Chương 48: Bán Nguyệt Sứ
tkcuathanh
04/04/2014
Hang động của Sư Hổ.
Hôm nay, trong hang động thập phần hôi hám này, bỗng nhiên nhiều thêm một nhóm người thần bí. Từ những đốm lửa léo lắt sinh ra bởi Hỏa Nguyên Lực đang chiếu rọi trên vách tường, mơ hồ có thể thấy được cách hóa trang, cùng diện mạo của từng người trong số đó. Bốn người áo đen, khăn đen, tất cả vật dụng đều màu đen, trên đó nổi bật một hình thêu Bán Nguyệt. Điểm khác biệt duy nhất về trang phục của bọn họ chính là vũ khí. Bốn người, bốn loại vũ khí khác nhau: đao, kiếm, thương, kích, không ai giống ai.
Bọn họ đều là Bán Nguyệt Sứ của Bạch nguyệt giáo, chính là tinh anh trong tinh anh, vạn người chọn một. Những người này không chỉ tu vi cao cường, mà còn thân chinh bách chiến, chuyên môn nhận lệnh cơ mật đi xử lý ngoại vụ bên ngoài. Ngoại trừ nhất mạch Giáo chủ ra, số lượng người biết về Bán Nguyệt Sứ cực kì ít ỏi, bởi đa phần những người biết chuyện đều đã trở thành người chết.
Trong động quật phát ra từng trận gào thét tức giận, sóng âm nhấp nhô như thủy triều cuốn động, khiến nơi đây đều bị tiếng gào thét của hắn làm cho run rẩy.
“Ai, là ai đã ăn trộm Thâu Nguyên Trúc Cơ Quả của ta . . . Tên vương bát đản nhà ngươi, để ta biết được ai làm, ta . . . ta sẽ giết chết ngươi, băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh. Không . . . không, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, cắt thịt lột da, nấu vạc dầu, đủ mọi hình phạt tra tấn ta đều bắt ngươi nếm đủ.”
Chỉ thấy trước tiểu thụ kì lạ, xuất hiện một năm tử đầu trọc, mũi ưng khoằm khoằm đang rưng rưng nước mắt. Lúc này, hắn tức giận, điên cuồng gào thét, sóng âm hóa thành thực chất đang lan tỏa ra xung quanh. Ngoại trừ phía hồ nước, trong vòng bán kính 20 mét đều bị sóng âm phá thành vụn phấn.
Hắn đã đứng khóc lóc như vậy suốt một canh giờ rồi.
Đừng nhìn biểu hiện có phần yếu đuối của hắn mà nhầm, nam tử đầu trọc này có tên là Nhất Kích, chính là lão đại trong số những người ở đây. Hắn không chỉ võ công cao cường nhất, mà cũng chính là kẻ tàn nhẫn nhất. Trong số Bán Nguyệt Sứ, bất cứ nhiệm vụ đồ sát nào cũng không thể thiếu hắn. Ngay cả trưởng quản Hình điện trong giáo cũng phải nhượng bộ hắn ba phần.
Giờ phút này, đôi mắt hung ác, tàn nhẫn tựa như kền kền ăn xác trên sa mạc của hắn trở nên đỏ lòm, không phải vì rưng rưng nước mắt, mà là do tức giận đến mức không thể kiềm chế.
Trước biểu hiện của nam tử đầu trọc, sắc mặt những hắc y nhân đứng sau vẫn thong dong như cũ. Một người mỉm cười vươn tay ra, nhẹ nhàng vung vẩy, chặn đứng sóng âm ác liệt vừa lướt đến, không để nó thoát ra ngoài.
“Chỉ là vài linh quả mà thôi, liệu có cần tức giận như vậy không, Nhất Kích đại ca.” – Nam tử râu quai nón, vác trên mình đại đao nhìn nam tử đầu trọc cười xòa nói.
“Tam Đao ngươi nói như *** vậy? Nhìn ta tức giận như thế này, các ngươi hả hê lắm đúng không ?” - Nam tử trọc vuốt vuốt cái đầu bóng lưỡng, không chút khách khí đáp. Đôi mắt sắc lạnh phối hợp với cái mũi ưng cong cong càng khiến hắn tăng lên vài phần nguy hiểm.
“Nếu các ngươi biết giá trị của loại quả này, chỉ sợ các ngươi còn đau khổ hơn ta đấy.” – Hắn cười lạnh, điệu bộ như một lời không hợp có thể động thủ ngay được.
Tam Đao ngạc nhiên, liếm liếm môi nói:
“Lão đại, chẳng lẽ ngươi định dùng cái gọi là Thâu Nguyên Quả gì gì đó để dâng lên ư ? Nó quý hiếm lắm sao? Mà nếu như nó đã thuộc loại quý hiếm như vậy, tại sao đại ca lại không ở lại trông coi? Đối với người tu luyện như chúng ta, năm mười năm cũng chỉ là nháy mắt, có khi còn không bằng quãng thời gian nghiên cứu, tu luyện.”
Liên tục vài câu hỏi được nam tử râu quai nón gấp gáp đưa ra. Tuy rằng Tam Đao có vẻ già dặn, từng trải, nhưng thực sự, tâm lý hắn lại cực kì non nớt. Ngoài một thân bản lĩnh mạnh mẽ, đao pháp cực cao ra, tất cả mọi thứ khác của hắn đều giống như một đứa trẻn 8 tuổi, nhất là mặt tâm trí. Ngay cả động não, đôi khi hắn cũng lười làm. Chính vì vậy, càng khiến cho Nhất Kích coi Tam Đao như tay chân tâm phúc, thường xuyên dẫn hắn đi theo làm việc, đơn giản bởi vì hắn rất nghe lời.
Tam Đao như đụng phải chỗ đau của Nhất Kích, chỉ thấy hắn nghiến răng ken két, rít gào, càng nói càng điên cuồng:
“Mẹ, thằng ngu, nói cho ngươi biết, Thâu Nguyên Trúc Cơ Quả là thiên tài địa bảo cực kì hiếm gặp. Trăm năm mọc mầm, trăm năm nhú thân, trăm năm mọc thêm một tấc, đợi đến khi nó lớn đủ vạn năm mới có thể ra hoa. Lại thêm trăm năm ra hoa, trăm năm kết trái. Lần đầu tiên chỉ ra một quả, đợi thêm 200 năm mới ra quả lần hai, mà mỗi lần sau chỉ tăng thêm một quả. Quả này không chỉ giúp gia tăng nguyên khí mà còn giúp nguyên lực trong cơ thể sinh ra một tia linh tính.”
“ Tám năm trước ta theo dõi Lưu Hàn lão cẩu, tình cờ phát hiện được Thâu Nguyên Trúc Cơ Quả đang trong quá trình thành thục. Đáng tiếc lúc đó, trong giáo xảy ra chuyện, ta không thể không về phục mệnh, bắt buộc phải bỏ Thâu Nguyên Thụ ở đây. Loáng cái đã 8 năm trôi qua, lần này trở về chính là muốn lấy đi Thâu Nguyên Trúc Cơ Quả tham gia Bái Nguyệt đại điển. Nhưng mà . . . ”
Bất chợt, nam tử đầu trọc lại rú lên thảm thiết, song thủ huy động không ngừng. Hàng loạt bóng kích bằng Kim nguyên lực tụ lại giữa không trung, lao ầm ầm về phía vách đá xung quanh như muốn phát tiết đi mối hận của hắn.
“Nhưng mà, mẹ nó, nếu không phải lão cẩu Lưu Hàn đó, ta đâu phải ra nông nỗi này. Ngay cả lão chó chết Đông Minh Hỏa kia nữa, phản giáo cái con mẹ các ngươi.”
“Hừ, câm cái miệng chó của ngươi lại.”– Đúng lúc Nhất Kích đang thao thao bất tuyệt, một cái hừ lạnh đầy bất mãn cất lên, cắt ngang lời hắn.
Chỉ thấy người nói là một vị nam tử nhìn qua chừng ba bốn mươi tuổi, thân thể có chút đơn bạc, có thể mơ hồ nhìn thấy một chút sắc bén trong ánh mắt hắn. Chẳng qua hắn giống như có thương tích trong người, khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt, che lấp hơn nửa tia sắc bén kia.
“Ngươi ăn nói cẩn thận, chuyện của ngươi ta không quan tâm, nhưng đừng mở miệng ra là lão cẩu này, cẩu nọ. Còn nói thêm một lần nữa, đừng trách ta trở mặt.” – Thất Kiếm nhẹ lột cái áo choàng màu đen, để lộ ra nửa bên vai trần đeo kiếm, lạnh lùng nói.
“Thất Kiếm, con mẹ ngươi ăn gan hùm hay sao mà dám nói với ta như thế.” – Nhất Kích đỏ mắt tức giận, ngày hôm nay, hắn đã điên cuồng lắm rồi, chưa tìm được chỗ phát tiết. Giờ đây, còn bị một tên nhóc khiêu khích, làm sao hắn chịu được. Song kích màu vàng kim trên lưng rốt cục cũng được xuất ra, lập tức cả một khoảng không gian như bị cắt xé, ngay cả những đám lửa bằng Hỏa nguyên lực soi sáng cũng có dấu hiệu bị chém tắt.
“Vậy thì sao.” – Nam tử bệnh tật ngẩng mặt, chăm chú nhìn tên đầu trọc, ánh mắt sắc bén như dao:
“Ngươi nghĩ ngươi là ai, chỉ là một con chó theo sau Nhị đương gia mà thôi. Đừng nói bây giờ chưa có bằng chứng xác thực, chưa biết Đông lão, Lưu lão có phản giáo hay không. Ngay cả phản giáo thì làm sao, Đông lão có ơn tái sinh với ta, Lưu lão có ơn dẫn dắt, chỉ bằng hai điều này thôi, dù có chết ta cũng vô oán vô hối. Muốn chiến, Thất Kiếm cũng phụng bồi.”
Lời này nói ra, cả ba người còn lại lập tức rít vào một hơi khí lạnh. Bạch Nguyệt Giáo thâm căn cố đế, trải suốt nghìn năm, đã dựng lên một tín ngưỡng cực đại. Giáo chủ chính là đệ nhất nhân, giống như hoàng đế ở thế tục, không thể phản nghịch, không thể không tuân theo. Kẻ có tâm phản nghịch chính là đại nghịch bất đạo, phải tru di cửu tộc. Nhưng nay, không chỉ Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa lén trốn khỏi giáo, cướp đi tôn nữ của giáo chủ, mà ngay cả một trong thập bát Bán Nguyệt Sứ cũng lên tiếng đòi ly khai, phản giáo. Điều này càng khiến những người như Nhất Kích tức giận.
"Thất đệ, đệ nói nhăng nói cuội cái gì thế. Mau ngậm miệng lại cho ta.” – Nam tử còn lại chợt nộ, quát lên một tiếng. Bàn tay không hề khách khí tặng cho Thất Kiếm một cái tát cực kêu.
Bốp.
Thất Kiếm đứng chân chân một chỗ, lạnh lùng đón nhận cái tát kia, vô oán vô hối. Trên khuôn mặt trắng bệch giờ thêm một vệt tay đỏ hồng, khóe miệng kia cũng thấp thoáng một dòng máu đỏ tươi. Dường như cái tát mười phần tùy ý cũng không hề nhẹ nhàng một chút nào.
Thế nhưng nam tử bệnh trạng không hề quan tâm, ánh mắt sắc sảo chỉ còn lại cảm giác cô đơn trơ trọi. Hắn nhìn người ra tay với mình, nặng nề, chậm chạp nói:
“Nhị Thương ca, ngay cả huynh cũng tin hai người bọn họ phản giáo sao? Ngay cả huynh cũng muốn giết hai người họ sao ?”
“Không phải ta tin hay không, mà chính miệng phu nhân của Đại đương gia đã nói như vậy. Ngươi cũng biết, nàng không phải là người tùy tiện. Hơn thế nữa, nàng đối với hai người kia tốt hơn bất cứ ai.” – Nam tử cầm thương khẽ thở dài, đau khổ nhìn vào bàn tay đã đánh huynh đệ mình, rồi lại ngước mắt nhìn Thất Kiếm, trầm ngâm nói.
“Người đó thực sự là tiểu thư sao ?”
“Đúng vậy, chính Nhất Kích, ta, chưởng quản Hình điện, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Nhị đương gia, Tam đương gia cùng nhau ở đó. Ta hoàn toàn xác thực đó chính là tiểu thư.”
“Không phải là Nhị đương gia tìm người thay thế?”
“Hoàn toàn không!!.” – Nhị Thương nói chắc chắn như đinh đóng cột.
“Cứ cho là vậy, nhưng trước khi đưa hai người họ về bản giáo. Không ai có quyền mạt sát họ. Kẻ nào dám trái, đừng trách Thất Kiếm ta vô tình.” – Thất Kiếm lạnh lùng nói. Vô Danh kiếm trên vai rung lên như đang thể hiện ý chí của chủ nhân, như muốn bảo vệ những gì chủ nhân bảo vệ.
“Vô tình sao. Hảo, hảo, ngươi muốn chết, ta phụng bồi.” – Nhất Kích cười khằng khặc, khinh thường nhìn nam tử bệnh trạng. Xung quanh hắn, Kim nguyên lực phóng thích tàn phá khắp nơi. Phía sau lưng, xuất hiện một con Kim Mao Sư Vương màu hoàng kim, cực kì bắt mắt.
. . .
Nửa ngày sau, ngay tại địa phương nơi ở của Sư Hổ, toàn bộ hang động biến thành kì quan hiếm có. Một nửa hang động kết thành băng điêu, một nửa kia bị phá thành vụn phấn. Ngay cả phạm vi trăm mét xung quanh, toàn bộ Ma sủng cũng bị dư chấn giết chết. Đợi đến khi có người phát hiện được điều kì lạ này, mọi sự xảy ra cũng đã được ba tháng, dấu vết của trận chiến kia cũng đã phai mờ đi nhiều.
Hôm nay, trong hang động thập phần hôi hám này, bỗng nhiên nhiều thêm một nhóm người thần bí. Từ những đốm lửa léo lắt sinh ra bởi Hỏa Nguyên Lực đang chiếu rọi trên vách tường, mơ hồ có thể thấy được cách hóa trang, cùng diện mạo của từng người trong số đó. Bốn người áo đen, khăn đen, tất cả vật dụng đều màu đen, trên đó nổi bật một hình thêu Bán Nguyệt. Điểm khác biệt duy nhất về trang phục của bọn họ chính là vũ khí. Bốn người, bốn loại vũ khí khác nhau: đao, kiếm, thương, kích, không ai giống ai.
Bọn họ đều là Bán Nguyệt Sứ của Bạch nguyệt giáo, chính là tinh anh trong tinh anh, vạn người chọn một. Những người này không chỉ tu vi cao cường, mà còn thân chinh bách chiến, chuyên môn nhận lệnh cơ mật đi xử lý ngoại vụ bên ngoài. Ngoại trừ nhất mạch Giáo chủ ra, số lượng người biết về Bán Nguyệt Sứ cực kì ít ỏi, bởi đa phần những người biết chuyện đều đã trở thành người chết.
Trong động quật phát ra từng trận gào thét tức giận, sóng âm nhấp nhô như thủy triều cuốn động, khiến nơi đây đều bị tiếng gào thét của hắn làm cho run rẩy.
“Ai, là ai đã ăn trộm Thâu Nguyên Trúc Cơ Quả của ta . . . Tên vương bát đản nhà ngươi, để ta biết được ai làm, ta . . . ta sẽ giết chết ngươi, băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh. Không . . . không, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, cắt thịt lột da, nấu vạc dầu, đủ mọi hình phạt tra tấn ta đều bắt ngươi nếm đủ.”
Chỉ thấy trước tiểu thụ kì lạ, xuất hiện một năm tử đầu trọc, mũi ưng khoằm khoằm đang rưng rưng nước mắt. Lúc này, hắn tức giận, điên cuồng gào thét, sóng âm hóa thành thực chất đang lan tỏa ra xung quanh. Ngoại trừ phía hồ nước, trong vòng bán kính 20 mét đều bị sóng âm phá thành vụn phấn.
Hắn đã đứng khóc lóc như vậy suốt một canh giờ rồi.
Đừng nhìn biểu hiện có phần yếu đuối của hắn mà nhầm, nam tử đầu trọc này có tên là Nhất Kích, chính là lão đại trong số những người ở đây. Hắn không chỉ võ công cao cường nhất, mà cũng chính là kẻ tàn nhẫn nhất. Trong số Bán Nguyệt Sứ, bất cứ nhiệm vụ đồ sát nào cũng không thể thiếu hắn. Ngay cả trưởng quản Hình điện trong giáo cũng phải nhượng bộ hắn ba phần.
Giờ phút này, đôi mắt hung ác, tàn nhẫn tựa như kền kền ăn xác trên sa mạc của hắn trở nên đỏ lòm, không phải vì rưng rưng nước mắt, mà là do tức giận đến mức không thể kiềm chế.
Trước biểu hiện của nam tử đầu trọc, sắc mặt những hắc y nhân đứng sau vẫn thong dong như cũ. Một người mỉm cười vươn tay ra, nhẹ nhàng vung vẩy, chặn đứng sóng âm ác liệt vừa lướt đến, không để nó thoát ra ngoài.
“Chỉ là vài linh quả mà thôi, liệu có cần tức giận như vậy không, Nhất Kích đại ca.” – Nam tử râu quai nón, vác trên mình đại đao nhìn nam tử đầu trọc cười xòa nói.
“Tam Đao ngươi nói như *** vậy? Nhìn ta tức giận như thế này, các ngươi hả hê lắm đúng không ?” - Nam tử trọc vuốt vuốt cái đầu bóng lưỡng, không chút khách khí đáp. Đôi mắt sắc lạnh phối hợp với cái mũi ưng cong cong càng khiến hắn tăng lên vài phần nguy hiểm.
“Nếu các ngươi biết giá trị của loại quả này, chỉ sợ các ngươi còn đau khổ hơn ta đấy.” – Hắn cười lạnh, điệu bộ như một lời không hợp có thể động thủ ngay được.
Tam Đao ngạc nhiên, liếm liếm môi nói:
“Lão đại, chẳng lẽ ngươi định dùng cái gọi là Thâu Nguyên Quả gì gì đó để dâng lên ư ? Nó quý hiếm lắm sao? Mà nếu như nó đã thuộc loại quý hiếm như vậy, tại sao đại ca lại không ở lại trông coi? Đối với người tu luyện như chúng ta, năm mười năm cũng chỉ là nháy mắt, có khi còn không bằng quãng thời gian nghiên cứu, tu luyện.”
Liên tục vài câu hỏi được nam tử râu quai nón gấp gáp đưa ra. Tuy rằng Tam Đao có vẻ già dặn, từng trải, nhưng thực sự, tâm lý hắn lại cực kì non nớt. Ngoài một thân bản lĩnh mạnh mẽ, đao pháp cực cao ra, tất cả mọi thứ khác của hắn đều giống như một đứa trẻn 8 tuổi, nhất là mặt tâm trí. Ngay cả động não, đôi khi hắn cũng lười làm. Chính vì vậy, càng khiến cho Nhất Kích coi Tam Đao như tay chân tâm phúc, thường xuyên dẫn hắn đi theo làm việc, đơn giản bởi vì hắn rất nghe lời.
Tam Đao như đụng phải chỗ đau của Nhất Kích, chỉ thấy hắn nghiến răng ken két, rít gào, càng nói càng điên cuồng:
“Mẹ, thằng ngu, nói cho ngươi biết, Thâu Nguyên Trúc Cơ Quả là thiên tài địa bảo cực kì hiếm gặp. Trăm năm mọc mầm, trăm năm nhú thân, trăm năm mọc thêm một tấc, đợi đến khi nó lớn đủ vạn năm mới có thể ra hoa. Lại thêm trăm năm ra hoa, trăm năm kết trái. Lần đầu tiên chỉ ra một quả, đợi thêm 200 năm mới ra quả lần hai, mà mỗi lần sau chỉ tăng thêm một quả. Quả này không chỉ giúp gia tăng nguyên khí mà còn giúp nguyên lực trong cơ thể sinh ra một tia linh tính.”
“ Tám năm trước ta theo dõi Lưu Hàn lão cẩu, tình cờ phát hiện được Thâu Nguyên Trúc Cơ Quả đang trong quá trình thành thục. Đáng tiếc lúc đó, trong giáo xảy ra chuyện, ta không thể không về phục mệnh, bắt buộc phải bỏ Thâu Nguyên Thụ ở đây. Loáng cái đã 8 năm trôi qua, lần này trở về chính là muốn lấy đi Thâu Nguyên Trúc Cơ Quả tham gia Bái Nguyệt đại điển. Nhưng mà . . . ”
Bất chợt, nam tử đầu trọc lại rú lên thảm thiết, song thủ huy động không ngừng. Hàng loạt bóng kích bằng Kim nguyên lực tụ lại giữa không trung, lao ầm ầm về phía vách đá xung quanh như muốn phát tiết đi mối hận của hắn.
“Nhưng mà, mẹ nó, nếu không phải lão cẩu Lưu Hàn đó, ta đâu phải ra nông nỗi này. Ngay cả lão chó chết Đông Minh Hỏa kia nữa, phản giáo cái con mẹ các ngươi.”
“Hừ, câm cái miệng chó của ngươi lại.”– Đúng lúc Nhất Kích đang thao thao bất tuyệt, một cái hừ lạnh đầy bất mãn cất lên, cắt ngang lời hắn.
Chỉ thấy người nói là một vị nam tử nhìn qua chừng ba bốn mươi tuổi, thân thể có chút đơn bạc, có thể mơ hồ nhìn thấy một chút sắc bén trong ánh mắt hắn. Chẳng qua hắn giống như có thương tích trong người, khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt, che lấp hơn nửa tia sắc bén kia.
“Ngươi ăn nói cẩn thận, chuyện của ngươi ta không quan tâm, nhưng đừng mở miệng ra là lão cẩu này, cẩu nọ. Còn nói thêm một lần nữa, đừng trách ta trở mặt.” – Thất Kiếm nhẹ lột cái áo choàng màu đen, để lộ ra nửa bên vai trần đeo kiếm, lạnh lùng nói.
“Thất Kiếm, con mẹ ngươi ăn gan hùm hay sao mà dám nói với ta như thế.” – Nhất Kích đỏ mắt tức giận, ngày hôm nay, hắn đã điên cuồng lắm rồi, chưa tìm được chỗ phát tiết. Giờ đây, còn bị một tên nhóc khiêu khích, làm sao hắn chịu được. Song kích màu vàng kim trên lưng rốt cục cũng được xuất ra, lập tức cả một khoảng không gian như bị cắt xé, ngay cả những đám lửa bằng Hỏa nguyên lực soi sáng cũng có dấu hiệu bị chém tắt.
“Vậy thì sao.” – Nam tử bệnh tật ngẩng mặt, chăm chú nhìn tên đầu trọc, ánh mắt sắc bén như dao:
“Ngươi nghĩ ngươi là ai, chỉ là một con chó theo sau Nhị đương gia mà thôi. Đừng nói bây giờ chưa có bằng chứng xác thực, chưa biết Đông lão, Lưu lão có phản giáo hay không. Ngay cả phản giáo thì làm sao, Đông lão có ơn tái sinh với ta, Lưu lão có ơn dẫn dắt, chỉ bằng hai điều này thôi, dù có chết ta cũng vô oán vô hối. Muốn chiến, Thất Kiếm cũng phụng bồi.”
Lời này nói ra, cả ba người còn lại lập tức rít vào một hơi khí lạnh. Bạch Nguyệt Giáo thâm căn cố đế, trải suốt nghìn năm, đã dựng lên một tín ngưỡng cực đại. Giáo chủ chính là đệ nhất nhân, giống như hoàng đế ở thế tục, không thể phản nghịch, không thể không tuân theo. Kẻ có tâm phản nghịch chính là đại nghịch bất đạo, phải tru di cửu tộc. Nhưng nay, không chỉ Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa lén trốn khỏi giáo, cướp đi tôn nữ của giáo chủ, mà ngay cả một trong thập bát Bán Nguyệt Sứ cũng lên tiếng đòi ly khai, phản giáo. Điều này càng khiến những người như Nhất Kích tức giận.
"Thất đệ, đệ nói nhăng nói cuội cái gì thế. Mau ngậm miệng lại cho ta.” – Nam tử còn lại chợt nộ, quát lên một tiếng. Bàn tay không hề khách khí tặng cho Thất Kiếm một cái tát cực kêu.
Bốp.
Thất Kiếm đứng chân chân một chỗ, lạnh lùng đón nhận cái tát kia, vô oán vô hối. Trên khuôn mặt trắng bệch giờ thêm một vệt tay đỏ hồng, khóe miệng kia cũng thấp thoáng một dòng máu đỏ tươi. Dường như cái tát mười phần tùy ý cũng không hề nhẹ nhàng một chút nào.
Thế nhưng nam tử bệnh trạng không hề quan tâm, ánh mắt sắc sảo chỉ còn lại cảm giác cô đơn trơ trọi. Hắn nhìn người ra tay với mình, nặng nề, chậm chạp nói:
“Nhị Thương ca, ngay cả huynh cũng tin hai người bọn họ phản giáo sao? Ngay cả huynh cũng muốn giết hai người họ sao ?”
“Không phải ta tin hay không, mà chính miệng phu nhân của Đại đương gia đã nói như vậy. Ngươi cũng biết, nàng không phải là người tùy tiện. Hơn thế nữa, nàng đối với hai người kia tốt hơn bất cứ ai.” – Nam tử cầm thương khẽ thở dài, đau khổ nhìn vào bàn tay đã đánh huynh đệ mình, rồi lại ngước mắt nhìn Thất Kiếm, trầm ngâm nói.
“Người đó thực sự là tiểu thư sao ?”
“Đúng vậy, chính Nhất Kích, ta, chưởng quản Hình điện, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Nhị đương gia, Tam đương gia cùng nhau ở đó. Ta hoàn toàn xác thực đó chính là tiểu thư.”
“Không phải là Nhị đương gia tìm người thay thế?”
“Hoàn toàn không!!.” – Nhị Thương nói chắc chắn như đinh đóng cột.
“Cứ cho là vậy, nhưng trước khi đưa hai người họ về bản giáo. Không ai có quyền mạt sát họ. Kẻ nào dám trái, đừng trách Thất Kiếm ta vô tình.” – Thất Kiếm lạnh lùng nói. Vô Danh kiếm trên vai rung lên như đang thể hiện ý chí của chủ nhân, như muốn bảo vệ những gì chủ nhân bảo vệ.
“Vô tình sao. Hảo, hảo, ngươi muốn chết, ta phụng bồi.” – Nhất Kích cười khằng khặc, khinh thường nhìn nam tử bệnh trạng. Xung quanh hắn, Kim nguyên lực phóng thích tàn phá khắp nơi. Phía sau lưng, xuất hiện một con Kim Mao Sư Vương màu hoàng kim, cực kì bắt mắt.
. . .
Nửa ngày sau, ngay tại địa phương nơi ở của Sư Hổ, toàn bộ hang động biến thành kì quan hiếm có. Một nửa hang động kết thành băng điêu, một nửa kia bị phá thành vụn phấn. Ngay cả phạm vi trăm mét xung quanh, toàn bộ Ma sủng cũng bị dư chấn giết chết. Đợi đến khi có người phát hiện được điều kì lạ này, mọi sự xảy ra cũng đã được ba tháng, dấu vết của trận chiến kia cũng đã phai mờ đi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.