhau cùng hưởng vui mừng. Khó có được nha, mấy người nữ nhân ở cùng một chỗ mà không tranh sủng.
"Vĩ ca, thiếp cũng muốn đến nhà Ngọc Khanh muội muội chơi nha. Chàng cho thiếp đi với được không?" Phỉ Phỉ người không chịu nổi tịch mịch nhất, đã sớm nghe nói La Phù Sơn là núi đứng đầu trăm núi ở Nam Việt , lại có nhiều cảnh tượng náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu phần của nàng nha.
Nghe thấy Phỉ Phỉ nhao nhao đòi đi, Mỹ Mỹ và Khiết Văn cũng muốn đi, đúng rồi, nếu không đi để các nàng quay về Tuệ Thành thật là nhàm chán a. Ngọc Khanh vừa thấy mấy người tỷ tỷ đều muốn đến nhà nàng, vui vẻ cười hi hi đến giúp đỡ các nàng nói với Vĩ ca.
Ban đầu, Âu Dương Quốc Vĩ còn thật sự muốn đến hướng gia gia và phụ mẫu Ngọc Khanh cầu hôn, bây giờ lại dẫn theo mấy mỹ nhân nữa tới cửa cầu hôn vậy tính sao đây. Nhưng không chịu nổi sự dây dưa của các nàng, đành phải cười cười đáp ứng, nghĩ thầm đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy, hy vọng gia gia và phụ mẫu Ngọc Khanh sẽ không trách tội mình khinh suất, muốn trách thì trách mình tuổi còn trẻ không hiểu chuyện đi.
"Ờ, Vĩ ca để chúng ta đi rồi, đi, nhanh đi chuẩn bị." Mấy mỹ phu nhân vui mừng cực độ đây mà.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn các nàng vui mừng như vậy, bản thân cũng cười theo.
La Phù Sơn tên khác là Đông Tiều Sơn, là một trong thập đại đạo giáo thánh sơn của Trung Quốc, sử học gia Hán triều Tư Mã Thiên từng ví La Phù Sơn là "Việt nhạc" . Nó ở tây bắc bộ Bác La huyện Nam Việt, bên bờ Đông Giang. Ngọn núi cao nhất La Phù Sơn là Phi Vân Phong, cao một ngài hai trăm chín mươi sáu thước. Ngoài thế núi hùng vĩ, phong cảnh tú lệ, khí hậu bốn mùa dễ chịu, được tiếng là "Lĩnh Nam đệ nhất sơn ". Bắc Tống Tô Đông Pha từng ở đây làm ra câu danh ngôn: "La phù sơn hạ tứ thì xuân, lô kết dương mai thứ đệ tân. Nhật đạm lệ chi tam bách khỏa, bất từ trường tác lĩnh nam nhân" mà khiến cho La Phù Sơn tiếng vang hậu thế.
Nhà của Hoa Ngọc Khanh ngay trong một sơn cốc bằng phẳng ở giữa sườn núi Phi Vân Phong, năm xưa sau khi "La Phù Kiếm Tiên "Hoa Tử Cường Hoa lão tiền bối phong kiếm, liền đặt tên nơi đây là "Tuyệt Kiếm cốc".
Đoàn người dưới sự hướng dẫn của Hoa Ngọc Khanh, một đường đi qua có thác Bạch Ly xưng là "Sương mù mờ ảo nóng đến tận trời cao, mười dặm thổi tới xương cũng lạnh", rồi lại đi qua động thác Hoàng Long"Phong đầu lưỡng đạo bộc bố thủy, phi tác mãn thiên phong vũ thanh", một đường kỳ sơn tú thủy khiến mấy người Âu Dương Quốc Vĩ đều sách sách xưng kỳ, đối với tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên rất là cảm thán, Âu Dương Quốc Vĩ mặc dù sống trên núi cao nhiều năm nhiều như vậy, thấy nơi đây, cũng hiểu được so với Cửu Phong Sơn chỉ có hơn chứ không có kém a.
Đi lên phía trước liền đến suối Trác Tích, tiếp qua đó chính là "Tuyệt Kiếm cốc" rồi.
Tới suối Trác Tích, Âu Dương Quốc Vĩ thấy tất cả mọi người có chút mệt mỏi, liền đề nghị trước tiên nghỉ ngơi rồi đi tiếp. Mắt thấy sắp về đến nhà, Hoa Ngọc Khanh là nhớ nhà da diết, nhưng thấy mấy tỷ tỷ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, liền dẫn mọi người tới suối Trác Tích, uống nước, rửa cái mặt. Chỉ thấy nước suối dập dềnh sóng nước, trong suốt thấy đáy, tay vừa buông ra, một cỗ cảm giác mát mẻ liền nổi lên, cả người đều sảng khoái hơn nhiều, bưng nước lên, uống vào miệng, có chút ý vị ngọt thanh, thấm vào ruột gan. Đây chính là thứ nước uống ở Tuệ Thành không sao bằng được.
Nói về suối Trác Tích phải đưa ra một chút, Tô Đông Pha năm đó hết sức tôn sùng, ở đây từng viết ra "Tuyền dũng nhi xuất, mãn nhi bất dật, cấp nhi bất ???, thanh liệt cam điềm" câu thơ nổi tiếng. Vị: sơn không ở cao, có tiên tắc danh; thủy không ở thâm, có long tắc linh.
Không nói lạc đề nữa, quay lại với đoàn người của chúng ta thôi. Qua suối Trác Tích, liền đến trước Giải Kiếm thạch năm xưa "La Phù Kiếm Tiên "Hoa lão tiền bối định ra.
Một người trung niên nhân chừng hơn bốn mươi tuổi nghênh đón, cười ha hả nói:"Ha ha, tiểu thư đã trở về. Lão gia đã nói qua , Âu Dương thiếu hiệp và kiếm của mấy nữ hiệp không cần cởi, cứ trực tiếp mang theo vào cốc. Nói như vậy nhóm bọn họ đã sớm nằm trong nhãn tuyến của người Hoa gia. Không bỏ kiếm, thực sự đã phá cái lệ hơn ba mươi năm nay ở "Tuyệt Kiếm cốc", xem ra Hoa lão tiền bối đối với Âu Dương Quốc Vĩ thực sự có biệt đãi nha.
Âu Dương Quốc Vĩ thấy người nọ đi lại trầm ổn, nhãn thần tinh quang nhiếp nhân, huyệt Thái Dương nhô cao, không cần phải nói, nhất định là một võ học cao thủ.
" Hoa thúc, thúc sao biết chúng ta muốn về đây." Ngọc Khanh chạy tới thân thiết nói. Xem ra người này trong Hoa phủ thân phận không thấp.
"Ha ha, ngươi vừa đến chân núi, thì có người báo lên đây." Hoa thúc nói với Ngọc Khanh, con mắt lướt đến chỗ Âu Dương Quốc Vĩ, trong ánh mắt rất có ý khen ngợi.
"Tại hạ Âu Dương Quốc Vĩ, mạo muội đến đây. . ." Âu Dương Quốc Vĩ chắp tay, nói.
"Âu Dương thiếu hiệp không cần quá khách khí, chúng ta cũng là người một nhà rồi." Hoa thúc cắt lời Âu Dương Quốc Vĩ nói: "Các người mau vào đi thôi, Hoa lão gia tử trước sảnh đang chờ các người đó."
Lời nói lọt vào trong tai Hoa Ngọc Khanh và Âu Dương Quốc Vĩ , quả thật còn ngọt hơn ăn đường nha.
Đoàn người nối đuôi nhau tiến vào phòng khách.
"Gia gia!" Hoa Ngọc Khanh nhảy về phía trước, kêu lên nhào vào lòng một người lão nhân.
"Ha ha, Ngọc nhi ngoan của ta rốt cục cũng chịu về thăm nhà rồi?" Lão nhân cười cười nói trêu. Tay vỗ về mái tóc Ngọc Khanh, trong mắt tràn ngập hiền từ nhìn nàng.
"Ân, gia gia." Ngọc Khanh trong lòng gia gia làm nũng. Rất ấm áp nga, Âu Dương Quốc Vĩ nhìn hai ông cháu họ, không biết vì sao, trong lòng đau xót, nước mắt cũng suýt chút nữa chảy xuống.
Chỉ thấy Hoa lão tiền bối vóc người khôi ngô, eo lưng thẳng tắp, đôi mắt thần quang nội liễm, tóc mi đã toàn bộ trắng, một bộ râu phiêu trước ngực, thật có dáng dấp tiên phong đạo cốt.
"Được rồi, Ngọc nhi, đừng làm nũng với gia gia nữa. Con cứ để cái dạng này đối với khách nhân dẫn về sao. Còn không mau giới thiệu họ với chúng ta một chút." Một trung niên nữ nhân tướng mạo ung dung hoa lệ, tràn ngập từ ái cười mở miệng nói.
Không cần phải cũng biết đây là mẹ của Hoa Ngọc Khanh. Thấy hình dạng bà, cũng không giống bệnh lâu mới khỏi. Xem ra nhánh Thiên Niên Dã Sơn tham thật đúng là có tác dụng.
Kế tiếp, quá trình giới thiệu chúng ta sẽ không phải tốn nhiều giấy mực. Trong bầu không khí ấm áp dễ chịu, việc cầu hôn của Âu Dương Quốc Vĩ tự nhiên cũng được gia gia và phụ mẫu Ngọc Khanh chấp nhận.
Toàn bộ người của Phi Vân Phong "Tuyệt Kiếm cốc", biết tiểu thư định thân rồi, đều trong bầu không khí tràn trề vui sướng...
Mỹ Mỹ, Phỉ Phỉ, Ngọc Khanh sáng sớm lúc thấy Dung Khiết Văn đi tới, khập khà khập khiễng, biết nàng tối hôm qua nhất định bị Vĩ ca khiến cho rất thảm, uống nhiều rượu như vậy, nói không chừng làm suốt một đêm. Đều che miệng lại lén lút cười, cười đến khiến Dung Khiết Văn đỏ mặt tía tai, lại không thể phát tác, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu phía dưới đuổi theo đánh các nàng, bất quá trong lòng lại ngọt ngào. sự khó chịu kia, không phải kinh nghiệm bản thân ngươi thì sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Một nam tứ nữ vui vui vẻ vẻ ngồi một chỗ ăn, đôi mắt mấy người nữ nhìn Âu Dương Quốc Vĩ đều tình ý tràn đầy, chân thành tình thâm. Mấy người đang thương lượng bước tiếp theo nên làm cái gì.
Âu Dương Quốc Vĩ mở miệng:"Nếu đã tới chân La Phù Sơn, ta nghĩ đi bái vọng gia gia và phụ mẫu Ngọc Khanh nàng một chút. Ba người các nàng có tính toán gì không?"
Nghe được Vĩ ca nói muốn đi bái vọng gia gia và phụ mẫu, Ngọc Khanh vui vẻ vô cùng, lập tức đưa môi thơm lên cho Vĩ ca. Nàng biết Vĩ ca còn muốn hướng phụ mẫu nàng cầu hôn, nàng cũng rất muốn kêu người trong nhà nhìn xem như ý lang quân của nàng nga, nàng biết, người trong nhà nhất định sẽ thích Vĩ ca. Trong lòng đối với hôn ước còn nhỏ mà gia gia đưa ra rất cảm kích a.
Nhìn hình dạng hồn nhiên vui vẻ của Ngọc Khanh, Mỹ Mỹ các nàng đều nở nụ cười. Hiện tại các nàng đã hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, ai cũng mở lòng với nhau cùng hưởng vui mừng. Khó có được nha, mấy người nữ nhân ở cùng một chỗ mà không tranh sủng.
"Vĩ ca, thiếp cũng muốn đến nhà Ngọc Khanh muội muội chơi nha. Chàng cho thiếp đi với được không?" Phỉ Phỉ người không chịu nổi tịch mịch nhất, đã sớm nghe nói La Phù Sơn là núi đứng đầu trăm núi ở Nam Việt , lại có nhiều cảnh tượng náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu phần của nàng nha.
Nghe thấy Phỉ Phỉ nhao nhao đòi đi, Mỹ Mỹ và Khiết Văn cũng muốn đi, đúng rồi, nếu không đi để các nàng quay về Tuệ Thành thật là nhàm chán a. Ngọc Khanh vừa thấy mấy người tỷ tỷ đều muốn đến nhà nàng, vui vẻ cười hi hi đến giúp đỡ các nàng nói với Vĩ ca.
Ban đầu, Âu Dương Quốc Vĩ còn thật sự muốn đến hướng gia gia và phụ mẫu Ngọc Khanh cầu hôn, bây giờ lại dẫn theo mấy mỹ nhân nữa tới cửa cầu hôn vậy tính sao đây. Nhưng không chịu nổi sự dây dưa của các nàng, đành phải cười cười đáp ứng, nghĩ thầm đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy, hy vọng gia gia và phụ mẫu Ngọc Khanh sẽ không trách tội mình khinh suất, muốn trách thì trách mình tuổi còn trẻ không hiểu chuyện đi.
"Ờ, Vĩ ca để chúng ta đi rồi, đi, nhanh đi chuẩn bị." Mấy mỹ phu nhân vui mừng cực độ đây mà.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn các nàng vui mừng như vậy, bản thân cũng cười theo.
La Phù Sơn tên khác là Đông Tiều Sơn, là một trong thập đại đạo giáo thánh sơn của Trung Quốc, sử học gia Hán triều Tư Mã Thiên từng ví La Phù Sơn là "Việt nhạc" . Nó ở tây bắc bộ Bác La huyện Nam Việt, bên bờ Đông Giang. Ngọn núi cao nhất La Phù Sơn là Phi Vân Phong, cao một ngài hai trăm chín mươi sáu thước. Ngoài thế núi hùng vĩ, phong cảnh tú lệ, khí hậu bốn mùa dễ chịu, được tiếng là "Lĩnh Nam đệ nhất sơn ". Bắc Tống Tô Đông Pha từng ở đây làm ra câu danh ngôn: "La phù sơn hạ tứ thì xuân, lô kết dương mai thứ đệ tân. Nhật đạm lệ chi tam bách khỏa, bất từ trường tác lĩnh nam nhân" mà khiến cho La Phù Sơn tiếng vang hậu thế.
Nhà của Hoa Ngọc Khanh ngay trong một sơn cốc bằng phẳng ở giữa sườn núi Phi Vân Phong, năm xưa sau khi "La Phù Kiếm Tiên "Hoa Tử Cường Hoa lão tiền bối phong kiếm, liền đặt tên nơi đây là "Tuyệt Kiếm cốc".
Đoàn người dưới sự hướng dẫn của Hoa Ngọc Khanh, một đường đi qua có thác Bạch Ly xưng là "Sương mù mờ ảo nóng đến tận trời cao, mười dặm thổi tới xương cũng lạnh", rồi lại đi qua động thác Hoàng Long"Phong đầu lưỡng đạo bộc bố thủy, phi tác mãn thiên phong vũ thanh", một đường kỳ sơn tú thủy khiến mấy người Âu Dương Quốc Vĩ đều sách sách xưng kỳ, đối với tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên rất là cảm thán, Âu Dương Quốc Vĩ mặc dù sống trên núi cao nhiều năm nhiều như vậy, thấy nơi đây, cũng hiểu được so với Cửu Phong Sơn chỉ có hơn chứ không có kém a.
Đi lên phía trước liền đến suối Trác Tích, tiếp qua đó chính là "Tuyệt Kiếm cốc" rồi.
Tới suối Trác Tích, Âu Dương Quốc Vĩ thấy tất cả mọi người có chút mệt mỏi, liền đề nghị trước tiên nghỉ ngơi rồi đi tiếp. Mắt thấy sắp về đến nhà, Hoa Ngọc Khanh là nhớ nhà da diết, nhưng thấy mấy tỷ tỷ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, liền dẫn mọi người tới suối Trác Tích, uống nước, rửa cái mặt. Chỉ thấy nước suối dập dềnh sóng nước, trong suốt thấy đáy, tay vừa buông ra, một cỗ cảm giác mát mẻ liền nổi lên, cả người đều sảng khoái hơn nhiều, bưng nước lên, uống vào miệng, có chút ý vị ngọt thanh, thấm vào ruột gan. Đây chính là thứ nước uống ở Tuệ Thành không sao bằng được.
Nói về suối Trác Tích phải đưa ra một chút, Tô Đông Pha năm đó hết sức tôn sùng, ở đây từng viết ra "Tuyền dũng nhi xuất, mãn nhi bất dật, cấp nhi bất ???, thanh liệt cam điềm" câu thơ nổi tiếng. Vị: sơn không ở cao, có tiên tắc danh; thủy không ở thâm, có long tắc linh.
Không nói lạc đề nữa, quay lại với đoàn người của chúng ta thôi. Qua suối Trác Tích, liền đến trước Giải Kiếm thạch năm xưa "La Phù Kiếm Tiên "Hoa lão tiền bối định ra.
Một người trung niên nhân chừng hơn bốn mươi tuổi nghênh đón, cười ha hả nói:"Ha ha, tiểu thư đã trở về. Lão gia đã nói qua , Âu Dương thiếu hiệp và kiếm của mấy nữ hiệp không cần cởi, cứ trực tiếp mang theo vào cốc. Nói như vậy nhóm bọn họ đã sớm nằm trong nhãn tuyến của người Hoa gia. Không bỏ kiếm, thực sự đã phá cái lệ hơn ba mươi năm nay ở "Tuyệt Kiếm cốc", xem ra Hoa lão tiền bối đối với Âu Dương Quốc Vĩ thực sự có biệt đãi nha.
Âu Dương Quốc Vĩ thấy người nọ đi lại trầm ổn, nhãn thần tinh quang nhiếp nhân, huyệt Thái Dương nhô cao, không cần phải nói, nhất định là một võ học cao thủ.
" Hoa thúc, thúc sao biết chúng ta muốn về đây." Ngọc Khanh chạy tới thân thiết nói. Xem ra người này trong Hoa phủ thân phận không thấp.
"Ha ha, ngươi vừa đến chân núi, thì có người báo lên đây." Hoa thúc nói với Ngọc Khanh, con mắt lướt đến chỗ Âu Dương Quốc Vĩ, trong ánh mắt rất có ý khen ngợi.
"Tại hạ Âu Dương Quốc Vĩ, mạo muội đến đây. . ." Âu Dương Quốc Vĩ chắp tay, nói.
"Âu Dương thiếu hiệp không cần quá khách khí, chúng ta cũng là người một nhà rồi." Hoa thúc cắt lời Âu Dương Quốc Vĩ nói: "Các người mau vào đi thôi, Hoa lão gia tử trước sảnh đang chờ các người đó."
Lời nói lọt vào trong tai Hoa Ngọc Khanh và Âu Dương Quốc Vĩ , quả thật còn ngọt hơn ăn đường nha.
Đoàn người nối đuôi nhau tiến vào phòng khách.
"Gia gia!" Hoa Ngọc Khanh nhảy về phía trước, kêu lên nhào vào lòng một người lão nhân.
"Ha ha, Ngọc nhi ngoan của ta rốt cục cũng chịu về thăm nhà rồi?" Lão nhân cười cười nói trêu. Tay vỗ về mái tóc Ngọc Khanh, trong mắt tràn ngập hiền từ nhìn nàng.
"Ân, gia gia." Ngọc Khanh trong lòng gia gia làm nũng. Rất ấm áp nga, Âu Dương Quốc Vĩ nhìn hai ông cháu họ, không biết vì sao, trong lòng đau xót, nước mắt cũng suýt chút nữa chảy xuống.
Chỉ thấy Hoa lão tiền bối vóc người khôi ngô, eo lưng thẳng tắp, đôi mắt thần quang nội liễm, tóc mi đã toàn bộ trắng, một bộ râu phiêu trước ngực, thật có dáng dấp tiên phong đạo cốt.
"Được rồi, Ngọc nhi, đừng làm nũng với gia gia nữa. Con cứ để cái dạng này đối với khách nhân dẫn về sao. Còn không mau giới thiệu họ với chúng ta một chút." Một trung niên nữ nhân tướng mạo ung dung hoa lệ, tràn ngập từ ái cười mở miệng nói.
Không cần phải cũng biết đây là mẹ của Hoa Ngọc Khanh. Thấy hình dạng bà, cũng không giống bệnh lâu mới khỏi. Xem ra nhánh Thiên Niên Dã Sơn tham thật đúng là có tác dụng.
Kế tiếp, quá trình giới thiệu chúng ta sẽ không phải tốn nhiều giấy mực. Trong bầu không khí ấm áp dễ chịu, việc cầu hôn của Âu Dương Quốc Vĩ tự nhiên cũng được gia gia và phụ mẫu Ngọc Khanh chấp nhận.
Toàn bộ người của Phi Vân Phong "Tuyệt Kiếm cốc", biết tiểu thư định thân rồi, đều trong bầu không khí tràn trề vui sướng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.