Chương 50
Ventuali
06/08/2023
Trì Hạc ở nước ngoài ngày nào cũng chờ Phong Túc rảnh rỗi để gọi điện
nhìn cậu. Nhưng mấy tuần nay hắn gọi thì cậu đều báo bận, ngay cả khi
gọi cho Phong Niên anh ấy cũng không chịu nói cho hắn biết.
Bây giờ tâm trạng của hắn cực kỳ tệ, tệ đến mức có thể đánh người luôn rồi. Ngay cả lúc hắn lên lớp cũng không thể tập trung được. Bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Phong Túc bên này cả tuần vừa qua đi khảo sát thị trường mệt đến mức đêm về đến nhà là ngất ngay trên giường cho nên Trì Hạc có gọi bao nhiêu cuộc cậu cũng không thể bắt máy được. Đến khi tỉnh dậy thì mới biết là Trì Hạc gọi nhỡ rất nhiều cuộc nhưng cậu lại nghĩ đến việc hắn đang bận thực tập thì cũng chẳng gọi lại nữa.
"Túc à, sao không nói với Trì Hạc. Thằng bé lo lắm đấy."
"Em muốn cho cậu ấy một bất ngờ, hôm nay là sinh nhật của cậu ấy mà." Phong Túc mặt mày rạng rỡ cười tươi nói.
Phong Niên nghe thế thì chỉ biết thở dài. Trong lòng thầm nghĩ Trì Hạc chắc chắn sẽ vui nhưng kèm theo đó thằng em trai này của anh sẽ bị đối phương hành ra bã. Vẫn quá là nông nổi rồi Túc ạ.
Qua một tuần này Phong Túc không liên lạc được, lúc liên lạc được với Trì Hạc thì cậu lại sắp phải lên máy bay nên đành ngậm ngùi tắt máy đi.
Phong Niên cực kì không hiểu, tại sao em trai anh lại tốn công tốn sức chạy tới chạy lui để thi đạt tiêu chuẩn của Thanh Hà thế? Chỉ cần nói với anh một tiếng thì anh có thể giúp nó bớt phiền phức rồi. Nhưng đứa trẻ này cực kì cứng đầu không cần sự giúp đỡ từ anh mà muốn tự mình vươn lên.
Nhưng nó lớn rồi anh cũng chẳng biết nói gì nữa cả.
Phong Túc ngồi trên máy bay, để điện thoại ở chế độ im lặng. Vừa lên đã lấy miếng bịt mắt ra bịt lại, rồi cứ thế mà ngủ trên máy bay.
"Trì Hạc, cậu có thể cùng tôi đi ăn không?" Một nữ sinh đứng chắn trước mặt Trì Hạc cất giọng.
Trì Hạc bây giờ trong đầu chỉ có câu hỏi là Phong Túc đang làm gì. Đang ở đâu? Có bị làm sao hay không mà thôi. Đầu óc hắn bây giờ chẳng muốn bận tâm chuyện gì khác nữa cho nên đối với hắn người trước mặt này cực kì phiền phức.
"Tôi có người yêu rồi. Phiền cậu tránh đường."
"Nhưng... người yêu cậu vẫn ở trong nước mà. Biết đâu họ đang đi ăn hay đi chơi với ai khác ngoài cậu thì sao..."
Lời này vừa dứt thì cô ta thấy được ánh mắt hung dữ của Trì Hạc lườm cô ta. Lần đầu tiên cô ta thấy Trì Hạc thật đáng sợ, cả cơ thể không nhịn được mà run rẩy. Da đầu tê dại, mồ hôi cũng như muốn túa ra ngoài.
"Cậu ăn nói cho cẩn thận. Còn nữa, sau này đừng đến tìm tôi. Tôi dị ứng với óc bã đậu." Trì Hạc nói xong thì lướt qua cô ta mà đi thẳng về phía nhà riêng.
Căn nhà này là hắn được Phong Niên xếp cho, nói cái gì mà để tiện đường ghé qua. Sắc trời chưa tối nên hắn đi loanh quanh bên sông một chút. Gió lạnh thổi vào mặt, thổi bay cả tóc hắn. Gần đây thời tiết giao mùa cho nên đêm đến gió thổi thật sự rất lạnh, có cảm tưởng như đông đã về vậy đấy.
Nghĩ vẩn vơ gì đó rồi nhìn lên trời, sau đó cúi đầu nhìn xuống cặp nhẫn trong tay. Hắn vẫn chưa có cơ hội đưa cho cậu nữa, phải chờ thêm nữa sao?
Trì Hạc mang theo tâm trạng nặng nề lê bước về nhà mình. Đèn đường đã sáng, người đi bộ cũng đã thưa dần. Hắn sải bước trên đường lớn, chẳng hiểu tại sao hôm nay lại thấy đường về nhà chỉ có mình hắn. Thật đơn độc, trước kia đều có Phong Túc gọi điện trò chuyện. Bây giờ gọi cho cậu cũng không được nữa.
'Reng reng' chuông điện thoại vang lên, hắn đưa lên nhìn qua cái tên trên đó. Nhanh chóng nhấn nhận cuộc gọi ngay lập tức.
"Ca, quay đầu."
Đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, hắn chưa kịp nói gì cả. Nghe thế bất giác quay đầu lại, người con trai đứng dưới ánh đèn điện. Tỏa sáng, mang theo nụ cười ấm áp ngọt ngào, người con trai chỉ một mình hắn có thể ôm vào lòng.
Hai bước, ba bước, hắn đến gần như muốn xác nhận lại xem là mơ hay là thật. Phong Túc vươn tay về phía hắn, bàn tay thon dài như trúc. Hắn ngập ngừng bắt lấy, xúc cảm ấm áp len lỏi vào đầu ngón tay của hắn. Hắn không nhịn được mà nắm chặt lấy tay cậu giống như sợ rằng ngay sau đó cậu sẽ biến mất vậy đấy.
"Ca, tay anh lạnh quá." Phong Túc nói rồi đen tay Trì Hạc nhét vào trong túi áo.
"Sao em đến đây không nói với anh? Sao em không nói gì cho anh biết hết vậy?" Trì Hạc hướng mắt nhìn Phong Túc, giống như uất ức trào dâng hỏi cậu.
Phong Túc tay cầm vali, tay đút trong túi áo đem hơi ấm bàn tay sưởi ấm tay hắn, vừa đi vừa cười nói: "Bất ngờ của anh đấy."
Vào đến nhà thì Trì Hạc lập tức ôm lấy cậu: "Sau này phải nói anh biết."
Phong Túc bật cười nói: "Được được, không để người yêu em lo nữa đâu. Phải rồi, em có quà sinh nhật cho anh đây."
Trì Hạc nhìn bộ dáng thần thần bí bí của cậu thì hơi mờ mịt. Chỉ thấy Phong Túc vẫy vẫy tay bảo hắn vào phòng ngủ, vừa vào đến nơi đã thấy Phong Túc cởi sơ mi ra. Trì Hạc nhìn cảnh này tai lập tức đỏ lên, mặt cũng nóng ran.
"Ca, quà tặng anh." Phong Túc cởi sơ mi xong quay người lại.
Trên ngực trái có một hình xăm, hình xăm hai chữ Trì Hạc. Hắn cũng không ngờ được rằng món quà này lại kích thích như thế. Bước hai bước lớn lại gần cậu, ôm lấy eo cậu.
"Biết tự mình đánh dấu, ngoan quá. Phải thưởng thôi."
Phong Túc ôm lấy Trì Hạc, môi lưỡi liền kề, hơi thở nóng ran. Cả người đổ lên giường, dây dưa triền miên, không khí ám muội vô cùng.
Bây giờ tâm trạng của hắn cực kỳ tệ, tệ đến mức có thể đánh người luôn rồi. Ngay cả lúc hắn lên lớp cũng không thể tập trung được. Bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Phong Túc bên này cả tuần vừa qua đi khảo sát thị trường mệt đến mức đêm về đến nhà là ngất ngay trên giường cho nên Trì Hạc có gọi bao nhiêu cuộc cậu cũng không thể bắt máy được. Đến khi tỉnh dậy thì mới biết là Trì Hạc gọi nhỡ rất nhiều cuộc nhưng cậu lại nghĩ đến việc hắn đang bận thực tập thì cũng chẳng gọi lại nữa.
"Túc à, sao không nói với Trì Hạc. Thằng bé lo lắm đấy."
"Em muốn cho cậu ấy một bất ngờ, hôm nay là sinh nhật của cậu ấy mà." Phong Túc mặt mày rạng rỡ cười tươi nói.
Phong Niên nghe thế thì chỉ biết thở dài. Trong lòng thầm nghĩ Trì Hạc chắc chắn sẽ vui nhưng kèm theo đó thằng em trai này của anh sẽ bị đối phương hành ra bã. Vẫn quá là nông nổi rồi Túc ạ.
Qua một tuần này Phong Túc không liên lạc được, lúc liên lạc được với Trì Hạc thì cậu lại sắp phải lên máy bay nên đành ngậm ngùi tắt máy đi.
Phong Niên cực kì không hiểu, tại sao em trai anh lại tốn công tốn sức chạy tới chạy lui để thi đạt tiêu chuẩn của Thanh Hà thế? Chỉ cần nói với anh một tiếng thì anh có thể giúp nó bớt phiền phức rồi. Nhưng đứa trẻ này cực kì cứng đầu không cần sự giúp đỡ từ anh mà muốn tự mình vươn lên.
Nhưng nó lớn rồi anh cũng chẳng biết nói gì nữa cả.
Phong Túc ngồi trên máy bay, để điện thoại ở chế độ im lặng. Vừa lên đã lấy miếng bịt mắt ra bịt lại, rồi cứ thế mà ngủ trên máy bay.
"Trì Hạc, cậu có thể cùng tôi đi ăn không?" Một nữ sinh đứng chắn trước mặt Trì Hạc cất giọng.
Trì Hạc bây giờ trong đầu chỉ có câu hỏi là Phong Túc đang làm gì. Đang ở đâu? Có bị làm sao hay không mà thôi. Đầu óc hắn bây giờ chẳng muốn bận tâm chuyện gì khác nữa cho nên đối với hắn người trước mặt này cực kì phiền phức.
"Tôi có người yêu rồi. Phiền cậu tránh đường."
"Nhưng... người yêu cậu vẫn ở trong nước mà. Biết đâu họ đang đi ăn hay đi chơi với ai khác ngoài cậu thì sao..."
Lời này vừa dứt thì cô ta thấy được ánh mắt hung dữ của Trì Hạc lườm cô ta. Lần đầu tiên cô ta thấy Trì Hạc thật đáng sợ, cả cơ thể không nhịn được mà run rẩy. Da đầu tê dại, mồ hôi cũng như muốn túa ra ngoài.
"Cậu ăn nói cho cẩn thận. Còn nữa, sau này đừng đến tìm tôi. Tôi dị ứng với óc bã đậu." Trì Hạc nói xong thì lướt qua cô ta mà đi thẳng về phía nhà riêng.
Căn nhà này là hắn được Phong Niên xếp cho, nói cái gì mà để tiện đường ghé qua. Sắc trời chưa tối nên hắn đi loanh quanh bên sông một chút. Gió lạnh thổi vào mặt, thổi bay cả tóc hắn. Gần đây thời tiết giao mùa cho nên đêm đến gió thổi thật sự rất lạnh, có cảm tưởng như đông đã về vậy đấy.
Nghĩ vẩn vơ gì đó rồi nhìn lên trời, sau đó cúi đầu nhìn xuống cặp nhẫn trong tay. Hắn vẫn chưa có cơ hội đưa cho cậu nữa, phải chờ thêm nữa sao?
Trì Hạc mang theo tâm trạng nặng nề lê bước về nhà mình. Đèn đường đã sáng, người đi bộ cũng đã thưa dần. Hắn sải bước trên đường lớn, chẳng hiểu tại sao hôm nay lại thấy đường về nhà chỉ có mình hắn. Thật đơn độc, trước kia đều có Phong Túc gọi điện trò chuyện. Bây giờ gọi cho cậu cũng không được nữa.
'Reng reng' chuông điện thoại vang lên, hắn đưa lên nhìn qua cái tên trên đó. Nhanh chóng nhấn nhận cuộc gọi ngay lập tức.
"Ca, quay đầu."
Đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, hắn chưa kịp nói gì cả. Nghe thế bất giác quay đầu lại, người con trai đứng dưới ánh đèn điện. Tỏa sáng, mang theo nụ cười ấm áp ngọt ngào, người con trai chỉ một mình hắn có thể ôm vào lòng.
Hai bước, ba bước, hắn đến gần như muốn xác nhận lại xem là mơ hay là thật. Phong Túc vươn tay về phía hắn, bàn tay thon dài như trúc. Hắn ngập ngừng bắt lấy, xúc cảm ấm áp len lỏi vào đầu ngón tay của hắn. Hắn không nhịn được mà nắm chặt lấy tay cậu giống như sợ rằng ngay sau đó cậu sẽ biến mất vậy đấy.
"Ca, tay anh lạnh quá." Phong Túc nói rồi đen tay Trì Hạc nhét vào trong túi áo.
"Sao em đến đây không nói với anh? Sao em không nói gì cho anh biết hết vậy?" Trì Hạc hướng mắt nhìn Phong Túc, giống như uất ức trào dâng hỏi cậu.
Phong Túc tay cầm vali, tay đút trong túi áo đem hơi ấm bàn tay sưởi ấm tay hắn, vừa đi vừa cười nói: "Bất ngờ của anh đấy."
Vào đến nhà thì Trì Hạc lập tức ôm lấy cậu: "Sau này phải nói anh biết."
Phong Túc bật cười nói: "Được được, không để người yêu em lo nữa đâu. Phải rồi, em có quà sinh nhật cho anh đây."
Trì Hạc nhìn bộ dáng thần thần bí bí của cậu thì hơi mờ mịt. Chỉ thấy Phong Túc vẫy vẫy tay bảo hắn vào phòng ngủ, vừa vào đến nơi đã thấy Phong Túc cởi sơ mi ra. Trì Hạc nhìn cảnh này tai lập tức đỏ lên, mặt cũng nóng ran.
"Ca, quà tặng anh." Phong Túc cởi sơ mi xong quay người lại.
Trên ngực trái có một hình xăm, hình xăm hai chữ Trì Hạc. Hắn cũng không ngờ được rằng món quà này lại kích thích như thế. Bước hai bước lớn lại gần cậu, ôm lấy eo cậu.
"Biết tự mình đánh dấu, ngoan quá. Phải thưởng thôi."
Phong Túc ôm lấy Trì Hạc, môi lưỡi liền kề, hơi thở nóng ran. Cả người đổ lên giường, dây dưa triền miên, không khí ám muội vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.