Phong Quyển Tàn Vân

Chương 49: Thuần phục

tkcuathanh

04/04/2014

Mưa như trút nước, giống như lão thiên muốn dùng nước này để nhấn chìm nhân gian. Nước mưa tí tách đánh trên lá cây, đập vào vách đá, phát ra thanh âm rào rào. Nước mưa đọng theo đó ngưng tụ thành suối nước thuận theo đầu nguồn chảy xuống.

Trong một hang động đâu đó nằm trên sườn núi Bắc sơn.

Từng giọt mưa tí tách, tí tách đánh lên hang động, len lỏi qua từng kẽ đá, thấm dần vào lòng núi, tạo thành những vệt nướt dột càng khiến không gian nơi đây trở nên ẩm thấp. Thỉnh thoảng lại có những con muỗi vo ve nhân dịp trời mưa mà sinh sôi nảy nở.

Ở giữa hang, có một đám lửa đang âm ỉ cháy, khiến mặt đất thoáng chốc sáng ngời. Có thể mơ hồ thấy bên cạnh, ngay giữa một ụ đá bằng phẳng nằm một người không động đậy. Nếu nhìn kĩ có thể nhận ra đây là một tiểu hài tử, thoạt nhìn khoảng chín mười tuổi, mặt mũi thanh tú nhưng trên người hắn, chỉ là một đống đồ tả tơi rách nát, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Người này đã ở đây vài ngày, tại nơi khỉ ho cò gáy không một bóng người, không biết hắn làm sao xuất hiện. Trên người hắn đầy rẫy những vết thương, không khó để đoán ra, hắn thường xuyên phải đối mặt với sinh tử.

“Ưm.”

Tiểu tử đang nằm khẽ cựa mình, rên lên một tiếng nho nhỏ. Bất chợt, cả người hắn bật dậy như cây cung đã lên dây, thở hồng hộc từng ngụm lớn. Những mảnh vải rách nát còn quấn trên người đã ướt đẫm từ bao giờ, không phải vì mưa mà vì mồ hôi.

Dưới ánh sáng lập lòe, không khó để nhận ra người này chính là Vân Phong.

Mấy ngày nay hắn liên tục chiến đấu, sinh tồn trong rừng sâu đã trở nên mỏi mệt. Đầu óc thậm trí vì giết chóc mà mê mang và hỗn loạn, những lúc nằm ngủ hắn đôi khi còn lâm vào ác mộng như thế này. Hắn chỉ nhớ lần tỉnh dậy vì bị thương sau khi đấu với Hạt Vĩ Cẩu, hắn đã không thấy được nam tử bịt mặt kia. Ngoại trừ tiền đặt cọc cùng một bức thư từ biệt ra, đã chẳng còn cái gì, cũng chẳng còn ai bên cạnh. Và cứ như thế, cuộc sống trong rừng sâu của hắn tiếp tục tiếp diễn, không có nghỉ ngơi, chỉ có chiến đấu, chỉ có học cách sinh tồn.

Cứ như vậy hơn nửa tháng, đến ngày hôm nay, hắn đã vào Bắc Sơn được 40 ngày. Hơn một tháng trôi qua, Hồi Hoàn Đan, Nhị Nguyệt Nguyên Đan đã không còn một mống, nhưng để hắn có chút sung sướng đó là kinh nghiệm chiến đấu cũng như khả năng thích nghi với hoàn cảnh của hắn có bước tiến lớn, cho dù một mình sinh tồn trong rừng rậm một, hai tháng, hắn cũng hoàn toàn có thể tiếp tục. Tuy có điều đáng tiếc là hắn vẫn chưa tìm ra được phương pháp chiến đấu của riêng mình.

Đến hôm nay, có vẻ như đã là cực hạn của hắn, thương thế đã không cho hắn có thể tiếp tục ở lại trong rừng một thời gian dài nữa.

Hắn giãy dụa ngồi dậy, dưới ánh sáng lập lòe từ đám than hồng, khoanh chân nhắm mắt lại, lặng lẽ vận chuyển Nguyên khí. Nhưng Nguyên khí vừa mới di chuyển lập tức biến thành đau nhức khiến cơ thể Vân Phong run lên. Hắn cắn răng không phát ra chút âm thanh.

Hắn hiểu rõ, thân thể mình sau khi đột phá, liên tục bị thương. Trọng thương chưa lành lại tiếp tục chiến đấu. Giờ phút này đã để lại vết thương ẩn rất nặng, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ đến một lúc nào đó, nó bùng phát ra sẽ mạnh hơn gấp bội, khi đó có hối hận cũng đã muộn.

Vân Phong thở hồng hộc, nâng lên tay phải siết chặt lại, đau nhức ập tới nhưng mặt hắn chẳng chút thay đổi. Nguyên khí được hắn dần vận chuyển dọc theo từng tế bào trong cơ thể, nuôi nấng, tăng cường sức sống cho nó, chữa trị lại những bộ vị đang bị chảy máu, thâm tím.



Vân Phong tiếp tục bảo trì im lặng, trong đau đớn vận chuyển Nguyên khí.

Một đêm rất nhanh trôi qua, khi nắng sớm rơi trên mặt đất, xua tan hơi lạnh ban đêm thì Vân Phong mở mắt thở ra một hơi.

Sắc mặt hắn tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, nhưng vẫn toát ra sự suy yếu. Không có đan dược, không có thuốc trị thương, chỉ bằng chút Nguyên khí nhỏ nhoi ở ngoài không khí, khó lòng khiến hắn thoải mái chữa trị. Chỉ khỏe mạnh hơn một điểm cũng là cần tạ ơn trời đất lắm rồi.

“Đã đỡ hơn một ít. Đáng tiếc là Hồi Hoàn Đan đã cạn sạch, không cách nào hồi phục trong thời gian ngắn. Bây giờ muốn trở về trong trấn cũng khó khăn.” – Vân Phong hơi trầm ngâm, thoáng tính toán một lát.

Với sức khỏe hiện giờ của hắn, đi đứng thì miễn cưỡng có thể. Đáng tiếc Bắc Sơn không phải đất bằng, lại đầy rẫy Ma sủng khó có thể lường trước. Nếu như cố gắng trở về Giao Nguyệt Trấn lại càng thêm nguy hiểm.

“Làm thế nào đây” – Vân Phong trau mày suy tính, trông chẳng khác nào một ông cụ non.

“Đúng rồi.” – Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hắn hét lên một tiếng.

Vừa rồi, không hiểu sao bỗng nhiên Vân Phong nhớ tới Ma Ưng. Ma Ưng mặc dù chỉ to cỡ hai mét, khó có thể vừa cõng một người vừa bay đi. Nhưng nếu thay người kia bằng một tiểu hài như hắn đã là quá đủ. Tuy nhiên, đã rất lâu rồi, hắn cũng chưa sử dụng Ma Ưng. Vốn vì mài dũa chiến lực bản thân nên một thời gian dài hắn quên bẵng mất Ma sủng của mình. Lần này sử dụng Ma Ưng làm vật di chuyển vừa có thể nhanh chóng quay về Giao Nguyệt trấn, hơn nữa lại dễ dàng tránh né địa thú trong rừng.

Vân Phong bình tĩnh lôi trong ngực ra một cái nguyên phiến màu xanh đồng, bên ngoài hiện lên vụ khí màu đen cực kì bắt mắt, chính là Ám nguyên khí được Nguyên phiến cô đọng cho Ma sủng bên trong tu luyện. Hắn quyết tâm, lần này phải bắt Ma Ưng phục tùng mình bằng được.

Lại một tia quang mang bạch sắc lóe lên, trước mặt Vân Phong ngay lập tức là một Ma sủng toàn thân đen bóng, cực kì thần tuấn, kiệt ngạo bất tuân. Nó chính là vương giả của bầu trời – Chim Ưng.

Tâm thần của Vân Phong không dám thả lỏng một chút nào đối với đầu chim ưng kia, nửa khắc cũng không dám rời khỏi. Chỉ trong vòng một tháng, chim ưng này không những đã hoàn toàn chữa khỏi thương thế, mà hơn thế nữa, thực lực cũng có một chút biến hóa. Điều này làm cho Vân Phong nhận ra con chim ưng này xác thực đủ cường hãn. Nếu muốn chính Ma Ưng thuần phục, hắn phải có nghị lực, phải nỗ lực lơn hơn nữa mới được!

Ma Ưng thoát ra khỏi Đồng phiến liền kêu lên một tiếng thị uy, hung hăng nhìn Vân Phong một cái. Mặc dù nó không dám tấn công cũng như phải nghe lệnh Vân Phong, nhưng trên thực tế, trong lòng nó còn có rất nhiều khúc mắc. Điều này, Vân Phong quả thực không muốn thấy một chút nào. Thà rằng tin người thì sẽ dùng, còn nếu không thì đừng dùng còn hơn, hắn quyết tâm, chính lần này khiến Ma Ưng phải thuần phục từ sâu trong tâm hồn.

Thấy Ma Ưng thị uy, Vân Phong không hề sợ hãi, chỉ cười nhạt. Đôi môi khô khốc vì nhiều ngày trọng thương khẽ nhếch lên một đường cong tà mị. Hắn nhẹ cất lời:

“Đã khỏe hẳn rồi chứ.”

Bởi vì Đồng phiến có tác dụng câu thông với Ma sủng, cho nên Ma Ưng hoàn toàn hiểu được lời của Vân Phong. Nhưng đáp lại lời hắn, chỉ là điệu bộ nhắm mắt khinh thường.



Vân Phong nhìn biểu hiện của Ma Ưng, cười lạnh, lời nói có chút thâm ý:

“Ta có thể cho ngươi một cơ hội, một cơ hội có thể trở mình, một cơ hội có thể đòi lại những gì đã mất, quay lại nơi ngươi đã sống.”

Ma Ưng lập tức sửng sốt, trừng mắt to nhìn Vân Phong, vẻ mặt cực kì đặc sắc. Nó không hiểu vì sao một tiểu tử như hắn lại có thể biết được chuyện này. Trong nháy mắt, Ma Ưng trở nên phẫn nộ, kêu “gri . . .gri . . .” một hồi, quay lại chất vấn Vân Phong hỏi hắn vì sao lại biết chuyện đó.

Vân Phong im lặng, mặc kệ Phong nguyên lực từ cánh Ma Ưng táp vào mặt, khiêu khích nhìn nó. Nói ra thì chuyện này hắn cũng không chắc chắn lắm, chỉ suy đoán chừng 5 phần mà thôi, không ngờ đã đoán trúng.

Thực tế, từ lần đầu tiên gặp Ma Ưng hắn đã cảm thấy kì lạ. Ở một nơi khỉ ho cò gáy như Bắc sơn, bỗng nhiên xuất hiện một con Ma sủng hắc ám hệ thật khó lý giải. Chỉ có một điều có thể giải thích là cuộc sống trước kia của nó bị đảo lộn, phải di chuyển từ nơi khác đến đây. Mà trong thế giới của Ma sủng, nguyên nhân này thường do Ma sủng bị chiếm địa bàn gây ra.

Ma Ưng tuy to lớn nhưng cũng giống như Hỏa Sí Điểu, là Ma sủng đang trong quá trình trưởng thành. Vân Phong suy đoán, có lẽ cha mẹ của Ma Ưng bị giết chết trong trận chiến tranh giành địa bàn. Ma Ưng này bắt buộc phải dời đi để bảo toàn mạng sống, tìm cách báo thù. Nếu không phải như vậy, với tính tình nóng nảy, kiêu ngạo của Ma Ưng, nó sẽ không bao giờ chạy trốn. Lại một lần nữa, hắn suy đoán chính xác rồi.

Ma Ưng sau một hồi rít gào không đạt được kết quả bắt đầu trầm mặc, bất quá ánh mắt nhìn Vân Phong, vẻ coi thường trong mắt đã bắt đầu biến mất dần, lại thỉnh thoảng liếc mắt tự hỏi. Một người, một chim lâm vào trầm mặc, cả hai đều nhìn nhau, không lên tiếng.

Dần dần, vài canh giờ qua đi, Ma Ưng bắt đầu có chút phản ứng. Hình như nó đã suy nghĩ được đáp án của riêng mình, nhãn thần khinh thường nhìn về phía Vân Phong đã gần như biến mất không còn. Đối với Ma Ưng, thù hận của chính bản thân mình, so với nhân loại nhỏ bé kia lớn hơn rất nhiều. Cho dù có đánh đổi tính mạng của nó để báo được thù này, nó cũng sẵn sàng. Mặt khác, nó đang bị Nguyên phiến áp chế, cho dù nó không đồng ý cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm tới Vân Phong. Nếu đã như vậy, cố gắng bám lấy một tia hi vọng cũng hơn là sống chẳng có mục đích gì.

“Grec . . . .gru . . .” – Ma Ưng khẽ kêu lên một tiếng, truyền ra ý niệm muốn nói chuyện.

Vân Phong mỉm cười, có chút suy yếu nói:

“Ngươi thực sự muốn nói chuyện sao. Chắc chắn ngươi cũng có thể hiểu được ý định của ta.”

*Gật đầu*

“Gguu . . . réc . . . gru . . .” – Ma Ưng tiếp tục kêu lên vài tiếng. Lần này Vân Phong hiểu được Ma Ưng đang muốn hỏi hắn nó sẽ được chỗ tốt gì nếu đi theo hắn, Vân Phong hắn sẽ giúp nó báo thù như thế nào.

Vân Phong miệng mỉm cười, đến đây, kế hoạch của hắn đã thành công hơn nữa. Phần phía sau trở nên cực kì dễ dàng rồi. Hắn đưa tay lên miệng cắn nát một cái, đợi đến khi đầu ngón tay nhỏ máu mới chậm rãi vẽ một biểu tượng giữa không trung. Máu huyết cũng theo đó mà tạo thành một kí hiệu nho nhỏ màu máu, bay tà tà trước mặt Ma Ưng. Đợi đến khi biểu tượng kia hoàn thành, Vân Phong càng trở nên suy yếu, khuôn mặt trở nên trắng bệch, cắt không được giọt máu. Ai cũng dễ dàng nhận ra, đây chính là huyết tâm thệ mà nhân loại ở Huyền Đông lục địa thường hay sử dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Quyển Tàn Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook