Phong Quyển Tàn Vân

Chương 47: Chiến thắng !?!

tkcuathanh

04/04/2014

Sai lầm của Vân Phong ở đây chính là đánh giá sai đối thủ. Lúc Ma sủng nhe răng múa vuốt, hung ác khi nhào tới. Dưới nguy cơ chợt hiện, Vân Phong đã có chút luống cuống, để rồi khi nhận thấy có cơ hội, hắn không suy đoán mà lập tức tấn công. Khiến giờ đây trọng thương, lâm vào cảnh khó khăn gấp bội.

“Xem ra thực chiến, quả nhiên là cách tốt nhất để lịch lãm rèn luyện.” – Vân Phong thầm nhủ, cảm giác trong người đã khá hơn một chút.

“Grao . . .grao . . .”

Ma sủng tiếp tục gầm rống, thẳng hướng Vân Phong, điên cuồng xông đến.

Chân hắn liên tục nhúc nhích, liên tục dùng Tật Lôi Biến biến đổi phương hướng, tranh thủ thời gian tiêu hóa dược lực của Hồi Hoàn Đan trong miệng, hồi phục chiến lực.

Chỉ trong phút chốc, cả chục chiêu đã qua đi nhưng Hạt Vĩ Cẩu vẫn không hề đụng được vào người Vân Phong.

Bất chợt, hai tai Vân Phong nhúc nhích, hắn nghe thấy có tiếp rạo rạc dưới chân. Mặc dù bị tiếng thú rống kinh thiên kia áp chế, nhưng thính giác hắn linh mẫn hơn thường gấp bội, vẫn có thể nghe được tiếng đá va chạm rất nhỏ đằng sau.

Quả nhiên, ngay khi Ma thú đang lao đến, hai móng vuốt lóe lên tia kim mang sắc bén, chuẩn bị xuất ra một chiêu: Phân Thây. Thì bất chợt, một thạch trụ lập tức xuất hiện ở phía sau, phá đất mà lên, lập tức chặn đường đi của hắn.

“Di. Hạt Vĩ Cẩu này thật có ý tứ, biết được tiểu tử kia di chuyển nhanh, có thể tạo ra thạch trụ chặn đường, rất tốt, rất tốt.” – Nam tử thần bí cười lạnh, vô cùng thích thú đánh giá Hạt Vĩ Sư. Trong mắt hắn có vẻ thưởng thức nồng đậm.

“Hừ! Tiếp chiêu!”

Bị đẩy vào đường cùng, Vân Phong nhìn Hạt Vĩ Cẩu tức giận quát, ánh mắt trở nên điên cuồng, từ sâu trong ánh mắt có mùi vị huyết tinh nhàn nhạt, toàn thân không lùi mà tiến. Như cơn gió mạnh mẽ lao đến chỗ Ma sủng, một quyền đánh chính diện yết hầu. Người chưa tới, quyền phong đã tới.

Nghe trong gió, tiếng xương khớp Vân Phong vì vận quá sức, kêu lên răng rắc, hơn thế nó còn ảnh hưởng tới vết thương trên ngực khiến khóe miệng hắn cũng chảy ra một búng máu. Nhưng đáp lại chỉ là cảm giác điên cuồng đến tận xương tủy, coi khinh tất cả. Giống như một con sói hoang khi đối mặt với lão hổ, lâm vào bước đường cùng, phải dùng chính tính mạng của mình để giành giật sự sống.

Điên cuồng, điên cuồng hơn tất cả.

Hiếu sát, hiếu sát với chính bản thân mình.

Hắc lộ lại một lần nữa mở cửa.

Nửa trên cơ thể hắn hơi cong về phía sau, nắm quyền nâng ngang trước mặt. Loại súc tích lực lượng này trông có vẻ kì lạ, nhưng thực sự, khi chiến đấu lại có thể tung ra một quyền mạnh nhất. Eo, thắt lưng, vai, bắp tay, cổ tay, nắm đấm, tất cả phối hợp với nhau một cách hoàn hảo. Đến khi chỉ còn cách Ma sủng một mét, toàn bộ lực đạo hắn súc tích lập tức được phát ra, mượn lực xoáy, nắm quyền trong tay giống như một tảng đá lớn, đập ngay vào Ma sủng.

Thiết Bối Quyền.



Phụt.

Linh kĩ Phân Thây đập thẳng vào bụng hắn, hung hăng xé rách da thịt. Cho dù Luyện bì có mạnh mẽ đến mấy nhưng cũng khó lòng ngăn cản được lực đạo lớn đến vậy. Vân Phong bay ra như diều gặp gió, đến khi đập phải đám thạch trụ mới miễn cưỡng dừng lại. Ba bốn thạch trụ bị hắn đập vào vỡ vụn. Trước bụng lại xuất hiện thêm một vết lang trảo sâu hoắm, mơ hồ có thể thấy chút nội tạng. Đằng sau lưng lại chi chít máu tươi. Mặc dù vậy, trên mặt hắn vẫn tỏ rõ chiến ý bất khuất không hề run sợ.

Nam tử kia đứng bên ngoài, khẽ kêu lên một tiếng, ánh mắt sáng như sao. Hắn không hiểu vì lý do gì một đứa trẻ lại có thể làm được như vậy. Chỉ vì chút kim tệ kia ư ? Đối với nhiều người có lẽ là vậy, nhưng trong lòng nam tử bịt mặt, hắn nghĩ Vân Phong không phải kẻ vì tiền mà bất chấp tất cả. Cái cảm giác bất khuất, không chùn bước này, hắn cũng đã từng nhìn thấy trên người những Mạo hiểm giả chân chính. Đây là cảm giác bỏ qua tất cả, đối mặt với tử vong mà không hề sợ hãi.

Hạt Vĩ Cẩu bên kia cũng không tốt hơn. Một quyền cực mạnh của Vân Phong đã phá vỡ tất cả thiết luật, khiến một quyền kia đạt tới 400 cân, vượt qua cực hạn của chính bản thân hắn. Hơn nữa lại tấn công ngay chỗ yếu hại là yết hầu, khiến Hạt Vĩ Cẩu đo ván. Một chiêu bỏ qua phòng thủ, chỉ cầu tấn công, lấy mạng đổi mạng của Vân Phong đã đem lại kết quả cực kì tốt.

Hạt Vĩ Cẩu rên lên ư ử, cả người không ngừng co quắp. Tuy bên ngoài không nhìn thấy bất kì một vết thương nào, nhưng thanh quản của nó bị thương nghiêm trọng, đa phần vỡ nát.

“Khừ . . . khọc . . . khọt. . . “

Hạt Vĩ Cẩu gầm ghè khó nhọc, trở nên điên cuồng, đôi huyết mâu chăm chú nhìn vào Vân Phong. Bất chợt trong giây phút đau đớn ấy, trong đầu óc nó liên tưởng được điều gì. Giống như một tia chớp lóe lên trong màn đêm u tối. Giống như bên trong nó, có một con quỷ đột nhiên thức giấc sau khi ngủ cả ngàn năm. Cái hạt vĩ sau lưng chưa bao giờ được nó sử dụng trong chiến đấu, bất chợt xoay về phía trước. Trước mặt Vân Phong, một Ảo ảnh Bọ cạp to lớn màu đen tuyền đột nhiên xuất hiện.

Nam tử giật mình, kinh nghi bất định, nhìn bóng hình bọ cạp kia mà thì thào trong đầu:

“Không thể nào, lĩnh ngộ bản mạng thần thông trong chiến đấu ư?”

Nhưng rồi, hắn nhận ra một điều, một điều cực kì đáng sợ, không phải với hắn, mà với tiểu tử đứng trước mặt kia.

“Tiểu tử mau tránh đi.” – Nam tử bịt mặt hét to một tiếng, lao đến nơi chiến đấu. Từng cảm xúc vội vã, sợ hãi, lo lắng chợt xuất hiện trong lòng hắn. Vốn dĩ hắn có thể cứu được Vân Phong bất cứ lúc nào, nhưng Hạt Vĩ Cẩu lĩnh ngộ bản mạng thần thông quá nhanh, bất chợt khiến hắn vì ngạc nhiên, sung sướng mà khựng lại vài giây.

Chỉ trong giây lát đó, cũng đủ thay đổi tất cả.

Vân Phong cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhưng hắn không thể tránh. Vết thương trên người quá nặng khiến hắn không thể di chuyển. Nhưng ngay cả đối mặt với tử vong, hắn không muốn bỏ cuộc, cho dù thế nào, hắn cũng không thể thất bại.

Chợt thấy Vân Phong cười lạnh một tiếng, Hàn Cực Kiếm đã được hắn nhặt lại từ lúc nào. Hữu thủ chỉ kiếm chọc lên trời, từ từ huy động. Muôn luồng kiếm quang tỏa ra theo thân Hàn Cực Kiếm, xông thẳng lên trời.

Đến giữa chừng không, kiếm quang đồng loạt phát động, tức thời bị hút lại hóa thành một bóng cự kiếm cực to. Kiếm quang đi thêm vài chục mét trên cao bất chợt ngưng lại, cứ mạnh mẽ phóng xuống, thẳng hướng Ma sủng vô cùng dữ tợn mà lao đến.

Hư ảnh bọ cạp chỉ tồn tại trong vài giây, nhưng cũng đủ làm một chuyện. Toàn bộ sức lực còn lại của Hạt Vĩ Cẩu tụ tập lại trên đuôi, hóa thành một bóng đen lờ mờ lao về phía Vân Phong, nhanh như một tia chớp. Trên đuôi lóe lên quang mang xanh lè, ẩn chứa vô tận kịch độc.



Cự kiếm kiếm quang trên bầu trời lao thẳng về phía Hạt Vĩ Cẩu đang nằm dưới đất. Đau đớn vì khó thở cùng kiệt lực khiến nó không thể di chuyển. Hơn thế nữa, uy áp từ kiếm chiêu kia càng ép nó nằm bệt ra, chỉ có thể lẳng lặng đứng đợi tử vong bao phủ.

Bất chợt, nó cảm thấy sợ hãi, thực sự sợ hãi thiếu niên kia. Đối mặt với nam tử thần bí, có khi nó không sợ hãi như thế, chỉ cần đầy đủ thời gian, cảnh giới hai bên ngang bằng nhau, nó không sợ gì cả. Nhưng đối mặt với một cái tiểu tử so về cấp bậc thấp hơn nó, mà khiến nó sinh ra sợ hãi. Cái cảm giác này, giống như khi nó đối mặt với một con Ma thú cực kì đáng sợ, cực kì điên cuồng, cực kì huyết tinh. Nhất là khi, tiểu tử kia bỏ mặc tất cả, tung ra một quyền. Ánh mắt đó khiến nó sợ hãi đối phương, biểu hiện đó khiến nó run sợ chiến đấu, cảm giác đó khiến nó từ bỏ hi vọng xuất hiện ngay từ nơi sâu tận tâm hồn.

“Tứ Phương Vẫn” – Vân Phong nhìn lên cự kiếm trên trời, thì thào tự nói. Ánh mắt lại tỏa ra niềm sung sướng khôn nguôi, không giống như một kẻ đối mặt với cái chết.

Chỉ thấy giữa trời tuyết kia, cự kiếm bằng kiếm quang bỗng nhiên nổ tung, hóa thành muôn vàn bóng kiếm nhao nhao rơi xuống giống như lưu tinh vẫn lạc (sao băng rơi). Đây chính là một chiêu Tứ Phương Khai nhưng đã được Vân Phong cải tiến, Tứ Phương Khai vốn dĩ tỏa ra 4 phương tám hướng, kiếm chiêu rộng nhưng không tập trung, đông nhưng không đủ chất. Tứ Phương Hợp lại chỉ có thể tấn công một mục tiêu, khó lòng phát huy ưu thế. Lần này, Vân Phong mượn nhờ chiến đấu mà lĩnh ngộ được chiêu này, tự mình sáng tạo, cải tiến ra một vũ kĩ mới.

Ma sủng nằm bệt dưới đất, co người run sợ. Đối mặt với tử vong, nó cũng chỉ là một linh hồn yếu đuối.

Thế nhưng, ngay khi mũi kiếm đầu tiên sắp chạm vào người nó. Hạt Vĩ Cẩu chỉ cảm thấy đầu mình hoa lên một lát, một bóng trắng nhanh chóng kéo nó đi mất.

Rầm . . . Rầm . . . Rầm . . .

Bóng kiếm như mưa liên tục đổ xuống, cả một vùng tuyết trắng bán kính 15 mét lập tức bị cày xới tơi tả, không có bất kì sinh vật nào còn nguyên vẹn. Nhưng, khi bóng kia chạm xuống dưới đất, Hạt Vĩ Cẩu đã biến mất từ lúc nào.

“Ta thắng.” – Vân Phong nhìn cảnh tượng sảy ra, khẽ thều thào trong miệng rồi ngã gục xuống vì quá đau đớn.

Trước lúc nhắm mắt đi vào hôn mê, hắn nhanh chóng tung ra một cái xác to lớn. Có thể dễ dàng nhận ra đây chính là xác của Sư Hổ, vừa vặn chặn đứng bóng đen chứa kịch độc đâm tới.

Nói thì lâu, nhưng thực tế những việc kia chỉ xảy ra trong vòng chưa tới 3 giây. Với tốc độ của Nam nhân bịt mặt, cũng chỉ kịp can thiệp được một phía.

“A” – Nam nhân bịt mặt kinh nghi, hô lên một tiếng, hiển nhiên không ngờ Vân Phong còn một chiêu này.

Bùng.

Sư Hổ và hư ảnh bọ cạp va chạm với nhau vang lên tiếng nổ trầm đục. Vân Phong đứng gần nhất bị sóng xung kích đẩy ra cả chục mét, phun ra một ngụm máu tươi. Vết thương trước ngực, bụng theo đó cũng bị xé toạc, máu tươi dàn dụa.

Trong chớp mắt, lớp da bên ngoài Sư Hổ biến thành màu xanh tím, ẩn chứa chất kịch độc, bản thân Ma sủng cũng văng đi thật xa.

Nam tử bịt mặt vội vã chạy tới, đỡ được Vân Phong, lập tức nhét một viên đan dược vào trong miệng hắn, lẩm bẩm nói: “Tiểu tử này thật thú vị, cũng thật điên cuồng.”

Nói xong, hắn xách Vân Phong lên vai, lao về phía một cái hang cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Quyển Tàn Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook