Phòng Phát Sóng Tử Thần

Chương 11: Mâu Thuẫn

Nông Phu Tiên Quyền

15/08/2021

Căn cứ theo lời Tôn Hồng Diễm, trên đường, Tiểu Mỹ không cẩn thận bị ngã, bị một ít vết thương nhẹ, vì thế bèn ngồi xuống xổm chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Vấn đề là lúc mấy người tiểu Mỹ chuẩn bị nghỉ ngơi cũng chuẩn bị gọi tôi lại, nhưng trong mắt bọn họ tôi vẫn luôn không ngừng tiến về phía trước, căn bản là không có ý định dừng bước, sau đó lúc chờ Tiểu Mỹ nghỉ ngơi xong thì đã không tìm thấy tôi nữa.

Tôi lập tức buồn bực, trước sau tôi đều không nghe được có người đang gọi mình, hơn nữa tôi cũng không hề biết gì về chuyện Tiểu Mỹ bị ngã, dọc theo đường đi chúng tôi vẫn luôn không ngừng tiến về phía trước, tiếp tục đi thì xung quanh tôi xuất hiện khác thường.

Nhưng dường như trong mắt những học sinh này chuyện lại không phải xảy ra như vậy, mà là tôi vứt bỏ bọn họ, sau đó đi trước mất bóng mất hình, cuối cùng nhóm Tiểu Mỹ vì tìm tôi mà qua lại ở xung quanh hơn nửa ngày. Kết quả không ngờ đến phía cuối rừng cây nhỏ có một vách núi, bởi vì bị sương mù che giấu mà không thấy rõ, Tiểu Mỹ trực tiếp rơi xuống vách núi.

Lúc nghe được lời này, tôi nhìn vẻ mặt mỗi người bọn họ thì thấy không giống như đang chơi đùa dai.

Tôi lập tức chạy ra khỏi khách sạn, đi về hướng rừng cây nhỏ, tôi cũng không biết vì đâu mà mình lại to gan như vậy!

Nếu thật sự có chuyện bởi vì tôi mà có người chết, tôi nhất định không cam lòng bỏ qua!

Cho dù có quỷ thần quấy phá sau lưng, tôi cũng phải tìm ra hung thủ.

Tôi cầm đèn pin không ngừng đi về phía trước trong màn sương mù, lúc này thế nhưng cực kỳ thuận lợi mà đi thẳng đến bên vách núi kia, lúc này mới phát hiện hóa ra nơi này thật sự có một khối đá vỡ nát.

Ở cuối rừng cây nhỏ quả nhiên có một vách núi, tôi cầm đèn pin rọi xuống phía dưới, lại phát hiện cơ bản bên dưới không có bất kỳ thứ gì, một mảng trống rỗng, cũng không biết cụ thể là cao bao nhiêu.

Tôi cẩn thận sờ soạng bốn phía một chút, thấy bên cạnh vách núi có một đôi dấu chân, bởi vì do mới mưa xong nên nham thạch hơn trơn trượt, trên tầng bùn đất bên trên có lưu lại dấu chân bọn họ đi qua.

Trên đường đi tôi đã tin lời bọn họ là sự thật, bởi vì dọc đường tôi vẫn luôn lần theo dấu chân mới đến được đây, bây giờ tôi lại thấy dấu chân bọn họ có một chỗ loạn thành một nùi, mà dấu chân tôi vẫn chạy thẳng về phía trước.

Từ chứng cứ này có thể nhìn ra được, lúc hỗn loạn này là thời điểm Tiểu Mỹ bị thương, lúc đó bọn họ lập tức vây quanh Tiểu Mỹ mới có thể để lại dấu chân như vậy, mà tôi căn bản là không đợi bọn họ, tiếp tục không ngừng bước về phía trước, nhưng nhìn dấu chân, lúc ấy tôi chắc chắn là đi một mình, căn bản không có những người khác.

Tôi lại dùng đèn pin thăm dò một chút xung quanh vách núi, phát hiện đúng là sâu không thấy đáy, cơ bản là người ngã từ đây xuống sẽ không tìm thấy, chẳng qua có một số điểm khiến tôi cảm thấy cực kỳ quái lạ. Rốt cuộc tôi cũng là thám tử tư, năng lực quan sát tương đối mạnh, lúc nhìn thấy dấu chân để lại bên vách núi, tôi cảm thấy theo như lời bọn họ nói thì có một chút mâu thuẫn!

Căn cứ theo lời bọn họ thì trong lúc Tiểu Mỹ tìm tôi, không cẩn thận ngã từ trên vách núi xuống, lúc ấy mọi người có thể kịp thời kéo được Tiểu Mỹ, nhưng cuối cùng vẫn không nắm chặt được, cứ như vậy trượt xuống, khiến cho cô nhóc này tử vong ngoài ý muốn.

Vấn đề là dấu chân trước mắt tôi đây không mấy phù hợp với tình huống mọi người nói. Bình thường mà nói nếu một người trượt xuống, như vậy trên mặt bùn đất sẽ để lại dấu vết, nhưng bây giờ xem xét, dấu chân này dừng thẳng trước vách núi, nhưng một chút dấu vết ma sát cũng không có, tựa như một người trực tiếp nhảy xuống vách núi vậy.

Lúc nghe đến đây tôi lấy máy ảnh trong túi ra, trực tiếp chụp lại bức ảnh này lại.

Đồng thời theo thói quen công việc tôi hay đút một cuốn sổ nhỏ trước ngực, nên cũng lấy ra ký lục lại điểm đáng ngờ này.

Sau đó tôi quay về khách sạn Long Phụng.

Ba sinh viên kia đều ngậm miệng không nói, cũng không hề để ý đến tôi, tám phần là bởi vì chuyện của Tiểu Mỹ mà sinh ra bất mãn đối với tôi.

Cũng may khoảng thời gian kế tiếp không xảy ra chuyện lạ gì, mọi người chia nhau đi ngủ ở những góc khác nhau.

Đến khi mở mắt lần nữa thì đã là mười một giờ sáng ngày hôm sau. Bên ngoài vẫn là một mảnh sương mù trắng xóa, căn bản không có cách nào để đi ra ngoài, hơn nữa cũng không tìm được con đường nào khác.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ bản thân đã bị cuốn vào một thế giới khác, bởi vì thực tế thì trên bản đồ căn bản không thấy được cái vách núi kia.



Sau hai giờ, không khí trầm mặc hoàn toàn bị đánh vỡ, bụng tôi ùng ục kêu lên, nhìn những người khác cũng không khác là bao, đang trên đường đi đến phòng bếp, Tôn Hồng Diễm nói với tôi: "Anh cũng đừng khổ sở, chờ sau khi thời tiết chuyển biến tốt lên chúng ta lập tức xuống núi báo cảnh sát, biết đâu vận may tốt còn có thể tìm được Tiểu Mỹ!"

Ngoài miệng cô nhóc này nói như vậy nhưng tôi nhìn khuôn mặt ủ ê của cô ta, phỏng chừng đến chính bản thân mình cũng không tin lời mình.

Cơm nước xong, tôi nói là vẫn nên đi thu dọn đồ đạc của Tiểu Mỹ một chút.

Rốt cuộc đối phương có thể đã không còn nữa, đồ đạc của cô ấy lại còn để lại phòng, mặc kệ đối phương sống hay chết thì vẫn nên giúp đỡ thu dọn một chút.

Bạn trai của Tiểu Mỹ, cũng chính là nam sinh viên thể dục kia rõ ràng còn ôm tâm trạng tức giận đối với tôi, nổi giận đùng đùng đi lên lầu hai.

Kế tiếp Vương Phi Tường cũng theo lên lầu, chuẩn bị hỗ trợ.

Khi bọn họ mới lên chưa đến năm phút, lập tức nghe được bên trên truyền xuống tiếng đánh nhau, tôi xông lên vừa nhìn, chỉ thấy Vương Phi Tường bị nam sinh thể dục nện một quyền, lăn xuống cầu thang.

Hai người kia lại gây mâu thuẫn gì?

Vương Phi Tường và nam sinh viên thể dục vẫn đánh nhau từ trên lầu xuống tận dưới lầu, mặt mũi hai người bầm dập, rất rõ ràng là nam sinh thể dục đang chiếm thế thượng phong, Vương Phi Thường nhìn qua có hơi chật vật.

Thấy một màn như vậy, tôi vội vàng xông lên tách hai người bọn họ ra.

Đến lúc hỏi hai người bọn họ náo loạn vì mâu thuẫn gì, bọn họ ai cũng không nói lời nào.

Vẻ mặt Tôn Hồng Diễm cũng ngốc ra, tôi kêu Tôn Hồng Diễm ở dưới lầu trông hai người bọn họ, đừng để cho hai người bọn họ lại lao vào nhau, tôi một mình lên lầu giúp đám sinh viên này thu dọn đồ đạc.

Rất nhanh tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Hiện tại sinh viên đều tương đối cởi mở, người yêu ra ngoài du lịch đến ban đêm chắc chắn sẽ làm loại chuyện kia, mà đôi khi vì tránh mang thai, đương nhiên đều phải dùng biện pháp an toàn.

Cho nên có một số thứ bọn họ sẽ luôn mang theo bên người, nhưng tôi lại phát hiện được một vấn đề trong phòng của bọn họ, biện pháp an toàn mà hai đôi bọn họ sử dụng hoàn toàn khác nhau.

Nam sinh viên thể dục giống như thích mùi bạc hà, còn hình như loại Vương Phi Tường dùng có mùi ánh đào.

Nhưng hiện tại lại xuất hiện vấn đề, vốn dĩ nam sinh thể dục hẳn là ở cùng phòng với Tiểu Mỹ, thế mà lúc này trong phòng bọn họ lại có mùi anh đào thoang thoảng. Điều này rất rõ ràng nói lên quan hệ giữa bọn họ vô cùng hỗn loạn, nói trắng ra là nhân lúc nam sinh viên thể dục không có ở đây Vương Phi Tường có thể đã làm điều ám muội với Tiểu Mỹ.

Tôi cảm thấy căn bản mình không cần nói rõ điểm này, hai người bọn họ đánh nhau cũng là chuyện hết sức bình thường.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, tôi phát hiện trong cặp sách của Tiểu Mỹ có một quyển sổ tay, có khóa.

Vốn dĩ với một sinh viên, tiện tay ghi chép lại một ít chuyện thú vị trong cuộc sống hàng ngày cũng là chuyện vô cùng bình thường, nhưng thông thường sổ tay bọn họ mua đều là mới tinh, hoặc là bản thân thường dùng. Nhưng còn cuốn sổ tay trước mắt này, bên trên bìa đã ngả màu vàng, rõ ràng đã dùng rất lâu rồi, theo đánh giá của tôi thì chỉ sợ đã trên mười năm.

Càng quan trọng hơn chính là kẹp bên trong trang bìa có một ít trang giấy dính một chút vết máu.

Bây giờ phía trên đang có khóa, không có cách nào mở ra.

Nhìn đến đây tôi lặng lẽ giấu món đồ này đi.



Cũng không phải là cố ý muốn lén lút rình rập cuộc sống riêng tư của người ta, mà là tôi cảm thấy thứ này cực kỳ quan trọng.

Tôi thu dọn xong tất cả đồ đạc của bọn họ, mang tất cả xuống lầu một.

Hai nam sinh kia dường như không còn tức giận như trước nữa, có lẽ là nhờ Tôn Hồng Diễm hòa giải nên đã tốt hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này chúng tôi không làm gì cả, chờ đến buổi tối, mọi người tự mình đi ngủ như cũ.

Tôi phát hiện Tôn Hồng Diễm nhìn về phía tôi mấy lần, hình như có lời muốn nói. Tôi bèn hỏi cô ta có chuyện gì, Tôn Hồng Diễm đến cạnh tôi nói: "Thời tiết sao lại lạnh như vậy? Hôm qua còn không phải thế này, có phải cửa sổ chưa đóng không?"

Tôi ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu, tôi nhớ rõ cửa sổ trước nay đều chưa từng mở ra.

Trong những ngày mùa mưa ẩm ướt này, mở cửa sổ là tự tìm phiền phức cho bản thân, nhưng chúng tôi vẫn là kiểm tra lại một lần, hai nam sinh kia cũng đến những phòng khác kiểm tra một chút, lúc trở lại đều lắc đầu, đều thấy cửa sổ không mở.

Là độ ẩm trong không khí đang không ngừng giảm xuống.

Lúc này nam sinh viên thể dục bên cạnh thật sự không chịu được nữa, đứng lên mau chóng hô: "Chúng ta nhóm lừa đi, vừa lúc trong phòng lầu một có cái lò sưởi, sau khi nhóm lửa hẳn là sẽ tốt hơn một chút, nhanh lên."

Vừa lúc nam sinh viên thể dục mang theo bật lửa, rất nhanh đã châm lửa đốt một đống báo bỏ đi ở giữa phòng, sau đó ném vào lò sưởi.

Ngọn lửa thiêu đốt trong lò sưởi chậm rãi tỏa khói bay lên, nháy mắt không khí ấm áp ập vào mặt, khiến tôi cảm giác toàn thân thoải mái hơn không ít.

Nhưng mà loại cảm giác thoải mái này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì theo ngọn lửa chậm rãi thu nhỏ, không khí lạnh lại chiếm thế thượng phong như trước.

Hiện tại số báo kia đã bị đốt hết, cần phải tìm một số thứ khác bỏ vào mới đủ để sưởi ấm.

Nam sinh viên thể dục tiện tay chuẩn bị ném cái ghế bên bàn ăn vào, Tôn Hồng Diễm ở bên cạnh lập tức giữ chặt tay cậu ta: "Cậu làm gì thế hả? Đây là đồ dùng của người ta, sao cậu có thể coi như củi đốt mà ném vào đống lửa."

Nam sinh viên thể dục cau mày nói: "Hiện tại quản nhiều như vậy làm gì? Nếu chúng ta bị lạnh chết, vật tất cả còn có ý nghĩa gì nữa? Đừng dông dài nữa, nhanh tránh ra đi!"

Tôn Hồng Diễm vẫn tiếp tục: "Không được, không thể làm như vậy, cậu có nhớ bên ngoài là một rừng cây nhỏ, chúng ta không phải đi ra ngoài nhặt ít củi về là được sao? Nếu cậu không muốn đi, cậu chờ đó, tôi tự mình đi!"

Tôi đột nhiên nhớ đến, phía sau khách sạn có một nhà kho nhỏ, hôm nay lúc tôi đi ngang qua vừa lúc phát hiện bên trong chất không ít củi, sau khi tôi nói lại chuyện này, mấy người bọn họ quyết định đến nhà kho đó lấy củi. Chẳng qua không cần đi nhiều người như vậy, nam sinh thể dục nói tôi để cậu ta đi, nên tôi đồng ý cho một mình cậu ta đi.

Mấy người còn lại ở trong phòng đợi.

Mười phút sau tôi cảm thấy không đúng lắm, khoảng cách giữa nhà kho và nơi này cũng đâu quá xa, nếu là tôi đi, không đến ba phút đã có thể lấy củi về, vì sao một nam sinh thân thể khỏe mạnh đến bây giờ còn chưa xuất hiện?

Tôi nói ra nghi hoặc trong lòng, Vương Phi Tường bên cạnh khoác áo nói: "Để tôi đi ra nhìn xem, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không!"

Tôi ngược lại không thể để thằng nhóc này gặp mặt tên kia, dù sao hiện tại quan hệ giữa bọn họ cũng rất loạn, nếu muốn đánh lén, không chừng sẽ xảy ra chuyện thật, bèn nói: "Tôi đi cho, hai người ở lại trong phòng đợi đi, tuyệt đối không nên lộn xộn, tôi rất nhanh sẽ quay về!"

Nói xong tôi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Mà một màn kế tiếp lại khiến tôi cả đời khó quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phòng Phát Sóng Tử Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook