Chương 49
Ventuali
30/07/2023
Những ngày sau đó không ai dám đến gần Trì Hạc hay Phong Túc nữa. Bởi vì tiếng xấu đồn xa cho nên bọn họ đi đến đâu cũng nhận thấy những ánh mắt của người trong trường nhìn họ rất kì lạ. Nhưng cả hai đều thoải mái
với điều đó, cho dù thế nào đi nữa cũng thật may là bọn họ không gặp rắc rối gì nữa rồi.
"Đó không phải đàn em ngành kinh tế sao? Sao cậu ta lại ở khoa Y?"
"Chắc là đang chờ bạn trai đấy."
"Đùa gì vậy chứ."
Vừa dứt câu đã thấy Phong Túc nắm lấy tay Trì Hạc đi khỏi khoa rồi. Gần đây ca ca của cậu quá bận, cho nên cậu thường xuyên đến đón hắn. Chỉ sợ hắn mệt quá mà không về được thôi.
"Túc không cần phải đến đón anh đâu."
"Em muốn đón anh mà." Phong Túc nắm lấy tay hắn, giả bộ ủy khuất cúi đầu xuống nói.
Trì Hạc thật sự là hết cách với cậu rồi, có người yêu dễ thương thế này thì sao hắn cảm thấy mệt được chứ?
Sau đó, Phong Túc lúc nào cũng có mặt đúng giờ ở khoa Y để chờ Trì Hạc. Người xung quanh đều nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bởi vì bọn họ phát ra mùi ngọt ngào của tình yêu. Thật đấy, hai người họ lúc nào cũng vô cùng tình cảm luôn.
Vốn tưởng năm nhất tình cảm mặn nồng thế thôi, sang năm hai sẽ phai nhạt. Nhưng không hề, bọn họ ưu tiên đối phương hơn bất cứ thứ gì. Vừa yêu đương, vừa học giỏi, không ai làm lại bọn họ cả.
"Trì Hạc, danh sách học sinh trao đổi với nước ngoài lần này cũng có tên em. Em vẫn không có ý định ra nước ngoài hay sao?" Giáo sư trong trường tìm đến Trì Hạc cuối giờ học, trao đổi với hắn mấy lần rồi.
Về vấn đề học sinh trao đổi này hắn cũng muốn đi, nhưng hiện tại không biết mở lời thế nào với Phong Túc. Dường như vị giáo sư kia nhìn ra băn khoăn của hắn, lắc đầu bất lực nói.
"Trì Hạc, thầy biết em đang lo điều gì. Nhưng em thử nói với em ấy xem sao nhé? Nếu như em muốn đi, thầy tin em ấy sẽ ủng hộ em thôi. Còn nếu sau khi nói chuyện mà hai đứa một muốn đi một muốn ở thì thầy cũng khuyên em suy nghĩ cho kỹ. Đây có thể là cơ hội cho em, nó cũng có thể không phải là cơ hội duy nhất. Em xuất xắc như thế đừng để nó lãng phí nhé."
Trì Hạc nghe xong mấy câu giáo sư nói thì có chút trầm mặc, hắn nửa muốn đi, nửa lại không muốn xa Phong Túc chút nào. Căn bản hắn cũng lường trước được rồi, năm ngoái lấy lí do năm nhất còn non trẻ để từ chối. Năm nay phải làm sao để từ chối đây?
Đúng lúc đi ra khỏi giảng đường hắn gặp ngay Phong Túc đứng đó. Chờ hắn, ngày nào cũng thế hắn muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày. Trì Hạc hai, ba bước lớn đi đến chỗ Phong Túc đang đứng. Ôm chầm lấy cậu giữa sảnh, trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người.
Cậu cũng vô cùng ngạc nhiên khi hắn lại chủ động thế này. Bình thường đều chủ động ở nhà thôi, ngoài đường chắc chắn ít khi thấy hắn chủ động ôm lấy cậu như này. Phong Túc bị ôm bất ngờ, mặt đỏ vô cùng, hai tay luống cuống đặt lên lưng người kia ôm lấy.
"Ca, sao thế?"
"Hơi mệt, muốn ôm em một lúc."
"Được được, nhưng anh đừng cọ như thế. Còn nhiều người đang nhìn mà." Cổ cậu bị Trì Hạc cọ tới cọ lui đến mức suýt chút nữa là đỏ lên luôn rồi.
"Về nhà cọ." Trì Hạc nghe thế thì nắm lấy tay cậu kéo đi.
Phong Túc mặt đỏ bừng vẫn đang tiêu hóa lượng thông tin quá lớn từ Trì Hạc. Hắn kéo cậu một mạch về nhà, kéo cậu lên giường cọ cọ mặt vào người cậu.
"Ca, anh có chuyện gì sao?" Phong Túc không nhịn được nữa mà cất giọng hỏi.
"Ừm. Chuyện học sinh trao đổi." Trì Hạc nằm trên người cậu, hai tay vô thức hơi siết lại. Giống như đấu tranh tư tưởng vậy đó.
Phong Túc nghe thế thì phì cười, Trì Hạc luôn thế này. Luôn băn khoăn ước mơ và cậu, trước nay đều thế. Tình cảm phai trong miệng người ngoài vốn dĩ luôn phai nhạt nhưng bọn họ đều nghĩ cho nhau nên gắn bó vô cùng. Sự tin tưởng của họ vượt qua cả niềm tin với thánh thần.
"Anh muốn đi thì đi. Em luôn ủng hộ anh mà." Phong Túc vươn tay vuốt ve tóc mềm của Trì Hạc.
"Nhưng còn em thì sao?" Trì Hạc ngẩng đầu lên hỏi cậu, hắn không muốn để cậu một mình đâu.
Phong Túc lại chỉ cười mà không nói gì cả, cậu tự có tính toán của mình. Tất nhiên là sẽ theo Trì Hạc rồi, cậu làm sao mà để hắn một mình được đây. Khi trước đều là hắn chủ động tiến về phía cậu, bây giờ cậu sẽ chạy đến bên cạnh hắn.
Cứ thế, dưới sự khuyên giải của Phong Túc hắn đã đồng ý đi sang nước ngoài. Còn cậu chuyển từ nhà riêng, về nhà với anh trai.
Những ngày sau đó chỉ cần cả hai rảnh rỗi thì đều sẽ gọi video cho nhau. Kể nhau nghe tất cả mọi chuyện.
Khoa kinh tế của Phong Túc cũng có đưa học sinh đi trao đổi, trùng hợp là trong những trường đó có trường của Trì Hạc. Cho nên cậu đã trao đổi với giáo sư trước rồi mới đăng ký đi. Sắp đến sinh nhật Trì Hạc rồi, cậu cũng chuẩn bị quà sẵn sàng luôn rồi.
"Đó không phải đàn em ngành kinh tế sao? Sao cậu ta lại ở khoa Y?"
"Chắc là đang chờ bạn trai đấy."
"Đùa gì vậy chứ."
Vừa dứt câu đã thấy Phong Túc nắm lấy tay Trì Hạc đi khỏi khoa rồi. Gần đây ca ca của cậu quá bận, cho nên cậu thường xuyên đến đón hắn. Chỉ sợ hắn mệt quá mà không về được thôi.
"Túc không cần phải đến đón anh đâu."
"Em muốn đón anh mà." Phong Túc nắm lấy tay hắn, giả bộ ủy khuất cúi đầu xuống nói.
Trì Hạc thật sự là hết cách với cậu rồi, có người yêu dễ thương thế này thì sao hắn cảm thấy mệt được chứ?
Sau đó, Phong Túc lúc nào cũng có mặt đúng giờ ở khoa Y để chờ Trì Hạc. Người xung quanh đều nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bởi vì bọn họ phát ra mùi ngọt ngào của tình yêu. Thật đấy, hai người họ lúc nào cũng vô cùng tình cảm luôn.
Vốn tưởng năm nhất tình cảm mặn nồng thế thôi, sang năm hai sẽ phai nhạt. Nhưng không hề, bọn họ ưu tiên đối phương hơn bất cứ thứ gì. Vừa yêu đương, vừa học giỏi, không ai làm lại bọn họ cả.
"Trì Hạc, danh sách học sinh trao đổi với nước ngoài lần này cũng có tên em. Em vẫn không có ý định ra nước ngoài hay sao?" Giáo sư trong trường tìm đến Trì Hạc cuối giờ học, trao đổi với hắn mấy lần rồi.
Về vấn đề học sinh trao đổi này hắn cũng muốn đi, nhưng hiện tại không biết mở lời thế nào với Phong Túc. Dường như vị giáo sư kia nhìn ra băn khoăn của hắn, lắc đầu bất lực nói.
"Trì Hạc, thầy biết em đang lo điều gì. Nhưng em thử nói với em ấy xem sao nhé? Nếu như em muốn đi, thầy tin em ấy sẽ ủng hộ em thôi. Còn nếu sau khi nói chuyện mà hai đứa một muốn đi một muốn ở thì thầy cũng khuyên em suy nghĩ cho kỹ. Đây có thể là cơ hội cho em, nó cũng có thể không phải là cơ hội duy nhất. Em xuất xắc như thế đừng để nó lãng phí nhé."
Trì Hạc nghe xong mấy câu giáo sư nói thì có chút trầm mặc, hắn nửa muốn đi, nửa lại không muốn xa Phong Túc chút nào. Căn bản hắn cũng lường trước được rồi, năm ngoái lấy lí do năm nhất còn non trẻ để từ chối. Năm nay phải làm sao để từ chối đây?
Đúng lúc đi ra khỏi giảng đường hắn gặp ngay Phong Túc đứng đó. Chờ hắn, ngày nào cũng thế hắn muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày. Trì Hạc hai, ba bước lớn đi đến chỗ Phong Túc đang đứng. Ôm chầm lấy cậu giữa sảnh, trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người.
Cậu cũng vô cùng ngạc nhiên khi hắn lại chủ động thế này. Bình thường đều chủ động ở nhà thôi, ngoài đường chắc chắn ít khi thấy hắn chủ động ôm lấy cậu như này. Phong Túc bị ôm bất ngờ, mặt đỏ vô cùng, hai tay luống cuống đặt lên lưng người kia ôm lấy.
"Ca, sao thế?"
"Hơi mệt, muốn ôm em một lúc."
"Được được, nhưng anh đừng cọ như thế. Còn nhiều người đang nhìn mà." Cổ cậu bị Trì Hạc cọ tới cọ lui đến mức suýt chút nữa là đỏ lên luôn rồi.
"Về nhà cọ." Trì Hạc nghe thế thì nắm lấy tay cậu kéo đi.
Phong Túc mặt đỏ bừng vẫn đang tiêu hóa lượng thông tin quá lớn từ Trì Hạc. Hắn kéo cậu một mạch về nhà, kéo cậu lên giường cọ cọ mặt vào người cậu.
"Ca, anh có chuyện gì sao?" Phong Túc không nhịn được nữa mà cất giọng hỏi.
"Ừm. Chuyện học sinh trao đổi." Trì Hạc nằm trên người cậu, hai tay vô thức hơi siết lại. Giống như đấu tranh tư tưởng vậy đó.
Phong Túc nghe thế thì phì cười, Trì Hạc luôn thế này. Luôn băn khoăn ước mơ và cậu, trước nay đều thế. Tình cảm phai trong miệng người ngoài vốn dĩ luôn phai nhạt nhưng bọn họ đều nghĩ cho nhau nên gắn bó vô cùng. Sự tin tưởng của họ vượt qua cả niềm tin với thánh thần.
"Anh muốn đi thì đi. Em luôn ủng hộ anh mà." Phong Túc vươn tay vuốt ve tóc mềm của Trì Hạc.
"Nhưng còn em thì sao?" Trì Hạc ngẩng đầu lên hỏi cậu, hắn không muốn để cậu một mình đâu.
Phong Túc lại chỉ cười mà không nói gì cả, cậu tự có tính toán của mình. Tất nhiên là sẽ theo Trì Hạc rồi, cậu làm sao mà để hắn một mình được đây. Khi trước đều là hắn chủ động tiến về phía cậu, bây giờ cậu sẽ chạy đến bên cạnh hắn.
Cứ thế, dưới sự khuyên giải của Phong Túc hắn đã đồng ý đi sang nước ngoài. Còn cậu chuyển từ nhà riêng, về nhà với anh trai.
Những ngày sau đó chỉ cần cả hai rảnh rỗi thì đều sẽ gọi video cho nhau. Kể nhau nghe tất cả mọi chuyện.
Khoa kinh tế của Phong Túc cũng có đưa học sinh đi trao đổi, trùng hợp là trong những trường đó có trường của Trì Hạc. Cho nên cậu đã trao đổi với giáo sư trước rồi mới đăng ký đi. Sắp đến sinh nhật Trì Hạc rồi, cậu cũng chuẩn bị quà sẵn sàng luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.