Chương 21: Biến Cố.(2)
Flashpoint291
06/05/2022
Vài ngày sau, vào một buổi sáng, trong tiết trời cuối thu với những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến cho từng chiếc lá cây khô rụng dưới gốc cây đang xào xạc cuốn bay theo chiều gió. Những con chim sẻ thì đang hát bản tình ca chào buổi sáng trên những cành cây gần đó còn về phần Nguyễn Anh thì lúc này đang trong phòng và vẫn còn đang chìm trong cơn mộng, hắn ngủ say tới mức chảy cả nước dãi ra gối mà không biết gì. Trong không gian yên tĩnh và còn đang mê man thì tiếng chuông từ chiếc điện thoại Nokia 1280 huyền thoại của hắn bỗng vang lên ở bên cạnh và kéo hắn giật mình tỉnh giấc. Liếc thấy một số lạ nên hắn cũng chẳng quan tâm liền tắt đi không nghe rồi lại ngủ tiếp nhưng chưa được một phút thì điện thoại lại kêu, thấy vẫn là số điện thoại đó thì hắn liền bắt máy với cái giọng ngái ngủ:
- Alô!!!!
Một giọng nam trung niên vang lên từ đầu dây bên kia vang lên khiến hắn giật mình mà tỉnh ngủ:
- "Tuấn Anh hả, Thương thúc đồng nghiệp của cha cháu đây, cháu tới ngay trụ sở cục phòng cháy chữa cháy đi, cha mẹ cháu xảy ra chuyện rồi, đến nhanh đi!!!!"
Nghe xong thì hắn bừng tỉnh hẳn sau đó tức tốc vệ sinh cá nhân, sau khi xong thì đang định dùng phép để đi nhưng hắn lại nhớ ra là mình đang ở nhân gian không thể tùy tiện dùng phép nên hắn đành xuống garage lấy chiếc xe máy Harley mới mua mà đi. Phóng xe máy tới trụ sở của cục phòng cháy chữa cháy, đến nơi thì dù không muốn tin nhưng cảnh tượng hãi hùng này đã đập thẳng vào mắt. Toàn cảnh trước mặt hắn bây giờ là toàn bộ một tòa nhà bốn tầng, một nhánh của trụ sở cục đã đổ sập xuống, bên dưới thì cảnh sát đang phong tỏa hiện trường, 25 cáng cứu thương có người bị thương đang được các nhân viên y tế khiêng ra ngoài để chờ xe tới mà chở vào bệnh viện cấp cứu, rồi một nhân nhân viên y tá nói với anh cảnh sát bên cạnh:
- "Có 27 người trong tòa nhà, bị thương 25 còn hai ngươi không may đã chết, nam tầm 53, nữ khoảng 45 đến 47!!!"
- "Như vậy là thiệt hại nhỏ nhất rồi, không may cho hai người kia quá!!!"
Còn đang ngây người ra, chưa biết cha mẹ mình thế nào, còn chưa rõ sự việc như thế nào thì một bàn tay to lớn thô ráp đặt lên vai hắn, giật mình quay đầu lại thì nhận ra đó là người đã gọi điện cho hắn - Thương thúc, một người đồng nghiệp của Nguyễn Khang, ông ta với vẻ mặt u sầu cùng với tấm băng trắng trên trán có dính một chút máu, ông ta nhìn Nguyễn Anh buồn bã nói:
- Tuấn Anh!!! Cha mẹ cháu ở bên này!!!
Nguyễn Anh nghe vậy liền gạt chân chống xe rồi đi theo, ông chú đưa hắn đến bên cạnh hai chiếc cáng đã được phủ khăn trắng pha lẫn trong đó là màu đỏ của máu lên trên. Hắn quỳ xuống, đưa đôi tay vừa run run, vừa vén hai tấm khăn lên để xem thì trước mặt hắn, cha mẹ hắn đang nằm đó và không còn một chút sinh khí, hai người đều nằm im bất động. Máu ở phần đầu của Nguyễn Khang vẫn đang rỉ ra hòa cùng với lớp bụi vôi trắng trên khuôn mặt chai sạm nắng gió. Nguyễn Anh lại thấy có một lỗ thủng lớn ở phần ngực, hỏi chú Thương thì được giải thích là do thanh sắt bất ngờ đâm xuyên qua từ đằng sau lưng, còn mẹ hắn chắc chắn do thanh sắt kia vô tình đâm vào và cái lỗ ở phần ngực của Nguyễn Khang có thể là do ông ấy muốn đỡ cho mẹ nhưng cả hai đã cùng nhau đi khỏi nơi trần gian này. Nguyễn Anh lúc này không nhịn được nữa, hắn liền gào lên giữa khoảng không gian như để phát tiết nỗi đau trong không gian đang dần chết lặng đó. Sau khi biết tin dữ thì một lúc sau cả hai người thúc bá Phong Lâm và Dương Nguyên cùng chạy tới và sững người khi nhìn thấy người bạn, người đồng đội của mình cùng vợ đã đi trước họ một bước. Cố nén đau thương, cả hai người lặng người một lúc rồi sau đó hai người cùng an ủi Nguyễn Anh và cả sau đó lại lặng đi như không muốn tin vào điều xấu nhất này nhưng nó đã xảy ra. Đến lúc này, Nguyễn Anh liền đứng bật dậy, hai tròng mắt đỏ hoe đã rơm rớm nước mắt, hắn liền giao thi thể của cha mẹ mình cho hai người mà mình coi như thúc bá rồi chạy về phía xa, âm thầm dùng phép thông u để đi xuống âm ty mà tra xem sổ sinh tử của lão Diêm Vương, vì hắn vẫn tin rằng cha mẹ mình vẫn chưa tận số, chỉ là do vô tình. Khi hắn vừa xuống tới nơi thì hắn lại bắt gặp Dương Nam đã đứng ở đó chờ hắn trước cổng Hoàng Tuyền, Dương Nam tiến lại đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ và nói:
- Tôi biết kiểu gì cậu cũng xuống đây, tôi và Phong Vũ xin chia buồn cùng cậu. Phong Vũ sẽ trông thi thể cho cha mẹ cậu còn cha mẹ hai người bọn tôi sẽ đi lo sắm đồ để lo hậu sự giúp cậu nên tôi đi tới đây trước và đoán chắc chắn rằng cậu sẽ xuống đây!!!! Đi thôi!!!! Tôi sẽ đi cùng cậu để xem!!!
Nguyễn Anh cảm động gật đầu:
- Huynh đệ tốt!!!! Đa tạ hai cậu!!!
Dương Nam đáp:
- Hây đa tạ làm gì, việc của cậu cũng như việc của hai người bọn tôi, nếu như một trong hai người bọn tôi có việc thì cậu cũng sẽ giúp mà, đúng không!!!! Thôi đi nhanh lên!!!!
Nói xong cả hai liền dùng phép mà bay thẳng về phía Ngũ điện của lão Diêm La vương, vừa tới nơi hai người bị chặn lại bởi hai tên lính mặt đen:
- Các ngươi là linh hồn nơi nào, sao dám tự tiện xông vào đây...
Còn chưa nói hết câu thì hai tên đã bị Nguyễn Anh không nói năng gì mà trực tiếp dùng một chưởng vỗ nhẹ một cái khiến cả hai đã bay ra một khoảng khá xa...Dương Nam đứng bên cạnh thì cũng giật mình rồi lão tới đỡ hai tên lính rồi nói:
- Hai vị huynh đệ này, ta mong hai người thông cảm, huynh đệ ta đang chút việc quan trọng muốn tìm lão Diêm, mong hai người thông cảm!!!
Nói xong hắn cũng đuổi theo sau Nguyễn Anh, còn hai tên lính canh số nhọ liền quay sang nhìn nhau rồi nói:
- Hây hây, có vẻ như hai tay này đều có chức tước lớn, nhìn trẻ như vậy mà còn dám gọi Diêm đại nhân như vậy, có vẻ như ta không nên động vào hai tên đó à!!!!
Tên kia liền nói và có vẻ khó chịu lắm:
- Biết là có mặt mũi nhưng hắn có cần phải ra tay nặng thế không, đau chết ta mất!!!
Lúc này, ngay giữa những tiếng gào thét của những âm hồn đang khóc lóc đòi trở lại nhân gian thì hai người Nguyễn Anh và Dương Nam cũng đã tới trước cửa được Ngũ điện của lão Diêm thì lại bị hai tên quỷ tướng cấp bậc phong quỷ chặn lại trước cửa và kết quả hai tên đó cũng như hai tên lính thủ thành kia. Bước vào trong Nguyễn Anh đã thấy người cần tìm đang thăng đường và có vẻ như sắp xong, hai bên là hai gã Ngưu Đầu, Mã Diện và khi cả hai nhìn thấy Nguyễn Anh thì cả hai gã đều giật mình liền thì thầm với nhau:
- "Thôi bỏ mẹ rồi!!! Tên nhóc này giống Hoàng Quy lão nhân, không uy tín một chút nào, hắn đến đây ắt là để kể tội của hai chúng ta rồi!!!"
Còn về phần Diêm Vương thì cũng thấy hai người Nguyễn Anh và Dương Nam tới, thấy có khách quý tới nên lão liền phất tay cho lính mang hai tên âm hồn kia đi về phía Thập điện của Chuyển Luân vương để lấy vé đi luân hồi luôn không nói nhiều, xong xuôi rồi lão quay về phía hai người Nguyễn Anh và Dương Nam rồi hỏi:
- y hai vị hiền đệ tại sao hôm nay lại có thì giờ rảnh rỗi mà tới chỗ ta như thế này, Hoàng đại tiên trả nợ hả???
Nguyễn Anh hành lễ rồi nói với lão rồi không dài dòng mà nói:
- Haizz, tiểu đệ cũng chẳng muốn tới chỗ huynh trưởng để làm phiền đâu nhưng mà hôm nay bắt buộc ta phải tới để nhiễu sự huynh rồi, mong huynh đài thông cảm.
Nghe tới đây thì Ngưu Đầu, Mã Diện cũng bắt đầu toát mồ hôi hột, Diêm Vương nghe xong liền cười lớn rồi nói:
- Ấy, hai vị huynh đệ cần gì ta sẽ giúp à!!!
Nguyễn Anh đáp:
- Vậy thì huynh đài cho ta mượn sổ sinh tử đi!!! Cha mẹ ta mới mất, ta hứa sẽ không mang họ trở lại nhân gian nếu họ đã hết dương thọ...và nếu hết dương thọ thật thì ta sẽ còn phải nhờ tới huynh và Chuyển Luân huynh trưởng giúp đỡ cho họ nữa cơ mà....
Hắn chưa nói xong thì Diêm vương nói:
- Cái này....
Nguyễn Anh dứt khoát:
- Huynh yên tâm, nếu sếp Phong Đô có trách tội thì một mình ta chịu, còn nếu cả sếp Ngọc Hoàng có hỏi thì ta đây cũng đỡ được...
Chưa kịp để hắn nói xong thì Diêm vương nói:
- Ấy ý ta không phải như vậy huynh đệ, sổ sinh tử ta chỉ không muốn cho cái bọn pháp sư nhân gian xem thôi chứ đệ là người quen thì ta cũng có thể cho xem được nhưng chỉ có điều...
Nguyễn Anh tiếp lời:
- Điều gì???
Diêm vương trả lời:
- Ta lại đang cho lão Biện Thành mượn à!!! Bây giờ chắc hắn đang ở Uổng Tử...
Diêm vương chưa nói xong thì Nguyễn Anh đã quay mặt cáo từ rồi phóng nhanh đi về phía Uổng Tử thành, thấy vậy Dương Nam chắp tay với Diêm Vương rồi nói:
- y, sorry huynh đài tại có lẽ hắn đang đau buồn quá nên...ayza, huynh đài đừng để bụng, nếu có thấy hai người này thì báo cho tiểu đệ biết nhá!!!
Nói xong thì Dương Nam rút điện thoại cảm ứng cùi bắp ra cho Diêm vương xem mặt mũi, xem xong lão cũng gật đầu rồi đáp:
- Hây ta hiểu mà, các vị hiền đệ cứ yên tâm đi. À mà còn.....
Chưa để hắn nói tiếp Dương Nam chắp tay cáo từ rồi đuổi theo Nguyễn Anh, thấy cả hai người Nguyễn Anh và Dương Nam không nói gì về vụ cờ bạc của mình mà đã bỏ đi nên Ngưu Đầu, Mã Diện liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cả hai liền gô cổ thêm hai gã linh hồn mới tạch lên đài xét xử. Trở lại với Nguyễn Anh và Dương Nam thì cả hai đang phi hành trên Hoàng Tuyền lộ thì bỗng thấy phía xa Lâm phán quan, cố vấn bên cạnh Biện Thành vương cùng đoàn tùy tùng phò tá đang đi đâu đó, trên tay gã là một quyển sổ đen, đoán chắc rằng đó là sổ sinh tử nên cả hai người liền đáp xuống trước mặt tên phán quan, Lâm phán quan cùng đoàn tùy tùng thấy hai người lạ mặt đứng trước mặt mình liền tức giận quát:
- To gan!!! Dám đứng chặn trước mặt của bản quan...
Chưa nói xong thì Nguyễn Anh cắt lời:
- Ấy Lâm phán quan huynh, huynh quên ta rồi sao??? Ta Nguyễn Anh, bên cạnh là Dương Nam, là đồ đệ của Hoàng Quy lão nhân đây!!!
Tên phán quan nghe vậy thì nhìn kỹ lại rồi cái vẻ mặt tức giận của hắn dịu đi, sau đó xua tay cho đám lính tùy tùng tản đi rồi chắp tay với hai người mà cười:
- Ấy hai vị tiểu đệ, ta nhớ chứ, nhớ chứ!!!!! Tại do ta cũng già rồi, mắt mũi nó kèm nhèm à. Vậy hai vị hiền đệ tới đây tìm ta ắt hẳn là có việc gì à!!!! Nếu ta giúp được ta sẽ giúp à!!!!
Nguyễn Anh nói:
- Không có việc gì to lớn đâu, đệ đây chỉ muốn...à....
Dương Nam tiếp lời thay cho bạn:
- Cha mẹ của cậu ta vừa mất, cậu ấy đã nghi ngờ vì chắc chắn họ chưa tới số nên muốn xem sổ sinh tử, nếu cha mẹ cậu ấy đã hết dương thọ thì sẽ không có gì nhưng mà nếu mà hai vị ấy vẫn còn dương thọ thì....chúng tôi sẽ điều tra tới cùng. Mong huynh đài giúp đỡ, à suýt quên Diêm La lão huynh đã cho bọn tiểu đệ mượn rồi, huynh không phải lo đầu à....
Lâm phán quan nghe xong thì cười:
- À cái đó thì được à!!!! Đây đúng là sổ sinh tử, hai vị huynh đệ xem đi, ta cũng chỉ đang mang lại để trả cho Diêm La lão vương thôi à.!!!
Nói xong Lâm phán quan đưa sổ sinh tử cho hai người xem. Bỗng nhiên trong đầu hai người Nguyễn Anh và Dương Nam nhận được tin báo do Phong Vũ từ nhân gian truyền âm tới:
- "Hai cậu có tin buồn, Dương Nam....cả bốn người cha mẹ...tôi và c...cậu...đã...đã....qua đời vì tai nạn rồi!!!"
Cả hai người nghe xong thì cũng ngây cả người ra, Nguyễn Anh nhân tiện liền lập tức giở sổ ra xem và lật sổ liên tục liên tục để xem tên sáu người nhưng kết quả là tên đã không còn có trong sổ, Nguyễn Anh đứng sững người, hắn như không còn tin vào mắt mình, thấy vậy Dương Nam cũng nén đau thương hỏi hắn:
- Sao....sao rồi!!!! Có nhìn thấy tên của họ không????
Nguyễn Anh nhắm chặt mắt lại như đang không tin vào mắt mình, hắn lắc đầu nói:
- Tên của họ đã không còn trong sổ!!! Tôi e họ đã bị một ai đó cướp đi linh hồn.
Nghẹn lại hắn nói tiếp:
- Nếu thân thể họ vẫn còn nguyên vẹn thì chúng ta có thể dùng phép để cho họ nhập hồn lại, nhưng nếu không còn thì sẽ phải nhờ Chuyển Luân vương giúp đỡ cho họ đi luân hồi chứ không còn cách gì đâu.
Dương Nam nghe vậy thì đáp:
- Thôi tôi và cậu nên trở lại dương gian....
Nguyễn Anh nhớ ra điều gì đó liền nói:
- Nhân lúc còn ở đây, chúng ta sẽ thử truy hồn của họ. Tôi không tin là không thể tìm lại...Bây giờ cậu thử dùng phép nghịch tri vị lai đi, thử xem có tìm thấy họ không???
Dương Nam nghe vậy thì cũng thử dùng phép nhưng cũng chỉ khoảng 5 phút sau hắn bất lực mà lắc đầu...Như hiểu bạn mình Nguyễn Anh nói:
- Thôi, nếu không có hy vọng thì chúng ta về lại nhân gian đi....
Nói xong hắn trả lại sổ sinh tử cho Lâm phán quan rồi nói:
- Huynh đài, đa tạ huynh đã cho hai người bọn ta xem sổ!!!
Lâm phán quan gật đầu rồi nhận lại số rồi nói:
- Hai người bảo trọng!!!
Hai người Nguyễn Anh và Dương Nam liền chắp tay coi như lời tạm biệt Lâm phán quan rồi quay trở lại nhân gian...
- Alô!!!!
Một giọng nam trung niên vang lên từ đầu dây bên kia vang lên khiến hắn giật mình mà tỉnh ngủ:
- "Tuấn Anh hả, Thương thúc đồng nghiệp của cha cháu đây, cháu tới ngay trụ sở cục phòng cháy chữa cháy đi, cha mẹ cháu xảy ra chuyện rồi, đến nhanh đi!!!!"
Nghe xong thì hắn bừng tỉnh hẳn sau đó tức tốc vệ sinh cá nhân, sau khi xong thì đang định dùng phép để đi nhưng hắn lại nhớ ra là mình đang ở nhân gian không thể tùy tiện dùng phép nên hắn đành xuống garage lấy chiếc xe máy Harley mới mua mà đi. Phóng xe máy tới trụ sở của cục phòng cháy chữa cháy, đến nơi thì dù không muốn tin nhưng cảnh tượng hãi hùng này đã đập thẳng vào mắt. Toàn cảnh trước mặt hắn bây giờ là toàn bộ một tòa nhà bốn tầng, một nhánh của trụ sở cục đã đổ sập xuống, bên dưới thì cảnh sát đang phong tỏa hiện trường, 25 cáng cứu thương có người bị thương đang được các nhân viên y tế khiêng ra ngoài để chờ xe tới mà chở vào bệnh viện cấp cứu, rồi một nhân nhân viên y tá nói với anh cảnh sát bên cạnh:
- "Có 27 người trong tòa nhà, bị thương 25 còn hai ngươi không may đã chết, nam tầm 53, nữ khoảng 45 đến 47!!!"
- "Như vậy là thiệt hại nhỏ nhất rồi, không may cho hai người kia quá!!!"
Còn đang ngây người ra, chưa biết cha mẹ mình thế nào, còn chưa rõ sự việc như thế nào thì một bàn tay to lớn thô ráp đặt lên vai hắn, giật mình quay đầu lại thì nhận ra đó là người đã gọi điện cho hắn - Thương thúc, một người đồng nghiệp của Nguyễn Khang, ông ta với vẻ mặt u sầu cùng với tấm băng trắng trên trán có dính một chút máu, ông ta nhìn Nguyễn Anh buồn bã nói:
- Tuấn Anh!!! Cha mẹ cháu ở bên này!!!
Nguyễn Anh nghe vậy liền gạt chân chống xe rồi đi theo, ông chú đưa hắn đến bên cạnh hai chiếc cáng đã được phủ khăn trắng pha lẫn trong đó là màu đỏ của máu lên trên. Hắn quỳ xuống, đưa đôi tay vừa run run, vừa vén hai tấm khăn lên để xem thì trước mặt hắn, cha mẹ hắn đang nằm đó và không còn một chút sinh khí, hai người đều nằm im bất động. Máu ở phần đầu của Nguyễn Khang vẫn đang rỉ ra hòa cùng với lớp bụi vôi trắng trên khuôn mặt chai sạm nắng gió. Nguyễn Anh lại thấy có một lỗ thủng lớn ở phần ngực, hỏi chú Thương thì được giải thích là do thanh sắt bất ngờ đâm xuyên qua từ đằng sau lưng, còn mẹ hắn chắc chắn do thanh sắt kia vô tình đâm vào và cái lỗ ở phần ngực của Nguyễn Khang có thể là do ông ấy muốn đỡ cho mẹ nhưng cả hai đã cùng nhau đi khỏi nơi trần gian này. Nguyễn Anh lúc này không nhịn được nữa, hắn liền gào lên giữa khoảng không gian như để phát tiết nỗi đau trong không gian đang dần chết lặng đó. Sau khi biết tin dữ thì một lúc sau cả hai người thúc bá Phong Lâm và Dương Nguyên cùng chạy tới và sững người khi nhìn thấy người bạn, người đồng đội của mình cùng vợ đã đi trước họ một bước. Cố nén đau thương, cả hai người lặng người một lúc rồi sau đó hai người cùng an ủi Nguyễn Anh và cả sau đó lại lặng đi như không muốn tin vào điều xấu nhất này nhưng nó đã xảy ra. Đến lúc này, Nguyễn Anh liền đứng bật dậy, hai tròng mắt đỏ hoe đã rơm rớm nước mắt, hắn liền giao thi thể của cha mẹ mình cho hai người mà mình coi như thúc bá rồi chạy về phía xa, âm thầm dùng phép thông u để đi xuống âm ty mà tra xem sổ sinh tử của lão Diêm Vương, vì hắn vẫn tin rằng cha mẹ mình vẫn chưa tận số, chỉ là do vô tình. Khi hắn vừa xuống tới nơi thì hắn lại bắt gặp Dương Nam đã đứng ở đó chờ hắn trước cổng Hoàng Tuyền, Dương Nam tiến lại đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ và nói:
- Tôi biết kiểu gì cậu cũng xuống đây, tôi và Phong Vũ xin chia buồn cùng cậu. Phong Vũ sẽ trông thi thể cho cha mẹ cậu còn cha mẹ hai người bọn tôi sẽ đi lo sắm đồ để lo hậu sự giúp cậu nên tôi đi tới đây trước và đoán chắc chắn rằng cậu sẽ xuống đây!!!! Đi thôi!!!! Tôi sẽ đi cùng cậu để xem!!!
Nguyễn Anh cảm động gật đầu:
- Huynh đệ tốt!!!! Đa tạ hai cậu!!!
Dương Nam đáp:
- Hây đa tạ làm gì, việc của cậu cũng như việc của hai người bọn tôi, nếu như một trong hai người bọn tôi có việc thì cậu cũng sẽ giúp mà, đúng không!!!! Thôi đi nhanh lên!!!!
Nói xong cả hai liền dùng phép mà bay thẳng về phía Ngũ điện của lão Diêm La vương, vừa tới nơi hai người bị chặn lại bởi hai tên lính mặt đen:
- Các ngươi là linh hồn nơi nào, sao dám tự tiện xông vào đây...
Còn chưa nói hết câu thì hai tên đã bị Nguyễn Anh không nói năng gì mà trực tiếp dùng một chưởng vỗ nhẹ một cái khiến cả hai đã bay ra một khoảng khá xa...Dương Nam đứng bên cạnh thì cũng giật mình rồi lão tới đỡ hai tên lính rồi nói:
- Hai vị huynh đệ này, ta mong hai người thông cảm, huynh đệ ta đang chút việc quan trọng muốn tìm lão Diêm, mong hai người thông cảm!!!
Nói xong hắn cũng đuổi theo sau Nguyễn Anh, còn hai tên lính canh số nhọ liền quay sang nhìn nhau rồi nói:
- Hây hây, có vẻ như hai tay này đều có chức tước lớn, nhìn trẻ như vậy mà còn dám gọi Diêm đại nhân như vậy, có vẻ như ta không nên động vào hai tên đó à!!!!
Tên kia liền nói và có vẻ khó chịu lắm:
- Biết là có mặt mũi nhưng hắn có cần phải ra tay nặng thế không, đau chết ta mất!!!
Lúc này, ngay giữa những tiếng gào thét của những âm hồn đang khóc lóc đòi trở lại nhân gian thì hai người Nguyễn Anh và Dương Nam cũng đã tới trước cửa được Ngũ điện của lão Diêm thì lại bị hai tên quỷ tướng cấp bậc phong quỷ chặn lại trước cửa và kết quả hai tên đó cũng như hai tên lính thủ thành kia. Bước vào trong Nguyễn Anh đã thấy người cần tìm đang thăng đường và có vẻ như sắp xong, hai bên là hai gã Ngưu Đầu, Mã Diện và khi cả hai nhìn thấy Nguyễn Anh thì cả hai gã đều giật mình liền thì thầm với nhau:
- "Thôi bỏ mẹ rồi!!! Tên nhóc này giống Hoàng Quy lão nhân, không uy tín một chút nào, hắn đến đây ắt là để kể tội của hai chúng ta rồi!!!"
Còn về phần Diêm Vương thì cũng thấy hai người Nguyễn Anh và Dương Nam tới, thấy có khách quý tới nên lão liền phất tay cho lính mang hai tên âm hồn kia đi về phía Thập điện của Chuyển Luân vương để lấy vé đi luân hồi luôn không nói nhiều, xong xuôi rồi lão quay về phía hai người Nguyễn Anh và Dương Nam rồi hỏi:
- y hai vị hiền đệ tại sao hôm nay lại có thì giờ rảnh rỗi mà tới chỗ ta như thế này, Hoàng đại tiên trả nợ hả???
Nguyễn Anh hành lễ rồi nói với lão rồi không dài dòng mà nói:
- Haizz, tiểu đệ cũng chẳng muốn tới chỗ huynh trưởng để làm phiền đâu nhưng mà hôm nay bắt buộc ta phải tới để nhiễu sự huynh rồi, mong huynh đài thông cảm.
Nghe tới đây thì Ngưu Đầu, Mã Diện cũng bắt đầu toát mồ hôi hột, Diêm Vương nghe xong liền cười lớn rồi nói:
- Ấy, hai vị huynh đệ cần gì ta sẽ giúp à!!!
Nguyễn Anh đáp:
- Vậy thì huynh đài cho ta mượn sổ sinh tử đi!!! Cha mẹ ta mới mất, ta hứa sẽ không mang họ trở lại nhân gian nếu họ đã hết dương thọ...và nếu hết dương thọ thật thì ta sẽ còn phải nhờ tới huynh và Chuyển Luân huynh trưởng giúp đỡ cho họ nữa cơ mà....
Hắn chưa nói xong thì Diêm vương nói:
- Cái này....
Nguyễn Anh dứt khoát:
- Huynh yên tâm, nếu sếp Phong Đô có trách tội thì một mình ta chịu, còn nếu cả sếp Ngọc Hoàng có hỏi thì ta đây cũng đỡ được...
Chưa kịp để hắn nói xong thì Diêm vương nói:
- Ấy ý ta không phải như vậy huynh đệ, sổ sinh tử ta chỉ không muốn cho cái bọn pháp sư nhân gian xem thôi chứ đệ là người quen thì ta cũng có thể cho xem được nhưng chỉ có điều...
Nguyễn Anh tiếp lời:
- Điều gì???
Diêm vương trả lời:
- Ta lại đang cho lão Biện Thành mượn à!!! Bây giờ chắc hắn đang ở Uổng Tử...
Diêm vương chưa nói xong thì Nguyễn Anh đã quay mặt cáo từ rồi phóng nhanh đi về phía Uổng Tử thành, thấy vậy Dương Nam chắp tay với Diêm Vương rồi nói:
- y, sorry huynh đài tại có lẽ hắn đang đau buồn quá nên...ayza, huynh đài đừng để bụng, nếu có thấy hai người này thì báo cho tiểu đệ biết nhá!!!
Nói xong thì Dương Nam rút điện thoại cảm ứng cùi bắp ra cho Diêm vương xem mặt mũi, xem xong lão cũng gật đầu rồi đáp:
- Hây ta hiểu mà, các vị hiền đệ cứ yên tâm đi. À mà còn.....
Chưa để hắn nói tiếp Dương Nam chắp tay cáo từ rồi đuổi theo Nguyễn Anh, thấy cả hai người Nguyễn Anh và Dương Nam không nói gì về vụ cờ bạc của mình mà đã bỏ đi nên Ngưu Đầu, Mã Diện liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cả hai liền gô cổ thêm hai gã linh hồn mới tạch lên đài xét xử. Trở lại với Nguyễn Anh và Dương Nam thì cả hai đang phi hành trên Hoàng Tuyền lộ thì bỗng thấy phía xa Lâm phán quan, cố vấn bên cạnh Biện Thành vương cùng đoàn tùy tùng phò tá đang đi đâu đó, trên tay gã là một quyển sổ đen, đoán chắc rằng đó là sổ sinh tử nên cả hai người liền đáp xuống trước mặt tên phán quan, Lâm phán quan cùng đoàn tùy tùng thấy hai người lạ mặt đứng trước mặt mình liền tức giận quát:
- To gan!!! Dám đứng chặn trước mặt của bản quan...
Chưa nói xong thì Nguyễn Anh cắt lời:
- Ấy Lâm phán quan huynh, huynh quên ta rồi sao??? Ta Nguyễn Anh, bên cạnh là Dương Nam, là đồ đệ của Hoàng Quy lão nhân đây!!!
Tên phán quan nghe vậy thì nhìn kỹ lại rồi cái vẻ mặt tức giận của hắn dịu đi, sau đó xua tay cho đám lính tùy tùng tản đi rồi chắp tay với hai người mà cười:
- Ấy hai vị tiểu đệ, ta nhớ chứ, nhớ chứ!!!!! Tại do ta cũng già rồi, mắt mũi nó kèm nhèm à. Vậy hai vị hiền đệ tới đây tìm ta ắt hẳn là có việc gì à!!!! Nếu ta giúp được ta sẽ giúp à!!!!
Nguyễn Anh nói:
- Không có việc gì to lớn đâu, đệ đây chỉ muốn...à....
Dương Nam tiếp lời thay cho bạn:
- Cha mẹ của cậu ta vừa mất, cậu ấy đã nghi ngờ vì chắc chắn họ chưa tới số nên muốn xem sổ sinh tử, nếu cha mẹ cậu ấy đã hết dương thọ thì sẽ không có gì nhưng mà nếu mà hai vị ấy vẫn còn dương thọ thì....chúng tôi sẽ điều tra tới cùng. Mong huynh đài giúp đỡ, à suýt quên Diêm La lão huynh đã cho bọn tiểu đệ mượn rồi, huynh không phải lo đầu à....
Lâm phán quan nghe xong thì cười:
- À cái đó thì được à!!!! Đây đúng là sổ sinh tử, hai vị huynh đệ xem đi, ta cũng chỉ đang mang lại để trả cho Diêm La lão vương thôi à.!!!
Nói xong Lâm phán quan đưa sổ sinh tử cho hai người xem. Bỗng nhiên trong đầu hai người Nguyễn Anh và Dương Nam nhận được tin báo do Phong Vũ từ nhân gian truyền âm tới:
- "Hai cậu có tin buồn, Dương Nam....cả bốn người cha mẹ...tôi và c...cậu...đã...đã....qua đời vì tai nạn rồi!!!"
Cả hai người nghe xong thì cũng ngây cả người ra, Nguyễn Anh nhân tiện liền lập tức giở sổ ra xem và lật sổ liên tục liên tục để xem tên sáu người nhưng kết quả là tên đã không còn có trong sổ, Nguyễn Anh đứng sững người, hắn như không còn tin vào mắt mình, thấy vậy Dương Nam cũng nén đau thương hỏi hắn:
- Sao....sao rồi!!!! Có nhìn thấy tên của họ không????
Nguyễn Anh nhắm chặt mắt lại như đang không tin vào mắt mình, hắn lắc đầu nói:
- Tên của họ đã không còn trong sổ!!! Tôi e họ đã bị một ai đó cướp đi linh hồn.
Nghẹn lại hắn nói tiếp:
- Nếu thân thể họ vẫn còn nguyên vẹn thì chúng ta có thể dùng phép để cho họ nhập hồn lại, nhưng nếu không còn thì sẽ phải nhờ Chuyển Luân vương giúp đỡ cho họ đi luân hồi chứ không còn cách gì đâu.
Dương Nam nghe vậy thì đáp:
- Thôi tôi và cậu nên trở lại dương gian....
Nguyễn Anh nhớ ra điều gì đó liền nói:
- Nhân lúc còn ở đây, chúng ta sẽ thử truy hồn của họ. Tôi không tin là không thể tìm lại...Bây giờ cậu thử dùng phép nghịch tri vị lai đi, thử xem có tìm thấy họ không???
Dương Nam nghe vậy thì cũng thử dùng phép nhưng cũng chỉ khoảng 5 phút sau hắn bất lực mà lắc đầu...Như hiểu bạn mình Nguyễn Anh nói:
- Thôi, nếu không có hy vọng thì chúng ta về lại nhân gian đi....
Nói xong hắn trả lại sổ sinh tử cho Lâm phán quan rồi nói:
- Huynh đài, đa tạ huynh đã cho hai người bọn ta xem sổ!!!
Lâm phán quan gật đầu rồi nhận lại số rồi nói:
- Hai người bảo trọng!!!
Hai người Nguyễn Anh và Dương Nam liền chắp tay coi như lời tạm biệt Lâm phán quan rồi quay trở lại nhân gian...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.