Phong Lưu

Chương 192: Công chúa coi lén sách H

Ngũ Lang Thúc

26/03/2013

Hội nghị kéo dài từ sáng cho đến tối, sau khi thương thảo một cách cẩn thận, cuối cùng mọi người cũng đi đến nhất trí chấp nhận đề nghị của Đường Tiểu Đông. Kỳ thực bọn họ cũng đã cùng đường, không chống đỡ nổi thì sẽ xong đời, chết cũng phải chống đỡ, cùng lắm thì phá sản.

Trận chiến thảm liệt vẫn còn tiếp tục, cuối cùng xem tiền tài quyền thế bên nào hùng hậu hơn, ai có thể trụ được lâu hơn chính là người chiến thắng. Sau khi toàn bộ Thương gia của Thương minh Phúc Ngọc tuyên bố bán hàng với giá gốc, giới kinh doanh lập tức xuất hiện một cơn địa chấn cấp n.

Bán với giá gốc, không thu một phân lợi nhuận nào?

Điên rồi, thế giới này điên hết cả rồi.

Không hạ giá sẽ không có khách hàng, không có khách hàng, hàng hóa sẽ bị ứ đọng, tồn kho. Đành phải nước mắt cùng máu vào trong tim, mạo xưng hảo hán mà tiếp tục hạ giá!

Tuy rằng dãy cửa hàng đối diện vắng vẻ, còn cửa hàng bên mình đông như trẩy hội, nhưng ai có thể cười được!

Khách càng nhiều, hàng hóa bán đi càng nhiều, tổn thất càng lớn, như vậy ai còn cười được?

Chứng kiến khách hàng thỏa mãn mang theo rất nhiều rất nhiều hàng hóa ra đi, trái tim đang run rẩy vì nhỏ máu...

Đây chính là lợi nhuận mà bản thân phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm về được, cứ như vậy trơ mắt nhìn khách hàng lấy đi, ai lại không đau lòng?

Máu và nước mắt thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong tim. Thực đắng, cho dù thuốc đắng dường như cũng ngọt hơn một chút!

Nếu chuyện này còn tiếp tục kéo dài quả thực là không khác gì đang lấy mạng người ta.

Đại chiến hạ giá thảm thiết gian nan kéo dài suốt một tháng, đám lão bản khóc không ra nước mắt, khổ không bút nào tả xiết. Vui vẻ nhất chính là tầng lớp dân nghèo, giá hàng cực kỳ rẻ chỉ có kẻ đần mới không mua.

Ngày bình thường, năm lượng mới mua được một tấm vải bông bây giờ chỉ cần hai lượng hai. Các cô nương cao hứng đến nỗi suýt chút nữa vác luôn cả đồ sính lễ tích cóp trong nhiều năm ra mua hàng. Lụa đỏ chính là đồ vật phải dùng khi xuất giá, tuy rằng nhà chồng vẫn chỉ là giấc mộng xa xôi. Bất quá hiện tại rẻ như vậy, đương nhiên là phải mua một ít để tích trữ rồi. Quần áo mùa đông chăn,mền, chăn,mền, vỏ chăn, màn đều đã cũ kỹ, sắp không dùng được nữa rồi, vốn định tiết kiệm một khoản, bất quá giá rẻ như vậy, cứ cắn răng mà mua thôi, đây là nhu yêu phẩm, không mua không được mà.

Còn có một vài thứ tạp nham, giống như là gia vị cho món gà vịt ngày tết cũng có thể bảo quản được trong một thời gian dài. Quá tiện nghi, cứ mua trước đã, dù sao sau này đều cần dùng tới.

Gạo, càng không cần phải nói, mỗi ngày đều dùng tới, giá cả cực rẻ. Dùng xe cút kít, xe bò, xe ngựa kéo, mua thêm vài cái vạc lớn mà đựng... cũng có thể cất trữ trong một thời gian dài rồi. Tóm lại, song phương hao tổn quả thực vô cùng thảm liệt, chỉ có khách hàng bình dân là cười đến không ngậm miệng lại được.

Hết tháng thứ hai, rốt cục cũng có người không nhịn nổi, xác thực mà nói, phải là không chịu nổi

Kẻ đầu tiên không chịu nổi chính là đám lão bản của Thương minh Kim Nguyên. Mấy vị phó minh chủ của bọn hắn đều là kẻ tài đại khí thô, tổn thất một điểm không đáng là gì, nhưng những lão bản làm ăn vừa và nhỏ thì không chịu nổi. Nếu còn tiếp tục chơi, chỉ là

cả vốn lẫn lãi đều về con số không.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của tuyệt đại bộ phận minh viên, Thương Minh không thể không một lần nữa tổ chức hội nghị. Kỳ thực hội nghị vẫn không ngừng được tổ chức, chẳng qua là không tìm được biện pháp giải quyết mà thôi. Minh chủ của tam đại thương minh lần thứ nhất trịnh trọng tổ chức hội nghị thương thảo về vấn đề giá cả.

Trải qua đàm phán gian nan, rốt cục song phương cũng đạt thành hiệp nghị.

Bình ổn, thống nhất lại giá cả, không bên nào được tự tiện hạ giá. Một khi phát hiện lập tức sẽ bị Thương Minh nghiêm khắc chế tài.

Coi như __________nhượng bộ, Thương minh Phúc Ngọc chấp nhận điều kiện đề cao gấp đôi điểm tích lũy để có thể vui chơi miễn phí tại trung tâm ngu nhạc, người tiêu dùng gia cảnh phi thường nghèo khó tuyệt đối không có cách nào đạt đủ điều kiện yêu cầu để có thể tham gia

vui chơi miễn phí tại trung tâm ngu nhạc.

Bề ngoài là Thương minh Phúc Ngọc nhượng bộ, kỳ thực mọi người đều tinh tường, trận chiến giá cả này, người chiến thắng chính là Thương minh Phúc Ngọc, là Đường Tiểu Đông.

Vương Nguyên Bảo được xưng là Đại Đường đệ nhất thủ phú, đối với trận đại chiến giá cả này lại thúc thủ vô sách, mặc cho Đường Tiểu Đông phát triển, chứng tỏ lão đã không còn phách lực như trước. Không ít người cho rằng Đường Tiểu Đông đã vượt qua Vương Nguyên Bảo. Tuy rằng tiền tài quyền thế vẫn kém xa, nhưng có thể khẳng định, không đến mười năm, danh xưng Đại đường đệ nhất thủ phú sẽ rơi vào trong tay Đường Tiểu Đông.

Nữ tử Đại Đường lấy hai từ đầy đặn làm vẻ vang, tuy nhiên sau khi sườn xám xuất hiện, bên trong tầng lớp thiên kim tiểu thư quý tộc lặng lẽ xuất hiện phong trào giảm béo.

Sườn xám phá vỡ hình tượng trang phục nữ tính truyền thống, chỉ có nữ tử dáng người phù hợp, mặc vào sườn xám mới có thể phô bày đường cong ưu mỹ của nó. Nếu như dáng người quá mập mạp, mặc vào sẽ lộ ra một phần thịt thừa, quả thực rất là khó coi.

Tuy rằng mấy bộ y phục thục nữ vừa mới đưa ra thị trường cũng từng nhấc lên một vài làn sóng nhỏ, nhưng sườn xám vẫn là y phục nữ tử Đại Đường yêu thích nhất.

Nội y phong cách mới mặc rất thoải mái dễ chịu, lại còn có thể phụ giúp bày ra đường cong ưu mỹ của thân thể, còn có tác dụng tuyệt vời trong chuyện phòng the. Tóm lại kiểu nội y cổ điển như cái yếm đã hoàn toàn rời khỏi thị trường, rút lui khỏi đời sống sinh hoạt của nữ tử Đại Đường.

Phát minh băng vệ sinh cùng giấy vệ sinh lại càng mang đến cho nữ tử Đại Đường tin mừng lớn lao. Có lẽ, một vài nữ tử không biết được danh tính của đương kim hoàng đế, nhưng danh tiếng của Lôi châu Đường đại công tử, tuyệt đối được bọn họ khắc sâu trong phương tâm.

Đưa vào thời cổ đại này nhưng tri thức tiên tiến từ thời đại máy tính, bom nguyên tử có ảnh hưởng đến dòng lịch sử hay không? Căn bản Đường Tiểu Đông không thèm quan tâm, dù sao bản thân đã lạc vào xã hội chế độ phong kiến này, tìm cách hỗn tại đây mới là vương đạo, chuyện khác không cần quan tâm.

Hôm nay lại là một ngày vô cùng tốt lành, dập đầu dâng hương, tắm rửa thay quần áo, rốt cục cũng được giải phóng. Nói cách khác có thể bắt đầu đại khai sát giới rồi, hắc hắc... Trong đầu vui vẻ, bất quá quá nhiều phiền não, chỉ sợ có chút vui quá hóa buồn. Ngoại trừ Đường Điềm chưa đủ lớn để hiểu chuyện, khuôn mặt chúng nữ đều ửng hồng, mị nhãn như tơ, trong ngượng ngùng ẩn hàm xuân tình ôn nhu rung động tâm hồn.

Chịu tang nửa năm, nửa năm hắn làm khổ hạnh tăng, đều dài đằng đẵng, thực đúng là gian nan, có lẽ Kha Vân Tiên từng trải, Lôi Mị đã thưởng thức qua trái cấm đồng dạng cũng sống không tốt lành gì...

Phượng cô cô, Đường Nhu, còn có Lý Đằng Giao tuy rằng vẫn bảo trì được tấm thân xử nữ, bất quá cũng coi như đã được thưởng thức qua tư vị dục tiên dục tử, lúc này đều tràn đầy biểu lộ xấu hổ chờ đợi phụ quân khi phụ tối nay. Đường Tiểu Đông hận không thể tổ chức đại hội già thiên, bất quá liều cái mạng nhỏ này chỉ sợ cũng chỉ có thể chống đỡ nổi ba người, chơi không nổi, thực sự là muốn treo cổ!

Lão bà nhiều đương nhiên thoải mái, bất quá toàn bộ lão bà đều muốn trong cùng một ngày, như vậy là thì quả thực là đại nạn rồi.

Để ca ăn xuân dược? Đây là rút củi dưới đáy nồi, không mặc áo lá mà mặc áo dú, có quỷ mới biết được tương lai có để lại di chứng gì không.

Hiện tại, 36 kế tẩu vi thượng sách.

Đến trường đương nhiên chính là cái cớ tốt nhất.

Mang theo Tần Thiên Bảo nghênh ngang xuất môn, vào thư viện, hắn không có đi đến học đường mà trực tiếp tìm Giám Sát Ngự Sử Giám Sát Ngự Sử Lâm đại nhân. Còn vài tháng nữa là đến đợt khoa khảo rồi, hắn muốn hỏi qua một vài chuyện nhỏ. Lâm đại nhân thụ sủng nhược kinh, lập tức dâng trà, biểu lộ vô cùng nịnh nọt.

- Lâm đại nhân, mỗi đợt khoa khảo sẽ có bao nhiêu người trúng tuyển?

Đường Tiểu Đông đi thẳng vào vấn đề.

Lâm đại nhân không rõ ý của hắn, ngẩn ngơ, cẩn thận hồi đáp.

- Một lần sẽ tuyển chọn ra tầm 15 người.

- A.

Đường Tiểu Đông a lên một tiếng cười cười.

- Đa tạ Lâm đại nhân.



Nói xong cùng Tần Thiên Bảo nghênh ngang rời đi, chỉ để lại Lâm đại nhân vẫn đừng ngẩn ra vì không hiểu mô tê gì cả.

Đường Tiểu Đông mang theo Tần Thiên Bảo đi thẳng đến thành Trường An. Hắn tự nhiên là đã có chủ ý, bằng vào trình độ lẹt đẹt biết được vài chữ phồn thể như hắn, tuyệt đối đựng vị trí thứ nhất từ dưới lên, công danh đối với hắn mà nói, quả thực chỉ là cứt chó.

Bất quá, nếu như vậy, chỉ sợ các mỹ nữ vốn tràn đầy kỳ vọng đối với hắn sẽ thất vọng đến thương tâm rơi lệ mất.

Dù sao quan trường đen tối, có quan hệ mà không lợi dụng được chính là đồ đần.

Mang đại chiêu bài bằng vàng Lý Lâm Phủ ra áp chế người, dù sao cũng phải đứng đạt được vị trí thứ 5 trong sáu người đứng đầu.

Còn mấy thứ kim trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, có nhận cũng chỉ cảm thấy xấu hổ, hắc hắc. Dù sao cũng là một câu trả lời thỏa đáng cho các vị mỹ nhân, đương nhiên, trong nội tâm các nàng vẫn sẽ thất vọng. Bất quá mã hữu thất đề, nhân hữu thất thủ mà. Trong đầu nghĩ thông suốt, quả thực là vô cùng cao hứng, mang theo Tần Thiên Bảo vòng vèo quanh co rời khỏi thành Trường An, hướng về phía biệt viện của trưởng công chúa Ngọc Chân. Hắn nghĩ rất kỹ rồi, các mỹ nữ trong nhà, nước đã đun sôi, lông đã vặt sạch, chỉ chờ làm thịt thôi. Còn trưởng công chúa Ngọc Chân thầm mến một siêu cấp đại ngưu nhân đã n năm --- thi tiên Lý Thái Bạch, không rèn sắt khi còn nóng, sắp hạ nồi còn để nàng bay mất, đó mới là chuyện ân hận nhất trong đời.

Còn Hà Hiểu Nguyệt nữa, tuy rằng sắp gạo nấu thành cơm, bất quá còn một đại phiền toái Ngạo Phong, hơn nữa còn có phụ thân Hiểu Nguyệt, Hà Ngụy, cửa ải này cũng khó mà qua được. Tóm lại, trước hết cứ xơi trưởng công chúa Ngọc Chân đã, Hà Hiểu Nguyệt cũng phải nhanh chóng xơi tái nàng.

Một khi gạo nấu thành cơm rồi, muốn chạy cũng không được!

Thời hiện đại, quan hệ nam nữ rất cởi mở, cao hứng thì lên giường, không hài lòng thì bai bai. Thời cổ đại, danh tiết của nữ nhân so với tính mạng còn trọng yếu hơn, cho nên, hắc hắc, vì mỹ nhân, cho dù là thủ đoạn hèn hạ thì hèn hạ... Lão tử mặc kệ, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ ngay cả nước rửa chân cũng không có mà uống.

Hắn mang theo kích động đi thẳng tới biệt viện Phượng Minh.

Trong khung cảnh non xanh nước biếc, biệt viện Phượng Minh đặc biệt u tĩnh, ngoại trừ hạ nhân canh cổng, bên ngoài đại môn vô cùng im ắng. Biết được tin trưởng công chúa Ngọc Chân vẫn còn ở trong biệt việt, Đường Tiểu Đông mừng rỡ vỗ đùi đến đốp một cái. Hắn đã là khách quen của của biệt viện Phượng Minh, hạ nhân canh cổng tự nhiên không dám ngăn trở, cần phái người vào thông báo cho trưởng công chúa, vừa vặn một tiểu đạo cô đi tới, cứ giao cho nàng dẫn người vào.

Đi phía sau thưởng thức vòng eo nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân đung đưa phong tình động lòng người, Đường Tiểu Đông đột nhiên thở dài một tiếng. Tiểu đạo cô từng dẫn đường cho hắn mấy lần, hai người đã sớm quen biết, thanh âm thở dài của hắn lớn như thế, không khỏi khẽ giật mình, dừng bước lại, quay đầu hiếu kỳ hỏi.

- Vì sao Đường công tử lại thở dài?

Đường Tiểu Đông một bộ rất là nghiêm túc, đắc ý nói.

- Vài ngày không gặp, tiểu đạo cô trổ mã càng ngày càng xinh đẹp rồi, tiên tử Hằng Nga trên trời cũng không có gì hơn, chỉ là không biết công tử nhà ai có phúc khí, ha ha...

Khuôn mặt tiểu đạo cô hồng lên, che miệng cười.

- Aizz, khó trách Đường công tử lại có được nhiều hồng nhan như vậy, lời trong miệng đều là đường mật mà.

Trong thiên hạ, có nữ tử nào lại không để ý đến dung mạo của bản thân, tuy rằng lời nói của Đường Tiểu Đông có chút lỗ mãng, bất quá mọi lần đã sớm quen với việc bị hắn đùa bỡn. Được hắn tán thưởng như vậy, biết rõ là vuốt mông ngựa, nhưng trong lòng tiểu đạo cô vẫn vô cùng ngọt ngào, tựa như là đang uống mật ong vậy.

Đường Tiểu Đông vái một cái thực sâu nói.

- Mỗi lần đều phiền tiểu tiên cô dẫn đường, tại hạ vô cùng xấu hổ, phía trước đã làm thư phòng của trưởng công chúa Ngọc Chân, tại hạ đã sớm quen thuộc đường đi, không làm phiền tiểu tiên cô nữa, ha ha.

- Cũng được.

Tiểu đạo cô đối với hắn rất tín nhiệm, bất quá vẫn dặn dò hắn trước khi vào nhất định phải gõ cửa, tránh cho trưởng công chúa tức giận.

- Đó là việc đương nhiên.

Đường Tiểu Đông liên tục gật gật đầu.

Đi đến trước cửa thư phòng của trưởng công chúa Ngọc Chân, vốn đang định giơ tay gõ cửa, ngẫm nghĩ thế nào hắn lại buông xống.

Không bằng đột nhiên tập kích nàng, hắc hắc.

Hắn lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước vào, sau đó khóa cửa lại, chậm rãi đi vào bên trong.

Đúng lúc bước vào bên trong, tiếng rên rỉ trầm thấp đứt quãng chợt chui vào lỗ tai Đường Tiểu Đông.

Bà mẹ nó, thanh âm này không phải... Không phải... Là tiếng rên rỉ khi nữ nhân động tình không kìm lòng được phát ra hay sao?

Trưởng công chúa Ngọc Chân cùng người trác táng?

Đường Tiểu Đông như ngũ lôi oanh đỉnh, tay chân lạnh buốt, run run thân thể lung lay đứng không vững.

Sắc mặt hắn tái nhợt đến dọa người, trong mắt hổ tràn đầy vẻ thống khổ, thất vọng, phẫn nộ.

Là tên vương bát đản nào đang cắm sừng lão tử?

Trong ***g ngực, ngọn lửa đố kỵ hừng hực thiêu đốt, hắn phẫn nộ muốn giết người!

Ngón trỏ đặt lên cò súng khẩu MP5, dùng nòng súng vén lên trướng sa đang trùng điệp phủ xuống, chứng kiến tình hình bên trong, hắn ngẩn người, khuôn mặt tràn đầy vẻ cổ quái.

Trưởng công chúa Ngọc Chân nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường lớn, phía dưới phủ lên chiếc chăn gấm, mặt đỏ ửng đỏ hàm xuân, mị nhãn như tơ nửa khép nửa mở, hơi thở đứt quãng, cặp môi đỏ mọng mê người khẽ nhếch lên, phát ra từng đợt thanh âm rên rỉ khiến cho người ta rung động tâm hồn. Dưới lớp quần áo thấp thoáng da thịt sáng bóng như ngọc, một tay thò vào bên trong ngực, tay còn lại cầm một quyển sách.

Phong Nguyệt đại lục?

Đường Tiểu Đông trợn mắt.

Từ trước đến giờ thanh cao thuần khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn trưởng công chúa Ngọc Chân cũng xem sách H?

Hơn nữa, không chịu nổi tình tiết hấp dẫn trong sách mà...

Thực sự khiến cho người ta không tưởng tượng nổi, tựa như Lý Đằng Giao khi thì điêu ngoa khi thì thục nữ lại ưa thích bị sm, quả thực là khiến cho người ta không

tưởng tượng nổi!

Đổ mồ hôi, bạo đổ mồ hôi!

Trưởng công chúa Ngọc Chân tựa hồ đã mất đi phương hướng bên trong dục hỏa, dường như cũng cảm thấy có cái gì khác thường, mị nhãn như tơ mở ra, chứng kiến trong phòng đột nhiên xuất hiện thân ảnh một nam nhân, theo bản năng nàng muốn há miệng thét lên.

Cũng coi như nàng phản ứng nhanh, trước khi tiếng thét thoát ra, bàn tay nhỏ bé của nàng đã kịp thời che lấy miệng.

Người kia đột nhiên xuất hiện trong phòng, Ngọc Chân xấu hổ muốn chết ưm lên một tiếng, quẳng cuốn Phong Nguyệt đại lục trên tay đi, chùm kín chăn lên người. Sợ bóng sợ gió một hồi, Đường Tiểu Đông cười ha hả, nhanh chóng cởi bỏ hết y phục trên người.

- Ngọc Chân tỷ tỷ, ta đến đây, cáp cáp!



Cứ như vậy, hắn chui thẳng vào trong chăn.

Căn bản không cần khởi động cái gì cả, trưởng công chúa Ngọc Chân coi bản Phong Nguyệt đại lục cải biên thành sách H, sớm đã xuân tình tràn lan, trực tiếp bắt

đầu thủy pháo cứu hỏa. Bên ngoài gió nhẹ thổi, ánh dương quang rực rỡ. Trong phòng một mảnh sóng tình, xuân quang vô hạn.

Sau vài đợt đạt đến cao trào là mỏi mệt cực độ.

Đường Tiểu Đông lười biếng nằm im, nhẫn nhịn nửa năm, lúc này có thể thỏa thích phát tiết rồi.

Trưởng công chúa tựa như một con mèo nhỏ, rúc vào trong ***g ngực hắn, mặt đẹp đỏ bừng vẫn lưu lại nồng đậm xuân tình, tràn đầy vẻ thỏa mãn cùng hạnh phúc. Rất lâu sau mới truyền đến thanh âm mỏi mệt bao hàm ngượng ngùng của nàng.

- Chàng... Sẽ không trách ta phóng đãng chứ?

Đường Tiểu Đông cười nhẹ.

- Sao lại có thể như vậy? Vào phòng bếp ra phòng khách, bên ngoài là phu nhân, còn trên giường là dâm phụ, hắc hắc...

Trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ bừng mặt, hung hăng véo hắn một cái, sẵng giọng.

- Chàng... Không ngờ chàng bảo người ta là dâm phụ...

- Có sao?

- Có.

- Ta thích nàng dâm phụ như vậy, ha ha!

- Hi hi…

Cũng không biết là ai động tay trước, dù sao trên giường lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng cười vang vọng khắp phòng.

- Không muốn nữa...

Trưởng công chúa Ngọc Chân đành đầu hàng, toàn thân nàng mềm nhũn cô lực, lại đùa một hồi như vậy, càng thêm mệt muốn chết, cơ hồ sắp không thở nổi nữa.

- Đúng rồi, quyển sách kia nàng lấy được từ chỗ nào.

Đường Tiểu Đông không kìm nổi hiếu kỳ, hỏi.

Trương Lãng đã từng nói qua, có không ít thiên kim tiểu thư nhà quan lớn hoặc là tiểu thư nhà giàu mua loại sách H này. Chỉ có điều thực không ngờ người thân phận tôn quý như công chúa điện hạ cũng vụng trộm đọc. Đương nhiên, với thân phận tôn quý vạn kim chi khu của nàng, muốn sở hữu một bản Phong nguyệt đại lục tuyệt đối dễ dàng giống như là uống nước. Trưởng công chúa Ngọc Chân mắc cỡ ưm lên một tiếng, rúc đầu

vào trong ***g ngực hắn. Rất lâu sau, nàng mới thỏ thẻ nói.

- Chàng cũng biết đấy, có đôi khi người ta rất tịch mịch, cho nên...

Đường Tiểu Đông cười ha hả nói.

- Sau này, nàng sẽ không bao giờ tịch mịch nữa rồi!

Khuôn mặt của trưởng công chúa Ngọc Chân càng thêm đỏ, đột nhiên thở dài một tiếng.

- Chàng nhiều nữ nhân như vậy, lấy đâu thời gian mà lo lắng cho người ta...

Đường Tiểu Đông giật thót mình một cái, đêm nay đủ đau đầu rồi đây, cho dù là liều mạng cũng chơi không nổi nữa...

Nếu có bộ phòng thê thần công như Ngự Nữ tâm kinh gì gì đó thì sướng rồi. Hắn ôm nàng an ủi.

- Không sao đâu, chỉ cần nàng đừng như hôm nay là được, hại ta cứ tưởng rằng...

Trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ bừng cả mặt, hung hăng véo cho hắn một cái.

- Chàng đó, chàng coi ta là loại nữ nhân gì, thanh bạch vài chục năm của người ta đều bị hủy trong tay chàng rồi...

Đường Tiểu Đông cười ha hả.

- Ta lo nước xa không cứu được lửa gần...

Trưởng công chúa Ngọc Chân xấu hổ sẳng giọng.

- Nếu vậy người ta trực tiếp đến trung tâm ngu nhạc tìm chàng.

Đường Tiểu Đông nghe vậy trái tim lập tức rung động, chỗ kia không khỏi rục rịch ngóc đầu dậy.

- A.

Cảm nhận biến hóa rõ ràng phía dưới của hắn, trưởng công chúa Ngọc Chân sợ tới mức vội vàng co ro vào góc giường, mặt đẹp tràn đầy biểu lộ vừa thương vừa sợ. Bây giờ toàn thân đã mềm nhũn như bún, nếu còn tiếp tục nữa, chỉ sợ sẽ liệt giường mất? Loại cảm giác thành tựu khi chinh phục được nữ nhân khiến cho Đường Tiểu Đông đắc ý cười lớn. Đương nhiên, hắn vẫn không dám phát động chiến tranh. Dù sao hôm nay đã tới kỳ hạn chết người, bảo tồn sức chiến đấu mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Đây là lần đầu tiên của trưởng công chúa Ngọc Chân, không thể chinh chiến triền miên.

Dù sao thân thể, tâm hồn nàng đều đã thuộc về hắn, có thể bảo tồn sức chiến đấu thì nên tận lực bảo tồn, trong nhà vẫn còn mấy địch nhân đang nhìn chằm chằm vào mình kia kìa.

Tuy rằng giương cung bạt kiếm, bất quá, hắn chỉ ôm nàng nhẹ nhàng an ủi mà thôi.

Nhưng trưởng công chúa Ngọc Chân lại nghĩ khác, ngay lần đầu tiên đã suy nghĩ cho tình nhân như vậy, tuyệt đối là một nam nhân tốt! Công chúa cũng là người, cũng là nữ nhân, nữ nhân cuối cùng vẫn phải quy túc, phải lập gia đình, có một phu quân tốt như vậy, nữ nhân nào lại không cảm thấy hạnh phúc? Không cảm thấy mỹ mãn? Nam nhân tốt như vậy, tuyệt đối không thể để vuột khỏi tay?

Nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, rúc đầu vào trong ***g ngực hắn, thỏa thích hưởng thụ vuốt ve nhẹ nhàng của hắn, dè dặt tránh cho xúc động khơi mào chiến tranh thêm một lần nữa. Nàng phi thường hạnh phúc, trong tim tràn đầy cả giác ngọt ngào, thở dốc từng ngụm. Thì ra tư vị yêu say đắm lại mỹ miều như vậy, mười mấy năm qua đã sống một cách vô ích rồi.

Trước kia tương tư đơn phương thống khổ nhiều hơn ngọt ngào. Vì người kia nàng đã nhận lấy hết tư vị tương tư thống khổ trên nhân gian, cho tới khi gặp hắn, nàng mới cảm nhận được hạnh phúc, cảm nhận được vị ngọt ngào khi được người yêu thương che chở.

Thân ảnh nhẹ nhàng in dấu thật sâu trong tim nàng đã dần phai nhạt, tựa hồ nàng sắp không nhớ nổi nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook