Chương 48
Ventuali
28/07/2023
"Nghe gì chưa? Đàn em năm nhất năm nay cực kì đẹp trai luôn đấy."
"Hả? Đâu?"
"Đó kìa, bọn họ một người học Y một người học kinh tế đó. Thấy không?"
"Uầy, đẹp trai thế."
"Qua xin số đi."
"Hả? Xin cái gì cơ? Bọn họ có người yêu rồi đấy, đừng mơ nữa."
"Không phải chứ? Tin chuẩn chưa thế?"
"Chắc chắn luôn đấy."
Trì Hạc với Phong Túc từ khi đến Thanh Hà đã được học sinh dù mới hay cũ cũng đều bị họ thu hút. Bọn họ giống như hai thái cực khác nhau, nhưng lại hài hòa đến kỳ lạ. Ngay cả bạn thân thì cũng không đến mức thế này, bọn họ thân thiết hơn bình thường rất nhiều.
"Ca, nay có việc không?"
"Không có, buổi học tối được nghỉ." Trì Hạc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
"Vạn Thanh hôm nay ghé trường, em sẽ về muộn một chút. Không sao chứ?" Phong Túc chủ động báo cáo với Trì Hạc kế hoạch tối nay.
Trì Hạc cũng gật đầu, Vạn Thanh hắn gặp qua rồi. Cũng rất đáng yêu, là người đáng tin, làm bạn với Phong Túc lại cực kì hợp. Nên hắn cũng chẳng lo lắng gì cả.
"Được rồi, đi cẩn thận nhé."
Trì Hạc vốn dĩ tan học xong sẽ về nhà ngay nhưng hôm nay lại nhớ ra phải mua thêm ít đồ nên định ghé qua siêu thị một lát. Ai mà ngờ được lại gặp phải đàn anh cùng khoa trên đường đi, cho nên bị kéo đến một quán ăn nói cái gì mà mừng tân sinh. Nhưng thực ra chỉ có mình hắn là tân sinh mà thôi, hắn thật sự có chút đau đầu. Rất muốn rời khỏi đây.
"Trì Hạc, sao không uống đi?"
"Không ạ, em không uống rượu."
"Thôi nào, nể mặt anh chút đi. Uống một ly thôi nhé?"
Trì Hạc trong mắt không thèm để tâm đến mặc kệ đối phương có nói gì hay thậm chí là khiêu khích hắn cũng không bị ảnh hưởng đến.
Thấy thế đàn anh kia như thẹn quá hóa giận đứng dậy định quát tháo với Trì Hạc: "Trì Hạc, ông đây là cho mày mặt mũi vậy mà mày còn không biết điều..."
'Choang' Lời còn chưa nói xong, tiếng thủy tinh vỡ vang lên bên tai đàn anh kia. Quay đầu nhìn lại thì thấy đó là cốc rượu trên bàn bị ném mạnh lên tường. Trì Hạc cũng ngỡ ngàng nhìn lên, đứng ngược với bóng đèn điện, hắn thấy Phong Túc đứng trước mắt. Gương mặt có chút hung hăng nhìn về phía đàn anh kia.
"Túc..." Tiếng gọi vừa phát ra khỏi miệng, bàn tay vô thức nắm lấy tay cậu giữ lại.
Phong Túc ban nãy chỉ là theo ý của Vạn Thanh kiếm chỗ để ăn mà thôi, ai ngờ được vừa đi vào đã nghe thấy tên Trì Hạc. Cậu còn tưởng nghe nhầm cho đến khi nghe đàn anh này bắt đầu xúc phạm hắn, cậu mới đi qua đó quan sát một chút.
"Ca, anh không sao chứ?" Phong Túc cúi người xuống hỏi han Trì Hạc, hành động ban nãy của cậu không biết có dọa hắn sợ hay không nữa.
"Không sao." Trì Hạc lắc đầu, hắn thì bị sao được chứ?
"Thì ra là tân binh khoa kinh tế, hung hăng như thế sao? Cha mẹ không dạy cậu không được hỗn với người lớn à?"
Phong Túc nghe thế thì ngẩng đầu lên nhìn đàn anh kia, ánh mắt như muốn đâm thủng đối phương vậy đấy: "Đàn anh có biết câu không phải người lớn nào cũng đáng kính chưa? Trì Hạc đã từ chối rất lịch sự rồi. Anh còn ép, đây là lễ nghĩa đàn anh nên có sao? Vả lại, Trì Hạc là của tôi. Các người muốn nói gì cậu ấy thì đừng trách tôi."
"Mày..."
"Túc, bình tĩnh. Không sao rồi." Trì Hạc đứng dậy nắm lấy tay cậu trấn an.
"Anh coi chừng tôi đấy." Phong Túc trừng mắt với người kia một cái sau đó kéo tay Trì Hạc ra khỏi quán.
Toàn gặp phải thứ gì đâu không. Thật sự cậu bây giờ cực kì không thích mấy người đàn anh này rồi đấy.
"Sao thế? Bị nạt à?" Vạn Thanh đứng ngoài, bắt đầu hóng hớt hỏi Phong Túc.
"Mày biết mà không nói với tao phải không? Bảo sao cứ nhất quyết phải vào cái quán này cho được." Phong Túc vừa thấy Vạn Thanh đã lập tức chỉ vào mặt cậu mà nói.
Vạn Thanh cũng cực kì oan ức, cậu ta chỉ là thấy quen mắt nên muốn Phong Túc vào xem thử. Ai ngờ lại đúng thật này, nhưng mà xem ra tình hình bên trong không lạc quan mấy ha.
"Thấy quen mắt thôi mà."
"Lượn đi, ông đây về nhà." Phong Túc liếc mắt một cái chuẩn bị quay người rời đi.
"Thôi nào, mày còn chưa dẫn tao đi ăn nữa đấy." Vạn Thanh bước lên một bước nhìn Phong Túc sau đó lại lên tiếng phàn nàn: "Túc, mày đúng là có sắc quên bạn. Không coi tao là bạn nữa rồi."
Trì Hạc đứng cạnh không tiện chen miệng vào, dù sao hắn cũng không biết nói gì nữa. Với cả, người bạn này không hay gặp mặt nên hắn cũng không thân thiết cho lắm.
Vạn Thanh quay qua nhìn Trì Hạc định nói gì đó nhưng lại không nói gì mà nhìn về một phía. Phong Túc hướng mắt nhìn theo, trước mặt là một người con trai sơ mi trắng quần tây. Nhìn bộ dạng có thể thấy là người tri thức, Phong Túc hoài nghi nhìn Vạn Thanh.
"Mày thích người ta à?"
"Phải, nói đúng hơn thì là tao thích cặp mắt kia. Rất đẹp." Vạn Thanh nhìn người kia không chớp mắt, trên miệng còn có nụ cười có chút biến thái.
Phong Túc thấy thế vẻ mặt vô cùng dè bỉu: "Tên này lại bắt đầu điên rồi, bye bye."
Nói xong dắt tay Trì Hạc về nhà, còn Vạn Thanh vận đứng đó. Nhìn người kia với ánh mắt cực kì thích thú giống như tìm được báu vật vậy đấy.
"Hả? Đâu?"
"Đó kìa, bọn họ một người học Y một người học kinh tế đó. Thấy không?"
"Uầy, đẹp trai thế."
"Qua xin số đi."
"Hả? Xin cái gì cơ? Bọn họ có người yêu rồi đấy, đừng mơ nữa."
"Không phải chứ? Tin chuẩn chưa thế?"
"Chắc chắn luôn đấy."
Trì Hạc với Phong Túc từ khi đến Thanh Hà đã được học sinh dù mới hay cũ cũng đều bị họ thu hút. Bọn họ giống như hai thái cực khác nhau, nhưng lại hài hòa đến kỳ lạ. Ngay cả bạn thân thì cũng không đến mức thế này, bọn họ thân thiết hơn bình thường rất nhiều.
"Ca, nay có việc không?"
"Không có, buổi học tối được nghỉ." Trì Hạc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
"Vạn Thanh hôm nay ghé trường, em sẽ về muộn một chút. Không sao chứ?" Phong Túc chủ động báo cáo với Trì Hạc kế hoạch tối nay.
Trì Hạc cũng gật đầu, Vạn Thanh hắn gặp qua rồi. Cũng rất đáng yêu, là người đáng tin, làm bạn với Phong Túc lại cực kì hợp. Nên hắn cũng chẳng lo lắng gì cả.
"Được rồi, đi cẩn thận nhé."
Trì Hạc vốn dĩ tan học xong sẽ về nhà ngay nhưng hôm nay lại nhớ ra phải mua thêm ít đồ nên định ghé qua siêu thị một lát. Ai mà ngờ được lại gặp phải đàn anh cùng khoa trên đường đi, cho nên bị kéo đến một quán ăn nói cái gì mà mừng tân sinh. Nhưng thực ra chỉ có mình hắn là tân sinh mà thôi, hắn thật sự có chút đau đầu. Rất muốn rời khỏi đây.
"Trì Hạc, sao không uống đi?"
"Không ạ, em không uống rượu."
"Thôi nào, nể mặt anh chút đi. Uống một ly thôi nhé?"
Trì Hạc trong mắt không thèm để tâm đến mặc kệ đối phương có nói gì hay thậm chí là khiêu khích hắn cũng không bị ảnh hưởng đến.
Thấy thế đàn anh kia như thẹn quá hóa giận đứng dậy định quát tháo với Trì Hạc: "Trì Hạc, ông đây là cho mày mặt mũi vậy mà mày còn không biết điều..."
'Choang' Lời còn chưa nói xong, tiếng thủy tinh vỡ vang lên bên tai đàn anh kia. Quay đầu nhìn lại thì thấy đó là cốc rượu trên bàn bị ném mạnh lên tường. Trì Hạc cũng ngỡ ngàng nhìn lên, đứng ngược với bóng đèn điện, hắn thấy Phong Túc đứng trước mắt. Gương mặt có chút hung hăng nhìn về phía đàn anh kia.
"Túc..." Tiếng gọi vừa phát ra khỏi miệng, bàn tay vô thức nắm lấy tay cậu giữ lại.
Phong Túc ban nãy chỉ là theo ý của Vạn Thanh kiếm chỗ để ăn mà thôi, ai ngờ được vừa đi vào đã nghe thấy tên Trì Hạc. Cậu còn tưởng nghe nhầm cho đến khi nghe đàn anh này bắt đầu xúc phạm hắn, cậu mới đi qua đó quan sát một chút.
"Ca, anh không sao chứ?" Phong Túc cúi người xuống hỏi han Trì Hạc, hành động ban nãy của cậu không biết có dọa hắn sợ hay không nữa.
"Không sao." Trì Hạc lắc đầu, hắn thì bị sao được chứ?
"Thì ra là tân binh khoa kinh tế, hung hăng như thế sao? Cha mẹ không dạy cậu không được hỗn với người lớn à?"
Phong Túc nghe thế thì ngẩng đầu lên nhìn đàn anh kia, ánh mắt như muốn đâm thủng đối phương vậy đấy: "Đàn anh có biết câu không phải người lớn nào cũng đáng kính chưa? Trì Hạc đã từ chối rất lịch sự rồi. Anh còn ép, đây là lễ nghĩa đàn anh nên có sao? Vả lại, Trì Hạc là của tôi. Các người muốn nói gì cậu ấy thì đừng trách tôi."
"Mày..."
"Túc, bình tĩnh. Không sao rồi." Trì Hạc đứng dậy nắm lấy tay cậu trấn an.
"Anh coi chừng tôi đấy." Phong Túc trừng mắt với người kia một cái sau đó kéo tay Trì Hạc ra khỏi quán.
Toàn gặp phải thứ gì đâu không. Thật sự cậu bây giờ cực kì không thích mấy người đàn anh này rồi đấy.
"Sao thế? Bị nạt à?" Vạn Thanh đứng ngoài, bắt đầu hóng hớt hỏi Phong Túc.
"Mày biết mà không nói với tao phải không? Bảo sao cứ nhất quyết phải vào cái quán này cho được." Phong Túc vừa thấy Vạn Thanh đã lập tức chỉ vào mặt cậu mà nói.
Vạn Thanh cũng cực kì oan ức, cậu ta chỉ là thấy quen mắt nên muốn Phong Túc vào xem thử. Ai ngờ lại đúng thật này, nhưng mà xem ra tình hình bên trong không lạc quan mấy ha.
"Thấy quen mắt thôi mà."
"Lượn đi, ông đây về nhà." Phong Túc liếc mắt một cái chuẩn bị quay người rời đi.
"Thôi nào, mày còn chưa dẫn tao đi ăn nữa đấy." Vạn Thanh bước lên một bước nhìn Phong Túc sau đó lại lên tiếng phàn nàn: "Túc, mày đúng là có sắc quên bạn. Không coi tao là bạn nữa rồi."
Trì Hạc đứng cạnh không tiện chen miệng vào, dù sao hắn cũng không biết nói gì nữa. Với cả, người bạn này không hay gặp mặt nên hắn cũng không thân thiết cho lắm.
Vạn Thanh quay qua nhìn Trì Hạc định nói gì đó nhưng lại không nói gì mà nhìn về một phía. Phong Túc hướng mắt nhìn theo, trước mặt là một người con trai sơ mi trắng quần tây. Nhìn bộ dạng có thể thấy là người tri thức, Phong Túc hoài nghi nhìn Vạn Thanh.
"Mày thích người ta à?"
"Phải, nói đúng hơn thì là tao thích cặp mắt kia. Rất đẹp." Vạn Thanh nhìn người kia không chớp mắt, trên miệng còn có nụ cười có chút biến thái.
Phong Túc thấy thế vẻ mặt vô cùng dè bỉu: "Tên này lại bắt đầu điên rồi, bye bye."
Nói xong dắt tay Trì Hạc về nhà, còn Vạn Thanh vận đứng đó. Nhìn người kia với ánh mắt cực kì thích thú giống như tìm được báu vật vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.