Chương 191: Đại chiến giá cả
Ngũ Lang Thúc
26/03/2013
Cơ chế kinh doanh hoàn toàn mới này, Đường Tiểu Đông mới chỉ đang thí điểm, thực không ngờ lại dẫn phát phản ứng mãnh liệt như thế, thành công đến mức khiến hắn giật mình. Có tiền thì mọi người cùng hưởng, huống chi lại là thương minh đồng nhất, Đường Tiểu Đông tự nhiên sẽ không cự tuyệt, ngày sau còn lực lượng của mọi người đạp đổ Vương Nguyên Bảo.
Trải qua hiệp thương, tất cả các của hàng cứ nửa năm sẽ giao nộp hai phần ba phí tổn cho tập đoàn Đường thị, số còn lại sẽ do tập đoàn Đường thị cùng Ngọc thị phụ trách.
Hai phần ba phí tổn thoạt nhìn là rất nhiều, nhưng tất cả mọi người cùng gánh vác, cuối cùng chỉ là một khoản nho nhỏ. Người tinh minh tính toán qua sổ sách, đối chiếu với lượng tiêu thụ trước mắt. Cho dù phải giao nộp thêm một ít phí tổn, nhưng lợi nhuận thu về so với trước kia chỉ có hơn chứ không có kém, đây mới chỉ là ước lượng ban đầu.
Mục đích của thương nhân chính là kiếm tiền, chỉ có kẻ ngu mới cự tuyệt chuyện tốt như vậy.
Trong lòng bọn họ, Đông ca đã là quỷ tài không gì không làm được của giới kinh doanh, từ bản in tiền, cho đến máy in tiền bất luận thứ gì đều khiến cho bọn hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Sùng bái là mù quáng, nhưng nếu có lợi ích cực lớn, không theo gót chân người ta chính là gây khó dễ cùng tiền, mà gây khó dễ cùng tiền chính là não ngập nước rồi.
Đang tiến hành tổng tuyển cử Thương Minh, Đường Tiểu Đông hoàn toàn xứng đáng được đề cử cho chức minh chủ Thương minh Phúc Ngọc, Ngọc Nhược Vân lại càng cao hứng nhường vị trí minh chủ xuống làm Phó minh chủ cùng Đường Phúc.
Đồng hành là oan gia, một bên cửa hàng vắng tanh như chùa bà đanh, một bên lại đông như trẩy hội.
Nhóm lão bản không thuộc thương minh Phúc Ngọc tức đến sùi bọt mét phun ra ba thăng máu. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ không đến nửa năm, mình sẽ sập tiệm.
Các thương nhân đứng ngồi không yên, nhao nhao tìn minh chủ Thương Minh của mình tố khổ.
Trong thành Trường An, hai đại thương minh còn lại lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp, thương thảo phương án đối phó.
Sau khi thảo luận, có người đề nghị làm theo, có người đề nghị hạ giá, có người còn xuất ngoan chiêu, lấy thanh lâu làm mồi nhử kích thích người tiêu dùng, tóm lại là đủ loại phương án hiếm có khó tìm.
Theo đuôi sẽ chỉ khiến cho người ta chê cười bản thân mình không có bổn sự, vấn đề mặt mũi, trực tiếp bỏ qua.
Hạ giá, chỉ có thể là phương án tạm thời, không thể lâu dài, mà lại tổn thất lợi ích bản thân, tạm thời cân nhắc.
Dùng thanh lâu kích thích khách hàng tiêu dùng? Phí tổn đắt đỏ kia ai đảm đương nổi? Quả thực nói như đánh rắm, lập tức bỏ qua.
Âm thầm phá bĩnh? Hữu tướng đại nhân khởi xướng, có biết chữ chết viết thế nào không, tên ngu ngốc nào đề xuất cái chủ ý này, trức tiếp cút ngay.
Chính Phó minh chủ của hai đại thương minh vô cùng đau đầu, nếu như không có biện pháp thích hợp cứ mặc kệ để phát triển như vậy, chỉ sợ toàn bộ sinh ý đều sẽ bị người của Thương minh Phúc Ngọc cướp sạch.
Nhưng mà thực sự chưa nghĩ ra phương pháp xử lý nào cho tốt, đau đầu, vô cùng đau đầu!
Với tình hình hiện tại, trước mắt chỉ có thể sử dụng phương pháp giảm giá, kéo khách hàng trở về. Bất quá kế này chỉ mang tính tạm thời, không thể lâu dài, nếu không người chịu thiệt hại chỉ có bản thân.
Làm ăn lỗ vốn, không phải vạn bất đắc dĩ, thương nhân tinh thông tính toán đánh chết cũng không chịu làm.
Thương minh Kim Nguyên cùng Trường An tập thể đại hạ giá, xác thực kéo trở lại không ít khách hàng, đến lúc này lão bản của các cửa hàng mới mỉm cười trở lại. Hạ giá nho nhỏ, đối với kẻ có tiền không tính là cái gì, bất quá đối với tầng lớp dân nghèo mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt. Ít nhất cũng có thể tiết kiệm thêm chút tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tính trong một năm, cũng dành dụm được một món kha khá.
Cùng một mặt hàng, cùng một chất lượng, hàng nhà ai tốt hơn thì phải qua đó mua chứ.
Thân là thương nhân, phải hiểu được toàn bộ động thái của thị trường, huống chi hiện tại thân là minh chủ Thương minh Phúc Ngọc, càng phải suy nghĩ vì thành viên thương minh. Đối phương hạ giá, bên ta cũng phải hạ giá.
Thương trường như chiến trường, không phải ngươi chết thì ta vong, vô cùng tàn khốc.
Nhóm lão bản của Thương minh Kim Nguyên, Thương minh Trường An mới cười được vài ngày đã phát hiện ra lượng khách vừa mới kéo trở lại đã ra đi, lập tức phát hiện ra bất thường. Sau khi nghe ngóng, người ta cũng hạ giá rồi. Không còn cách nào khác, hai thương minh lại hạ giá thêm lần nữa!
Người ta hạ giá, ta cũng phải hạ giá!
Một trận đại chiến giá cả cứ như vậy được mở màn.
Đường Tiểu Đông biết rõ, bằng vào thực lực phe ta, chưa thể cùng đối phương ngạnh kháng, bất cũng không còn cách nào khác, cố gắng phải chống đỡ thôi.
Trong vòng một tháng, song phương liên tục giảm giá ba lần, bên nào cũng đang gắng gượng chống cự, xem ai nhịn không nổi ngã xuống trước. Hiểu rõ cứ tiếp tục đấu như vậy, kết quả cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương, Thương minh Phúc Ngọc một lần nữa tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Tất cả thương gia có mặt trong hội nghị đều một bộ sầu mi khổ kiếm, vốn tưởng rằng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, không nghĩ tới lại dẫn phát ra đại chiến phá giá, khiến cho bản thân chồng chất vết thương, khổ không tả nổi.
- Tiếp tục hạ giá!
Đây là đề nghị của Đường Tiểu Đông, khiến cho tất cả mọi người kêu lên sợ hãi.
Nếu còn tiếp tục hạ giá, sẽ không kiếm được một chút lợi nhuận nào, phải bỏ tiền dành dụm ra sinh sống, ai chịu nổi?
Trên mặt Đường Tiểu Đông tràn đầy tin tưởng, hắng giọng một cái, nói ra quan điểm của mình.
Lần hạ giá cuối cùng này trực tiếp đẩy giá xuống đến mức hòa vốn, nói cách khác, sau khi khấu trừ đi các loại phí tổn, thương nhân sẽ không thu được một đồng lời nào, bán giá gốc. Khi đó, nếu đối phương muốn kéo khách hàng về, giá cả phải thấp hơn chi phí cùng các phí tổn sản xuất ra thành phẩm, thâm hụt tiền vốn. Bán càng nhiều, tổn thất càng lớn.
Một chiêu này đủ ngoan đủ độc, điều kiện tiên quyết chính là bên ta phải có đủ nguồn lực tài chính để duy trì việc hoạt động. Ai có thể chống đỡ được lâu hơn chính là người thắng sau cùng.
Kỳ thật một chiêu này, Đường Tiểu Đông cũng không có bao nhiêu tin tưởng, hắn cũng đang đánh bạc, đánh bạc Vương Nguyên Bảo không nỡ ném tiền qua cửa sổ, bỏ đi phần lợi nhuận mà phải đổi mồ hôi sôi nước mắt mới có thể kiếm được. Để cho mọi người tin tưởng, toàn bộ phí tổn của trung tâm ngu nhạc trong năm nay đều do một mình hắn gánh chịu. Đến thời khắc trọng yếu, hắn có thể gánh vác đại bộ phận tài chính.
Đây là một trận chiến thảm liệt liên quan đến sinh tử tồn vong, ai dám xem thường?
Trải qua hiệp thương, tất cả các của hàng cứ nửa năm sẽ giao nộp hai phần ba phí tổn cho tập đoàn Đường thị, số còn lại sẽ do tập đoàn Đường thị cùng Ngọc thị phụ trách.
Hai phần ba phí tổn thoạt nhìn là rất nhiều, nhưng tất cả mọi người cùng gánh vác, cuối cùng chỉ là một khoản nho nhỏ. Người tinh minh tính toán qua sổ sách, đối chiếu với lượng tiêu thụ trước mắt. Cho dù phải giao nộp thêm một ít phí tổn, nhưng lợi nhuận thu về so với trước kia chỉ có hơn chứ không có kém, đây mới chỉ là ước lượng ban đầu.
Mục đích của thương nhân chính là kiếm tiền, chỉ có kẻ ngu mới cự tuyệt chuyện tốt như vậy.
Trong lòng bọn họ, Đông ca đã là quỷ tài không gì không làm được của giới kinh doanh, từ bản in tiền, cho đến máy in tiền bất luận thứ gì đều khiến cho bọn hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Sùng bái là mù quáng, nhưng nếu có lợi ích cực lớn, không theo gót chân người ta chính là gây khó dễ cùng tiền, mà gây khó dễ cùng tiền chính là não ngập nước rồi.
Đang tiến hành tổng tuyển cử Thương Minh, Đường Tiểu Đông hoàn toàn xứng đáng được đề cử cho chức minh chủ Thương minh Phúc Ngọc, Ngọc Nhược Vân lại càng cao hứng nhường vị trí minh chủ xuống làm Phó minh chủ cùng Đường Phúc.
Đồng hành là oan gia, một bên cửa hàng vắng tanh như chùa bà đanh, một bên lại đông như trẩy hội.
Nhóm lão bản không thuộc thương minh Phúc Ngọc tức đến sùi bọt mét phun ra ba thăng máu. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ không đến nửa năm, mình sẽ sập tiệm.
Các thương nhân đứng ngồi không yên, nhao nhao tìn minh chủ Thương Minh của mình tố khổ.
Trong thành Trường An, hai đại thương minh còn lại lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp, thương thảo phương án đối phó.
Sau khi thảo luận, có người đề nghị làm theo, có người đề nghị hạ giá, có người còn xuất ngoan chiêu, lấy thanh lâu làm mồi nhử kích thích người tiêu dùng, tóm lại là đủ loại phương án hiếm có khó tìm.
Theo đuôi sẽ chỉ khiến cho người ta chê cười bản thân mình không có bổn sự, vấn đề mặt mũi, trực tiếp bỏ qua.
Hạ giá, chỉ có thể là phương án tạm thời, không thể lâu dài, mà lại tổn thất lợi ích bản thân, tạm thời cân nhắc.
Dùng thanh lâu kích thích khách hàng tiêu dùng? Phí tổn đắt đỏ kia ai đảm đương nổi? Quả thực nói như đánh rắm, lập tức bỏ qua.
Âm thầm phá bĩnh? Hữu tướng đại nhân khởi xướng, có biết chữ chết viết thế nào không, tên ngu ngốc nào đề xuất cái chủ ý này, trức tiếp cút ngay.
Chính Phó minh chủ của hai đại thương minh vô cùng đau đầu, nếu như không có biện pháp thích hợp cứ mặc kệ để phát triển như vậy, chỉ sợ toàn bộ sinh ý đều sẽ bị người của Thương minh Phúc Ngọc cướp sạch.
Nhưng mà thực sự chưa nghĩ ra phương pháp xử lý nào cho tốt, đau đầu, vô cùng đau đầu!
Với tình hình hiện tại, trước mắt chỉ có thể sử dụng phương pháp giảm giá, kéo khách hàng trở về. Bất quá kế này chỉ mang tính tạm thời, không thể lâu dài, nếu không người chịu thiệt hại chỉ có bản thân.
Làm ăn lỗ vốn, không phải vạn bất đắc dĩ, thương nhân tinh thông tính toán đánh chết cũng không chịu làm.
Thương minh Kim Nguyên cùng Trường An tập thể đại hạ giá, xác thực kéo trở lại không ít khách hàng, đến lúc này lão bản của các cửa hàng mới mỉm cười trở lại. Hạ giá nho nhỏ, đối với kẻ có tiền không tính là cái gì, bất quá đối với tầng lớp dân nghèo mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt. Ít nhất cũng có thể tiết kiệm thêm chút tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tính trong một năm, cũng dành dụm được một món kha khá.
Cùng một mặt hàng, cùng một chất lượng, hàng nhà ai tốt hơn thì phải qua đó mua chứ.
Thân là thương nhân, phải hiểu được toàn bộ động thái của thị trường, huống chi hiện tại thân là minh chủ Thương minh Phúc Ngọc, càng phải suy nghĩ vì thành viên thương minh. Đối phương hạ giá, bên ta cũng phải hạ giá.
Thương trường như chiến trường, không phải ngươi chết thì ta vong, vô cùng tàn khốc.
Nhóm lão bản của Thương minh Kim Nguyên, Thương minh Trường An mới cười được vài ngày đã phát hiện ra lượng khách vừa mới kéo trở lại đã ra đi, lập tức phát hiện ra bất thường. Sau khi nghe ngóng, người ta cũng hạ giá rồi. Không còn cách nào khác, hai thương minh lại hạ giá thêm lần nữa!
Người ta hạ giá, ta cũng phải hạ giá!
Một trận đại chiến giá cả cứ như vậy được mở màn.
Đường Tiểu Đông biết rõ, bằng vào thực lực phe ta, chưa thể cùng đối phương ngạnh kháng, bất cũng không còn cách nào khác, cố gắng phải chống đỡ thôi.
Trong vòng một tháng, song phương liên tục giảm giá ba lần, bên nào cũng đang gắng gượng chống cự, xem ai nhịn không nổi ngã xuống trước. Hiểu rõ cứ tiếp tục đấu như vậy, kết quả cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương, Thương minh Phúc Ngọc một lần nữa tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Tất cả thương gia có mặt trong hội nghị đều một bộ sầu mi khổ kiếm, vốn tưởng rằng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, không nghĩ tới lại dẫn phát ra đại chiến phá giá, khiến cho bản thân chồng chất vết thương, khổ không tả nổi.
- Tiếp tục hạ giá!
Đây là đề nghị của Đường Tiểu Đông, khiến cho tất cả mọi người kêu lên sợ hãi.
Nếu còn tiếp tục hạ giá, sẽ không kiếm được một chút lợi nhuận nào, phải bỏ tiền dành dụm ra sinh sống, ai chịu nổi?
Trên mặt Đường Tiểu Đông tràn đầy tin tưởng, hắng giọng một cái, nói ra quan điểm của mình.
Lần hạ giá cuối cùng này trực tiếp đẩy giá xuống đến mức hòa vốn, nói cách khác, sau khi khấu trừ đi các loại phí tổn, thương nhân sẽ không thu được một đồng lời nào, bán giá gốc. Khi đó, nếu đối phương muốn kéo khách hàng về, giá cả phải thấp hơn chi phí cùng các phí tổn sản xuất ra thành phẩm, thâm hụt tiền vốn. Bán càng nhiều, tổn thất càng lớn.
Một chiêu này đủ ngoan đủ độc, điều kiện tiên quyết chính là bên ta phải có đủ nguồn lực tài chính để duy trì việc hoạt động. Ai có thể chống đỡ được lâu hơn chính là người thắng sau cùng.
Kỳ thật một chiêu này, Đường Tiểu Đông cũng không có bao nhiêu tin tưởng, hắn cũng đang đánh bạc, đánh bạc Vương Nguyên Bảo không nỡ ném tiền qua cửa sổ, bỏ đi phần lợi nhuận mà phải đổi mồ hôi sôi nước mắt mới có thể kiếm được. Để cho mọi người tin tưởng, toàn bộ phí tổn của trung tâm ngu nhạc trong năm nay đều do một mình hắn gánh chịu. Đến thời khắc trọng yếu, hắn có thể gánh vác đại bộ phận tài chính.
Đây là một trận chiến thảm liệt liên quan đến sinh tử tồn vong, ai dám xem thường?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.