Chương 10: Sương Mù
Nông Phu Tiên Quyền
15/08/2021
Khi tôi tới buồng vệ sinh nữ bên cạnh lầu hai, nơi này chính là góc phía bắc kia, thấy toàn bộ cửa phòng nổi trôi một đám sương mù màu trắng, đám sương mù kia từ gần sát toàn bộ cửa phòng đồng thời tạo thành một hình thù, thoạt nhìn như là một loại thần thú cổ đại, gọi là Huyền Vũ.
Tôi lại đi tới phía nam, lúc ở góc phía nam phát hiện cũng có một đám sương mù, ở trên cửa tự động hợp thành một cái hình thù, cũng là một loại thần thú cổ đại, Thanh Long.
Tôi luôn cảm giác trong này có quy luật gì mới đúng.
Đột nhiên, lầu dưới bắt đầu không ngừng có tiếng la hét, bởi vì đúng lúc này ở phòng bếp dao thái rau không giải thích được treo ở không trung bay thẳng qua đây, mấy người sinh viên kia sợ đến lập tức núp ở dưới giường, những con dao kia mau chóng rơi lên trên giường, ngay sau đó phát ra âm thanh loảng xoảng ồn ào.
Đồng thời sát cạnh phòng bếp một đám sương mù màu trắng tự mình bay ra, cứ như vậy còn dư lại thần thú cuối cùng.
Tôi biết là chuyện gì xảy ra, phòng này chắc là có một trận pháp, bản thân Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ chính là tứ đại thần thú trấn trạch, nhất định là chủ nhân khách sạn mời tứ đại thần thú tới trấn áp oán khí trong nơi này.
Về sau phong thủy của nơi này hình như bị người ta phá hủy đi mất.
Tôi từ từ kéo hình ở cửa phòng kia xuống, tôi phát hiện cái sương mù dán ở cửa phòng sau đó lại giống như một thiếp dán vậy, tôi lập tức góp nhặt ba hình vẽ thần thánh nọ rồi quay trở xuống lầu một, chia ra dán vào ba góc lầu một.
Quả nhiên, tiếng bước chân chung quanh từ từ bắt đầu giảm nhỏ. Ở căn phòng quần ma nhảy múa này, tứ đại thần thú hoàn toàn có thể trấn áp tất cả tà khí chung quanh.
Bên cạnh Tôn Hồng Diễm thấy vậy vỗ tay nói với tôi: “Thật là lợi hại, không ngờ anh còn có thể biết một chút phong thuỷ đấy, như vậy tối hôm nay chúng ta sẽ không có chuyện gì rồi!”
Nhưng tôi nghĩ chuyện vẫn chưa xong, dù sao tứ đại thần thú còn thiếu một, chính là Bạch Hổ.
Thế nhưng tôi đi một vòng, làm thế nào cũng không tìm được.
Trên thực tế mỗi lần xuất hiện nguy hiểm, đều sẽ xuất hiện một ít thần thú tới bảo hộ, một khi xuất hiện bọn nó chỉ biết hình thành một cái đồ vật như thiếp giấy dán bên trên cửa phòng ở lầu hai, việc bây giờ chúng tôi cần phải làm là dán thần thú ở cửa phòng lầu hai xuống lầu một, cứ như vậy lầu một sẽ được thần thú bảo hộ.
Y theo phương pháp này để làm, ở chỗ này thêm ba ngày hẳn không có vấn đề.
Nhưng vấn đề là thần thú cuối cùng không thấy đâu.
Dựa theo quy luật lúc trước, mỗi khi có người xuất hiện nguy hiểm, sẽ có thần thú xuất hiện tới bảo hộ, một lần bảo hộ thần thú sẽ biến thành một cái thiếp giấy, thế nhưng nguy hiểm không chỉ xuất hiện riêng ở trước mặt của tôi, rất khó đảm bảo những người khác sẽ không xuất hiện tình huống bị công kích.
Nghĩ tới đây, tôi quay đầu lại hỏi: “Các người có ai bị tấn công trong khách sạn này không? Chuyện gì cũng được, đều nói ra nhanh!”
Tôi hỏi xong thì Vương Phi Tường nói: “Lúc tôi ở buồng vệ sinh bị công kích, mấy người khác hình như không gặp qua loại chuyện này!”
Gật đầu, tôi nói phát hiện của mình cho những người khác, sau đó mấy người chúng tôi lập tức lên cái buồng vệ sinh ở lầu hai kia.
Sau khi đi vào, tôi phát hiện trong phòng vệ sinh trống rỗng này, căn bản cũng không có thần thú Bạch Hổ tồn tại, cũng không tồn tại thiếp giấy thần thú gì.
Cái này thật kỳ lạ, theo lý mà nói không nên xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ lý luận của tôi sai rồi?
Tôi suy tư một lượt, tôi biết nếu như suy nghĩ chuyện này theo hướng bết bát nhất thì có một loại khả năng khác.
Đó chính là ở giữa chúng tôi, có một người đã phát hiện thiếp giấy thần thú, nhưng không để ý vứt bỏ, hoặc căn bản là giấu đi rồi.
Nhưng bây giờ phải làm gì? Cũng không thể như ở trường hỏi mọi người giấu đồ vật quan trọng kia đi đâu rồi, cái giống với học sinh tiểu học trộm bút của người khác vậy, bạn nhỏ trộm bút kia không có khả năng bởi vì câu nói đầu tiên của giáo viên mà đã chủ động tự thú trước mặt mọi người.
Tôi xem biểu hiện của mọi người, Vương Phi Tường ngồi ở trên ghế sa lon cúi đầu, trầm mặc không nói.
Tôn Hồng Diễm nhỏ giọng nói gì đó với Tiểu Mỹ.
Sinh viên thể dục vậy mà ở trên sàn nhà tập chống đẩy - hít đất.
Mỗi người thoạt nhìn đều cực kỳ bình thường, căn bản là không nhìn ra chút vấn đề nào.
Chúng tôi trực tiếp đi ra ngoài khách sạn Long Phụng.
Mặc dù bên ngoài vẫn tràn ngập sương mù, thế nhưng chúng tôi phải làm như vậy, nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Tôn Hồng Diễm nói hình như mình thấy một cái thiếp giấy Bạch Hổ, lúc đó tưởng lầm là đồ bỏ đi, địa điểm phát hiện ngay trước cửa lớn khách sạn.
Tôi đại khái tính một chút, đó là phương vị chỉ thị cuối cùng, ngay từ đầu tôi thật không ngờ còn có thể có một thần thú thủ hộ ở cửa chính.
Nhưng theo như lời Tôn Hồng Diễm, lúc đó cô ta là người cuối cùng đi vào khách sạn này, thấy cái này có hình con hổ lớn nên hơi sợ mới trực tiếp kéo xuống vứt một bên.
Bây giờ còn ở đó không thì cũng không biết.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể cùng mọi người đi ra ngoài, hơn nữa tìm kiếm khắp nơi trong sân.
Sương mù tràn ngập, càng ngày càng đậm. Mưa phùn kéo dài nhưng không có chút ảnh hưởng nào đến sương mù.
Xung quanh cửa lớn sạch sẽ, không có gì cả.
Chúng tôi tìm cả nửa ngày trời, không thu hoạch được gì.
Sinh viên thể thao kiến nghị mọi người cùng nhau đi ra xa xem một chút, nói không chừng có gió thổi qua đã sớm thổi nó tới những chỗ khác.
Tôi đồng ý với cách giải thích của đối phương, tiếp tục đi ra phía ngoài.
Sương mù càng lúc càng lớn, thậm chí xòe tay ra trước đèn pin, cũng không thấy được năm ngón.
Ngay từ đầu còn đỡ, sau khi tìm gần mười phút, chúng tôi phát hiện chúng tôi cách khách sạn càng ngày càng xa.
Chúng tôi vội quay trở về lại phát hiện đã lạc đường.
Giữa đêm tối chúng tôi đều nhìn không thấy gì cả, ngay cả ánh sáng của đèn pin cầm tay cũng hoàn toàn bị sương mù che phủ.
“Làm sao bây giờ ?” Bốn sinh viên kia bắt đầu luống cuống.
Ở giữa sương mù, tất cả mọi người không nhìn thấy rõ mặt nhau, huống chi là tìm một thiếp giấy, đơn giản chính là không có khả năng.
Tuy rằng trong khách sạn có tà khí quỷ dị, nhưng hiện nay đã có ba thần thú trấn áp, cho dù thiếu một, tôi nghĩ cũng mạnh hơn so với nơi rừng núi hoang dã này.
Tôi trấn định nói: “Đều yên lặng, hãy nghe tôi nói, hiện tại mọi người nắm tay đứng thành một hàng, ngàn vạn lần đừng tuột tay! Bây giờ chúng ta về khách sạn.”
Nói xong lời này tôi cảm giác có người lôi kéo tay của mình, là Tôn Hồng Diễm tính cách phóng khoáng nhất, cô ta kéo tay của tôi đi về phía trước, mà sau lưng của tôi là sinh viên thể dục. Chúng tôi từ từ đi giữa sương mù.
Không biết rốt cuộc đã đi bao lâu, tôi đột nhiên cảm giác bốn sinh viên kia có phải quá yên lặng rồi không? Hơn nữa, bọn họ hình như mãi cũng không thấy mệt, vẫn thống nhất bước chân như nhau.
Tôi cố ý thả chậm bước chân, kết quả phát hiện người chung quanh tôi cũng thả chậm bước chân theo tôi.
Đi tới, đi tới, tôi lại bước đi nhanh hơn, người chung quanh đồng thời cũng bước theo nhanh hơn.
Cái này quá kỳ quái, bọn họ không nói lời nào với nhau nhưng lại vô cùng ăn ý!
Hơn nữa, tôi cẩn thận nghe lại phát hiện không chỉ bốn sinh viên kia yên lặng, bốn phía rừng núi này cũng không tránh khỏi quá yên tĩnh.
Phía trên khách sạn Long Phụng chính là một cái rừng cây nho nhỏ, ở đây quanh năm không người ở, đến buổi tối một mảnh yên tĩnh vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng vấn đề là ở đây có chút quá yên tĩnh rồi, dù sao bốn sinh viên bên cạnh tôi lúc ở trước cửa còn líu ríu, cũng không biết vì sao bây giờ tất cả đều im lặng không nói.
Mấu chốt nhất là tôi rõ ràng nhớ kỹ cô gái tên là Tiểu Mỹ kia, ở trên quần có một cái chuông, cái chuông đó là vốn là đồ trang trí trên ba lô.
Mỗi khi bước đi sẽ xuất hiện tiếng vang leng keng, dọc theo đường đi cho tới bây giờ cũng chưa từng dừng lại.
Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện tiếng vang leng keng này cũng đã biến mất.
Tôi thử bước nhanh đi về phía trước, thế nhưng âm thanh vẫn không xuất hiện, từ từ ngay cả tiếng bước chân của người chung quanh tôi cũng không cách nào nghe thấy được.
Không khí càng ngày càng lạnh, tôi nắm thật chặt tay hai người, tôi cảm giác hai tay của họ lạnh lẽo, giống như tôi cầm lấy hai cục sắt, cảm giác lạnh như băng đi vào tận xương tủy.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, bỗng nhiên tôi lôi người phía trước tôi một cái, kết quả trong chớp nhoáng này - tôi thấy được bản thân mình!
Người phía trước tôi hoàn toàn giống tôi như đúc, nhưng hai mắt đối phương vô thần, đần độn ù lì nhìn tôi chằm chằm.
Cả người tôi cũng không ổn, lại lôi người phía sau một cái, nhìn kỹ lại phát hiện người dừng lại phía sau tôi cũng chính là tôi!
Đầu óc tôi trống rỗng, lập tức bỏ rơi hai tay của bọn họ, không ngừng chạy về phía trước.
Cũng không biết rốt cuộc chạy bao lâu, thế mà tôi chạy về tới trước khách sạn Long Phụng.
Tôi lập tức đẩy cửa lớn ra, mặc dù cái khách sạn này thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, thế nhưng tốt hơn nhiều so với thứ vừa thấy trong núi.
Tôi ngồi ở trên ghế sa lon, thở hồng hộc, phát hiện bốn người kia cũng không trở về.
Nhưng khi tôi vừa nghỉ ngơi không được hai phút thì đã nhìn thấy ba sinh viên trong đó lệ rơi đầy mặt mà đi trở về, trong đó sinh viên thể dục túm lấy tay của tôi, tức giận hỏi tôi vì sao trên đường lại chạy trốn.
Tôi đẩy cậu ta ra.
Sinh viên thể dục đỏ mắt mắng: “Tôi nói anh không có lương tâm quá đáng, thế mà anh tự mình chạy trước, nếu không phải là mọi người vì tìm anh thì cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này!”
Tôi cảm giác cực kỳ khó hiểu? Từng người tức giận đùng đùng! Tôi nhìn Tôn Hồng Diễm ở bên cạnh, cô gái hoạt bát này hiện tại cũng không nói gì, mà chàng trai còn lại khóc dữ nhất, hai mắt đều đã đỏ bừng.
Tôi đi tới vỗ vỗ vai Vương Phi Tường hỏi: “Các người đi chỗ nào? Sao tôi không thấy Tiểu Mỹ?”
Vương Phi Tường không ngừng khóc, khóc không thành tiếng. Tôn Hồng Diễm ở bên cạnh cúi đầu nói một câu: “Đã chết, chết trong lúc tìm anh!”
Đã chết?
Tôi chấn động cả người.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái thiếp Bạch Hổ không tìm được, sao lại có người chết đây?
Không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng.
Loại cảm giác chèn ép này, làm tôi có cảm giác muốn nổ tung.
Bi kịch xảy ra ngay lúc chúng tôi tìm kiếm thiếp giấy Bạch Hổ.
Nhưng căn cứ lời bọn họ nói, lại khác với những gì tôi chứng kiến.
Tôi lại đi tới phía nam, lúc ở góc phía nam phát hiện cũng có một đám sương mù, ở trên cửa tự động hợp thành một cái hình thù, cũng là một loại thần thú cổ đại, Thanh Long.
Tôi luôn cảm giác trong này có quy luật gì mới đúng.
Đột nhiên, lầu dưới bắt đầu không ngừng có tiếng la hét, bởi vì đúng lúc này ở phòng bếp dao thái rau không giải thích được treo ở không trung bay thẳng qua đây, mấy người sinh viên kia sợ đến lập tức núp ở dưới giường, những con dao kia mau chóng rơi lên trên giường, ngay sau đó phát ra âm thanh loảng xoảng ồn ào.
Đồng thời sát cạnh phòng bếp một đám sương mù màu trắng tự mình bay ra, cứ như vậy còn dư lại thần thú cuối cùng.
Tôi biết là chuyện gì xảy ra, phòng này chắc là có một trận pháp, bản thân Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ chính là tứ đại thần thú trấn trạch, nhất định là chủ nhân khách sạn mời tứ đại thần thú tới trấn áp oán khí trong nơi này.
Về sau phong thủy của nơi này hình như bị người ta phá hủy đi mất.
Tôi từ từ kéo hình ở cửa phòng kia xuống, tôi phát hiện cái sương mù dán ở cửa phòng sau đó lại giống như một thiếp dán vậy, tôi lập tức góp nhặt ba hình vẽ thần thánh nọ rồi quay trở xuống lầu một, chia ra dán vào ba góc lầu một.
Quả nhiên, tiếng bước chân chung quanh từ từ bắt đầu giảm nhỏ. Ở căn phòng quần ma nhảy múa này, tứ đại thần thú hoàn toàn có thể trấn áp tất cả tà khí chung quanh.
Bên cạnh Tôn Hồng Diễm thấy vậy vỗ tay nói với tôi: “Thật là lợi hại, không ngờ anh còn có thể biết một chút phong thuỷ đấy, như vậy tối hôm nay chúng ta sẽ không có chuyện gì rồi!”
Nhưng tôi nghĩ chuyện vẫn chưa xong, dù sao tứ đại thần thú còn thiếu một, chính là Bạch Hổ.
Thế nhưng tôi đi một vòng, làm thế nào cũng không tìm được.
Trên thực tế mỗi lần xuất hiện nguy hiểm, đều sẽ xuất hiện một ít thần thú tới bảo hộ, một khi xuất hiện bọn nó chỉ biết hình thành một cái đồ vật như thiếp giấy dán bên trên cửa phòng ở lầu hai, việc bây giờ chúng tôi cần phải làm là dán thần thú ở cửa phòng lầu hai xuống lầu một, cứ như vậy lầu một sẽ được thần thú bảo hộ.
Y theo phương pháp này để làm, ở chỗ này thêm ba ngày hẳn không có vấn đề.
Nhưng vấn đề là thần thú cuối cùng không thấy đâu.
Dựa theo quy luật lúc trước, mỗi khi có người xuất hiện nguy hiểm, sẽ có thần thú xuất hiện tới bảo hộ, một lần bảo hộ thần thú sẽ biến thành một cái thiếp giấy, thế nhưng nguy hiểm không chỉ xuất hiện riêng ở trước mặt của tôi, rất khó đảm bảo những người khác sẽ không xuất hiện tình huống bị công kích.
Nghĩ tới đây, tôi quay đầu lại hỏi: “Các người có ai bị tấn công trong khách sạn này không? Chuyện gì cũng được, đều nói ra nhanh!”
Tôi hỏi xong thì Vương Phi Tường nói: “Lúc tôi ở buồng vệ sinh bị công kích, mấy người khác hình như không gặp qua loại chuyện này!”
Gật đầu, tôi nói phát hiện của mình cho những người khác, sau đó mấy người chúng tôi lập tức lên cái buồng vệ sinh ở lầu hai kia.
Sau khi đi vào, tôi phát hiện trong phòng vệ sinh trống rỗng này, căn bản cũng không có thần thú Bạch Hổ tồn tại, cũng không tồn tại thiếp giấy thần thú gì.
Cái này thật kỳ lạ, theo lý mà nói không nên xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ lý luận của tôi sai rồi?
Tôi suy tư một lượt, tôi biết nếu như suy nghĩ chuyện này theo hướng bết bát nhất thì có một loại khả năng khác.
Đó chính là ở giữa chúng tôi, có một người đã phát hiện thiếp giấy thần thú, nhưng không để ý vứt bỏ, hoặc căn bản là giấu đi rồi.
Nhưng bây giờ phải làm gì? Cũng không thể như ở trường hỏi mọi người giấu đồ vật quan trọng kia đi đâu rồi, cái giống với học sinh tiểu học trộm bút của người khác vậy, bạn nhỏ trộm bút kia không có khả năng bởi vì câu nói đầu tiên của giáo viên mà đã chủ động tự thú trước mặt mọi người.
Tôi xem biểu hiện của mọi người, Vương Phi Tường ngồi ở trên ghế sa lon cúi đầu, trầm mặc không nói.
Tôn Hồng Diễm nhỏ giọng nói gì đó với Tiểu Mỹ.
Sinh viên thể dục vậy mà ở trên sàn nhà tập chống đẩy - hít đất.
Mỗi người thoạt nhìn đều cực kỳ bình thường, căn bản là không nhìn ra chút vấn đề nào.
Chúng tôi trực tiếp đi ra ngoài khách sạn Long Phụng.
Mặc dù bên ngoài vẫn tràn ngập sương mù, thế nhưng chúng tôi phải làm như vậy, nguyên nhân vô cùng đơn giản.
Tôn Hồng Diễm nói hình như mình thấy một cái thiếp giấy Bạch Hổ, lúc đó tưởng lầm là đồ bỏ đi, địa điểm phát hiện ngay trước cửa lớn khách sạn.
Tôi đại khái tính một chút, đó là phương vị chỉ thị cuối cùng, ngay từ đầu tôi thật không ngờ còn có thể có một thần thú thủ hộ ở cửa chính.
Nhưng theo như lời Tôn Hồng Diễm, lúc đó cô ta là người cuối cùng đi vào khách sạn này, thấy cái này có hình con hổ lớn nên hơi sợ mới trực tiếp kéo xuống vứt một bên.
Bây giờ còn ở đó không thì cũng không biết.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể cùng mọi người đi ra ngoài, hơn nữa tìm kiếm khắp nơi trong sân.
Sương mù tràn ngập, càng ngày càng đậm. Mưa phùn kéo dài nhưng không có chút ảnh hưởng nào đến sương mù.
Xung quanh cửa lớn sạch sẽ, không có gì cả.
Chúng tôi tìm cả nửa ngày trời, không thu hoạch được gì.
Sinh viên thể thao kiến nghị mọi người cùng nhau đi ra xa xem một chút, nói không chừng có gió thổi qua đã sớm thổi nó tới những chỗ khác.
Tôi đồng ý với cách giải thích của đối phương, tiếp tục đi ra phía ngoài.
Sương mù càng lúc càng lớn, thậm chí xòe tay ra trước đèn pin, cũng không thấy được năm ngón.
Ngay từ đầu còn đỡ, sau khi tìm gần mười phút, chúng tôi phát hiện chúng tôi cách khách sạn càng ngày càng xa.
Chúng tôi vội quay trở về lại phát hiện đã lạc đường.
Giữa đêm tối chúng tôi đều nhìn không thấy gì cả, ngay cả ánh sáng của đèn pin cầm tay cũng hoàn toàn bị sương mù che phủ.
“Làm sao bây giờ ?” Bốn sinh viên kia bắt đầu luống cuống.
Ở giữa sương mù, tất cả mọi người không nhìn thấy rõ mặt nhau, huống chi là tìm một thiếp giấy, đơn giản chính là không có khả năng.
Tuy rằng trong khách sạn có tà khí quỷ dị, nhưng hiện nay đã có ba thần thú trấn áp, cho dù thiếu một, tôi nghĩ cũng mạnh hơn so với nơi rừng núi hoang dã này.
Tôi trấn định nói: “Đều yên lặng, hãy nghe tôi nói, hiện tại mọi người nắm tay đứng thành một hàng, ngàn vạn lần đừng tuột tay! Bây giờ chúng ta về khách sạn.”
Nói xong lời này tôi cảm giác có người lôi kéo tay của mình, là Tôn Hồng Diễm tính cách phóng khoáng nhất, cô ta kéo tay của tôi đi về phía trước, mà sau lưng của tôi là sinh viên thể dục. Chúng tôi từ từ đi giữa sương mù.
Không biết rốt cuộc đã đi bao lâu, tôi đột nhiên cảm giác bốn sinh viên kia có phải quá yên lặng rồi không? Hơn nữa, bọn họ hình như mãi cũng không thấy mệt, vẫn thống nhất bước chân như nhau.
Tôi cố ý thả chậm bước chân, kết quả phát hiện người chung quanh tôi cũng thả chậm bước chân theo tôi.
Đi tới, đi tới, tôi lại bước đi nhanh hơn, người chung quanh đồng thời cũng bước theo nhanh hơn.
Cái này quá kỳ quái, bọn họ không nói lời nào với nhau nhưng lại vô cùng ăn ý!
Hơn nữa, tôi cẩn thận nghe lại phát hiện không chỉ bốn sinh viên kia yên lặng, bốn phía rừng núi này cũng không tránh khỏi quá yên tĩnh.
Phía trên khách sạn Long Phụng chính là một cái rừng cây nho nhỏ, ở đây quanh năm không người ở, đến buổi tối một mảnh yên tĩnh vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng vấn đề là ở đây có chút quá yên tĩnh rồi, dù sao bốn sinh viên bên cạnh tôi lúc ở trước cửa còn líu ríu, cũng không biết vì sao bây giờ tất cả đều im lặng không nói.
Mấu chốt nhất là tôi rõ ràng nhớ kỹ cô gái tên là Tiểu Mỹ kia, ở trên quần có một cái chuông, cái chuông đó là vốn là đồ trang trí trên ba lô.
Mỗi khi bước đi sẽ xuất hiện tiếng vang leng keng, dọc theo đường đi cho tới bây giờ cũng chưa từng dừng lại.
Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện tiếng vang leng keng này cũng đã biến mất.
Tôi thử bước nhanh đi về phía trước, thế nhưng âm thanh vẫn không xuất hiện, từ từ ngay cả tiếng bước chân của người chung quanh tôi cũng không cách nào nghe thấy được.
Không khí càng ngày càng lạnh, tôi nắm thật chặt tay hai người, tôi cảm giác hai tay của họ lạnh lẽo, giống như tôi cầm lấy hai cục sắt, cảm giác lạnh như băng đi vào tận xương tủy.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, bỗng nhiên tôi lôi người phía trước tôi một cái, kết quả trong chớp nhoáng này - tôi thấy được bản thân mình!
Người phía trước tôi hoàn toàn giống tôi như đúc, nhưng hai mắt đối phương vô thần, đần độn ù lì nhìn tôi chằm chằm.
Cả người tôi cũng không ổn, lại lôi người phía sau một cái, nhìn kỹ lại phát hiện người dừng lại phía sau tôi cũng chính là tôi!
Đầu óc tôi trống rỗng, lập tức bỏ rơi hai tay của bọn họ, không ngừng chạy về phía trước.
Cũng không biết rốt cuộc chạy bao lâu, thế mà tôi chạy về tới trước khách sạn Long Phụng.
Tôi lập tức đẩy cửa lớn ra, mặc dù cái khách sạn này thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, thế nhưng tốt hơn nhiều so với thứ vừa thấy trong núi.
Tôi ngồi ở trên ghế sa lon, thở hồng hộc, phát hiện bốn người kia cũng không trở về.
Nhưng khi tôi vừa nghỉ ngơi không được hai phút thì đã nhìn thấy ba sinh viên trong đó lệ rơi đầy mặt mà đi trở về, trong đó sinh viên thể dục túm lấy tay của tôi, tức giận hỏi tôi vì sao trên đường lại chạy trốn.
Tôi đẩy cậu ta ra.
Sinh viên thể dục đỏ mắt mắng: “Tôi nói anh không có lương tâm quá đáng, thế mà anh tự mình chạy trước, nếu không phải là mọi người vì tìm anh thì cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này!”
Tôi cảm giác cực kỳ khó hiểu? Từng người tức giận đùng đùng! Tôi nhìn Tôn Hồng Diễm ở bên cạnh, cô gái hoạt bát này hiện tại cũng không nói gì, mà chàng trai còn lại khóc dữ nhất, hai mắt đều đã đỏ bừng.
Tôi đi tới vỗ vỗ vai Vương Phi Tường hỏi: “Các người đi chỗ nào? Sao tôi không thấy Tiểu Mỹ?”
Vương Phi Tường không ngừng khóc, khóc không thành tiếng. Tôn Hồng Diễm ở bên cạnh cúi đầu nói một câu: “Đã chết, chết trong lúc tìm anh!”
Đã chết?
Tôi chấn động cả người.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái thiếp Bạch Hổ không tìm được, sao lại có người chết đây?
Không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng.
Loại cảm giác chèn ép này, làm tôi có cảm giác muốn nổ tung.
Bi kịch xảy ra ngay lúc chúng tôi tìm kiếm thiếp giấy Bạch Hổ.
Nhưng căn cứ lời bọn họ nói, lại khác với những gì tôi chứng kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.