Phong Thần Thời 4.0

Chương 20: Biến Cố.

Flashpoint291

03/05/2022

Sau khi giải quyết xong thằng linh hồn ngáo đá kia, Nguyễn Anh sau đó trở lại nhà rồi tiếp tục bận rộn với việc chuẩn bị bữa tối đó, vừa làm rau vừa suy nghĩ về cái vấn đề của thằng linh hồn ngáo đá vừa rồi. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì âm thanh thông báo từ con máy Nokia 6300 ném chó chó chết của hắn lại vang lên khiến cho hắn giật mình trở lại với thực tại. Thấy nồi nước trên bếp đang sôi thì hắn liền vặn nhỏ lửa xuống, rồi sau đó hắn lại ngồi xuống rồi mở máy ra thì trên màn hình hiện lên một dòng thông báo tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ, khi hắn mở tin ra đọc thì thấy đây là tin nhắn của một người vô cùng quan trọng, một người mà hắn rất muốn gặp ngay lúc này và nội dung tin nhắn đó:

- "Tuấn Anh, là em Hướng Thi đây, sau một ngày chờ đợi thì cuối cùng thì em cũng chuẩn bị lên được máy bay rồi, mặc dù em cũng không muốn nhắn tin làm phiền tới anh nhưng em thực sự không muốn làm anh lo lắng. Bốn năm nữa, sau khi du học Mỹ xong, em sẽ trở về tìm anh, em yêu anh. Nếu anh có đến để nói lời tạm biệt, dù biết là không kịp nhưng nếu anh muốn tới thì em đi chuyến bay có số hiệu CHN 672 của hãng hàng không China Southern Airlines, lúc này em chỉ muốn gặp anh nhưng sợ rằng đã quá muộn, em xin lỗi, tạm biệt anh, yêu anh!!!"

Nguyễn Anh đọc xong dòng tin nhắn của nàng thì cũng chỉ biết thở dài, đọc xong rồi lại suy nghĩ, mặc dù trong lòng rất muốn nhắn lại cho nàng một câu để chào tạm biệt nhưng nghĩ mãi, nghĩ đi nghĩ lại đến mức nát óc thì hắn cũng không có đủ dũng khí để nhắn lại cho nàng, đành bất lực mà đặt máy xuống rồi lại cầm máy lên nhưng sau đó chỉ biết thở dài. Lại suy nghĩ, nhưng được một lúc hắn lại đặt máy xuống rồi đứng lên, đi đi lại lại suy nghĩ thêm một hồi hắn liền hạ quyết tâm:

- Lần cuối, nghĩ thông cả rồi, không lúc này thì lúc nào!!!

Nói xong hắn liền dùng phép rồi nhanh chóng biến mất vào hư không nhưng hắn chưa đi được 10 giây thì lại hiện hình trở lại trong căn nhà rồi tự cười cười vào mặt mình:

- Suýt quên may mà nhớ, bếp gas chưa tắt, quần áo chẳng nhẽ lại ăn mặc như thằng bả gà đến sân bay!!!

Nói xong hắn liền lập tức tắt bếp đang đun nồi nước, sau đó dùng phép tự hóa ra một bộ quần áo hàng hiệu rồi mới biến mất vào hư không thêm lần nữa và lần này là đi hẳn. Cùng thời điểm, cách trung tâm thành phố Trịnh Châu khoảng 37 cây số, tại sân bay quốc tế Tân Trịnh - Trịnh Châu, trong hàng ghế chờ sau khi check-in và mọi người đang chờ làm thủ tục để xuất cảnh. Nổi bật ở hàng ghế giữa là một cô gái xinh đẹp nhưng biểu hiện trên nét mặt của nàng lại hơi buồn, như lưu luyến gì đó mà không lỡ rời đi nhưng việc đã rồi cũng chẳng thể thay đổi được. Lúc này nàng chỉ có thể ngồi ôm áo khoác trên ghế, chốc chốc nàng lại liếc ánh mắt đượm buồn nhìn về phía chốt kiểm tra an ninh rồi sau đó lại thở dài mà ngồi đó thẫn thờ, nàng cảm thấy buồn chán lại lấy điện thoại ra xem người mình thương có nhắn lại gì cho mình không, thấy màn hình vẫn không có thông báo gì về tin nhắn nhưng đấy là cho tới khi nàng cất chiếc điện thoại đi thì như có một phép màu xảy ra. Không gian, thời gian lẫn cảnh vật xung quanh nàng như đông cứng lại, khi nàng bất giác ngẩng lên thì như là không tin vào mắt mình, nàng khẽ khua khua tay về phía một chàng trai đối diện thì không thấy anh ta phản ứng gì, rồi nàng lại tự cấu véo vào da thịt mình cho tỉnh nhưng cảnh vật vẫn vậy. Nàng quay sang bên phải thì thấy trên dải băng truyền vận chuyển hành lý thì có một lồng chim lớn và bên trong đó là một đôi chim sẻ như đang có động tác vỗ cánh nhưng lại ngừng chuyển động mà như bị đơ cứng, lơ lửng giữa khoảng không, còn đang chưa hiểu chuyện gì thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng nàng:

- Nhớ anh à???

Nàng giật mình, quay lại thì thấy Nguyễn Anh đã đứng ở phía sau mình tự bao giờ, nàng không giữ được bình tĩnh liền đứng bật dậy mà lao đến mà ôm chầm lấy hắn, nước mắt nàng không tự chủ nổi mà cứ thế mà tuôn rơi, nàng cũng không quên nói với hắn những lời từ đánh lòng mà khi trước đã không kịp:

- Em yêu anh, em thực sự không muốn rời xa anh!!!

Nguyễn Anh đẩy nàng ra một chút rồi đưa tay lên gạt đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp rồi vỗ về nàng:

- Thôi nào, em đi bốn năm chứ có phải là không bao giờ gặp lại đâu!!!

- Nhưng.....

- Em nghe anh nói này, chúng mình không hợp nhau đâu, ngoài kia có hàng tỷ người tốt hơn anh, anh tin là em xứng đáng được ở bên họ!!!

Hướng Thi bỏ hết ngoài tai những lời hắn nói:

- Em không quan tâm tới họ, em chỉ cần anh!!!

Nguyễn Anh liền kéo cô nàng ra khỏi mình rồi lắc đầu:

- Anh xin lỗi...

Nói xong hắn liền buông tay rồi quay lưng đi mà bỏ cô nàng lại, hắn cứ thế mà lạnh lùng bước đi một cách dứt khoát, không thèm ngoái lại dù chỉ một lần, còn Hướng Thi thì chỉ biết nhìn theo hắn mà không thể ngờ được người mình yêu thương lại tệ bạc với mình tới vậy, nàng có cảm giác đây không phải là Nguyễn Anh của mọi ngày nhưng sự thật luôn phũ phàng, bất lực rồi nàng cũng chẳng còn gì để nói, chỉ biết giấu đi nỗi đau chia cách với người mình yêu. Nàng sau đó cũng đành phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn mà quay trở lại ghế của mình và rồi mọi thứ không gian xung quanh đã trở lại như cũ, còn Hướng Thi thì bên trong nàng lúc này chỉ còn là một màu đen u tối, chẳng thể nào giải tỏa mà chỉ có thể uất nghẹn rồi cố mà nuốt sâu vào trong lòng. Cuối cùng thì điều gì đến cũng phải đến, sau khi đã hoàn thành mọi thủ tục thì cũng là lúc nàng phải lên máy bay mà thực hiện mơ ước lớn của đời mình. Đúng lúc này, sau khi chuyến bay mang số hiệu CHN 672 mà Hướng Thi đang ở trên đó đang chạy trên đường băng và chuẩn bị cất cánh thì vừa hay Nguyễn Anh cũng trở lại, trên tay hắn vẫn còn cầm một đóa hoa lớn nhưng khi hắn trở lại thì chuyến bay đã cất cánh được một lúc. Hắn không thấy có người ở hàng ghế làm thủ tục thì tiến về phía quầy check-in mà hỏi đi hỏi lại một cô tiếp viên cũng khiến cô này phát chán nhưng do hắn đẹp trai nên mới không bị đuổi khéo. Sau một lúc kỳ kèo thì hắn mới chấp nhận là Hướng Thi đã đi rồi, nàng đã đi thật rồi nên hắn cũng chẳng thể làm gì được, bước đi như người mất hồn trong sảnh chờ còn đóa hoa thì đã lỡ mua rồi nên tặng luôn cho một cô tiếp viên, cô nàng tiếp viên được hắn vô cớ tặng hoa thì thấy biểu hiện của hắn như vậy thì cũng thở dài mà nói với cô đồng nghiệp:

- Tội nghiệp anh chàng đẹp trai đó, đến nơi mà không thể gặp được người mình yêu!!!

- Ừm, giá như em cũng có một anh người yêu thế này thì tốt biết mấy nhỉ!!!



Còn Nguyễn Anh sau khi trở về nhà thì cũng quay trở lại mà tiếp tục công việc bếp núc của mình, mặc kệ là đã gần 12 giờ đêm nhưng cũng đành vậy vì hắn cũng chẳng biết để làm sao có thể vơi đi nỗi nhớ không được gặp Hướng Thi, nếu nhanh hơn thì hắn đã có thể chúc nàng đi bình an, nhưng thực tế là hắn không thể làm gì hơn, đành phải nhắn tin rằng sẽ chờ nàng quay trở lại, rồi cũng chuẩn bị nốt bữa tối để ăn cho qua bữa và rồi vừa ăn vừa ngủ gục lúc nào cũng chẳng hay. Và khi hắn tỉnh dậy thì cũng vừa đúng lúc, bản tin chào buổi sáng trên tivi đang cập nhật để phát một tin nóng mà khiến mọi người ai ai nghe xong thì cũng bàng hoàng, từ giọng cô nàng biên tập phát ra đến loa tivi:

- "Trong tối, đêm khuya ngày hôm qua, rạng sáng nay, một vụ tai nạn hàng không đã xảy ra, chuyến bay mang số hiệu CHN 672 của hãng hàng không China Southern Airlines do trục trặc động cơ nên đã cháy và phát nổ trên không, điều này khiến cho toàn bộ 275 hành khách thiệt mạng..."

Nguyễn Anh nghe xong thì giật mình tỉnh cả ngủ, hắn ngây người một lúc lâu rồi lắp bắp:

- Không thể nào...

Rồi hai con mắt hắn bắt đầu đỏ hoe lên, chỉ chực rơi nước mắt, bỗng nhớ ra điều gì, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hắn liền vận phép rồi dựa theo ngày sinh của Hướng Thi rồi thử gọi hồn của nàng lên nhưng sau một lần, hai lần rồi ba, bốn, năm, sáu, bảy đến hơn cả chục lần mà vẫn không thể nào gọi nàng lên được, hắn đành bất lực mà thở dài, lúc này cơn hối hận đang gần như lan tỏa lên khắp cả người hắn vì không được gặp nàng lần cuối, đang định rót rượu để uống cho vơi đi nỗi buồn nhưng hắn bỗng nhớ ra điều gì đó liền cười cười:

- Đúng rồi, vẫn còn cơ hội!!!

Dứt lời, chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn liền dùng phép mà lao xuống âm ty để tìm nàng ở chỗ thập điện vì hắn đoán chắc là kiểu gì nàng cũng không sớm thì muộn cũng ở chỗ của Chuyển Luân vương. Nhanh chóng phi thân tới điện thứ mười thì chưa kịp nói gì đã bị hai thằng lính canh chặn lại rồi thông báo:

- Chuyển Luân vương thay lời của Hoàng Quy lão nhân nói với ngài là thiên cơ bất khả lộ, ngài không được gặp Hướng Thi, nếu hai người bất chấp mà gặp thì nàng ấy sẽ bị hồn phi phách tán!!!

Nguyễn Anh nghe xong thì hỏi lại:

- Không còn cách nào sao???

Hai tên lính lắc đầu tỏ ra không biết:

- Cái đó chúng tôi chỉ thay mặt thông báo, còn chi tiết thì xin ngài không nên biết ạ...

Nguyễn Anh nghe vậy thì cũng đành thở dài rồi gật đầu với hai thằng lính, sau đó hắn cũng đành nuốt cơn đau vào trong lòng mà quay trở lại nhân gian.....

----------------

Sau hậu sự của Hướng Thi thì lúc này hắn cũng biết mình chẳng thể nào gặp được nàng nữa, cảm thấy hối hận vì không thể giữ nàng lại nên hắn đành cắn răng mà dùng phép để xóa đi phần ký ức của mình về Hướng Thi. Trong thâm tâm hắn nghĩ giá như hắn không gặp nàng thì có thể mọi sự sẽ không xảy ra thế này nhưng mọi sự đều do ông bên trên quyết nên thôi đành chịu... Ba ngày sau, khi Nguyễn Anh vừa ăn xong bữa tối thì cha mẹ hắn cũng trở về sau chuyến công tác, do đã làm xong hết mọi việc trong nhà, sau một hồi dùng mồm miệng xin phép thì hắn cũng được cha mẹ đồng ý cho đi chơi gặp gỡ bạn bè. Trước khi đi hắn cũng đã gọi cho hai người Hoàng Vũ, Dương Nam và hẹn nhau ra quán cafe nhà lão Lưu mập, vừa ra tới nơi thì Nguyễn Anh đã thấy hai huynh đệ của mình ngồi sẵn ở đó, hắn tiến tới chỗ hai người ngồi xuống rồi gọi đồ:

- Ông chủ, cho một bạc xỉu nhiều đá nhé!!!

Một ông chú mập, có vẻ như là chủ quán nghe xong thì cũng vui vẻ đáp lại hắn:

- Nhóc con à nhầm là thanh niên rồi, bây giờ cũng biết chọn đồ uống đó, chờ ta một chút, sẽ có ngay....

Tán phét với ông chủ một lúc thì Nguyễn Anh cũng nói về chủ đề chính với hai người Hoàng Vũ và Dương Nam về việc mà hắn đã cảm nhận được ba luồng quỷ khí đã xuất hiện trong mấy ngày qua và cả việc linh hồn thằng lái mô tô nhập xác thằng nhóc Lương nhà bên, nghe xong thì hai người Hoàng Vũ và Dương Nam cũng gật đầu, Hoàng Vũ liền nói:

- Việc này thì hai người bọn tôi cũng giống cậu này, hai đứa nhóc nhà bên cũng bị kẻ nào đó nhập hồn khống chế á!!!

Dương Nam cũng cười rồi đáp:

- Không rõ là như thế nào, nhưng tôi lại nghi nghi là có thể có âm mưu gì đó ở đây!!!



Cả ba người đang phân tích về vấn đề khó hiểu kia, vì sao ba linh hồn lai vãng của một kẻ xa lạ lại có thể nhập hồn vào ba đứa nhóc con, chẳng lẽ lại có uẩn khúc gì đó ở đây. Cả ba đang chăm chú suy ngẫm thì một luồng thần lực vô cùng mạnh mẽ gõ thẳng xuống đầu ba người khiến cho cả ba người đau điếng và cùng với đó là một giọng nói mà dường như chỉ có ba người Nguyễn Hoàng Dương nghe được:

- "Hừ ba tên đồ đệ ngốc này, các ngươi không thể nói nhỏ nhỏ được à, may mà sư phụ các ngươi đi chơi ngang qua đây, thôi muộn rồi đó, các ngươi cút về nhà đi... khả năng đây là lần cuối....."

Chưa nói xong thì giọng nói đó biến mất và hiển nhiên giọng nói đó chính là của Hoàng Quy lão nhân, thấy lão chưa nói xong thì đã biến mất, ba người Nguyễn Hoàng Dương chưa hiểu cái mẹ gì thì Hoàng Vũ liền nói to:

- Sư phụ lần cuối gì cơ, sư phụ......

Đang nói thì cả ba đều nhận thấy những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía ba người như ba thằng ngốc đang kêu gào cái gì mà "sư phụ"... "sư phụ"... vậy. Thấy cả ba như đang là tâm điểm trong quán cafe thì Hoàng Vũ ngượng nghịu thanh minh:

- À... xin lỗi đã làm phiền mọi người... chúng tôi đang... à... đang...

Thấy Hoàng Vũ đang ấp úng thì Dương Nam bên cạnh nhắc nhỏ:

- Diễn... là đang tập diễn....

Hoàng Vũ được nhắc nhở cũng khẽ ấp úng:

- À... à là, là đang diễn tập thôi..., xin lỗi đã làm phiền mọi người!!!!

Thấy Hoàng Vũ đứng lên nói như vậy thì phần nhiều ánh mắt xung quanh đó đều không thèm quan tâm tới ba người nữa mà lại tiếp tục với chuyện của mình. Ba người thấy mọi người đã bỏ qua thì cũng nói chuyện thêm một lúc, thì khi nhìn đồng hồ đã là khoảng 11 giờ 30 đêm rồi và trong quán cũng đã thưa bóng người, chỉ còn lác đác vài mống ở lại xem bóng đá đêm, mặc dù muốn ở lại nhưng vì cha mẹ ở nhà nên ba người đành thanh toán tiền đồ uống và đồ ăn vặt rồi nhanh chóng đi về. Còn về phần Hoàng Quy lão nhân sau khi nhắc nhở ba tên đồ đệ thì bây giờ lão lại đang đứng trên một ngọn núi, tuy nhiên thì trái ngược với vẻ mặt tưng tửng như mọi ngày mà lão hay cười cười nói nói thì cái vẻ mặt của lão lúc này lại đang vô cùng đăm chiêu, gió thổi làm cho mái tóc bạc cùng với tà áo dài đã ngả màu của lão bay bay theo hướng gió, lão nhìn về một nơi xa xăm rồi thở dài:

- Ta mặc dù pháp lực thông thiên nhưng lại không thể nghịch chuyển được thiên kiếp đối với cha mẹ của ba ngươi, hy vọng ba người các ngươi sẽ vượt qua kiếp nạn lần này... đó... đã là số rồi........!!!!

Cảm thán xong thì lão lắc đầu ngao ngán rồi hướng lên bầu nói to điều gì đó như để người trên thiên đình có thể nghe thấy tất cả những gì lão nói. Còn ở một nơi núi cao cách khu vực nhà ba người Nguyễn Hoàng Dương khá xa, dưới cái bầu trời đêm u ám, những làn hắc vụ bao lấy cả dải núi, tiếng cú mèo vang lên trong đêm làm cho cả ngọn núi này vô cùng rợn người mà nếu có cho tiền tỷ thì chắc cũng chẳng ai dám đi vào đó khám phá, bên trong một cái hang sâu thì một giọng nói vang lên the thé:

- Thưa Bích Lang chân quân, bọn thuộc hạ đã theo dõi rồi, ngay ngày mai bọn thuộc hạ sẽ hành động ạ....

- Tốt, còn gì nữa không???

Một thằng lính liền nói:

- Bẩm, cả ba tên đó đều đang ở cảnh giới thượng đẳng tiên nên bọn thuộc hạ cũng đã hiểu rõ bọn chúng có thể làm được những gì ạ!!!

Kẻ giấu mặt nghe xong thì cũng cười khùng khục rồi sau đó lệnh cho thuộc hạ:

- Xử đẹp cha mẹ cả ba đứa nó đi!!!

Đám tay chân liền tuân lệnh rồi hô:

- Rõ thưa chủ nhân!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook