Chương 434: Phá thành (2)
Ngũ Lang Thúc
29/03/2013
Hai bên phối hợp công kích, Đường binh dưới mưa tên và tường thịt thủ thành điên cuồng, tử thương rất nhiều, không chút tiến triển.
Con bà nó là con gấu, tường thành đã bị oanh sụp rồi, còn không công vào sao?
Đường Tiểu Đông gấp tới độ xoa nắn khuôn mặt.
Không ít binh sĩ thụ thương nâng đồng bạn lui trở về, Mã Lão Lục cũng là một người trong đó, trên người có vài vết thương đáng sợ, nhìn thấy cả xương trắng, máu tươi chảy hư suối. Mười cao thủ tinh anh Trung Hoa đường đột kích, có ba người còn đang chém giết,
bốn người chết trận, ba người bị binh sĩ kéo trở về, có thể thấy được chiến đấu tại chỗ hổng thảm liệt phi thường.
- Tướng công, ta cùng Lan muội đi thôi!
Đường Sương vẫn đứng bên cạnh quan chiến thấp giọng nói:
- Thời gian không còn nhiều lắm!
Đường Tiểu Đông cắn răng một cái, cố sức nắm tay hai nàng:
- Cẩn thận!
Lúc này, thường thường một câu nói, một ánh mắt đơn giản còn hơn nghìn vạn lời nói.
Hai nàng cố sức gật đầu, giơ kiếm xông về phía trước, sáu cận vệ lãnh huyết theo sát, phụ trách bảo vệ an toàn của hai nàng.
Đường Mộc và Lôi Vân Phượng nâng thiết thuẫn theo sau, bên cạnh hai người là mười bốn thiếu niên lãnh huyết địa sát.
Hai mươi bốn địa sát đeo trường kiếm, cầm thiết thuẫn và cự phủ, thiên quân van mã hỗn chiến, trong chiến trận, cự thủ có thể phát huy lực sát thương cực lớn, nhưng tiêu hao chân khí cũng cực nhanh.
Đường Sương Lan Đình vượt qua được phạm vi máy bắn đá, mạo hiểm vượt qua chỗ hổng đầy mưa tên, hai nàng lấy trường kiếm gạt kình tiễn bắn tới, Đường Mộc thì giơ thiết thuẫn, thay Lôi Vân Phượng che tên.
Lôi Vân Phượng một hơi ném mười hai ám khí độc môn Kinh Thiên Lôi của Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia.
Kinh Thiên Lôi sau khi thông qua cải tiến không có lực sát thương kinh khủng như hỏa tiễn, thế nhưng mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, mười hai Kinh Thiên Lôi
đồng thời nổ tung trong quân địch, tạo thành lực sát thương phi thường kinh khủng.
Mấy thứ này đã khiến binh sĩ Cao Lệ bị nổ máu thịt bay ngang, lửa lớn do bạo tạc sản sinh hoàn toàn bao phủ chỗ hổng, rất nhiều người giãy dụa gào thét, vô cùng thê thảm.
Đường Mộc phụ trách an toàn của Lôi Vân Phượng, nhiệm vụ của nàng vừa mới hoàn thành, Đường Mộc lập tức kéo nàng rút lui.
Đường Sương đánh tay, Lan Đình hiểu ý, cầm tay nàng, bỗng nhiên ném mạnh về phía trước.
Đường Sương mượn lực bay lên, lướt qua tầng tầng tường người, hạ vào trong thành.
Binh sĩ Cao Lệ bị Kinh Thiên Lôi bạo tạc vô cùng thê thảm, loạn thành một đoàn, Đường Sương ở giữa không trung, hai tay lấy thủ pháp thiên nữ tán hoa, bắn một tảng lớn ám khí, binh sĩ Cao Lệ ngã xuống không ngừng.
Chân vừa hạ xuống đất, trường kiếm đã vẽ ra vô số đóa hoa, mấy binh sĩ Cao Lệ xông tới đầu tiên lập tức ôm yết hầu ngã xuống, máu tươi phun trào.
Mặc dù Cao Lệ binh bị Kinh Thiên Lôi nổ vô cùng thê thảm, tạo thành hoảng loạn nhất thời, thế nhưng binh sĩ trấn thủ hoàng đô đều là tinh anh, rất nhanh bọn họ liền khôi phục lại, huy vũ đao kiếm, xông thẳng về phía Đường Sương.
Từng tảng lớn Cao Lệ binh vây quanh Đường Sương.
Lan Đình bên ngoài chỗ hổng và sáu cận vệ lãnh huyết, hai mươi bốn địa sát theo trò cũ, liên tiếp nhảy vào trong thành, Đường Sương tả xung hữu đột trong vòng vây nghìn quân, hung hãn dị thường, chém giết vô số binh linh, đồng thời yểm hộ đồng bạn từ bên ngoài nhảy vào.
Thời điểm Lan Đình xông vào trong, vận chuyển tám phần mười chân khí nội gia vào trường kiếm, bắn ra vô số hàn tinh, chặt đứt hơn mười trường mâu đâm tới, hơn mười Cao Lệ binh ngã xuống.
Có nàng gia nhập, áp lực bên phía Đường Sương giảm mạnh, đợi sáu cận vệ lãnh huyết và hai mươi bốn lãnh huyết địa sát đều nhảy vào, tình thế thay đổi rất nhiều.
Mặc dù bị rất nhiều Cao Lệ binh vây quanh, thế nhưng ba mươi hai người đại triển thần uy, giống như sát thần ác ma, nơi hàn quang đi qua, tiếng kêu thảm vang lên không dứt.
Sau một lượt chém giết hung ác độc địa vô cùng, bọn họ đã đã ngăn cách một mảng lớn Cao Lệ binh, không người nào phá được tầng tầng kiếm quang của bọn họ.
Đường Sương và Lan Đình ỷ vào chân khí nội gia thâm hậu vô cùng, vận kiếm như gió, tầng tầng kiếm quang bảo vệ một trượng xung quanh, giống như tầng chắn không thể đột phá, sáu cận vệ lãnh huyết bảo vệ phía sau và hai cánh.
Hai mươi sáu lãnh huyết địa sát càng mạnh, vận chuyển mười thành công lực sử dụng cự phủ, mở rộng địa bàn, nơi hàn quang đi qua, máu tươi xuất hiện, vũ khí gãy đoạn, tứ chi tung tóe.
Bên ngoài chỗ hổng, Trần Huyền Lễ và mấy nghìn quân tiên phong đang liều mạng chém giết Cao Lệ binh, hết một tầng lại một tầng, trên người bọn họ đã đính một tầng dịch thể máu đỏ, chiến giáp rách nát, thỉnh thoảng có đau đớn vọt tới thần kinh, chỉ là lúc này, không quản được nhiều như vậy, liều mạng chém giết địch nhân, cho tới khi bản thân ngã xuống.
Cũng không biết bao lâu, dù sao chỉ có chém giết và chém giết, thời điểm tay chân như nhũn ra, áp lực chợt không còn, mấy nghìn Cao Lệ binh ngăn cản bọn họ đã bị giết sạch rồi.
Tinh thần của Trần Huyền Lễ rung lên, ném tàn kiếm trong tay, nhặt một thanh cự phủ, cao giọng rống lên:
- Các huynh đệ, giết đến rồi, theo ta xông vào!
Tướng sĩ tiên phong doanh giống như thủy triều ập vào chỗ hổng, đi trước trùng kích, rất nhiều Cao Lệ binh bị xé nát, một tấc lại một tấc đẩy mạnh.
Tướng sĩ tiên phong doanh đã đột phá chỗ hổng, giết vào thành rồi, Đường Tiểu Đông hạ lệnh, hai vạn bộ quân hò hét xuất kích, tiếp vận tiên phong doanh.
Lý Thiết Y kìm cương, chiến mã dưới thân không động đậy, phía sau hắn là hai vạn thiết kỵ tùy thời xuất kích.
Thời điểm cửa thành mở ra chính là thời điểm thiết kỵ xuất kích.
- Con bà nó là con gấu, vì sao cửa thành còn chưa mở?
Lý Thiết Y nôn nóng gầm rú, nắm chặt trảm đao chém vào hư không, khó có thể che giấu được cấp thiết và táo động trong lòng, còn có một cỗ khí thế sát phạt kinh người.
Ngũ Thiên Chiếu ha ha cười một tiếng:
- Huynh đệ, ta không chờ được nữa rồi!
Trường kiếm trong tay giơ lên, cao giọng rống:
- Quân tiên phong thủy sư, theo ta xông lên.
Binh sĩ đánh từ hai cánh đều chỉ là nghi binh, mục đích lớn nhất là hấp dẫn lực chú ý của Cao Lệ quân, phối hợp tác chiến với quân tiên phong của Trần Huyền Lễ đột phá chỗ hổng.
Ngũ Thiên Chiếu bị riếng rống giết rung trời kích động nhiệt huyết sôi trào, cũng không thể chịu nổi nữa, suất lĩnh quân tiên phong thủy sư của hắn cường công theo đường thang mây.
Hắn cầm thiết thuẫn che tên, trong miệng cắn trường kiếm, leo lên từ thang mây.
Sắp tới đầu tường, tay phải hắn cầm thiết thuẫn hất tung một đợt tên, bỗng nhiên ném đi.
Một Cao Lệ binh muốn dùng thương đâm tới, bị thiết thuẫn xoay tròn đập trúng, kêu thảm rồi ngã xuống.
Quyền phải kích thẳng vào trường thương đâm tới, bàn tay to của Ngũ Thiên Chiếu mượn lực chống đỡ tại thang mây, nhảy vọt lên, một cước khẽ chuyển đá văng Cao Lệ binh xuống trường thành, trường kiếm thay đao, xoay tròn quét ngang, bức thẳng mấy Cao Lệ binh ngã xuống.
Chủ tướng dũng mãnh phi thường, lập tức khích lệ binh sĩ quân tiên phong, bọn họ hò hét theo thang mây lao lên, phía trước rời khỏi thang mây, phía sau lại nối tiếp leo lên.
Thân là thống lĩnh thủy sư Uy hải, thân binh vệ đội bên người cự nhiên là cao thủ và lão binh thân kinh bách chiến, đại soái đã bắt đầu chém giết trên tường thành rồi, bọn họ là thân vệ, tự nhiên người người anh dũng.
Thân binh vệ đội của Ngũ Thiên Chiếu liều mạng leo lên, vừa tới đầu tường, lập tức hộ vệ tại chỗ thang mây, huy vũ đao kiếm chém giết bất cứ kẻ nào tới gần.
Đánh nghi binh đã biến thành cường công chân chính.
Con bà nó là con gấu, tường thành đã bị oanh sụp rồi, còn không công vào sao?
Đường Tiểu Đông gấp tới độ xoa nắn khuôn mặt.
Không ít binh sĩ thụ thương nâng đồng bạn lui trở về, Mã Lão Lục cũng là một người trong đó, trên người có vài vết thương đáng sợ, nhìn thấy cả xương trắng, máu tươi chảy hư suối. Mười cao thủ tinh anh Trung Hoa đường đột kích, có ba người còn đang chém giết,
bốn người chết trận, ba người bị binh sĩ kéo trở về, có thể thấy được chiến đấu tại chỗ hổng thảm liệt phi thường.
- Tướng công, ta cùng Lan muội đi thôi!
Đường Sương vẫn đứng bên cạnh quan chiến thấp giọng nói:
- Thời gian không còn nhiều lắm!
Đường Tiểu Đông cắn răng một cái, cố sức nắm tay hai nàng:
- Cẩn thận!
Lúc này, thường thường một câu nói, một ánh mắt đơn giản còn hơn nghìn vạn lời nói.
Hai nàng cố sức gật đầu, giơ kiếm xông về phía trước, sáu cận vệ lãnh huyết theo sát, phụ trách bảo vệ an toàn của hai nàng.
Đường Mộc và Lôi Vân Phượng nâng thiết thuẫn theo sau, bên cạnh hai người là mười bốn thiếu niên lãnh huyết địa sát.
Hai mươi bốn địa sát đeo trường kiếm, cầm thiết thuẫn và cự phủ, thiên quân van mã hỗn chiến, trong chiến trận, cự thủ có thể phát huy lực sát thương cực lớn, nhưng tiêu hao chân khí cũng cực nhanh.
Đường Sương Lan Đình vượt qua được phạm vi máy bắn đá, mạo hiểm vượt qua chỗ hổng đầy mưa tên, hai nàng lấy trường kiếm gạt kình tiễn bắn tới, Đường Mộc thì giơ thiết thuẫn, thay Lôi Vân Phượng che tên.
Lôi Vân Phượng một hơi ném mười hai ám khí độc môn Kinh Thiên Lôi của Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia.
Kinh Thiên Lôi sau khi thông qua cải tiến không có lực sát thương kinh khủng như hỏa tiễn, thế nhưng mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, mười hai Kinh Thiên Lôi
đồng thời nổ tung trong quân địch, tạo thành lực sát thương phi thường kinh khủng.
Mấy thứ này đã khiến binh sĩ Cao Lệ bị nổ máu thịt bay ngang, lửa lớn do bạo tạc sản sinh hoàn toàn bao phủ chỗ hổng, rất nhiều người giãy dụa gào thét, vô cùng thê thảm.
Đường Mộc phụ trách an toàn của Lôi Vân Phượng, nhiệm vụ của nàng vừa mới hoàn thành, Đường Mộc lập tức kéo nàng rút lui.
Đường Sương đánh tay, Lan Đình hiểu ý, cầm tay nàng, bỗng nhiên ném mạnh về phía trước.
Đường Sương mượn lực bay lên, lướt qua tầng tầng tường người, hạ vào trong thành.
Binh sĩ Cao Lệ bị Kinh Thiên Lôi bạo tạc vô cùng thê thảm, loạn thành một đoàn, Đường Sương ở giữa không trung, hai tay lấy thủ pháp thiên nữ tán hoa, bắn một tảng lớn ám khí, binh sĩ Cao Lệ ngã xuống không ngừng.
Chân vừa hạ xuống đất, trường kiếm đã vẽ ra vô số đóa hoa, mấy binh sĩ Cao Lệ xông tới đầu tiên lập tức ôm yết hầu ngã xuống, máu tươi phun trào.
Mặc dù Cao Lệ binh bị Kinh Thiên Lôi nổ vô cùng thê thảm, tạo thành hoảng loạn nhất thời, thế nhưng binh sĩ trấn thủ hoàng đô đều là tinh anh, rất nhanh bọn họ liền khôi phục lại, huy vũ đao kiếm, xông thẳng về phía Đường Sương.
Từng tảng lớn Cao Lệ binh vây quanh Đường Sương.
Lan Đình bên ngoài chỗ hổng và sáu cận vệ lãnh huyết, hai mươi bốn địa sát theo trò cũ, liên tiếp nhảy vào trong thành, Đường Sương tả xung hữu đột trong vòng vây nghìn quân, hung hãn dị thường, chém giết vô số binh linh, đồng thời yểm hộ đồng bạn từ bên ngoài nhảy vào.
Thời điểm Lan Đình xông vào trong, vận chuyển tám phần mười chân khí nội gia vào trường kiếm, bắn ra vô số hàn tinh, chặt đứt hơn mười trường mâu đâm tới, hơn mười Cao Lệ binh ngã xuống.
Có nàng gia nhập, áp lực bên phía Đường Sương giảm mạnh, đợi sáu cận vệ lãnh huyết và hai mươi bốn lãnh huyết địa sát đều nhảy vào, tình thế thay đổi rất nhiều.
Mặc dù bị rất nhiều Cao Lệ binh vây quanh, thế nhưng ba mươi hai người đại triển thần uy, giống như sát thần ác ma, nơi hàn quang đi qua, tiếng kêu thảm vang lên không dứt.
Sau một lượt chém giết hung ác độc địa vô cùng, bọn họ đã đã ngăn cách một mảng lớn Cao Lệ binh, không người nào phá được tầng tầng kiếm quang của bọn họ.
Đường Sương và Lan Đình ỷ vào chân khí nội gia thâm hậu vô cùng, vận kiếm như gió, tầng tầng kiếm quang bảo vệ một trượng xung quanh, giống như tầng chắn không thể đột phá, sáu cận vệ lãnh huyết bảo vệ phía sau và hai cánh.
Hai mươi sáu lãnh huyết địa sát càng mạnh, vận chuyển mười thành công lực sử dụng cự phủ, mở rộng địa bàn, nơi hàn quang đi qua, máu tươi xuất hiện, vũ khí gãy đoạn, tứ chi tung tóe.
Bên ngoài chỗ hổng, Trần Huyền Lễ và mấy nghìn quân tiên phong đang liều mạng chém giết Cao Lệ binh, hết một tầng lại một tầng, trên người bọn họ đã đính một tầng dịch thể máu đỏ, chiến giáp rách nát, thỉnh thoảng có đau đớn vọt tới thần kinh, chỉ là lúc này, không quản được nhiều như vậy, liều mạng chém giết địch nhân, cho tới khi bản thân ngã xuống.
Cũng không biết bao lâu, dù sao chỉ có chém giết và chém giết, thời điểm tay chân như nhũn ra, áp lực chợt không còn, mấy nghìn Cao Lệ binh ngăn cản bọn họ đã bị giết sạch rồi.
Tinh thần của Trần Huyền Lễ rung lên, ném tàn kiếm trong tay, nhặt một thanh cự phủ, cao giọng rống lên:
- Các huynh đệ, giết đến rồi, theo ta xông vào!
Tướng sĩ tiên phong doanh giống như thủy triều ập vào chỗ hổng, đi trước trùng kích, rất nhiều Cao Lệ binh bị xé nát, một tấc lại một tấc đẩy mạnh.
Tướng sĩ tiên phong doanh đã đột phá chỗ hổng, giết vào thành rồi, Đường Tiểu Đông hạ lệnh, hai vạn bộ quân hò hét xuất kích, tiếp vận tiên phong doanh.
Lý Thiết Y kìm cương, chiến mã dưới thân không động đậy, phía sau hắn là hai vạn thiết kỵ tùy thời xuất kích.
Thời điểm cửa thành mở ra chính là thời điểm thiết kỵ xuất kích.
- Con bà nó là con gấu, vì sao cửa thành còn chưa mở?
Lý Thiết Y nôn nóng gầm rú, nắm chặt trảm đao chém vào hư không, khó có thể che giấu được cấp thiết và táo động trong lòng, còn có một cỗ khí thế sát phạt kinh người.
Ngũ Thiên Chiếu ha ha cười một tiếng:
- Huynh đệ, ta không chờ được nữa rồi!
Trường kiếm trong tay giơ lên, cao giọng rống:
- Quân tiên phong thủy sư, theo ta xông lên.
Binh sĩ đánh từ hai cánh đều chỉ là nghi binh, mục đích lớn nhất là hấp dẫn lực chú ý của Cao Lệ quân, phối hợp tác chiến với quân tiên phong của Trần Huyền Lễ đột phá chỗ hổng.
Ngũ Thiên Chiếu bị riếng rống giết rung trời kích động nhiệt huyết sôi trào, cũng không thể chịu nổi nữa, suất lĩnh quân tiên phong thủy sư của hắn cường công theo đường thang mây.
Hắn cầm thiết thuẫn che tên, trong miệng cắn trường kiếm, leo lên từ thang mây.
Sắp tới đầu tường, tay phải hắn cầm thiết thuẫn hất tung một đợt tên, bỗng nhiên ném đi.
Một Cao Lệ binh muốn dùng thương đâm tới, bị thiết thuẫn xoay tròn đập trúng, kêu thảm rồi ngã xuống.
Quyền phải kích thẳng vào trường thương đâm tới, bàn tay to của Ngũ Thiên Chiếu mượn lực chống đỡ tại thang mây, nhảy vọt lên, một cước khẽ chuyển đá văng Cao Lệ binh xuống trường thành, trường kiếm thay đao, xoay tròn quét ngang, bức thẳng mấy Cao Lệ binh ngã xuống.
Chủ tướng dũng mãnh phi thường, lập tức khích lệ binh sĩ quân tiên phong, bọn họ hò hét theo thang mây lao lên, phía trước rời khỏi thang mây, phía sau lại nối tiếp leo lên.
Thân là thống lĩnh thủy sư Uy hải, thân binh vệ đội bên người cự nhiên là cao thủ và lão binh thân kinh bách chiến, đại soái đã bắt đầu chém giết trên tường thành rồi, bọn họ là thân vệ, tự nhiên người người anh dũng.
Thân binh vệ đội của Ngũ Thiên Chiếu liều mạng leo lên, vừa tới đầu tường, lập tức hộ vệ tại chỗ thang mây, huy vũ đao kiếm chém giết bất cứ kẻ nào tới gần.
Đánh nghi binh đã biến thành cường công chân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.